Tương Du Nữ Quan

Chương 49: Chương 49: Chương 48




Chuyển ngữ: Mic

Ngày rằm, Tiêu Đoan vẫn như trước đây, ngồi trong tửu lâu nhàn nhã uống rượu.

Lục Phường ngồi đối diện thấp giọng bà tám: “Vương gia dạo gần đây cùng với Văn đại nhân thân mật cực kỳ, nhìn dáng vẻ ngài ấy như vậy, lẽ nào chuyện tốt sắp đến rồi?

“Thân mật là thật, còn chuyện tốt à….” Tiêu Đoan nhếch khóe môi, lại hớp một ngụm mỹ tửu.

Lục Phường đối với hành động thừa nước đục thả câu này của hắn đã quá quen thuộc, không hỏi nhiều, sau khi tự rót tự uống, nhướn mắt hỏi hắn: “Đúng rồi, Bình Dương Vương gia, ngài vì sao muốn kéo Phó Thanh Ngọc vào chuyện này? Thấy nàng ta cũng không phải người lanh lợi gì, lỡ như xảy ra chuyện thì làm thế nào?”

Hôm nay vừa tới tửu lâu đã nghe Bình Dương Vương nói chuyện này, Lục Phường thập phần lo lắng.

“Bổn vương vốn dĩ không cần nàng ta lanh lợi, huống chi, nàng ta hiện giờ đã phát huy tác dụng rồi.”

Vốn Tiêu Đoan muốn lợi dụng lòng đố kỵ của Phó Thanh Ngọc đối với Văn Tố, muốn nàng ta đi kích thích Văn Tố để thúc đẩy chuyện tốt của nàng với thúc thúc nhà mình, không ngờ đến nàng ta có thể chủ động báo cáo về thân thế bí mật của Văn Tố, xem ra Phó Thanh Ngọc so với tưởng tượng của hắn còn sốt ruột hơn nhiều đây.

Tiêu Đoan nở nụ cười mỉa, đặt chung rượu xuống, phẩy phẩy tay: “Trước đừng nói chuyện này, hiện tại chuyện kết minh đã định, trọng tâm của triều đình hẳn nên chuyển hướng về việc bình định phản tặc Giang Nam rồi nhỉ?”

Lục Phường gật đầu: “Bình Dương Vương gia nói rất đúng, Nhiếp chính vương đã bắt đầu phân phó chúng thần bố trí hành động rồi.”

“Ừm…………” Tiêu Đoan thuận miệng đáp một tiếng, ngón tay gõ lên mặt bàn, đôi mắt nhẹ nhàng xoay chuyển, không biết là đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, hắn chợt cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: “Bình định phản tặc cần xuất binh, triều đình nhất định cũng sẽ bắt đầu cân nhắc lựa chọn chủ soái, Lục Phường, Bổn vương muốn ngươi chủ động xin đi giết giặc.”

“Dạ?” Lục Phường ngẩn ra: “Dám hỏi Vương gia vì sao có sự sắp xếp này?”

Tiêu Đoan cười khẽ, ánh mắt thâm trầm: “Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi…..”

*

Băng qua con đường dưới chân cung thành uy nghi sừng sững, rẽ qua một cánh cửa cung, lại tiếp tục đi về phía trước thì đã có thể mơ hồ trông thấy mái hiên của Ngự thư phòng.

Hôm nay là ngày Văn Tố chính thức nhậm chức, làm thầy của Thiên tử, trách nhiệm nặng nề nha.

Vừa hạ triều không lâu, trên đường đến đây nàng trước sau đã chạm mặt không ít đại thần, ngoại trừ Thủ phụ Đại nhân vẫn kiêu ngạo như trước, còn lại mọi người mặc dù đối với nàng có nhiều bất mãn, nhưng vẫn thành thành thực thực hành lễ với nàng.

Cho nên tâm tình hiện giờ của Văn Tố chỉ có đúng một chữ: SƯỚNG!

Nét mặt sáng láng đi đến trước cửa, tiểu thái giám canh cửa còn chưa kịp thông báo thì đã thấy cửa bị đẩy một cái, người bước ra ấy vậy mà lại chính là Vương Định Viễn.

Thấy Văn Tố đang đứng ngoài cửa, sắc mặt Vương Định Viễn phức tạp, nói không rõ là xấu hổ hay là tức giận: “Văn thiếu phó hữu lễ.”

“Ngự sử đại nhân hữu lễ.” Văn Tố hành lễ đáp lại, nhìn sau lưng ông một cái, trong lòng có chút buồn cười.

Nhìn bộ dạng ông ấy như vậy, hiển nhiên là theo phản xạ mà đến đây rồi. Những ngày qua vẫn luôn do ông ấy dạy dỗ hoàng đế, đi riết đi riết thành quen.

Bắt gặp ánh mắt chứa ý cười của nàng, Vương Định Viễn càng mất tự nhiên, vội vàng nói hai chữ cáo từ chuẩn bị rời đi.

“Ngự sử đại nhân chậm bước.”

“Văn Thiếu phó còn có việc gì?” Vương Định Viễn quay đầu, đối diện với gương mặt tủm tỉm của nàng.

“Cũng không có gì, chỉ mong Ngự sử đại nhân nhớ giúp dáng vẻ hôm nay của bệ hạ, vì bổn quan nhất định sẽ để Ngài trông thấy một bệ hạ hoàn toàn khác.”

Nụ cười này…….. có tính là tà ác không? Vương Định Viễn có chút toát mồ hôi lạnh: “Lời này của Văn thiếu phó có ý gì?”

“Ý chính là, bổn quan sẽ để đại nhân trông thấy thành quả, chung quy sẽ có một ngày, đại nhân nhất định sẽ thừa nhận bổn quan!”

Vương Định Viễn sửng sốt, thiếu nữ trước mắt đã quay người đẩy cửa vào trong.

Một tiếng “Văn Thị” hôm ấy trên triều đường vẫn văng vẳng bên tai, cho nên những lời này của Văn Tố đích thực có chút tức giận, có điều cẩn thận suy nghĩ, thực ra là một loại quyết tâm.

So về ăn nói, Đinh lão gia tử là dạng ngoan cố tới chết, chỉ cần có một chút xíu xiu khả năng cũng sẽ đem một nữ tử không theo khuôn phép như nàng đánh trở về giai cấp thường dân, tuyệt đối không để nàng lại tiếp tục có cơ hội nhúng chàm triều đường.

Nhưng Vương Định Viễn lại khác, đối với nàng chỉ duy trì một thái độ đứng xem, không khen không chê.

Nói cách khác, ông giữ quan điểm của mình, chỉ cần không quá giới hạn, ông đều có thể chấp nhận. Mãi đến hôm đó Văn Tố được sắc phong Thiếu phó nhất phẩm, ông mới nhịn không được thốt ra lời trong lòng, trong mắt ông đích thực đã quá coi trọng lễ pháp tổ tông.

Chính vì vậy, hiện giờ Văn Tố liền có suy nghĩ phải lung lay suy nghĩ của ông, cuối cùng có một ngày phải để ông thừa nhận nữ tử cũng có khả năng làm quan, cũng có thể làm nên việc, chứ không phải chỉ biết rúc sau lưng nam tử cả một đời không ai biết đến.

Lời này rất chi mạnh mẽ, nhưng đợi đến lúc trông thấy trạng thái của tiểu hoàng đế, Văn Tố cảm thấy đây đúng thực là lời thách thức vạn phần cam go.

Hoàng đế bệ hạ vô lực bò ra bàn, thấy nàng hành lễ cũng là bộ dạng không hài lòng.

“Bệ hạ, nên học thôi.” Văn Tố nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Thiếu phó, có thể nghỉ một ngày hay không, Trẫm không có tâm trạng.” Mí mắt hoàng đế không hề nhấc lên, tiếp tục ủ rũ.

“Bệ hạ, nhất tấc quang âm nhất tấc kim(1), bỏ phí không được đâu.”

(1) Thời giờ là vàng bạc

“Nhưng mà Trẫm thật sự không có tâm trạng……….”

Văn Tố lắc đầu, thở dài nói: “Chẵng lẽ bệ hạ vì chuyện nữ vương bệ hạ rời đi mà khổ sở?”

Sáng sớm hôm qua Đông Đức Ngọc Tung đã lên đường về nước, hoàng đế bệ hạ lúc đó đích thân tiễn ra khỏi cổng thành, viền mắt khi ở trên thành lầu nhìn về xa xăm thậm chí còn đỏ hoe, rõ ràng là đôi uyên ương nhỏ tình cảm triền miên lưu luyến không rời.

Chậc chậc, Văn Tố lúc ấy rất cảm khái, hoàng đế bệ hạ thực sự trưởng thành sớm.

Bị nhắc đến chuyện đau lòng, hoàng đế bệ hạ càng thêm ủ rũ, ngay cả nói cũng lười đáp lại.

Văn Tố có chút buồn cười, nhìn bộ dáng hắn như vậy thực sự càng giống đã thiếu đi một người bầu bạn. Nghĩ tới đây, Văn Tố nhớ lại lúc trước từng nghe Tiêu Tranh nhắc qua, hoàng đế không có huynh đệ, chỉ có vài tỷ muội, tuổi tác dù tương đương nhưng không thường lui tới, nói vậy cho đến bây giờ vô cùng cô đơn rồi.

Nàng liếc nhìn Phúc Quý đứng bên cạnh một cái, thấp giọng nói: “Bệ hạ, chi bằng kêu Phúc Quý cùng Ngài ra ngoài dạo một chút đi, giải khuây cũng tốt.”

“Sao cơ?” Phúc Quý cùng hoàng đế đều là bộ mặt kinh ngạc.

“Thiếu phó, lời này của Người là thật?”

“Đương nhiên, chương trình học hôm nay chính là dạy bệ hệ thế nào là vui chơi, ngày mai vi thần đến đây nghe tâm đắc của bệ hạ là được.” Nàng nháy nháy mắt với hoàng đế, xoay người ra khỏi cửa.

Hoàng đế sững sờ ngây ra một lát, dần dần trở nên vui vẻ.

Hiện giờ nhìn lại, lão sư này không tệ nha!

Trở lại nơi ở, vừa bước tới cửa viện đã thấy nha đầu Hỉ Thước cười tủm tỉm tới nghênh đón: “Đại nhân, mọi thứ nô tỳ đều đã chuẩn bị tốt cho Người rồi.”

“Ngoan, Hỉ Thước thật sự là càng ngày càng lanh lợi.” Văn Tố miệng khen ngợi nhưng vẫn không quên từ trong tay áo lấy ra chút bạc vụn nhét cho nàng.

Hỉ Thước nhận bạc, nét mặt rạng rỡ tạ ơn, càng tận tụy với phận sự: “Đại nhân, có cần nô tỳ thay Người đem đồ qua không?”

Văn Tố phất phất tay: “Không cần đâu, ta tự mình làm được rồi, ngươi đi làm việc đi.”

Hỉ Thước vâng lời, vui vẻ rời đi.

Văn Tố vào phòng nhìn một lượt, trên bàn đặt hai bộ y phục, vài hộp son phấn, nhưng nhiều nhất vẫn là giấy bút thượng hạng.

Đây là những thứ nàng trước khi thượng triều đã phân phó Hỉ Thước ra ngoài mua, chuẩn bị tặng cho Phó Thanh Ngọc.

Mấy ngày qua tựa như trải qua một cuộc đời mới, trước là quyết định mục tiêu cuộc đời, rồi lại quyết định chốn về của trái tim, tâm tình của Văn Tố vẫn luôn trong trạng thái kích động dâng trào, phập phồng lên xuống, thế nên sau khi bình tĩnh lại, mới đột nhiên nhớ ra nàng đã quên mất một người.

Trên phương diện tình cảm, nàng chỉ nghĩ tới Lưu Kha sẽ đau lòng, mà cơ hồ quên mất Phó Thanh Ngọc.

So với Lưu Kha, trong lòng Phó Thanh Ngọc chỉ sợ càng bi thương hơn nhiều, ngoại trừ nguyên nhân là Nhiếp chính vương, nữ phụ tá cùng lúc vào phủ với nàng ấy hiện giờ đã trở thành quan lớn nhất phẩm, trong lòng nàng ấy sẽ nghĩ thế nào?

Văn Tố thở dài, ôm lễ vật hướng đình viện Phó Thanh Ngọc mà đi.

Trong viện rất yên ắng, chỉ có hai nha đầu đang quét dọn, hình như mới tới, nhưng vô cùng nhanh nhẹn, thấy trong tay nàng ôm rất nhiều thứ thì liền vội vàng chạy tới giúp đỡ, mỗi người cầm một nửa, nàng lập tức nhẹ tay.

“Phó đại nhân đang ở trong phòng đọc sách, nô tỳ đi thông báo một tiếng.” Một nha đầu tay ôm đồ đạc hướng cửa phòng nhanh chóng đi trước vài bước.

Văn Tố bĩu môi, trước đây nàng toàn trực tiếp xông vào, xem ra sau này phải chú ý một chút.

Vừa tới bên cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, hình như là âm thanh chung trà rơi xuống đất, Văn Tố kinh hãi, vội vàng nhanh chóng chạy lên vài bước, vừa nhảy vào phòng đã đối diện với sắc mặt hoảng hốt lo sợ của Phó Thanh Ngọc.

“Thanh Ngọc, sao vậy?” Thấy nét mặt nàng ấy sau khi trông thấy mình thì càng hoảng hốt, khiến Văn Tố không khỏi nghi hoặc.

“Tố, Tố Tố, sao cô lại tới đây?”

“À, ta tới tặng cô vài thứ.”

Hai nha đầu đã đem đồ đạc đặt trên bàn, Văn Tố bước lên trước, từng món từng món đưa cho nàng xem, “Đây là hai bộ y phục mùa xuân, cô cả ngày chỉ biết đọc sách, cũng không biết nên tự chuẩn bị thêm xiêm y cho mình, hai bộ này ta thấy màu sắc không tệ, đợi qua hai tháng nữa lúc Thanh Minh thì có thể mặc.”

“Son phấn cô bình thường ít dùng, cho nên giấy bút nghiên mực tặng nhiều hơn một chút, vốn là định để cô chọn bút của Lang Hào hay của Bặc Châu, nhưng ông chủ nói không có hàng, cho nên lấy loại này, ta thấy cũng tốt, cô xem thử đi?”

Nhấc tay cầm cây bút đó đưa qua, Văn Tố không khỏi sửng sốt, lúc này mới phát hiện nét mặt Phó Thanh Ngọc vẫn luôn sợ sệt, không biết đang nghĩ cái gì.

“Thanh Ngọc?”

“À…………” Phó Thanh Ngọc hoàn hồn, phất tay cho hai nha đầu lui ra, từ từ ngồi xuống: “Cô tặng cho ta mấy thứ này làm gì?”

Văn Tố nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với nàng ấy: “Mấy ngày qua vẫn không có thời gian đến gặp cô, đến cũng chẳng thể nào đi tay không mà. Đúng rồi, lần trước không phải còn nhờ cô giúp điều tra tổ tiên của ta sao.”

Sắc mặc Phó Thanh Ngọc càng trắng bệch, muốn uống một ngụm trà ổn định lại tinh thần, nhưng phát hiện chung trà đã vỡ nát nằm trên đất, hãy còn chưa thu dọn.

Thoáng ngước mắt nhìn nữ tử ngồi đối diện, nàng ấy đột nhiên nở nụ cười khổ: “Ta hiểu dụng ý của cô, chuyện của cô và Nhiếp chính vương, còn có chuyện cô thăng quan, tất cả ta đều biết………..”

Trong phòng nháy mắt trở nên yên lặng, một lúc lâu sau, vang lên giọng nói hơi nghiêm nghị của Văn Tố: “Phải, Thanh Ngọc, ta đến đây trước hết quả thực là ôm tâm tình áy náy, cho nên mới đưa tới cho cô nhiều đồ vật như vậy, nhưng càng nhiều hơn chính là quan tâm, cô và ta cùng lúc vào Vương phủ, khoan đến mức tri khỉ tâm giao, nhưng cũng là một đường đồng hành đến tận bây giờ, trong lòng ta, cô học phú ngũ xa, tài cao bắc đẩu, vĩnh viễn là người bạn đáng cho ta phải ngưỡng vọng.”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Phó Thanh Ngọc theo phản xạ níu chặt làn váy.

“Nếu nhắc tới chuyện Nhiếp chính vương, ta thật sự áy náy, nhưng hôm nay ta đến đây là vì muốn thẳng thắn với cô, mà không phải xin cô tha thứ, vì tình cảm xuất phát từ trái tim, ta và chàng cảm mến lẫn nhau, không nên dối gạt cô. Còn về chuyện thăng quan……..” Văn Tố ngừng lại, ánh mắt kiên định nhìn Phó Thanh Ngọc, “Thanh Ngọc, cô là người có hoài bão, ắt hẳn hiểu được tâm tình của ta, hiện giờ ta đã hiểu được suy nghĩ của cô, có điều, chỉ là ta nhiều hơn cô một cơ hội mà thôi, cho nên chuyện này, ta không thẹn với lương tâm.”

Phó Thanh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu: “Cô là nói cô hiện giờ làm quan là vì có hoài bão?”

“Phải.”

Phó Thah Ngọc mấp máy môi, nói không nên lời.

Từng câu từng chữ của Văn Tố đều hợp lý, tình cảm của nàng ấy và Nhiếp chính vương đều xuất phát từ chân tâm, tình chàng ý thiếp, nàng có tư cách gì mà vung tay múa chân? Nàng làm quan cũng là vì có hoài bão, chẳng lẽ bản thân không biết cách thực hiện ước mơ thì phải xa cách những người thành công khác sao?

Văn Tố đã rời đi, nhưng những lời nàng nói, từng câu từng chữ vẫn vang vọng bên tai. Phó Thanh Ngọc suy sụp ngồi bệt dưới đất, tự trách không thôi.

Đã từng đọc đủ sách thánh hiền, nàng vì sao lại trở thành người như vậy chứ?

Như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng nháy mắt từ dưới đất bò dậy, hướng bên ngoài lao đi. Hai nha đầu ở ngoài sợ giật thót, vội vàng đuổi theo, nhưng sau khi thấy nàng vào Đông Noãn các thì liền yên lặng lui đi.

Phó Thanh Ngọc đẩy cửa phòng, cũng không hành lễ với người đang tựa người vào nhuyễn tháp đã trực tiếp nói: “Bình Dương Vương gia, thật có lỗi, hạ quan không thể hợp tác với người.”

“Hả?” Tiêu Đoan hí mí mắt nhìn nàng, tâm tình thản nhiên, “Vì sao?”

“Hạ quan không thể hại Văn Tố.”

“Phì—“ Tiêu Đoan khẽ cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, “Cô không phải đã làm rồi sao?”

Nói ra thân thế kia mà còn muốn rút lại à? Chỉ cần hắn muốn, thân thế này có thể biến hóa thành vô số phiên bản, nàng ta hiện tại hối hận, còn có tác dụng gì?

Trong ánh mắt nghiêm nghị của hắn, Phó Thanh Ngọc bất giác lùi về sau một bước, một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn thất tha thất thểu rời đi.

Không bao lâu, trong phòng lại có hai người đi vào, chính là hai a đầu phụ trách hầu hạ Phó Thanh Ngọc.

“Để mắt tới nàng ta thật kỹ, không được phép có bất kỳ sai lầm gì.” Tiêu Đoan lạnh lùng căn dặn.

“Dạ, chủ tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.