"Dùng từ bạn cũ này không ổn lắm." Chung Đại Tuấn nhìn chằm chằm bóng dáng trong hành lang che mưa kia, tức giận nói: "Ai biết là nhân dịp trùng hợp gì đó, điện hạ gặp qua hắn một lần, sau đó bị hắn lừa bịp."
Trước phòng học, Sở Trung Thiên dáng người khôi ngô gãi đầu nói: "Chuyện điện hạ quen Ninh Khuyết, ta về nhà từng có nhắc qua với trưởng bối trong nhà. Sau ngũ thúc lại hồi âm nói, thúc ấy đi hỏi đô úy quận Cố Sơn Hoa Sơn Nhạc, nói Ninh Khuyết chỉ là một quân tốt Vị Thành, luôn làm bạn với điện hạ trên đường hồi kinh, đại khái là ra chút khí lực, điện hạ nhớ kỹ việc này, cho nên ở thành Trường An vẫn ngẫu nhiên chiếu cố hắn."
Sở Trung Thiên chính là người có học vấn xuất sắc nhất trong số ba mươi bảy tôn tử của thập lục vệ đại tướng quân Đại Đường Sở Hùng Đồ, trong phủ được yêu thương cưng chiều, các trưởng bối nghị luận thị phi triều đình thường sẽ không tránh hắn, cho nên lời hắn nói ra từ trước đến nay đều có thể tin.
"Xem ra ngày ấy trước nhà sách cũ chính là xảo ngộ, về phần nói xuất lực trên đường điện hạ hồi kinh..."
Chung Đại Tuấn nhàn nhạt trào phúng nói: "Một gã quân tốt nho nhỏ như hắn có thể xuất ra cái gì lực? Đúng rồi, giúp đỡ vén màn dẫn ngựa hốt phân khô cũng coi như xuất lực, điện hạ hiền lương nhân đức, đối hắn ngẫu nhiên quan tâm cũng không kỳ quái, chính là thật không nghĩ tới, tên tiểu nhân này lại dám nương uy danh điện hạ tự nâng giá trị con người, bản tính thật sự là quá mức ti tiện."
Nghe lời này, Tư Đồ Y Lan vẫn luôn trầm mặc ngồi bên cạnh bàn mạnh mẽ đứng dậy, nhìn Chung Đại Tuấn nói: "Khi nào Ninh Khuyết lấy uy danh điện hạ tự nâng giá trị con người? Điện hạ trở về từ Vị Thành, Ninh Khuyết dọc đường đã làm gì, ta rõ ràng hơn các ngươi nhiều lắm, nếu chỉ là dọn phân khô, ngươi cho là ngày đó điện hạ tự tiến đến gặp mặt hắn?"
Chỉ thấy mày liễu nàng nhăn lên, trầm giọng nói: "Ngươi nói Ninh Khuyết là tiểu nhân, bản tính ti tiện, ta đây không biết kẻ nghị luận thị phi ở sau lưng giống như ngươi tính là cái gì? Nếu ngươi thực cho rằng hắn tồi tệ như thế, có thể giáp mặt chỉ ra, đáng tiếc, tựa như hắn nói vậy, ngươi cũng không dám, bởi vì ngươi vẫn là sợ hắn."
Sắc mặt Chung Đại Tuấn trở nên cực kỳ khó coi, hẳn thật không ngờ dưới tình huống Ninh Khuyết đắc tội tuyệt đại đa số đồng môn, vị tài nữ Trường An này còn nguyện ý thay Ninh Khuyết nói chuyện, mạnh mẽ đè nén tức giận trong lòng, biện bạch nói: "Ta không phải sợ hắn, có điều tất cả đều là người nhã nhặn, chẳng lẽ còn muốn xắn tay áo đánh một hồi với thiếu niên mọi rợ kia?"
Tư Đồ Y Lan không muốn cùng thứ gọi là tài tử này đáp lời, quay đầu nhìn phía bạn mình đang thì thầm với Tạ Thừa Vận, nhíu mày lại, tức giận hỏi: "Vô Thải, ngươi có về hay không?"
Kim Vô Thải lặng lẽ nhìn thoáng qua mặt Tạ Thừa Vận, sau đó cười nhìn sang Tư Đồ Y Lan nói: "Ngươi về trước đi, ta đi... đi nhà sách cũ đọc sách một lát."
Tư Đồ Y Lan biết cái gọi đi đọc sách chỉ là lấy cớ, nàng cũng mặc kệ, thu thập xong đồ đạc của mình, đi đến trước Tạ Thừa Vận, nhìn vị tài tử nổi danh Nam Tấn này, mở miệng nói: "Vô Thải là cháu gái Tế Tửu đế quốc Đại Đường thương yêu nhất, mặc dù ngươi là nhân tài có tiếng ở Nam Tấn, nhưng chờ vào được thư viện tầng hai rồi hẵng nói."
Tạ Thừa Vận nháy mắt hiểu ý nàng, mỉm cười, lòng tràn đầy tự tin nói: "Ta sẽ nỗ lực."
Chung Đại Tuấn khó chịu Tư Đồ Y Lan vừa thay Ninh Khuyết nói chuyện, trào phúng nói: "Nếu Tạ Tam công tử không vào được thư viện tầng hai, vậy lứa học sinh thư viện lần này không còn ai có thể đi vào, hoặc giả cô cho rằng... Ninh Khuyết có thể đi vào sao?"
Tư Đồ Y Lan nhíu mày liếc nhìn người này một cái, xoay người buồn bực mà đi. Trước mặt chư vị đồng môn bạn học, nàng chung quy không thể son sắt tuyên bố Ninh Khuyết sẽ vào thư viện tầng hai đi? Đừng nói nàng không tin, nàng nghĩ Ninh Khuyết cũng không dám có loại hi vọng xa vời này.
...
...
Đến nhà ăn dùng xong một bát cháo to cộng thêm ba cái bánh bao chiên, Ninh Khuyết dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua khu đầm, đi đến nhà sách cũ u tĩnh, tiến vào tầng hai. Tầng hai này chẳng phải thư viện tầng hai, nhưng với hắn mà nói, căn tầng tràn ngập bộ sách cũ thoang thoảng mùi hương của mực này đồng dạng có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.
Không biết là mùi sách nhàn nhạt dễ dàng xoa dịu nỗi lòng, hay là cửa sổ phía tây khép chặt ngăn cản ánh mặt trời nóng nực, làm căn phòng tràn ngập vẻ tươi mát thanh lương, đi vào tầng hai, oán khí bực tức đầy bụng Ninh Khuyết lúc trong phòng học đã bị hút đi mất, tựa như mồ hôi mùa hè trên người vậy, nháy mắt bị hong khô.
Đến bên cửa sổ phía đông, nhìn vị nữ giáo viên dáng người bé nhỏ, khuôn mặt an tĩnh dịu dàng, Ninh Khuyết theo lệ thường kính cẩn cúi người thi lễ, sau khi đứng thẳng dậy, hắn nhìn mặt bên của vị nữ giáo viên thanh lệ không rõ tuổi tác, nghĩ đến ngày hôm trước đối phương vứt bỏ bản thân trọng thương sắp chết ở nơi này chẳng quan tâm, trong lòng sinh ra mãnh liệt khó hiểu, muốn mở miệng hỏi vài câu, nhưng đúng là vẫn còn không dám lỗ mãng.
Nữ giáo viên giống như đã quên mất sự tình hôm nọ, quên người thiếu niên bên cạnh này đã từng dựa vào vách tường suy sụp chờ chết, vẫn nhẹ nhàng gật cằm ý bảo lui xuống như cũ, không có liếc mắt nhìn Ninh Khuyết một cái, cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn giấy viết chữ hoa trâm nhỏ, nếu không nhìn cẩn thận, rất khó phát hiện cằm nàng hơi chút di động.
Ninh Khuyết tự giễu cười, gãi gãi đầu, không suy nghĩ chuyện này nữa, trở về trước giá sách ngồi xổm xuống, rút ra bản 《 Ngô Chiêm Dương luận Hạo Nhiên kiếm 》, ngồi lên sàn bên cửa sổ phía tây, nương ánh sáng nhàn nhạt thấu qua cửa sổ dụng tâm đọc.
Dĩ vãng tuyết sơn khí hải chư khiếu không thông, xem bí tịch tu hành trên lầu, căn bản không cách nào ghi nhớ, thời điểm ban đầu thậm chí chỉ cần nhìn chữ viết đã bất tỉnh, về sau biết cách dùng Vĩnh tự bát pháp đoán chữ, hắn có thể hơi chút thể ngộ một ít thâm ý ẩn bên trong chữ viết, nhưng mà mớ bút ý này vẫn như cũ khiến hắn buồn rầu cực kỳ, tỷ như bút ý trong quyển Hạo Nhiên kiếm, từng nét sắc bén như kiếm quang, đâm thẳng ruột gan hắn đứt từng khúc, thống khổ không chịu nổi.
Hiện thời tuy hắn còn không cách nào biết rõ, tuyết sơn khí hải của mình kết quả thông bao nhiêu khiếu, nhưng có thể cảm giác được hơi thở thiên địa yên tĩnh như hải dương, đủ để chứng minh bốn chữ "đau tức không thông" đã được Hạo Thiên rủ lòng thương hại lấy đi khỏi người hắn, cho nên hắn cấp thiết muốn biết, hiện tại bản thân lại nhìn đám sách này sẽ có gì khác biệt.
Quả thật không giống, ý tứ hàm xúc trong từng nét mực trên bộ sách, qua đôi mắt tiến vào trong óc hắn, sau đó dần dần tán vào nhập thể, hóa thành kiếm quang bắt đầu lượn vòng bơi lội, ngực hắn đã không cái loại cảm giác đau đớn khó có thể thừa nhận, mà biến thành một loại cảm giác có chút phiền muộn... Phiền, phiền nữa, phiền mãi.
Loại cảm giác này thật không tốt, thật dễ dàng làm hắn liên tưởng đến thuốc bôi trĩ Mã Ứng Long, cho nên sau khi dụng tâm nhìn hơn nửa canh giờ, hắn phe phẩy đầu buông sách, đi đến bờ cửa sổ phía tây bắt đầu nhắn lại cho Trần Bì Bì.
"Đầu tiên, ta đã thông, ngươi có thể chúc mừng ta. Tiếp theo, thấy thế nào mấy thứ sách này nọ vẫn có vẻ vô dụng? Mà, ngươi có phương pháp đơn giản nào có thể dạy ta không? Cuối cùng, cám ơn."
Mang theo tiếc nuối nhè nhẹ, Ninh Khuyết xuống lầu dưới ánh hoàng hôn, đáp xe ngựa trở lại số 47 ngõ Lâm thành Trường An, sau đó bắt đầu chờ mong giây phút đến thư viện ngày mai, bởi vì hắn muốn biết Trần Bì Bì sẽ nhắn lại cái gì.
Hắn cũng không biết sự tiếc nuối của bản thân kỳ thực là một loại cảm xúc hết sức đáng đánh đòn, nếu để Hạo Thiên thần điện Tây Lăng hoặc là nhóm đại đức Phật tông nào đó biết, một gã thiếu niên vừa mới tiến vào Sơ cảnh, lại đi kỳ vọng có thể trong vòng một ngày bắt đầu chính thức tu hành, bọn họ tuyệt đối sẽ lấy tội danh tham lam hoặc ngu ngốc đá thiếu niên này ra cửa.
Nếu để nhóm giáo viên thư viện biết một gã học sinh của mình, tuyết sơn khí hải mười bảy khiếu thông mười khiếu, lại cho rằng bản thân thực sự biến thành thiên tài tu hành tuyệt thế, vội vã muốn học tuyệt học thư viện Hạo Nhiên kiếm, tuyệt đối sẽ than thở một tiếng thực mẹ nó tự kỷ, sau đó bảo hắn xòe lòng bàn tay, ra sức đét cho một trăm cái.
Bức tranh Chu Tước năm xưa thánh nhân tự tay điêu khắc trên con đường cái thành Trường An, chiếc ô đen lớn thần bí không rõ lai lịch sau lưng hắn, Thông Thiên hoàn xuất xứ từ nơi nào đó không thể biết ở Tây Lăng, ba thứ này, vô luận cái nào đều là tồn tại thần kì nhất trân quý nhất thế gian, nhưng nếu chỉ là một loại trong đó, vẫn như cũ không đủ để thân thể hắn phát sinh biến hóa như vậy.
Trong thế giới tu hành luôn có một loại cách nói, tu hành chẳng qua là người được chọn may mắn nhặt được lễ vật Hạo Thiên ban cho, muốn để một kẻ trời sinh không thể tu hành có thể tu hành, thì phải là nghịch thiên sửa mệnh, mà có năng lực nghịch thiên sửa mệnh, chỉ có thể là thần tích, trong điển tịch ghi lại hoặc qua nhân gian truyền miệng, chỉ có Hạo Thiên thần điện ở Tây Lăng Thần Quốc có được loại năng lực này, hơn nữa cần nhóm đại thần quan cảnh giới cao thâm trả một cái giá thật lớn.
Cho nên năm đó người tu hành phổ thông bên cạnh Mân Sơn, vị phù sư phụ trách khảo hạch quân bộ, ông lão Lữ Thanh Thần đi chung đường, Trần Bì Bì để thư lại căn bản không cần do dự, liền có thể đơn giản kết luận Ninh Khuyết không thể tu hành.
Nhưng mà khi Chu Tước, chiếc ô đen, Thông Thiên hoàn, ba thứ tồn tại thần kì nhất thế gian, đồng thời phát sinh quan hệ cùng Ninh Khuyết, bánh xe vận mệnh thong thả chuyển động của thế gian, đã xảy ra một lần rung động cực lớn.
Vào buổi sớm tối đen hôm ấy, đầu tiên là người tu hành Nhan Túc Khanh dùng tu vi suốt đời đánh tan phòng ngự cốt nhục giữa ngực hắn, sau đó lông đỉnh Chu Tước hóa thành một thanh trường mâu vô hình thông qua này miệng vết thương đâm thủng tuyết sơn khí hải, ngay sau đó Chu Tước lấy hỏa ý vô hình đốt hủy hết thảy những gì nó chạm đến, đến tận đây Ninh Khuyết hẳn phải chết.
Đúng lúc này chiếc ô đen lớn nổi lên tác dụng mấu chốt, tựa như bóng cây liễu che trời bảo vệ sinh cơ cuối cùng của hắn, lại lấy lực lượng âm hàn cuồn cuộn không bao giờ hết của bầu trời đêm dựng lại tuyết sơn trong cơ thể, có điều nếu chỉ như vậy còn chưa đủ, bởi vì cấu trúc vi mô vừa dựng lại trong cơ thể rất yếu ớt, không ổn định, tùy thời có khả năng hỏng mất.
Lúc này Trần Bì Bì tựa như xử nữ hiến dâng trinh tiết, dâng lên một viên Thông Thiên hoàn.
Người chăm chỉ sẽ được đền đáp, đại khái hẳn là những năm tuổi nhỏ của hắn rất khổ cực rất mệt mỏi, cho nên Hạo Thiên bắt đầu bù lại cho hắn đi?
Ninh Khuyết cũng không biết thứ bản thân gặp được chính là may mắn diệu kì nhất thế gian, dù tính là hắn biết cũng không cách nào hiểu ra đạo lý trong đó, hắn được nghịch thiên sửa mệnh mà vẫn bất mãn tiếc nuối, loại bất mãn tiếc nuối này thật sự thật làm người ta phẫn nộ hết nói nổi.
...
...
Trần Bì Bì thật hết nói nổi, thật phẫn nộ.
Nhìn đến hai chữ chúc mừng, đoán được cái tên kia cư nhiên được cường hành nghịch thiên sửa mệnh, thật sự bước lên đường tu hành, Trần Bì Bì nhịn không được há to miệng, nửa ngày không nói nên lời, mãnh liệt hoài nghi hai mắt của mình có phải trông lầm hay không.
Hắn cũng không biết tràng chiến đấu thần kì giữa bức tranh Chu Tước và chiếc ô đen lớn trong thân thể Ninh Khuyết, nhưng thân là thiên tài tu hành tuyệt thế Tây Lăng và thư viện cộng đồng bồi dưỡng, có thể đoán được một ít tiền nhân hậu quả, thế nhưng bất luận hắn đoán như thế nào, cũng không thể đoán ra được Ninh Khuyết cư nhiên đạt được loại cơ duyên gần như thần tích này!
Khiếp sợ giằng co thời gian rất lâu, hắn hoàn toàn không biết nên nói gì nữa, sâu trong nội tâm kiêu ngạo bất chợt sinh ra một cảm xúc hâm mộ ghen tị mãnh liệt, mà khi hắn nhìn đến lời nhắn lại trên giấy, càng là khó có thể ức chế phẫn nộ dâng lên.
Tiết hè khô nóng, tuy rằng thời điểm đêm khuya có gió thanh lương, ngoài cửa sổ ve kêu réo rắt, nhưng không biết là vì quá mức mập mạp hay phẫn nộ, cả người Trần Bì Bì mồ hôi ướt đẫm, hắn cởi bỏ vạt áo vẩy mực phẫn nộ nhắn lại qua thư:
"Đầu tiên, ta không muốn chúc mừng ngươi, bởi vì chuyện này rất hoang đường, rất không thể lí giải. Tiếp theo, không phải đọc sách vô dụng, mà là ngươi tu hành ngu ngốc vô dụng. Mà, ta thừa nhận bản thân lúc này rất ghen tị với ngươi, cho nên cũng không muốn chỉ điểm."
"Cuối cùng, cảm ơn Hạo Thiên và mười tám đời tổ tông của ngươi trước đã, về phần ta... cảm ơn em gái ngươi a."
...
...
Lúc còn rất rất nhỏ, thật sự còn rất rất nhỏ, Ninh Khuyết luôn bị một câu nói tẩy não. Câu nói kia ý tứ đại khái là thế này: tri thức một người nắm giữ tựa như một cái vòng tròn, chuyện ngươi biết càng nhiều, cái vòng này càng lớn, như vậy ngươi sẽ phát hiện chuyện bản thân không biết càng ngày càng nhiều.
Hắn từng đã thật phiền chán những lời này, không hiểu mẹ và các thầy cô tại sao cứ không ngừng dùng loại luận điệu chủ nghĩa bi quan này giáo dục bản thân, nhưng hiện tại, sau khi hắn rốt cục bước vào thế giới tu hành, phát hiện những lời này vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi khiến người ta vô cùng sững sờ thất thố, bởi vì hắn phát hiện chuyện bản thân không rõ ngày càng nhiều.
Sau khi trông thấy lời Trần Bì Bì nhắn lại, hắn cực kỳ nghiêm cẩn dựa theo ý tứ trong lời nhắn nhìn lại những bộ sách tu hành trên tầng hai, nhưng xem đến xem đi, vẫn không nhìn ra nguyên cớ.
Kiếp này quen thói tư duy tương đối thẳng tắp, lưng đeo ba thanh đao ở chung quanh thảo nguyên giết người, xem ra cũng không phải chuyện xấu, xác nhận tạm thời không cách nào nghĩ rõ, Ninh Khuyết liền quyết định không suy nghĩ nữa, mà là đi làm chút chuyện quan trọng hơn.
Không ai có thể nghĩ đến, sau khi xác nhận có thể tu hành, chuyện thứ nhất Ninh Khuyết làm sẽ là gì.
Hắn không cả ngày mang theo bầu rượu hát vang vẩy mực điểm sách, không đi tìm giáo viên thư viện hô lớn ta có thể ta có thể, mãnh liệt yêu cầu tiến vào Thuật khoa tinh tu, càng không có đi phủ công chúa tìm Lý Ngư ưỡn ngực nói ta hiện tại rất có giá đầu tư. Hắn trừ việc cùng Tang Tang Lão âm thầm cao hứng trong Lão Bút Trai, giống hai đứa ngốc thường thường ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó vô duyên vô cớ không ngừng cười ha hả, cũng chỉ là lên mặt hai ba cái với Trần Bì Bì, sau đó hắn phải đi nam thành.
Tối nay trước cửa sòng bạc Câu Tinh nổi tiếng nam thành, có một đôi chủ tớ vẻ mặt khẩn trương đang thấp giọng nói chuyện.
Thiếu niên khuôn mặt non nót, gò má vướng chút tóc đen, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển sơn vàng của sòng bạc Câu Tinh, nuốt xuống một ngụm nước miếng không biết là do khẩn trương hay là tham lam tạo thành, thanh âm hơi khàn khàn hỏi: "Tang Tang, ngươi nói nếu chúng ta thắng nhiều quá, có thể hay không bị người sòng bạc đuổi giết?"
Biểu tình của tiểu thị nữ nước da đen đen cũng thật khẩn trương, tay phải nàng cầm theo cái hộp nặng nề, nép thân mình ở sau thiếu niên, nghe tiếng ồn ào truyền ra từ ánh đèn hôn ám, run giọng nói: "Thiếu gia, ta càng lo lắng chính là ngươi nghĩ ra biện pháp dùng cảm giác thiên địa nguyên khí để nhìn con số trên mặt xúc xắc có được hay không? Ngươi thực có nắm chắc? Chốc nữa nếu thua hết bạc, ngươi cũng không thể đỏ mắt áp luôn cả ta nha."
"Nói mê sảng gì đấy? Vả lại... Dẫu có áp ngươi lên, người sòng bạc khẳng định cũng sẽ không nhận." Ninh Khuyết khẩn trương chà xát tay, nói: "Về phần nắm chắc, đêm hôm qua chẳng phải ta đã biểu diễn cho ngươi rất nhiều lần? Thiếu gia ta xưa nay không đánh trận không có nắm chắc, thắng là khẳng định thắng, mấu chốt là sau khi thắng làm thế nào chạy."
"Cam đoan có thể thắng a..."
Tang Tang thoạt nhìn căn bản không lo lắng vấn đề làm sao chạy, sau khi nghe Ninh Khuyết nói xác định có thể thắng, nàng nhẹ nhàng cắn môi, xót hạ quyết tâm, theo đai lưng cũ lấy ra ngôi sao nhỏ dùng xếp giấy thành, nhẹ giọng nói: "Ta lấy hai trăm lượng bạc dưới giường đổi thành ngân phiếu, trong tráp còn có hơn một trăm lượng... Thiếu gia ngươi cầm cả đi, nhớ thắng nhiều một chút."