Trở lại ngõ Bốn Bảy, sau khi đẩy cửa tiệm đi vào, Ninh Khuyết từ trong lồng ngực lấy ra khối lệnh bài đen nhánh như gỗ mun rồi tùy tiện ném lên giường, giống như đang vứt bỏ một khúc củi mục vậy.
Tang Tang ngồi ở đầu giường đang chuyên tâm may vá áo khoác cũ của nàng, hai bàn chân nhỏ bởi lạnh mà rúc vào trong ổ chăn, nàng khẽ liếc mắt nhìn cái lệnh bài rồi tò mò cầm lên, quay nó hướng về phía ánh sáng mặt trời xuyên qua nóc nhà, híp mắt nhìn kĩ cả nửa buổi rồi hỏi: “Thiếu gia, đây là cái gì?”
- Lệnh bài đại nội thị vệ …Ám thị vệ, là kiểu thị vệ không được hoạt động quang minh chính đại. - Ninh Khuyết ngồi vào bên cạnh bàn, nhấc bình nước đổ thẳng vào miệng, nhớ đến ngày hôm nay vào cung ngay cả ngụm nước trà cũng không được uống, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy buồn bực.
Biết Ninh Khuyết được làm quan, sau một đêm lại có thể ôm được cái bắp đùi rắn chắc nhất thiên hạ, Tang Tang cười híp mắt vui vẻ. Tuy nhiên đối với những vấn đề quan trọng như vậy nàng luôn luôn truy hỏi một cách trực tiếp:
- Mỗi tháng được bao nhiêu bổng lộc?
Ninh Khuyết ngẩn người, để bình trà trong tay xuống bàn, hắn nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước, do dự nói:
- Chắc hẳn phải tới bốn mươi, năm mươi lượng bạc?
Tang Tang nhíu mày, khuôn mặt nhỏ ngăm đen tràn đầy bất mãn nói: “Không nhiều như trong suy nghĩ.”
Ninh Khuyết lắc đầu cười nói: “Ta hiện tại có hai ngàn lượng bạc bên người, sau này làm việc gì thì lời nói cũng có trọng lượng hơn chút ít.”
Tang Tang nghe được những lời này, vẻ bất mãn trên mặt tự nhiên biến mất, nàng nhìn hắn cười hì hì rồi vẫy vẫy tay nói:
- Thiếu gia, lúc nãy khi ngươi đi rồi, bên kia đã lặng lẽ đem bạc tới.
Ninh Khuyết có chút nghi hoặc khó hiểu, hắn đi thẳng tới bên giường, ngay cạnh tiểu thị nữ, tò mò hỏi: “Để ở chỗ nào?”
Tang Tang ra vẻ thần bí, hai mắt nhìn ra ngoài cảnh giác, sau khi để kim chỉ trong tay xuống, nàng dùng hai bàn tay nhỏ nhắn nắm hai bên hông chăn đệm, có chút khẩn trương kéo ra một cái khe rồi khẽ nâng cằm ý bảo hắn nhìn vào bên trong.
Ninh Khuyết khẽ chau mày, có chút không tin nhìn về trong chăn đệm, chỉ thấy bên cạnh hai chân của Tang Tang đúng là có chi chít bạc, cho dù bị đệm dày che khuất, chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để khiến người ta hoa cả mắt.
Hắn hơi há mồm, mạnh mẽ kìm nén kích động trong lòng, làm ra bộ trấn định nói:
- Đã nói qua… khụ khụ… Phải có phong thái một chút chứ, mới chỉ có hai ngàn lượng bạc mà nhìn xem ngươi đã hưng phấn, khẩn trương thành cái bộ dạng gì kìa…Thảo nào ta cảm thấy kì quái, rõ ràng là ban ngày ngươi lại đóng ổ ở trên giường làm cái gì, thì ra là lo lắng những thứ này, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bị cấn sao?
Tang tang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, lắc đầu rất kiên định, tỏ vẻ bạc có nhiều hơn thế nữa cũng chẳng hề hấn gì cả.
Ninh Khuyết lại ho khan hai tiếng, yêu chiều vuốt vuốt đầu tiểu thị nữ nói:
- Hai ngàn lượng bạc còn có thể dùng chăn mà che lại, tương lai thiếu gia nhà ngươi kiếm được tám ngàn, vạn lượng, đến lúc đó ngươi làm thế nào?”
...
...
Trường An, trời xuân rất đẹp, từng hồi từng hồi mưa xuân chợt đến khiến cây cối xung quanh đâm chồi nảy lộc nhanh chóng, cho dù ngươi đứng ở bên trong nhà, hay là đứng ở trong đình đều có thể tha hồ ngắm nhìn màu sắc của sự sống. Ngõ Bốn Bảy phía Đông thành phảng phất cũng tràn ngập sắc xuân ghé qua, vẻ náo nhiệt dần hiện ra rõ rệt.
Sau sự kiện Xuân Phong Đình, Hộ Bộ Thượng Thư bị giáng chức, Thanh Vận ti cũng dần dần bị thanh trừ không còn, việc tranh giành địa bàn cũng tự nhiên được giải quyết xong. Gây ồn ào cả vài tháng, phía bên kia tường ti khố Thanh Vận lặng ngắt như một tòa đại mộ. Ngư Long bang tuy bị bức bách ra ánh sáng, cũng không quên tiện tay thanh tẩy cả thành trong một đêm, đến tận giờ phút này cũng chả có ai dám động tay chân đối với Triều Tiểu Thụ, thậm chí liếc một cái cũng không dám.
Vốn là khu vực đắc địa, thuận lợi cho việc buôn bán, hiện tại cũng đã không còn chịu sự uy hiếp của quan phủ lẫn thế lực ngầm, những cánh cửa đóng chặt của mấy cửa tiệm lại một lần nữa được mở ra, vô luận là ông chủ mới tiếp quản, hay là mấy ông chủ cơ hội cũ đều xắn tay áo chuẩn bị làm ăn lớn trong những ngày xuân này.
Buôn bán tức là nhân nghiệp, nói cụ thể thì chính là làm giàu từ con người. Ngày xưa ngõ Bốn Bảy ngay cả một cửa hàng mở cửa cũng cảm thấy được sự vật vờ, suy bại, làm ăn thất bát, cho nên chẳng ai muốn tới. Ấy vậy mà hôm nay toàn bộ những cửa hàng ven đường đồng loạt mở cửa, dưới tán cây xuân, cả một dòng người náo nhiệt tự nhiên lại tụ họp lại đây.
So cới cửa hiệu kế bên, việc làm ăn của Lão Bút Trai vẫn không được xem là tốt, nhưng so với cái ngày khai trương lặng ngắt như tờ lúc trước, tình hình đã tốt lên rất nhiều. Tang Tang mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mũi, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng ngày càng nhiều, nhưng nàng lại kiên trì không chịu để cho thiếu gia giúp đỡ.
Còn trong lòng Ninh Khuyết đúng là vẫn còn chút tính khí thiếu niên, nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, lại nghĩ khung cảnh vắng ngắt trước đây, càng khiến hắn nhìn những vị khách đang mua thư họa này càng lúc càng không thuận mắt. Hiện tại trong tay có hơn hai ngàn lượng bạc nên hắn cũng không quan tâm đến việc thu nhập từ Lão Bút Trai được bao nhiêu, vậy nên hắn bèn dứt khoát đem giá nâng cao hẳn lên. Trong suy nghĩ của hắn, nếu ta đây hiện tại không thiếu tiền, các ngươi lại muốn đến tận cửa mà mua, tự nhiên cần phải tốn thêm chút bạc, có như thế ta mới cảm thấy không có lỗi với bản thân, mới có thể xả hết nỗi tức giận trước kia.
Tuy nhiên sự tình phát triển ra ngoài ý muốn của hắn, thử nghĩ xem, trong khi giá tiền thi họa trong Lão Bút Trai được đẩy lên liên tục, cuối cùng là gấp năm lần lúc khai trương, thì khách nhân đến mua càng ngày càng nhiều, tuy nói danh tiếng Lão Bút Trai trong cả thành là chưa lớn, nhưng tại mỗi ngõ ngách nơi Đông thành cũng đã được xem như là nổi tiếng.
- Hóa ra cần phải làm như vậy sao?
Ninh Khuyết đang cầm bình trà nhỏ tựa cửa đánh giá những khách nhân bên trong cửa hàng, hắn thích ý uống hai ngụm trà, nghe âm thanh cãi vã của cửa hàng bán đồ cổ giả vừa mới khai trương kế bên, cảm giác được cuộc sống quả thật là cmn đẹp
Đám lão bản của những cửa hàng trên đường cũng không biết, ngõ Bốn Bảy được hồi sinh, và bọn họ có thể có được sinh ý dồi dào như vậy là có liên quan đến ông chủ nhỏ kia. Bọn họ không biết rằng, nếu không phải Ninh Khuyết trợ giúp Triều Tiểu Thụ trong đêm mưa xuân đó đại sát tứ phương thì con phố này sợ cũng chỉ lặng ngắt như lúc đầu, hôm nay trong mắt bọn họ thiếu niên - chủ cửa hàng Lão Bút Trai nhất định chỉ là một tên không biết làm ra tiền, chỉ biết nô dịch thị nữ, là một tên phế vật mà thôi.
Công việc làm ăn tốt, bạc kiếm cũng được nhiều, mọi người đương nhiên có thể vui mừng, nhưng lại sinh ra một vài vấn đề mới. Ấm no sinh tật, việc làm ăn thuận lợi được bốn năm ngày, lão chủ cửa hàng bán đồ cổ dỏm kia liền có ý định nạp thiếp, âm thanh cãi nhau kịch liệt hôm nay là do lão với bà vợ cả của lão vì chuyện này mà làm ầm lên.
- Với cái bộ dáng này lão lại dám vác mặt đi nạp thiếp à?
- Tại sao không được?
- Lão nương ta nói không được tức là không được, lão mà chọc ta điên, ta sẽ đi báo quan phủ Trường An!
- Chuyện này ngay cả hoàng hậu nương nương đều quản không được! Phủ Trường An lại có tư cách gì quản được! Ngay cả tên tiểu tử Ninh Khuyết kia đều có cả tiểu thị nữ, bà thì mỗi ngày muốn đuổi ta xuống giường, lão gia ta muốn có người sưởi ấm chân, tại làm sao lại không được?
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sưởi ấm chân cho ngươi? Không có cơ hội đâu! Trừ khi tiểu tử Ninh Khuyết kia làm hoàng đế!”
- Hắn có mang họ Lý đâu! Làm hoàng đế quái gì được!
- Nguyệt Luân quốc, Nam Tấn, Đại Hà, chỉ cần thiên hạ này có, làm hoàng đế nước nào cũng được!
Ninh Khuyết ôm bình trà uống một ngụm thoải mái, hắn say sưa nghe cuộc đấu khẩu phía góc tường, âm thầm than thở dân chúng Đại Đường quả nhiên “mạnh mẽ”, vợ chồng cãi nhau mà cũng dám nhắc tới hoàng đế như vậy. Đột nhiên vẻ mặt hắn cứng đờ, suy nghĩ cẩn thận lại, chuyện này tự nhiên lại dính tới hắn khiến hắn không khỏi cảm thấy bực tức.
Lúc này khách nhân của cửa hàng cũng đã về hết, Tang Tang đang thu những thứ bài biện trên bàn thì hắn nổi giận đùng đùng đi vào rồi hét lên:
- Còn chưa hết ngày thì hai vợ chồng lão già kia đã cãi nhau, đã thế còn tự nhiên kéo thêm thiếu gia ta vào, tự tiện nghị luận việc triều chính… làm như thị vệ đại nhân như ta đã chết chắc? Ta ngày mai sẽ vào cung vạch tội, trảm cả nhà bọn họ!
Lời này cũng không sai, trên người hắn có lệnh bài Ám thị vệ vốn có trách nhiệm thay mặt triều đình nghe ngóng ý kiến và thái độ nhân dân, phố xá có người bàn luận về ngôi vị hoàng đế, đương nhiên có thể báo cáo cho cấp trên, luật pháp Đại Đường mặc dù hà khắc, nhưng nói về việc trị dân cũng cực kì khoan dung, như việc hai vợ chồng cãi nhau này, đừng nói là thị vệ, có đem tới trước mặt hoàng thượng thì cũng chỉ ngài cũng chỉ có thể cười xòa.
Trái lại, Tang Tang vì những lời này mà nghĩ đến những lo lắng trong mấy ngày vừa rồi, nàng nhíu mày nói:
- Thiếu gia, khi còn bé ngươi có nói với ta: “Làm gián điệp sẽ chết rất thảm”, ngươi hiện tại là Ám thị vệ đại nhân, có cảm thấy phiền phức hay không?”
Ninh Khuyết để bình trà xuống, lắc đầu nói:
- Tuy nói là không được lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng bản thân ta cũng chỉ là một nhân vật tép riu, ai sẽ chú ý tới thâm phận của ta làm gì, còn nếu như ngày sau có phiền toái, chẳng lẽ ta không biết tránh đi?
Dừng lại một chút, hắn nhìn Tang Tang nhẹ giọng giải thích:
- Ta tiếp nhận loại thân phận này còn có một nguyên nhân, ngày sau muốn thắm dò những chuyện kia, giết những người kia, có cái thân phận thị vệ đại nội dù sao cũng có chút lợi thế.
Tang Tang vốn là một tiểu thị nữ lười suy nghĩ, nghe hắn giải thích có lý nên không hề hỏi nữa, nàng bèn nói:
- Bao dù, bao đao và áo khoác ngoài đều xong rồi, thiếu gia khi nào giết người thứ hai?
- Đao ra sao rồi? Không cần mài nữa à? - Ninh Khuyết hỏi.
Tang Tang nghiêm túc trả lời:
- Coi như là giết heo đi nữa thì giết hơn mười con thì đao khẳng định không còn bén, đương nhiền cần phải mài.
Chuyện chủ tớ nhà này đối thoại với nhau luôn luôn diễn ra kỳ cục như vậy, không phải là bọn họ thì chắc chắn sẽ xuất hiện bất đồng khi trao đổi, nhất là ánh mắt hai người luôn tỏ ra bình tĩnh vô cùng, nếu để cho người ngoài nghe thấy, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến bọn họ đang nói về đêm mưa xuân đầy máu tanh kia, đi giết người khiến đao hỏng phải đi mài để giết người tiếp.
Đang lúc này, phía đầu ngõ Bốn bảy truyền đến một âm thanh nói chuyện lớn, một đám người đang hướng phía này đi tới, Ninh Khuyết tò mò đi tới trước cửa, nhìn thoáng qua phía đó, ánh mắt bỗng nhiên hơi đổi.
Chỉ thấy một đám người quần áo xanh, giày xanh, bảo vệ xung quanh một nam tử trung niên tiêu sái mặc áo xanh, vị trung niên này đang chắp tay cùng mấy lão bản cửa hàng nói chuyện, trên mặt mang theo nét mỉm cười ôn hòa, thỉnh thoảng hắn lại chắp tay nói cười, đại ý là nói ta đi đến đây mong các vị lão bản yên tâm kinh doanh, nếu có việc gì thì sẽ giao cho thuộc hạ tận lực đi làm.
Theo động tác của vị nam tử trung niên, mấy vị hán tử vốn đứng yên lặng ở phía sau cũng chắp tay thi lễ.
Tại mỗi cửa hàng người trung niên này đều dừng lại chốc lát nói mấy câu, đám thuộc hạ xung quanh cũng chậm rãi đi sau hắn từ từ hướng về phía đầu đường này tiến tới.
Đầu phố này có gian hàng bán chữ tên là Lão Bút Trai.