Người chân chính nhìn rõ hồng trần, mà không phải làm bộ nhìn rõ cuộc đời lại muốn mượn núi Chung Nam làm lối tắt lên làm quan, trên cơ bản đều ẩn nấp trong thâm sơn cùng cốc, hoặc chờ chết dưới hương khói của ngôi miếu đổ nát hẻo lánh nào đó, căn bản không có khả năng vì những thứ phàm tục mà chạy đến sòng bạc náo nhiệt nhất thành Trường An, sau đó nhìn chằm chằm lọ xúc xắc giống như chằm chằm kẻ thù giết cha vậy.
Thời điểm Ninh Khuyết nghĩ chuyện này, thật hiển nhiên không có tiến hành suy xét quá sâu. Trên thực tế, cục diện trên chiếu bạc cũng không lưu cho hắn thời gian suy xét hay ngẫm nghĩ, theo tiếng xóc lọ không ngừng vang lên, lọ xúc xắc màu đen trầm trọng không ngừng nâng lên hạ xuống, chồng thẻ đánh bạc trước mặt hắn càng ngày càng nhiều, vài lần nữ nhà cái phải đổi lại cho hắn thẻ có giá trị cao hơn, thế nhưng vẫn không tài nào cản được đống thẻ xếp chồng càng lúc càng cao, dần dần trở thành một ngọn núi nhỏ.
Chơi lắc xúc xắc so tài xỉu, liên tục thắng bảy lượt, mỗi lượt đều toàn lực đầu chú, đến lượt thứ bảy tiền đặt cược đã vượt quá một ngàn lượng bạc, mặc dù là ở sòng bạc Câu Tinh vốn nhìn quen tinh phong huyết vũ, hình ảnh cực đoan dồn hết tiền cược khí khái hùng vĩ lại đầy may mắn thế này vẫn là hiếm khi thấy được.
Người vây quanh thảm nâu ngày càng nhiều, người bên cạnh Ninh Khuyết và Tang Tang cũng là ngày càng ít, nhóm khách bạc khó có thể đè nén thần sắc cuồng nhiệt trong mắt, lại không đồng ý đứng quá gần thiếu niên này, để tránh sòng bạc không vui.
Nữ nhà cái vẫn thanh lệ dịu dàng như trước, nhưng nét mặt tươi cười đã trở nên cực kỳ miễn cưỡng, nói lời áy náy với chư vị khách bạc, đoạn cáo mệt lui xuống, bên sòng bạc cử một vị nhà cái trung niên đến thay. Những khách nhân bên cạnh chiếu bạc biết đây là phía sòng bạc cảm thấy vận khí hoặc đổ thuật của thiếu niên có chút khó có thể ứng phó, cho nên thay đổi cao nhân xuất trướng, có khách quen càng là nhận ra người trung niên này là cao thủ trấn tràng của sòng bạc Câu Tinh, kinh ngạc thở nhẹ ra tiếng.
Sớm đã không còn khách bạc nào dám đổ ngược lại Ninh Khuyết, bắt đầu từ lượt thứ tư, có rất nhiều khách bạc ôm đủ loại kiểu dáng tâm tính đổ theo Ninh Khuyết, cũng đã thắng không ít, nhưng nhìn đến vị nhà cái trung niên kia xuất mã, lại nghe nhóm khách bạc quanh thân nghị luận, đại bộ phận người đều quyết định tạm thời quan vọng một ván lại nói.
Ninh Khuyết mấy năm nay ở biên ải tích lũy không ít kinh nghiệm thủ đoạn, có thể nói là cao thủ đệ nhất sàn đổ Vị Thành, nhưng nếu muốn so đổ thuật cùng nhóm cao thủ đồng môn thành Trường An, vẫn như cũ không có phần thắng. Nhưng hiện tại hắn thắng cược không phải dựa vào đổ thuật, mà là dựa vào chơi ăn gian bằng bản lĩnh cảm nhận thiên địa nguyên khí của người tu hành, thành ra chỉ cần bên sòng bạc không chơi xấu, dẫu có cao thủ đổ thuật cao minh đến đâu chăng nữa, làm sao có thể đấu lại hắn?
Bên sòng bạc có thể chơi xấu sao? Đương nhiên có thể, nhưng sòng bạc Câu Tinh là nơi nổi tiếng sắp xếp trước ba được đăng ký danh sách trên phủ Trường An, chứ không phải loại sòng bạc nhỏ hắc ám trong mấy con hẻm nhỏ, chưa đến tình trạng vạn bất đắc dĩ, quả quyết sẽ không vận dụng thủ đoạn này, cho nên bọn họ... vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Khuyết tiếp tục thắng.
Sau khi nhà cái trung niên lên sân khấu, Ninh Khuyết lại liên thắng tam cục. Đến lúc này đám khách bạc đông nghìn nghịt vây quanh phía sau hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, ào ào lấy ra thẻ, một lần nữa bắt đầu theo phong trào. Kể từ đó, bên sòng bạc thua bạc ngày càng nhanh, gò má đen sạm của nhà cái trung niên lại vẫn bình tĩnh, nhìn không ra phải chăng đã đen hơn một chút.
Thanh âm xúc xắc va chạm thành lọ thanh thúy dần dần biến mất, y chậm rãi đặt tay lên đầu lọ, nhìn thoáng qua đồng hồ cát vừa được đảo, không thèm liếc đám khách nhân bên cạnh bàn đánh bạc, trực tiếp nhìn Ninh Khuyết mỉm cười nói:
"Khách quan, phiền toái ngài đặt xong rời tay."
Ninh Khuyết cầm trong tay cây thước trúc tinh tế, chậm rãi nhăn đuôi mày, trầm mặc thời gian rất lâu, đứng dậy khỏi ghế, cầm thước trúc trong tay phóng tới khu vực cách nhà cái trung niên gần nhất, cũng là khu vực nhỏ nhất.
Số thẻ bạc của hắn vốn đã xếp thành một toà núi nhỏ, mỗi ván muốn đẩy đến hai khu tài xỉu hết sức khó khăn, cho nên lúc trước bên sòng bạc đã thương nghị một phen với hắn, chấp nhận cho hắn dùng thước trúc trong tay thay thế toàn bộ thẻ bạc, lúc này hắn áp lên thước trúc, nói cách khác hắn đã đặt cược toàn bộ thân gia của mình.
Đám người đông nghìn nghịt chung quanh chiếu bạc chợt phát ra một tiếng hét kinh hãi, nhóm khách bạc trong thành Trường An này vốn cực kỳ chú trọng phong độ khí khái, nay cũng không cách nào đè xuống khiếp sợ trong lòng, trở nên giống hệt đám lính chơi bài bạc hô to gọi nhỏ ở Vị Thành.
"Con báo!"
"Con báo! Vì sao hắn lại đặt con báo!"
"Nói nhỏ thôi... Có phải vừa rồi thắng hơi quá, lo lắng phát sinh vấn đề, cho nên cố ý thua lại một ít hay không?"
"Đây là lời ngu xuẩn gì a, dù tính là hắn cố ý muốn thua, cũng không lý nào cược hết thẻ bạc trên bàn."
Tiếng kinh hô dấy lên, nhóm khách bạc bắt đầu khiếp sợ nghị luận, mà vị nhà cái trung niên sau bàn vẫn không bị thanh âm nghị luận này nọ ảnh hưởng, bình tĩnh nhìn Ninh Khuyết đang cúi đầu, ôn tồn nói: "Khách quan, ngài xác định?"
Ninh Khuyết có chút thất thần nhìn đống thẻ bạc xếp thành núi nhỏ phía trước, bị Tang Tang nhắc nhở mới phản ứng lại, gật gật đầu.
Áp con báo thắng đương nhiên sẽ được nhiều, nhưng xác suất thật sự quá nhỏ, một ván này cho dù là khách bạc có lá gan lớn nhất cũng không ai dám cược theo Ninh Khuyết. Giữa ánh nhìn chăm chú của mọi người, bàn tay nhà cái trung niên đặt trên đầu lọ lại chậm chạp không nhấc, phảng phất chiếc lọ nặng tựa như núi, bỗng y ngẩng đầu lên nhìn Ninh Khuyết, cười đắng nói: "Kết giao bằng hữu?"
Ninh Khuyết cũng không định giục y mở lọ, hắn nghe lời này liền minh bạch ý tứ bên phía sòng bạc, mỉm cười gật đầu chào hỏi, xoay người thấp giọng nói với Tang Tang hai câu, liền rời đi bàn đánh bạc.
Vị nữ nhà cái thanh lệ kia không biết lúc nào đã xuất hiện lần nữa, kính cẩn vươn tay phải, thay hắn dẫn đường phía trước.
Phía sau chỗ cờ bạc có một gian phòng trang trí xa hoa, Ninh Khuyết và Tang Tang được dẫn vào tận đấy, cửa phòng vừa đóng, những tiếng nghị luận ồn ào xen lẫn tán thưởng bên ngoài phòng nhất thời biến mất không thấy.
Phía sau rèm, một vị phú ông trung niên dáng người mập mạp bước ra, chắp tay thi lễ với Ninh Khuyết, cực kỳ thành khẩn nói: "Bản nhân là đại chưởng quầy sòng bạc Câu Tinh, khách quan ngài nguyện ý làm bằng hữu với chúng tôi, thật sự là vô cùng cảm kích."
Rời đi chiếu bạc, không buộc nhà cái trung niên khui lọ, là vì Ninh Khuyết rõ ràng bản thân đã thắng đủ, hơn nữa cũng cần lưu cho đối phương chút mặt mũi, trước khi vào sòng bạc, hắn vẫn đang suy xét vấn đề làm sao rời đi sau khi thắng, hiện thời nếu phía sòng bạc chủ động đưa cành ô-liu, hắn đương nhiên nhận lấy không chút do dự.
"Trước đó khách quý thắng 4400 lượng, cuối cùng một ván quả thật là con báo, chiếu theo quy củ nhà cái phải bồi..."
Ninh Khuyết cười nói: "Ta biết, gấp đôi."
Một câu này tương đương tặng sòng bạc Câu Tinh hơn mấy vạn lượng bạc, biểu tình trên mặt đại chưởng quầy sòng bạc Câu Tinh nhất thời trở nên càng hiền hậu, cảm khái nói: "Bằng hữu làm việc thật sự phóng khoáng, như vậy bản nhân tự chủ trương cho ngài thêm tròn số nguyên, xem như đại biểu sòng bạc và ông chủ, tạm thời tỏ lòng biết ơn với ngài."
Đại chưởng quầy nói với vẻ hòa ái, nếu để nhóm địch nhân từng gặp qua sắc mặt âm u tàn nhẫn của y nhìn thấy y tỏ ra khép nép với một khách bạc thắng y hơn vạn lượng bạc như thế, tuyệt đối sẽ bị hù nhảy dựng.
Một lát sau sòng bạc đổi toàn bộ thẻ đánh bạc mà Ninh Khuyết thắng hôm nay thành ngân phiếu đưa tới cho hắn, động tác đầu tiên sau khi nhận ngân phiếu là dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn cản Tang Tang hai mắt sáng lên muốn đếm ngân phiếu, nhưng khóe mắt thoáng nhìn lướt qua chữ số một ngàn lượng trên chồng ngân phiếu thật dày kia, bản thân hắn cũng không nhịn được cảm thấy miệng khô lưỡi chát.
Đại chưởng quầy mỉm cười nói: "Lần sau tùy thời hoan nghênh ngài đến chơi."
"Chưởng quầy khách khí."
Ninh Khuyết biết đối phương không nói rõ, cũng là uyển chuyển khuyên bảo bản thân: nếu làm bằng hữu thì không cần đánh nhau trên chiếu bạc, hoan nghênh tùy thời đến chơi, chỉ là không chào đón, về sau ngài vẫn là đừng đến sòng bạc Câu Tinh chơi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị dẫn Tang Tang rời sòng bạc, đại chưởng quầy lại giống như vừa vặn nghĩ đến một việc, mỉm cười đề nghị: "Nếu ngài cảm thấy còn chưa chơi đủ, tôi đây ngược lại có một đề nghị, tây thành gần nhất mới mở sòng bạc, là sửa lại từ tiệm cầm đồ trước kia của Tuấn Giới lão gia, thật đúng là một nơi tốt."
Lời này bên trong ẩn ý tứ thật mịt mờ, đại chưởng quầy đoán này thiếu niên nhất định có bối cảnh, hẳn là có thể đoán được ý tứ trong lời mình, nhưng y không ngờ Ninh Khuyết thật sự không có bối cảnh gì cả, chỉ là nghe thấy cái tên Tuấn Giới này, nhớ tới đêm đó ở đình Xuân Phong Triều Tiểu Thụ giới thiệu, nháy mắt đã hiểu ý.
Hiện thời thế giới ngầm thành Trường An là thiên hạ của Ngư Long bang, Tuấn Giới lão gia đã xong rồi, tiệm cầm đồ trên danh nghĩa của ông ta đổi thành sòng bạc khai trương một lần nữa, tựa như sòng bạc Câu Tinh hiện thời, phía sau không còn chỗ dựa vững chắc, nếu ngươi dám thắng nhiều bạc ở sòng bạc Câu Tinh ta như vậy, có đi tây thành thắng thêm một hồi thì đã sao?
Đứng bên cửa sổ, nhìn đôi chủ tớ trẻ tuổi đi về hướng tây thành, dần dần biến mất trong bóng đêm, đại chưởng quầy không nhịn được nhăn chân mày lắc lắc đầu, trong lòng tràn đầy không cam và tức giận.
Cửa phòng mở ra, nhà cái trung niên ôm cái lọ xúc xắc nặng nề đi đến, nhìn bóng dáng đại chưởng quầy, trầm mặc một lát rồi thở dài nói: "Thiếu niên kia quả thật là một người tu hành."
Nhà cái trung niên là cao thủ đổ thuật mà Mông lão gia năm đó mời từ nước Đại Hà, ngày thường chỉ phụ trách trấn tràng, hiếm khi ra tay, hôm nay y buộc phải tự thân xuất mã, lại vẫn là thua lưu loát —— mấy trò như lắc xúc xắc, nhà cái cực kỳ chiếm ưu thế, y tin tưởng thế gian không có cao thủ đổ thuật nào có thể thắng mình dưới điều kiện tiên quyết là mình cầm cái, hơn nữa bất cứ trò lừa đảo nào cũng đều không có khả năng giấu giếm được hai mắt y, như vậy thân phận của thiếu niên kia, kết quả đã rất rõ ràng.
Nghĩ lại ván cuối bản thân lắc ra con báo, vì bảo vệ mặt mũi sòng bạc mà không dám khui lọ, sắc mặt y càng trở nên khó coi, lắc đầu nói: "Liền tính là người tu hành, chúng ta cũng quá khách khí rồi đấy."
"Mông lão gia đã chết, sòng bạc chúng ta có thể khai trương lần nữa, toàn bộ là dựa vào vị Trần lục gia trong cung thương hại cô nhi quả phụ mà Mông lão gia lưu lại, còn có nhóm huynh đệ nơi này không chỗ ăn cơm. Hiện thời chúng ta phải đeo cái đuôi làm người, ở đâu còn dám nháo sự, huống chi ngươi cũng biết kia thiếu niên là người tu hành, chẳng lẽ chúng ta còn có thể nề hà được hắn?"
Thanh âm đại chưởng quầy trầm thấp, răn dạy một phen, sau đó không hề báo trước cầm lên cái lọ màu đen trên bàn, rầm một tiếng trực tiếp bóp nát, chỉ thấy bên trong chiếc lọ bể nát có một lớp thành kép màu vàng kim, bề mặt mơ hồ có khắc chút hoa văn.
"Bên trong lọ có bọc thành kép bằng nhuyễn kim, mặt trên còn khắc ký hiệu." Gương mặt đại chưởng quầy âm trầm nói: "Thiếu niên kia có thể nhìn thấu qua lọ, ít nhất đã nhập Thực cảnh, chúng ta còn có thể làm gì trừ việc ngoan ngoãn dâng bạc?"
Nhà cái trung niên chợt ngẩn ra, hàng năm tọa trấn sòng bạc, giao du rộng rãi, tai nghe tám phương, tuy là người thường nhưng y cũng biết một ít về cấp độ cảnh giới của người tu hành, nghĩ thiếu niên kia trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ đã tiến vào cảnh giới Bất Hoặc?
"Nhân vật như vậy lại đến sòng bạc làm trò?" Y căm giận nói: "Ta ngược lại muốn nhìn hắn đi tây thành còn dám làm càn như vậy hay không, tuy Tuấn Giới lão gia đã chết, nhưng chỗ dựa phía sau sòng bạc mới mở này lại không là người tu hành thông thường có thể trêu."
Đại chưởng quầy cũng không tiếp lời, chỉ là nhìn chằm chằm mảnh vỡ lọ xúc xắc, nhìn nhuyễn kim lẫn bên trong, nhìn phù văn trên đó, càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, thì thào nói: "Đại Đường khai quốc nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có người tu hành dựa vào bản lĩnh khi dễ sòng bạc kiếm tiền, bởi vì với những người đó, chuyện như vậy thật sự là quá mất mặt đi."
"Một người tu hành bước vào Thực cảnh, hắn không đi sơn môn minh tưởng khổ tu, không đi trao đổi cùng đồng đạo, không đi du lịch nước non thắng cảnh, không đi tìm hiểu hơi thở thiên địa, lại cmn chạy đến sòng bạc đánh cược, đây tính là chuyện gì?"
Đại chưởng quầy ngẩng đầu lên, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, mơ hồ nói: "Đây là khi dễ người a."
...
...
Tấm ngân phiếu hai trăm lượng gấp thành sao nhỏ trong chiếc đai lưng cũ của Tang Tang, hiện tại đã biến thành một chồng ngân phiếu thật dày, nhét bên hông có chút khó coi, nhưng nàng cũng không hề để ý, chốc chốc lại ngây ngô cười hai tiếng.
"Thiếu gia, chúng ta thật sự đi tiếp sòng bạc tây thành kia sao?"
"Đương nhiên phải đi, loại phương thức kiếm tiền này chỉ có thể dùng một lần, vậy để chúng ta kiếm một lần cho đủ."
Theo lý mà nói, người từng trải qua vô số lần hiểm cảnh sinh tử như Ninh Khuyết, hẳn là nên hiểu rõ đạo lý lấy được chỗ tốt thì thu tay, có chừng có mực, nhưng mà đáng thương thay, hắn đúng là đã nghèo rớt quá lâu rồi, hiện thời bỗng nhiên phát hiện biện pháp kiếm tiền tốt như vậy, tựa như dân miền núi phía tây nước Nguyệt Luân cả đời chăn dê lại ngay cả thịt dê đều ăn không nổi, bỗng nhiên phát hiện một cái chậu báu có thể không ngừng thả ra sơn dương, há có thể nhẫn nhịn không cần.
Liền tính là ở trong thành Trường An phồn hoa, một vạn lượng bạc không hề nghi ngờ là món tiền lớn. Nếu số bạc này đặt ở thảo nguyên, đủ để nhóm mã tặc bên hồ Sơ Bích không cần chờ Ninh Khuyết giơ đao đã ào ào xuống ngựa tự sát, nếu đặt ở Vị Thành, đủ để nhóm đại thẩm muốn cưới Tang Tang vào cửa không nhìn sắc mặt Ninh Khuyết trực tiếp nâng kiệu hoa đến cướp cô dâu.
Xấp ngân phiếu dày cộm kia trực tiếp che mờ suy nghĩ của Ninh Khuyết, ngay cả lồng ngực nhỏ gầy bằng phẳng của Tang Tang cũng ôm đầy hoài bão, hận không thể thắng một lượt tất cả sòng bạc thành Trường An.
Tây thành quả nhiên có sòng bạc mới mở, biển hiệu treo bên ngoài vừa thấy đã lớn hơn cả sòng bạc Câu Tinh, biết sòng bạc này là của Tuấn Giới trước đây, Ninh Khuyết cũng không có gì sợ hãi, mang theo Tang Tang xông thẳng vào.
Chuyện xảy ra tiếp theo phát triển không hề ngoài ý muốn, lại là luân phiên thắng tiền, mà hiện tại hắn vừa có kinh nghiệm vừa có tiền đánh bạc phong phú, thắng càng nhanh càng nhiều, chỉ trong chốc lát mấy vị nhà cái sòng bạc bị thua xám cả mặt, sau khi phía sòng bạc thương nghị một phen, lễ phép mà ẩn ý uy hiếp mời hắn vào phòng trong, mở một bàn cược mới.
Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần sòng bạc không lừa đảo, Ninh Khuyết vẫn sẽ thắng, luôn luôn thắng.
Đến khi hắn thắng cho cái sòng bạc mới sắp sửa đổi thành tiệm nhỏ, người sau lưng sòng bạc rốt cục ra mặt.
Một gã đàn ông cao to nhanh nhẹn dũng mãnh mặc áo xanh mang giày xanh đội mũ xanh lạnh lùng nhìn Ninh Khuyết cạnh bàn, trầm giọng nói: "Bằng hữu, Tề tứ gia rất thưởng thức cậu, muốn mời cậu đi uống chén trà."