Tương Kiến Hoan

Chương 25: Chương 25: Lập thu




“Ngươi muốn học kiếm làm gì?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

“Tiểu điệt là người Thái gia, danh gọi Thái Diêm…” Thái Diêm cung kính báo danh.

Lý Tiệm Hồng nhướng mày, nói: “Danh tính của ngươi ta cũng không hứng thú, chỉ hỏi vì sao muốn học kiếm.”

Thái Diêm đáp: “Ca ta là quan quân, ta sợ hắn gặp nguy hiểm nên muốn học chút bản lãnh.”

Lý Tiệm Hồng lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hỏi Đoạn Lĩnh: “Ca của hắn chính là người đã gõ cửa nhà chúng ta hôm đại tuyết, Thái Văn sao?”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền nói với Thái Diêm: “Chúng ta đã nhận một cái nhân tình của ca ngươi, hiện tại liền trả cho ngươi đi. Nhưng ngươi phải ghi nhớ, mặc kệ học được mấy phần, ngươi cũng không được dùng để đối phó nhi tử của ta.”

“Chúng ta là hảo hữu.” Đoạn Lĩnh nói.

“Đứng ở phía sau luyện theo đi.” Lý Tiệm Hồng dặn dò, “Lại tìm một nhánh cây làm kiếm.”

Thái Diêm gật đầu đứng ở phía sau Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng lại xem như hắn không có mặt, giống như trước bắt đầu dạy Đoạn Lĩnh. Lúc này Đoạn Lĩnh đã là vừa học đã hiểu, một lúc lâu sau Lý Tiệm Hồng liền giống như đêm trước, lắc người ly khai.

Thái Diêm gật đầu với Đoạn Lĩnh tỏ vẻ cảm tạ, Đoạn Lĩnh cười cười có chút ngượng ngùng, dù sao phụ thân đối với Thái Diêm cũng thật quá không khách khí rồi, chỉ là Thái Diêm cũng không hề để ý chút nào, trái lại còn hỏi Đoạn Lĩnh: “Bộ kiếm pháp này của cha ngươi gọi là gì?”

Đoạn Lĩnh mờ mịt nói: “Ta không biết.”

Thái Diêm phảng phất nhìn thấy được hy vọng, nói: “Ngày mai ta cũng đi tìm một thanh kiếm đến, để ta nhìn kiếm của ngươi một chút.”

Đoạn Lĩnh đưa kiếm cho Thái Diêm, nhìn qua một chút trên vỏ kiếm có khảm không ít bảo thạch, hiển nhiên thập phần quý báu, hai thiếu niên cũng không nhìn ra phân tấc gì, cuối cùng Thái Diêm cũng lên tiếng: “Hảo kiếm.”

Chiến sự kéo dài một ngày lại một ngày, Đoạn Lĩnh lần đầu tiên trải qua chiến tranh không khỏi có loại cảm giác bất an, mà cư dân Thượng kinh ban đầu cũng là bàng hoàng hoảng hốt, thế nhưng Nguyên quân vây thành một đoạn thời gian mọi người cũng bắt đầu quen đi, bên trong Ích Ung quán cũng không quản đến nghiêm như trước. Ngày hôm sau, Thái Diêm chạy vào trong thư các trộm được một thanh kiếm đồng, dự định dùng trước một chút, buổi tối lại đi theo Đoạn Lĩnh chờ Lý Tiệm Hồng.

“Đây là kiếm pháp ta tự nghĩ ra.”

Lúc Lý Tiệm Hồng bị hỏi tên kiếm pháp thì chỉ đơn giản đáp lại như vậy, sau đó liền bắt đầu đốc thúc Đoạn Lĩnh.

Mấy hôm trước, tay của Đoạn Lĩnh thường xuyên mỏi đến không nâng lên nổi, bả vai cũng đau đớn từng trận, Lý Tiệm Hồng còn phải vận chân khí giúp cậu xoa bóp một chút, Đoạn Lĩnh sau khi ngủ một đêm lại cảm thấy rất kỳ quái, phát hiện vai mình đã không đau như vậy nữa.

Lý Tiệm Hồng luôn luôn vội đến vội đi, mà có Thái Diêm ở bên Đoạn Lĩnh cũng không tiện hỏi hắn đang bận những gì, thế nhưng cậu cũng quen đi, yêu cầu đã hạ thấp đến chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Lý Tiệm Hồng đã cảm thấy mỹ mãn. Thời gian như vậy cứ kéo dài suốt một tháng, trong thành cũng xảy ra chút ít biến hóa, tuy rằng các thiếu niên vẫn luôn đọc sách không biết cụ thể thứ gì đã thay đổi, thế nhưng lại có thể từ rất nhiều chi tiết nhỏ phát hiện khác biệt.

Tựa như, cơm cũng không thể ăn được đến no, mỗi người quy định chỉ được lấy một chén.

Thức ăn buổi trưa cũng đổi thành cháo loãng.

Cơm tối không có thịt, chỉ có rau xanh.

Nguyên quân vây thành một tháng, Thượng kinh bắt đầu đối mặt nguy cơ cạn lương.

Lúc Lý Tiệm Hồng đến đây còn mang theo một gói thịt quay ném cho Đoạn Lĩnh.

Vì vậy Đoạn Lĩnh ngồi ăn trước, thỉnh thoảng còn có thể chia cho Thái Diêm một ít, Lý Tiệm Hồng thì ngồi một bên hỏi thăm xem hôm nay cậu đã học được cái gì, đọc sách gì, đợi đến khi Đoạn Lĩnh ăn xong mới bắt đầu dạy kiếm.

Chiến sự mỗi ngày một khẩn cấp, nội thành Thượng kinh lại bắt đầu gấp rút hẳn lên, hôm nay là ngày về nhà, thế nhưng hiện tại binh hoang mã loạn, Tế Sự liền quyết định không cho ra ngoài, học trò vẫn phải ở lại trong Ích Ung quán.

Lúc này ở bên ngoài, ba mặt đông nam tây khắp nơi đều có tên lạc từ ngoài thành bắn vào, duy chỉ có bắc môn là an toàn nhất, dù cho các gia trưởng có phí bao nhiêu nước bọt cầu xin, Tế Sự cũng chỉ dùng ngữ điệu hòa ái dễ gần nói một câu, không thả chính là không thả, cho dù nói cái gì cũng không được.

Đến hoàng hôn thì Thượng kinh đón nhận cơn mưa thu đầu tiên, cơm tối cũng chỉ còn lại cháo loãng, bên ngoài tường vây không ngừng có người tiếp tế thức ăn vào trong, phần lớn chính là bánh bột ngô cùng với thịt khô. Hiện tại cho dù là quan viên phú thương cũng đã không còn thịt, có tiền cũng đã không mua được món lương thực, chỉ còn một ít gạo cũ, bột ngô và thịt khô ngày thường vẫn tích trữ.

Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh uống hết một chén cháo lại ăn vài miếng dưa muối, cả hai mang theo bụng đói đi xuống hành lang nhìn quanh, thế nhưng Thái Văn vẫn không có đến.

Mỗi lần nghe được tiếng vó ngựa, Thái Diêm liền đội mưa bước nhanh ra ngoài, đu người lên bờ tường nhìn quanh, đến khi phát hiện cũng không phải là Thái Văn liền chỉ đành nhường vị trí ra cho học sinh khác. Cứ như thế qua vài lần, Thái Diêm từ mong đợi chuyển thành thất vọng, thậm chí ẩn ẩn còn có phẫn nộ.

“Ta trở về ngủ.” Thái Diêm nói, “Lúc cha ngươi đến thì gọi ta một tiếng.”

Đoạn Lĩnh muốn an ủi Thái Diêm vài câu thế nhưng đối phương lại rất ấm ức, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt trực tiếp nằm xuống giường. Đoạn Lĩnh lại dạo qua hành lang vài vòng, cho đến nửa canh giờ sau, khi trời đã tối hẳn, phía sau tường vây mới có người xách theo đèn lồng gọi to: “Thái Diêm! Thái Diêm!”

Đoạn Lĩnh vội vàng chạy đến, nói: “Chờ một chút! Ta liền đi gọi hắn dậy.”

Người bên ngoài cũng không phải là Thái Văn mà là một binh sỹ thuộc Tuần phòng ty, gã nói với Đoạn Lĩnh: “Thái tướng quân bảo ta đưa chút thức ăn cho đệ đệ của ngài ấy, phiền ngươi thay ta chuyển giao, tối nay tướng quân không thể đến.”

Đoạn Lĩnh tiếp nhận một gói giấy, bên trong là thịt khô, phía trên còn có ấn quan của Tuần phòng ti, hiển nhiên là quân lương Thái Văn để dành lại. Đoạn Lĩnh liền vội vàng chạy về lay tỉnh Thái Diêm, nói: “Thái Diêm, ca của ngươi tới.”

Cả người Thái Diêm đều nóng rần lên, Đoạn Lĩnh sờ thử cái trán của đối phương.

“Hắn ở nơi nào?” Thái Diêm vô lực nói, “Còn sống không?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Huynh ấy rất tốt, còn nói ngươi phải ăn nhiều một chút, hôm khác sẽ đến thăm ngươi.”

Thái Diêm miễn cưỡng gật đầu, phảng phất hắn chỉ cần biết Thái Văn còn sống là được, cái khác không trọng yếu. Một lát sau, hắn lại xoay người nói với Đoạn Lĩnh: “Hắn phải ra khỏi thành đánh trận sao?”

Đoạn Lĩnh đè Thái Diêm xuống chẩn mạch, hơi lắc đầu, nói: “Ta không biết, thế nhưng bây giờ ta phải đi hốt chút thuốc cho ngươi, ngươi cứ nghỉ ngơi trước.”

Đoạn Lĩnh rời khỏi viện tử, nước mưa tí tách nhỏ xuống, đêm nay cả Thượng kinh đều chìm trong tĩnh mịch.

Bên ngoài có người hướng cậu huýt sáo, thanh âm du dương uyển chuyển tựa như chim nhỏ cố ý kéo dài âm cuối, lại còn có chút cố ý cao giọng.

Đoạn Lĩnh nở nụ cười bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy một gã võ tướng bước nhanh tiến lên, tươi cười ôm ngang Đoạn Lĩnh một cái, kéo vào trong hành lang.

Hôm nay Lý Tiệm Hồng mặc một thân áo giáp, khí tràng toàn bộ triển khai, chiến bào được từng mảnh sắt đan lại mà thành loang loáng phát sáng tựa như vẩy rồng, trên đầu hắn đội mũ chiến kỳ lân, chỉ đỏ buộc chặt dưới cằm. Lý Tiệm Hồng thuận tay dựng thanh trọng kiếm đồng đen của mình vào tường, xoay người lại duỗi thẳng hai chân, cùng Đoạn Lĩnh sóng vai ngồi trên hành lang.

“Oa ——!”

“Xuỵt…”

“Đây là cái gì?” Đoạn Lĩnh đầu tiên là sờ áo giáp của phụ thân, sau đó lại tò mò kéo tay hắn.

“Đây là hộ thủ.” Lý Tiệm Hồng giải thích, lại gỡ ra đưa cho cậu xem. Đoạn Lĩnh còn chạm chạm vào mũ sắt của hắn, Lý Tiệm Hồng nói: “Đừng lấy, cứ xem như vậy đi, thứ này dễ lấy xuống nhưng khó mang vào.”

“Cái này thì sao?” Đoạn Lĩnh hiếu kỳ hỏi.

“Là giày thôi.” Lý Tiệm Hồng buồn cười đáp.

“Vì sao bên trên còn có đinh sắt?” Đoạn Lĩnh lần đầu tiên quan sát áo giáp võ tướng gần như vậy, quả thực cũng đã bị hình ảnh phụ thân mặc khôi giáp uy phong lẫm lẫm khuynh đảo rồi.

“Mã thứ.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Lúc đánh nhau trên lưng ngựa thì dùng để đâm vào ngựa của quân địch.”

“Người sắp phải ra trận rồi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Mặc áo giáp nặng như vậy còn có thể hoạt động thoải mái sao?”

Lý Tiệm Hồng dẫm chân trái xuống đất đấy đà, cả người tung lên, lại múa vài đường trường kích trong việc, sau đó mới xoay người trở về ngồi xếp bằng bên cạnh Đoạn Lĩnh.

Lý Tiệm Hồng lấy ra một gói giấy giao cho cậu, nói: “Ăn đi, ngày hôm nay chúng ta không luyện kiếm.”

Bên trong chính là thịt nướng đã được cắt thật chỉnh tề, Đoạn Lĩnh không chỉ ăn đến lang thôn hổ yết mà còn biết đút cho Lý Tiệm Hồng vài mẩu, Lý Tiệm Hồng nói: “Đã uống rượu rồi, có thứ sơn trân hải vị gì ta chưa từng ăn đâu. Đợi suốt nửa tháng, hôm nay rốt cuộc cũng có thể xuất thành, đem đám mọi rợ kia đều giải quyết hết.”

Đoạn Lĩnh có chút lo lắng, Lý Tiệm Hồng xoa xoa đầu cậu, nghiêm túc nói: “Cha dạy con kiếm pháp suốt nửa tháng nay cũng là vì ngày này, kiếm pháp đã nhớ kỹ chưa?”

Đoạn Lĩnh gật đầu, nói: “Con có thể cùng cha ra chiến trường sao? Đi!”

Lý Tiệm Hồng một tay đỡ trán, dở khóc dở cười nói: “Bệ hạ, người nghĩ gì thế? Còn chưa đến lúc người ngự giá thân chinh!”

Đoạn Lĩnh nói: “Ra trận phụ tử Binh, có khôi giáp không?”

Lý Tiệm Hồng dùng ngón tay điểm điểm lên mũi Đoạn Lĩnh một chút, nói: “Tối nay người xuất thành là ta, không phải con. Giờ tý bắt đầu, ta cùng với Gia Luật Đại Thạch chia làm hai đường, tập kích đốt lương thảo doanh trại địch, hiểu không?”

“Như vậy con phải làm gì?” Đoạn Lĩnh mờ mịt hỏi.

Lý Tiệm Hồng nghiêm trang nói: “Ta ra xuất thành tập doanh, liền không có người thủ hộ phía bên này của con, vạn nhất có chuyện… Tuy rằng khả năng có chuyện rất thấp, thế nhưng con cũng không thể phớt lờ, nhất định phải để mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương..”

“Sau đó thì sao?” Đoạn Lĩnh gật đầu hỏi.

Lý Tiệm Hồng nói: “Sau đó ngươi sẽ cầm thanh kiếm này của Hốt Tất Liệt…”

Đoạn Lĩnh: “Kiếm ở nơi nào?”

Lý Tiệm Hồng: “…”

Biểu tình của Lý Tiệm Hồng có chút tiếc nuối thứ tốt, ngón tay chỉ vào bội kiếm của Đoạn Lĩnh, biểu tình một bộ ‘Thật hết cách với ngươi’.

“Hốt Tất Liệt ban cho Oa Khoát Đài, cha ngươi từ ngày đầu tiên đã đoạt ra từ trong tay của Oa Khoát Đài mang đến đây rồi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Là nó.”

“Ồ.” Đoạn Lĩnh gật đầu.

Lý Tiệm Hồng lại tiếp tục dặn dò: “Nếu có ai đến chọc con, con phải suy nghĩ cho rõ, có thể chém thì cứ chém, chém không xong thì bỏ chạy, trốn cho kỹ, biết không?”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Ích ung quán sẽ xảy ra chuyện sao?”

Lý Tiệm Hồng nói: “Hẳn là sẽ không, chỉ sợ vạn nhất. Mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì con cũng không nên cậy mạnh can thiệp vào. Nhi tử, ta không thể mang con theo đi tập doanh, con cũng nghìn vạn lần phải bảo trụ được cái mạng nhỏ, nếu con có chuyện gì cha đây cũng không sống được..”

“Được… được.” Đoạn Lĩnh hiểu, tối hôm nay Lý Tiệm Hồng tuy có nắm chắc kế hoạch sẽ thành công, thế nhưng cũng không dám chắc người Nguyên có thể ở trước khi thảm bại liền làm liều một phen. Hắn không thể canh giữ ở bên cạnh cậu cho nên suốt nửa tháng qua mới không ngừng dạy cho cậu một bộ kiếm pháp, hiện tại công lực của cậu cũng chỉ là mèo ba chân, vừa học vừa dùng, không có khả năng có thể đại sát tứ phương, thế nhưng trong lúc nguy hiểm ập đến có thể đột nhiên rút kiếm, thừa dịp địch nhân khinh địch tập kích một cái, sau đó chạy tốn đào mạng vẫn là có thể.

Lý Tiệm Hồng lại không ngừng dặn do vô số lần, còn giả thuyết nếu như vạn nhất bắc môn thất thủ, người Nguyên tấn công vào thì phải làm sao, nếu có hỏa hoạn lại nên làm thế nào, nếu gặp tên lạc thì phải chạy đi đâu, bị đá lớn ném vào nên tránh ra sao, nếu tường thành sụp đổ nên làm cái gì… Chuyện không phân lớn nhỏ không ngừng căn dặn, lại hướng về phía Đoạn Lĩnh xác nhận nhiều lần, thẳng cho đến khi chắc chắn cậu đã nhớ kỹ, sau đó Lý Tiệm Hồng còn vẽ ra địa đồ giúp cậu quy hoạch lộ trình chạy trốn. Làm cho Đoạn Lĩnh nghe đến hầu như đã cho rằng nguyên quân đã sắp giết đến cửa Ích Ung quán, chỉ cần ra lệnh một tiếng liền bồi cậu bắt đầu diễn tập.

“Có mấy thành có thể đánh đến đây?” Đoạn Lĩnh khẩn trương hỏi.

“Không được nhất thành.” Lý Tiệm Hồng làm rõ, “Thế nhưng dù cho có một chút xíu khả năng cũng tuyệt đối không thể phớt lờ.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Lý Tiệm Hồng: “Nếu như con xảy ra chuyện gì đó không hay…”

“Cha cũng không sống được.”

Lần đầu tiên Đoạn Lĩnh nghe được lời này liền rất cảm động, thế nhưng sau khi nghe đi nghe lại vô số lần thì đã triệt để chết lặng.

“Đúng rồi.” Lý Tiệm Hồng gần như reo lên, “Còn không thì làm thế này, vỗ tay lập thề, nhất định phải sống.”

Đoạn Lĩnh liền cùng Lý Tiệm Hồng vỗ tay lập thệ, Lý Tiệm Hồng nói: “Cha đi đánh giặc, hừng đông sẽ trở lại, ngày mai liền đón con về nhà.”

Đoạn Lĩnh đột nhiên ôm lấy cổ của Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng cười nói: “cũng đã mười ba tuổi rồi, đừng có rề rề rà rà nữa.”

Lúc này Đoạn Lĩnh mới buông Lý Tiệm Hồng ra, Lý Tiệm Hồng vội vàng rời khỏi hậu viện, phóng người lên ngựa. Đoạn Lĩnh men theo hàng rào leo lên, lại treo người trên hàng rào nhìn ra, thấy Lý Tiệm Hồng cỡi chính là Bôn Tiêu, trên yên còn đeo theo một cái hợp kiếm, hắn đem trường kích đặt vào phía sau, hướng về Đoạn Lĩnh nói: “Nhanh xuống dưới đi, cẩn thận kẻo ngã.”

“Phụ thân bảo trọng!” Đoạn Lĩnh nói.

Hai chân Lý Tiệm Hồng siết chặt bụng ngựa, hướng về phía Đoạn Lĩnh nghiêng người, một chân đá ra bảo trì cân bằng, đặt lên trán Đoạn Lĩnh một nụ hôn, Đoạn Lĩnh cũng đáp lại một nụ hôn lên mặt hắn. Ngay sau đó Lý Tiệm Hồng liền run cương ngựa, hô to một tiếng: “Giá!” Cả người lẫn ngựa lập tức hóa thành một trận gió, tiêu thất khỏi con ngõ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.