Tương Du Nữ Quan

Chương 24: Chương 24: Chương 23




Chuyển ngữ: Mic

Tề Giản ngày mai sẽ rời kinh nhậm chức, đêm nay liền hẹn Chu Hiền Đạt, Lưu Kha ra tụ hợp lần cuối. Địa điểm do Chu Hiền Đạt chọn ở ngay đối diện Sở Nam quán – Cách Vân lâu.

Sở dĩ có tên gọi Cách Vân lâu, lấy ngụ ý là người đẹp như hoa cách tầng mây, nói trắng ra chính là thanh lâu!

Bắt đầu cũng xem như tốt đẹp, chỉ có Lưu Kha là không quen. Luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn không biết uyển chuyển từ chối biết bao nhiêu mỹ nhân muốn nhảy vào ôm ấp thì cũng thôi đi, quá đáng hơn chính là hắn còn trốn lên đỉnh lâu, nhưng ai ngờ vừa cúi đầu liền bắt gặp Văn Tố dẫn theo một mỹ nam tử ngời ngời bước vào Sở Nam quán.

Đả kích nha!

Trong tam giáp, Tề Giản và Lưu Kha xuất thân giống nhau, quan hệ cũng thân thiết hơn, cho nên mắt thấy Lưu Kha lòng thương trăm mối, mượn rượu giải sầu, lửa giận ngùn ngụt trong lòng hắn liền bùng lên.

Hôm đó là Nhiếp chính vương, tự mình đấu không lại, không nhắc tới. Nhưng hiện giờ là chuyện gì thế này? Nàng ấy là một nữ tử ra làm quan chính là đã không ổn rồi, chẳng phải sao? Còn tầm hoan tìm vui không để ý lề lối nề nếp là thế nào chứ?

Ít nhiều gì cũng bởi vì tâm tính thiếu niên, Tề Giản lập tức vỗ bàn hướng phía đối diện chạy sang, khiến cho tú bà Sở Nam quán nở gan nở ruột.

Tiểu quan này không tệ nha, nhất định có thể bán được giá cao đấy!

Ai biết tiểu tử này trông văn nhược nhưng lại là một người không thể chọc vào, thịch thịch thịch xông lên lầu hai, rống cổ gào lên: “Văn đại nhân, ngài có trong đó chứ?”

Lời lẽ khách khí, nhưng lửa giận thì lại thế nào cũng không áp chế được.

Xung quanh nháy mắt lặng phắt, liên tục có mấy cánh cửa mở ra, đủ dạng nhân vật từ bên trong thò đầu ra, khách làng chơi quần áo quý khí có, tiểu quan để lộ nửa bờ vai mịn màng có, nhưng tất cả đều mang ánh mắt tán thưởng như nhau.

Một tiểu tướng công xinh xắn nha……..

Ngay lúc Tề Giản nhịn không được chuẩn bị nổi bão thì chợt nghe thấy bên cạnh có người ngờ vực hỏi: “Vô Uyên, ngươi tìm ta?”

Hắn quay đầu nhìn, Văn Tố đúng lúc từ nhã gian bên cạnh bước ra, triều phục màu lam sậm trên người từng đợt từng đợt gai mắt.

Đến chơi gái còn mặc triều phục, cô cô cô……….

Tề Giản ôm ngực thở hổn hển……..

“Sao vậy?” Văn Tố bước đến trước mặt hắn, có chút không hiểu. Tề Giản cũng không nói lời thừa thãi, túm lấy tay áo nàng liền hướng bên dưới kéo đi.

“Ê? Làm gì vậy? Ta còn có việc đó!” Văn Tố vừa gọi vừa quýnh quáng quay đầu, trông thấy Tiêu Đoan dựa bên cửa gật đầu với nàng, hàm ý là hắn có thể giải quyết hậu quả. Lúc này nàng mới thở phào, mặc cho Tề Giản kéo xuống lầu.

Khoảnh khắc bước vào Cách Vân lâu, Văn Tố nháy mắt cảm thấy nhân sinh thực viên mãn.

Công việc đêm nay thật sự muôn màu muôn vẻ a….

Tề Giãn hãy còn đang nóng đầu, cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, một đường túm Văn Tố lên lầu, đẩy cửa một nhã gian trong đó rồi liền xô nàng vào trong.

Văn Tố khó khăn lắm mới đứng vững, đầu óc mù mờ nhìn tình cảnh bên trong phòng, chỉ thấy Chu Hiền Đạt ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn tròn, trong ngực ôm một mỹ nhân nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu. Ngoài ra còn một hàng mỹ nhân hoặc đứng hoặc ngồi, tất cả đều hai mắt mở to vô cùng sửng sốt nhìn vị khách không mời mà đến là nàng.

Bên cạnh còn có một người, trường sam màu lam nhạt, hai má đỏ bừng nằm bò trên bàn, rõ ràng là đã say mèm.

“Đây là………….” Văn Tố thoáng kinh ngạc, không dám tin bước đến gần, “Đây là Triều Khanh? Sao lại say đến thế?”

Tề Giản ở sau lưng nàng hừ lạnh, “Còn không phải vì nhìn trúng một kẻ tàn nhẫn không biết chừng mực ý tứ sao!”

“Vô Uyên!” Chu Hiền Đạt đúng lúc lên tiếng ngăn cản, mỉm cười với Văn Tố, “Văn đại nhân, nếu đã đến rồi, vậy xin mời ngồi.”

Văn Tố hãy còn chính sự trên người, đương nhiên không thể đáp ứng, lắc đầu nói: “Ta chỉ biết Vô Uyên tìm ta có việc, cho nên mới vội qua xem, nếu đã không có gì, ta phải trở về, còn có người đang đợi ta.”

“Cái gì!” Tề Giản gần như sắp thổ huyết, vì mấy tên tiểu quan mà lại tuyệt tình đến thế!

Độc nhất là lòng dạ đàn bà mà!

“Cô không được đi!” Hắn tức giận lao lên trước, đem nàng ấn xuống ngồi cạnh Lưu Kha, “Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng với Triều Khanh!”

Văn Tố ù ù cạc cạc, vừa định hỏi rốt cuộc là chuyện gì thì một bàn tay chợt đặt lên eo nàng, nàng quay đầu nhìn, trông thấy Lưu Kha chớp chớp đôi mắt say rượu mơ mơ màng màng đang chăm chú nhìn nàng, như thể có đôi chút không dám tin.

“Tố Tố?”

Văn Tố gật đầu, “Là ta.”

“Thật sự là nàng?” Lưu Kha tiếp tục chớp mắt, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

“Ừm.” Văn Tố nhẫn nhịn, nhưng trong lòng có chút nôn nóng, đang định cáo từ thì Lưu Kha bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng ấy bỗng sáng rực!

“Tố Tố, nàng……….hôm đó nàng vô tình thôi, có phải không?”

“Hả?” Văn Tố cảm thấy hắn có chút kỳ lạ.

“Chính là nàng với Nhiếp chính vương……….” Lưu Kha nhíu mày, giọng nói càng lúc càng thấp, nét mặt ủy khuất.

Chu Hiền Đạt thấy vậy thở dài một tiếng, hướng phía Tề Giản và mấy vị mỹ nhân phất phất tay, không chút tiếng động bước ra ngoài. Văn Tố hãy còn bởi vì tình trạng kỳ lạ của Lưu Kha nên cũng không để ý.

“Huyh nói chuyện đó…….” Nàng hiểu ra, xấu hổ mỉm cười, “Đương nhiên không phải cố ý rồi, là vô tình.”

Đầu mày Lưu Kha nháy mắt giãn ra, giống như bầu trời bị mây đen bao phủ chợt được ánh dương rực rỡ xuyên qua, chiếu rọi vào trong mắt, “Vậy nàng không có ý gì với Nhiếp chính vương?”

Văn Tố bật cười, “Huyh rốt cuộc muốn nói gì?”

“Ta, ta muốn nói………….Nàng thấy ta như, như thế nào?”

“Hả?”

Lưu Kha đã say đến độ không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, hiện giờ tưởng mình đang ở trong mộng, dứt khoát đem suy nghĩ trong lòng nói ra hết: “Thực không dám giấu, từ sau khi gặp nàng, ta vẫn luôn đối với nàng nhớ mãi không quên, lời đại sư đó nói nàng còn nhớ chứ? Nhất định là nói nàng và ta! Chúng ta, nàng với ta………” Mặc dù rượu khiến người ta có thêm can đảm, nhưng bản tính khó dời, Lưu Kha trước sau vẫn không cách nào nói ra hai chữ cưới gả với nàng, chỉ đỏ mặt lắp ba lắp bắp.

Văn Tố há hốc, ngây dại.

Mặc dù nàng linh lợi, nhưng đối với chuyện nam nữ vẫn hiểu biết rất ít. Trước đây phụ thân cũng sơ sài qua loa lại chưa từng dạy nàng, nàng biết được chẳng qua là mấy đoạn tài tử giai nhân trong thoại bản mà thôi.

Nhưng mà thư sinh nhà người ta không phải đều hàm súc uyển chuyển sao? Hắn cũng là thư sinh, sao lại trực tiếp như vậy?

Văn Tố thầm nghĩ, có lẽ say quá rồi, không cần để tâm.

Mặc dù nói thế nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có đôi chút chấn động, nàng vội vàng đứng dậy, cũng mặc kệ xung quanh sớm đã không còn ai, hấp ta hấp tấp định ra cửa, giống như sau lưng có người cầm gậy đuổi theo nàng vậy.

Lưu Kha hoảng hốt gọi nàng, định đuổi theo nhưng lại bị vướng chân ghế ngã sấp, Văn Tố quay đầu nhìn, thấy hắn ngã không nặng, liền dằn lòng bước ra cửa.

Vừa kéo cửa đã bắt gặp một người trong bộ y phục tuyết trắng đứng đấy, nghe thấy tiếng động liền thong thả quay người, trên mặt là ý cười không rõ ý tứ, “Ta nói là đại sự gì gấp đến độ gọi cô qua, thì ra là chung thân đại sự à.”

“Bình Dương vương gia, ngài đừng hiểu lầm.” Văn Tố vội chạy ra, quan sát trái phải, Chu Hiền Đạt cùng với Tề Giản đứng một bên biểu cảm khác nhau, hành lang trước đó náo nhiệt hiện giờ không một bóng người, rõ ràng là bị hắn đuổi đi.

Tiêu Đoan liếc nàng một cái, rồi lại đảo mắt một vòng bên trong phòng, thản nhiên nói: “Bổn vương cái gì cũng không nghe thấy, chuyện này tới đây thôi, không được truyền ra ngoài.”

Tề Giản nghe vậy thì có chút bất mãn, thấy Chu Hiền Đạt ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu, đành phải thành thành thật thật khom người đáp vâng.

Tiêu Đoan cũng không nhiều lời, vung tay áo xuống lầu.

Một đêm này Văn Tố nhiều lần chấn kinh, đầu óc gần như cũng đông cứng, suy nghĩ trong lòng đơn giản là mau mau chạy khỏi chỗ này, vì thế vội vội vàng vàng cùng chào hai người Chu Tề rồi liền theo Bình Dương vương xuống lầu ra cửa.

Ba vị sứ thần Thanh Hải quốc đã được Tiêu Đoan lời hay ý đẹp trấn an trở về dịch quán, Văn Tố nghe thế thì cũng không có phản ứng gì, nét mặt sợ sệt lên xe ngựa, trong đầu hãy còn đang nhớ đến lời vừa rồi của Lưu Kha.

Thực ra kể từ sau lần Phó Thanh Ngọc nhắc nhở ấy, nàng liền để ý Lưu kha, nhưng tình hình thế này ngày hôm nay nàng vạn vạn lần hoàn toàn không ngờ tới.

Nhưng mà không thể phủ nhận lời Lưu Kha rất có sức hấp dẫn. Với nàng mà nói, hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nho nhã tuấn tú, tính tình lại ôn hòa, thân phận đôi bên cũng không có chênh lệch gì nhiều, quả thực là một lựa chọn tốt. Nhưng dù gì đôi bên vẫn chưa hiểu biết lẫn nhau, hắn lại trong lúc say rượu nói ra lời này, rốt cuộc là thật hay giả, vẫn thật sự không dám chắc.

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Tiêu Đoan chợt lên tiếng, khiến Văn Tố thoáng cái liền phục hồi tinh thần, hốt hoảng lắc đầu, “Không có gì.”

“Đang nhớ tới những lời con mọt sách đó nói?” Tiêu Đoan cười khinh thường, “Cô phải nhớ, cô và thúc thúc ta đã có gần gũi da thịt, sao còn có thể tơ tưởng đến nam tử khác?”

Văn Tố ngây ra, chỉ cho rằng hắn đây là đang thăm dò mình, cuống quít nói: “Bình Dương vương gia, hạ quan tự biết thân phận thấp kém, không dám có suy nghĩ quá phận với Nhiếp chính vương.”

Tiêu Đoan không vui: “Gì chứ, thúc thúc ta có chỗ nào không xứng với cô à?”

“Chuyện này……………” Văn Tố thực không hiểu nổi, sao hắn đột nhiên lại giống như muốn tác hợp cho nàng với Nhiếp chính vương vậy? Ai có mắt nhìn đều thấy hắn đối với thúc thúc của mình sùng bái có thừa, dù thế nào cũng không thể chọn nàng kết duyên với thúc hắn chứ? Lần trước hắn nhìn trúng chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành thiên kim thái phó đó!

Dường như nhìn ra nghi hoặc của Văn Tố, Tiêu Đoan khe khẽ mỉm cười, trấn an nàng: “Bổn vương câu câu đều xuất phát từ thật tâm, cô không cần hoài nghi.”

Văn Tố không lên tiếng.

Thực ra trong lòng nàng, Bình Dương vương vẫn luôn có chút âm tình bất định, mà Nhiếp chính vương lại càng là người cường thế không thể nắm bắt. Nàng vốn định ăn chùa mới vào phủ Nhiếp chính vương, nhưng hiện thời sau khi bước vào quan trường, đã dần dần có rất nhiều việc vượt quá dự tính của nàng.

Nếu có thể, nàng trái lại thật sự nguyện ý sinh sống cùng một người đơn giản như Lưu Kha, đọc thoại bản phơi nắng, chăm hoa trồng cỏ, qua ngày chờ chết.

Mà hiện giờ Bình Dương vương thế nhưng lại có ý định đem nàng đẩy đến bên cạnh Nhiếp chính vương.

Chẳng qua nàng rất rõ, bất luận thế nào, mọi việc đều phải đợi sau khi tân chính kết thúc…

Tới Vương phủ, vừa xuống xe ngựa Văn Tố liền lao thẳng đến thư phòng Tiêu Tranh, nàng biết hiện giờ ngài ấy vẫn chưa ngủ.

Quả nhiên, còn chưa tới gần đã trông thấy ngọn đèn sáng rực xuyên qua cửa sổ, phản chiếu bóng người cao lớn của Triệu Toàn bên cửa, toát lên một chút cảm giác trang nghiêm.

Văn Tố xốc lại tinh thần, bước qua. Triệu Toàn thấy là nàng, lập tức xoay người hướng bên trong cửa thông báo một tiếng. Không lâu sau, tiếng Tiêu Tranh liền truyền ra: “Vào đi.”

Văn Tố đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tranh một cái, siết tay nhanh chóng đến gần, hành lễ.

“Văn khanh muộn như vậy đến đây là có chuyện sao?” Tiêu Tranh ngồi sau án gác bút xuống, ngước mắt nhìn nàng.

“Vương gia………..” Văn Tố cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Hạ quan muốn hỏi thử, một ngày kia sau khi thông hôn thành công, Vương gia định xử trí hạ quan thế nào?”

“Hửm? Văn khanh sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Hạ quan chỉ muốn biết sau này mình sẽ có kết cục như thế nào mà thôi.”

Tiêu Tranh bật cười lắc đầu, rũ mắt tiếp tục chính vụ trên tay, “Khanh quá lời rồi, có bổn vương ở đây, khanh cứ an tâm là được.”

Văn Tố ánh mắt lấp lánh, cắn răng nói: “Thực ra hạ quan……….là muốn thử vạch kế hoạch vì sau này của mình.”

Mâu quang Tiêu Tranh lóe lên, đột ngột ngẩng đầu nhìn qua, nửa gương mặt chìm trong ánh nến, ôn nhuận như ngọc nhưng lại ẩn chứa uy nghi, chớp mắt sau, giọng điệu ôn hòa nói: “Văn khanh cứ vạch kế hoạch, tóm lại ngày khác mộng đẹp sẽ thành.”

Lời này giống như một lời cam đoan, trong lòng Văn Tố nhẹ nhõm, không ngừng hành lễ cảm tạ, tâm mãn ý túc lui ra.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng càng lúc càng xa, Tiêu Tranh đứng dậy bước đến bên cửa, đẩy cửa ra căn dặn Triệu Toàn: “Đi thám thính thử đêm nay nàng ấy đã đi đâu, gặp người nào, nhanh chóng đến báo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.