Tướng Minh

Chương 124: Chương 124: Chơi đẹp!




.

- Giáo úy đại nhân, nhân số của đoàn chúng ta ban đầu chắc là 300 người, nhưng Thôi giáo úy tiền nhiệm lúc đi đã mang theo thân binh của ông ta và Lữ suất tổng cộng là 32 người, binh lính hiện tại là 281 người. Số người đã đến đông đủ, mời Giáo úy đại nhân kiểm tra.

Vương Khải Niên né tránh một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Nhàn mà cúi thấp đầu nói.

Lý Nhàn hỏi:

- Không thiếu một người chứ?

Vương Khải Niên nói:

- Không thiếu một người! Bọn lính ngưỡng mộ uy danh của Giáo úy đại nhân, từ lâu họ đã đứng trước cửa đợi đại nhân đến. Có người hôm trước bị tiêu chảy đứng đến mức chân nhũn ra mà vẫn ra đón ngài, bởi vậy có thể thể đám lính rất tôn kính đại nhân. Trên thực tế, ta ở Tả đồn vệ bảo vệ lương thực đã được hơn 20 năm nhưng chưa từng thấy có ai lúc Giáo úy đến lại ra đón tiếp như vậy. Ta thề, tuyệt đối không nói dối một câu.

Vương Khải niên cúi thấp đầu, nói với giọng chân thành.

Lý Nhàn ồ lên một tiếng cảm thấy hứng thú hỏi:

- Binh sĩ kia ở đâu, chỉ cho ta xem xem.

Hắn rất ngạc nhiên, lẽ nào danh tiếng của mình thực sự lớn như vậy sao? Đã bệnh nặng đứng không nổi mà cũng không quản vẫn ra đón, fan hâm mộ mình? Chuyện này thực khiến người ta vui mừng, đây là tin đầu tiên khi đến Tả đồ vệ Truy Trọng Doanh bảo vệ lương thực, quả là khiến người ta phấn chấn.

Vương Khải Niên dũng cảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Nhàn sau đó chỉ vào mũi mình rất nghiêm túc nói:

- Chính là ta.

Lý Nhàn hơi giật mình, sau đó gật gật đầu cũng nói rất nghiêm túc:

- Vương Khải Niên, ngươi thực sự là người tốt, kéo cái chân mềm nhũn mà vẫn kiên trì đứng trong hàng ngũ đợi ta, ta rất cảm động.

Vương Khải Niên chân thành nói:

- Đại nhân uy danh hiển hách, ngày đó lúc ở bờ Liêu Đông, sau khi ty chức thấy tư thế oai hùng của đại nhân đã cả đêm trằn trọc không ngủ được. Trong lòng vẫn luôn tiếc nuối không thể tái kiến một anh hùng hào kiệt như vậy, cứ đêm đến khi nhắm mắt là lại hiện lên cảnh đại nhân chém giết lũ mọi trợ Cao Cú Lệ thật oai hùng. Ngày ngày trông ngóng, rốt cuộc ty chức đã khiến ông trời cảm động mang đại nhân đến làm Giáo úy bảo vệ lương thực. Từ nay về sau ngày nào cũng có thể nghe đại nhân chỉ dạy, ty chức vui vẻ như được tắm gió xuân ạ!

Lý Nhàn khẽ cười, lấy chiếc khăn tay ra đưa cho Vương Khải Niên nói:

- Lau nước miếng trước đi đã.

- Tạ ơn đại nhân!

Vương Khải Niên cảm động gần như khóc rống lên:

- Đại nhân, ty chức ái mộ ngài, ty chức nhất định sẽ khắc trong tâm khảm trọn đời không quên.

Màn nịnh bợ này, thật nổ đến mức người trước không có người sau cũng không, cuồn cuộc như sóng triền miên không dứt, như rắm thối liên hoàn trong thùng xe muốn trốn mà không thoát nổi.

Lý Nhàn rất ngạc nhiên cho một nhân tài như Vương Khải Niên. Y lăn lộn trong Tả đồn vệ Trọng Truy Doanh đã hai mươi mấy năm sao không bị ai dẫn đi hoặc không bị ai đánh chết nhỉ. Người thích nghe nịnh bợ như vậy sao lại nỡ bỏ qua một kẻ như hắn lẻ loi ở trong binh lính hộ lương đợi một thính giả khác chứ? Người không thích nghe nịnh bợ lại có thể nhẫn nhịn nghe được những ngôn từ như sông dài vỡ đê như vậy?

Lý Nhàn nhân lúc Vương Khải Niên giả vờ giả vịt lau nước mắt đã nhìn lướt qua một lượt hàng ngực thẳng tắp của binh lính bảo vệ lương thực. Hơn hai trăm người, một đám thoạt nhìn tuy ai cũng có vẻ tinh thần phấn chấn, nhưng không cần phải nghi ngờ gì bọn họ được trang bị kém hơn nhiều so với chiến binh chính. Tuy áo giáp, hoành đao như vậy nhưng nhìn hàng ngũ thậm chí tư thế cầm đao cũng có thể biết đám người này chắc chắn mới chỉ được huấn luyện sơ bộ.

Ít nhiều Lý Nhàn cũng có sự thất vọng, những người này và những binh sĩ được thao luyện ngoài trướng vải của Tả đồn vệ mà hắn nhìn thấy khác nhau khá xa. Tố chất của tốp quan quân thủ hạ đầu tiên dưới tay mình quả thực không thể khiến người ta yên tâm được. Thực ra điều này cũng khó trách, những người tham gia bảo vệ lương thực đều chưa thực sự lên chiến trường lập công giết địch, về cơ bản gia cảnh của họ cũng không tồi, tòng quân đến Liêu Đông chỉ là làm cho lí lịch đẹp hơn một chút. Đi theo đại quân chạy một vòng ở Liêu Đông rồi trở về, trở về bọn họ lại là tư bản. Những binh lính bảo vệ lương thực này không nằm trong quy chế của Tả đồn vệ, thực ra đại bộ phận đều được lựa chọn từ con nhà lương gia.

Trên thực tế, gia tộc của mỗi người trong số họ đều được xem như vọng tộc lớn hoặc nhỏ trong địa phương. Nói cách khác, bọn họ đều được mạ vàng.

Nhưng trong đó không thiếu người trẻ tuổi ôm ý niệm lấy công danh trên lưng ngựa như vậy, có điều hoặc là không có tiền tặng lễ hoặc là có tiền tặng lễ cho nên dừng ở trong đội binh bảo vệ lương thực đần độn qua ngày. Không có tiền, lễ vật thì cũng không có cơ hội ra trận giết địch lập công cho đất nước, để thực hiện giấc mộng phong hầu, phong tướng của mình. Có tiền, có lễ vật thì chiến tranh lại quá dài chẳng bằng ở nhà sống cuộc sống tự do phóng túng.

Nhưng, điều này cũng không có nghĩa là bọn họ không sùng bái anh hùng.

Lúc bọn họ nhìn thấy Lý Nhàn thúc ngựa, giương đao ở bờ đông sông Liêu Thủy cũng đã ảo tưởng người anh hùng cưỡi con đại hắc mã kia chính là mình. Xông trận giết địch như vào chỗ không người, dám xông vào địa bàn của Cao Cú Lệ giễu võ giương oai. Nhưng điều đáng tiếc chính là, đại bộ phận bọn họ có giấc mộng này mà không dám thực hiện, bởi vì bọn họ rất rõ một điều là làm anh hùng sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng không làm để đỡ phải lo.

Mà hàng phục một đám binh lính như vậy là điều tuyệt đối không dễ dàng gì, bởi vì ít nhiều họ cũng là những người có gia thế. Ví dụ như Vương Khải Niên, đã từng tuyên bố mình may mắn xuất thân trong Vương thị Giang Nam. Lý Nhàn và Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập là chỗ quen biết cũ, rất được bệ hạ coi trọng sớm đã được lan truyền trong đám lính bảo vệ lương thực. Người lăn lộn ở chỗ này không ai là con cháu quý tộc thực sự, cho nên lai lịch của bọn họ có hơn Yến giáo úy bọn họ cũng không có mâu thuẫn tâm lý gì.

Lý Nhàn chiếm ưu thế, hắn là do bệ hạ trực tiếp phái đến Tả đồn vệ, thiên hạ này là thiên hạ của thế gia thế phiệt, con cháu bình dân có cố gắng thế nào thì cũng không bằng một người có xuất thân tốt. Tuy bọn họ không biết xuất thân của Yến giáo úy nhưng bọn họ biết chỗ dựa vững chắc nhất của Yến giáo uy chính là thế gia lớn nhất Đại Tùy kia - Dương gia, là người đứng đầu cao nhất ở Đại Tùy, chính là bệ hạ.

Vương Khải Niên dùng khăn vải lau mũi, sau đó rất nghiêm túc gấp lại nó để trong áo giáp, trân trọng một cái khăn vải không đáng bao nhiêu tiền như một tấm vải ngân tuyết được thêu tơ vàng. Lần này động tác này tuy rằng không khiến Lý Nhàn ghê tởm trong lòng cũng chắc chắn không thể nói rõ được.

- Đại nhân, có cần đi xem lều trại của ngài không? Hôm qua ty chức biết đại nhân đến đã suốt đêm sửa sang lại sạch sẽ rồi.

Vương Khải Niên hỏi.

Lý Nhàn khoát tay nói:

- Dẫn ta đi xem xem trong doanh trại còn bao nhiêu quân nhu đã. Mặt khác, tập trung hết dân phu lại, kiểm tra quân số một chút.

Vương Khải Niên như làm trò ảo thuật rút trong bì giáp ra một quyển sách hai tay đưa cho Lý Nhàn nói:

- Đây là sổ sách ghi chép những thứ còn lại trong doanh trại, ty chức đã đích thân thẩm tra đối chiến, không sai một chút nào. Ngoài ra, các dân phu đã tập hợp trong doanh trại đợi đại nhân đến phát biểu.

Lý Nhàn không thể không thừa nhận, Vương Khải Niên là một nhân tài tuyệt đối.

.

Đi vào doanh trại, quả nhiên 1400 dân phu đã được tập hợp xong. Dưới sự chỉ huy của Vương Khải Niên, đám dân phu thường phải chiụ khổ đã đứng yên chỉnh tề. Y phục của bọn họ quả thực có hơi bẩn một chút, hơn nữa khuôn mặt cũng không có ai dễ nhìn một chút. Trên thực thế, lần này chinh phạt Liêu Đông.... khổ nhất chính là bọn họ. Họ ăn không ngon, ngủ không yên......... sống vừa bẩn vừa mệt, lại bất cứ khi nào cũng phải ra chiến trường làm bia đỡ đạn. Ví dụ như trận chiến vượt qua Liêu Thủy, phủ binh chết tổng cộng hơn hai nghìn người, trong đó bao gồm cả Mạch Thiết Trượng và hơn một ngàn binh lính ngày đầu tiên vào Tả đồn vệ. Còn số dân phu chết thì con số kinh khủng hơn năm ngàn người! Con số thương vong gấp đôi phủ binh, phần lớn họ chết ở trong Liêu Thủy không thể lấy thi thể về.

Chính là đám dân phu nhìn ánh mắt không một chút thần thái nào, bị Vương Khải Niên huấn luyện chỉ có thể hô lên một tiếng chỉnh tề:

- Hoan nghênh Giáo úy đại nhân!

Còn khi Lý Nhàn dùng hơn nửa canh giờ để kiểm tra quân nhu, phát hiện ban đầu, kiểm tra thí điểm một số bộ phận đồ quân nhu đúng như trong sổ sách mà Vương Khải Niên ghi lại không thiếu chút nào. Đối với một Truy Trọng Doanh không có Giáo úy đến đốc quản mà nói thì đây là một kỳ tích.

Bởi vậy mà Lý Nhàn suy đoán, Vương Khải Niên thực sự không phải là một tham quan.

Bất kể là y không dám tham hay thanh liêm thật, có thể nhẫn nhịn được sức hấp dẫn đủ chứng minh người này thoạt nhìn cũng không phải là kẻ đáng khinh, dối trá như thế.

Lý Nhàn để cho đám dân phu giải tán, nghỉ ngơi trước sau đó dẫn hơn 280 binh lính ra khoảng đất trống dàn trận. Sau đó, các đội trưởng, Ngũ trưởng, Thập trưởng bước ra khỏi hàng báo danh với Lý Nhàn. Hắn phát hiện ra sự bố trí của đoàn này quả thực là rối tinh rối mù. Đến Liêu Đông đã lâu như vậy rồi, các đội trưởng vẫn còn không nhớ rõ tên binh lính trong đội của mình! Ba tháng mà không nhớ được tên của 50 người có thể nói rõ lên hai vấn đề. Kẻ như vậy hoặc là vụng vệ như lợn hoặc là lười biếng như lợn.

Hai trăm tám mươi người, sáu đội, ngũ cơ hồ đều chưa đủ số. Đầu tiên là Lý Nhàn sổ sung mật điệp của Phi Hổ Quân vào trong các đội ngũ này, chọn mấy người để bổ nhiệm các loại chức vụ đội trưởng, đội phó, Ngũ trưởng, Thập trưởng còn trống. Sau đó tuyên bố do Thiết Lão Lang đảm nhiệm Lữ suất Ất Lữ. Lạc Phó làm Lữ suất Bính Lữ, Lữ suất Đinh Lữ vẫn cho Vương Khải Niên đảm nhiệm như cũ.

Điều không thể không nói là không biết xuất phát từ kỳ thị hay có lệ khác mà trong binh hộ lương không có Giáp tự lữ.

Còn trí nhớ của Vương Khải Niên thần kỳ ở chỗ y chẳng những nhớ rõ lai lịch tên của các Giáo úy hai mươi mấy năm đảm nhiệm mà còn nhớ tên của các Lữ suất, thậm chí còn có thể gọi tên của tất cả những người có trong hiện trường này, hơn nữa y còn nói chính xác lai lịch của từng người một, về gia cảnh, đặc điểm từng người.

Lý Nhàn phát hiện, mình nhặt được bảo bối rồi.

Tiếp theo chuyện Lý Nhàn làm khiến Vương Khải Niên vô cùng bực bội. Cũng khiến cho thiện cảm của các binh lính với Lý Nhàn trở thành hư không thay vào đó là oán hận Vương Khải Niên sâu sắc. Đương nhiên, rất nhanh sau đó bọn họ đã phát hiện ra Giáo úy đại nhân thực sự tốt, tốt đến mức hận là không thể đến hôn hắn một cái

- Khải Niên à!

Lý Nhàn cười ha hả gọi tên.

Vương Khải Niên được sủng ái mà đâm lo sợ nói:

- Đại nhân có chuyện gì, trực tiếp chỉ bảo là được. Trong khả năng ty chức tuyệt đối không thoái thác.

Lý Nhàn phát hiện Vương Khải Niên này ngoài nói hơi nhiều thì thực sự rất hữu dụng.

- Ngươi có thể gọi tên từng người một, cũng có thể nói là khả năng đặc biệt, điều này ta rất phục.

Lý Nhàn nói thật lòng.

Vương Khải Niên không đỏ mặt mà lại nhăn nhó nói:

- Đại nhân quá khen rồi, ty chức chỉ là quân tâm đến họ nhiều hơn bình thường thôi.

Lý Nhàn ừ một tiếng sau đó liếc mắt đám binh lính cảm thấy không đúng nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi hãy thay mặt họ nói cho ta biết, rất cả Ngũ trưởng, Thập trưởng, đội phó, đội trưởng ai xứng đáng, ai không...Không nói xứng chức trước, ngươi hãy nói không xứng chức cho ta nghe một chút đi.

Vương Khải Niên lập tức sửng sốt, vẻ mặt khắc khổ.

Y đáng thương nhìn Lý Nhàn, ý đồ là dùng nét mặt của y để cảm động Giáo úy đại nhân thu lại mệnh lệnh này. Nhưng rõ ràng, nếp nhăn đáng thương trên mặt ông ta không đủ đế khiến Lý Nhàn thông cảm.

- Nói đi, yên tâm, ta sẽ xử công bằng không cho rằng ngươi vạch áo cho người xem lưng. Hơn nữa, từ bây giờ ngươi đã là thân tín của ta rồi, ta sẽ không để ngươi khó xử đâu.

Lý Nhàn dùng ánh mắt khích lệ nhìn Vương Khải Niên.

Hơn hai trăm người nhìn như hổ rình mồi, dưới sự uy hiếp của Lý Nhàn. Vương Khải Niên do dự, thầm đấu tranh trong một phút đồng hồ rốt cuộc cũng báo cáo lên Giáo úy đại nhân.

- Đội trưởng đội thứ nhất Trương Hằng, rượu ngon hỏng việc, ty chức nghĩ không thích hợp đảm nhiệm chức đội trưởng.

- Đội trưởng đội thứ tư Lý Cương, thô lỗ vô lễ đánh roi binh lính, ty chức cũng nghĩ không thích hợp đảm nhiệm chức đội trưởng.

- Thập trưởng đội thứ hai Ngô Thiên, thường xuyên tụ tập mọi người đánh bạc không có quân kỷ.

- Ngũ trưởng đội thứ sáu Sở Trung Thiên, vô cùng lười biếng, chưa bao giờ tham gia luyện binh.

...

Trong ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Vương Khải Niên vẫn cắn răng nói những chuyện mà biết rằng mình không nên nói ra. Sau khi nói xong, y kiêu ngạo đứng sau Lý Nhàn, dùng ánh mắt khiêu khích đảo qua đám binh sĩ. Ý là, hôm nay ông đây đã là thân tín của Giáo úy đại nhân rồi, các ngươi có thể làm gì được ta?

Người bị Vương Khải Niên điểm danh nhìn y căm phẫn, thậm chí là hận nhìn Lý Nhàn, chờ đợi vận mệnh của mình. Lý Nhàn chợt cười cười nói:

- Đây đều những sai lầm trước đây của các ngươi, có trách nhiệm của mình, cũng có trách nhiệm của Lữ suất thậm chí là do Giáo úy giám sát không nghiêm. Hôm nay ta hỏi rõ ràng việc này, không phải là muốn trách phạt các ngươi mà là muốn nói cho các ngươi biết, chuyện cũ bản Giáo úy sẽ bỏ qua.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Nhàn rộng lượng khoát tay nói:

- Chuyện quá khứ cho qua hết, bản Giáo úy không tính toán.

- Nhưng có một điều, nếu từ nay trở đi các ngươi vi phạm quân luật, ta sẽ nghiêm trị không tha. Ta rất nghiêm túc mà nói với các ngươi rằng, đoàn này tuyệt đối không cho phép chuyện ta không cho phép xuất hiện chuyện phát sinh. Nếu các ngươi cảm thấy ta là người khoác lác thì cứ thử xem.

- Cứ như vậy đi, sau khi quay về nghỉ ngơi lúc mặc quần áo có số này hãy nhớ kỹ các ngươi đều là quân nhân của Đại Tùy.

Sau khi Lý Nhàn nói xong, tự nhiên phóng khoáng phẩy tay nói với Vương Khải Niên:

- Bây giờ ngươi hãy dẫn ta đi xem lều trại của ta một chút.

Vương Khải Niên...ngây người ra.

Rốt cuộc y cũng hiểu được sở dĩ Giáo úy đại nhân bảo y tố giác các đồng chí, không phải để lập uy mà để chơi mình một phen... Y đau khổ phát hiện ra, trò đùa này của Giáo úy quá đẹp. Từ lúc này trở đi, y đã trở thành phản đồ trong mắt đám lính hộ lương mà không thể không đi bên vạnh Giáo úy đại nhân. Giáo úy đại nhân chỉ dùng ánh mắt khích lệ đã đưa mình vào một con đường hẹp quanh co...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.