Tương Kiến Hoan

Chương 220: Chương 220: Khó lường




Lý Diễn Thu trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu.

“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh nói, “Kế hoạch của người là gì?”

Từ lúc Đoạn Lĩnh trở về Giang Châu, Lý Diễn Thu liền chân chân chính chính làm được vô vi mà trị, ngoại trừ một lần giả chết, toàn bộ chuyện sau đó hầu như đều buông tay mặc kệ khiến Mục Khoáng Đạt và Hàn Tân tùy tiện tác quái. Đoạn Lĩnh luôn sợ rằng bản thân sẽ làm rối loạn kế hoạch của Lý Diễn Thu, vậy nên trong lòng vẫn có chút bất an.

“Hoàng nhi làm rất tốt.” Lý Diễn Thu nói, “Ban đầu Tứ thúc cũng không ngờ thế cục sẽ biến thành như vậy, thúc chỉ muốn nhìn xem sau khi thủy triều thoái lui sẽ có bao nhiêu đá ngầm lộ ra bên dưới.”

Đoạn Lĩnh trầm mặc nghe Lý Diễn Thu phân tích.

“Lúc sinh tiền, phụ thân con cũng đã từng nói Đại Trần đang mục nát.” Lý Diễn Thu nói, “Bất kể là nội các hay triều đình, vẫn là quân đội đều mang theo vị đạo hư thối. Người mới không thể xuất đầu, các lão già nắm giữ triều chính, quyền lực chậm chạp không quy nạp về trung ương.”

Đoạn Lĩnh cảm giác được sự nguy hiểm tiềm tàn trong giọng nói bình thản của Lý Diễn Thu, lại không dám ngắt lời của đối phương.

“Triều đình Đại Trần cần thiết tiếp nhận một tràng thanh tẩy.” Lý Diễn Thu nói, “Đem toàn bộ cựu phái rút bỏ, để những người trẻ tuổi có lực lượng lên thay thế vị trí.”

“Nhưng hiện nay.” Đoạn Lĩnh nói, “Rất nhiều chuyện vẫn bị các lão thần nắm giữ trong tay, một khi đem toàn bộ nội các bỏ cũ thay mới, phía nam có rất nhiều việc liền vô pháp vận chuyển thuận lợi.”

“Hoàng nhi quả thực nghĩ như vậy?” Lý Diễn Thu nói, “Tứ thúc hỏi một câu, năm ngoái cả hai vùng Giang Châu và Giang Nam gặp lũ lụt, bách tính lênh đênh cơ khổ, những người ngăn cơn sóng dữ là ai? Là triều đình hay các quan viên trẻ tuổi đó? Nội các tọa trấn triều đình là dùng để chỉ huy, nhưng trên thực tế bọn họ đã làm được gì?”

“Tất cả quyết sách, đều căn cứ trên lợi ích của sỹ tộc.” Không đợi Đoạn Lĩnh trả lời, Lý Diễn Thu đã tiếp lời, “Rắc rối khó gỡ, tầng tầng cản tay, vô luận là chẩn tai hay trọng kiến, hết thảy đều thành lập trên cơ sở ‘không khiến lợi ích gia tộc bị tổn hại’. Đến cuối cùng, ngược lại là Hà Bắc quận do hoàng nhi cai trị, tuy rằng không nhận được bao nhiêu lợi ít từ phía nam lại còn phải đối mặt cùng chiến loạn phương bắc, thế nhưng có thể chậm rãi quật khởi.”

“Sở dĩ cho nên?” Đoạn Lĩnh nói, “Ý của tứ thúc là, thừa dịp trận biến cố này, đem triều đình…”

“Ai đầu quân dưới trướng Mục Khoáng Đạt đều phải chết.” Lý Diễn Thu nói, “Mục đích ban đầu quả thực như vậy, thúc không cần sưu tập bao nhiêu chứng cứ chỉ tội y, thứ thúc muốn là hốt nhanh diệt sạch.”

Đoạn Lĩnh không khỏi cả người chấn động, hóa ra Lý Diễn Thu muốn giết cả Tô Phiệt, Mục Khoáng Đạt và những đại thần khác trong triều, sau đó sao nhà diệt tộc, tịch thu tài sản. Nhưng như vậy nhất định sẽ có vài tình huống đặc biệt xuất hiện, cách cục phía nam thay cũ đổi mới, rơi vào một hồi rung chuyển kịch liệt.

Cuối cùng sẽ dẫn đến hai khả năng, một là bị ngoại tộc xâm lấn tiêu diệt, hai là toàn bộ các thế lực một lần nữa xào bài, đẩy những quan viên mấy năm nay đi lên bằng khoa cử thay thế cựu thần, trở thành lực lượng trung kiên của triều đình.

“Đây là chuyện đã được chuẩn bị từ lúc dời đô.” Lý Diễn Thu nói, “Chỉ là vừa đến Giang Châu không thích hợp hành động thiếu suy nghĩ vậy nên mới chậm chạp không động thủ. Lại lui một vạn bước đến nói, chuyện này thậm chí là từ lúc Hoàng gia gia của con từ thế đã được lên kế hoạch tiến hành.”

“Thế nhưng…” Đoạn Lĩnh lẩm bẩm nói, “Thật quá nguy hiểm.”

“Vậy nên, đối với Hoàng nhi mà nói, chân chính khiêu chiến cũng không phải khôi phục thân phận, trở về vị trí vốn có.” Lý Diễn Thu nói, “Mà là đối mặt với một triều đình đã hoàn toàn bất đòng, bắt tay chỉnh đốn khiến nó trở nên ổn định, một lần nữa tập quyền, đem tất cả quyền lực thu trở về bàn tay Hoàng thất.”

Đoạn Lĩnh căn bản chưa từng nghĩ đến phương diện này, hiện tại tỉ mỉ cân nhắc, những người không được thông tri đến đây, ở trong tính toán của Lý Diễn Thu đều là đối tượng phải tẩy trừ —— ngay cả Diêu Phục, thậm chí Tạ Hựu cũng nằm trong đó.

“Thế nhưng, nếu mất đi sự chi trì của Tạ Hựu, chúng ta rất khó ổn định Giang Châu.” Đoạn Lĩnh nói.

“Hắc giáp quân nghe lệnh của Thiên tử chứ không phải Tạ Hựu.” Lý Diễn Thu đáp, “Hoàng nhi đem toàn bộ tiền đặt cược áp lên người Tạ Hựu, nếu có một ngày ngay cả hắn cũng phản, Hoàng nhi lại phải làm sao? Đương nhiên, nếu có thể không động đến hắn ta vẫn tận lực không động đến, nếu hắn nguyện ý thủ hộ Hoàng nhi suốt đời tự nhiên là chuyện tốt. Nếu không thể, Hoàng nhi liền đã định trước có một ngày phải đánh trận cùng hắn.”

Thế nhưng cái kế hoạch này đã bị Đoạn Lĩnh triệt để phá vỡ, ngay lúc trên đường về đây, y đã nghĩ cách bảo vệ tính mạng càng nhiều người càng tốt.

“Đương nhiên, đối với Tứ thúc mà nói, đây cũng là một hành động mạo hiểm.” Lý Diễn Thu thản nhiên nói, “Đêm hôm đó, khi Hoàng nhi nói trước hết muốn đi tìm bằng chứng cấu kết của Mục Khoáng Đạt và Hàn Tân, Tứ thúc liền ý thức được việc này đã không do mình khống chế nữa.”

“Tựa như Phụ hoàng của con từng nói, cái quốc gia này là tốt, là xấu, cuối cùng vẫn là giao vào tay con.” Lý Diễn Thu mỉm cười, “Hoàng nhi đã lựa chọn một con đường khác, trong cõi minh minh cũng xem như thiên ý, Hoàng nhi cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà tiếp tục làm là được.”

Đoạn Lĩnh không khỏi suy tính những lời Lý Diễn Thu vừa nói thêm lần nữa, một hồi huyết tẩy có thể sản sinh biến cách trước nay chưa từng có, đem tất cả quyền lực đều đánh tan rồi lần nữa phân phối.

“Đi thôi.” Lý Diễn Thu nói, “Phụ hoàng của con ở trên trờii dõi theo, chỉ là vô luận kết quả sau cùng như thế nào, con cũng phải làm tốt chuẩn bị đối mặt với nó.”

Trên bầu trời quần tinh như thác đổ, ánh sao mùa thu lóng lánh trải khắp thiên không hòa lẫn với dòng Trường Giang cuồn cuộn soi sáng đại địa.



Ban đêm, Thái Diêm đã có chừng vài ngày không ngủ, nghe được tiếng bước chân liền hoảng thần tỉnh giấc.

Đã từng, khi hắn đọc sách ở Thượng kinh liền xem được rất nhiều kết cục của vong quốc chi quân, thanh âm binh sỹ tuốt đao múa kiếm, động tĩnh khôi giáp giao thác va chạm, tiếng bước chân, tiến ho khan đều biểu thị một kết cục bất tường mà vô cùng chắc chắn —— chết.

Hắn đã từng không sợ chết, sau lại từ từ bắt đầu sợ chết, khi trốn trong chốn thâm cung này, hắn chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình từng giọt từng giọt thẩm thấu ra ngoài, giống như có một con yêu quái đang muốn hút cạn vận số của hắn vậy. Nhưng mà hắn lại không làm được gì, chỉ có thể ngồi tại Đông cung chờ chết.

Ngồi đó chờ chết, đếm những ngày cuối cùng được sống, nổi sợ như bóng với hình.

Lúc xuân phong đắc ý, hắn thậm chí cho rằng cả đời đều sẽ kéo dài như vậy, ai cũng sẽ không phát hiện cái âm mưu tích thủy bất lậu này. Thỉnh thoảng đêm vắng không người chợt nhớ đến, hắn lại sợ hãi đến chỉ muốn lập tức rời cung, xa xa chạy mất.

Tựa như kẻ trộm chiếm được báu vật không thuộc về mình, phỏng tay rồi lại không cách nào giải quyết.

Từ hôm đó, Phùng Đạc cũng bị bắt đi, không biết bị giam giữ ở nơi nào, Lang Tuấn Hiệp tung tích không rõ, Thái Diêm hắn hiện tại chúng bạn xa lánh, không có chút biện pháp nào.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một thân ảnh cao lớn bước đến. Vệ sỹ bên ngoài cẩn thận khép cửa lại.

“Nói chuyện đi.” Hàn Tân lạnh nhạt lên tiếng, cởi áo choàng của mình ra tiện tay ném sang một bên: “Mấy hôm nay vội vàng nhiều chuyện, trong lúc nhất thời không quan tâm nổi Điện hạ.”

Thái Diêm lẳng lặng nhìn Hàn Tân, Hàn Tân còn nói: “Tạ Hựu đã chạy thoát, nhưng đợi thêm một thời gian nữa hắn và Diêu Phục đều sẽ chết không có chỗ chôn. Hiện tại không còn ai có thể cứu được ngươi rồi.”

Ánh mắt Hàn Tân cực kỳ vô lễ quan sát Thái Diêm, trên thực tế hôm nay hắn đã gửi một bức thư đi thông tri đại quân tại Ngọc Bích quan, phái người đến đây tiếp viện. Chỉ cần viện binh vừa đến cũng là lúc hắn mở rộng thành môn, hai mặt giáp công đánh tan Hắc giáp quân.

Chỉ cần Tạ Hựu chết đi, những người còn lại đều là tôm tép, sau đó lại đàm phán với Diêu Phục, chỉ cần không động chạm Hoài Âm, cả giang sơn Đại Trần liền rơi vào trong tay Tạ Hựu hắn.

Chỉ không biết Lý Tiệm Hồng, Lý Diễn Thu dưới cửu tuyền biết được, giang sơn Lý gia đánh về lại rơi vào tình cảnh như thế sẽ có cảm giác gì.

“Ta chịu đủ rồi.” Thanh âm của Thái Diêm mang theo run rẩy, “Ngươi giết ta đi.”

Hàn Tân hơi có chút ngoài ý muốn quan sát Thái Diêm.

“Sao lại nói vậy?” Hàn Tân hỏi.

Thái Diêm run rẩy, hồng hộc thở dốc: “Ta vốn không nên ở chỗ này, năm đó nghĩ sai một bước, vạn bước đều sai. Thậm chí đã đến hôm nay, ta cũng chẳng còn thứ gì để giữ gìn. Hàn tướng quân, ngươi đoán không sai, ta cũng không phải Thái tử Đại Trần, Thái tử chân chính ngươi khẳng định không đoán được y đang ở đâu, ngay cả Mục Khoáng Đạt cũng không biết.”

Hàn Tân lại hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”

Thái Diêm gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Việc ta là ai rất trọng yếu sao? Người nhà của ta đều đã chết sạch, cho dù muốn tru cửu tộc của ta cũng chẳng còn ai để khai đao. Thật ra là ngươi, Hàn tướng quân, có lẽ ngươi không biết đại nạn của ngươi sắp tới rồi. Tạ Hựu, Diêu Phục, trong tay bọn họ còn một quân bài cuối cùng, chỉ còn chờ ngươi đem thân phận của ta ra chiếu cáo thiên hạ.”

Đôi mắt Hàn Tân khẽ híp một cái.

Thái Diêm nở nụ cười, nói: “Ngươi đáp ứng ta, phải giết ta trước khi y trở lại, ta liền nói cho ngươi biết hết thảy mọi chuyện.”

“Ngươi nói đi.” Hàn Tân ngồi xuống một bên, giống như một bức tượng điêu khắc.



Trời đã sáng, Đoạn Lĩnh một mình đứng bên bờ sông, hôm nay Giang Châu sắc trời u ám, trong không khí tràn ngập một cỗ xung động khiến người bất an.

Đêm qua, sau khi nghe một đoạn lời nói của Lý Diễn Thu, Đoạn Lĩnh liền lâm vào mê man. Y biết cái kế hoạch Lý Diễn Thu nói ra chỉ là một tường thuật tóm lượt, nếu thật sự đã có ý tưởng muốn một lần xóa sổ cựu thần tự nhiên cũng phải có kế hoạch tiếp ứng phù hợp. Chỉ là trọng trách trên người của đối phương lại nặng hơn y nhiều lắm.

Lịch đại các đời Đế quân đều có tiền lệ giết quyền thần và công thần, đương niên, Đại Ngu triều cũng là dùng một hồi Trung thu yến đốt chiến toàn bộ cựu thần nhập tiệc. Chỉ là cơ hội này lại bị ngoại thích nắm bắt, tạo thành một hồi chính biến dài đến mấy năm, cuối cùng vẫn là do Thái tử lưu vong bên ngoài suất quân trở về khôi phục ngôi vị đứng ra bình ổn.

Nếu không giết thì sẽ thế nào?

Vũ Độc chậm rãi bước đến giữa sắc trời mờ tối: “Chuẩn bị xuất phát rồi, ngươi còn suy nghĩ những gì Bệ hạ nói sao?”

Đoạn Lĩnh “Ừ” một tiếng, quay đầu lại xem Vũ Độc, đây đó đối diện, trầm mặc nhìn nhau.

Vũ Độc vuốt nhẹ gò má Đoạn Lĩnh, nói: “Ngươi gầy.”

Đoạn Lĩnh nói: “Đợi việc này qua thì tốt rồi.”

“Nhưng ngươi còn chưa suy nghĩ rõ ràng.” Vũ Độc nói.

“Ừ.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta chạy trên một con đường không ai có thể giúp ta chỉ hướng. Có một số việc, cho dù là phụ thân ta năm đó cũng không thể hoàn thành.”

“Có lúc, ta cảm thấy ngươi càng giống Mục tướng gia.” Vũ Độc đột nhiên nở nụ cười, nói, “Quả nhiên là học sinh do y dạy dỗ.”

“Suy nghĩ của y và Tứ thúc hẳn đều giống nhau.” Đoạn Lĩnh nói, “Tuy rằng bọn họ mỗi người đều vì lập trường của mình mà mưu tính, thế nhưng chuyện làm ra xét cho cùng cũng không sai biệt lắm. Chỉ là Mục tướng gia rất có kiên trì, mọi chuyện trong kế hoạch của y đều được thôi động từ từ, mà Tứ thúc cùng phụ thân ta lại thích dùng thủ đoạn lôi đình, nói một không hai, giết địch một nghìn tổn thương tám trăm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.