Tương Kiến Hoan

Chương 20: Chương 20: Vương đạo




“Trên đời này, thật sự không có một ai đủ khả năng giết được Lý Tiệm Hồng sao?”

Mục Khoáng Đạt thở ra một hơi thật dài, đứng phía sau hắn chính là Thương Lưu Quân vẫn đang che mặt.

Mà người đang đối diện với Mục Khoáng Đạt lại là đại tướng quân Triệu Khuê, hôm nay Triệu Khuê mặc lên người một bộ y phục văn sĩ ngồi trong phòng luyện chữ, bên cạnh y vẫn là Vũ Độc vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng.

“Cũng không phải không giết được.” Triệu Khuê đáp, “Mà là không thể giết, Vũ Độc, Thương Lưu Quân, Trịnh Ngạn cùng với Vô Danh Khác đều chịu sự quản chế của Trấn Sơn Hà. Chỉ cần một ngày Lý Tiệm Hồng còn nắm thanh kiếm kia trong tay, bọn họ liền không thể ra tay với hắn.”

Nét chữ của Triệu Khuê mạnh mẽ thay đổi, ngọn bút dưới tay không ngừng di chuyển tựa như bạo vũ ẩn giấu vô số đao phong.

“Từ sau khi Duyên Đà bỏ mạng.” Triệu Khuê trầm giọng, “Thiên hạ liền khó thể tìm được người có thể đối địch với Lý Tiệm Hồng.”

“Cho dù có mạnh mẽ hơn nữa chung quy cũng chỉ là con người.” Mục Khoáng Đạt hời hợt nói, “Là người liền có nhược điểm. Chỉ cần có thể định liệu trước mọi việc, đem hết tất cả biến số đều nắm trong lòng bàn tay liền không thể xảy ra sai sót.”

Triệu Khuê lại nói: “Vô Danh Khách có lẽ chính là biến số của hắn, người này đầu tiên phản bội sư trưởng, sau đó huyết tẩy toàn bộ môn phái, cho đến nay vẫn không có giao phó rõ ràng. Căn cứ Vũ Độc hồi báo, chúng ta đã tra được hành tung của y, nguyên quán người này vốn tại cuối dãy Tiên Ti sơn, mà trong khi Lý Tiệm Hồng đào vong dường như cũng từng dừng lại tại nơi này một thời gian ngắn.”

Mục Khoáng Đạt nâng chung trà lên uống một ngụm, tầm mắt hướng về phía hành lang: “Ta đối với hắn thật sự chính là thúc thủ vô sách, chỉ đành phải giao lại cho tướng quân.”

“Trừ những người đó ra trên đời này còn có một nhân vật,” Triệu Khuê đặt bút xuống, “Nói không chừng có thể cùng Lý Tiệm Hồng đánh một trận.”

Triệu Khuê nhìn về phía Mục Khoáng Đạt nói: “Nhưng ta mời không được gã, cũng chỉ đành giao lại cho Thừa tướng rồi.”

Mục Khoáng Đạt như đang cân nhắc gì đó vẫn không có lên tiếng.

“Năm đó Vong Bi đại sư bị Duyên Đà đánh trọng thương, Đoạn Trần Duyên cũng truyền vào tay của Không Minh.” Triệu Khuê thuật lại, “Không Minh còn có một người sư đệ để tóc tu hành, sau đó gã phản bội sư môn, trộm đi Đoạn Trần Duyên.”

“Vũ Độc cùng Thương Lưu Quân là không thể làm gì khác được.” Triệu Khuê thở dài, nói “Trên đời này trừ Lý Tiệm Hồng ra bọn họ ai cũng có thể giết, duy chỉ có hắn là không được.”

“Mà Vô Danh khách đến đây hẳn là thân mang trọng trách, người Nguyên đã khai chiến với Liêu quốc, nếu không có gì ngoài dự liệu, chỉ trong vài tháng tới chiến hỏa sẽ nổi lên khắp nơi, Lý Tiệm Hồng nhất định nắm chặt thời cơ này hiện thân.”

Mục Khoáng Đạt trầm mặc một lúc lâu, không nói gì.

Người Nguyên xuôi nam, trước hết phá thành Hồ Xương, trên dưới Liêu quốc đều nhất tề bị kinh động đến, bách tính chạy nạn đều ồ ạt hướng về Thượng kinh, khoảng trung tuần tháng sáu đã có gần ba vạn người tập kết bên ngoài thành môn. Lý Tiệm Hồng cưỡi ngựa mang theo Đoạn Lĩnh một đường đi theo quan đạo đến bên ngoài cửa thành.

“Người nào!” Thủ vệ thành môn hô to, “Đưa ra công văn, lục soát toàn thân!”

Lý Tiệm Hồng quay đầu ngựa hướng về phía tường thành huýt dài một tiếng, Thái Văn cũng đang phụ trách thủ thành thoáng nhìn qua liền gọi người mở cửa, để hai người vào trong..

“Hướng về phía y cảm tạ.” Lý Tiệm Hồng phân phó Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh liền ngồi trên lưng ngựa ôm quyền hướng về phía Thái Văn ở đằng xa, Thái Văn cũng đáp lễ chắp tay, lường trước công vụ bề bộn nên không bước đến chào hỏi phụ tử hai người, cũng không tìm hiểu bọn họ ra khỏi thành để làm gì.

Tuy bọn họ chỉ mới rời đi được vài ngày, thế nhưng khi về đến nhà Đoạn Lĩnh lại cảm thấy giống như đã cách một đời. Đêm đó khi nghĩ cách cứu viện Bạt Đô, từ lúc bước ra khỏi nhà bọn họ đã không tự chủ được bước lên một con đường lớn ào ào dậy sóng. Chỉ trong một đêm y trở thành Hoàng tộc Nam Trần, phụ thân cũng là đệ nhất võ tướng biên quan, chiến thần của người Hán…. Hiện tại tình huống Nam Trần biến hóa thất thường, Lý Tiệm Hồng phải lưu lạc thiên nhai, phụ tử hai người ở nơi này nương tựa vào nhau.

Nhân sinh của Đoạn Lĩnh tao ngộ không ít kịch biến, tất cả những bí mật mà Lang Tuấn Hiệp vẫn giữ kín như bưng, khi phụ thân của cậu xuất hiện —— hết thảy đều có giải thích.

Nhân sinh của mỗi người đều có lúc muốn thành một phen đại nghiệp.

Có rất nhiều lời trước kia cậu không hiểu được, hôm nay cũng thoáng cái đã nhìn thấy rõ ràng.

Đoạn Lĩnh ngồi ở hành lang, ngơ ngác nhìn vào trong viện.

“Cha.”

“Ôi! Con trai.” Lý Tiệm Hồng vẫn không có chút thay đổi nào, dẫn theo Đoạn Lĩnh đi tưới nước cho hoa viên.

Đoạn Lĩnh không lên tiếng, Lý Tiệm Hồng sau khi tưới hoa xong liền gánh nước, nấu cơm, ngồi bên giếng làm cá chuẩn bị thức ăn cho Đoạn Lĩnh.

Loạt biến cố này đến quá đột nhiên, Đoạn Lĩnh cũng không biết phải xử sự thế nào cho đúng, cậu nhìn bóng lưng của Lý Tiệm Hồng rồi lại nhớ đến những người mình đã nhận thức như Không Minh đại sư, phu nhân Quỳnh Hoa viện, Lang Tuấn Hiệp thậm chí ngay cả phụ thân của mình đều đã trở thành người xa lạ. Tất cả tựa như mộng ảo.

Lý Tiệm Hồng đánh xong vảy cá rồi quay đầu nhìn Đoạn Lĩnh, hỏi: “Đói bụng sao? Khoảng hai khắc nữa là dùng cơm được rồi.”

“Cha.” Đoạn Lĩnh gọi, “Con hiện tại phải làm cái gì?”

Lý Tiệm Hồng ngẩn ra, tiện thể nở một nụ cười, cầm con cá tiến vào trù phòng, Đoạn Lĩnh ngơ ngác đuổi theo, ở đằng xa nhìn Lý Tiệm Hồng bắt đầu nhóm lửa bắt nồi.

“Con muốn làm gì thì làm cái đó.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, “Những ân oán kia đều là chuyện của cha, hoàn toàn không phải gông xiềng của con.”

Đoạn Lĩnh nói: “Chuyện của cha cũng là chuyện của con, là một Vương gia cần phải làm gì?”

Lý Tiệm Hồng kéo Đoạn Lĩnh ra xa một chút, lại đứng che trước người cậu miễn cho khi thả cá vào chảo có dầu văng trúng, lại nghe ‘xèo xèo’ một trận, mùi thơm nhẹ nhàng xông vào mũi.

“Tứ thúc của con vẫn chưa có con nối dòng.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng nói, “Dù cho có, vị trí Đế quân Nam Trần trong tương lai cũng là của con, con không phải Vương gia, là Hoàng đế..”

Đoạn Lĩnh: “…”

Lý Tiệm Hồng lại trở tay gõ vào chảo, ngón tay trái bắn nhẹ một cái, con cá trong chảo liền lật sang mặt khác, phần đã chín vàng lộ ra ngoài mặt, lấp lánh tỏa hương.

“Đọc sách, học cách làm sao làm Hoàng đế.” Lý Tiệm Hồng cười nói, “Miễn cho sau khi đăng cơ lại luống cuống tay chân, còn nhớ lão tổ tông đã nói thế nào sao??”

“Trị đại quốc…” Đoạn Lĩnh nhìn con cá trong chảo, nói, “Cũng như nấu ăn.”

“Có thế chứ.” Lý Tiệm Hồng nghiêm túc nói, “Xem ra đọc sách vẫn có chỗ dùng.”

Đoạn Lĩnh nói: “Nhưng con cái gì cũng không biết.”

Lý Tiệm Hồng lại cho vào chảo nửa chén nước, ném thêm vài lát hành gừng tỏi rồi đậy nắp lại, rửa tay nói: “Không biết thì học, Bệ hạ, đi lấy chén ăn cơm nào!”

Lý Tiệm Hồng ôm ngang Đoạn Lĩnh nhấc lên, Đoạn Lĩnh bị đặt ở bên ngoài phòng ăn, ngoan ngoãn chạy đi lấy chén đũa dọn ra.

“Nếu rảnh rỗi không có việc gì thì cứ ngẫm lại xem sau khi lên làm Hoàng đế sẽ phải làm những gì.”

Lúc ăn cơm, Lý Tiệm Hồng nghiêm túc nói với Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười gật đầu, Lý Tiệm Hồng lại dặn dò: “Mọi việc trước khi xác định xong chỉ cần bản thân biết là tốt rồi, đừng nên nói với người ngoài, không tốt sẽ khiến người dố kỵ. Dù sao người trên đời này, tám chín phần mười đều là không làm được Hoàng đế.”

Đoạn Lĩnh cười ha ha, tuy rằng nói là nói như vậy thế nhưng cậu vẫn cảm giác chuyện còn rất xa xôi. Màn đêm buông xuống, Lý Tiệm Hồng ôm đầu gối ngồi ngoài hành lang nhìn lên trời cao, Đoạn Lĩnh đi lật sách đọc, chuẩn bị ứng phó với cuộc thi sắp đến, một hồi liền ghé vào bàn ngủ gật. Lý Tiệm Hồng thấy vậy liền cẩn thận ôm cậu lên đưa về phòng, cha con hai người cùng nhau say giấc.

“Sĩ không thể để ý chí không kiên định…”

Khí trời dần dần nóng lên, Đoạn Lĩnh học thuộc lòng từng đoạn thánh nhân dạy dổ, nhịn không được liếc về phía Lý Tiệm Hồng cũng đang đọc sách bên cạnh.

“… Gánh nặng mà đường vẫn còn xa.” Lý Tiệm Hồng đạm nhiên tiếp lời.

” Gánh nặng mà đường vẫn còn xa.” Đoạn Lĩnh cũng học thuộc lòng theo.

Trong lòng của cậu tràn ngập nghi hoặc, phụ thân chỉ có một người coi cút, dưới tay dường như chỉ có một mình Lang Tuấn Hiệp là có thể dùng, Nam Trần có hơn mười vạn binh mã, giang sơn vạn lý, nếu chỉ dựa vào một thân phận Hoàng tộc kia làm sao có thể thu phục?

“Cha.” Đoạn Lĩnh hỏi, “Cha nhận thức Gia Luật Đại Thạch không?”

“Ta có biết gã.” Lý Tiệm Hồng nói, “Nhưng gã vẫn luôn giả vờ không biết ta.”

Đoạn Lĩnh: “???”

Lý Tiệm Hồng chế nhạo: “Tựa như một người bị một người khác đánh, người bị đánh liền luôn đi đường vòng không muốn thấy người kia vậy.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Như vậy ông ta sẽ tìm phiền phức cho chúng ta sao? ” Đoạn Lĩnh sau khi suy tư những lời này liền hiểu thân phận của phụ thân phi thường mẫn cảm, chỉ cần một ngày bị tách ra lẻ loi, nhất định sẽ có cừu gia tìm đến cửa.

“Gã sẽ không.” Lý Tiệm Hồng nói, “Trước đây chúng ta là cừu gia của gã, bây giờ đã không phải rồi. Cái tên Gia Luật Đại Thạch này phi thường giảo hoạt, từ trước đến nay theo gió mà nghiêng, huống hồ hắn còn chưa biết ta đã đến.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Phía nam làm sao bây giờ?”

“Mấy ngày nay cha đều đang nghĩ.” Lý Tiệm Hồng trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Không phải là mượn binh thôi sao, trước kết minh mượn hơi người Liêu đối kháng quân Nguyên. Nếu Gia Luật Đại Thạch nguyện ý cho ta mượn một vạn binh mã, muốn bắt Triệu Khuê cũng không phải chỉ là nói đùa.”

“Gã sẽ nguyện ý cho chúng ta mượn binh sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng đáp: “Cái này cần phải có kế sách, cha cũng là đang cân nhắc chuyện này, muốn tìm ra một lý do khiến gã chấp nhận được. Ngày đó chuyện ta nói với phụ thân của Bạt Đô cũng là đang bố trí chuyện này, ta nhượng hắn dồn binh lực về phía Ngọc Bích quan, quân đội Nam Trần liền không đến được, Thượng kinh chỉ có thể cầu viện về phía tây nam.”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Sau đó con cũng sẽ giống như Bạt Đô, trở thành chất tử giữ lại ở nơi này…”

“Không được.” Sắc mặt của Lý Tiệm Hồng trầm xuống, thanh âm cũng nặng nề, “Lời này không được nói nữa, ở trong mắt con cha là người như vậy sao?”

Đoạn Lĩnh liền gật đầu biểu thị đã biết, một lát sau lại trộm liếc Lý Tiệm Hồng, cảm thấy đối phương tựa hồ có chút tức giận liền chạy qua lấy lòng hắn. Lý Tiệm Hồng quay người lại ôm cậu, thản nhiên nói: “Tuyệt đối không thể để Gia Luật Đại Thạch biết được thân phận của con.”

Đoạn Lĩnh lại “Dạ” một tiếng, Lý Tiệm Hồng nói: “Nếu có động tĩnh gì khác cha sẽ thương lượng với con, đừng lo lắng những việc này nữa.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, sau đó dựa vào trong lòng Lý Tiệm Hồng tiếp tục đọc sách. Lý Tiệm Hồng nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ cũ kỹ ố vàng được treo gần đó, một phương lãnh thổ rộng lớn ở phía bắc bản đồ, hợp với Ngọc Bích quan tại nam, thẳng đến Hoài Thủy nhập thành một thể, trên đó có đề chữ đỏ thật lớn —— Liêu.

Suốt mấy ngày nay Lý Tiệm Hồng đều đang suy tư, mà ngày thi của Đoạn Lĩnh cũng càng lúc càng gần. Nói ra cũng kỳ quái, Đoạn Lĩnh luôn cảm thấy mình giống như một đêm liền trưởng thành, những thứ lúc trước yêu thích hiện tại phảng phất lại không quá quan tâm lưu ý, cũng không giống như trước kia nhao nhao ồn ào muốn ra ngoài chơi đùa. Trong nhân sinh của cậu, tựa hồ còn có chuyện gì khác trọng yếu hơn đang chờ đợi.

Đây chính là thiên mệnh thôi thúc? Đoạn Lĩnh bắt đầu đối với phụ thân sinh ra một loại tình cảm mãnh liệt, sự sùng bái của cậu đối với Lý Tiệm Hồng trước giờ vẫn không qua loa, thế nhưng dần dần lại cảm thấy phụ thân cho dù vẫn là phụ thân của cậu, thế nhưng người lại còn có trách nhiệm không thể trốn tránh đối với càng nhiều người hơn nữa. Hay là cũng giống như phu tử đã nói, đó chính là cái loại gọi là Vương đạo gì đó, mà cái Vương đạo này là thuộc về cả hai người bọn họ.

Cậu bắt đầu tránh làm phiền Lý Tiệm Hồng, tận lực không cắt đứt đối phương trầm tư suy nghĩ. Mùa hè chậm rãi bước đến, tiếng ve ra rả không dứt bên tay, mùa hè thượng kinh khô ráo mát mẻ, còn có một loại khí tức tươi mát.

Hôm nay Đoạn Lĩnh đeo vào một cái túi nhỏ, bước dọc qua hành lang, hướng về phía Lý Tiệm Hồng đang uống trà trong thính đường nói: “Cha, con đi tham dự kỳ thi nhập học.”

Lý Tiệm Hồng ngồi trong thính đường nhìn cậu, ánh mắt hết sức phức tạp lại tràn đầy ý tứ ấm áp yêu thương.

“Con đã trưởng thành.” Lý Tiệm Hồng nói.

Đoạn Lĩnh đứng tại hành lang đắm mình trong ánh nắng mùa hè rực rỡ chiếu sáng, không hiểu vì sao khi nghe được phụ thân nói như vậy, cậu trái lại cảm thấy một chút khổ sở.

“Bất quá cha lại rất thích bộ dáng bây giờ của con.” Lý Tiệm Hồng mỉm cười đứng dậy, nói, “Đi đi.”

Đoạn Lĩnh vốn không muốn để Lý Tiệm Hồng hao tâm tổn sức vào chuyện của mình, Lý Tiệm Hồng lại vẫn luôn thương nhớ, đem tất cả những thứ cần thiết đều thu thập xong để ở một bên, lúc này liền buông chén trà xuống, mang theo bao quần áo đứng dậy, cùng Đoạn Lĩnh đi đến Ích Ung quán tham gia khảo thí.

Đây là lần đầu tiên trong đời Đoạn Lĩnh tham gia khảo thí, trong ngực vẫn là có chút khẩn trương, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Không cần phải lo lắng, thi không được cha lại dùng chút tiền bạc đưa con vào trong đó chơi là được.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, cảm giác khẩn trương cũng bị hòa tan đi không ít. Ngày hôm đó trong Ích Ung quán chật ních sĩ tử dự thi, ồn ào nhốn nháo, Lý Tiệm Hồng tìm lấy một vị trí cho cậu ngồi xuống, lại thấp giọng nói: “Cha ở ngay trên ngọn cây bên ngoài viện kia đợi con.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Cha cứ về trước đi thôi.” Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy ngượng ngùng, bên trong Ích Ung quán hiện tại người qua kẻ lại cũng không có bao nhiêu người chú ý đến bọn họ. Lý Tiệm Hồng còn dọn giấy bút giúp cậu, nói thêm: “Tương lai những tràng diện lớn con phải ứng phó còn rất nhiều, tùy tiện viết thôi, năng lực của con cũng không cần dựa vào một trang giấy đến chứng minh. Cha rất tin tưởng con, không cần quá coi trọng.”

Đoạn Lĩnh đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Tiệm Hồng, hướng về phía hắn gật đầu, học văn hay võ tốt, mưu cầu Đế vương gia, bản thân cậu đã là Đế vương gia thì còn cái gì cần lo lắng? Ý tứ của Lý Tiệm Hồng chính là làm mọi chuyện cũng không nên quá lao lực, miễn cho đột nhiên ra danh tiếng, đưa đến sự chú ý.

Lý Tiệm Hồng hướng về phía Đoạn Lĩnh dựng lên ngón tay cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.