Tướng Công Yêu Nghiệt Đừng Dụ Dỗ Ta

Chương 53: Chương 53: Sự thật quá sức




Cuối cùng nàng cũng đã có thể thực hiện theo đúng kế hoạch thu luôn một mẻ lưới lớn. Nhưng cái cảm giác không muốn ở trong lòng nàng là sao chứ?

Cái cảm giác tên nam nhân kêu Tĩnh Hàn kia liên quan rất nhiều tới Như Nhu. Nàng hiện tại thật không rõ nên xử trí thế nào,nếu hắn ta cùng phe với nàng ta, nàng sẽ ra tay sát hắn? Hay thả hắn đi? Hay Như Nhu là chủ mưu còn hắn chỉ vô tình cứu được? Nàng rất khó để suy tính bởi...

Hắn ta có đôi mắt rất đẹp, màu xanh của bầu trời! Đều một mảnh lạnh nhạt không bị ai níu giữ được giống như là hắn vô tâm với mọi thứ! Vô tâm của hắn đó, đôi mắt xanh ngọc bích đó tất cả đều giống với của "hắn ta" nam nhân nàng từng yêu say đắm.

Nàng nhớ lúc xuyên qua thân thể này đã từng nhủ, nhất định nàng sống phải thật tốt, sẽ không giành tình ái cho một tên nam nhân nào nữa nhưng nàng lại bị hấp dẫn bởi tên yêu nghiệt mà đem lòng yêu hắn , lấy hắn làm lão công của nàng. Đã tự nhủ lòng phải quên tên nam nhân kia để sống vui vẻ nhưng song nàng vẫn không làm được! Vẫn không quên được tên nam nhân kia. Khi nàng nhìn thấy Tĩnh Hàn một đặc điểm giống tên nam nhân kia mà nàng lại mềm lòng không đành hạ sát.

Còn nhớ lúc nàng chưa xuyên qua đất nước này 15 tuổi nàng đã làm sát thủ giết người. Ai ai trong tổ chức đều nói nàng lãnh huyết vô tình. Đến 20 tuổi nàng yêu . 25 tuổi nàng chết trên tay người nàng yêu, cứ nghĩ đến chết nàng cũng được thấy " hắn" , thấy " hắn" đến bên ôm nàng trong vũng hoa máu đó nhưng chỉ cười lạnh đôi mắt xanh không chút cảm tình chỉ trong vắt một mảnh lạnh nhạt giọng nói lạnh lùng không có sự ấm áp . Tất cả mọi thứ lúc này nàng mới nhận ra mình là một món đồ chơi đã được sắp đặt sắn cho mọi chuyện.

Nhưng đến hiện tại mọi thứ đã hoàn toàn thây đổi. Nhưng kí ức trước kia thì không. Tất cả mọi thứ đó.

Từ xa đi lại gần tiếng bước chân chậm rãi đến gần nàng, chỉ nhìn lưới qua chầm chậm nói

-" Cô nương không lẽ sắp được làm các chủ phu nhân vui đến độ thương tâm"

Từ lúc hắn ta còn chưa bước lại gần, nàng đã biết có một đôi mắt nhìn về phía đây nhưng không ác ý chỉ tò mò. Không ngờ, nguyên lai là hắn!

-" Xì, huynh tính chọc ta?"

....

-" Thật ra, ta rất nhớ nhà, muốn về lại đó?"

-" Các chủ đối với cô không tốt sao?"

-" Không huynh ấy rất tốt với ta. Nhưng ta vẫn muốn về lại ở đó! Nếu không được thì thăm thôi cũng tốt"

Nàng cúi đầu trầm im lặng

-" Ta đưa cô đi"

Nàng trầm mặc một lúc

-" Ta hiểu , vậy thì... "

-" Không thật ra ta không nhớ đường vào cốc, bởi mỗi lần ta ra ngoài đại ca ta sẽ đưa ta đi!"

Nói thủ thỉ khuôn mặt nàng khẽ ửng hồng xấu hổ giả bộ không giám ngước nhìn Tĩnh Hàn

-" Vậy sao! Ta sẽ nói với đại ca cô một tiếng. Cô chờ ở đây"

-" Ân, cảm ơn huynh Tĩnh Hàn"

Nàng chưa nói xong thì hắn cũng đã đi chỉ biết đành lại ngồi một bên bệ nghĩ đến lời mình mới nói!

" Nhà" thật sự từ lúc nàng thành thân cùng Phong thì cũng đã lâu nàng chưa gặp được phụ mẫu cùng ba huynh trưởng. Một phần nàng cũng quá nhiều sự việc liên tiếp xảy ra trong các . Một phần nàng cũng đã quên mất hiện tại nàng còn có phụ mẫu huynh trưởng tại đây.

-" Muội muốn về nhà?"

Quay đầu nhìn Lãnh Độc đứng một bên Tĩnh Hàn âm trầm hỏi nàng

-" Muội... rất nhớ nhà. Hơn nữa muội còn quên một số thứ...."

Nàng cúi đầu khẽ nói, đôi mắt nhàn nhạt liếc qua Tĩnh Hàn đứng một bên chưa di chuyển

-" Hai huynh muội các ngươi nói chuyện , ta có việc đi trước!"

Hiểu ý nàng nói xong hắn cũng biến mất không thấy bóng dáng. Nàng ngồi thầm lặng thăm giò khí tức của Tĩnh Hàn đã xa không còn thấy, lúc này mới ngồi dậy nói cùng Lãnh Độc

-" Ta có chút việc cần giải quyết nên ngươi sẽ vờ đi cùng ta che mắt"

-" Vâng , phu nhân"

-" Còn nữa, ngươi đến Tây Môn kĩ viện một chuyến thông báo cho Thương Thu ta sắp về rồi ở đó đợi lệnh ta!"

-" V...

Rắc...

-" Ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.