Từ lúc xuyên không tới giờ nàng sống rất tốt trừ mấy lúc lén ăn đậu hủ của ca ca bị phát hiện thì còn lại đều ổn cả, nhưng ở nhà mãi cũng chán. Nàng liền giả nam trang lẻn đến kĩ viện xem có giống như mấy tiểu thuyết xuyên không hay không ai dè đi đi mãi cuối cùng lại bị lạc. Nàng đang định ngước lên hỏi ông trời lại nghe thấy đao kiếm gần đây, máu sát thủ của nàng nổi lên liền lén đến xem gần đó. Chỉ thấy bụi bay mù mịt, một đám hắc y nhân đang đánh với một lão ông, xem ra lão ông này không cầm cự được rồi. Nàng thở dài rút chủy thủ ra, trong lòng thầm than “ mẹ nó trời đối với ta quả không bạc đãi, nếu không có trận bụi này thì chết chắc”. Nàng nhanh nhẹn lấy chủy thủ cứa ngang cổ mỗi hắc y, không để ý một thanh kiếm đâm về phía nàng, lão ông chưởng một cái khiến hắc y nhân đó bay xa thổ huyết mà chết, còn thanh kiếm thì đâm trúng ngực lão ông.
Nàng sững lại quay đầu nhìn ông lão đang chống đỡ thanh kiếm giữa rừng trúc. Lạnh lùng nói như mọi việc không liên quan đến mình: “Ngu ngốc không vì mình trời tru đất diệt, chỉ có kẻ ngu ngốc như ông mới ra đỡ thay cho kẻ khác. Hừ!” Nàng từ trên cao nhìn xuống mỉa mai khinh thường nhưng dường như trong đó có chút không đành lòng.
Lão ông nhìn nàng cười như không chỉ nhìn trời rồi tự than: “Haha tiểu nha đầu ngươi thoạt nhìn cũng chỉ tới mười bốn, mười lăm sao u oán lạnh lùng...khụ khụ... không đúng độ tuổi...khụ khụ... của mình?”
“Haha...” nàng cười tự giễu chính mình. “Sống đúng tuổi ư, như thế thì lúc nãy ta đã chết rồi, không còn đứng ở đây nói chuyện phiếm với lão. Hơn nữa lão không thấy ư, tay ta đã tràn đầy huyết rồi, như thế có gì đáng lo, tự tung tự đại hào sảng một đời! Haha lão già ngu ngốc.”
“Hay cho câu ‘Hào sảng một đời’, haha, khụ khụ.”
Nàng nhìn lão đang chống đỡ dưới đất, dù nàng lãnh huyết vô tình nhưng có ân tất trả có thù tất báo, nàng không muốn mang nợ ai. Chính vì thế hiện tại mới có nàng bây giờ, hiện tại nàng mới ở đây. Nàng tựa vào thân trúc gần đó ngước mặt lên nói vu vơ: “Ta không muốn nợ ai ân tình, có gì lão cứ nói ta sẽ đáp ứng, hiện tại ta sẽ đưa lão đi đại phu may lại cái vết thương chết tiệt kia.”
Nói là nàng sẽ làm, nàng chủ động nâng người lão dậy. Thời điểm này cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân chứ, nàng phỉ nhổ. Trong quan điểm của nàng không có, hơn nữa nàng là người thế kỉ 21 hiện đại mà. “Ta đỡ lão.”
“Khụ khụ, không cần đâu, ta trúng độc của tên phản đồ Dương Bá Đằng kia, trúng thêm một nhát kiếm có là gì.” Lão cười thê lương, “Chỉ hận một nỗi chưa báo thù được cho sư huynh mà ta đã xuống gặp huynh ấy.”
Lão nói xong cứ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng thực khó chịu khi bị người khác suy tính a. “Lão có gì nói thẳng chớ nhìn ta bằng ánh mắt đó, thật khó chịu.”
“Hảo hảo nha đầu sảng khoái lắm, ta thích, ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, báo thù cho ta cùng sư thúc ngươi.”
Nàng nhếch môi suy tính “lão đầu này võ công hẳn cao, dịch dung của ta chưa cao nhưng hẳn không thấp lão, nhận lão là sư phụ hảo hảo nên a.”
“Bái sư? Ta không cần.” (Tg: nói trái lương tâm à nha!!!)
“Nha đầu, bao người muốn bái Tôn Tử Khách ta làm sư phụ, ngươi lại từ chối? Võ công ta xưng nhị không ai dám xưng nhất, vậy mà tiểu nha đầu ngươi, ngươi thật tức chết ta mà.”
“Haha, lão võ công cao sao giờ ở đây?” Nàng nham hiểm nhìn khắp người lão, cười giảo hoạt.
“Hừ, chẳng qua do ta trúng… khụ khụ… độc thôi, không thì ta sẽ giết chết tên phản đồ Dương Bá Đằng đó… khụ khụ.”
“Ta có lợi gì? Tại sao lại là ta?” Nàng ranh mãnh nhìn lão.
“Nha đầu ngươi đúng là… khụ khụ… hồ…khụ khụ… ly”
“Cảm ơn, quá khen rồi, mà đúng vậy mà, hahaha.”
“Khụ, lợi thì tất nhiên, ngươi sẽ trở thành các chủ Huyết tinh các và thanh kiếm Huyết ám này sẽ là của ngươi. Chỉ cần khi ngươi luyện xong bổn kiếm Huyết âm này, lấy kiếm Huyết ám cắt một giọt máu nhỏ lên kết hợp… khụ khụ… múa thì bổn kiếm Huyết âm sẽ nhận chủ nhân…khụ khụ, còn lý do ta nhận ngươi có lẽ là do xương cốt của ngươi hợp với nó, mà có lẽ đây là ý trời…khụ khụ khụ.”
“Nhưng ta…”
Lão ho nhiều hơn, gắt lên: “Ta không còn nhiều thời gian, mau.”
Lão ấn nàng xuống ngồi xếp bằng, bắt đầu truyền nội lực, từng dòng từng dòng chảy cuồn cuộn. Đến khi xong, lão bị đánh bật vào khóm trúc ở gần đó. Nàng vội lại bên, lão nhìn nàng cười nói: “Đồ nhi con...”
“Vương Vũ Mị.”
“Mị nhi con nhất định...khụ khụ... phải luyện thành... khụ khụ... báo thù.”
Lão nói xong liền tắt thở. Nàng ôm xác lão, chôn nơi cao nhất của rừng trúc này, lập bia “Tôn Tử Khách chi mộ đồ nhi Lãnh Mị lập”. Nàng đứng lên nói: “Vi sư yên tâm, ta nói là sẽ làm. Haha, Dương Bá Đằng ngươi không nên trách ta. Ngươi bất nghĩa đừng trách ta bất nhân.” Xong xuôi nàng tiêu sái tay cầm bí tịch cùng kiếm Huyết ám về phủ tướng quân.