–
“Mình đang ở đâu?”
Hoa Điệp vừa mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một gian nhà lá rách nát.
Khắp nơi đầy cỏ khô, chẳng có gì khác ngoài một cái bàn lung lay sắp đổ, chỉ có thể nói là gia cảnh vô cùng thiếu thốn.
“Minh sao lại ở chỗ này?” Hoa Điệp hoảng sợ, không hiểu vì sao mình lại ở đây?
Nàng rõ ràng nhớ mình và tỳ nữ cùng đi ra cửa, sau đó liền. . . . . .
Nàng trừng to hai mắt, nhớ ra tất cả.
Nàng gặp phải tên trung niên nam tử kia!
Hoa Điệp hoảng sợ run rẩy cả người, ánh mắt hiện lên sợ hãi, cả người co rút thành một đoạn.
Nghĩ đến sắp phải đối mặt với số mạng, cả người Hoa Điệp liền nóng nảy bất an, đầu óc hiện lên khuôn mặt của Thẩm Tướng Khuyết.
Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, lòng Hoa Điệp lại co rút đau đớn, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt tràn ra.
Nhìn bốn phía đen như mực, bất an trong lòng càng ngày càng nặng, nhưng mà nàng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ kinh động đến tên trung niên nam tử kia.
Thời gian từ từ trôi qua, không biết đã qua bao lâu, ở ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng bình minh, cuối cùng Hoa Điệp cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Đã qua một đêm, bây giờ trời đã sáng, chắc tên trung niên nam tử kia sẽ không đến.
Hoa Điệp chậm rãi nhắm mắt lại, trong mộng hiện lên là khuôn mặt tinh tế của Thẩm Tướng Khuyết, khóe mắt nàng còn treo giọt lệ.
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn làm cho Hoa Điệp tỉnh dậy từ trong mộng.
Khi nàng mở mắt ra, thấy bóng người xuất hiện ở cửa, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
“Màu Điệp. . . . . . Màu Điệp của ta. . . . . .” Tùng Bách nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền mừng rỡ như điên, “Màu Điệp của ta, cuối cùng nàng cũng tỉnh.”
Hắn từng bước từng bước đến gần, Hoa Điệp không ngừng lui về góc tường phía sau.
“Ngươi. . . . . Ngươi đừng qua đây!” Nàng la lớn, vẻ mặt tràn đầy khủng hoảng.
Hắn giống như biết nàng sợ cái gì.
“Màu Điệp, nàng yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương nàng.” Tùng Bách nhìn nàng giống như động vật nhỏ hoảng sợ, liền cẩn thận vừa an ủi nàng, vừa đến gần nàng.
“Tránh ra! Không được đến gần ta!” Nàng thét chói tai, thân thể không ngừng phát run. Ánh mắt trong suốt tràn ngập sợ hãi.
Tùng Bách vừa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, khuôn mặt vốn có chút tuấn tú liền trở nên vặn vẹo, “Màu Điệp, nàng tại sao lại ra như vậy?”
“Ta nói rồi, ta không phải là Màu Điệp. . . . . .” Hoa Điệp nghẹn ngào khóc sụt sùi, một phen nước mắt, nước mũi, bộ dáng thống khổ.
“Nói dối! Nàng rõ ràng là Màu Điệp, năm đó nàng lừa gạt ta, nàng không có chết, cho nên nàng là Màu Điệp của ta, nhất đinh là nàng!” Tùng Bách cuồng loạn nhìn Hoa Điệp.
Hoa Điệp mãnh liệt lắc đầu, thân thể cuộn thành một đoạn, “Không phải mà. . . . . Ta không phải mà. . . . . .”
Mắt thấy hắn càng đến gần, nàng đã không còn đường lui.
“Là nàng, nhất định là nàng.” Hắn không nghe bất kỳ lời nào của nàng, trên mặt lộ ra vẻ tham lam, bổ nhào lên người Hoa Điệp.
“A!” Nàng hét lên một tiếng, đột nhiên xoay người, tránh thoát đột kích của hắn, “Tránh ra! Ngươi tránh xa ta ra!”
“Nàng kêu ta tránh xa nàng?”
Tùng Bách giống như là bị cái gì kích thích, khuôn mặt càng thêm dữ tợn, bộ dạng hung thần ác sát dọa Hoa Điệp sợ đến mất tinh thần.
Hắn nhào lên người nàng, lập tức đem nàng đè ở dưới thân.
Hoa Điệp liều mạng giãy giụa, “Buông ta ra! Ngươi, tên bại hoại này, nhanh buông ta ra.”
“Ta không thả. . . . . . Màu Điệp, đời này đừng nghĩ rời xa ta!” Tùng Bách phát ra tiếng điên cuồng, tay dùng chút lực, liền đem quần áo trên người nàng xé thành hai nửa.
“A!” Hoa Điệp che lại xiêm áo bị xé rách, thét chói tai.
“Màu Điệp, nàng là của ta.” Cái miệng của hắn đè lên gò má của nàng.
Hoa Điệp sắp ói ra, hận không được chết ngay lập tức.
Nghĩ đến cái chết, Hoa Điệp tuyệt vọng nhìn trung niên nam tử ở trên người nàng muốn làm gì thì làm.
Tướng Khuyết Ca, muội yêu huynh!
Trong đầu Hoa Điệp hiện lên gương mặt tuân tú kiệt xuất củaThẩm Tướng Khuyết, nước mắt rớt xuống.
Cho dù chết, nàng cũng không muốn bị người làm nhục.
Tùng Bách kéo cái yếm nàng xuống, nhìn thân thể tuyết trắng của nàng, hắn càng thêm hưng phấn.
“A!” Đột nhiên, hắn cảm giác được cánh tay bị đau, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hoa Điệp dùng răng cắn lên cánh tay của hắn.
“Đáng chết!” Hắn hung hăng tát Hoa Điệp một cái, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sưng đỏ một mảnh.
Hoa Điệp thừa dịp này xuất ra toàn lực, dùng sức đẩy, xô ngã nam nhân ở trên người nàng xuống, sau đó liều mạng chạy ra cửa.
“Đứng lại! Màu Điệp, nàng là của ta.”
Hoa Điệp nghe thấy tiếng reo hò điên cuồng của Tùng Bách ở sau lưng, nàng không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu, chỉ liều mạng chạy, bất chấp nhánh cây, cỏ dại bên dường va chạm tạo nên từng đạo vết thương trên thân thể tuyết trắng của nàng.
Nghe được tiếng hắn điên cuồng la hét, nàng càng thêm sợ hãi.
Chân phát run, nhưng nàng không thể dừng lại, nếu không nàng không còn sức để chạy trốn.
“Hoa Điệp, đừng chạy!”
Trong lúc vội vàng, nàng phảng phất nghe được tiếng của Thẩm Tướng Khuyết.
Là Tướng Khuyết ca sao?
Không! Không phải! Nhất định là tên nam nhân kia, hắn lại đuổi tới.
Hoa Điệp chạy đến bên vách đá, nghe được tiếng bước chân vội vàng sau lưng, cả người nàng đều rối loạn.
Không thể! Tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ bị bắt.
Cho dù nàng chết, tuyệt đối cũng không để thi thể rơi vào tay hắn.
Hoa Điệp nhắm mắt lại, tung người nhảy xuống!
“Hoa Điệp!”
Hoa Điệp mơ hồ nghe được tiếng gào thét tan nát cõi lòng của Thẩm Tướng Khuyết.
----------
Thẩm Tướng Khuyết không tin được, hắn lại bất lực nhìn Hoa Điệp nhảy xuống!
Nghĩ lại cảnh tượng đó, toàn thân hắn trở nên cứng ngắc, hai tay hai chân bắt đầu phát run, hắn không ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng.
Vẻ mặt tuyệt vọng của Hoa Điệp khi đó đã ăn sâu vào trong não hắn, nàng cho rằng kẻ đuổi theo nàng là Tùng Bách, mà không nghĩ đến hắn đã chạy đến cứu nàng.
Nàng cứ như vậy, ở trước mặt hắn mà nhảy xuống.
Lúc đó hắn cũng đã nếm được một mùi vị gọi là đau đến không muốn sống.
Thẩm Tướng khuyết nắm chặt quả đấm, mặt mũi xanh mét.
Hắn hận mình, không có bảo vệ tốt cho Hoa Điệp, cho nên nàng mới bị thương tổn.
Cảm giác đau như cắt kia cũng làm cho hắn hiểu rõ, tình cảm hắn giành cho Hoa Điệp, đã không đơn giản như những gì hắn đã nghĩ.
Có lẽ bốn năm trước, hắn chỉ xem nàng như một tiểu cô nương mà đối đãi.
Nhưng bốn năm sau, Hoa Điệp duyên dáng yêu kiều đã làm lòng hắn rung động.
Hắn không muốn thừa nhận, cũng là bởi vì hắn tự cho là đúng.
Thật may là ông trời thương tình, hắn mới không mất đi nàng.
Một gốc cây tùng già sinh trưởng ở vách đá đã cản lại thân thể đang rơi xuống của Hoa Điệp, nàng mới không hương tiêu ngọc vẫn.
“Tên đáng chết khốn kiếp này!” Ngôn Chấn đánh một quyền vào bụng Thẩm Tướng Khuyết, quyền còn lại đánh vào trên mặt hắn, đánh đến khóe miệng của hắn rách da chảy máu.
“Ngôn Chấn, chàng làm gì vậy?” Thẩm Hương Viện đứng che ở trước mặt đệ đệ, sợ tướng công đánh chết đệ đệ của mình.
“Ta đang dạy dỗ tên khốn kiếp này!” Ngôn Chấn nén giận nói.
“Xảy ra chuyện như vậy, chàng nghĩ là Tướng Khuyết muốn vậy sao?” Thẩm Hương Viện phản bác nói.
Dĩ nhiên nàng biết nguyên nhân Ngôn Chấn tức giận, nhưng chuyện xảy ra như thế này, cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể ngờ đến hoặc là biết trước mọi chuyện.
“Ta đem Tiểu Điệp giao cho hắn, kết quả thì sao? Hắn hiện tại trả lại cho ta là người đang bị thương, không biết là sống hay chết.” Ngôn Chấn giận đến muốn đem Thẩm Tướng Khuyết đi làm thịt, nếu không phải hắn gọi mình là anh vợ, nói không chừng đã sớm làm thịt hắn.
“Nhị tỷ, tỷ tránh ra! Đệ không bảo vệ tốt an nguy của Hoa Điệp, đều là đệ đáng phải chịu.” Thẩm Tướng Khuyết yên lặng đứng dậy.
“Xem như ngươi còn có cốt khí.”
Thẩm Tướng Khuyết dám làm dám chịu, khiến Ngôn Chấn bớt giận.
“Họ Ngôn kia, chàng dám động đến một sợi tóc của tiểu đệ ta, ta tuyệt đối không để yên cho chàng.” Thẩm Hương Viện mở miệng uy hiếp.
Thẩm gia lão gia không thể không đứng ra hoà giải, “Tốt lắm, cũng đừng quấy rầy nữa, còn phải xem Tiểu Điệp thế nào .”
Tất cả mọi người đều đặt ánh mắt lên người Thẩm Tướng Khuyết, bởi vì hắn chính là đại phu
Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên vô cùng nghiêm túc, “Tối hôm nay là giai đoạn nguy hiểm nhất, chỉ cần nàng có thể sống qua tối nay, bệnh tình có thể ổn định lại .”
“Tiểu Điệp bị thương ra sao?”
“Trên người nàng có vài vết thương, là kiệt tác của tên kia.” Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết lóe ánh sáng lạnh, trên mặt hiện lên vẻ giết chốc.
“Những thứ khác?”
“Bởi vì nàng nhảy xuống vách đá, mặc dù được cây lớn cản lại, nhưng thân thể vẫn còn nội thương, đầu cũng bị đụng trúng, chỉ cần qua đêm nay, sau này yên tĩnh điều dưỡng thì thân thể sẽ không có chuyện gì.” Cái này cũng xem như trong cái rủi có cái may.
Thẩm Hương Viện thở phào nhẹ nhỏm, thấy vẻ mặt thối của tướng công mình, liền kéo kéo tay áo của hắn, “Tướng công, đừng nóng giận, Tướng Khuyết cũng đã rất cố gắng bảo vệ Tiểu Điệp mà!”
Ngôn Chấn hừ lạnh một tiếng, “Nếu Tiểu Điệp có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.”
“Nhị tỷ phu yên tâm.” Thẩm Tướng Khuyết kiên quyết nói, hai tay nắm thật chặc, “Đệ tuyệt đối sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì.”
“Tốt nhất là vậy.” Nói chấn hạ lời hung ác
**
Hắc hắc. . . . . . Nàng là của ta. . . . . .
Không muốn! Ta không muốn! Tránh ra! Hoa Điệp liều mạng kêu, muốn trốn, trước mắt lại hiện lên gương mặt dữ tợn kia.
Nàng muốn chạy đi đâu a?
Nàng nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo lộ rõ sự thèm khát của người kia.
Không! Không muốn!
Nam nhân xé quần áo của nàng, nàng che chở thân thể của mình, nhìn hắn đưa ra ma trảo, không ngừng duỗi tới người mình . . . . .
“Không muốn! Ai cứu với. . . . . . Tướng Khuyết ca . . . . .” Hoa Điệp nằm trên giường, thỉnh thoảng thét chói tai, giãy giụa, nước mắt từ hai mắt nhắm chặc lặng lẽ rơi xuống.
“Hoa Điệp, tỉnh tỉnh, huynh ở nơi đây!” Thẩm Tướng Khuyết bắt được tay nàng đang quơ loạn giữa không trung, dùng giọng điệu dịu dàng trầm thấp khiến nàng yên lòng.
Nhưng mà hắn không hề được đáp lại, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Điệp không ngừng rơi xuống, nàng thống khổ, rên rỉ, giống như đang trải qua cơn ác mộng kinh hoàng không bao giờ dứt.
Thẩm Tướng Khuyết cảm thấy rất đau lòng, ngực nhói đau, hắn cảm thấy bản thân mình vô dụng, hắn chưa từng bất lực như vậy.
Hắn nắm chặt quả đấm, mặt mũi trở nên rất khó coi.
Lúc này, Thẩm Hương Viện lặng lẽ đi tới sau lưng tiểu đệ, nhìn vẻ mặt đầy hối hận của hắn, vẻ mặt mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở trên người tiểu đệ.
“Tiểu Điệp còn chưa tỉnh sao?”
Thẩm Tướng Khuyết không có quay đầu lại, hắn biết là nhị tỷ tới, hắn chỉ chậm rãi gật đầu.
“Đệ không phải nói Tiểu Điệp đã an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm sao? Làm sao không thấy nàng tỉnh dậy?” Thẩm Hương Viện cẩn thận hỏi, mắt liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của tiểu đệ.
Nàng không dám đến đây cùng Ngôn Chấn, bởi vì nàng sợ tướng công mình nổi giận, sẽ đánh tiểu đệ thành nhừ như tương mất.
Dĩ nhiên, nếu như Ngôn Chấn làm như vậy, nàng nhất định cũng sẽ không để yên cho hắn, nhưng mà như vậy sẽ phá hủy tình cảm của vợ chồng bọn họ. Vì không để chuyện như vậy xảy ra, chính nàng đến hỏi cho rõ ràng.
Giọng nói của Thẩm Tướng Khuyết rất nhẹ, nhìn ra được hắn gần đây ngủ rất ít, dưới mắt cũng hiện lên vầng thâm đen, “Vết thương của nàng dù đã tốt hơn, nhưng bởi vì còn hoảng sợ nên nàng không chịu tỉnh dậy đối mặt với thực tế.”
Thẩm Tướng Khuyết cắn răng, nàng nhu nhược, nàng không chịu mở mắt nhìn hắn, cho dù hắn liên tục gọi ở bên tai nàng, nàng thủy chung ngoảnh mặt làm ngơ.
Rõ rang hắn đang ở bên nàng, Vì sao nàng lại không muốn tỉnh dậy? Chẳng lẽ nàng tính ngủ mãi sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết càng trở nên khó coi.
Bất kể dùng biện pháp nào, hắn cũng phải nghĩ cách không để cho nàng tiếp tục ngủ say nữa.
“Tiểu đệ, đệ nghỉ ngơi chút đi!” Thẩm Hương Viện rất sợ hắn cũng sẽ ngã xuống, vì chăm sóc Hoa Điệp, hắn đã mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon rồi.
“Đệ không mệt.” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói.
“Vầng thâm dưới mắt đệ nặng như vậy, đệ còn nói không mệt?” Thẩm Hương Viện tức giận, phất tay đuổi tiểu đệ ra, “Đệ nhanh đi nghỉ ngơi, nơi này có tỷ.”
“Nhưng. . . . . .”
Thẩm Tướng Khuyết còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Hương Viện đẩy ra khỏi phòng, không cho hắn cơ hội để nói, đóng cửa phịch một tiếng.
Bên trong cửa truyền đến tiếng của Thẩm Hương Viện “Đệ không nghĩ ngơi cho tốt, cũng đừng mong bước vào trong phòng này nửa bước.”
Thật là bá đạo !
Thẩm Tướng Khuyết cười khổ. Cũng chỉ có Ngôn Chấn mới có thể áp chế được tính tình của nhị tỷ, giống như chuột gặp phải mèo.
Nhưng chỉ vừa nghĩ tới bệnh tình của Hoa Điệp, nụ cười của hắn liền lập tức biến mất.
**
“Muội đang chống đối và trừng phạt huynh sao?”
Thẩm Tướng Khuyết cắn răng, nhìn khuôn mặt gầy gò đang ngủ say của Hoa Điệp. Hắn muốn lay tỉnh người trên giường, hỏi nàng tại sao lại không chịu tỉnh dậy?
Mấy ngày?
Hắn đã đếm mấy ngày mấy đêm, mỗi một ngày trôi qua, toàn bộ kiên nhẫn của hắn đã bị mất sạch.
Hắn không biết khi nào nàng mới tỉnh lại, lúc nào thì mở mắt, hoặc là. . . . . . Cả đời đều không mở mắt ra ?
Tâm trạng của Thẩm Tương Khuyết vô cùng nặng nề, nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy lửa giận.
Hắn tuyệt đối không cho phép nàng huỷ hoại mạng sống của mình như vậy, tất cả mọi người đều đang đợi nàng tỉnh lại, nàng không thể ngủ say như vậy!
“Muội tỉnh lại cho ta, muội biết có bao nhiêu người lo lắng cho muội? Trong đó có cả huynh, muội không biết sao?”
Đáp lại Thẩm Tướng Khuyết cũng chỉ là tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, không có ai trả lời.
Lúc này, cửa đột nhiên mở tung, Ngôn Chấn xanh mặt đi vào.
“Thẩm Tướng Khuyết, ta cho ngươi quá nhiều thời gian, nhưng Tiểu Điệp thì sao? Muội ấy tại sao tới bây giờ còn chưa tỉnh lại?”
Ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Chấn tràn đầy sát khí, nếu không phải bởi vì nương tử của mình, lúc này Thẩm Tướng Khuyết nhất định đã biến thành một thi thể lạnh băng.
Thẩm Tướng Khuyết cũng không trả lời, đầu cũng không chuyển, lạnh lùng ra lệnh, “Đi ra ngoài.”
“Cái tên hỗn tiểu tử này, ngươi nói cái gì?” Ngôn Chấn nổi giận.
“Ta nói cút ra ngoài!”
Lần này hắn lớn tiếng quát, làm cho Ngôn Chấn giận muốn chết.