Tương Dạ

Chương 57: Q.1 - Chương 57: Cùng nhau chiến đấu




Triều Tiểu Thụ một kiếm hóa năm.

Ba mảnh kiếm mang theo những âm thanh “xuy xuy” quái dị vượt qua vị trí chiếc bát đồng rồi bắn thẳng về phía khổ hành tăng, hai mảnh còn lại chưa vội quay về hộ thân, cũng chẳng thèm để ý đến thanh đoản kiếm xanh lè của gã kiếm khách áo dài, chúng nghiêng nghiêng lướt tới muốn cắt một đường thật ngọt trên mặt y.

Tuy đây là cuộc chiến của những kẻ tu hành, nhưng người đàn ông trung niên mặc áo xanh ấy vẫn giữ một phong cách hành xử tàn nhẫn ngoan độc khiến bao nhiêu giang hồ Trường An phải khiếp sợ: nếu ngươi muốn giết ta thì ắt ngươi phải chết, ta tự mình lăn lộn tu hành trong thế giới ngầm ở thành Trường An này bao nhiêu năm rồi, sống chết vốn đã không màng tới, còn ngươi tu hành dưới sự che chở của tông môn, có sợ chết không?

Tên kiếm khách áo dài dĩ nhiên là sợ chết, sắc mặt bỗng trở nên tái xám, lẩm nhẩm đọc kiếm quyết, hắn miễn cưỡng triệu hồi thanh đoản kiếm xanh lè mới bay được nửa đường kia về, vừa kịp đánh bay hai mảnh kiếm đang lao thẳng vào mắt y. Chỉ động tác này thôi đã khiến cho hai bàn tay y run lên, gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay trắng nõn.

Ở bên kia, gã khổ hành tăng thần sắc nặng nề tập trung nhìn ba mảnh kiếm đang lao tới, vốn không thể triệu hồi bát đồng cồng kềnh về hộ thể được nữa, gã đành lẩm bẩm đọc mấy câu chú, hổ khẩu tay trái rung nhẹ, lập tức tràng hạt trong tay từ từ bay lên, xoay tít quanh thân thể gã. Chỉ thấy hoa lửa văng tung tóe khắp nơi, không biết nó đã va chạm với ba mảnh kiếm kia bao nhiêu lần rồi.

Bóng kiếm xé gió lao tới, bát đồng cũng theo nước mà lên, đoản kiếm vẽ thành một vệt sáng xanh lè đâm thẳng về phía cửa, bóng kiếm xám xịt hóa thành năm mảnh kiếm, thanh kiếm xanh nhanh như chớp quay về, tràng hạt lơ lửng hộ vệ…mỗi khâu đều ẩn chứa nguy hiểm cùng cực, chỉ cần sơ ý một chút thôi thì nhất định có người máu đổ thân vong.

Đối với cường giả thì chuẩn mực thời gian mỗi người mỗi khác, cả quá trình rất dài, rất nguy hiểm và rất phức tạp ấy thật ra chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ trong thế giới thực. Giọt nước rơi ra từ bát đồng từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn vần vũ trên không trung, hóa thành từng mảnh lóng lánh như lưu ly tuôn rơi nhưng vẫn chưa hề chạm đất, những giọt mưa còn đang chậm rãi thấm vào trong thớ vải, còn những gã Đường quân tinh nhuệ cầm nỏ kia vốn chưa kịp phản ứng gì cả.

Lên! Bắn! Bắn tên!

Đám Đường quân tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy nhanh chóng bắn tên, mấy chục mũi tên mạnh mẽ mang theo âm thanh rin rít xé gió lao về phía cổng. Lúc này năm mảnh kiếm vẫn đang giằng co với gã tu hành trong Thính Vũ Lâu, Triều Tiểu Thụ hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ, nếu như dính phải đống tên kia thì chắc chắn là sẽ biến thành một con nhím chết.

Ngay lúc làn mưa tên sắp đổ xuống Triều Tiểu Thụ thì một ánh đao sáng trắng như tuyết bất chợt nhoáng lên soi rõ từng giọt mưa trong suốt đang rơi xuống khắp đình viện, đồng thời đánh bay toàn bộ trận mưa tên vừa đổ tới.

Đế giày bì bõm đạp lên những vũng nước đọng trước cửa Triều phủ nghe như tiếng đinh đâm xuống mặt đường, hai bàn tay Ninh Khuyết kiên định nắm chặt lấy chuôi đao. Chẳng biết từ lúc nào hắn đã bước tới chắn trước mặt Triều Tiểu Thụ, từng thớ thịt trên bắp tay không ngừng căng lên rồi thả lỏng với một tốc độ khó ai có thể tưởng tượng nổi, thanh đao mỏng trong tay chuyển động ngày càng nhanh, xoay tròn rồi hóa thành một tấm khiên trong màu sáng bạc soi rõ cả cái khẩu trang màu đen vừa cũ vừa bẩn trên mặt hắn, đồng thời đánh bay toàn bộ những mũi tên bắn tới.

Hàng loạt tiếng kêu “keng keng” trong trẻo vang lên trước mặt hai người, hơn mười mũi tên bị thanh đao mỏng ấy hất văng, đổi hướng bay loạn đâm vào tấm bảng gỗ phát ra những âm thanh trầm đục.

Mấy chục mũi tên đột nhiên nối nhau bắn tới như mưa rào khiến cho Ninh Khuyết không có cách nào đánh bay hết cả, chỉ thấy con ngươi hắn hơi co lại, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, tựa như đôi mắt của một con chim ưng đang bay lượn giữa bầu trời thảo nguyên nhưng vẫn quan sát được mọi chi tiết dù là nhỏ nhất ở bên dưới. Lúc này tinh thần của hắn cực kỳ tỉnh táo, hắn nhắm chuẩn xác những mũi tên có thể làm hại mình và lão Triều, còn lại thì không cần để ý tới.

Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên từng đơn độc trải qua vô số tràng chiến đấu sinh tử thể hiện xúc giác mẫn cảm cùng năng lực phán đoán tuyệt vời của mình, những mũi tên tưởng như rất nguy hiểm kia rốt cuộc chỉ sượt qua vành tai hay xuyên qua một vạt áo nào đó bị gió thổi tung lên mà không để lại một vết thương nào.

“Tấn công!” Một gã thủ lĩnh Đường quân quát lên nghiêm nghị.

Theo mệnh lệnh ấy, đám Đường quân tinh nhuệ chia thành hai nhóm, một nhóm nhanh chóng kéo nỏ lắp tên, hơn mười tên còn lại rút những thanh đao sáng loáng bên hông ra xông về phía Triều Tiểu Thụ.

“Bịch bịch bịch.”

Một gã cao thủ Đường quân lao tới, bước chân nặng nề dẫm lên mặt đất sũng nước tựa như muốn theo sát hai mũi tên cuối cùng kia, khi chỉ còn cách cửa phủ một khoảng ngắn thì bỗng nhiên y rống lên một tiếng rồi vung hai thanh đao trong tay lên, như sấm sét chém thẳng xuống đầu Ninh Khuyết.

Đôi mắt sắc bén lộ ra khỏi tấm khăn che màu đen cụp xuống, Ninh Khuyết nhìn nền đá đẫm mưa, tựa như không hề nhìn thấy một đao hung hãn sắp chém xuống đầu mình kia. Cổ tay hắn đảo nhẹ, lưỡi đao hóa thành một luồng sáng trắng chém bay hai mũi tên cuối cùng một cách vô cùng chuẩn xác, sau đó…ánh đao thoáng nhạt dần rồi biến mất không thấy nữa.

Đêm mưa bên ngoài tối như mực, mà trong lâu lại có một ngọn đèn, lúc đao động tất sẽ phản chiếu ánh sáng của đèn mà tạo thành ánh đao, nếu như ánh đao biến mất vô tung, vậy chỉ có một khả năng là nó hiện đang đứng yên.

Quả đúng như thế, thanh phác đao trông rất bình thường của hắn hiện tại đang nằm im trên cổ tên cao thủ Đường quân, lưỡi đao gọt sâu vào trong, chỉ còn cách cần cổ tên lính một chút xíu nữa thôi.

Lưỡi đao chém đứt cả giáp trụ khiến cho máu tươi không ngừng tuôn ra theo vết nứt nhỏ ấy, rồi nhạt nhòa theo mưa xuân rơi xuống. Tay trái Ninh Khuyết nắm chặt một đầu còn tay phải thì cầm ngược phía trước chuôi đao, hắn cúi đầu nhìn một giọt mưa rơi xuống rồi bắn ra tung tóe trên nền đá trong khi vẫn giữ nguyên tư thế đầu gối cong, eo hơi nghiêng.

Thời gian dường như ngừng lại ngay khoảnh khắc đó, nhưng thật ra nó vẫn tiếp tục. Ninh Khuyết nhanh như chớp kéo tay trái về, lưỡi đao đang nằm trên cổ gã Đường quân rít lên một âm thanh rùng rợn, đó là thứ âm thanh rợn óc do xương cốt ma sát với kim loại mà ra, trong lúc tên Đường quân cao thủ ngã xuống chết không nhắm mắt, tay trái Ninh Khuyết nắm chặt lấy cán đao rồi đẩy về phía trước, lưỡi đao xé mưa đâm vào yết hầu tên địch thứ hai.

Hai tay nắm chặt cán đao, hai chân linh hoạt như báo đen nhảy lên tránh đòn trong một phạm vi rất nhỏ, Ninh Khuyết đưa tay chém ngang sang trái một đao, trở mình phản đòn tập kích của kẻ địch. Ngay sau đó thân hình Ninh Khuyết bỗng nhiên lao tới, lưỡi đao xé nát mành mưa, chém dứt thân đao ẩn giấu trong màn đêm, chém đứt bả vai của tên địch thứ tư.

Vừa mới giao thủ lượt thứ nhất, bốn gã Đường quân tinh nhuệ đã táng mạng dưới đao của hắn, máu tươi từ trên những thân thể không còn nguyên vẹn phun ra như suối, dường như còn chảy nhanh hơn cả mưa đêm. Ninh Khuyết giữ được lời hứa của mình, không để cho bất kỳ một người nào, một mũi tên nào có thể chạm tới Triều Tiểu Thụ, còn những hạt mưa càng lúc càng rơi nhiều kia thì hắn không phải để tâm.

Ba kẻ tu hành kia đang lấy nguyên khí trời đất mà đánh nhau tơi tả, vốn dĩ đãm Đường quân cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để ra tay, nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng cái gã thiếu niên trước giờ vẫn im lặng đứng sau lưng Triều Tiểu Thụ kia lại lợi hại đến thế. Bị đao pháp sắc bén quỷ dị của Ninh Khuyết dọa cho sợ mất mật, trong mắt đám Đường quân lúc này gã thiếu niên mang khăn che màu đen ấy bỗng chốc trở nên đáng sợ, bước chân xông lên chậm lại đôi chút trong vô thức.

Ninh Khuyết hai tay nắm chặt thanh đao, tấm khăn che ướt sũng nước mưa phập phồng chậm rãi theo từng hơi thở, chân mày khẽ nhíu lại.

Quân đội Đại Đường là một đội quân có kỷ luật nghiêm minh bậc nhất, sức chiến đấu mạnh mẽ vào hàng đầu, những kẻ xuất hiện đêm nay đều là tinh binh được tuyển chọn kỹ càng, cho dù gặp phải kẻ địch mạnh cỡ nào đi nữa, nếu như không có mệnh lệnh của thượng cấp thì bọn họ nhất định không lùi bước, nếu không có quân lệnh thì cho dù trước mặt có là vực sâu vạn trượng, bọn họ cũng sẽ dũng cảm tiến lên, tuyệt đối sẽ không vì khiếp sợ mà chùn bước.

“Sưu sưu sưu” ba âm thanh bật lò xo rất nhỏ vang lên, trong cơn mưa nặng hạt không ngừng ào ào đổ xuống, nện lên mái hiên Thính Vũ lâu, lên trên bàn đá xanh phát ra âm thanh như sấm rền này thì dường như không ai có thể phát hiện ra.

Nhưng Ninh Khuyết hoàn toàn không hề buông lỏng mà nhìn chằm chằm đám Đường quân tinh nhuệ nhìn như có vẻ khiếp sợ kia. Hai tay nắm chặt thanh đao, hắn chuyên chú lắng nghe bất kỳ âm thanh nào vang lên trong đêm mưa, bởi vậy, hắn lập tức nhận ra ba âm thanh rất nhỏ kia, đồng thời nhanh chóng đoán ra âm thanh vừa rồi là của nỏ Thần Hầu.

Nỏ Thần Hầu chính là thứ binh khí khủng khiếp nhất mà mỗi binh sĩ Đường quân được mang theo, cơ quan bên trong hộp nỏ cho phép bắn ra một lần mười tên, đáng sợ hơn đó là những chiếc lò xo bên trong nỏ được thiết kế đặc biệt khiến cho tốc độ tên bắn ra nhanh hơn nhiều. Loại vũ khí này từng mang về vô số chiến công huy hoàng trong lịch sử chinh chiến của Đại Đường, chỉ tiếc loại thép đặc chủng dành để chế tạo nỏ Thần Hầu lại càng ngày càng ít đi, cho nên dần dần nó không còn được xếp vào trang bị thông dụng của quân Đường nữa. Không ngờ tối nay Ninh Khuyết lại có thể gặp thứ vũ khí này ở đây.

Đám quân Đường mai phục trong Triều phủ không có ý dụng nỏ Thần Hầu ngay từ đầu, bởi vì bọn chúng không dám chắc có thể dùng nỏ Thần Hầu để hạ gục Triều Tiểu Thụ ở trạng thái sung mãn kia được, còn gã thiếu niên mang khăn che mặt kia thì vốn không đáng để phải dùng nỏ Thần Hầu. Chúng vốn định dùng tên nỏ bình thường phối hợp với tên kiếm khách áo dài và gã khổ hành tăng kia để từng bước tiêu hao thực lực Triều Tiểu Thụ, cuối cùng mới dùng nỏ Thần Hầu bắn ra một chiêu đoạt mạng . Nhưng cục diện hiện tại khiến bọn chúng không thể không dùng nỏ Thần Hầu, bởi nếu không sử dụng thì ngay cả tên thiếu niên che mặt ấy cũng không giết được chứ đừng nói Triều Tiểu Thụ.

Một giọt mưa to như hạt đỗ chạy dọc theo mép khăn che rồi nhỏ xuống, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Ninh Khuyết đã suy tính được rất nhiều vấn đề, tay trái của hắn lặng lẽ buông cán đao rồi thò ra sau từ lúc nào rồi, bàn tay giờ đã sắp chạm tới cây dù bọc trong ba tầng bảy lớp vải bố nằm trên lưng hắn.

Hắn không mạnh đến kinh hoàng như mấy người tu hành kia, hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, tuy rằng đã trải qua không biết bao nhiêu màn chém giết khiến cho hắn trở nên khác thường đôi chút nhưng Ninh Khuyết biết mình không thể nào ngăn nỏ Thần Hầu chỉ bằng một thanh đao trong tay được.

Đúng lúc này, trong màn mưa Triều phủ lại liên tiếp vang lên những âm thanh rất nhỏ và rất trong trẻo, những âm thanh này còn trong trẻo hơn cả tiếng mưa rơi xuống dây đàn, nhanh hơn cả tiếng đàn của nhạc công nhanh nhất tấu lên.

Đinh đinh đinh đinh. . . Đinh đinh đinh. . . Đinh đinh. . . Đinh

Năm luồng kiếm ảnh xám xịt ở trong Thính Vũ lâu chẳng biết đã lặng lẽ trở về từ lúc nào, tựa như những cơn gió bất trị liên tục gào thét bay tới bay lui với một tốc độ cực nhanh tạo thành một chiếc lưới không có kẽ hở, nó như có linh tính chụp tới những mũi tên từ nỏ Thần Hầu bắn ra rồi đánh bay từng mũi tên một cách cực kỳ chính xác.

Sắc mặt Triều Tiểu Thụ hơi tái, hắn bình tĩnh đứng thẳng trong mưa, ngoài ra khuôn mặt hắn không biểu lộ bất kỳ một thứ cảm xúc nào khác, chỉ thấy bàn tay phải dần dần mở ra, năm mảnh kiếm rung lên mấy tiếng rồi lập tức rung rung quay trở về, bay múa riú rít quanh thân. Màn mưa xung quanh hai người bị những mảnh kiếm cắt vụn, lộ ra những vệt sáng trắng lấp lóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.