Bừng tỉnh từ trong mộng, Ninh Khuyết lau quệt mồ hôi trên trán, kinh ngạc ngồi ở đầu giường, nhìn Tang Tang ngủ say bên cạnh, theo bản năng vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng hai hàng lông mày nhíu lại của nàng, sau đó lâm vào trầm tư.
Suy xét giấc mơ kỳ quái khiến người ta sợ hãi này chẳng được tích sự gì cả, sau một lát trầm mặc, hắn liền quăng nội dung trong mộng ra sau đầu, không thèm nghĩ tới nó nữa. Xoay người xuống giường rót chén trà nguội chậm rãi uống, nghe tiếng nghị luận ồn ào của nhà hàng xóm bên trong ngõ hẹp phía sau sân nhà, hắn mới biết được thời gian vẫn còn sớm, mọi người đều còn đang say giấc.
"Mắt nhìn, tâm cảm thụ, đó là hình chiếu của thiên địa nguyên khí vạn vật tự nhiên lên tâm hồn, mà người tu hành minh tưởng đoạt được ý niệm càng thuần càng tịnh càng mạnh càng chặt chẽ, phạm vi nguyên khí cảm nhận được sẽ càng lớn."
Ban ngày quá mức kích động, lúc này hắn mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhớ tới lời của ông lão Lữ Thanh Thần đi chung đường từng nói, phát hiện bản thân đã quên bẵng một vấn đề quan trọng nhất —— vào thời khắc tiến vào Sơ cảnh ấy, bản thân rốt cuộc đã cảm ứng được bao nhiêu thiên địa nguyên khí, là một vũng nước mưa, một dòng suối nhỏ, một cái hồ, một con sông lớn, hay là... biển cả?
Hiện tại đã không phải lần đầu tiên tiến vào Sơ cảnh, không biết thiên địa nguyên khí cảm ứng được còn có thể tính là hình chiếu chân thật hay không, sau khi suy xét một lát, Ninh Khuyết vẫn là chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay bình tĩnh đặt trên đầu gối, một lần nữa tiến nhập trạng thái minh tưởng, truyền ý niệm vào khí hải tuyết sơn, sau đó tán ra bên ngoài cơ thể.
Sau một lúc lâu, hắn từ thế giới minh tưởng tinh thần chuyển về thế giới hiện thực, mở to mắt, giơ tay phải lên giữa không trung, tựa hồ muốn bắt lấy ánh nến mỏng manh trên bàn, lúc này hắn đã xác nhận bản thân có thể rõ ràng cảm ứng được hơi thở tràn ngập trong không khí, trong vách tường, dưới mái hiên, hơn nữa khiếp sợ xác nhận bản thân cảm ứng được ...
Hắn nghĩ đó là biển, biển lớn yên tĩnh.
Ông lão Lữ Thanh Thần đã từng nói: đương kim đệ nhất thiên hạ tu hành giả, Kiếm Thánh Liễu Bạch xứ Nam Tấn, được cho là người có khả năng siêu phàm thoát tục đột phá năm cảnh nhất, lúc thức tỉnh Sơ cảnh chính là cảm ứng được một mảnh Hoàng Hà cuồn cuộn. Lúc ấy Ninh Khuyết đã từng nói qua: nếu có thể cảm ứng được một mảnh biển lớn, vậy phải chăng còn thiên tài hơn cả Kiếm Thánh Nam Tấn đi a?
Suốt hơn mười năm không ngừng minh tưởng trong lúc ăn uống ngủ nghỉ đánh bạc đọc sách viết chữ cưỡi ngựa bắn cung phóng hỏa giết người, thế giới tinh thần của người thiếu niên Ninh Khuyết tồn đọng số lượng niệm lực vô cùng lớn, hơn nữa hết sức tinh thuần, theo mười bảy khiếu tuyết sơn khí hải rốt cục thông mười khiếu, niệm lực tích lũy tháng ngày rốt cục tìm được thông đạo xuyên suốt mà ra, thổi thành một khúc nhạc réo rắt hữu lực.
Ninh Khuyết cảm nhận được thủ khúc hơi thở thiên địa này. Tuy bởi vì khai khiếu vẫn như cũ không được nhiều lắm, làm cho thủ khúc này có vẻ hơi ngưng trệ trúc trắc, nhưng hắn có thể cảm nhận được sức mạnh chất chứa trong từng nốt nhạc.
Có điều bởi vì phần sức mạnh này quá mức chuyên chú ngưng kết, cho nên mơ hồ khiến cho hơi thở thiên địa sinh ra cảm giác bài xích nào đó, nếu nói hơi thở thiên địa Ninh Khuyết cảm ứng được tựa như một vùng biển lớn, như vậy niệm lực hắn dùng để cảm ứng hơi thở thiên địa, giống như là một cây kim sắt thiên chuy bách luyện, kích cỡ vô cùng nhỏ bé, nhưng lại cứng rắn sắc bén cực kỳ.
Kim sắt bén nhọn nhẹ nhàng rơi vào biển lớn, không lật lên nổi một tia sóng gợn hay tiếng vang nào, dễ dàng lặng yên không tiếng động xuyên thấu mặt nước sâu vô hạn, sau đó chậm rãi trầm mặc chìm xuống vực sâu u tối.
Ninh Khuyết cũng không biết cụ thể ra sao, cũng không muốn suy xét hơn thua gì đó, hắn tựa như cậu bé ôm đùi mẹ khóc vẻn vẹn nửa năm, rốt cục lấy được món đồ chơi mình thích, dùng cả đêm không ngừng minh tưởng, sau đó phóng thích ý niệm, cảm thụ hơi thở mới lạ mà tuyệt vời này.
Bàn tay hắn không ngừng khẽ nhẹ lay động giữa không trung, muốn bắt lấy ánh nến ảm đạm trong căn phòng đơn bạc, muốn tác động ánh nến bé như hạt đậu trên bàn, tuy rằng thủy chung thất bại, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự hưng phấn của hắn, hắn vẫn như cũ cao hứng bừng bừng.
Thật kỳ diệu là, lúc hắn rời đi Lão Bút Trai sáng sớm ngày hôm sau, khuôn mặt chẳng hề lộ vẻ tiều tụy vì cả đêm không ngủ, ngược lại còn có vẻ tinh thần vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, đại khái là hẳn là do có chuyện vui nên tinh thần tốt?
...
...
Đáp xe ngựa đến thư viện, nhìn bãi cỏ xanh rì, cây lá sum xuê, mây mù chảy xuôi trên núi, nắng sớm phương đông thanh lệ, đình đài lầu các hai màu hắc bạch bao phủ trong mây, Ninh Khuyết cảm thấy thế giới trong mắt đã được khoác lên một vầng sáng mỹ lệ, núi non thư viện vốn dĩ hết sức xinh đẹp, nay dường như càng thêm quyến rũ, hắn vui đến mức cười to mấy tiếng.
Bởi vì tâm tình thật tốt, gặp bạn học mới xuống từ xe ngựa, hay gặp bạn học một tay cầm bánh nướng áp chảo một tay cầm sách cuốn, hắn đổi lại tính tình ôn hòa xa cách ngày thường, chủ động tiến đến chào hỏi. Song hôm nay không khí thư viện có chút khác thường, chính xác hơn là, không khí quay chung quanh Ninh Khuyết có chút khác thường, nhóm bạn học tựa hồ không có hứng hàn huyên với hắn, có chút học sinh xa xa càng là tụm một đám hướng về bên này chỉ trỏ hắn, sắc mặt lộ vẻ xem thường.
Ninh Khuyết có chút không hiểu đầu đuôi duyên cớ đi vào lớp Bính, sau đó kinh ngạc phát hiện mấy người bạn học tương đối quen thuộc trong lớp cũng biểu hiện vô cùng kỳ quái, ào ào chiếu ánh mắt khác thường về phía hắn. Hắn đè nén xuống nghi vấn trong lòng, gật gật đầu với Tư Đồ Y Lan ngồi đối diện phía trước rồi đi đến ghế của mình.
Tư Đồ Y Lan cúi đầu nhìn quyển Số học ôn tập tối qua, làm như không thấy động tác của hắn, nhưng mà sau khi hắn đi qua bên cạnh, nàng cũng quay đầu nhìn lại, nhìn bóng dáng Ninh Khuyết thở dài lắc lắc đầu.
"Mới nghỉ hai ngày, thế nào cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình đều có chút khác lạ?"
Ninh Khuyết ngồi xuống, nhìn Chử Do Hiền bên cạnh, cười hỏi: "Chẳng lẽ tất cả mọi người biết ta nhảy vực đạt được kỳ ngộ, cho nên có chút hâm mộ ghen ghét?"
Đây tự nhiên là một câu chọc cười, nhưng mà trên mặt Chử Do Hiền vốn dĩ bản tính lạc quan sáng sủa lại không hề có chút ý cười nào, chỉ nhìn chằm chằm mặt Ninh Khuyết, vô cùng nghiêm cẩn nói: "Ngươi thật không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết." Ninh Khuyết xòe tay, vô tội nói: "Đế quốc lại bắt đầu tiến công Bắc Yến? Hôm nay có tiết khoa Lễ, giáo viên lại là người Yến tính tình không được tốt, đây quả thật đáng để mọi người phát sầu."
"Lúc này còn đùa được, có phải quá lỗi thời rồi không?"
Chử Do Hiền nhìn hắn thở dài một tiếng, nói: "Toàn bộ thư viện, từ giáo viên đến học sinh, đều nhìn chằm chằm hôm thi cuối kỳ, muốn nhìn ngươi và Tạ Thừa Vận đến cùng ai có thể thắng ván cược kia, ai có thể nghĩ đến kết quả cuối cùng là hắn cầm hạng nhất năm khoa, trong khi ngươi lại vắng mặt, đây chính là lý do ngươi cảm thấy mọi người quái lạ đấy."
Ninh Khuyết nao nao, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện xảy ra sáng sớm ngày hôm đó với Tạ Thừa Vân, mới nhớ tới vụ đánh cuộc giữa hai người đã qua mất.
Khi đó hắn đang làm gì? Khi đó hắn đang tựa vào vách tường trên tầng hai nhà sách cũ, ngực còn cắm trường mâu vô hình hôn mê bất tỉnh, chờ chết với một chén nước trong cùng hai cái bánh bao lạnh như băng làm bạn.
"Hóa ra hôm trước thi cuối kỳ, ta thật sự đã quên. Bất quá ta nhớ hình như ta có nhờ một vị nữ giáo viên thay ta xin nghỉ phép."
Ninh Khuyết cười giải thích một câu.
Tràng đổ đấu với Tạ Thừa Vận là dùng thành tích thi cuối kỳ làm tiêu chí, trong mắt hắn, đây vốn là một chuyện ngây thơ buồn cười cực kỳ, lúc ấy bất quá là để bình ổn cơn phẫn nộ của Tư Đồ Y Lan và nhóm bạn học lớp Bính nên mới tiếp nhận.
Hiện tại nếu cuộc đấu này đã bị lỡ mất vì chuyện khác, vậy thì lỡ mất đi, lỡ mất cơ hội đả kích sĩ khí của vị Tạ Tam công tử thích ra vẻ này nọ kia quả thật có chút đáng tiếc, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng sẽ không thể vì thế mà than ngắn thở dài, vỗ ngực giậm chân, dựa bàn khóc lớn, sắm vai một cậu học sinh giỏi quên nắm chính xác giờ thi.
Vào buổi sáng yên tĩnh ngày thư viện nghiêm túc tiến hành thi cuối kỳ, hắn đang ở tại căn nhà nhỏ ven hồ giết người, ở trên đường Chu Tước vượt qua một đoạn thời gian vô cùng huyền diệu, ba phen bốn bận bồi hồi bên bờ sinh tử, hắn gặp được nguy cơ lẫn may mắn lớn nhất trong suốt cuộc đời mười sáu năm của mình, so với điều đó, mấy trò tranh đua hiếu thắng này có gì đáng nói?
"Vấn đề ngay ở chỗ ngươi xin nghỉ phép." Chử Do Hiền mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói: "Chỉ cần ngươi tham gia thi cuối kỳ, chẳng sợ cuối cùng thành tích hỏng bét, thua xa Tạ Thừa Vận, mọi người cũng sẽ không thể có ý kiến gì với ngươi, thi cử nào có đạo lý tất thắng, ngày đó bảo ngươi ứng chiến cũng chỉ là nghĩ không thua dũng khí... Nhưng không có ai nghĩ đến, ngươi vậy mà lại sợ hãi đến mức ngay cả cuộc thi cũng không dám tham gia, chuyện này rất ngột ngạt."
Ninh Khuyết nghe lời này không khỏi nao nao, một lát sau cười nói: "Nói vậy cũng được? Chẳng lẽ muốn ta chống cái cơ thể bệnh tật xông thẳng vào trường thi, sắc mặt tái nhợt gian nan cầm bút, đáp một đề phun một búng máu, cuối cùng chỉ đáp một nửa đề mục, bài thi tuyết trắng đều bị nhuộm đỏ tươi, sau đó bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, vậy mới tính là có dũng khí?"
Lời nói nghe cợt nhã, lại lộ ý tức giận nồng đậm.
"Ngươi thực bị bệnh?" Chử Do Hiền cảm giác được cơn giận cất giấu trong giọng nói của hắn, giật mình lại nói: "Nhưng nhìn ngươi hiện tại vẻ mặt hồng nhuận, ai sẽ tin ngươi?"
Sau đó hắn thở dài nói: "Ngày hôm qua công bố thành tích thi cuối kỳ, Vương Dĩnh cầm hạng nhất một khoa, năm khoa còn lại toàn bộ đều bị Tạ Thừa Vận độc bá, nghe nói cả tháng qua hắn bị ngươi kích thích, học dị thường khắc khổ liều mạng."
"Hiện tại trong thư viện đều lan truyền, ngươi biết rõ không phải Tạ Thừa Vận đối thủ, lại không cam lòng cứ thế mà thua, cho nên mới nghĩ ra cách xin nghỉ bệnh hưu chiến."
Ninh Khuyết nhíu mày nói: "Không chiến mà chạy đã đủ dọa người, huống chi còn là tránh mặt lui chiến? Tuy rằng ta cảm thấy trận đánh cược thi cuối kỳ này thật sự là nhàm chán không thú vị đến cực điểm, nhưng nếu đáp ứng rồi thì sẽ không sợ, nếu chân tướng như các ngươi nói, ta không bệnh không tai, lại muốn giả bệnh xin nghỉ, vì tránh đi thi cuối kỳ, há chẳng phải là hành vi kẻ nhu nhược?"
Lúc này Chử Do Hiền mới thật sự tin tưởng hôm trước hắn quả thật bị bệnh, đồng tình nhìn hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi: "Ta tin tưởng ngươi, nhưng vấn đề là người khác, nhất là đám người bên lớp Giáp sẽ không tin tưởng, trong mắt bọn họ, thậm chí đại đa số người thư viện, hiện tại ngươi... chính là một kẻ nhu nhược."
Ninh Khuyết hết lời chống đỡ, nhịn không được cười khổ lắc lắc đầu, trong lòng vốn có chút ý căm giận không cam, nhưng mà nhớ tới cảm thụ kỳ diệu đêm qua, hắn liền quyết định không suy nghĩ việc này nữa. Hiện thời ta cũng là học sinh thiên tài có thể tu hành, hà tất phải hơn thua với đám oắt con này làm chi.
Hơn thua là một động từ rất dễ hiểu, nó cần hai bên hỗ trợ, hắn không muốn hơn thua với đám bạn học cho rằng hắn là kẻ nhu nhược tránh chiến, nhưng hắn không cách nào ngăn cản người nào đó đạt được thắng lợi nhờ việc hắn bỏ chiến chạy đến trước mặt hắn tranh hơn thua.
Đây cũng chính là mâu thuẫn chủ yếu dẫn đến xung đột trong hầu hết các loại phim thần tượng học đường.