Tướng Công Thật Vô Lý

Chương 6: Chương 6




“Tại sao không được?” Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết càng trở nên thâm thuý, nhìn u huyệt của nàng đang chậm rãi tiết ra nồng nặc hoa dịch ngọt ngào.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng thăm dò vào hoa huyệt chặt chẽ của nàng, nghe thấy nàng thở hổn hển.

“Đau quá!” Móng tay hãm sâu vào xương bả vai của hắn, vành mắt chứa đầy nước mắt, khẽ khóc.

“Đau lắm hả?”

Nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng, đáy mắt Thẩm Tướng Khuyết hiện rõ sự đau lòng.

Nàng khổ sở gật đầu, thỉnh thoảng giãy dụa thân thể mềm mại.

Giống như có vật gì đó tồn tại trong cơ thể nàng, thật không thoải mái!

“Thân thể của muội quá chặt, thả lỏng một chút.”

Làm thế nào mới có thể thả lỏng đây?

Hoa Điệp thở gấp, ngón tay của hắn của bị vách tường mềm mại của nàng nuốt chặt, chỉ cần hít thở, là có thể cảm giác được sự tồn tại của ngón tay hắn.

“Muội có khỏe không?” Nhìn nàng thống khổ, Thẩm Tướng Khuyết thấp giọng hỏi.

“Khó chịu. . . . . .” Nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của hắn.

“Vẫn chưa quen sao?” Thẩm Tướng Khuyết dùng ngón cái đẩy vườn hoa bé nhỏ của nàng ra, nhìn đến mật dịch của vườn hoa, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn.

“A. . . . . .” Tất cả chú ý lực đều bị trận run rẩy làm cho hấp dẫn, Hoa Điệp kìm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ.

“Có cảm giác gì?”

“Tê dại. . . . . . Rất tê dại. . . . . .” Đầu ngón chân của nàng cũng cong lên.

“Không đau nữa?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng tràn đầy tình dục, không còn thống khổ, ngược lại còn hết sức hưởng thụ.

Hoa Điệp gật đầu, “Không đau.”

“Huynh còn đang nghĩ, nếu như muội còn đau, thì huynh phải dùng phương pháp khác mới có thể làm cho muội hết đau.”

“Phương pháp gì?” Nàng tò mò hỏi.

Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết lóe lên một chút quỷ dị, “Giống như là như vậy. . . . . .”

Hắn đột nhiên đem bắp đùi nàng mở ra, chọc cho nàng kêu lên một tiếng, vì hành động của hắn mà giật mình.

“Huynh làm cái gì?” Hoa Điệp cảm thấy rất túng quẫn, tư thế này thật là khó nhìn, nàng không hiểu tại sao hắn muốn làm như vậy?

“Muội chỉ cần nhìn là được.”

Nhìn? Nhìn cái gì?

Ban đầu vẻ mặt Hoa Điệp còn mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy mâu trung trong mắt của hắn ẩn chứa sự thần bí, thì tim của nàng nhất thời đập như đánh trống, tựa hồ có một loại linh cảm bất thường.

Hắn dùng ngón tay trước ấn lên tiểu hạch mẫn cảm của nàng, sau đó cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm lấy.

“A. . . . . . Không muốn! Tướng Khuyết ca, dừng tay!” Hoa Điệp giật mình, tay nhỏ bé đẩy đầu của hắn ra, không muốn để cho hắn trêu chọc như vậy, “Tướng Khuyết ca. . . . . . Nơi đó rất dơ. . . . . . Mau, mau dừng lại.”

Một khoái cảm xâm nhập linh hồn của nàng, nàng ngước đầu, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào cùng tiếng rên rỉ.

Rất tê dại. . . . . .

Dịch mật tràn ra, dính ướt cả mặt hắn.

Mùi xạ hương tràn ngập ở trong phòng, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân.

“Tướng Khuyết ca, mau dừng tay, đừng liếm nơi đó nữa. . . . . . Ừ. . . . . .” Thanh âm yêu kiều kia lại làm cho người nghe dục hỏa đốt người.

“Hư! Im lặng, đừng nói chuyện.” Thẩm Tướng Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tình dục của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm vào hoa huyệt của nàng.

“A. . . . . .” Tay Hoa Điệp nắm chặt lấy đệm, cả người chìm đắm trong cảm giác vui sướng, hoa dịch cũng theo bắp đùi chảy ra.

Hoa kính mềm mại không ngừng co rúc lại, nàng cảm thấy dị thường trống không, rốt cục không nhịn được hướng Thẩm Tướng Khuyết cầu khẩn nói: “Cầu xin huynh . . . . . Tướng Khuyết ca, thân thể của muội thật là khó chịu. . . . .”

Thẩm Tướng Khuyết ngẩng đầu lên từ hai chân của nàng, ngón tay lần nữa đâm vào hoa của nàng huyệt, nghe nàng thỏa mãn tiếng rên rỉ.

“Ừ. . . . . .” Trong cơ thể trống không tựa hồ bị lắp đầy một nửa, nhưng một lát sau, Hoa Điệp lại cảm thấy không cách nào thỏa mãn.

Nàng di chuyển mông, khóc kêu, “Van cầu huynh. . . . . .”

“Muội muốn cái này sao?” Hắn bắt đầu di động ngón tay, ở trong hoa huyệt của nàng chậm rãi ra vào, mang đến cho nàng khoái cảm mãnh liệt.

“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Theo tốc độ của hắn mà co rút, Hoa Điệp phát ra tiếng nũng nịu rên rỉ.

Thẩm Tướng Khuyết cảm thấy dục vọng giữa hai chân hắn sắp bùng phát, hô hấp càng lúc càng nặng nề, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ cái trán theo góc cạnh trên mặt chảy xuống.

“Huynh không được. . . . . .”

Tay hắn càng lúc càng nhanh, tuyết đồn của Hoa Điệp cũng theo tiết tấu của hắn mà ngọa nguậy, vách tường mềm mại không ngừng hấp thụ ngón tay của hắn.

“Thế này được không?” Nhìn thấy hoa huyệt của nàng đã vặn vẹo biến hình, vẻ mặt giống như là thống khổ hoặc là vui thích.

“Không. . . . . . Muội không được. . . . . .” Hoa Điệp ở trên giường hẹp liều mạng lắc đầu, không ngừng gạt ra ngón tay của hắn đang chôn chặt trong vách tường.

Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết mang theo vài phần tiếc hận, tà ác nói: “Muội còn không có hưởng thụ đến cực lạc, thế nào nhanh như vậy đã đầu hàng?”

“Ừ. . . . . . Cầu xin huynh đừng. . . . . . Đùa bỡn muội . . . . .” Hoa Điệp vừa nói, vừa cong lên thân thể tuyết trắng, trong mắt là một mảnh đau khổ.

“Chẳng lẽ muội không biết huynh làm như vậy là thương muội sao?” Thẩm Tướng Khuyết nhướng mày, mặt vô cảm nói.

“Nếu như Tướng Khuyết ca thuơng Hoa Điệp, cũng sẽ không làm cho. . . . . . Hoa Điệp thấy khó chịu. . . . . . Tướng Khuyết ca, muội nóng quá. . . . . . Sắp không chịu nổi. . . . . .”

“Không nghĩ muội còn có thể nói ra đạo lý rõ ràng như vậy.” Khoé miệng hắn cong lên, vô cùng tà mị.

Hoa Điệp nín thở, không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, tâm tình có chút khẩn trương, “Huynh. . . . . .Huynh lại muốn làm cái gì?”

Đọt nhiên hắn rút ra ngón tay từ trong hoa huyệt chặt chẽ của nàng, ngón tay ướt nhẹp, phía trên còn lưu lại hoa dịch của nàng.

“Vì sao lại sợ như vậy? Chẳng lẽ muội sợ huynh sẽ hại muội sao?” Hắn hỏi ngược lại nàng, vẻ mặt tà nịnh vô cùng.

“Tất nhiên muội biết Tướng Khuyết ca sẽ không hại muội, chỉ là. . . . . .”

“Chỉ là cái gì?” Mặt của hắn tiến tới gần nàng.

“Là lần đầu tiên của muội. . . . . . tất nhiên sẽ sợ. . . . . .”

“Bởi vì lần đầu tiên sao?” Hắn chậm rãi nói, bàn tay bao trùm lên hai viên tròn trước ngực nàng, bắt đầu vuốt ve.

Theo tốc độ ma sát của hắn, nàng cắn lấy môi đỏ mọng, vẻ mặt vui sướng.

“Lần đầu tiên mà có thể thư thái như vậy, có thể thấy được thân thể của muội rất nhạy cảm.”

Bên tai truyền đến thanh âm nhạo báng của hắn , để cho Hoa Điệp cảm thấy xấu hổ, mất thể diện.

“Tướng Khuyết ca, đừng nói nữa.” Nếu hắn nói thêm nữa, nàng sẽ vùi đầu vào trong động mất, đáng tiếc chung quanh đây không có cái động nào, bằng không nàng sẽ lập tức chui vào.

“Huynh không nói, huynh làm là được.” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói, sau đó chậm rãi cởi ra áo ra, lộ ra bộ ngực bền chắc có lực.

Hoa Điệp trợn mắt hốc mồm.

Nhìn thân thể tráng kiện của hắn, nàng cảm thấy không thể tin được, thoạt nhìn hắn ốm yếu như thế vậy mà dưới lớp quần áo vóc người của hắn lại hoàn mỹ đến vậy.

Bụng bằng phẳng không có một vết sẹo lồi, lồng ngực vững chắc, cánh tay nổi lên cơ bắp, cho thấy hắn cũng không phải là một người đàn ông bình thường.

“Muội thích chỗ vừa thấy sao?”

Mặt Hoa Điệp đỏ lên, biết là không nên nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng mà ánh mắt của nàng lại không nghe lời, hoàn toàn bị thân thể hoàn mỹ của hắn hấp dẫn.

Thẩm Tướng Khuyết tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, thấy nàng bị hắn mê hoặc, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, “Muội muốn sờ một chút không?”

“Có thể sao?” Hoa Điệp có chút sợ.

“Có gì mà không thể?” Hắn khiêu mi hỏi ngược lại.

Nàng rụt rè đi lên trước, đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận được da thịt hắn co dãn bóng loáng, bắp thịt cứng rắn bền chắc.

Hoa Điệp tò mò lấy ngón tay đâm, phát hiện bắp thịt của hắn không chỉ tráng kiện, còn hết sức căng. Nàng lấy tay vuốt ve, da của hắn hết sức mền mại, làm nàng yêu thích không buông tay.

“Thế nào? Sờ đến nghiện rồi sao?”

Gò má nàng đỏ lên, “Mới không có!”

“Muội muốn sờ vào nơi làm muội tò mò hơn không?” Ở bên tai nàng hắn nói lời cám dỗ.

“Nơi nào?”

Khi hắn đem tay nàng chạm vào nơi nóng rực trên người hắn, nàng trừng to mắt, thở dốc vì kinh ngạc.

“Trên người huynh sao lại giấu một cây gậy?”

“Cây gậy?” Thẩm Tướng Khuyết cười rộ lên.

“Không đúng sao?” Vẻ mặt Hoa Điệp mờ mịt hỏi.

“Không sai,chỉ là bây giờ huynh mới biết được thì ra khả năng tưởng tượng của muội lại đáng yêu đến như vậy.” Nàng vậy mà lại đem tượng trưng cho phái nam của hắn thành cây gậy.

Nghe hắn khen, mặt Hoa Điệp đỏ lên, “Đây là lần đầu tiên muội nghe huynh nói muội khả ái.”

Nàng rất vui vẻ.

“Muội cảm thấy nó là cây gậy sao?” Hắn ở bên tai của nàng thấp giọng hỏi.

“Nếu không phải cây gậy, vậy là cái gì?” Hoa Điệp nghi ngờ, thấy nụ cười thần bí của hắn, nàng có cảm giác không rét mà run.

“Sao muội không sờ xem một chút?” Hắn mỉn cười.

“Sờ xem một chút?”

Khi Hoa Điệp dùng sức cầm cây gậy hắn giấu ở trên người, liền nghe hắn rên lên một tiếng.

Nàng không rõ cho nên nhìn hắn, hỏi: “Huynh làm sao vậy?”

“Muội quá dùng sức.” Ngũ quan tuấn dật của hắn hơi vặn vẹo.

“A?” Hoa Điệp bị dọa sợ lập tức buông tay, “Chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt nàng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết loé lên ánh sáng quỷ dị, nghẹ giọng hỏi: “Muội có biết muội vừa cầm vật gì không?”

Hoa Điệp ngu ngốc gật đầu.

Khi hắn cởi đi quần áo nửa người dưới, trần như nhộng ở trước mặt nàng, mặt nàng trở nên đỏ tới mang tai, xấu hổ cúi đầu, ánh mắt lại tò mò len lén liếc nửa người dưới của hắn.

Thẩm Tướng Khuyết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt chứa ý cười, “Nếu như muốn nhìn, liền quang minh chính đại nhìn.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp càng đỏ hơn. Không nghĩ tới lại bị hắn bắt gian tại trận, thật là mất hết thể diện.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng liếc về dục vọng giữa hai chân hắn, hai mắt nàng trừng thật lớn.

Đó. . . . . . đó là cái gì?

Thật dài, rất giống một cây gậy, hơn nữa, nó lại vểnh lên!

Hoa Điệp ngây ngẩn cả người, không cách nào tưởng tượng được đến tột cùng nó là cái thứ gì?

“A. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Muội vừa rồi bắt được, chính là cái này?”

“Đúng vậy, không sai.” Hắn hôn môi của nàng, nhìn vẻ mặt ngốc trệ của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười thú vị.

“Vậy là cái gì?” Nàng càng xem càng cảm thấy thần kỳ.

“Một lát nữa nó sẽ cho muội nếm được mùi vị sung sướng.” Từ cổ nàng, hắn hôn một đường xuống, miệng ngậm lấy quả mân xôi trên ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc.

Rất nhanh thân thể của nàng nổi lên phản ứng, hoa huyệt không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, trong không khí trôi nổi mùi xạ hương nồng nặc, mà cái miệng nhỏ nhắn của nàng thì rên rỉ ra nhạc khúc tuyệt vời.

Tay của hắn đi xuống, trêu đùa hoa viên mẫn cảm của nàng, phái nam kiên đĩnh của hắn chỉa vào bụng nàng, để cho nàng cảm giác được sự nóng rực cùng to lớn của nó.

“Muội cảm nhận nó.” Hắn cười, đem tay nàng đặt lên cứng rắn của hắn.

Mặt Hoa Điệp đỏ lên, không cách nào khác hơn là nhìn dục vọng của hắn nằm trong tay nàng từ từ phình to, trở nên cứng rắn, nàng nhịn không được nắm chặt, muốn nhìn một chút đến cùng nó có bao nhiêu to lớn.

Khóe miệng Thẩm Tướng Khuyết co quắp, thanh âm trở nên trầm thấp, “Muội trêu đùa huynh sao?”

“Muội không có” Nàng đỏ mặt phủ nhận, muốn buông tay ra, nhưng hắn đè lại tay nhỏ bé của nàng, không để cho nàng buông ra.

Hoa Điệp mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy hơn.

“Tiếp tục” Hắn ra lệnh.

“Tiếp tục?” Nàng ngây ngẩn cả người, không hiểu hắn muốn nàng tiếp tục cái gì?

"Tay của muội."

“Tay của muội?”

“Đùa giỡn nó như vừa rồi.” Thanh âm Thẩm Tướng Khuyết càng thêm khàn khàn, trong mắt lóe lên thống khổ và vui thích.

“Huynh thích?” Hoa Điệp mở to hai mắt, nhìn hắn hết sức hưởng thụ, nàng cẩn thận mở miệng hỏi thăm hắn.

“Ừ!” Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, đồng thời chỉ dẫn tay nàng, “Muội thử cử động lên xuống, không cần phải quá dùng sức.”

Hoa Điệp cử động theo chỉ dẫn của hắn, tay nhỏ bé cầm lấy cứng rắn của hắn, cảm giác được hắn to lớn nóng rực.

Khi nàng chậm rãi cầm cái to lớn kia lên xuống, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi vặn vẹo, từ trong cổ họng dật phát ra tiếng thở dốc, “Ừ. . . . . .”

Nghe âm thanh khàn khàn rên rỉ của hắn, Hoa Điệp giật mình, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng cực kỳ đau khổ của hắn.

“Có đau không?” Hoa Điệp lo lắng nhìn hắn.

“Không, không phải là đau. . . . . .”

“Nhưng mà vẻ mặt huynh giống như là rất thống khổ?”

“Đó không phải là thống khổ, cũng giống như muội sung sướng vừa rồi, muội cũng cho huynh cảm thụ giống như vậy.” Thẩm Tướng Khuyết nói nhỏ .

Hoa Điệp mừng rỡ tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, “Muội cũng làm cho huynh vui vẻ?”

“Đúng vậy, không sai.”

Hoa Điệp hưng phấn, bàn tay cầm lấy bộ vị của hắn càng thêm tăng nhanh tốc độ.

Săc mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên ửng hồng, dữ tợn nói, “Đủ rồi, đừng làm nữa, tiếp tục nữa huynh sẽ. . . . . .”

Hắn còn chưa có nói xong, cứng rắn nóng bỏng của hắn liền bắn ra chất lỏng màu trắng, làm Hoa Điệp ngây ngẩn cả người.

Nàng cảm thấy mình giống như vừa gây ra họa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.