-"Hừ, hoàng đệ sao lại không thể cho công chúa vào ở chứ! "
-"Không muốn "
Hừ công chúa này chắc chắn có tình ý với phu nhân hắn sao hắn có thể để cô ta thân cận nàng được hơn nữa lúc nãi hai người còn tình tứ như vậy. Không đựơc nhất định không được.
Cái suy nghĩ này của hăns nào có thể nói ra? Đường đường một các chủ, một vương gia mà hắn phải lo cái sự tình này. Nói ra thật mất mặt của hắn.
Âu Dương Dật nghe hắn nói xong phát hoả. Có người nào đứng trước vua của một nước mà trả lời như vậy chăng? Bình thường hắn để cho thất đệ muốn làm gì thì làm không tránh phạt cho dù trước đây thất đệ giả bệnh giả ngu nhưng hiện tại thì quá lắm rồi nếu hiện giờ hắn không hạ chỉ thì đâu còn là uy nghiêm của vua nữa!
-" Hoàng đệ, không nói nhiều! Trẫm tuyên chỉ Hải Lạp công chúa sẽ nghỉ ngơi tại phủ thất vương gia. "
Âu Dương Dật nói xong tự mình đứng dậy phất tay về tẩm cung nghỉ ngơi.
-" Tạ Hoàng Thượng "
Hải Lạp công chúa vui mừng tạ ơn liếc mắt khiêu khích nhìn thất vương gia đang nghiến răng nghiến lợi sau lại chuyển sang nhìn nàng tay giơ chữ V cười tít mắt. Còn nàng chỉ biết lắc đầu. Sau này phủ thất vương tha hồ ' nhộn nhịp '.
... ...... ....
Hoàng thượng đã rời thì tất cả quan lại đại thần cũng rời đi, nàng cũng " đành phải " vui vẻ nắm nhẹ tay hắn " lôi" đi để không lườm mắt với Bạch nữa. Hazz cái số nàng...
Tại cửa lớn Thất vương phủ một mảnh nhộn nhịp diễn ra. Thứ nhất là đón tiếp công chúa là dịp vui. Thứ hai là lạnh run vì chủ nhân không vui vì có khác nhân đế khiến cho toàn bộ nô tài luôn phải chịu cảnh sống cùng tử thần khiến người làm luôn tìm cách lẩn trốn không muốn giáp mặt vị chủ tử này.
-" Vương gia, không biết tiểu nhân nên an bài cho công chúa ở viện nào? "
Hắn nhíu mày suy nghĩ, dù hắn ghét công chúa này nhưng nếu an bài nàng ta ở một viện nhỏ thì làm mất mặt của hắn mà cũng của Thiên Thần Quốc thôi cứ tùy tiện vậy nhưng quan trọng hơn nàng ta là bằng hữu của nàng!
-" An bài cho công chúa viện tốt vào nhưng cách xa viện của Vương Phi xa một chút."
-"Thuộc hạ rõ "
-" Ân, khoan cách xa thật xa cho ta"
-" Vâng "
Sau khi suy nghĩ lại hắn quyết định vẫn tốt nhất là nên cách xa thêm một chút để đảm bảo an toàn hơn nữa cũng để cho hắn còn có thời gian ân ái với nàng dù sao thì cũng đã lâu rồi hắn chưa được ăn mặn thật khổ sở phải ăn chay trong khi nó hiện ra trước mắt chỉ có thể nhìn sờ mó mà chẳng thể làm được gì!
" Vương gia đã an bài xong... nhưng.... "
-" có gì ngươi nói đi"
-"Bẩm Vương Gia nhưng sau khi an bài chỗ ở cho công chúa, công chúa đã đến chỗ ở của Vương phi... "
-" Sao ngươi không nói từ sớm."
Sau khi hắn đến thì nhìn thấy nàng và cô công chúa kia trò chuyện vui vẻ nhìn chói mắt. Mà dường như nàng cũng quên đi sự hiện diện của hắn chỉ lo nói chuyện với công chúa kia thật khiến hắn muốn giết người.
-" Mị Nhi "
Câu nói của hắn ngân dài ngọt ngào! Nhưng đối với nàng thật nổi da gà.
-" A, Phong chàng đến rồi sao? Vào đi nhanh lên"
Nàng nhìn hắn bây giờ quả muốn trêu ghẹo!
-" Ấy ấy chàng ngồi đầu kia, Bạch mau ngồi đây nha! "
-" Mị Nhi!!!!! "
Nàng biết mình làm vậy là hơi hơi quá đáng nhưng thật vui nha! Mà nàng cũng muốn giúp Bạch một chút thôi nha!
-" Ôi Mị thân ái! Ta yêu ngươi quá"
Xong Bạch lao vào nàng với tốc độ ánh sáng, hôn chụt một phát lên mặt, tay ôm chặt cổ nàng đầu lại rúc xuống ngực nàng dụi dụi. Mà Nàng cũng xoa đầu Bạch dụi trước ngực
" A Rắc Rầm"
Nàng nhìn chiếc bài chỗ hắn ngồi bị chẻ thành 2 nửa. Khuôn mặt yêu nghiệt của hắn vẫn cười tươi nhìn nàng. Ôi chao, hắn ghen đáng yêu quá!
Hắn bực dọc nhìn một màn trên hận hiện tại nàng còn ở đây chứ nếu không hắn sẽ giết nàng ta! Sao nàng ta giám ôm hôn dựa đầu trước ngực nàng như vậy! Mấy chỗ đó là của riêng hắn địa phận riêng của hắn.
Suốt mấy ngày nàng thật luôn bị làm phiền không hắn thì cũng là Bạch thật không có thời gian nghỉ ngơi mệt mỏi hơn cả lúc nàng phải đi giải quyết mấy ông chủ lớn ở hiện đại.
-" Thôi mấy người muốn làm gì thì làm ta đi ngủ"
Nàng vừa dứt lời hai giọng khác đã xen
-"Mị Nhi!! "
-" Mị Mị à"
Nàng quay đi không thèm để ý. Hắn thấy nàng đã đi nên quay sang nhìn cô công chúa nói
-" Ngươi tránh xa Nàng cho ta! "
-" Không á"
-" Đừng thách thức sự nhẫn nại của ta"
Hắn ta nói xong liền quay đi, Bạch nàng còn khinh khỉnh cáu ghắt nhưng thật trong lòng nàng lúc ngãi rét run người nhìn hắn thật khủng bố. Nhưng bất quá còn có Mị Mị bảo vệ nàng.
Mấy ngày sau
-" Ta giết ngươi"
Nói xong một bóng dáng cầm kiếm lao công chúa tiếng hai kiếm va chạm nhau. hình như bây giờ hắn mới biết cô công chúa này cũng biết võ công chứ không phải là một bình hoa di động như hắn nghĩ nhưng võ công của cô công chúa này không có một điểm nội lược.
-" Võ công của ngươi nghĩ thắng được ta? "
-" Ta biết không cho nên.... Mị à cứu mạng ta với"
-" Ngươi.... ta giết ngươi"
Hắn đã lao thêm lần nữa đưa mũi kiếm đến thẳng vào cổ họng của cô công chúa này nhưng bóng dáng của nàng lại lao vào ngăn cản may hắn kịp xoay kiếm để không khiến nàng bị thương tổn.
-" Mị nhi nàng tránh ra để ta giết cô ả"
-" Nàng là bằng hữu của ta! Nói cho ta biết vì sao muốn giết nàng ấy? "
-" Không có gì chỉ là chướng mắt "
Hắn chỉ có thể nói là chướng mắt chứ sao nói hắn ghen cùng một nữ nhân. Nhất là khi hai nữ nhân cùng tắm chung cùng ngủ chung cùng thay đồ chung cùng ăn chung cùng đi du ngoạn chung.... Nói rõ thẳng ra là hắn không muốn.
-" Phong không ta lại không hiểu chàng"
Xong nàng quay sang nhìn Bạch nói
-" Thôi ngươi nên chấm dứt trò này nha nếu không mạng của ngươi ta cũng không cứu được nữa"
Nói với Bạch xong nàng bước lại gần hắn đặt tay hắn lên ngực nàng
-" Phong ta chỉ có mình chàng, hơn nữa ta không yêu nữ nhân"
Nàng nói xong chủ động ôm hông hắn dụi đầu trước ngực hắn
-" Ôi chào ghê quá ta đi đây nhìn hai người các ngươi như vậy ta ngập gato chết mất"
Nàng chỉ biết nhìn Bạch đi mà lắc đầu cười, mà từ lúc 2 nàng ở đây thì tính cách của Bạch dường như vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều. Không còn u ám buồn rầu như trước đây