Tương Kiến Hoan

Chương 28: Chương 28: Thế cục




Nhân sinh trên đời, luôn có một số việc cho dù phải vượt qua đao sơn hỏa hải, nước sôi lửa bỏng, biết rõ phải chết vẫn muốn đi làm.

Thái Văn không thể lựa chọn một mục tiêu khác sao?

Đối với câu hỏi này, Lý Tiệm Hồng chỉ trả lời không thể, Thái Văn đã không còn lựa chọn nào khác.

Phụ thân của Thái Văn và Thái Diêm từng là đại nho vùng Trung Nguyên, sau khi Liêu đế công phá Thượng kinh, Thái Nghiệp đầu hàng, là một trong những người đầu tiên phát thảo ra cơ chế của Nam diện quan. Sau đó Trần quốc lập kế phản gián, Thái Nghiệp bị Liêu đế hàm oan xử tử, chỉ để lại hai huynh đệ Thái Văn và Thái Diêm sống nương tựa lẫn nhau, mà Thái gia ở phía nam hiện tại cũng là nhân tài điêu linh, nhân khẩu thưa thớt, không thể nương tựa. Sau đó Gia Luật Đại Thạch lại vì Thái gia lật lại án oan, sau đó phải thu xếp người nhà họ Thái như thế nào đã trở thành vấn đề khó khăn lớn nhất.

Nếu người của Thái gia ra làm Nam diện quan nhất định sẽ người người kiêng kỵ, thế nhưng quan hệ bên Bắc viện thì lại bị người họ Hàn và Tiêu thái hậu nắm chặt trong tay, tuyệt đối không cho phép Gia Luật Đại Thạch có cơ hội lợi dụng sơ hở, duy chỉ có võ quan là thích hợp nhất với Thái Văn. Lĩnh binh sao? Không được, trong nhà còn có ấu đệ phải trông nom, vì vậy Thái Văn liền được bổ nhiệm vị trí tại Tuần phòng ty ở Thượng kinh, hắn còn không ngừng cố gắng đảm trách.

Thái gia căn bản không phải võ tướng thế gia, vì vậy cho dù Thái Văn có chăm chú khổ luyện công phu đến đâu cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, căn cốt không cho phép, khó thành đại tướng, nếu không có chiến loạn còn tốt, một khi quốc gia có nạn, kết quả của hắn đã có thể nhìn thấy từ trước. Lúc Lý Tiệm Hồng bàn bạc kế hoạch cùng Gia Luật Đại Thạch đã từng hỏi đối phương không ít lần, thế nhưng Gia Luật Đại Thạch lại cho rằng mặc dù Thái Văn không đủ năng lực nhưng thắng ở trung tâm, cho dù phải liều mạng cũng sẽ nhất quyết thủ hộ kinh thành, Lý Tiệm Hồng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thái Văn quả nhiên đem cái mạng nhỏ của mình bồi vào Thượng kinh, hắn đã dùng tính mệnh của một đứa con vợ lẽ để đổi lấy lòng tin tưởng tuyệt đối của Gia Luật Đại Thạch với Thái gia, đổi lấy tiền đồ cẩm tú của Thái Diêm.

“Hết thảy đều sẽ qua thôi.” Lý Tiệm Hồng hướng về phía nhi tử nói, “Có một số việc, dù biết rõ sẽ chết vẫn phải đi làm, đó là ‘sỹ’.”

Sau chiến loạn, Thượng kinh từ từ khôi phục như thường, Ích Ung quán đã bị lửa đốt qua, hiện tại còn đang chỉnh lý kiểm kê điển tịch còn lại, để các môn sinh một kỳ nghỉ dài hạn. Ba ngày sau, Đường Tế Sự chọn một địa điểm mới làm học đường, để bọn môn sinh ban ngày đến đọc sách, buổi tối thì quay về nhà.

Lúc Đoạn Lĩnh gặp lại Thái Diêm lần nữa chỉ thấy trong lòng vạn phần chua xót, thế nhưng y vẫn nhớ lời Lý Tiệm Hồng đã dạy, nếu Thái Diêm không muốn nhắc đến thì y cũng sẽ không hỏi, chỉ xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Sau khi Thái Văn rời đi, Thái Diêm ít lời hơn nhiều, bình thường cũng không trò chuyện với đồng môn, thậm chí đối với Đoạn Lĩnh cũng chỉ giao tiếp vài câu không mặn không nhạt, phần lớn đều có liên quan đến học tập, sau khi tan học càng là nhấc túi liền đi.

Đoạn Lĩnh thì ban ngày đọc sách, buổi tối về nhà học tập võ nghệ cùng với Lý Tiệm Hồng, hiện tại y đã bắt đầu cảm thấy thời gian cấp bách rồi, trước kia lãng phí nhiều thời gian như vậy đơn giản là một loại ấu trĩ cực độ.

Y lúc nào mới có thể học được một phần bản lĩnh của phụ thân chứ? Đoạn Lĩnh vẫn thường tự hỏi vấn đề này, thế nhưng vẫn luôn không hỏi ra miệng, tránh né một chút cất lời: “Lúc nào con mới có thể đạt được trình độ như Lang Tuấn Hiệp?”

“Thiên hạ nhiều người như vậy.” Lý Tiệm Hồng đang giúp Đoạn Lĩnh lau kiếm, thuận miệng nói, “Tổng cộng cũng chỉ có bốn tên thích khách nổi danh, con sau này cũng không cần làm thích khách, học bọn họ làm gì?”

Đoạn Lĩnh không lên tiếng.

“Học một chút hay một chút.” Lý Tiệm Hồng nói, “Võ công không chỉ phải học mà còn phải luyện. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành nhìn mỗi người.”

Đoạn Lĩnh “Dạ” một tiếng, đã mấy tháng qua, y cũng trầm ổn hơn rất nhiều, còn tu tập một bộ nội công, mặc dù so với cái loại quái vật như Lang Tuấn Hiệp, Vũ Độc thì còn kém xa, thế nhưng cũng có thể cố sức dùng vài bước nhảy lên mái tường.

Lại thêm một mùa đông nữa đã đến, Đoạn Lĩnh bấm đốt ngón tay tính ngày, nếu như Gia Luật Đại Thạch thật sự giữ lời, Lý Tiệm Hồng cũng sắp phải xuất phát rồi, thế nhưng y cũng không hỏi, Lý Tiệm Hồng cũng không nhắc đến. Thẳng đến khi trận tuyết đầu đông chậm rãi phủ xuống, đem cả Thượng kinh trùm lên một tấm màn trắng bạc, Ty Nghiệp cũng đưa thiếp đến thông báo, đầu xuân Ích Ung quán sẽ hoàn tất tu sửa, lịch học tập trở về như trước.

Tháng ba sẽ vào học.

Buổi học võ công ngày hôm nay với Lý Tiệm Hồng đã kết thúc, Đoạn Lĩnh thu lại tư thế, hiện tại cũng đã trôi qua gần chín tháng, y cũng chỉ học được một bộ võ công như vậy, còn bị vây trong giai đoạn ngưng thần luyện kiếm chưa thể vượt qua. Giữa lúc hai phụ tử đang cùng nhau nói vài chuyện phiếm, bên ngoài có một vị khách gõ cửa.

“Y phản.” Thanh âm của Tầm Xuân phu nhân cất lên.

Lý Tiệm Hồng đứng tại hành lang, Đoạn Lĩnh vừa định bước qua hắn đã khoát tay chỉ chỉ ra sân, ý bảo tiếp tục rèn luyện, không nên vào thêm rộn.

Lý Tiệm Hồng đáp: “Trước khi rời đi ta đã phân phó, nếu cần thiết có thể rút về trạng thái ngủ đông.”

Tầm Xuân không nói gì, thân hình giấu sau tường ngoại, chỉ thấy cái bóng không hề lay động trên nền tuyết.

Lý Tiệm Hồng cất lời: “Sau này, những chuyện ở đây đều giao lại cho ngươi.”

Tầm Xuân vẫn không lên tiếng.

Một lát sau, Lý Tiệm Hồng chậm rãi nói: “Mối thù của ngươi nhất định sẽ có thể báo được, chỉ là không phải bây giờ.”

Tầm Xuân thở dài.

Lý Tiệm Hồng nói: “Trừ phi ta tự mình đến, bằng không tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào đưa tiểu Vương gia đi.”

“Dạ.” Tầm Xuân đáp.

Đoạn Lĩnh đứng trong sân viện đầu tuyết đọng nghe được một trận sột soạt, tựa như Tầm Xuân phu nhân đang tìm kiếm cái gì đó, lát sau đã nghe người kia lên tiếng: “Đây là năm đó lúc thuộc hạ cùng sư đệ mỗi người đi một ngã, sư phụ có giao lại cho hắn một phong thư. Chỉ là phong thư này thuộc hạ trằn trọc mười một năm, thủy chung cũng không giao được cho hắn.”

“Hắn đã bao lớn?” Lý Tiệm Hồng có chút thờ ơ hỏi.

“Thành danh từ năm mười sáu.” Tầm Xuân nói, “Lúc đầu nhập dưới trướng Triệu Khuê thì là mười chín. Nếu hắn biết lầm đường quay lại, xin Vương gia lưu cho hắn một cái mạng.”

“Không thể nói rõ là lạc đường hay không lạc đường.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, “Chim khôn chọn cành mà đậu, mỗi người tự có vận mạng riêng của mình, ngươi giết ta, ta giết ngươi, không gì hơn cái này. Tính cách của hắn không giống với Lang Tuấn Hiệp, nếu hắn nguyện ý vì ta hiệu lệnh, ta sẽ trọng dụng hắn. Ngươi về đi thôi.”

Tầm Xuân hơi khom người cáo lui.

Lý Tiệm Hồng xoay người lại, tựa vào cột trụ tại hành lang, Đoạn Lĩnh cầm kiếm quay đầu nhìn phụ thân, phụ tử hai người cứ thế đối diện trầm mặc một lúc lâu.

“Cha phải đi rồi.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Bao lâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm.” Lý Tiệm Hồng đáp.

“Dạ.” Đoạn Lĩnh lên tiếng, lại tiếp tục luyện kiếm của mình, Lý Tiệm Hồng bước qua đoạn ngoặt của hành lang bước vào trong sảnh đường. Đoạn Lĩnh vẫn luôn biết ngày này sẽ đến, phảng phất chẳng hề kinh ngạc, chỉ là vẫn có chút mất mác.

Lại luyện kiếm một chút, Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn Lý Tiệm Hồng, thấy hắn ngồi ở giữa sảnh đường lẳng lặng nhìn mình, từng bông hoa tuyết tựa như chở đầy tang thương tuế nguyệt tung bay trước mặt bọn họ.

“Tương lai con không nhất định phải trở thành thiên cổ minh quân.” Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, nói, “Thế nhưng ắt hẳn sẽ là vị hoàng đế tuấn tú nhất lịch sử.”

Đoạn Lĩnh ngượng ngùng cười cười, y đã trưởng thành, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo mấy phần khí thế Lý Tiệm Hồng trao tặng, chỉ là cũng không trương dương như hắn. Khoảng giữa sảnh đường và sân ngoài phảng phất như có một mặt gương thật lớn, chiếu rọi hình bóng có chút trẻ con của Đoạn Lĩnh cùng với gương mặt ngưng trọng thành thục của Lý Tiệm Hồng, từng đường nét chồng chất lên nhau tưởng hai mà một.

“Con rất muốn theo cùng người.” Đoạn Lĩnh nói, “Thế nhưng con biết mình không thể tăng thêm phiền toái cho cha, con…”

“Không được nói nữa.” Lý Tiệm Hồng khoát khoát tay, nói, “Con còn nói thêm một câu nữa cha liền không đi, vốn ta cũng không quá muốn đi.”

Có một ngày nào đó, Đoạn Lĩnh đột nhiên hiểu được cứ ôm chầm Lý Tiệm Hồng như vậy cũng không phải chuyện nên làm, một năm nay y học được rất nhiều, có sự bầu bạn của Lý Tiệm Hồng, quá trình trưởng thành của y nhanh chóng hơn rất nhiều, cũng lại càng thành thục, toàn bộ cách suy nghĩ và làm việc đã hoàn toàn giống như một người thành niên tinh minh.

Mùa đông này cũng là mùa đông lạnh nhất tại Thượng kinh trong suốt mười năm gần đây, tuyết lớn phong đường, tuyết đọng trong sân cũng sắp cao đến hai xích, trong gian phòng đốt một cái lò than lớn, Lý Tiệm Hồng chậm rãi giáo dục Đoạn Lĩnh về triều đình, chính vụ và những vấn đề khác của Nam Trần. Trần quốc tuy có ba tỉnh sáu bộ, thế nhưng trên thực tế dùng hai vị văn võ tướng soái chấp chưởng quyền hành.

Triệu Khuê là võ tướng lập chiến công năm đó trong trận Hoài thủy, sau khi đại quân Trần quốc bỏ chạy, là một tay Triệu Khuê bảo hộ thành viên Lý gia toàn thân thoát hiểm, triệt thoái đến Tây Xuyên.

Mục Khoáng Đạt xuất thân sỹ tộc Kinh Xuyên, vượt qua khoa cử đoạt lấy giải nguyên, sau khi vào triều liền ổn định cục diện Đại Trần, là một văn tướng xuất chúng, trụ cột quốc gia.

Hoàng đế từ sau khi dời đô đến phía nam liền trường kỳ nằm trên giường bệnh, lại chưa lập thái tử Tứ Vương gia Lý Diễn Thu ở lại trong chiều phụ tá xử lý chính vụ, Lý Tiệm Hồng đóng tại tái ngoại chinh chiến. Theo lý thuyết, lập trữ nên lập trưởng[1], ai cũng cho rằng Lý Tiệm Hồng sẽ kế vị, ban đầu Lý Tiệm Hồng có quan hệ mật thiết với quân đội, Triệu Khuê cũng trở thành hậu thuẫn lớn nhất của hắn, thế nhưng theo thời gian trôi qua, Triệu Khuê đã không muốn tiếp tục ủng hộ Lý Tiệm Hồng nữa.

“Vì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Cực kì hiếu chiến.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Tham luyến chiến trường, bọn họ sợ sau khi ta lên ngôi hoàng đế liền đại quy mô động binh, khiến Đại Trần tự nhận diệt vong. Thế nhưng trái lại dẫn đến tình huống hôm nay, Liêu quốc đã không còn là địch nhân cường đại nhất, bởi vì người Liêu tiến nhập Trung Nguyên đã quá lâu, dần dần cũng bị người Hán đồng hóa, không còn hung mãnh nữa. Bây giờ có một đầu lang càng thiên về phương bắc nổi lên, dã tâm bừng bừng, tùy thời đều có thể xuôi nam.”

“Vì vậy kế hoạch của tương lai chi bằng liên Liêu kháng Nguyên.” Lý Tiệm Hồng thuyết, “Quốc thù gia hận, chi bằng tạm thời buông xuống, nếu như vẫn cứ kềm chế lẫn nhau, Liêu Hán hai nhà đều sẽ bị dòng họ Bố Nhi Xích Kim tiêu diệt. Bọn họ tựa như sài lang vậy, chỉ cần hạ được một thành trì liền đem máu nhuộm đỏ đại địa, đánh dấu lãnh thổ của mình.”

Đoạn Lĩnh cũng từ chỗ của Lý Tiệm Hồng học được không ít đặc điểm của chính vụ Liêu quốc. Từ sau khi Liêu Thái Tổ nhập Trung Nguyên, triều đình Liêu quốc liền chia làm Nam diện quan cùng Bắc diện quan, Nam diện quan phần lớn là người Hán, phía Bắc diện quan thì chỉ có một nhà người Hán, còn lại đều là người Liêu. Theo quan chế của Bắc diện quan lại còn phân ra bắc viện cùng nam viện, cùng nhau chấp chưởng binh quyền.

Nam viện và Bắc viện chính là tượng trưng cho đại quyền của Liêu quốc, trong Nam viện có một người Hán duy nhất của Bắc diện quan, Hàn Duy Dung, mà hậu thuẫn phía sau gã chính là Tiêu thái hậu. Mà Bắc viện đại vương vừa vặn chính là Gia Luật Đại Thạch..

Quyền lực của Hàn Duy Dung và Gia Luật Đại Thạch tại Liêu quốc vẫn luôn nắm giữ thế cục ngang bằng. Mấy năm trước Hàn Duy Dung dùng cớ cầu học đưa nhi tử của mình là Hàn Tiệp Lễ đến Thượng kinh, cũng có ý tứ để lại làm con tin. Thế nhưng sau khi rời khỏi học đường, Hàn Tiệp Lễ liền mượn cớ rời đi, hiển nhiên là cảm thấy không quá tin tưởng Gia Luật Đại Thạch.

“Gia Luật Đại Thạch khi còn trẻ cũng là hổ dữ phương bắc.” Lý Tiệm Hồng nói, “Thế nhưng mấy năm nay sống trong an nhàn, lại quanh năm chìm đắm giữa tửu sắc, thân thể đã bị đào rỗng, lần trước còn bị trúng tên ngã ngựa. Kết cục của Liêu quốc trong tương lai đã có thể nhìn lấy.”

“Rượu trong Quỳnh Hoa viện có phải hay không…” Đoạn Lĩnh còn nhớ rõ những việc ngày đầu tiên cùng Lang Tuấn Hiệp đến Thượng kinh.

“Nói có độc là không thể nào.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Thế nhưng nếu trường kỳ uống vào sẽ tổn thương thân thể, hao tổn tinh thần. Mục đích của các nàng cũng không phải là Gia Luật Đại Thạch, mà là Liên đệ và Hàn Duy Dung.”

“Không đợi các nàng ám sát, lão đầu Gia Luật Long Tự kia đã không chống được nữa mà băng hà. Tiểu hoàng đế Gia Luật Tông Chân hiện nay lại bị Tiêu thái hậu nhìn chằm chằm, đã nhiều năm không đến Thượng kinh, càng không có khả năng xuất hiện tại Quỳnh Hoa viện, khiến các nàng không có cơ hội.”

“Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô, Gia Luật Tông Chân, Thái Diêm, Hách Liên Bác, Hàn Tiệp Lễ… Những người này, tương lai có thể đều là kẻ địch của con.” Cuối cùng Lý Tiệm Hồng còn nói.

Đoạn Lĩnh trầm mặc một lúc lâu, Lý Tiệm Hồng lại lên tiếng: “Ta có thể giúp con thu thập một người liền tính một người, đợi sau khi cha về phía nam cũng sẽ không xưng đế. Gia gia của con đã không còn được bao lâu, vô pháp xử lý chính sự, chỉ có thể buộc người truyền ngôi cho Tứ thúc của con, sau đó Tứ thúc của con chỉ có thể truyền ngôi Thái tử cho con, không còn bất kỳ nhân tuyển nào khác.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Còn người?”

Lý Tiệm Hồng đáp: “Cha là không thể đảm đương được ngôi hoàng đế, hơn nữa trước tiên còn phải giúp Tứ thúc của con giãy ra khỏi sự khống chế của Mục Khoáng Đạt và Triệu Khuê đã.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Hiện tại Tứ thúc thế nào?”

“Y là một cái ấm sắc thuốc.” Lý Tiệm Hồng nói, “Hơn nữa hiện tại quyền thần đương đạo, y cũng không thể làm gì. Mục Khoáng Đạt quyền khuynh triều dã, trái lại cũng dễ đối phó, phiền toái nhất chính là Triệu Khuê chấp chưởng binh quyền.”

“Vì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Con lại cảm thấy Mục Khoáng Đạt rất khó đối phó.”

“Bởi vì Mục Khoáng Đạt thông minh.” Lý Tiệm Hồng nói, “Y là người đọc sách, y dám thay triều đổi đại tự mình làm Hoàng đế, chỉ cần có thể khống chế được Tứ thúc của ngươi y đã đạt thành ước nguyện, y coi như có quyền Hoàng đế. Nhưng Triệu Khuê không giống vậy, hắn muốn tự mình đăng cơ.”

“Bởi vì hắn là quân nhân.” Đoạn Lĩnh đã hiểu.

Lý Tiệm Hồng gật đầu, đáp: “Sau trận Hoài thủy hắn đã có tâm mưu phản, chiêu hiền đãi sỹ, tập hợp binh mã, tự dưỡng tư binh, chỉ chờ ngày xưng đế. Thế nhưng nếu như một ngày cha của con chưa chết thì hắn vẫn chưa thể an tâm, hắn chính là một kình địch xứng tầm.”

Đoạn Lĩnh vẫn là lần đầu tiên nghe được phụ thân nói ra hai chữ ‘kình địch’ này, y mẫn cảm phát giác được, Triệu Khuê hẳn là một nhân vật phi thường khó đối phó. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng nhất định hiểu rõ lai lịch của địch nhân hơn y, có đôi khi, Đoạn Lĩnh chỉ hận bản thân sao không thể nhanh chóng trưởng thành hơn một chút, có thể giúp đỡ cho phụ thân được một phần. Thế nhưng y cũng rõ ràng, hành quân đánh trận, cho dù y học cả đời cũng không thấy được bóng lưng của phụ thân.

Y bỗng nhiên hiểu được lời nói của Lang Tuấn Hiệp, cũng hiểu được câu trả lời mà mình vẫn băn khoăn bấy lâu nay. Học võ có ích lợi gì? Học được rồi vẫn xa xa thua kém phụ thân ngươi. Muốn tạo nên một phen sự nghiệp, trở thành người hữu dụng với thiên hạ, chỉ có đọc sách.

——————-

1/ Lập trữ nên lập trưởng: Trữ ở đây là trong trữ quân, một từ cổ, có nghĩa là người kế vị đại nhiệm. Cả câu ý là, lập người thừa kế nên lập con trai lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.