Lạc Phó đứng thứ 37 trong Thiết Phù Đồ quăng con lợn rừng đang vác trên vai xuống đất, chỉ vào vào mũi tên phá giáp chùy đang cắm trên người con lợn rừng, trừng mắt với Lý Nhàn: - Nếu không phải là ta nhanh nhẹn thì mũi tên đó của đệ đã lấy mạng của ta rồi.
Lý Nhàn ra sức dụi mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc đó, hỏi: - Huynh là người hay là quỷ vậy?
Đúng lúc này, từ trên cây nhảy xuống một bóng hồng xinh đẹp. Hình dáng yêu kiều kia khiến cho ánh mắt của Lý Nhàn ngưng đọng lại, sau đó thì đến việc hít thở cũng khó khăn.
Hắn chăm chú nhìn vào nữ nhân mặc áo đỏ kia, dụi dụi mắt hỏi: - Cô cô là quỷ hay là người vậy?
Bóng hồng kia chính là Trương Uyển Thừa, nàng lườm hắn, rồi kéo chàng trai trước mặt cao hơn nàng một cái đầu lại gần, quàng tay qua cổ hắn, còn tay phải thì ra sức xoa đầu hắn
- Ngươi là tên khốn kiếp, dám hỏi ta là người hay là quỷ, nói, ta là người hay là quỷ?
Mặt hắn bị ép sát vào đôi bồng đào của nàng, vẻ mặt hiện lên niềm hạnh phúc khó diễn tả. Ngày nào hắn cũng muốn quay về Yến Sơn để thăm mọi người nhưng khổ nỗi là không đi được, cái tâm trạng đứng ngồi không yên cả ngày thật là rất khó chịu, không phải ai cũng có thể hiểu được. Lúc mà Lạc Phó và Hồng Phất xuất hiện trước mặt hắn, hắn thực sự là không dám tin vào mắt mình. Da đầu của hắn quả thực đã bị Hồng Phất làm cho đau, mái tóc dài lại bị nàng ta ngược đãi, khiến cho nó rối tung lên, y như tổ quạ, nhưng hắn lại cảm thấy rất hạnh phúc, lúc này quả thực là hắn rất muốn nhảy cẫng lên.
- Bà cô đây chịu biết bao nhiêu là khổ cực đắng cay để đến đây tìm ngươi, ngươi lại hỏi ta là người hay là quỷ?
Hồng Phất hạ tay xuống, trừng mắt lên hỏi Lý Nhàn.
Lý Nhàn gãi gãi đầu, nghiêm túc sửa lại: - Là cô cô, chứ không phải là bà cô.
Hồng Phất bị bộ dạng của hắn chọc cho cười phì lên thành tiếng:
- Hơn một năm rồi mới gặp lại ngươi, nhưng ngươi lại không trưởng thành lên chút nào hết.
Lý Nhàn liền nịnh đầm: - Tiểu cầm nã thủ của cô cô quả nhiên là lợi hại, cứ cho là con có thể tiến bộ đi chăng nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi ma chưởng của cô cô.
Nói xong thì hắn cười, trông có vẻ rất vui vẻ.
- Tiểu Địch cũng đến chứ?
Hắn quay đầu lại hỏi Lạc Phó: - Tam Thập Thất ca, a gia của đệ sao rồi, ông có đến không vậy?
Lạc Phó cười tươi đáp lại: - Đại ca không đến, nhưng vì huynh ấy lo lắng cho đệ nên bảo ta đến đây. Con nha đầu Tiểu Địch nhớ đệ đến mức suốt ngày chỉ có khóc thôi, nên đại ca sai ta dẫn nó tới đây. Đáng nhẽ ra là bọn ta đã đến đây từ mười ngày trước nhưng vì trên đường đi đúng lúc người Hề và người Khiết Đan đánh nhau nên chúng ta phải đi đường vòng, hơn nữa lại không biết chính xác là đệ đang ở đâu, cũng may nhìn thấy ngọn núi này là một nơi dừng chân lý tưởng nên chúng ta định dừng lại nhỉ ngơi hai ngày rồi mới tiếp tục lên đường, ai mà biết là lại gặp được đệ cơ chứ?
Khi nghe thấy Trương Trọng Kiên không tới thì trong lòng có chút thất vọng nhưng ngay sau đó thì lấy lại được tinh thần. Trương Trọng Kiên không gặp bất cứ nguy hiểm gì, chuyện này khiến cho tâm trạng ủ ê bấy lâu của hắn vơi đi vài phần, nhưng lại không ai có thể nhận ra được rằng trong ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia bất an.
- Tiểu Địch đâu?
Lý Nhàn lên tiếng.
Hồng Phất đang nói chuyện với Đạt Khê Trường Nho cũng phải quay đầu lại trả lời hắn: - Tước Nhi và Tiểu Địch đang ở đằng sau đó, ta và Tam Thập Thất ca của ngươi định là đi bắt lấy vài con thú mang về, nhưng ai mà biết được lại gặp được ngươi.
Lý Nhàn sốt ruột gặng hỏi: - Tiểu Điểu ca và Tiểu Địch đang ở đâu, con sẽ đi đón họ.
- Bên kia có một hang động, chân Tước Nhi đang bị thương nên không tiện đi lại, ngươi đi đón họ cũng được.
Hồng Phất đáp lại.
- Tiểu Điểu ca bị thương?
Sắc mặt của Lý Nhàn chợt biến sắc.
Lạc Phó vỗ nhẹ vào vai hắn trấn an: - Không có gì đáng lo cả, tên của người Hề chỉ có thể làm gã bị thương nhẹ thôi, yên tâm đi, gã không sao.
Lý Nhàn kéo Lạc Phó lại gần: - Tam Thập Thất ca, dẫn đệ đi gặp hai người họ.
- An Chi!
Âu Tư Thanh Thanh từ phía sau kêu một tiếng: - Ta cùng đi với ngươi!
Cô bước nhanh đến chỗ hắn, từ đằng sau kéo tay Lý Nhàn lại một cánh rất tự nhiên. Thấy vậy, Hồng Phất trừng mắt lên nhìn cô, quay sang hỏi Đạt Khê Trường Nho: - Tiểu a đầu đó là ai vậy?
Đạt Khê Trường Nho suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không biết nên trả lời như thể nào cho phải, cuối cùng y chỉ biết khoát khoát tay và nói: - Đơn giản mà nói, đây chính là bạn của An Chi.
Hồng Phất dường như đã ý thức được điều gì đó không ổn ở đây nên cương quyết hỏi tiếp: - Vậy thì ngươi hãy nói một cách không đơn giản đi. An Chi cái tên khốn kiếp kia dám phụ bạc Tiểu Địch nhà ta, ta đây nhất định phải đánh gãy chân của nó mới được. Ta vốn chúa ghét loại đàn ông có mới nới cũ, vong ân phụ nghĩa, ta đây thực sự muốn xem nó còn có thể to gan được đến mức nào.
- Ặc
Đạt Khê Trường Nho kéo Hồng Phất lại và nói: - Chuyện này nếu mà giải thích thì sẽ rất phức tạp, muội đừng có nóng vội!
Y quay sang sai Huyết Kỵ binh đem con mồi về doanh trại, rồi cùng với Hồng Phất đi đón hai người Trần Tước Nhi và Trương Tiểu Địch. Vừa đi y vừa kể chuyện của Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh. Y không phải là một người biết kể chuyện cho nên kể chuyện vô cùng nhạt nhẽo, vô vị nhưng lại có thể khiến cho người khác phải cảm động.
Hồng Phất vừa nghe vừa gật đầu, khi nghe đến đoạn Lý Nhàn ở hồ Thanh Ngưu nói là không muốn gặp Âu Tư Thanh Thanh, thì nàng tức đến mức mặt biến sắc: - Cái tên không có lương tâm đó, lát nữa ta sẽ đánh gãy chân của hắn mới được.
Đạt Khê Trường Nho day day trán, không giữ được bình tĩnh, thốt lên: - Muội rốt cuộc là ủng hộ ai đó?
Hồng Phất hơi sửng sốt trước câu hỏi này: - Lão nương đứng về phe nữ nhân, đàn ông không có ai tốt cả.
Đạt Khê Trường Nho ngơ ngẩn, rồi thở dài: - Muội có cần phải cá mè một lứa như thế không?
Hồng Phất hừ một tiếng rồi nói: - Huynh cũng không phải là một người đàn ông tốt!
Đạt Khê Trường Nho khẽ cười nhưng không nói thêm gì nữa.
Hồng Phất cũng im lặng theo, đến cả khi nàng nhíu mày cũng rất đẹp. Đang đi thì nàng dừng lại ở trước mặt Đạt Khê Trường Nho, dường như nàng đã giải quyết xong một chuyện khó, giọng như đang reo lên: - Tiểu Địch là chính thê, quyết định này của ta thì không ai cũng không thể thay đổi được, còn cho Âu Tư Thanh Thanh đó làm tiểu thiếp đi, cũng có thể làm bình thê.
Đạt Khê Trường Nho thành thật đáp lại: - Ta cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mà An Chi lại nói muội chính là người đáng sợ nhất thiên hạ!
Hồng Phất đang muốn ra oai đột nhiên nhìn thấy từ xa, Lý Nhàn một tay thì nắm lấy Trương Tiểu Địch đang vui như hoa, một tay khi thì lại đỡ lấy Trần Tước Nhi tuy là đi lại có khó khăn nhưng trên mặt Tước Nhi vẫn nở nụ cười hạn phúc. Còn nha đầu xinh đẹp Âu Tư Thanh Thanh đó lại nắm lấy một tay của Tiểu Địch, thỉnh thoảng lại còn giúp cô bé đẩy những cây cỏ cao trước mặt.
Hồng Phất nhìn nhìn Âu Tư Thanh Thanh, thấy Âu Tư Thanh Thanh giúp đầu của Tiểu Địch không phải đụng vào cành cây.
- Ôi
Nàng thở dài, trong lòng không khỏi đau xót.
- An Chi ca ca!
Trương Tiểu Địch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp lên gọi Lý Nhàn.
- Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là muội muốn gọi huynh thôi.
Cô bé mười tuổi Tiểu Địch tươi cười đáp lại.
- Tam Thập Thất ca, Tiểu Điểu ca, nói thật với đệ đi, a gia có phải là đang gặp phải nguy hiểm không vậy?
Nhân lúc Hồng Phất đưa Tiểu Địch đi ngủ, Lý Nhàn bước vào phòng của Lạc Phó và Tước Nhi hỏi một cách nghiêm túc. Nghe xong, Trần Tước Nhi và Lạc Phó im lặng một lúc, cùng nhìn nhau rồi đồng thời lên tiếng:
- Không có gì!
Lạc Phó giải thích thêm: - Chính là vì Tiểu Địch ngày nào cũng nhắc tới đệ, đại ca không chịu được cảnh ngày nào cũng bị cô bé làm phiền nên bảo ta dẫn Tiểu Địch đến đây gặp đệ. Đúng là không có chuyện gì hết, đệ không biết đâu, đại ca và bọn ta sống rất vui vẻ ở Yến Sơn, ngoài chuyện không có nữ nhân ra thì Yến Sơn cái gì cũng có!
Trần Tước Nhi bổ sung thêm: - Chính là vì ngày nào cũng như ngày nào không có chuyện gì để làm nên võ công cũng kém đi nhiều, nếu không thì đã không bị bọn người Hề bắn trúng một mũi tên.
Lý Nhàn thở dài rồi nói với Trần Tước Nhi:
- Tiểu Điểu ca, đệ không phải là một thằng ngốc!
Hắn đứng dậy, khoanh tay vè nhìn về phía nam: - Từ Yến Sơn đến đây xa xôi nghìn dặm, a gia không lo lắng cho tiểu Địch hay sao? Hơn nữa, hai huynh lại không biết đệ ở chỗ nào! Thảo nguyên rộng như vậy nếu như không phải hôm nay chúng ta gặp may nên mới gặp được nhau. Đừng xem đệ như một đứa trẻ nữa, nói sự thật cho đệ nghe đi!
- Thật sự là không có việc gì cả!
Vẻ mặt của Trần Tước Nhi hiện lên chút khó nói.
- Tiểu Điểu Ca, đệ cầu xin huynh đó!
Giọng của Lý Nhàn như trùng xuống.
- Ta nói vậy!
Lạc Phó đứng dậy, vỗ nhẹ vào bả vai của Lý Nhàn: - Ta biết là sẽ không giấu nổi đệ mà, lúc đến ta đã nói rồi mà, có mấy người lừa được An Chi chứ.
Câu nói sau là y nói với Trần Tước Nhi.
- Đúng là đã gặp phải một số khó khăn nhỏ.
Lạc Phó dừng lại một lúc rồi nói tiếp: - Trước đó triều đình đã phái không ít cấm vệ đến đó truy giết chúng ta nhưng đều bị chúng ta giết lại. Đại ca nghi ngờ U Châu La mọi rợ đã phái người lần theo đấu vết của chúng ta cho nên Cấm Vệ quân của triều đình mới có thể tìm được. Đại ca chính là vì lo lắng cho Tiểu Địch và cô cô của đệ gặp chuyện nên mới bảo chúng ta đến thảo nguyên tìm đệ.
Y hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc nói tiếp: - Nhưng đệ yên tâm, không có tiểu Địch vướng bận, đại ca và mọi người ở Yến Sơn sẽ như cá gặp nước, những tên Cấm Vệ quân không quen thuộc địa hình ở đó đến bao nhiêu thì bị chúng ta giết bấy nhiêu. Trước khi đi, đại ca từng nói là bảo đệ đừng lo lắng. Chỉ cần là Thiết Phù đồ muốn đi thì trong thiên hạ này không có ai có thể cản được. Đệ cũng đừng có nghĩ đến chuyện quay về Yến Sơn tìm đại ca. Yến Sơn lớn như vậy, chắc chắn vì muốn tránh đội cấm vệ quân nên hành tung của đại ca chắc sẽ rất bí hiểm. Đại ca nói, bảo đệ an tâm ở đây luyện công, sang năm sau huynh ấy sẽ gặp đệ ở nơi đã ước định.
- Tam Thập Thất ca!
Giọng Lý Nhàn khàn khàn hỏi tiếp: - Nếu như a gia bị quân của triều đình vây bắt, ông ấy có có thể hẹn gặp đệ được không.
Hắn đứng thẳng dậy, ưỡn ngực nhìn về nơi xa; - Yến Sơn rất rộng, nhưng lại không rộng lớn bằng thảo nguyên, hai huynh có thể gặp được đệ, thì đệ cũng có thể tìm thấy được ông. Triều đình muốn truy giết Tiết Phù Đồ, chung quy lại vẫn là vì đệ? Đệ lại ở đây làm một con rùa rụt cổ, trong khi a gia ngày nào cũng phải đối mặt với bao kiếm Tam Thập Thất ca, là huynh thì huynh có thể ngồi yên được không?
- Không ngồi yên được, cũng phải ngồi.
Lạc Phó nghiêm túc đáp lại: - Đại ca sẽ không đồng ý cho đệ quay về!
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu rồi nói: - Tam Thập Thất ca, từ lúc nào đệ biết nghe lời vậy?
Hắn bước chậm về phía cửa, vừa đi vừa nói: - Hiện tại huynh và Tiểu Điểu ca cứ suy nghĩ cho kỹ, bằng cách nào có thể lừa được Tiểu Địch và cô cô ở lại đây, nhưng đừng khuyên đệ. Đệ không phải là đang hỏi ý kiến của hai huynh mà là nghiêm túc thông báo cho hai người quyết định của đệ. Về thì nhất định phải về, nhưng Tiểu Địch và cô cô thì phải ở lại đây.
Hắn dừng lại, quay đầu lại và cười: - Đệ và a gia rất giống nhau, điểm này hai huynh không phản đối chứ!
Lạc Phó và Tước Nhi gật đầu theo bản năng, Lý Nhàn nói tiếp: - Vậy là xong rồi nhé!
Sau khi trở lại phòng của mình, Lý Nhàn thu dọn những thứ cần dùng đến, rồi nhìn thấy hai cái túi lớn mà thở dài, rồi lai chỉnh sửa, xong xuôi hắn quẳng chúng sang một bên, hắn chỉ mang đi những thứ thiết yếu: hắc đao, cung, chủy thủ, hai hộp dựng đầy tên, nỏ, và cả một bình nhỏ độc dược nữa.
Độc dược chính là do Độc Cô Nhuệ Chí tạo ra, vô cùng hiệu quả, độc tính rất mạnh, chỉ cần một bình nhỏ là có thể giết chết một người.
Lần đầu tiên chuẩn bị cho mình thứ lễ vật này, trong lòng hắn có chút hoang mang.
Hắn không phải là tên ngốc tùy tiện có thể uống thuốc độc tự tử nhưng không phải là bậc thánh nhân coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, càng không phải là một anh hùng trong vạn quân xông vào chỗ địch mà như đi vào chỗ không người, hắn chỉ là một người bình thường biết sợ chết và sợ đau. Sở dĩ chuẩn bị mang theo bình độc dược, hắn chỉ nghĩ đến lúc mà hắn không còn sự lựa chọn nào khác thì có thể tự làm chủ cái chết của mình mà thôi.
Đang sắp xếp đồ đạc thì Đạt Khê Trường Nho bước vào phòng hắn.
Nhìn thấy Lý Nhàn thu dọn đồ đạc, y ngồi xuống ghế im lặng hồi lâu.
- Tối nay con hãy mang theo toàn bộ nhân mã Huyết Kỵ hộ đưa Âu Tư Thanh Thanh về nhà.
Đạt Khê Trường Nho đột ngột lên tiếng.
Lý Nhàn sửng sốt , nhìn y với ánh mắt không hiểu.
Đạt Khê Trường Nho cười cười, có chút đắc ý: - Ta và cô cô của con đều nghĩ như vậy.
Y đứng dậy giúp Lý Nhàn dắt hắc đao vào lưng.
- Thiết Lão Lang và Tiểu Triều sẽ đi cùng con, ta và Độc Cô và cả Đông Phương sẽ ở lại đây, dù gì thì Tiểu Địch và cô cô của đệ cũng cần có người chăm sóc. Hãy yên tâm, sáng ngày mai sau khi con đi chúng ta cũng sẽ xuất phát. Mấy năm trước ta đã cho xây một doanh địa ở ở bên bờ sông Ngạch Cổ Nạp, chỗ đó không một ai biết cả.
Y cười, có chút bi thương.
Lý Nhàn gật đầu và nói: - Đợi con, con nhất định sẽ quay lại đón mọi người.
Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng, trầm mặc một lúc rồi nói: - An Chi hãy cẩn thận!
Lý Nhàn gật đầu, sau khi sửa soạn hành lý thì đến từ biệt Hồng Phất. Hồng Phất thì cười nói, nhắc hắn trên đường nhớ chăm sóc tốt Âu Tư Thanh Thanh, nhanh chóng trở về. Lý Nhàn đáp lại : - Cô cô, người yên tâm, có cô cô ở đây thì làm sao con có thể chậm trễ được cơ chứ?
Nhìn Lý Nhàn cùng một trăm lẻ bốn Huyết Kỵ lên đường, Hồng Phất đứng ở gốc cây trước cửa bần thần ngóng vọng.
- Cô cô không gạt được ngươi thì làm sao ngươi có thể gạt được cô cô chứ?
Hồng Phất lau nước mắt, miệng lầm bẩm: - An Chi cẩn thận!