Đêm đó, nàng sai người chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, ăn mặc tỉ mỉ, chờ Thị Ưng trở về phòng.
“Thế nào, làm sao hôm nay lại ngoan ngoãn chờ ta cùng ăn cơm?” Hắn đến ngồi bên cạnh nàng, không nhịn được trộm hương nàng.
Bình thường nàng đều là, “Có rượu thực, nàng trước chén”, hôm nay khác
thường như vậy chắc chắn là vì chuyện xuất môn, không biết nàng lại muốn bày ra những trò gì?
Tối nay nàng mặc một bộ váy lưới trắng
phiêu dật, trên mặt còn trang điểm trang nhã, làm khuôn mặt vốn không tỳ vết của nàng càng thêm xinh đẹp, tuyệt mỹ như tiên tử không vướng chút
khói bụi nhân gian, hắn xem không khỏi có chút ngây dại, nhưng điều này
cũng không chứng tỏ hắn sẽ bị lừa gạt dễ dàng như vậy.
Nhìn ánh mắt hắn là biết nàng bước đầu thành công, khởi đầu tốt là thành công một nửa, vì tự do của mình, cố gắng lên!
“Đến, uống ly rượu, phải một chén lớn đó” Kỳ Thương khéo léo rót giúp hắn một ly rượu đầy tràn cả ra hầu hạ hắn uống hết.
Thị Ưng không phản đối để cho nàng rót chén tiếp theo.
“Chàng hôm nay khá bận rộn, trễ như này mới về phòng, phải phạt uống ba chén
lớn” Nàng mang giọng điệu oán trách nói, lại rót một ly rượu nữa cho
hắn.
“Có sao?” Hôm nay hắn không phải cố gắng trở về sớm bồi nàng, vậy mà cô gái nhỏ này còn muốn chuốc say hắn.
“Có mà! Ta nói có thì là có, uống nhanh” Nàng làm nũng nói, vẫn bắt hắn uống ba chén lớn.
Uống xong ba ly rượu nữa, để tránh cho nàng lại tìm lý do bắt hắn uống rượu, hắn vội vàng nói, “Trước tiên để cho ta ăn một chút, nếu không sẽ rất
dễ say”
Nếu hắn say thật, nàng phải đốt pháo hoa ăn mừng mới được!
“Thơ Du cùng Đình Hữu tình cảm ngày càng tốt đúng không?” Nàng vừa kéo loạn
một trận, trong trí nhớ dây dưa muốn tìm một lý do bắt hắn uống rượu
tiếp.
“Đây đều là công lao của nàng không phải sao?” Tất cả đều
là do nàng ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không thì quan hệ của bọn họ có thể tiến bộ thần tốc như vậy được.
“Cho nên nha, chúng ta
nên vì bọn họ cạn một chén.” Nàng giơ ly rượu lên kính hắn, “Chàng là
nam nhân, cho nên chàng cạn chén, ta tùy ý nha”. Không đợi hắn phản ứng, nàng khẽ nhấp chút rượu.
Thị Ưng làm sao không biết được trò
xiếc nhỏ của nàng, hoàn hảo là tửu lượng của hắn không tệ, nàng muốn
chuốc say hắn cũng không phải chuyện dễ.
Nàng lại giúp hắn rót
một chén đầy nữa, “Kính thê tử thông minh của chàng, nếu không phải có
ta, bọn họ còn chẳng có gì xảy ra”. Nói xong, nàng tự nhấp một chút
rượu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt hắn. Thị Ưng một ngụm uống cạn, nàng mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Hơn nữa, ngày ngày
công vụ của chàng đều bận tộn như vậy cũng không có nghỉ ngơi cho tốt,
thật là cực khổ chàng”. Nàng trái với lương tâm ca ngợi hắn, “Phải uống
ba chén lớn đó.”
Khó được nàng muốn chơi, hôm nay hắn cũng phải cùng nàng chơi tới cùng!
“Đa tạ chàng bao dung cho sự thất thường của ta, còn quan tâm ta, chiếu cố
ta, thật cảm tạ chàng, cho nên… Chàng phải uống ba chén lớn!” Nếu như
hắn không trói chân trói tay nàng, nàng còn cảm kích hắn hơn nữa.
Tiếp theo, nàng vẫn tiếp tục tìm lý do bắt hắn uống thêm, đem ba bình rượu
to của nàng chuẩn bị sạch trơn, hắn rốt cục cũng có chút men say, mà ly
rượu kia trong tay nàng, từ đầu chí cuối, vẫn luôn tràn đầy.
Nàng cẩn thận lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, “Ưng, chàng ký tên ở chỗ này là tốt rồi, có thể nghỉ ngơi nha” Khế ước được ký rồi, sao phải sợ hắn
quỵt nợ!
Thị Ưng ôm lấy nàng, tựa đầu vào vai nàng, sức nặng toàn thân hơn phân nửa ở trên người nàng.
Hắn nghía trang giấy trong tay nàng một cái, hẳn là cái khế ước muốn hắn từ nay không hạn chế nàng ra cửa đi! Nàng tính toán lâu như vậy, rốt cục
cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi, hắn sớm phải giả say một chút mới phải,
hại hắn vô duyên vô cớ bị nàng phạt nhiều rượu như vậy.
Hắn tựa
vào trên người nàng, hôn lên chiếc cổ tinh tế xinh đẹp của nàng, một đôi tay không quy củ cởi vạt áo trên người nàng ra …
“Đợi đã, kí tên trước đi” Ngay cả say cũng không quên ăn đậu hũ của nàng, người này
đúng thật không phải là sắc bình thường. ( Bi: háo sắc í ạ)
Thị Ưng một phen cầm lấy tờ giấy trong tay nàng, tiện tay ném một cái, liền rơi trong bát canh.
“Chàng sao lại thế? Ta viết thật lâu a!” Nàng tức giận quay đầu trừng hắn, vừa khéo lại tiến lên đón lấy môi của hắn.
Xong rồi! Nàng lại thua….
**
Vô cùng nhàm chán!
Kỳ Thương rảnh rỗi cưỡi ngựa đến phía sau núi, không biết vì sao, ngựa của nàng tự nhiên thét lên một tiếng, bắt đầu chạy như điên, sau đó đem cả
người nàng văng đi.
Hương Nhi bị dọa đến thét chói tai, lập tức chạy thẳng tới chỗ Kỳ Thương rơi xuống.
“Thiếu phu nhân, người có sao không? Bị thương chỗ nào rồi?”
“Không sao, chỉ xước da một chút thôi”. Kỳ Thương vén cao quần, liền phát hiện trên đầu gối có vài chỗ da rách ra, cùi chỏ cũng tương tự vậy. “Hương
Nhi đỡ ta trở về”. Nàng ngọ ngoạy đứng lên.
“Thiếu phu nhân, người đừng động, để em đi tìm người tới”
“Không cần, ta có thể đi, hơn nữa chờ tìm được người tới, ta có thể đánh được
một giấc rồi.” Vương phủ này cũng không phải lớn bình thường nha!
“Con ngựa kia…” Hương Nhi quay đầu nhìn con ngựa vẫn chạy như điên kia.
“Đừng để ý tới nó, để cho nó ở chỗ này hối lỗi đi.” Nói xong, Kỳ Thương lôi kéo Hương Nhi đi, thật không biết ai đỡ ai nữa.
Đêm đó, chuyện nàng bị thương, rất nhanh bị Thị Ưng biết được, dĩ nhiên không tránh được ăn mắng một trận.
“Nếu như không phải bị ta phát hiện, nàng có phải tính toán không nói cho ta biết?” Hắn nghiêm mặt nhìn nàng.
Đầu nàng thật thấp, ủy khuất mở miệng, “Ta cảm thấy chàng bề bộn nhiều việc, chút chuyện nhỏ này chưa phải tất yếu …”
“Làm sao lại là chuyện nhỏ? Nàng có biết hay không chuyện này rất nghiêm trọng, ngộ nhỡ nàng… “
“Ta biết, chàng vừa mới nói” Không chịu nổi, hắn thực sự quá khẩn trương
rồi. “Ta nói rồi, đây là ngoài ý muốn, nếu ai cũng khẩn trương như
ngươi, đại phu không phải là sẽ chết vì bận sao “
Thị Ưng bất lực nhìn nàng, “Kỳ Nhi “
“Được rồi, sau này ta sẽ cẩn thận hơn được không?” Nàng nếu nói phải ra ngoài hắn sẽ càng phản đối, không chừng còn tiến hành giáo dục một phen đi.
“Ừ “. Nàng đã nói vậy, hắn còn có thể nói gì nữa đây?
**
Sau đó liên tiếp mấy ngày, nàng đều phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tỷ như
sợi dây võng vô duyên vô cớ bị đứt, hại nàng té xuống, đi dạo liền bị
chậu hoa từ trên cao rơi xuống, ngồi nhàm chán dưới tán cây, nhánh cây
to tự nhiên rớt xuống, may mà nàng nhanh như chớp, nhưng mà thỏ con đáng yêu của nàng không may bị ép trọng thương.
Nàng sớm tức chết !
Căn bản là vì sao, nàng tra xét võng, phát hiện có vết dao cứa, mà khiến thỏ nhỏ đáng yêu của nàng bị trọng thương, cành cây kia cũng có vết
cắt.
Rõ ràng những chuyện này là nhằm vào nàng, cùng lần khiến nàng bị ngựa quăng là chung chủ mưu !
Rốt cục là ai? Nàng tự cho là mình cùng tất cả mọi người hòa hợp, bọn họ
cũng rất thích nàng, cũng sẽ không làm ra chuyện đẩy nàng vào chỗ chết
mới đúng.
Hồng Nhân Nhân, là đối tượng nghi ngờ số một. Nhưng
nàng cũng không có thông minh như vậy, hơn nữa xem ra nàng cũng không có cái gan này, chắc là không phải nàng.
Vậy rốt cục sẽ là ai? Gần
đây nàng cửa lớn cũng không ra, cổng phụ cũng không bước, căn bản không
làm chuyện gì đắc tội người khác.
Nàng từ trong bụi cây lớn đi ra, bởi vì sắp tới giờ cơm, mọi việc chờ no bụng tính tiếp.
Nhưng nàng chưa đi được vài bước, lại lui về. Bởi vì nàng nhìn thấy Thị Ưng
cùng người nàng ghét nhất Hồng Nhân Nhân, đang hướng nàng đi tới.
Bọn họ tới đây làm gì? Nơi này vắng vẻ như vậy, bốn phía chẳng có người…Khả nghi, vô cùng khả nghi !
Bọn họ đi vào trong đình, lưng Thị Ưng quay về phía nàng, còn Hồng Nhân
Nhân cùng nàng đối mặt, bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên nàng không
nghe được bọn họ nói những gì.
Một lát sau, Hồng Nhân Nhân lệ rơi đầy mặt vọt tới trong ngực Thị Ưng. Mà đáng chết, nàng cho là hắn sẽ
đẩy Hồng Nhân Nhân ra, ai ngờ hắn lại đưa tay kéo nàng ta vào trong ngực an ủi !
Thiên ! Nếu không phải tự mắt nhìn thấy, đánh chết nàng cũng không tin…
Nói không chừng, hắn là cảm thấy mình là biểu ca có trách nhiệm an ủi biểu
muội khóc thút thít đi ! Hắn là yêu nàng… Hắn chưa nói qua yêu nàng….
Lời nói.
**
Đêm đó, nàng lôi kéo cánh tay hắn, nhìn hắn thâm tình, “Ưng, ngươi yêu ta sao?” Nàng đi thẳng vào vấn đề hỏi hắn.
Hắn hơi sửng sốt, hơi biến sắc, hướng về phía nàng cười cười, “Dĩ nhiên.”
Hắn sờ sờ hai gò má nàng, “Ta có chút công sự cần phải làm, nàng ngủ
trước đi. “
Kỳ Thương bĩu môi không vui, “Được rồi, ngủ ngon.” Nói xong, nàng tự mình lên giường, nằm xuống đi ngủ.
Thị Ưng giúp nàng kéo chăn xong liền đi.
Theo lệ thường hàng ngày, ít nhất hắn cũng sẽ hôn nàng một cái, nhưng là hôm nay không có.
Nàng rất muốn nói với hắn, hắn nói “Dĩ nhiên” có hai ý tứ, một là dĩ nhiên yêu nàng, cái khác là, dĩ nhiên không thương.
Nàng lặng lẽ xuống giường, đi ra ngoài, chợt nghe thấy thanh âm của Thị Ưng.
Nàng hơi vén mành che tiếp nối lên.
Nàng nhìn thấy Mộ Dung Thị Ưng đúng ra phải đi xử lý công sự nhưng lại ở cùng Hồng Nhân Nhân, bọn họ thế nhưng ở… hôn môi !
Nàng che chặt miệng, nước mắt sớm rơi đầy mặt.
Hắn sao có thể đối với nàng như vậy?
Nàng lui về phía sau từng bước, không cẩn thận đá phải cái bàn để bình hoa,
phát ra thanh âm nhỏ nhoi, nàng hoảng sợ nhìn về phía hắn, hắn cũng đang kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng yên lặng lui về, ngồi ở trên giường. Nếu hắn quan tâm nàng, sẽ đi vào giải thích.
Đợi một lát, nàng thất vọng, chính tai nàng nghe được tiếng đóng cửa, nàng
lập tức vọt đến phòng khách, tự nói với chính mình hắn ở chỗ này, nhưng
mà nàng cái gì cũng không thấy được.
Nàng thương tâm ngã ngồi trên thảm trải, tâm cũng đã sớm tan nát.
Thì ra là, hết thảy đây đều là nàng tự mình đa tình…
**
Liên tiếp mấy ngày, Thị Ưng vẫn tránh Kỳ Thương, ngày ngày đều ở chung một
chỗ với Hồng Nhân Nhân, điều này khiến cho tâm nàng sớm đau càng thêm
tan nát. Nàng nhất định phải rời khỏi nơi đây, tuyệt đối phải rời khỏi!
Nhưng nàng bây giờ đang tức giận bừng bừng, cho nên chạy đến phía sau núi,
dành hai ngày để bắt động vật cùng côn trùng chuẩn bị dọa người.
Nàng thả một con rắn vào trong bàn trang điểm của Hồng Nhân Nhân, con rết
trong ấm trà, sau đó để trên giường một con cóc và ít côn trùng.
Sau trả thù nho nhỏ, Kỳ Thương đi tới phía sau núi, nàng mấy ngày trước,
vụng trộm tới đây khóc lóc, phát hiện phía sau tường rào có một cái hố,
là lỗ hổng duy nhất có thể giúp nàng thoát khỏi nơi này, bởi vì bên
ngoài có một bụi cỏ lớn, cho nên không ai biết nơi đây có chỗ chui ra
chui vào.
Nàng ăn mặc thành thằng bé chăn ngựa, ôm lấy thỏ con
yêu quí, đeo một tay nải nhỏ, không buồn quay đầu lại nơi đã làm lòng
nàng tan nát.
Nàng không biết muốn đi đâu, nhưng mà thiên hạ rộng lớn như vậy, ắt hẳn có chốn cho nàng dung thân.
Tuy nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần nữa trước mặt người nhà Mộ Dung, cho dù nàng chết đói, chết rét, nàng cũng sẽ không trở lại.
Vừa đi ra, bên cạnh đột nhiên truyền đến một hồi rống lên giận dữ, hại nàng suýt nữa bị ngựa đạp phải.
Nàng không khỏi cười khổ, nhớ ngày đó, lần đầu gặp Mộ Dung Thị Ưng cũng là
tình huống này, chẳng qua là hắn sẽ ra sao khi biết nàng rời đi?, “Rất
xin lỗi.”
“Ngươi…”