Tương Dạ

Chương 126: Q.1 - Chương 126: Cảm tri, tức cảm động tri giao




Thư viện sáu khoa, khoa nào cũng khiến người sầu. Với Ninh Khuyết mà nói, ba khoa số học cưỡi ngựa bắn tên tự nhiên có thể hạ bút thành văn, nhưng ba khoa lễ thư nhạc còn lại thì vẫn tra tấn hắn chết lên chết xuống như cũ.

Hai khoa lễ thư có thể học bằng cách đọc thuộc lòng, hắn tin tưởng chỉ cần bản thân một lần nữa có được trái tim yêu thành tích còn hơn mạng, như vậy khẳng định có thể vượt qua cửa ải này.

Nhưng mà nhạc khí thật sự không phải sở trường của hắn, càng không phải thứ hắn ham thích, mỗi khi ngồi ôm tiêu trong phòng học, hắn lại nhịn không được nhớ tới hai lần nhắn lại lúc trước của Trần Bì Bì. Trong đó đối phương không chút khách khí so sánh hắn với một khúc gỗ đần không có mắt, là một cây tiêu thổi không kêu. Nhìn ống tiêu trong tay, hắn không thể không thừa nhận Hạo Thiên đã hạn chế hắn theo cách nào đó.

Muốn tốt nghiệp thư viện, muốn vào thư viện tầng hai, đã lỡ mất một lần thi cuối kỳ, hắn tự nhiên không có khả năng tiếp tục bỏ thi, làm anh hùng giấy trắng. Khoa nhạc không có hi vọng, cho nên hắn phá lệ dụng tâm học tập năm khoa còn lại, mà hắn khắc khổ như thế, ngoại trừ áp lực của nghiệp học, còn có nguyên nhân khác.

Sau kỳ thi cuối kỳ, đại bộ phận học sinh thư viện, kể cả bạn học lớp Bính, đều cho rằng hắn cáo ốm bỏ thi tránh chiến, lòng dạ cực kỳ không chịu nổi. Mặc dù không châm chọc khiêu khích trước mặt hắn, nhưng cũng chẳng còn mấy ai nguyện ý bắt chuyện, ánh mắt cử chỉ tràn đầy vẻ kiêng dè xa cách.

Bị không nhìn, bị vắng vẻ đều không sao cả, hắn vốn không phải một người dùng mặt nóng áp mông lạnh của đối phương, bị tập thể thư viện mơ hồ xa lánh, vậy hắn cứ việc nghiêm cẩn tụng sách là xong, chỉ là đôi khi một mình cô đơn chiếc bóng hành tẩu trong thư viện, tâm tình hắn vẫn có chút sa sút.

Lúc ấy hắn sẽ lấy ánh mắt lạnh lùng của bạn học sau khi nhận được danh hiệu học sinh ba tốt cấp tỉnh kiếp trước để an ủi bản thân: đây gọi là cây cao vượt rừng ắt gặp gió thổi, gò nhô khỏi bờ ắt gặp nước cuốn, đi cao hơn người dễ bị gièm pha, lúa trổ bông luôn nát trước, heo mập nhất trong chuồng...

Hừ! Hung hăng phun một ngụm nước miếng vào vũng nước đọng trên bãi cỏ xanh, Ninh Khuyết ngẩng cằm, giành trước nghênh diện mà đến, tỏ ra không thèm nhìn hai gã bạn học cùng lớp, cần theo túi giấy trong tay khoan thai đi về phía nhà sách cũ.

Đi lên tầng hai, kính cẩn thi lễ với nữ giáo viên, đặt túi giấy lên bàn cạnh cửa sổ phía tây, hắn đi đến trước giá sách, ánh mắt lướt qua chi chít bộ sách tu hành bên trên, hiện thời tuy hắn đã có thể cảm ứng được hơi thở thiên địa, thậm chí dùng nó thắng rất nhiều bạc, nhưng thật đáng tiếc là, mấy bộ sách này vẫn khó hiểu như thiên thư, hắn chỉ có thể nhớ kỹ nét bút mà không cách nào lưu lại một chữ trong đầu.

Cầm một quyển 《 Đại từ điển giám thưởng vạn pháp 》 thật dày, ngồi trở lại sàn dưới cửa sổ phía tây, nhờ ánh mặt trời mãnh liệt xuyên qua khe cửa sổ, bắt đầu không buồn không vui nhìn sách.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hắn dùng Vĩnh tự bát pháp nhìn đến trang thứ mười bảy, ánh mặt trời mãnh liệt bên cửa sổ lặng yên không tiếng động biến mất không thấy, bóng đêm bao phủ nhà sách cũ, nhưng hắn vẫn không có ý định đứng dậy rời đi.

Vị nữ giáo viên mỹ lệ bên cửa sổ phía đông đã hoàn thành phần viết chữ trâm hoa nhỏ hôm nay, thu thập xong giấy và bút mực, nhẹ nhàng xoa cổ tay đứng dậy, thấy Ninh Khuyết dựa vào vách tường nhìn từ điển thật dày ngẩn người, không khỏi cười dịu dàng, không nhắc nhở Ninh Khuyết sắc trời đã tối, cứ như vậy yên tĩnh mà rời nhà sách cũ.

Bóng đêm ngày càng đen, phù văn trên giá sách nổi lên một tia sáng bóng như có như không, Ninh Khuyết cũng không bị dọa, chỉ nghiêm cẩn chăm chú nhìn những phù văn này, nhìn tia sáng bóng lướt qua trong giây lát, phù văn hồi phục bộ dáng thô lậu phủ đầy bụi, sau đó nhìn giá sách dán bên vách tường lặng yên không tiếng động trượt mở, một thiếu niên mập mạp thở hổn hển chui ra.

Đây là cuộc gặp mặt lần thứ hai của Ninh Khuyết và Trần Bì Bì qua vô số lần chém gió với nhau qua thư, cái đêm đầu tiên gặp mặt ấy, Ninh Khuyết đang đứng ở tình trạng sắp chết, hôn mê bất tỉnh, lúc sáng sớm tỉnh lại cũng quá mỏi mệt, không cẩn thận nhìn người này lớn lên thế nào, hôm nay hắn nhất định sẽ không lỡ mất cơ hội, mở to ánh mắt sáng ngời nhìn nửa ngày.

"Ta nói ngươi lớn lên thật béo a."

Ninh Khuyết nhìn Trần Bì Bì chậc chậc tán thưởng nói: "Thật không biết mười sáu năm qua ngươi ăn cái gì, cư nhiên có thể béo thành thế này, bất quá cũng may ngươi béo đủ tròn đủ chắc, nhìn không ra vẻ đáng khinh ghê tởm. Bất quá có chuyện ta thật sự không hiểu, ngươi thật sự là thiếu niên thiên tài, người duy nhất đỗ đầu sáu khoa trong suốt trăm năm qua của thư viện? Khoa cưỡi ngựa ngươi cũng đạt điểm thượng giáp? Quân bộ đào đâu ra một con ngựa binh chở được ngươi, lại còn có thể chạy nhanh đến vậy?"

Vừa thấy mặt đã phải nghe một đoạn thoại dài như thế, gương mặt tròn lớn của Trần Bì Bì tràn đầy vẻ xấu hổ tức giận, hai mắt giống như đậu tương ánh lên phẫn nộ, cả giận nói: "Khoa cưỡi ngựa... ta... ta tuyển đánh xe!"

Ninh Khuyết bừng tỉnh đại ngộ, chân thành tán dương: "Đây đúng thật lựa chọn sáng suốt."

Trần Bì Bì ôm trán, mặc kệ hắn, trực tiếp hỏi: "Ngươi muốn gặp ta làm gì?"

Ninh Khuyết cười ôn hòa, nói: "Ba chuyện này đợi lát hẵng nói, ta mang cho ngươi chút đồ ăn này."

Khi nói chuyện, hắn lấy ra vài cái bánh bao trắng lớn từ trong túi giấy, còn có một chút rau dưa linh tinh, nhiệt tình mời: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nhà bếp thư viện làm dưa muối không tệ, không biết các ngươi ở trên núi có được ăn hay không. Bánh bao có chút nguội, cũng không biết ngươi có ăn quen không, có thể ăn no hay không."

Trần Bì Bì nhìn ba món linh tinh trên sàn, căn bản không chịu ngồi xuống, khó tin nói: "Ta biết ngươi có việc cầu ta, nhưng thực không ngờ ngươi có việc cầu người cư nhiên chỉ vác theo vài cái bánh bao nguội và dưa muối, đây mà là thái độ cầu người sao? Ta nói ngươi ít nhất cũng nên mang mấy bát cháo gạch cua chứ?"

"Cháo gạch cua trong phòng ăn muốn tính tiền riêng, không bao gồm phí ăn ở, việc gì phải lãng phí." Ninh Khuyết cười ha ha tiếp tục mời mập mạp ngồi xuống, "Hơn nữa giữa chúng ta cũng đừng nói những lời cầu người khó nghe như vậy, hẳn là xem như luận bàn với nhau."

"Luận bàn?" Trần Bì Bì khinh miệt nhìn hắn nói: "Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách luận bàn với bản thiên tài?"

Ninh Khuyết nhất quyết không tha, tiếp tục vẫy tay ý bảo Trần Bì Bì ngồi xuống, nghiêm cẩn hồi đáp: "Ta mới vừa bước vào đường tu hành, bất quá ai có thể biết ngày sau hai chúng ta ai có thể đi xa hơn? Ngươi hiện tại đối tốt với ta một chút, tương lai ta trả lại ngươi ân tình, ngươi cũng không chịu thiệt, lại nói ta có thể dạy ngươi số học phải không?"

Trần Bì Bì thật đúng bị hắn nói vòng vo muốn hôn mê, kiêu ngạo hừ một tiếng rồi ngồi vào bên người hắn, đưa tay cầm lấy một cái bánh bao nguội, lại nắm một dúm dưa muối đưa vào miệng bắt đầu ăn rột roạt.

"Vì sao ngươi luôn hành động vào giữa đêm thế? Gặp mặt ban ngày chẳng phải là tốt hơn à?" Ninh Khuyết nói.

Trần Bì Bì ăn bánh bao đáp mơ hồ không rõ: "Ban ngày Dư sư tỷ luôn ở chỗ này viết chữ nhỏ, ta nào dám đến? Ngươi cũng biết rõ, quy củ thư viện nghiêm cấm bọn ta trợ giúp học sinh vòng ngoài, ta nhắn lại chỉ điểm cho ngươi đã là mạo hiểm bị sư huynh đánh đau rồi, ngươi còn không biết tỏ vẻ cảm kích nhiều một chút?"

"Chẳng phải đang mời ngươi ăn bánh bao đấy sao?" Ninh Khuyết cười đáp: "Ta biết quy củ thư viện, giáo viên hở ra là giơ quả đấm đánh người, mà sao nghe ngươi có vẻ càng sợ vị nhị sư huynh kia ấy?"

Trần Bì Bì nhìn hắn một cái, biết đối phương rất tò mò tình huống phía sau núi thư viện, cười lạnh nói: "So với quy củ nắm tay của nhị sư huynh, quy củ thư viện còn ôn nhu chán."

Đều là thiếu niên mười sáu bảy tuổi, sức ăn thật lớn, hai người gió cuốn mây tan tiêu diệt sạch sẽ bánh bao dưa muối, Trần Bì Bì lại tới bên cửa sổ phía đông trộm bình nước của vị nữ giáo viên nọ, uống hai ngụm thanh cổ họng, sau đó xoa xoa bụng, nhìn Ninh Khuyết, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Nói đi, hôm nay ngươi lại muốn biết cái gì, nếu là muốn hỏi thế nào vào thư viện tầng hai thì miễn, tuy rằng lão sư rất thương ta, nhưng loại đại sự này ta không có biện pháp nói chuyện."

"Quen nhau đã lâu, lẽ nào ngươi xem ta là cái loại chỉ biết không làm mà hưởng?" Ninh Khuyết khinh thường cười khẽ che dấu thất vọng, nói tiếp: "Hôm nay đang muốn thỉnh giáo ngươi một chút, ta hiện tại có thể cảm ứng được hơi thở thiên địa, tiếp theo phải làm gì?"

"Ngươi hiện tại vừa mới tiến vào cảnh giới Sơ thức, trước nên bình tâm tĩnh khí củng cố tu vi rồi hẵng nói, chớ nên tham nhiều." Trần Bì Bì cực kỳ nghiêm cẩn giải thích. Đột nhiên hắn nhướng mày lên, tay phải giấu ở sau lưng vụng trộm đánh thủ ấn chợp cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt Ninh Khuyết, có chút chần chờ hỏi: "Ngươi chỉ thông mười khiếu?"

Ninh Khuyết nói thực: "Đêm qua thử nội thị một chút, hình ảnh trong đầu rất mơ hồ, tuyết sơn khí hải tựa như đống tơ vò, thật sự thấy không rõ mười bảy khiếu thông được mấy khiếu, hôm nay cũng là muốn mời ngươi giúp ta nhìn thử."

Trần Bì Bì lắc đầu thở dài nói: "Không cần nhìn, ngươi quả thật chỉ thông mười khiếu, hoàn toàn đứng ở lằn ranh sinh tử giữa có thể và không thể tu hành, nếu nghị lực của ngươi kém một chút, vậy khẳng định không có khả năng."

Mặt hắn không chút biểu tình nhìn Ninh Khuyết, thầm nghĩ cái tên này ăn Thông Thiên hoàn quý giá như thế, tuy mình không biết nhưng khẳng định còn có kỳ ngộ khác, rốt cục nghịch thiên sửa mệnh mạnh mẽ thông khiếu thành công, đúng là thế gian dị số, nhưng mà dị số như thế cuối cùng vẫn như cũ chỉ thông mười khiếu, chính là tư chất kém trong kém, thật sự có chút tiếc nuối, lại khiến người ta đồng tình.

Trên mặt Ninh Khuyết cũng không toát ra vẻ phẫn nộ, nao nao cười nói: "Dù sao vẫn tốt hơn không thông gì cả."

"Ngươi cũng không cần hoàn toàn thất vọng, người có thể đi vào thư viện tầng hai không nhất thiết đều là thiên tài tu hành." Nhìn hắn không hề oán thán, Trần Bì Bì ngược lại cảm thấy nên an ủi đối phương một chút, vỗ vỗ đầu vai hắn, cười nói: "Lão sư chọn đệ tử, cho tới bây giờ đều không chỉ nhìn tiềm chất tu hành, nếu ngươi có thể chuyên một phương diện nào đó đến tận cùng, nói không chừng cũng có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia, đến lúc đó dẫu ngươi có muốn không vào thư viện tầng hai cũng không được."

Ninh Khuyết biết Trần Bì Bì đang an ủi bản thân, cảm kích cười, ánh mắt ý thức dừng trên giá sách phía sau đối phương, hắn biết phía sau giá sách chính là thông đạo đi thông thư viện tầng hai trong truyền thuyết, chỉ là không biết bản thân ngày sau có diễm phúc này hay không, hoặc giả... thật muốn giống nữ giáo viên nói vậy, nạy tung giá sách?

Thu hồi ánh mắt, hắn tiếp tục hỏi: "Nếu cảnh giới Sơ thức là cảm ứng được hơi thở thiên địa tồn tại, như vậy tiếp theo nên vận dụng thế nào? Ta hiện tại đã có thể thông qua hơi thở thiên địa cảm giác đến sự vật cụ thể tồn tại, nhưng lại không có biện pháp di động chúng, ta không phải tham, chỉ là thật sự rất tò mò."

"Ngươi có thể cảm giác đến sự vật cụ thể?" Trần Bì Bì trợn tròn mắt ti hí nhìn hắn.

"Đúng vậy." Ninh Khuyết bẻ ngón tay nêu ví dụ: "Đêm đầu tiên ta cảm giác được một chút ánh nến, sau đó là gối đầu, trang giấy, bạc... giường, lá cây trong sân, còn có một bát mì chua cay."

Ánh mắt Trần Bì Bì càng trừng càng tròn, thầm nghĩ cảm giác sự vật cụ thể cần hòa mình vào thiên địa nguyên khí, còn phải tiến hành trao đổi tới lui cùng thiên địa nguyên khí, như thế mới có thể thông qua thiên địa nguyên khí cảm giác sự vật bên ngoài, đây chính là... cảnh giới Cảm tri mới có thể làm được, sao ngươi có thể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.