*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Doãn Tố Nhị!”
“Nàng?!”
Liễu Minh Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn… Lại có thể là vị này sao?
Bây giờ trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác cao hứng nói không nên lời ——trong tương lai vị này tất nhiên là kình địch của Trầm Kỳ Diệp!
Sau khi Thái tử phi sanh non từ một năm trước, vẫn chưa thể điều dưỡng khỏe lại được, chỉ nằm trên giường tĩnh dưỡng mà thôi. Nội vụ của Đông cung đều được giao cho nữ quan thiếp thân của Thái tử phi xử lý, các cơ thiếp còn lại trong Đông cung không phải phẩm chất quá thấp thì chính là xuất thân không đủ, nhưng nếu y theo những gì Hoàng Sầm Diệp nói, lần này Đông cung nạp ba vị tân thiếp này, xuất thân xem như đều là nhà cao cửa rộng, nói lời không dễ nghe, nếu ngày nào đó Thái tử phi không còn nữa, người tiếp theo nhậm chức Thái tử phi, vô cùng có khả năng sẽ được đề cử bởi một trong ba vị tân thiếp này.
Trầm Truyền – phụ thân củaTrầm Kỳ Diệp chính là Lại bộ thị lang, nhưng Lại bộ Thượng thư Đại nhân Thôi Chính Nguyên đã lớn tuổi, trong hai vị Lại bộ thị Lang, sớm muộn gì sẽ có một vị được thăng chức. Nếu sự tình đi theo trật tự của kiếp trước, mấy năm sau, Trầm Truyền sẽ được thăng lên làm Lại bộ thượng thư.
Phụ thân của Ôn Thanh Dung chính là Quốc cữu đại nhân, tính cách nham hiểm gốc rễ thâm sâu lại được tín nhiệm, chưởng quản ba đội cấm vệ quân.
Về phần Doãn Tố Nhị, ở kiếp trước, Liễu Minh Nguyệt từng có duyên gặp qua người này vài lần, Đại nhân Doãn Sĩ Lỗ phụ thân của DoãnTố Nhị nhậm chức ở Đại Lý Tự, quan hàm tam phẩm, vô cùng cương trực, căm ghét a dua xu nịnh, nhưng Doãn Tố Nhị nổi danh không phải vì có người phụ thân này, mà là bởi vì vị Lỗ đại nhân có gương mặt to đen như quan tài kia, vậy mà lại sinh ra được một nữ nhi ngọc diện phù dung[1], duyên dáng như minh châu, rất nổi danh ở kinh thành, ngay cả thái hậu nương nương cũng khen không dứt miệng.
Vị Doãn tiểu thư này đầu năm mới vừa cập kê, nhưng mấy năm trước, cửa lớn của Doãn gia cơ hồ đã bị bà mối đạp phá không biết bao nhiêu lần.
Doãn gia lại là thế gia hào môn có căn cơ thâm sâu trong triều, có vô số quan hệ thông gia, ngay cả người sinh ra trong một gia tộc rắc rối phức tạp như Doãn Sĩ Lỗ đại nhân đây cũng có thể thiết diện vô tư, trong triều đình rất có thanh danh, cộng thêm Doãn Tố Nhị thiên sinh lệ chất[2], mang theo danh hiệu đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, cho nên vô số vương tôn công tử phải cúi đầu khom lưng mong ngóng có thể rước nàng ta về làm thê tử.
Vốn dĩ, Doãn Tố Nhị cũng không có danh hiệu này, nhưng năm trước công chúa Chiêu Dương cử hành yến hội, Doãn phu nhân dẫn theo Doãn Tố Nhị cùng đi tham dự, đúng lúc Phùng thái hậu tâm huyết dâng trào, hạ giá tới phủ Công chúa, ở nơi cảnh sắc tươi đẹp của hoa viên phủ Công chúa gặp được nữ hài tử dáng vẻ mong manh cô đơn Doãn Tố Nhị, bà kéo nàng ta lại gần xem xét, hỏi han vài câu, khen nàng ta xinh đẹp, thế gian khó tìm, bởi vậy nàng ta mới có một cái danh hào tuyệt đẹp đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành này.
Trên thực tế, Doãn Tố Nhị đúng là có dung mạo khuynh thành, vừa có dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp lại vừa có đầu óc thông minh sáng sủa, đủ đức đủ tài, làm người điềm tĩnh dịu dàng, hiền lương thục đức, mềm mại đáng yêu lại đoan trang, kiếp trước nàng gả cho Sở vương Tư Mã Quân.
Tư Mã Quân là nhi tử của Ngô quý phi, rất được Thánh thượng yêu thích, làm người dáng vẻ bất phàm, bác học đa tài, văn võ song toàn, sau khi thành thân với Doãn Tố Nhị, yêu quý nàng như trân bảo. Kiếp trước khi bệnh tình của Thánh thượng nguy kịch là lúc Sở vương liên minh với vài vị Hoàng tử tôn thất, có ý định kéo Thái tử điện hạ xuống ngựa, cuối cùng bị Tư Mã Sách dẫn người đến giết sạch dùng máu để trấn áp… Doãn Tố Nhị tự sát theo chồng, nhất thời trở thành chuyện đáng tiếc nhất đối với phần lớn vương tôn công tử ở trong kinh thành.
Nhưng Liễu Minh Nguyệt thân ở tướng phủ làm sao lại biết những chuyện này? Đó là khi nàng trốn ở thư phòng của Liễu tướng đùa nghịch, vô tình ở bên trong nghe được Liễu tướng nghị luận với môn sinh, nhắc đến Doãn Tố Nhị, từ việc tra xét khắp nơi, cuối cùng mới giật mình phát hiện, hóa ra có rất nhiều việc quan trọng cơ mật Sở vương đều thương nghị với Doãn Tố Nhị, ngay cả nhiều mật hàm tới lui, đều xuất phát từ tay nàng ta. Doãn Tố Nhị mưu trí bất phàm, đáng tiếc chỉ có thể đứng khuất sau màn, không thể có cái nhìn khái quát toàn bộ được.
Khi đó nàng rất bướng bỉnh, chẳng qua chỉ muốn trốn ở thư phòng của A Đa để tặng cho ông một kinh hỉ, kết quả chờ đến chờ đi, ở trên nhuyễn tháp trong thư phòng ngủ mất, tỉnh lại tình cờ có được cơ hội nghe thấy đoạn hội thoại nói trên.
Kiếp trước trong thế giới của nàng, ngoại trừ A Đa và Tư Mã Sách, những việc còn lại nàng chẳng quan tâm. Ngay cả đối với Tư Mã Sách cũng vậy, thứ nàng muốn chẳng qua chỉ là tình cảm của hắn mà thôi, còn những thứ khác, toàn bộ đều không có quan hệ gì với nàng.
Cùng một vị nữ tử vừa mỹ mạo vừa tài học mà lại có mưu lược thâm sâu như vậy đồng thời tiến nhập Đông cung… Thật sự là may mắn của Trầm Kỳ Diệp!
Nội tâm của Liễu Minh Nguyệt vui sướng nói không nên lời!
Trở lại yến tiệc, nàng rất nhiệt tình thực lòng kéo tay Trầm Kỳ Diệp, biểu đạt tình cảm vui sướng của chính mình với ả ta.
“Chúc mừng tỷ tỷ, tâm nguyện đã được đền bù!”
Thấy nàng chân thành chúc phúc như vậy, chẳng qua Trầm Kỳ Diệp chỉ miễn cưỡng cười:“Tiểu nha đầu nói bậy gì đó?”Nhưng trên mặt đã xuất hiện lo âu quen thuộc không thể kềm chế được.
Loại vẻ mặt này, Liễu Minh Nguyệt đã từng trải qua, đó là lúc cùng Tư Mã Sách âm thầm đính ước nhưng vẫn chưa thể bầu bạn bên cạnh hắn, lúc nàng trằn trọc miên man, lo âu khắc khoải từng ở trong gương nhìn thấy gương mặt mình biểu lộ ra, bởi vậy vô cùng hiểu rõ loại tâm tình này.
Đó là một loại cảm xúc bất an không yên, lo lắng không sao kể xiết.
Trong lòng nàng cười lạnh: hóa ra Trầm Kỳ Diệp đã bắt đầu nếm trải mùi vị này rồi sao? Trên mặt lại bộc lộ nụ cười hồn nhiên ngây thơ:“Sầm tỷ tỷ đã nói cho muội biết rồi… Nghe nói ít ngày nữa tỷ tỷ sẽ tiến vào Đông cung, Điện hạ đối đãi với tỷ tỷ vô cùng tốt… Muội cao hứng thay tỷ tỷ không được sao?”
Các thiếu nữ xung quanh tốp năm tốp ba tới tới lui lui ngắm cảnh thưởng hoa, ngay cả Hoàng Sầm Diệp cũng bị tiểu nữ nhi Tần Vi Lan của nhà Lễ Bộ Thượng thư lôi kéo vừa đi vừa thấp giọng nói cười. Mẩu đối thoại nãy giờ của các nàng, người bên ngoài vẫn chưa chú ý tới.
Liễu Minh Nguyệt rõ ràng thấy được trên mặt Trầm Kỳ Diệp có chút cười khổ:“Nguyệt Nhi thực sự cảm thấy… Đây là chuyện đáng để cao hứng sao?”
Thực sự cho tới bây giờ, ngay cả ả cũng không dám chắc chắn đây có phải là chuyện đáng để cao hứng hay không.
Trầm Kỳ Diệp không ngốc, Đông cung một lần nạp cả ba vị quý nữ, bất kể từ xuất thân hay bối cảnh, so sánh với Ôn Thanh Dung hay Doãn Tố Nhị ả đều rơi xuống thế hạ phong, ả chỉ có thể dựa vào một chữ tình… Nhưng tình yêu của nam nhân, là hư vô mờ ảo cỡ nào kia chứ?
Chẳng qua hiện tại muốn ả mở miệng nói cho Tư Mã Sách biết, bởi vì hắn đồng thời nạp quá nhiều nữ nhân mà ả thì không muốn chia sẻ tình yêu của mình, cho nên không chịu tiến vào Đông cung, những lời như vậy đánh chết ả cũng sẽ không nói.
Bởi vì ả đã có thói quen, lúc nào cũng chỉ yếu ớt thỏ thẻ:“… Bất kể bên cạnh Điện hạ có bao nhiêu người, cuối cùng thiếp vẫn muốn ở bên cạnh điện hạ…”
Tư Mã Sách thích nhất là những nữ tử biết thông cảm hiểu lễ nghi, nghe được những lời ấy, lần nào cũng lộ vẻ xúc động, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu kín, đối với ả yêu thương không thôi.
Nhưng mà, ả đã từng gặp qua vị Doãn Tố Nhị kia một lần, nữ tử xinh đẹp rạng rỡ như minh châu khiến ai cũng phải ngước nhìn… Trầm Kỳ Diệp chợt thấy không thở nổi.
Ả lôi kéo tay Liễu Minh Nguyệt, lui về ngồi ở chỗ mà phủ Thành quốc công đã sắp xếp sẵn, như muốn rơi lệ,“Muội muội… Ta thật sự rất yêu thích Thái tử điện hạ…”
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: kiếp trước ta cũng trúng độc của hắn, chẳng qua kiếp trước vô tình trở thành chướng ngại vật trên tình trường của ngươi, nếu không ta cũng không thể…
Ngày đó tàn tiệc, Tiết Hàn Vân đến phủ Thành Quốc Công đón Liễu Minh Nguyệt, nàng vụng trộm đánh giá Tiết Hàn Vân ngồi thẳng tắp ở trên tuấn mã bên ngoài xe ngựa, bất tri bất giác khuôn mặt ửng hồng.
Tuy Tiết Hàn Vân ngây ngô cứng ngắc như đầu gỗ, nhưng nhân phẩm đáng tin cậy hơn rất nhiều so với Tư Mã Sách. Bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, người này… căn bản là không gần nữ sắc.
Trong trí nhớ kiếp trước, sau khi nàng cập kê, tin tức nàng muốn vào cung làm phi truyền ra ngoài, trong nhà không biết có bao nhiêu bà mối đạp cửa tới cầu hôn Tiết Hàn Vân, nhưng tất cả đều bị hắn từ chối đuổi ra khỏi cửa, vĩnh viễn cũng không chịu lập gia đình. Bởi vì chuyện này mà Liễu tướng phí không biết bao nhiêu tâm tư, đều bị hắn nhất nhất chối từ, về sau hắn đầu quân ra biên quan, ngoài tầm tay với của Liễu tướng, nữ tử do nàng đích thân lựa chọn để hầu hạ hắn cũng đều bị hắn trả trở về, chọc cho trong lòng nàng khi đó không biết đã từng mắng hắn bao nhiêu lần câu “Tiết đầu gỗ”, nay nàng lại âm thầm cảm thấy may mắn và vui vẻ, bởi tính tình hắn không bao giờ giống như Tư Mã Sách.
Tiết Hàn Vân dường như cảm nhận được tầm mắt từ trong xe ngựa, quay đầu nhìn lại, cách một tấm mành mỏng manh, hắn hoảng hốt nhìn thấy một gương mặt tươi cười lộ vẻ ngây ngô, bất tri bất giác hắn cũng mỉm cười.
Đợi cho đến khi vào cửa nhỏ Tướng phủ, Liễu Minh Nguyệt xuống xe ngựa, quay đầu lại, nhóm nha hoàn, gã sai vặt, bà tử ở phía sau tất cả đều lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài vài bước, cách xa bọn họ, mặc dù dáng người Tiết Hàn Vân cao lớn, nhưng bước chân rất nhẹ nhàng thanh thản, Liễu Minh Nguyệt mấy lần muốn lướt qua hắn, nhưng lúc ngẩng đầu lên, đều bị ngăn cản bởi thân hình cao lớn kia.
“Huynh… Tiết đầu gỗ!”
Trên đường trở về Liễu Minh Nguyệt ở trong lòng âm thầm khen ngợi hắn, nào biết vừa hồi phủ đã cản đường nàng, rõ ràng là cố ý, nhất thời hai mắt phun lửa, lập tức bùng nổ tại chỗ.
Tiết Hàn Vân vô tội quay đầu:“Nguyệt Nhi muội muội làm sao vậy?”Cực kỳ thành khẩn:“Vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, vài ngày trước ta mua rất nhiều thứ đồ chơi nhỏ, bày chật đại sảnh xem ra không được lịch sự cho lắm, đang chuẩn bị ném đi…”
Liễu Minh Nguyệt tức qua hóa cười, trừng hắn:“Huynh cho rằng chỗ của huynh thanh nhã lắm đấy hả?”Đã lớn như vậy chứ có phải còn là tiểu hài tử nữa đâu, tướng phủ lớn như vậy, có bao nhiêu là sân, không chiếm lấy Đại viện làm chỗ ở, mà lại làm chủ Tây Khóa viện gần chỗ ở của phụ thân…
Trong lòng nàng căm giận, nhưng dưới chân lại một đường đi về hướng Tây Khóa viện.
Tiết Hàn Vân bị nàng bỏ lại ở phía sau, khóe môi hắn dần dần cong lên, từ từ đuổi theo.
Liên Sinh và Hạ Huệ xa xa dừng ở phía sau lưng hai người bọn họ lặng lẽ thì thầm với nhau.
“Hạ Huệ tỷ tỷ, tỷkhông biết đấy thôi, từ lúc tiểu định về sau, mỗi lần thiếu gia hết phiên trực từ trong cung trở về, trên đường về thường xuyên mua một ít những đồ chơi nhỏ linh tinh, nào là mấy cây đao thương nhỏ bằng bạc, quân cờ bàn cờ, búp bê vải, thẻ tre, bình gốm, mấy con rối gỗ… Còn có một đôi ma hợp la* đặc biệt đi tìm Viên Hữu Xương nặn thành, cực kỳ tinh tế xinh đẹp.”
Hạ Huệ cực kỳ hâm mộ không thôi:“Nghe Triệu bà tử ở nhà bếp nói, vị Viên sư phó chế tác ma hợp la* này được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất đấy, mỗi ngày người ra ra vào vào cầu cạnh không dứt, nhưng hàng tháng người này chế tác ra ma hợp la cũng không nhiều… Tiểu thư thích nhất là thứ này đó…”
(Cát: Nguyên văn “魔合罗”: ma hợp la. Hình như là một loại búp bê gốm sứ gì đó của TQ. Ta không rõ lắm. Ai biết chỉ giúp nhé!!!)
Liên Sinh thầm nghĩ: là do ngươi không nhìn thấy nữ ma hợp la kia, nhìn bộ dáng của nó giống như một nữ hài tử chỉ khoảng năm sáu tuổi phấn điêu ngọc mài, nhìn ngược nhìn xuôi thế nào cũng có bốn năm phần giống hệt như Đại tiểu thư…
Không chỉ riêng Liên Sinh nghĩ như thế, mà ngay cả Liễu Minh Nguyệt cũng vậy, nàng lao thẳng tới Tây Khóa viện, bước vào phòng khách, nhìn thấy đại sảnh để một loạt những đồ chơi nhỏ linh tinh, hoan hô một tiếng rồi nhào tới, nhấc từng cái từng cái lên xem xét, một bên vừa nhìn một bên vừa nói:“Gói con búp bê vải này lại cho ta… Rối gỗ kia ta cũng muốn… Ấy ấy vậy mà còn có cả ma hợp la…”Nàng cầm lên nhìn thật kỹ,“Kỳ lạ, sao ma hợp la này nhìn giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải…”
Thắng lợi trở về, đợi đến tối lúc gỡ trang sức trâm cài, soi bóng mình trong gương, Liễu Minh Nguyệt mới tỉnh ngộ, nhất thời cả gương mặt ửng hồng.
—— ma hợp la mặc nữ trang nho nhỏ kia, rõ ràng là bộ dáng của nàng lúc năm sáu tuổi đây mà.
Nàng vội vàng cầm ma hợp la mặc nam trang đến nhìn kỹ lại, không khỏi âm thầm nện xuống giường: ma hợp la mặc nam trang nho nhỏ này… Có ba phần rất giống với Tiết Hàn Vân.
Hạ Huệ thấy Liễu Minh Nguyệtở dưới ánh đèn cầm đôi ma hợp la kia xem xét một hồi lâu, yêu thích không buông tay, trong lòng cười thầm, rồi đột nhiên tiểu thưdừng lại một chút, gương mặt ửng hồng, chỉ phân phó đem đôi ma hợp la này bỏ vào trong rương, khóa kỹ lại, nàng ta giả vờ làm như không biết, vẫn cẩn thận như thường lệ thay tiểu thưcất giữ đôi ma hợp la này thật kỹ, trong lòng nàng ta cũng cao hứng thay Tiết Hàn Vân.
Không thể ngờ rằng Vân thiếu gia bình thường trầm mặc kiệm lời, vừa tiểu định xong thì đã đưa tặng một đôi ma hợp la rất giống với hai người bọn họ, vị Viên sư phó nặn ra đôi ma hợp la này có tay nghề cực kỳ tinh xảo, ngũ quan tỉ mỉ, từ mặt mày đến lông tóc trên người đều rất sống động, ngay cả màu sắc kiểu dáng trang phục trên người, hà bao hình hồ lô rũ xuống bên hông, đúng là những thứ mà năm đó Liễu Minh Nguyệt đeo ở trên người khi Tiết Hàn Vân lần đầu tiên tiến vào Liễu phủ.
Đáng tiếc thời gian đã trôi qua lâu như vậy, trang sức và quần áo của Liễu Minh Nguyệt lại quá nhiều, cho nên nàng chưa từng chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt này. Chẳng qua nghĩ đến bức tượng ma hợp la kia có gương mặt giống hệt mình, tim nàng đập như trống bỏi, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được.
Chú thích của tác giả:Những món đồ chơi được đề cập trong chương này đều là những món đồ chơi thời Tống, thứ gọi là ma hợp la, hay còn gọi là ma ha la, xuất phát từ một bài nhạc chờ, đều là dịch âm tiếng phạn, tên nằm trong phạm vi kinh Phật, truyền từ Tây Vực tới. Trong tiểu thuyết lớn thời nhà Tống, chủ yếu là trong các vở kịch, ma hợp la hóa thân trở thành nhân vật xinh đẹp đáng yêu. Bình thường hay gọi ma hợp la là một tượng đất nhỏ được nặn thàn
Chú thích:
[1]: xinh như ngọc đẹp tựa như hoa phù dung.
[2]: trời sinh có khí chất thanh lệ thoát tục.