Tướng Công Thỉnh Dùng Chậm

Chương 9: Chương 9




Thị Ưng quay đầu lạnh lùng nhìn Hồng Nhân Nhân, “Vì sao ngươi động thủ đánh người?”

“Muội….” Trong chốc lát, nàng kinh hoảng không biết nên trả lời thế nào.

Nhìn nàng ta bị chó ăn mất lưỡi, Kỳ Thương nói, “Ta vừa hỏi qua, nàng nói muốn đánh thì đánh, còn nói ta không dám làm gì nàng” Nàng thành thật tự thuật lại lời nói vừa rồi của Hồng Nhân Nhân.

“Ngươi,…. Ngươi nói láo.” Hồng Nhân Nhân vội vàng phủ nhận. Nàng ta ở trong lòng Thị Ưng là hình tượng yểu điệu thục nữ, sao có thể để cho Kỳ Thương phá hủy hình tượng của nàng ta!

“Ta nói dối? Rốt cuộc là ai nói dối? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng” Một trong những ưu điểm của nàng là thành thực, sẽ không nói dối.

“Ngươi…. Biểu ca, huynh nhất định phải lấy lại công bằng cho Nhân Nhân” Hồng Nhân Nhân, nước mắt lưng tròng, dường như phải chịu ủy khuất, làm cho Kỳ Thương đứng nhìn thật muốn xông lên tặng nàng ta một cái tát.

Thị Ưng tra hỏi bọn Hương Nhi mấy vấn đề xong, vẻ mặt lạnh băng nhìn Hồng Nhân Nhân ra lệnh:” Hiện tại, lập tức trở về phòng đóng cửa suy nghĩ”

Hồng Nhân Nhân không thể tưởng tượng hắn ở trước mặt mọi người có thể làm nàng mất mặt, hung hăng trừng Kỳ Thương, che mặt khóc tức tưởi rời đi.

Hừ! Chỉ như vậy bỏ qua nàng ta, làm sao tan bất bình trong lòng nàng.

“Được rồi, nàng cũng về phòng nghỉ ngơi đi. Thị Ưng ôm nhẹ lấy vợ yêu đi trở về biệt uyển của họ.

“Chàng đừng đem ta thành nữ tử nhu nhược, gió thổi liền bay được không?” Suốt ngày muốn nàng nghỉ ngới, sớm muộn gì cũng bệnh mà chết.

Có một cô vợ xinh đẹp thiên tiên, yếu đuối như vậy, muốn hắn làm sao không quan tâm được. Hơn nữa nàng lại nghịch ngợm như vậy, khiến mông hắn lúc nào cũng chơi với lửa.

Sáng sớm hôm sau, ở Lăng Phong uyển, Kỳ Thương cho treo một tấm bảng, chỉ cần người nào đi qua đọc được cũng phải bật cười.

Dùng bữa trưa xong, như mọi ngày nàng định đi vườn trúc lấy gậy, thuận tiện cùng ông cụ buôn dưa lê.

Ở lối vào Lăng Phong uyển vừa khéo gặp Hồng Nhân Nhân, đang định không đếm xỉa đến nàng, nàng ta lại lên tiếng trước:

“Ý ngươi là gì đây? Hồng Nhân Nhân thở phì phì chỉ vào tấm bảng.

“Có ý tứ gì? Không phải từ sao ý vậy thôi? Hay là ngươi không biết chữ?” Kỳ Thương ra vẻ hiểu biết gật đầu, “Rảnh rỗi ta sẽ vẽ thêm bức tranh, tránh cho sau này, có người giống ngươi ngu lâu dốt dai khó đào tạo cản đường của ta.”

Nghe nàng nói vậy, Hồng Nhân Nhân càng tức giận, “Ta đương nhiên biết ngươi viết cái gì, ta….”

“Nếu biết thì tốt rồi, sao còn hỏi ta?” Thật là nàng bộn bề nhiều việc.

“Ý ta là, những lời này của ngươi có ý gì?” Hồng Nhân Nhân hung hăng trừng mắt, rất muốn xông lên trước xé nát khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

“Ngươi hỏi rồi, lời sao ý vậy”, Kỳ Thương làm bộ chắp tay sau lưng của các cụ già, “Cẩu cùng Hồng Nhân Nhân cấm tiến vào, nói huỵch toẹt như vậy, ngu mới không hiểu. Được rồi, ta bận nhiều việc, không rảnh tiếp chuyện với ngươi” Nàng lướt qua Hồng Nhân Nhân đi đến vườn trúc, mặt cực kỳ đắc ý. Nàng rốt cục chỉnh được nàng ta! Xin lỗi cuộc đời, nàng làm nàng ta mặt mũi mất hết, xem mèo nào cắn mỉu nào.

Nhàm chán, thật nhàm chán, phiền chết đi được!

Kỳ Thương sáng sớm liền nằm trên võng đung đưa ngẩn người nhìn trời.

Muốn ra ngoài chơi, muốn cưỡi ngựa dạo ngoại ô, nhưng lại là anh mù đường, Thị Ưng thì đầu tắt mặt tối, căn bản không có thời gian đếm xỉa đến nàng. Haizz.

Đột nhiên nàng bật dậy. Mặc kệ, nếu không ra ngoài thay đổi không khí, nàng sớm buồn mà chết.

Trở về phòng thay nam trang, chỉ báo cho mỗi Hương Nhi, nàng vụng trộm đi tới chuồng ngựa,

Nhìn ra được nàng buồn đã chết, Hương Nhi cũng không lắm lời đi ngăn cản, còn chuẩn bị cho nàng mũ trùm đầu, một ít lương khô, nếu để cho nàng bày khuôn mặt tuyệt mỹ này ở ngoại ô, khó đảm bảo không nhảy ra vài chục tên háo sắc.

Uy hiếp xong người chăn ngựa phải dắt ra con ngựa mà Thị Ưng cưỡi, Kỳ Thương chẳng buồn quay đầu lại phóng thẳng ra ngoài thành.

Đối với một người từ bé sống trong gia tộc lớn như nàng, cưỡi ngựa chẳng qua dễ như đi bộ mà thôi, hàng tháng nàng cũng hai ba lần tới câu lạc bộ cưỡi ngựa chơi.

Rất nhanh ra khỏi thành, nàng đi vào một khu rừng rậm, đến một dòng suối xanh trong dừng lại. Dắt ngựa đến bên dòng suối cho nó uống nước, nàng cũng ngồi xuống lấy nước táp lên má, một cảm giác mát lạnh sảng khoái chạy qua. Nàng để ngựa đến gần đó ăn cỏ, lại ngồi xuống một gốc cây đại thụ ăn bánh bao Hương Nhi đã chuẩn bị cho nàng. Nghỉ ngơi một lát, nàng chậm rãi dắt ngựa dọc theo dòng suối. Đi một đoạn đường, liền phát hiện thấy có mấy gã nam nhân to lớn đang vây quanh một nữ nhân. Nhìn trái nhìn phải, đều giống như bọn họ đang bắt nạt nàng.

Nàng không nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên lưng ngựa tiến phóng tới chỗ bọn họ.

Mấy gã nam nhân vừa thấy một con ngựa to lớn hướng bọn họ chạy, lập tức buông nữ nhân đó ra, lùi về một bên.

Kỳ Thương đến giữa chỗ của cô gái xinh đẹp và bọn người vây quanh kia dừng lại.

“Ngươi là người nào, dám xía mũi vào chuyện lão tử” Một gã dáng vẻ hung thần ác sát nổi giận quát, hung hăng trừng mắt nhìn người đội nón trắng trước mặt.

“Ta mới không xui xẻo có loại con già như ngươi” Mặc dù nón che đi khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng một thân tôn quý vẫn không giảm chút nào. “Một đống nam nhân bắt nạt một cô gái yếu đuối, các ngươi không biết chữ thẹn viết thế nào sao! Cùng là cánh đàn ông, ta cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi”

Gã đó đang định mở miệng cãi lại, lại bị một gã râu ria xồm xoàm ngăn lại.

“Công tử, ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận không rước họa vào thân đấy” Gã Đại Hồ hướng hắn nói hợp tình hợp lý.

Nàng gật đầu, lập tức quay ngựa, sợ bị ngựa của nàng đạp trúng nên bọn họ lập tức lùi về sau

“Được thôi! Ta là người xem sắc mặt người mà nói chuyện nha” Nàng lặng lẽ hướng nữ tử kia vươn tay, cô gái lặng đi một chút, lập tức nhận lấy ý tốt của nàng.

“Đừng nóng, ta lập tức đi, nhưng cũng phải mang theo vật kỷ niệm chứ.” Nàng một tay kéo cô gái lên ngựa, đồng thời kẹp lấy bụng ngựa, nháy mắt liền phóng vọt đi.

Một đám ngẩn người, râu xồm lập tức mất bình tĩnh thét lớn, “Con mẹ nó, mau đuổi theo ”

Cả bọn vừa nghe lập tức nhảy lên lưng ngựa, hướng nơi các nàng vừa rời đi phóng tới.

Không hổ danh ngựa cưng của Thị Ưng, không bao lâu đã cho bọn vừa rồi ngửi khói.

Nàng ghìm cương ngựa, đi chậm lại trong rừng.

“Đến nơi này chắc là an toàn” Kỳ Thương cúi đầu nhìn, phát hiện cô gái xinh đẹp này đang nhìn nàng không chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ.

“Sao thế?” Làm gì mà nhìn nàng ghê vậy.

Cô gái không nói gì, nhanh tay kéo xuống chiếc nón của nàng.

Cô gái kinh hô một tiếng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng đến kinh diễm…..

“Cô nương, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao? Trót yêu ta thì làm sao giờ, ta rất thẹn thùng nha” Kỳ Thương tự cao nói, lại đem nón trắng đội vào.

Cô gái ngẩn người xong mới nói, “Ta cũng không yêu nữ nhân” Nàng cũng không ngốc, đừng tưởng gạt được nàng.

“Sao cô thấy được” Kỳ Thương mỉm cười nhìn nàng, xem nàng chắc như đinh đóng cột thế, cũng không giả bộ dễ dàng được.

“Không có, tuyệt đối không có nam nhân nào có một thân thể mềm mại như thế” Cùng là nữ nhân, có ôm cũng phải biết là nam hay nữ chứ.

Kỳ Thương cười cười, nhìn nàng tán thưởng, “Xem ra sau này ta phải hóa trang thành khất cái may ra mới lừa gạt được ánh mắt của ngươi. Đúng rồi, cô làm sao mà bị mấy gã kia bắt? Lừa gạt cảm tình của họ sao?” Lấy dung mạo của nàng, chuyện đấy cũng rất có khả năng.

Cô gái khẽ thở dài, thản nhiên mở miệng, “Bọn họ là kẻ thù của chồng tôi”. Nàng lại im lặng, dường như không muốn lắm lời.

Nếu nàng ấy không muốn nói, Kỳ Thương tự nhiên cũng không ham tọc mạch.

“Ta đưa cô về đi” Cũng đã muộn, nếu nàng không trở về, Thị Ưng đảm bảo tức chết. Ngẫm lại nàng ấy cũng có chút vấn đề.

“Ta gọi là Cát Nhi, cô tên là gì?” Ngồi ở phía trước, cô gái hiền từ hỏi nàng.

Kỳ Thương nghĩ ngợi, xem ra vẫn nên dùng tên nam nhân, cũng chính là tên trước kia của nàng.” Thiệu Dật Thư” Nói xong, nàng hướng nơi Cát Nhi chỉ phóng tới.

“Dật Thư, cô làm sao lại xuất hiện ở nơi này, lại đột nhiên cứu ta?” Cát Nhi hỏi nghi vấn trong lòng nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn chằm chằm Kỳ Thương.

“Ta vừa vặn đi qua, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp liền nhịn không được đi qua.” Kỳ Thương lỗ mãng nhìn Cát Nhi, nhìn thế nào cũng giống một tên háo sắc.

“Vừa vặn đi qua thì ta tin, còn cô nương xinh đẹp thì thôi đi! Cô so với ta hơn gấp trăm lần, lấy chim sa cá lặn so sánh dung mạo của cô, chẳng qua chỉ nói được một góc thôi. Cô sinh ra là để nữ nhân ghen tị, nam nhân cất giấu…”

“Ta chả hiếm lạ cái gì mà chim rơi cá chết, không cần cô nói cũng biết” Kỳ Thương có chút không chịu nổi lời nói của Cát Nhi, từ nhỏ chết chìm trong mấy lời này, nàng mà nghe tiếp Cát Nhi lải nhải, lỗ tai cũng nhanh mọc mụn!

Cát Nhi nhìn nàng chằm chằm, cảm xúc bất chợt hỏi:” Cô có cảm thấy hay không xinh đẹp không phải lúc nào cũng tốt?”

Kỳ Thương liếc nàng một cái, không nói gì.

Cát Nhi xa xăm nhìn về phía trước, “Ta cũng biết mình diện mạo hơn người, có một lần ngoài ý muốn, trở thành kim ốc tàng kiều của chú nhỏ ta… Hắn nói hắn yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, nhưng người ta yêu là anh trai của hắn, khi ta biết bọn họ là huynh đệ, ta liền bất chấp muội muội bị thương, rời đi hắn… Nhưng mà vẫn bị hắn tìm được, hơn nữa còn đem chúng ta về nhà hắn.”

“Người mang bọn cô về nhà là chồng của cô sao?” Có chút phức tạp nha!

Cát Nhi gật gật đầu.

Kỳ Thương cẩn thận nhìn nàng, “Vậy ngươi cùng tiểu thúc có hay không phát sinh quan hệ…ừm…. phát sinh quan hệ?” Muốn hỏi cái này với người cổ đại thật là nan giải.

Vừa nghe Kỳ Thương nói thế, Cát Nhi liền sửng sốt, lập tức hé ra khuôn mặt đỏ bừng, lắc đầu quầy quậy, “Đương nhiên là không có, hắn chỉ từng chạm tay ta thôi”.

“Ui chao, cô không cần khẩn trương thế” Nàng vội vàng trấn an Cát Nhi, dừng một chút, liền nói ra những lời nói làm người sợ hãi, “Kỳ thật, cho dù cô không còn là thân xử nữ cũng không phải chuyện gì to tát”

“Cái gì?” Cát Nhi nhìn nàng kinh ngạc.

Kỳ Thương nheo mắt nhìn nàng, “Nếu chồng cô lúc trao cho cô vẫn là thân xử nam thì hãy nói. Đương nhiên là chuyện không bao giờ có khả năng. Nói chuyện trinh tiết của nam nhân chính xác là một truyện cười, đây là chân lý từ xưa đến nay, nam nhân mười tám tuổi đã không còn thân xử nam”.

Đương nhiên, nàng trước kia là ngoại lệ, cũng từng bị khiêu khích qua, nhưng nàng đều vô cảm, lại đối với cái tên Mộ Dung kia có cảm giác, không biết là do kỹ xảo của hắn quá tốt, hay hắn chính là chân mệnh thiên tử của nàng?

“Đến rồi” Các nàng đi đến tiền trang ở ngọn núi phía trước liền dừng lại.

Kỳ Thương dẫn đầu xuống ngựa, rất thân sĩ đỡ thắt lưng Cát Nhi để cho nàng an toàn trượt xuống lưng ngựa.

“Ý nghĩ của cô rất đặc biệt” Cát Nhi đứng lại, mỉm cười nhìn nàng.

“Dĩ nhiên, ta cho là nam nữ phải ngang hàng” Nàng dừng một chút, không chút nào giâú diếm nói ra cái nhìn của chính mình, “Hơn nữa, ta kiên quyết theo chế độ một vợ một chồng”

“Cô đã thành thân chưa?”

Cổ Kỳ Thương gật đầu, “Rồi”

“Vậy nếu trượng phu cô cưới thêm vợ bé?”

“Nếu như trượng phu ta cưới thêm vợ như lời của cô, ta sẽ không phản đối, nhưng ta tuyệt đối sẽ rời bỏ hắn, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt của hắn”. Kỳ Thương cười híp mắt nói nhưng vẻ mặt kiên quyết tuyệt đối không giống như đang nói đùa.

“Thật là một nữ nhân đặc biệt! Vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không phải là duy nhất, hắn còn rất nhiều thê thiếp”. Nhưng hắn yêu cũng chỉ có nàng.

“Bỏ hắn” Kỳ Thương nói không chút nghĩ ngợi.

Cát Nhi ngẩn người, “Nhưng là chỉ có trượng phu mới có thể hưu thê, chưa từng nghe thấy có thể hưu phu” Chuyện này cho tới bây giờ chưa thấy nói qua.

“Chưa từng nghe qua không có nghĩa là không thể nha, Đường triều luật pháp có quy định không thể hưu phu sao?”

Cát Nhi cười, “Cô thật đặc biệt”.

“Có lẽ vậy! Bất quá, nghe cô nói vậy, ta thật muốn thay cô giáo huấn trượng phu của cô một chút, khi không cưới nhiều lão bà như vậy làm gì, tự tìm tội sao “Một cái đại sắc lang, thật muốn thưởng hắn một đấm”.

Cát Nhi cười cười, đang muốn đáp lời, lại bị một người cứng rắn ngăn trở.

Phản ứng không kịp, bụng Kì Thương bị hung hăng đánh một quyền, nếu không phải Cát Nhi ngăn trở kịp thời cái tên động thủ đánh người kia, chỉ sợ khuôn mặt hoàn mỹ của nàng cũng phải gặp nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.