Tương Dạ

Chương 96: Q.1 - Chương 96: Đêm nay không người đi vào giấc ngủ




Ninh Khuyết dùng ngón tay giữ hai góc trang giấy duỗi ra cửa sổ, gió xuân nắng ấm bên ngoài nhanh chóng hong khô nét mực, xác nhận không còn vấn đề gì, hắn cực kỳ cẩn thận gấp trang giấy lại, sau đó kẹp vào trong sách, vẫn là vị trí lúc trước.

Hắn đứng dậy, đặt sách vào chỗ cũ bên trong giá sách, xong rồi đến bên cửa sổ phía đông, kính cẩn lạy dài hành lễ với nữ giáo viên, nữ giáo viên hơi cúi đầu đáp lễ.

Tiếp theo hắn hẳn là nên trực tiếp xuống lầu, nhưng trong quá trình thẳng thân, hắn đột nhiên khẽ động, nghĩ vị nữ giáo viên này ở đây mấy năm, nghĩ đến cũng là nhân vật giỏi giang trong thư viện, hơn nữa nhìn tính tình nàng điềm tĩnh hiền lành, nếu ngay cả vị để lại thư kia đều nguyện ý chỉ điểm, nói không chừng nàng cũng nguyện ý trợ giúp bản thân?

Làm một gã thiếu niên cùng khổ, thân gia có hơn hai ngàn lượng, ăn bữa điểm tâm còn phải tính toán tỉ mỉ theo quán tính, Ninh Khuyết nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thể buông tha cơ hội này, thoáng tạm ngừng một lát, cực kỳ kính cẩn mở miệng nói: "Tiên sinh, học sinh mới vừa rồi đọc sách đã cường ngạnh quên đi hình dạng chữ, tựa hồ có chút tác dụng, không biết biện pháp này có thể dùng được không?"

Nữ giáo viên lẳng lặng nhìn hắn, qua thật lâu sau mới mỉm cười nói: "Y theo quy củ của thư viện, dù là học sinh thuật khoa, trước khi vào tầng thứ hai, cũng chỉ có thể bằng ngộ tính bản thân đến đọc hết sách nơi này, nhưng ngươi vốn không có tiềm chất tu hành, lại có thể dựa vào nghị lực ngộ ra một chút đạo lý, tuy rằng đạo lý này không nhất thiết đúng, nhưng coi như cũng rất đáng gờm rồi. Quy củ của thư viện chung quy không thể phá, ta đây chỉ có thể đưa ngươi một câu."

Ninh Khuyết cúi đầu thật sâu, cung kính nói: "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm."

Nữ giáo viên nhìn những chữ trâm hoa bé nhỏ đã viết vô số năm qua trên bàn, bình tĩnh nói: "Nhìn chữ, quên hình, giữ ý. . . Hữu tâm vô tình mới là niệm."

Nhìn chữ quên hình giữ ý, Ninh Khuyết biết bản thân không thể làm được điểm này, biện pháp hắn dùng chính là phá hình, khoảng cách quên hình còn kém cực xa, về phần giữ ý thì hắn càng không biết giải thích thế nào, không khỏi lắc lắc đầu, trong miệng thì thào nhớ kỹ câu "hữu tâm vô tình mới là niệm", rồi đi xuống thang lầu.

Lúc này hoàng hôn xế bóng, bên dưới thông thường đã không còn mấy người lui tới, nhưng hôm nay lại có vẻ cực kỳ náo nhiệt, Tư Đồ Y Lan nắm tay Kim Vô Thải đứng ở trước nhất, Chử Do Hiền đứng dựa vào cạnh thang lầu, mà xa hơn một ít, sâu trong dãy giá sách, mơ hồ có thể nhìn đến thân ảnh Tạ Thừa Vận cùng Chung Đại Tuấn.

Đội hình này giống như dùng để nghênh đón bản thân xuống lầu? Ninh Khuyết nao nao nhìn nhóm bạn học phía dưới thang lầu, lại ngó sang Chử Do Hiền bên cạnh thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi cư nhiên. . . tự mình đi xuống được?" Tư Đồ Y Lan kinh ngạc nhìn hắn nói.

Ninh Khuyết bất đắc dĩ giang hai tay: "Hình như lần trước ta cũng là tự đi xuống mà?"

Tư Đồ Y Lan cười cười, nói: "Nói chính sự a, quy củ thư viện bao năm qua, tân sinh nhập viện sẽ tụ hội một phen, luôn có chút đồng học đến từ quận ngoài, thậm chí là từ nước khác, chưa có dịp dạo qua thành Trường An, cái gọi là tụ hội cũng chính là mang mọi người đi dạo, uống chút rượu nói nhảm, lớp Bính chúng ta cũng là muốn tụ đấy, dân Trường An lâu năm giống ta và Vô Thải đương nhiên bụng làm dạ chịu, cho nên liền từ bọn ta đi đầu, nguyên bản nên làm mấy ngày trước, chỉ là vì ngươi sinh bệnh nghỉ ngơi, cho nên mới kéo đến hôm nay, mọi người không muốn quấy rầy ngươi đọc sách trên lầu, cho nên liền chờ ở đây."

Ninh Khuyết nhìn thiếu nữ phía trước, phát hiện nàng đã cởi bỏ đồng phục, thay vào đó là chiếc áo dài tím nhạt chéo trái, không được lanh lẹ mạnh mẽ như ngày thường, lại bày ra vài phần hương vị tiểu thư khuê các nết na thùy mị ngoài ý muốn.

Tuy rằng nóng lòng trở lại số 47 ngõ Lâm kể lại chuyện kỳ diệu gặp được hôm nay cho Tang Tang, nhưng hắn cũng biết mình không cách nào tránh được loại tụ hội đồng học thư viện như thế này, huống chi lớp Bính đã dời thời gian tụ hội đến tận hôm nay chỉ vì chờ hắn lành bệnh, vô luận ra sao hắn cũng phải tham gia. Nhìn chung hai bên đều là người trẻ tuổi, hắn trực tiếp gật đầu: "Không thành vấn đề."

Tư Đồ Y Lan cười sang sảng nói: "Tính tình sảng khoái của ngươi coi như không sai, không giống mấy tên Trần Tử Hiền kia, lấy cớ trong nhà có việc chạy mất, ai chẳng biết thừa hiện tại bọn hắn khẳng định đang ở trong nhà đổ phường nào đó."

Nghe tới ba chữ Trần Tử Hiền, Ninh Khuyết nao nao, chợt suy nghĩ cẩn thận, nàng là nói Trần Tử Hiền con phú thương thư cục, học cùng lớp Bính, chứ không phải ông lão ngã vào cạnh đống củi xếp chồng không thể nhắm mắt kia.

Tư Đồ Y Lan quay đầu nhìn đám bạn học xung quanh, cười sang sảng nói: "Mọi người có muốn đi dạo nơi nào không, hay muốn ăn mỹ thực Trường An? Nếu không ai có đề nghị gì, vậy tất cả đều do ta quyết định."

Các học sinh đến từ nơi khác ào ào cười nói không có gì ý kiến, đôi mắt đen lúng liếng của nàng xoay chuyển, nhìn Ninh Khuyết bỗng nhiên nói: "Chúng ta đi uống rượu nhé?"

"Ta không có ý kiến." Ninh Khuyết nói.

Tư Đồ Y Lan nhìn mặt hắn, trêu chọc nói: "Lần trước Chử Do Hiền nói ngươi uống rượu ở Hồng Tụ Chiêu không cần tiền, nếu không chúng ta đi Hồng Tụ Chiêu? Nghĩ chắc ngươi cũng không ý kiến đâu nhỉ?"

Ninh Khuyết ngẩn ra, vừa định nói bản thân có ý kiến rất lớn, đã thấy nàng xoay người tuyên bố cho mọi người tin tức này, bảo tụ hội hôm nay sẽ đặt ở Hồng Tụ Chiêu. Nghe được quyết định này, trong ngoài nhà sách cũ nhất thời trở nên "tình cảm quần chúng xúc động" hẳn lên.

Vị học sinh nào đó đến từ quận Cố Sơn lắc đầu tán thưởng nói: "Có thể nhìn thấy dáng vẻ thiên hạ đệ nhất ca hành, chuyến đi học Trường An lần này thật sự không tệ!"

Vị học sinh nào đó đến từ đô thành Đại Hà quốc trịnh trọng nói: "Không sai, lần này xác định phải nhìn màn vũ kịch mà thiên tử Đại Đường ưa thích nhất."

Vị giáo úy nào đó đến từ Hàm cốc Đại Đường hẻo lánh nghiêm cẩn nói trước một bên quân: "Không sai a, tối nay chư vị đồng học nhất định phải viết mấy câu thật hay để kể lại sự kiện trọng đại này."

Chư sinh ào ào gật đầu tán thưởng, đều là bộ dáng hơi thở văn nghệ tràn ra cả người, nhưng ai cũng đều biết, mấy tên học sinh trẻ tuổi này chẳng phải chân chính muốn nhìn ca múa, mà là vị danh kỹ đứng đầu nhóm Phong Nguyệt Hành nổi danh khắp thiên hạ trong truyền thuyết, chân chính muốn làm cũng chẳng phải thi từ, mà là mây mưa một phen trong chốn thanh lâu, tuy rằng có mấy vị tiểu thư nhà quan như Tư Đồ Y Lan đồng hành, không có khả năng thật sự phóng đãng, nhưng có thể một phen thân cận cùng các giai nhân câu hồn đoạt phách cũng là chuyện vô cùng tốt đẹp.

Ninh Khuyết bắt lấy Chử Do Hiền bên cạnh, kinh ngạc hỏi: "Con gái. . . cũng có thể vào thanh lâu?"

"Thành Trường An không có nơi nào Nương Tử quân không dám đến, còn nữa Hồng Tụ Chiêu là nhóm ca hành trong cung cất nhắc, nếu các nàng nói chỉ ca múa, ai cũng không thể nói gì khác được." Chử Do Hiền bất đắc dĩ buông tay đáp.

Ngay lúc này bỗng có một bàn tay vươn ra từ chỗ sâu giá sách, một cậu học sinh dáng người nhỏ gầy chậm rãi bước ra, đúng là thiên tài Vương Dĩnh trứ danh Lâm Xuyên, cậu nhìn mọi người rụt rè nói: "Ta có thể đi theo hay không?"

Nhóm học sinh nhìn cậu thiếu niên ngây ngô mới đầy mười bốn, hai mặt nhìn nhau. Tư Đồ Y Lan khẽ cắn môi xinh, mắt thơ vừa chuyển, mặt trầm xuống nói: "Vương Dĩnh, ngươi không thể đi, phải biết ngươi là lớp Đinh."

Không khí triều đình Đại Đường từ trước đến nay vẫn lay động bất định giữa giản dị cường hãn cùng phong lưu phóng khoáng, nói đúng hơn là lắc lư dẫm chân trên hai thuyền. Nhất là mọi người sinh hoạt trong thành Trường An, thời điểm đàm quốc sự luận khí phách tự nhiên giản dị cường hãn, thời điểm đàm văn học luận phong nguyệt tự nhiên phóng khoáng phong lưu, cho tới bây giờ đều sẽ không cảm thấy hai loại diễn xuất này có chỗ nào xung đột, các quan viên lúc thượng triều đều ngay ngắn nghiêm túc, sau khi hạ triều sẽ đi quán rượu nhỏ bên cạnh phủ nghe cô gái mù đàn một khúc; thời điểm các bà các cô mở cửa trong ngõ Hoa Liễu nói đến chiến tranh biên cảnh cũng sẽ lau nước mắt đi quyên tiền.

Cho nên thanh lâu thành Trường An cũng có điểm khác biệt với những nơi khác, cũng không có từng dãy lồng đèn đỏ treo cao tỏa hương dâm, chỉ có tiếng đàn nhị âm vang ngoài ngõ, trừ bỏ mấy vị Ngự Sử đại nhân kiếm cơm dựa vào chỉ trích người khác, vô luận quan viên hay phú thương công khai xuất hiện ở loại địa phương này, đều sẽ không cảm thấy có gì không ổn.

Nói đến thanh lâu, tự nhiên phải nâng Hồng Tụ Chiêu trước, bao nhiêu năm rồi, bên ngoài mảnh sân ti trúc kia chưa từng đặt biển hiệu, nhưng không ai không biết đây là khối biển hiệu thanh lâu đệ nhất thành Trường An, thậm chí đế quốc Đại Đường, có tiên đế cùng đương kim hoàng đế hoàng hậu âm thầm thiên vị, có quá khứ huy hoàng, tuy ở trong khu vực dân dã yên tĩnh, thế nhưng thanh danh truyền khắp ngoài vạn dặm. Đêm nay Hồng Tụ Chiêu vẫn người đông tấp nập như thường, đêm nay Hồng Tụ Chiêu xuân phong lãng mạn, đêm nay Hồng Tụ Chiêu ca múa mừng cảnh thái bình, đêm nay Hồng Tụ Chiêu không người đi vào giấc ngủ, đêm nay Hồng Tụ Chiêu. . . trở nên có chút hỗn loạn.

Thời điểm hai mươi mấy thanh niên nam nữ thư viện, hoặc ngượng ngùng cúi đầu, hoặc ngẩng đầu kiêu ngạo xông vào lầu gác, vẻ mặt đám phú thương lẫn quan viên Đại Đường đang dựa hồng đón thúy uống rượu mua vui thưởng thức ca múa nhất thời cứng đờ, sau khi nhận ra thân phận vài học sinh nữ cải nam trang trong đó càng là thở dài liên tục, không cần nhìn đường nhanh chóng tản gấp.

Thành Trường An quả thật phóng khoáng, loại chuyện nữ cải nam trang dạo thanh lâu này cũng không hiếm thấy, cha con trước sau đi tìm cùng một vị cô nương cũng không phải chuyện lạ, nhưng hai thế hệ đồng thời xuất hiện trong một căn lầu gác, tóm lại vẫn sẽ có chút xấu hổ, mà kỳ diệu thay, phàm là lâm vào cục diện xấu hổ thế này, vĩnh viễn luôn là trưởng bối nhường vãn bối, tỷ như hiện tại.

Tư Đồ Y Lan tiếp đón nhóm đồng học ngồi xuống, nhìn tấm lưng chuồn ra từ cửa hông kia có chút giống tứ thúc nhà mình, cố nén lại ý cười trong lòng, tiêu sái phất tay áo ngồi xuống, gọi quản sự trong lâu hỏi: "Ta biết trong lâu không có quy củ đặt bao hết, nhưng chúng ta nhiều người ngồi đầy trước sảnh xem ca múa không có vấn đề gì chứ?"

Quản sự sớm nhận ra thân phận vị tài nữ nổi tiếng Trường An này, không dám chậm trễ, vẻ mặt đau khổ nói: "Tư Đồ tiểu thư. . . Hẳn hôm nay nên gọi là thiếu gia? Ngài nói thế nào tự nhiên liền thế nấy."

"Xem ra ngươi vẫn còn biết thức thời." Tư Đồ Y Lan đảo đảo tròng mắt đen lúng liếng, ném qua một miếng vàng lá, nói: "Rượu hoa quả đưa lên mau chút, hôm nay có đại tài chủ thanh toán, với lại. . . ta muốn gặp mặt Lục Tuyết cô nương, năm ngoái đến đây, các ngươi nói nàng tiến cung, hôm nay sẽ không khéo như vậy chứ?"

Quản sự lộ ra vẻ khó xử, cười làm lành nói: "Ngược lại quả thật không có tiến cung, chính là ngài cũng biết bệ hạ mở tiệc đón tiếp công chúa điện hạ trở về, các cô nương luyện ca múa rất vất vả, Lục Tuyết cô nương lại là dẫn đầu nhóm múa, cho nên mọi người cố ý thưởng nàng một tháng nghỉ ngơi, hiện thời nàng có nguyện ý xuất ra hay không, thực phải xem ý tứ của nàng."

Nói đến cô nương đứng đầu Hồng Tụ Chiêu hiện tại, tự nhiên chính là Thủy Châu Nhi, thế nhưng thân phận địa vị của Lục Tuyết lại có chút bất đồng, nàng còn chiếm vị trí dẫn đầu trong nhóm ca múa, nghe nói đã từng được chính miệng hoàng hậu nương nương khen ngợi qua, nếu nàng không đồng ý xuất ra tiếp khách uống vài chén, chỉ sợ cũng không ai dám ép uổng.

Tư Đồ Y Lan chung quy vẫn còn đang tuổi thiếu nữ, nhập thanh lâu uống rượu vui chơi, tò mò vẫn luôn chiếm phần lớn, nếu bảo tìm cô nương nào đó không kị phát sinh khách quen bồi tiếp, chính nàng sẽ không đồng ý, có điều nếu là Lục Tuyết cô nương lại khác, thế nên lúc này nghe được Lục Tuyết cô nương đúng là đang trong giai đoạn nghỉ phép, không khỏi có chút phiền não.

Ninh Khuyết sau khi cúi đầu đi theo chư vị đồng học tiến vào Hồng Tụ Chiêu liền kéo Chử Do Hiền ngồi lệch một bên trong tối, lặng lẽ nghe Tư Đồ Y Lan và quản sự đối đáp, tặc lưỡi lấy làm kỳ, một bên kịch liệt đau khổ suy xét vấn đề quan trọng là tối nay ai tính tiền, lát sau, hắn nhìn Chử Do Hiền đồng tình nói: "Nàng nói hôm nay có đại tài chủ thanh toán, ta xem tới xem lui, đại khái lại là ngươi gặp rủi, ai kêu ngươi là dân định cư Trường An kiêm đại tài chủ a."

Chử Do Hiền xoẹt một tiếng mở ra quạt xếp, trào phúng trả lời: "Thật rõ ràng, đêm nay đại tài chủ họ Ninh."

Nói xong câu đó hắn đứng dậy, kéo tay quản sự kia lớn tiếng cười mắng: "Hoa Thiệu, mù mắt chó nhà ngươi, nhìn một cái xem người ngồi cạnh ta là ai đây này, còn không té nhanh gọi Lục Tuyết và Thủy Châu Nhi xuất ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.