Màn lụa đỏ phủ xuống, uyên ương cũng nằm, cô gái nhỏ khe khẽ thì thầm.
Cô gái môi anh đào như hoa, hơi thở như lan, đường cong linh lung dưới quần lót lụa đỏ, người binh sĩ thiếu niên nào có thể tĩnh tâm như nước?
Cổ họng Tiết Hàn Vân căng thẳng, chỉ cảm thấy tình cảnh này làm huyết mạch toàn thân hắn sôi trào, không thể tự chủ tằng hắng cổ họng một cái, quay đầu đi không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng mà cô gái trước mặt lại mang theo đôi mắt trong suốt ngây thơ giống như trẻ con, vươn cánh tay nhỏ bé ngọc ngà xoay đầu hắn lại:
“Hàn Vân ca ca…”
Hắn làm sao còn chịu được, khẽ thở dài… Nha đầu ngốc này! Sau đó, không chút do dự hôn lên…
Đôi môi gắn bó, thân mật khăng khít nói không nên lời.
Thế mà tiểu nha đầu còn vươn đôi tay thon vòng qua cổ hắn, đem cả người nhuyễn ngọc ôn hương dán sát vào hắn, rõ ràng là tháng 10 đầu đông, Tiết Hàn Vân lại thấy cả người khô nóng làm hắn gần như nghẹt thở, trên trán đổ đầy mồ hôi…
Liễu Minh Nguyệt bị cánh tay sắt khỏe mạnh của thiếu niên ôm chặt vào trong ngực, mà nàng thì không phải là cô bé ngây thơ không hiểu chuyện đời, nàng biết rõ nơi nào đó cứng rắn chọc chọc vào bên dưới mình là cái gì, cả người đều thấy như lửa đốt… Vốn chỉ nghĩ rúc vào trong ngực hắn, giờ phút này ngay cả động cũng không dám động, tùy ý để cánh tay lớn của hắn nhẹ nhàng tiến vào trong vạt áo trước của nàng, lòng bàn tay của người tập võ thô ráp, ở trên da thịt mềm mại trắng nõn như ngọc của nàng kích thích một trận sợ run khác…
Tiết Hàn Vân sợ hành động thô lỗ của mình sẽ dọa tiểu nha đầu này hoảng sợ, còn nhỏ giọng dịu dàng dụ dỗ:
“Nguyệt Nhi ngoan, để cho phu quân nhìn trộm một chút…” Nói xong nhẹ nhàng cởi quần lót trên người nàng xuống, nhưng khi nhìn thấy cái yếm uyên ương đỏ thẫm trước bụng, che giấu đôi thỏ nhỏ ngọc ngà, xương quai xanh khéo léo, cái cổ trắng thon dài… Trong đầu hắn nổ bùm một tiếng, trống rỗng, bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, bắt đầu cúi xuống vừa hôn vừa mút theo bản năng.
Hôn lên hình uyên ương phía trên yếm đỏ toàn tâm toàn ý che giấu đôi thỏ nhỏ mềm mại thơm tho, lông chim uyên ương thoáng chốc ướt nhẹp… Hôn lên xương quai xanh linh lung tinh xảo… Lại ngậm lấy vành tai khéo léo như châu như ngọc của nàng, hận không thể khiến tất cả hòa tan trong miệng mình…
Liễu Minh Nguyệt nhắm nghiền hai mắt, mặt phấn ửng hồng, toàn bộ phần gáy nhỏ cho đến toàn thân từ màu trắng ngọc ban đầu chuyển sang màu hồng phấn mê hoặc… Thực là xấu hổ đến cực hạn…
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người lại trần truồng mặt đối mặt…
Chẳng những là trần truồng mặt đối mặt, mà Tiết Hàn Vân còn giống như vừa phát hiện ra thứ gì đó mới lạ, vừa hôn vừa sờ, cuối cùng ngay cả cái yếm trên người nàng thế mà cũng cởi ra luôn… Chợt nghe trên tháp ở gian ngoài Văn ma ma ho khan một tiếng thật mạnh, Liễu Minh Nguyệt duỗi tay muốn đẩy hắn ra, kéo chăn lên che, nào biết Tiết Hàn Vân hôm nay căn bản là không chịu thuận theo, vậy mà lại sống chết lôi kéo không chịu đưa chăn cho nàng, ngược lại còn ho khan một tiếng thật mạnh như đáp trả, nghe thấy gian ngoài im ắng không có tiếng động gì nữa, hắn lại cười đắc ý, trong mắt nhiễm sâu dục vọng, lại tiếp tục nằm rạp người hôn xuống, cúi đầu dỗ nàng:
“Nguyệt Nhi ngoan, nương tử ngoan, gọi phu quân…” Bàn tay to vô sỉ hướng tới chỗ tiết khố trên người nàng muốn cởi ra…
Môi anh đào của Liễu Minh Nguyệt sớm đã bị hắn hôn đến sưng lên, trong mắt sóng nước nhộn nhạo, trước ngực cũng loang lổ hồng ngân, lại chặt chẽ kéo lấy tiết khố của mình, không để cho hắn thực hiện được ý đồ, nhắm mắt nói nhỏ:
“A Đa nói… A Đa nói… Thành thân trước không viên phòng…” Trên giường nếu có một cái khe, nàng sẽ lập tức chui xuống đó… Lời này nàng thật sự nói không nên lời…
Tiết Hàn Vân làm sao chịu thuận theo? Tay vẫn đi xuống kéo tiết khố của nàng như cũ, còn hạ giọng xuống thấp cực thấp, cực đáng thương năn nỉ nàng:
“Nguyệt Nhi ngoan, nương tử ngoan, để vi phu nhìn trộm một chút… Đêm nay là ngày lành của chúng ta… Để vi phu nhìn trộm một chút thì tốt rồi… Ta cam đoan không động vào một đầu ngón tay của nàng…”
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: chàng không động vào một đầu ngón tay của ta… Rõ ràng chàng đã nói…
Nàng rất ngại nói ra những lời này, chỉ kiên quyết lắc đầu, nhưng không thể đề phòng Tiết Hàn Vân vô sỉ đánh lén, hôn nàng sâu đến không thở nổi, hôn đến đầu váng mắt hoa không biết trời trăng là gì, tiết khố trên người bị cởi ra lúc nào… Chính nàng cũng không nhớ rõ…
Đến cuối cùng ấn tượng để lại cho nàng vào đêm đó cực kì hỗn loạn…
Hàn Vân ca ca từ sau ngày đính thân đối xử với nàng ngàn y trăm thuận không thấy bóng dáng đâu nữa, bây giờ giống như một người đàn ông xa lạ từ đâu nhảy ra, ngoại trừ bộ dáng giống nhau, tâm tính tính tình hoàn toàn bất đồng, chẳng những đem toàn thân nàng vừa hôn vừa sờ, còn cứng rắn buộc nàng nhìn xem thân thể của hắn…
Nếu nàng không chịu, liền bị thân hình hắn đè nặng vừa hôn vừa sờ, còn vô sỉ nói nhỏ:
“Nàng và ta là vợ chồng, Nguyệt Nhi có thể nào không biết thân thể của vi phu có bộ dáng gì…”
Ở gian ngoài sau khi Văn ma ma ngủ say, tiếng ngáy như sấm, trong đêm tối yên tĩnh ngược lại giống như tấu nhạc, để cho Tiết Hàn Vân hắn tiếp tục lớn mật làm càn,tùy tâm sở dục*…
*: muốn làm gì thì làm, làm theo ý thích
Cuối cùng thân thể trời sinh mảnh mai tinh tế của Liễu Minh Nguyệt, bị thân hình cao to khỏe mạnh của người hàng năm luyện võ như hắn giam cầm vào trong ngực, làm sao để nàng tùy ý chối từ… Nhưng nếu nàng kêu lên một tiếng, làm Văn ma ma ở gian ngoài thức dậy, thì lại càng thêm mất mặt, đến cuối cùng nếu nghĩ kỹ mà nói, làm sao Văn ma ma có thể đối diện với hắn? Kết quả là để hắn càng ra tay dễ dàng rồi!
Cuối cùng mặc dù hai người vẫn chưa làm gì, chỉ nhìn thấy rõ toàn bộ thân thể của đối phương, Liễu Minh Nguyệt cũng bị Tiết Hàn Vân đè nặng, quen thuộc từng đường đi nước bước, ngay cả khi nhất thời có muốn quên, cũng không dễ dàng quên được. Hắn còn cực thích đôi tay bé nhỏ của nàng ve vuốt cơ thể hắn, cuối cùng còn hăng tiết xé rách cả tiết khố của nàng, Liễu Minh Nguyệt đỏ mặt trừng hắn:
“Chàng… Chàng bảo ta đứng lên mặc cái gì đây?”
Hắn lật đật gom đống tiết khố chia năm xẻ bảy kia, lặng lẽ xuống giường nhét vào tủ quần áo, lại thay nàng tìm ra một cái tiết khố mới, thế này mới ôm nàng, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ…
Đêm xuân ngắn ngủi, nhưng mà trong cung thì lại đêm dài khó qua.
Sở vương bức Thánh thượng phải hạ chỉ phế Thái tử, Thánh thượng không chịu, hắn liền đoạt lấy đao trong tay quân sĩ, hướng tới một vị đại thần bị bắt trói gần đó chém một đao, người bị chém trúng đúng là cha của Thái tử phi, Định quốc công Vi Thế Khang.
Một bên cánh tay của Định quốc công nhất thời bị chém xuống, hét thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh, nửa thân mình thoáng chốc nằm trong vũng máu…
Giờ phút này cảm giác say của Liễu Hậu đã hoàn toàn biến mất, khi còn nhỏ cuộc đời ông trải qua nhiều thăng trầm, nhưng khi bước chân vào quan trường thì lại nửa đời trôi chảy, duy nhất không được hoàn mỹ chính là thê tử mất sớm, chỉ để lại một ấu nữ, bây giờ con gái đã xuất giá, ông cảm thấy vô cùng may mắn vì tối nay con gái không có ở phủ Tướng quốc, bằng không vạn nhất xảy ra chuyện gì, ông nào có mặt mũi mà đi gặp người vợ đã qua đời ở suối vàng?
Các đại thần xung quanh bị hành động điên cuồng của Sở vương dọa cho muốn xỉu, phần lớn đại thần có mặt ở đây đều là quan văn, nhiều người ngay qua chức quan giám trảm cũng chưa từng làm qua, gần đây, hai đời đế vương liên tiếp của Đại Khải đều rất ôn hòa, việc máu nhuộm cung đình đã gần 50 năm nay chưa từng trình diễn, thật vất vả mới vươn lên được chức vị như bây giờ, làm sao mà dự đoán được lại có hôm nay? Bởi vậy tất cả đều choáng váng nhìn Định quốc công nằm trong vũng máu…
Duy chỉ có Liễu Hậu là tiến lên, muốn giúp Định quốc công cầm máu, đáng tiếc mặc dù ông cả đời tài hoa, chiến tích vang dội, nhưng thực sự chưa từng học qua y thuật, hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm, chỉ có thể nắm chặt chỗ bị chém của Định quốc công ngăn máu chảy tiếp…
Sở vương cầm đao đứng ở trong điện, đao nhiễm đầy máu, mắt lộ hung quang, rất có tư thế bễ nghễ thiên hạ, hắn quay đầu ép hỏi Thánh thượng:
“Phụ hoàng, người xác nhận là không đồng ý?”
Thánh thượng nhắm mắt thu liễm thần sắc thống khổ, lại mở mắt ra, trầm giọng nói:
“Đám thần tử này ngày thường hưởng bổng lộc trẫm ban, nay vì nước tận trung, cũng coi như là chết có ý nghĩa!”
Sở vương cười:
“Phụ hoàng, lòng dạ người quả thực ác độc như vậy?” Ánh mắt nhắm ngay Liễu Hậu, quơ một đao chỉ đúng vào cổ Liễu Hậu.
Thánh thượng cười thê lương:
“Là ngươi nhẫn tâm, chứ không phải trẫm!” Tình nghĩa cha con, loại tình cảm khi xưa như chân với tay, nay lại có xu thế biến thành sài lang hổ báo!
Sở vương không chút do dự lập tức chém xuống đao thứ hai, trên đùi Liễu Hậu nhất thời xuất hiện hai vết thương tứa máu, thấy Liễu Hậu nén tiếng kêu rên trong cổ họng, chỉ cắn răng chịu đựng, Sở vương cười khen ngợi:
“Không hổ là Tướng gia của một nước, rốt cuộc sức chịu đựng rất cao, bị chém như vậy mà trong cổ họng cũng không phát ra một tiếng, tiểu vương bội phục!” Nói là bội phục, nhưng rốt cuộc lại đâm xuống hai đao trên người ông: “Nhưng ta muốn nhìn xem sức chịu đựng của Tướng gia đây mất bao lâu mới bị phá!”
Lại Bộ Thượng thư Thôi Chính Nguyên và Lễ Bộ Thượng thư Tần Hãn Tông ở bên cạnh thật sự nhịn không nổi nữa, trong lòng vừa e ngại, vừa sợ lại vừa hận, dứt khoát chửi ầm lên:
“Dựa vào sự tàn bạo này của ngươi, ngươi nào có tư cách làm Thái tử!”
“Nếu thiên hạ Đại Khải này rơi vào tay người bạo ngược hung tàn như ngươi, chẳng phải là ông trời không có mắt sao?”
Sở vương đang muốn tìm người khai đao, lập tức chỉ vào hai vị Thượng thư Thôi Chính nguyên và Tần Hãn Tông, nổi giận:
“Đánh mạnh vào cho ta!”
Đám trọng thần ngày thường cao cao tại thượng, ngay cả vị Hoàng tử như hắn cũng phải cho vài phần thể diện, hôm nay trở thành tù nhân trong tay hắn, vậy mà lại không biết thuận theo, có khác nào muốn chết, ngay cả phụ hoàng mà hắn còn dám bức ép, làm sao còn sợ giết vài vị thần tử như bọn họ?
Trong số quân sĩ đi truy bắt trọng thần có Ngô Hữu Minh, cháu trai vợ của Ngô quý phi và Ngô Hữu Chấn là cấm vệ Võ lâm quân, còn có chỉ huy sứ Ngô Khắc Bá – người mà tối nay đã dẫn đội nhân mã Ngũ Thành đi vây bắt trọng thần và thủ hạ quân sĩ dưới trướng ông ta.
Ngô Khắc Bá chính là nhị đệ của Ngô quý phi, là nhị cữu ruột của Sở vương.
Ngô Hữu Minh và Ngô Hữu Chấn chỉ huy đám quân sĩ tiến lên đánh đấm Thôi Chính Nguyên và Tần Hãn Tông, đám quân sĩ này ngày thường nhìn thấy quan lớn trọng thần trong triều đều phải đứng sang một bên cung kính nhường đường, bây giờ có thể tùy ý đánh đấm đám quan lớn trọng thần này, trong lòng thế mà lại xuất hiện cảm giác khoái trá khó có thể nói hết, bởi vậy không tiếc khí lực vừa đấm vừa đạp, chỉ nghe trong điện không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, tuổi tác của hai vị Thượng thư không nhỏ, Thôi Chính Nguyên năm nay đã gần sáu mươi, Tần Hàn Tông thì cũng hơn 50, làm sao chống lại được đòn hiểm của đám thanh niên trai tráng? Chưa được bao lâu hai người đã phun ra mấy ngụm máu, lập tức ngất xỉu.
Thấy Sở vương độc sát làm nhục trọng thần trong triều như thế, Thánh thượng giận dữ:
“Không bằng ngươi tới đây giết trẫm đi!”
Sở vương cười khẽ:
“Nhi thần nào dám?! Nhi thần không dám đeo lên lưng tội danh giết cha đâu!” Nói xong liếc mắt một cái nhìn đám đại thần người ngã ngựa đổ trong cung điện, Định quốc công đã té xỉu trong vũng máu, Liễu Hậu cũng hấp hối, cả người đầy máu, cũng không biết còn sống hay đã chết, hai vị Thượng thư cũng ngã xuống đất hôn mê, đám trọng thần còn lại thì im lặng không nói, giống như sơn dương đợi làm thịt, Sở vương thấy thế rất khoái trá, cười càng liều lĩnh hơn:
“Phụ hoàng, có phải người đang đợi Quốc cữu gia mang theo cấm quân thành Bắc tới cứu giá hay không? Nhi thần cảm thấy, người không cần đợi nữa, sớm hạ chỉ phế Thái tử đi cho kịp. Nhị cữu của nhi thần đã dẫn người đi truy bắt Thái tử và tất cả thủ hạ thân tín của Quốc cữu rồi, phụ hoàng người có chờ cũng là chờ không công thôi!”
Hai mắt Thánh thượng trợn trừng lên, trong lòng cuồng nộ, nghĩ đến Thái tử và Quốc cữu không chừng đã gặp phải độc thủ, chỉ sợ tối nay không còn hy vọng gì nữa, giang sơn tươi đẹp là thế nay lại rơi vào tay thứ nghiệp chướng này, ông hận mình không thể chưa từng sinh ra Sở vương, cũng chưa từng yêu thương hắn như vậy!
Chợt nghe ngoài cửa có một người vừa cười vang vừa nói:
“Lời này của Hoàng đệ sai rồi, cho dù đệ không giết cha, nhưng cũng không khác gì đã giết cha!”
Thánh thượng vô cùng vui mừng, nhìn về hướng cửa đại điện, thì thấy Thái tử dẫn theo một đội binh mã đường hoàng đứng ở nơi đó, nhìn thấy ông, còn cung kính hành lễ như thường:
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Sở vương cả kinh:
“Ngươi tới lúc nào?”
Thái tử ngẩng đầu đứng lên, cười khẽ:
“Ta tới từ lúc Hoàng đệ tự thừa nhận mình bày ra việc ám sát.” Thấy ánh mắt Thánh thượng nhìn mình rất có ý khiển trách, hắn nhân tiện nói luôn: “Dù sao nhi thần cũng biết hoàng đệ muốn làm cái gì! Nếu như không để phụ hoàng thấy rõ hoàng đệ tàn bạo thế nào, thì sẽ nói hoàng nhi không dung được hoàng đệ.”
Giọng điệu này, nghiễm nhiên chứng minh Sở Vương không thể bằng được hắn, hai huynh đệ vậy mà lại biến thành xu thế không chết không thôi!
Không đề cập tới Thánh thượng suy nghĩ trong bụng như thế nào, mà ngay cả đám chư thần ở trong điện trong lòng cũng thấy hàn ý đến lạnh rung.
Thái tử đã đến từ lâu, nhưng lại trốn ở ngoài điện không chịu tiến vào, rõ ràng có năng lực cứu viện ngăn đám người Sở vương vừa đâm vừa làm nhục chúng đại thần, nhưng lại trơ mắt nhìn trọng thần trong triều người bị đâm người bị đánh, thật sự làm cho trái tim chúng thần tử thấy băng giá.