Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 2: Chương 2: Không cam lòng gả cho mặt lạnh!




“Cái gì? Có người mai mối á?” Tô Đường dừng tay gảy bàn tính, nhìn nha hoàn Hỉ Thước với ánh mắt không thể tin nổi.

Hỉ Thước là một tiểu nha đầu mới mười bốn, mười lăm tuổi, đi theo Tô Đường đã được ba năm, cô nhóc nắm rõ tình sử hoa đào nát của nàng như lòng bàn tay, vì thế, khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng, cô cũng không thấy kỳ quái lắm. Hơn nữa, cô cũng hiểu được là việc này thực sự quá ngạc nhiên, có điều, suy nghĩ này cũng không thể biểu lộ ra được: “Vâng ạ, bây giờ vẫn đang ngồi ở nhà mà.”

Tô Đường cảm thấy rất vô lý, b nàng đã hai mươi tuổi, rõ ràng là gái lỡ thì, hơn nữa, tình sử hoa đào nát của nàng đã truyền khắp bốn phương, nàng được nhắc đến như một nhân vật nổi tiếng, tình sử biến thành truyện cười, lại thêm người năm ngoái xui xẻo chết ngay trước khi thành thân, khiến truyền thuyết của nàng lại thêm một “danh hiệu mỹ miều” là “khắc phu”. Những người có gia cảnh tốt thì không dám cưới nàng, những người gia cảnh khó khăn thì chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nàng, bây giờ tự dưng lại có người tới cửa cầu hôn… Không phải là muốn hỏi nàng về làm vợ kế hay thiếp thất đấy chứ?!

Nghĩ vậy, Tô Đường nhíu đôi lông mày thanh tú hói: “Là nhà ai thế?”

Hỉ Thước đáp: “Nô tỳ đứng bên cạnh chỉ nghe loáng thoáng, hình như là vị công tử nào đó ở kinh thành… À, đúng rồi, vẫn do Trương lão gia làm mối ạ.”

“Trương lão gia?” Nhắc đến vị bạn tốt của cha mình, Tô Đường tức mà không biết trút vào đâu: “Cái ông già đó, cáo lão hồi hương rảnh rỗi quá không chịu được, nhất định phải đi làm mối phải không? Lần đầu thì giới thiệu cháu trai lão ấy cho ta, kết quả là người ta đã tự ước định chung thân với cô nương khác từ lâu rồi! Lần thứ hai giới thiệu, kết quả là vì một cô nương ở Câu Lan viện mà chạy tới từ hôn! Lần thứ ba này lão còn định giới thiệu cho ta dạng phu quân như thế nào nữa hả?!”

Thấy nàng phát hỏa, Hỉ Thước vội nói: “Tiểu thư bớt giận, Trương lão gia cũng là có ý tốt thôi mà, chưa biết chừng lần này lại…”

“Chưa biết chừng cái rắm ấy!” Tô Đường vỗ bàn, bút lông gác trên nghiên mực văng lên, vẽ ra một vòng mực đen, nàng cũng chẳng có tâm trạng mà để ý, lấy khăn lau bừa cho xong, lau một lúc lại đứng dậy: “Không thể được, ta phải về xem thế nào! Đời này ta đã quyết không lấy chồng rồi, bọn họ đã khiến ta không còn hy vọng gì từ lâu, để họ đỡ phải người nọ ngã xuống người khác lại lao lên! Bọn họ không thấy phiền, nhưng ta phiền!”

Nói xong, Tô Đường dặn dò tiểu nhị trong tiệm, sau đó khóa ngăn tủ, cầm chìa khóa rời khỏi tiệm điểm tâm Tô Ký.

—bamholyland.com—

Đại sảnh Tô phủ ngồi chật kín người, trừ Trương lão gia ra, thì tất cả đều là người nhà họ Tô.

Nhìn cả đám người tươi cười rạng rỡ, Tô Đường càng nhíu chặt mày hơn, chỉ sợ đám người kia nghe bùi tai, lại chỉ mong gả nàng đi. Không làm cách nào khác được, Tô Đường liền ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào, ra vẻ thấy chết cũng không sờn lòng.

Nhị di thái Chu thị vừa thấy Tô Đường về, liền cười híp mắt: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Lại đây, Tam nhi, Trương lão thái gia lại mai mối cho con một hôn sự tốt này!”

Tô Đường là do chính thất sinh ra, có điều sinh hơi muộn, nên đứng thứ ba. Bên trên nàng còn có hai vị tỷ tỷ do Tôn di nương sinh, đã xuất giá, dưới nàng cũng có một đệ một muội do Chu di nương sinh. Muội muội đã xuất giá đầu năm nay, đệ đệ mới mười ba, đang ở học đường đọc sách.

Nghe thấy Chu di nương vội vàng bộc lộ vẻ vui sướng, Tô Đường lườm bà ta một cái, lạnh nhạt nói: “Nhị di nương thực sự quá hao tâm tổn trí rồi.”

Nàng không nói là Trương lão gia hao tâm tổn trí, mà là nói Nhị di nương hao tâm tổn trí, rõ ràng là nàng có ẩn ý riêng.

Cha Tô đã già, con trai lại còn nhỏ, cùng đường đành phải giao tiệm điểm tâm Tô Ký cho con rể trưởng quản lý, sau đó Tô Đường mới nhúng tay vào. Bằng bàn tay của người phụ nữ, nàng đã khiến cho Tô Ký ngày một phát triển, cha Tô cũng tính để nàng quản lý toàn bộ tiệm điểm tâm. Điều này khiến Chu di thái vô cùng lo lắng, con rể trưởng quản lý cửa tiệm, ít nhiều gì cũng có thể xơ múi được chút ít, nếu Tô Đường tiếp quản, với tính cách soi mói, tính toán chi li kia của nàng, chờ đến khi lão gia trăm năm (qua đời), thì bà ta cũng phải chuẩn bị tinh thần mà uống gió Tây Bắc. Bởi thế, nên bà ta mới vô cùng nhiệt tình với hôn sự của Tô Đường.

Chu thị cũng không phải mụ đàn bà ngu ngốc, làm sao lại không hiểu ẩn ý của nàng. Nhưng bà ta ra vẻ không bận tâm, vẫn cười hiền như gió xuân: “Tam nhi nói gì thế, đã là người một nhà, sao lại nói hao tâm tổn trí làm gì? Di nương thật sự rất vui, Tống tương quân là một nhân tài, lại là hồng nhân của Hoàng thượng. Trương lão gia, thiếp thân nói có đúng không?”

“Đúng thế, đúng thế.” Từ sau hai lần làm mối bất thành, Trương lão gia thực sự hơi xấu hổ với vị Tô tam cô nương này. Bây giờ nhìn thấy nàng lạnh mặt lạnh mũi như vậy, lão cũng cảm thấy đúng là mình tự mang vạ vào thân. Nhưng lão cũng đâu muốn làm ông mai lần thứ ba này chứ, ai mà biết liệu còn xảy ra chuyện gì khiến người ta nghẹn ngào không nói nổi thành lời nữa không. Nhưng lệnh vua khó tránh, lão cũng không còn cách nào khác!

Tô Đường bắt được trọng điểm ngay: “Tống tướng quân?! Tống tướng quân nào?”

Cha Tô đặt tách trà trong tay xuống, cười hi hi nói: “Tam nhi, con cũng từng gặp Tống tướng quân rồi đấy, chính là cháu ngoại của Lý lão thái gia, vốn ở đầu trấn Đông, tên là Thế An…”

“Là hắn à!!!” Cha Tô vừa dứt lời, trong đầu Tô Đường hiện ngay ra vẻ mặt ương ngạnh thối hoắc của người nào đó, hình ảnh hồi đó lại lăn qua lăn lại trong đầu, vì thế, sau hơn mười năm kể từ khi chuyện đó xảy ra, lửa giận của nàng lại bùng cháy, Tô Đường gằn rõ từng chữ một: “Con — không — gả!!!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nghe vô cùng nhức tai!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Tô Đường mới nhận ra mình vừa thất lễ, vội hít sâu một hơi, nén ngọn lửa giận kia xuống, lại làm ra vẻ thản nhiên như gió thoảng mây trôi: “Cha, Trương lão gia, di nương. Năm nay Tô Đường hai mươi tuổi rồi, đã không còn hy vọng gì với việc hôn nhân nữa, vốn đã định đốt đèn niệm Kinh phật cả đời, nhưng nghĩ làm ni cô lại không tròn đạo hiếu, nên mới từ bỏ ý định đó. Tuy vậy, con cũng không muốn kết thân với ai nữa rồi. Chưa nói đến đường tình duyên của con trắc trở, chỉ ngay cái danh “khắc phu” đã khiến người ta nghe mà hoảng sợ. Tống tướng quân dù sao cũng đường đường là một tướng quân, lỡ như bị con khắc rồi trọng thương, chẳng phải là lỗi của con sao…”

Tô Đường chậm rãi nói xong, liền nhíu mày bi thương, dáng vẻ nhìn vô cùng buồn bã, chỉ là, trong lòng lại thầm nghĩ, lần này nàng phải nói trái lương tâm, ấm ức không chịu nổi! Có điều, để bọn họ hết hy vọng, để không phải gả cho tên mặt lạnh kia, thì đành phải chịu ấm ức một chút vậy! Hừ!

Thấy cả đám người á khẩu không nói được gì, Tô Đường càng diễn càng xuất thần — khe khẽ hít sâu một hơi, làm ra vẻ u buồn sâu xa…

Trương lão gia ngây người kinh ngạc mất một lúc mới giật mình: “Tam cô nương, con cũng không thể không lấy chồng được.”

Hả? Tô Đường nhướng mà, chẳng lẽ bọn họ không thể an ủi vài câu trước hay sao?

Trương lão gia vuốt râu, cân nhắc xem nên làm thế nào để nói thẳng chân tướng sự tình ra cho rõ ràng. Tô Đường liếc mắt nhìn khắp một vòng, thấy ai cũng có vẻ muốn nói lại thôi, nàng thầm nghĩ, sự tình có vẻ không dễ dàn xếp thì phải.

Quả nhiên, Trương lão gia lập tức phun ra một câu khiến Tô Đường kinh hoàng run lên — “Tam cô nương, mối hôn sự này là do Hoàng thượng chỉ hôn.”

Cái gì?! Tô Đường nàng đã nổi tiếng tới tận kinh thành rồi cơ à?! Truyện cười của Tô Đường nàng đều rơi vào tai hoàng đế bệ hạ sao?! Hoàng đế bệ hạ bận đến trăm công ngàn việc mà vẫn còn dành thời gian quan tâm đến hôn nhân đại sự của nàng sao? Tình hình này rốt cuộc là sao chứ?! Tô Đường rối loạn, trợn mắt há hốc mồm, dáng vẻ như si như ngốc.

Trương lão gia ho khan một tiếng, dáng vẻ này của nàng thật sự rất bất nhã, có điều, vẫn nên nói chuyện chính sự trước cho xong thì hơn: “Chuyện là thế này…”

Thì ra, vị tướng quân Tống Thế An kia quanh năm suốt tháng ở biên cương, vì quốc sự mà quên lấy vợ, bây giờ đã ngoài hai mươi tám lại vẫn chưa đón dâu, chỉ có một đứa con trai riêng mới bốn tuổi. Lần này, nhân dịp hai nước giảng hòa, Thánh Thượng hạ chỉ cho hắn quay về, thấy quý phủ của hắn neo người, cũng băn khoăn muốn tìm một mối hôn sự tương xứng với hắn! Ai ngờ Tống tướng quân lại nói, bát tự của hắn rất khắc nghiệt, vốn có số khắc thê, rồi khéo léo từ chối. Thánh Thượng không tin, sai người tính toán, mới biết là Tống tướng quân không nói dối. Thánh Thượng buồn bã cũng không nổi giận, chỉ sai người tìm hết tất cả mọi cách, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Thầy bói nói rằng, nếu Tống tướng quân cưới một cô gái sinh vào ngày nào tháng nào năm nào đó tương khắc, thì mọi chuyện sẽ biến thành đại cát! (vô cùng thuận lợi)

Lúc ấy, Trương lão gia cũng có mặt, nghe thầy bói đọc bát tự đột nhiên lại thấy quen quen tai, nghĩ một chút, liền nhớ ra chính là bát tự của vị Tô cô nương mà năm đó định gả cho con mình. Trương đại nhân nhanh mồm nhanh miệng, liền khai luôn tên của Tô cô nương ra ngay đại điện. Thánh Thượng càng vui mừng hơn, vội vàng hạ chỉ sai Trương đại nhân lo việc mai mối lần này. Trương đại nhân bận bịu nhiều việc, liền đem nhiệm vụ quang vinh này đẩy sang cho Trương lão gia, dù sao lão cũng đã quen tay quen việc rồi… cứ vậy, cứ vậy… nên mới có việc tới cửa làm mai hôm nay.

“Thánh Thượng đã nói, cô nương tình nguyện thì tốt, mà không tình nguyện cũng phải tình nguyện… Vì vậy, hôn sự này, không kết không được…” Trương lão gia cũng cảm thấy chuyện này quá khó khăn, nhưng ai dám ngược lại ý Thánh Thượng chứ? Lão đành phải cố gắng nói cho hết lời thôi.

Dạo này làm bà mối thịnh hành lắm sao?! Ngay cả Thánh Thượng cũng chen một chân vào, lại còn là ép mua ép bán nữa! Tô Đường nghe xong, trong lòng thầm oán cái vị ở cao cao tại thượng kia. Chỉ là, oán thì oán vậy, chứ nàng cũng không dám nói thẳng, đành lạnh nhạt cười một tiếng, thể hiện sự bất mãn của mình, lại hỏi lại: “Cho nên, ta nhất định phải gả cho Tống Thế An, sau đó làm mẹ kế cho con trai riêng của hắn à?”

Khuôn mặt già nua của lão Trương cứng đờ, vừa rồi lão rất khéo léo lướt qua một chút, ai ngờ Tô Đường lại nhấn mạnh ba chữ “con trai riêng” như vậy chứ? Ôi, sao năm đó lão lại cảm thấy nàng rất hoạt bát đáng yêu nhỉ?! Con gái sau mười tám tuổi thường thay đổi, nhưng thay đổi thế này, thì hơi quá…

Chu thị thấy thế vội vàng nói chen vào: “Cũng không thể nói thế được. Dù sao đứa bé kia cũng còn nhỏ, lại không có mẹ, sau khi con được gả qua đó, thì con chính là mẹ của nó. Rồi đến lúc con có sinh con trai, con của con vẫn là con trưởng như bình thường mà…”

Chính thê của Tô Thương Thực chết sớm, những lại vẫn không đưa Chu thị lên làm chính thất, sinh được hai người con gái vẫn phải mang thân phận là con của thiếp thất, vì thế, bà ta rất để tâm tới mấy thứ vai vế nhất nhì này, nhưng bây giờ, vì để thuyết phục Tô Đường, bà ta cũng chẳng thèm bận tâm nữa, cực kỳ cực kỳ nhiệt tình.

Tô Đường không thèm đếm xỉa tới bà ta, vì trong đầu nàng vẫn đang bị ba chữ “sinh con trai” quấy rối, tự dưng nàng lạnh hết sống lưng, nổi hết da gà rơi đầy sàn nhà. Đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng lại hỏi: “Vậy ý của Tống Thế An kia thế nào?”

Về lý thuyết, thì hắn phải từ chối mới đúng.

Tống lão gia lại cười nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi, nếu không lão phu cũng không tới đây.”

Lần này đến lượt Tô Đường kinh ngạc: “Hắn biết hắn phải cưới ai chứ?”

“Đương nhiên là biết.”

Tô Đường ngẩn người, Tống Thế An này làm cái quỷ gì vậy? Năm đó chính hắn luôn miệng nói, nói… nói… Hừ, hiện giờ không phải lúc tức giận, phải nhanh chóng từ chối mới được. Nàng đã hạ quyết tâm không lấy chồng, một lòng một dạ phát triển Tô Ký. Huống chi, dù nàng có phải lấy chồng, cũng không phải là gả cho tên mặt lạnh đó! Có điều, Hoàng đế đã áp đặt như vậy, nếu kháng chỉ không nghe thì sao?

Tô Đường thầm tính toán một lúc, rồi nói: “Hắn cũng biết tình sử hoa đào rách nát của ta chứ?”

Trương lão gia do dự một chút rồi khẽ gật đầu. Hình như con trai lão đã kể truyện cười đó cho Thánh Thượng nghe, hình như lúc đó Tống tướng quân cũng có mặt… Hình như, chỉ trừ Tống tướng quân không phản ứng gì, những người khác đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó cười ầm lên như sấm phải không? Lão đại nói thế đúng không nhỉ?!

Tô Đường lại hỏi: “Vậy hắn cũng biết danh hiệu mỹ miều “sát phu” của ta chứ?”

Danh hiệu mỹ miều à? Trương lão gia trợn to đôi mắt nhăn nheo của mình: “Khụ khụ, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn mà. Hơn nữa, bát tự của hai người rất xứng đôi, không có vấn đề gì đâu.”

Không thành vấn đề phải không? Một kẻ khắc phu với một kẻ khắc thê, hai khắc gặp nhau, thiên hạ vô địch — ừm… đó là lời vàng ý ngọc của Thánh Thượng mà.

Tô Đường quét mắt nhìn một vòng, thấy mọi người đều không có ý kiến gì, nàng thầm nghĩ, chỉ e việc này không có đường lùi nữa rồi. Hoàng thượng hạ chỉ, cha mẹ có lời, ông mai có lễ, nếu nàng vẫn không cam lòng, chỉ e cũng là uống phí sức lực mà thôi. Nhưng nếu phải gả thật thì…

Tô Đường gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, híp mắt cân nhắc một chút, cuối cùng vỗ bàn, nghiêm mặt nói: “Được, ta gả cho tên mặt lạnh kia!”

Tên mặt lạnh kia…

Tên mặt lạnh kia…

Ở cách đó nghìn dặm, tên mặt lạnh đang ăn một mâm đồ lạnh, kết quả là, ăn một nửa đột nhiên phát hiện ra mùi vị không được bình thường…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.