- Hạ Nhược đại ca, ngươi nên đi tìm một chỗ ở trước, không nên tùy tiện đi tìm Trương Kim Xưng. Đại quân triều đình ở các lộ đều tập kết tại Trác quận, lúc này nên ẩn nhẫn một chút thì hơn.
Lý Nhàn chân thành nói.
Hạ Nhược Trọng Sơn gật đầu nói:
- An Chi, ngươi yên tâm đi, ngược lại là các ngươi, lần đi U Châu này cẩn thận chút. Kỳ thật, ta vẫn muốn đi cùng với ngươi, nhiều người hơn một chút cũng dễ làm việc hơn.
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Tâm ý của Hạ Nhược đại ca ta xin nhận, nhưng chuyến này đi U Châu kỳ thật ít người thì vẫn tốt hơn. U Châu có mấy vạn đạo quân tinh nhuệ, đi một trăm người so với đi mười người, kỳ thật ngược lại ít người có lợi hơn. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không tùy tiện làm bậy. Loại chuyện đi chịu chết, ta luôn luôn không có hứng thú.
Hạ Nhược Trọng Sơn cười cười nói:
- Vậy là tốt rồi, bảo trọng!
Lý Nhàn ừ một tiếng, chậm rãi nói ba chữ:
- Phải còn sống.
Hạ Nhược Trọng Sơn gật gật đầu, trở mình lên ngựa nói:
- Ta đã chọn mười chín con ngựa tốt nhất trong số chiến mã của người Đột Quyết, coi như là đưa cho mọi người làm lễ vật chia tay đi.
Y cực kỳ hâm mộ nhìn thoáng qua Đại Hắc mã của Lý Nhàn, sau đó nói với Lý Nhàn:
- Đương nhiên, không có của ngươi.
Lý Nhàn cười ha hả, khoát tay áo nói:
- Thuận buồm xuôi gió!
Hạ Nhược Trọng Sơn phất phất tay, mang theo hơn một trăm huynh đệ dưới tay phóng ngựa hất bụi mà đi. Đám người Lý Nhàn nhìn bóng lưng Hạ Nhược Trọng Sơn rời đi cho đến tận khi bụi mù tán đi.
Lý Nhàn kéo tay Âu Dương Thanh Thanh nói:
- Ngoan ngoãn cùng a gia đi tìm bọn Tiểu Địch, nghe lời. Không phải là tôi không muốn mang cô theo, cô có biết, nếu như mang theo cô tôi sẽ không rảnh tay rảnh chân. Trong lòng lo lắng cho cô, làm gì cũng bó tay bó chân. Chờ ta từ U Châu trở về tìm các người, chậm nhất là nửa năm.
Lúc trước đã thương lượng xong rồi, Âu Tư Thanh Thanh đã khóc nhưng giờ phút này lại kiên cường không rơi lệ. Nàng nắm chặt tay Lý Nhàn nói:
- An Chi, ta sẽ nghe lời huynh nói. Ta sẽ đếm ngày chờ huynh, đừng gạt ta, được không?
Lý Nhàn cười cười, vén sợi tóc trên trán Âu Tư Thanh Thanh nói:
- Lần này, chắc chắn sẽ không lừa gạt cô.
Âu Tư Thanh Thanh gật gật đầu, ôm cánh tay Lý Nhàn cọ sát lên mũi bỗng nhiên cười cười nói:
- Ta sẽ không trở thành thứ trói buộc huynh, huynh muốn... hãy nhanh chóng tìm ta.
Lý Nhàn vỗ vỗ lưng nàng gật đầu, nhìn về phía Trương Trọng Kiên nói:
- A gia, các người trên đường hãy cẩn thận chút.
Trương Trọng Kiên tùy ý dắt một con ngựa, nhảy lên lưng ngựa sau đó nói với Lý Nhàn:
- Biết rồi, con mẹ nó cứ lải nhải không dứt khoát, chúng ta phải đi rồi, đừng nhăn nhăn nhó nhó nữa, Thanh Thanh, chúng ta đi.
Âu Tư Thanh Thanh vâng một tiếng, Lý Nhàn ẵm nàng lên lưng ngựa, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có nồng đậm lưu luyến.
Âu Tư Thanh Thanh nói:
- An Chi, chăm sóc bản thân cẩn thận.
Lý Nhàn yên lặng gật gật đầu, chậm rãi đi đến bên người Trương Trọng Kiên. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi trịnh trọng nói một câu khiến Trương Trọng Kiên muốn đánh hắn một trận tơi bời khói lửa.
- A gia, chúc cha và cô cô sớm sinh quý tử.
Nói xong, Lý Nhàn giống như con thỏ nhảy hai ba bước chạy đến bên cạnh Đại hắc mã cưỡi lên, giơ hai tay dùng sức vỗ lên mông ngựa một cái. Đại Hắc mã bất mãn hí hai tiếng, lập tức vung ra bốn vó chạy vội đi. Hắn chạy trốn gọn gàng linh hoạt như thế, lại làm cho người ta tán thưởng bản lĩnh chạy trốn của mình. Mọi người Huyết kỵ và mã tặc Thiết Phù Đồ đồng thời ôm quyền với Trương Trọng Kiên, sau đó lên ngựa đuổi theo bóng lưng Lý Nhàn. Trương Trọng Kiên há miệng thở dốc, lập tức mỉm cười. Nhìn phương hướng Lý Nhàn biến mất, ông lẩm bẩm nói:
- An Chi, phải luôn luôn cẩn thận nhé.
Xoay người, ông nói với Âu Tư Thanh Thanh:
- Chúng ta đi thôi, con yên tâm, An Chi không có việc gì, bất kể chuyện gì cũng không làm khó được hắn. Không đến nửa năm, hắn sẽ mạnh khỏe hiện ra trước mặt con.
Thiếu nữ quật cường chờ cho trong tầm mắt không thấy bóng dáng của hắn rốt cuộc mới xoay người, nói với Trương Trọng Kiên một câu khiến trong lòng ông cảm động:
- A gia, chúng ta đi thôi.
Nàng gọi, a gia.
Lý Nhàn cưỡi Đại hắc mã một đường chạy như điên, ngay cả mọi người phía sau cưỡi chiến mã trăm dặm mới tìm được cũng không đuổi kịp hắn. Trong lúc chạy như điên, gió mạnh thổi đi một chút chua xót ở khóe mắt hắn.
A a a a!
Lý Nhàn điên cuồng hét vài tiếng, xua tan đau đớn đè nén trong lồng ngực.
Trong đây bao gồm cả hắn, hướng về phương xa, mười tám kỵ gió cuốn mây tan.
U Châu.
Trong phủ đệ của Hổ Bí Lang Tướng ở U Châu, một người đưa tin từ phía nam phong trần mệt mỏi trở về khom người với La Nghệ đang ngồi ở phía sau bàn cúi đầu đọc sách:
- Bẩm tướng quân, hai mươi ngày trước bệ hạ đã rời khỏi Đông đô, xa giá nghi trượng được hộ vệ của thiên tử lục quân hộ tống chậm rãi đi về hướng bắc, đại quân ở các lộ cũng đã tập kết xong, cũng đang xuất phát đi theo xa giá thiên tử.
La Nghệ buông sách trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nói:
- Bùi Củ nói thế nào?
Người đưa tin kia nói:
- Y nói rằng tướng quân yên tâm, bệ hạ đã hạ chỉ để ngài trấn thủ U Châu. Lần này chinh phạt Cao Cú Lệ, sẽ không điều động người nào của U Châu chúng ta.
La Nghệ thở phào nhẹ nhõm, cười cười nói:
- Biết rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi thật tốt đi.
Người đưa tin kia khom người lui ra ngoài.
La Nghệ đứng lên, giơ tay đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài. Lúc này đã đến tháng chín của năm Đại Nghiệp thứ bảy, vào thu, gió không còn làm cho người ta phiền chán khô nóng, thổi vào người cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái. Bởi vì xác định cái làm người ta nghiền ngẩm không ra bệ hạ sẽ không điều binh mã của U Châu, trong lòng La Nghệ rốt cuộc cũng yên tâm. Binh mã U Châu, là y mấy năm nay cực khổ lắm mới huấn luyện ra, là căn cơ để ngày sau y sống yên ổn, lần này bệ hạ thân chinh Cao Cú Lệ y thấy không ổn, cho nên tuyệt đối không thể binh lính U Châu tham chiến.
Mấy năm nay nghĩ hết cách khiến triều đình gia tăng binh lính tiếp tế tiếp viện cho U Châu gấp đôi có thừa, lại mạnh mẽ, cứng rắn giữ lại để tự dùng thuế phú quan phủ phụ cận U Châu đáng nhẽ phải nộp lên triều đình. Mặc dù làm như vậy, cũng chỉ là đủ nuôi năm nghìn giáp thiết kỵ giống như đốt tiền kia và tăng lên hai vạn giáp khinh bộ tốt mà thôi. Mà trên thực tế, tiền tiêu trên người hai vạn bộ tốt kia, còn chưa bằng một phần mười của năm nghìn Hổ Bí tinh giáp.
Mặc dù như vậy, binh mã U Châu cũng không thể tiếp tục mở rộng. Y không có quyền giữ lại trọn tiền lương của Trác quận, hiện tại y cũng không có lá gan này. Tiêu hao cho bộ giáp kỵ binh thật sự quá lớn, lớn đến mức chỉ dựa vào một mình U Châu đã nuôi không nổi, mà cho dù triều đình gia tăng gấp đôi tiếp tế tiếp viện cho Hổ Bí tinh giáp, trong tay La Nghệ vẫn không có tiền, bởi vì, trong báo cáo chuẩn bị của binh Bộ, Hổ Bí tinh giáp, chỉ có ba nghìn người.
Nhiều hơn tới hai ngàn người, là y dùng cái gọi là ăn bớt mới mở rộng ra được.
Bộ giáp thiết kỵ, thời điểm huấn luyện và chiến đấu mỗi người đều phải mặc áo giáp nặng hơn bốn mươi cân, cho nên phải là dũng sĩ có thân thể cường kiện mới được. Mà chiến mã cũng cần mặc giáp toàn bộ, cho nên cũng nhất định phải chọn lựa ngựa thượng đẳng. Vì đám bảo thể lực, thức ăn của giáp kỵ binh phải tốt, thịt và rau quả đều phải đảm bảo. Cỏ khô của chiến mã cũng phải là tốt nhất, còn hơn cả dân chúng bình thường đều luyến tiếc ăn lương thực tinh.
Một bộ giáp kỵ binh, ngoại trừ chiến mã của mình ra, còn cần một ngựa chạy tồi chở đồ trang bị, có một người chuyên môn phụ trách cuộc sống hàng ngày và áo giáp binh khí, còn cần một người chăn ngựa chuyên môn phụ trách chăm sóc chiến mã. Nói cách khác, tính cả hỗ trợ, người chăn ngựa, phụ binh, nhân viên hậu cần biên chế thực tế phải hơn hai vạn người. Điều này cần một con số khổng lồ để duy trì, đây là chỗ La Nghệ đau đầu nhất.
Không thể nghi ngờ, chiến lực của bộ giáp thiết kỵ là thiên hạ vô song. Man nhân trên thảo nguyên bất kể kiêu ngạo thế nào, từ xa nhìn thấy giáp kỵ binh của Đại Tùy cũng sẽ sợ tới mức giống như chim thú chạy trốn bốn phía. Nhưng, phải nuôi một đoàn kỵ binh như vậy, căn bản cũng không phải điều mà một châu một quận có thể gánh vác được.
Nếu hao phí vô số tài lực vật lực cũng như hao phí vô số tâm huyết của La Nghệ đặt trên giáp thiết kỵ bị điều đến Liêu Đông, La Nghệ chỉ sợ sẽ đau lòng đến chết đi.
May mắn, đút lót một khoản khổng lồ mười vạn quan kia không uổng phí chút nào.
La Nghệ đứng ở cửa sổ, nhìn cây cối xanh biếc tươi tốt bên ngoài, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực.
Đã đến lúc nên chuẩn bị rồi.
Thiên hạ sắp loạn, đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất thiên hạ này nhất định là phải dùng trên chiến trường. Đã từng, là dùng để bảo vệ quốc gia, là môn hộ kiên cố nhất Đại Tùy. Về phần tương lai Hổ Bí tinh giáp xuất hiện ở địa phương nào...
- Báo!
Cửa thư phòng truyền đến thanh âm của thủ hạ, La Nghệ bị cắt đứt suy nghĩ có chút ảo não. Y không kiên nhẫn xoay người nói:
- Nói, chuyện gì!
- Tướng quân, người phái đến Yến Sơn đã trở lại.
La Nghệ ừ một tiếng nói:
- Người đâu? Dẫn đến thư phòng của ta.
Không lâu sau, mấy binh sĩ đi vào thư phòng của La Nghệ, quì một gối nói:
- Thuộc hạ bái kiến Đại tướng quân!
La Nghệ gật đầu nói:
- Nói cho ta biết, ngọn nguồn chuyện xảy ra ở Yến Sơn!
Một người trong đó cúi đầu nói:
- Thuộc hạ dẫn người hai năm trước theo đám mã tặc tới quận Ngư Dương, sau lại đi theo đám bọn hắn tới Yến sơn. Người của thuộc hạ theo sát hành tung của bọn họ, không dám có một tia buông thả. Nhưng, không biết vì sao Long Vệ Đình của triều đình tìm được rồi lên Yến sơn, đánh nhau ác liệt với đám mã tặc này, trong lúc đó, người của Long Đình Vệ còn giết vài người của chúng ta, ít nhất một ngàn người của Long Đình Vệ đến Yến sơn, đúng lúc bắt gặp người Đột Quyết và mã tặc của Trương Trọng Kiên chém giết nhau. Sau khi giết chết toàn bộ người Đột Quyết Long Đình Vệ lại đuổi giết đám người Trương Trọng Kiên, người của chúng ta ở ngoại vi đều bị giết, cho nên sau đó, vì sao đám người Trương Trọng Kiên cũng không bị giết sạch, thuộc hạ cũng không rõ lắm.
- Long Đình Vệ?
La Nghệ lẩm bẩm nói:
- Người của Văn Ngoạt? Làm sao bọn họ có thể tìm được đến Thiết Phù Đồ chứ?
- Tướng quân, thuộc hạ nghĩ là, nếu không phải do bị người khác để lộ hành tung, thì người triều đình phái tới tuyệt đối không thể tìm thấy bọn họ. Hai năm qua thuộc hạ theo dõi mã tặc Thiết Phù Đồ cũng là đem hết toàn lực mới không bị bỏ rơi, mã tặc này rất cẩn thận, gần như không để lại dấu vết có thể điều tra nào.
- Còn có người nhìn chằm chằm Thiết Phù Đồ sao?
La Nghệ hỏi:
- Có thể phỏng đoán ai là người cũng theo dõi sát sao hành tung của Thiết Phù Đồ không?
- Tướng quân, trong mấy tháng này, chỉ có một người qua núi gặp Hồng Phất trong Thiết Phù Đồ. Bắt đầu từ ba tháng trước, lên núi tổng cộng năm lần, mỗi một lần đều chỉ ở lại hai canh giờ. Hơn nữa, theo thuộc hạ quan sát, người nọ lên núi, hình như Trương Trọng Kiên cũng không biết.
- Ai?
- Huynh đệ kết nghĩa của Trương Trọng Kiên, Lý Tĩnh.
- Lý Dược Sư?
Lông mày La nghệ nhíu lại, cười lạnh nói:
- Thú vị.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa thành U Châu, có một thư sinh tuấn tú khoanh tay mà đi, vừa đi vừa thỉnh thoảng chỉ điểm bình luận cảnh trí ven đường. Dáng người y cao ráo, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn cả người đều tản ra một cỗ phong độ nồng đậm của người tri thức, chỉ có điều thời điểm nhìn thủ vệ ở cửa thành, ánh mắt của y trong lúc vô ý lộ ra một tia lạnh lùng.
- Đãi đáo lai niên cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát...
(Trong bài thơ Bất đệ hậu phú cúc của Hoàng Sào)
Thư sinh tuấn tú nhìn đóa hoa cúc dại nho nhỏ ven đường, rất đắc ý ngâm hai câu thơ, làm cho vài nữ tữ đi ngang qua liên tiếp ghé mắt nhìn.
Sáu thanh niên trai tráng mặc trang phục tay sai đi theo phía sau thiếu niên kia, thái độ cung kính.
Thời điểm đi đến cách thành U Châu không xa, nhìn chỗ thành trì cao lớn chắc chắn này, người nào đó không kìm nổi phát ra một tiếng tán thưởng từ đáy lòng:
- Một cái xác rùa đen thật lớn!