.
Tuy rằng cố hết sức đi chệch lộ tuyến lúc đại quân đến, nhưng các binh lính vẫn không có nhiều thời gian để lãng phí. Lý Nhàn mang theo lương thực của Tả Đồn Vệ, cộng thêm số trên đường nhặt được giành được, dựa theo tiêu chuẩn một ngày hai bữa cơm no, đội ngũ hai vạn bảy ngàn người này đại khái đủ ăn bốn ngày thôi. Phủ binh Đại Tùy chạy ra tìm được đường sống cơm cháo không còn quan trọng nữa, mỗi người có một túi nhỏ lương khô được rang chín, nhai rất khó khăn, nhưng đối với họ mà nói lại chẳng khác gì món ăn ngon quý và lạ.
Bữa cơm này lượng ăn vừa đủ, bởi vì sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủiđội ngũ còn phải tiếp tục lên đường, binh lính nhất định phải mau chóng khôi phục chút thể lực. Nhân mã của Ất Chi Văn Đức đang đuổi phía sau, tuy rằng bại binh Đại Tùy đã thu hút đại bộ phận nhân mã Cao Cú Lệ, hơn nữa Lý Nhàn còn cố ý tạo dấu hiệu giả quay về đường cũ, nhưng hắn biết chắc không thể che giấu được Ất Chi Văn Đức.
Nhân lúc ăn cơm, Lý Nhàn triệu tập các tướng lĩnh dưới trướng mở ra cuộc hộp ngắn.
Nội dung cuộc họp rất đơn giản, chỉ có hai chủ đề.
Một, đội ngũ tiếp tục sẽ đi như thế nào.
Hai, giết người.
Về đội ngũ đi như thế nào, điều này cũng không có gì khác nhau, đại bộ phận đều tán thành không quay lại theo đường cũ, đây là lãnh thổ quốc gia của Cao Cú Lệ, quân viễn chinh Đại Tùy làm sao hiểu rõ bằng người Cao Cú Lệ được. Mấy chục vạn nhân mã Cao Cú Lệ đuổi theo, con đường này bọn họ quen thuộc hơn nhiều so với người Tùy. Hơn nữa, bản đồ mà Lý Nhàn có trong tay, đương nhiên, không phải là bản đồ tỉ mỉ toàn diện về Cao Cú Lệ, hắn chưa có khả năng trong khoảng thời gian ngắn để tìm hiểu làm rõ hơn.
Phần bản đồ này nói trắng ra chính là bản đồ lộ tuyến quay về Liêu Thủy. Là trước khi qua Liêu Thủy Lý Nhàn đã phái hai mươi Phi Hổ quân dùng mấy tháng để tìm hiểu vẽ ra. Nhiệm vụ Lý Nhàn giao cho họ chính là tìm được một con đường quay về. Người có chuẩn bị mới có thể ở vào thời khắc mấu chốt không cảm thấy quá gian nan, bởi vì việc gian nan nhất là đối sách mà hắn đã nghĩ tới từ mấy tháng trước rồi. Hắn muốn dẫn nhân mã quay về Yến Sơn, trở về mới là quan trọng nhất. Thời gian đầu tháng hai, hắn đã phái mật điệp của Phi Hổ quân ra tìm tòi lộ tuyến, bây giờ đã là cuối tháng tám, thời gian nửa năm mật điệp của Phi Hổ quân đã tìm tòi ra một con đường quay về Liêu Thủy khác.
Nếu trở về bằng đường cũ nhìn bề ngoài sẽ nhanh hơn một chút, nhưng trên thực tế người Cao Cú Lệ cũng sẽ nghĩ tới điểm này. Hơn nữa, ngoại trừ gần mười vạn binh Tùy chết trận ở bên Tát Thủy còn có hơn mười vạn quân Tùy hoàn toàn tán loạn bỏ chạy được tổ chức lại dựa theo đường cũ chạy trở về, người Cao Ly nhất định sẽ truy đuổi. Có người đề nghị Lý Nhàn dựa theo đường cũ trở về, lý do là có thể thu nạp càng nhiều bại binh nữa, nhưng trên thực tế, hiện tại Lý Nhàn đã không có năng lực như thế rồi.
Hơn hai vạn nhân mã hiện tại, lương thực chỉ đủ ăn bốn ngày, nếu trên đường lại thu nạp thêm nhiều người, gánh nặng càng lớn, không phải là không muốn làm vậy, mà là nếu làm như vậy, trong thời gian nhanh nhất sẽ nghênh đón sự sụp đổ tiếp theo.
Khi mọi người biết trong tay Lý Nhàn có một phần bản đồ lộ tuyến quay về, đề tài này cũng vốn không có người nào tranh luận tranh cãi nữa. Không phải bọn họ máu lạnh không quan tâm thu nạp những Tùy binh khác, mà là làm như vậy không những không cứu được nhiều người mà ngược lại sẽ chôn vùi hơn hai vạn người này.
Chuyện thứ hai, giết người.
Phải giết không ít người, đại khái hơn hai ngàn.
Người phải giết có hai loại, người Cao Cú Lệ và người của mình.
Người Cao Cú Lệ là dọc đường đi trong chém giết cũng bắt làm tù binh để dẫn đường, kết quả bắt rất nhiều, mang theo cũng là trói buộc. Nói tới, hiện tại Tùy binh tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không có gì là không thể giác ngộ giết việc tù binh, nhân nghĩa đạo đức này sẽ không đáng giá một đồng. Hơn mười vạn binh Tùy chết trận ở bên Tát Thủy, chỉ có hơn ba vạn người là bị chém giết, còn gần bảy vạn binh Tùy là lựa chọn đầu hàng, nhưng người Cao Cú Lệ sau khi cướp sạch khôi giáp và binh khí của họ, kế tiếp đã chém đầu gần bảy vạn người, không chừa một ai còn sống, tất cả đều trở thành dã quỷ không đầu.
Vị thánh minh Hoàng đế Đại Tùy kia hạ lệnh không cho phép giết người Cao Cú Lệ sau khi bắt được, không những thế còn hạ mệnh lệnh phải hậu đãi họ, không biết có nhớ đến thời điểm điểm con dân mình bị người Cao Cú Lệ bắt làm tù binh đã có kết cục gì không.
Gần mười vạn thi thể không đầu, bị người Cao Cú Lệ ném dọc theo đê Tát Thủy, mặt nước suốt mười dặm đều nhuộm đỏ thẫm, mà đầu của những người đó, đều bị người Cao Cú Lệ treo ở trên đầu gỗ cắm xuống đất, nhìn từ xa, giống như cây đầu người mọc san sát rậm rạp.
Giết gần hai ngàn tù binh này mọi người cũng không có ý kiến, không cần thảo luận.
Nhưng thời điểm đến lượt giết người một nhà, rất nhiều người đều trầm mặc lại. Một trăm ba mươi lăm phủ binh Đại Tùy bởi vì xúc phạm quân pháp Lý Nhàn quyết định sau khi binh lính cơm nước xong sẽ quyết định xử trí như thế nào. Có hai điều xúc phạm quân pháp, thứ nhất, cướp đoạt áo giáp binh khí của người khác thậm chí động thủ đả thương người đấy, thứ hai, tự ý cất giấu lương thực chẳng những không giao ra còn vây đánh binh lính truy trọng doanh để đoạt lại lương thực, đã đánh chết mười mấy người. bl ...bl....bl
Những binh lính này đã bị Lý Nhàn phái hai người Hùng Khoát Hải và Phục Hổ Nô tổ chức và thành lập đội chấp pháp tạm thời bắt giữ rồi. Thời điểm Phục Hổ Nô mang người tiến bắt, một tiểu đội truy trong doanh thủ hạ của Vương Khải Niên đoạt lại lương thực đã bị binh lính đánh chết hơn phân nửa, người hành hung có hơn một trăm người, đều là binh lính Tả Ngự vệ.
Cho nên, sắc mặt Tiết Vạn Triệt rất khó nhìn.
Đánh chết người đều là binh lính Tả Ngự vệ của y, bị đánh chết là binh lính Tả Đồn Vệ của Lý Nhàn.
- Có cần phải trượng trách, răn đe hay không? Giết Cao Cú Lệ mọi rợ giết liền giết, mà dù sao những lính kia đều là binh Đại Tùy chúng ta, rất khắc nghiệt, như vậy không hay...Dù sao hiện tại đội ngũ còn chưa bền chắc như thép, nếu dẫn khởi cảm xúc của binh lính, ta sợ sẽ gây ra phản loạn bất ngờ.
Độc Cô Chân ra vẻ tùy ý liếc nhìn Tiết Vạn Triệt, sau đó hắng giọng nói.
- Bọn họ đánh chết cũng là binh Đại Tùy!
Lạc Phó đỏ ngầu mắt nói.
Độc Cô Chân cứng họng lại, không nói được gì nữa. Gã không ngờ Lạc Phó này có chức quan thấp hơn lại chống đối mình, bởi vì Lạc Phó là thân tín của Lý Nhàn. Mà đội ngũ hiện tại, rất hiển nhiên Lý Nhàn mới là người chỉ huy chân chính, gã còn muốn cùng đội ngũ còn sống trở lại Đại Tùy, lúc trước nói như vậy cũng đơn giản là bảo vệ chút mặt mũi thay Tiết Vạn Triệt mà thôi. Lại nói tiếp, hiện tại đại bộ phận nghị sự đều là con cháu xuất thân hàn môn, chỉ có gã và Tiết Vạn Triệt là xuất thân thế gia. Cho nên khó tránh khỏi gã thân cận với Tiết Vạn Triệt hơn chút, dù sao trên người những người xuất thân hàn môn này có mùi vị quê mùa Độc Cô Chân không thích ứng nổi.
Nhưng gã cũng không có ý định đắc tội Lý Nhàn, cho nên nói vài câu là ngừng lại.
- Vương Khải Niên!
Lý Nhàn quay đầu nhìn nhìn bóng dáng khô gầy đứng ở nơi xa nhất kia, vẫy vẫy tay nói:
- Ngươi đem chuyện đã trải qua tỉ mỉ nói lại lần nữa, không được giấu diếm, cũng không cho nói lời bất công.
Vương Khải Niên cười khổ, đi tới nói:
- Tướng quân, là như thế này, chạng vạng hôm qua, tướng quân cấp cho tôi một tiểu đội binh lính, phát hiện bộ phận binh lính dưới trướng Tiết Tướng quân cướp đoạt lương thực người khác nhặt được, hơn nữa không chịu giao cho Truy trọng doanh. Có một Giáo Úy Tả Ngự Vệ nói...
Tiết Vạn Triệt nhìn Vương Khải Niên lạnh lùng nói:
- Hắn nói cái gì, ngươi nói thẳng ra đi.
Sắc mặt Vương Khải Niên thay đổi một chút, nhìn Lý Nhàn, lập tức cắn răng nói:
- Giáo Úy đó nói, bọn họ là binh Tả Ngự Vệ, chỉ nghe lời của Tiết tướng quân, lương thực bọn họ phải tự mình lưu trữ ăn không cần phải cho người khác, bọn họ cũng không cần phải nhìn mặt người của Tả Đồn Vệ. Muốn lương thực, có bản lĩnh rút đao đến đoạt đi.
.
Sắc mặt Tiết Vạn Triệt trở nên hết sức khó coi, nhìn Lý Nhàn nhưng không lên tiếng. Thật ra y biết chuyện này, hơn nữa sau khi biết được đã trói người đưa đến quân trướng của Lý Nhàn. Y vốn tưởng rằng Lý Nhàn sẽ mở một mặt lưới đấy, không nghĩ tới hôm nay lại đề xuất chuyện này ngay trước mặt mọi người. Ngay tại vừa rồi, lúc Lý Nhàn yêu cầu Vương Khải Niên kể lại chuyện đã xảy ra, y còn tưởng rằng Lý Nhàn bày mưu đặt kế để Vương Khải Niên nói vài lời hay cho binh lính thủ hạ của mình, không ngờ chính là, Vương Khải Niên này lại ăn ngay nói thật không chừa đường lui nào.
- Vì sao ẩu đả đả thương người?
Lý Nhàn hỏi.
Dù sao cũng đã không đếm xỉa gì cả rồi, Vương Khải Niên đơn giản một hơi nói rõ mọi việc.
- Yến tướng quân nghiêm lệnh, tất cả lương thực nhất định phải bảo tồn ở truy trọng doanh, phàm là binh lính tự ý giấu riêng lương thực, hơn nữa không giao ra, sẽ dựa theo quân pháp để xử lý. Lúc ấy bởi vì người của Tả Ngự Vệ không chịu giao lương thực ra, cho nên đội trưởng Truy trọng doanh thủ hạ của tôi liền dẫn người đi đoạt lại, ngay lúc đầu đã bị người của Tả Ngự Vệ xô đẩy vài cái, binh lính thủ hạ của tôi cũng không động thủ. Sau đó Giáo Úy Tả Ngự Vệ kia nóng nảy, rút đao chém đội trưởng Truy trọng doanh bị thương, binh lính Truy trọng doanh tiến lên cứu hộ, người của Tả Ngự Vệ liền bắt đầu rút đao đả thương người. Hơn một trăm người vây công hai mươi binh lính Truy trọng doanh, mười bảy người bị giết ngay tại chỗ, chỉ có ba người bây giờ còn sống... Tuy nhiên, phỏng chừng sống không qua hôm nay rồi. Người nhẹ nhất, trên người cũng có bảy tám vết đao, trong số người bị giết, có hai bị loạn đao chặt thành thịt nát, thi thể không thể ghép thành chỉnh thể được.
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Ngươi lui xuống trước đi.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Vạn Triệt sắc mặt trắng bệch khẽ hỏi:
- Tiết Tướng quân, ngươi thấy chuyện này xử lý như thế nào?
Tiết Vạn Triệt không nói gì, Lý Nhàn cũng vẫn nhìn y, một lát sau Tiết Vạn Triệt cắn răng nói:
- Yến tướng quân, chúng ta cùng đề cử ngươi làm thủ lĩnh đại quân, quân pháp cũng là ngươi định, cho nên ngươi xử lý như thế nào, Tiết mỗ cũng không ý kiến!
Lý Nhàn gật gật đầu, quét một vòng những người khác hỏi:
- Các ngươi cảm thấy thế nào, là giết, hay là phạt?
Mọi người nhìn nhau, đều không nói gì.
Lý Nhàn đứng lên, nhìn các binh lính đã ăn cơm xong lập tức thản nhiên nói:
- Người không tin không lập, pháp không thi hành thì vô dụng, kháng quân kỷ, nên giết.
Hắn chậm rãi đi đến chỗ nhóm người ở phía xa, vừa đi vừa nói:
- Truyền lệnh tập hợp, bổn tướng phải chấp hành quân pháp!
...
Thời điểm hai ngàn tù binh Cao Cú Lệ bị chém giết, nhóm phủ binh Đại Tùy phát ra những tiếng hoan hô vang dội. Không ai thông cảm người Cao Cú Lệ, giống như thời điểm phủ binh Đại Tùy bị người Cao Cú Lệ lột cởi hết quần áo chém rơi đầu cũng không có ai thông cảm bọn họ. Hơn hai ngàn đầu rơi xuống, trong lòng mọi người vô cùng hân hoan, nhưng khi một trăm ba mươi phủ binh Đại Tùy bị trói chặt áp lên, toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Lý Nhàn chậm rãi đi lên một tòa sườn núi cao quét mắt nhìn những người phía dưới.
- Trước khi giết người, ta muốn hỏi mọi người một vấn đề.
Lý Nhàn hít vào một hơi cao giọng nói:
- Ai có thể nói cho ta biết, tại sao ta phải hạ lệnh tập trung lương thực lại, không cho phép binh lính tự ý giữ riêng, toàn bộ giao truy trọng doanh bảo quản không?
Thật ra mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa mệnh lệnh này của Lý Nhàn, tập trung lương thực không nhiều lại, dựa theo nhân số để định lượng cung cấp, như vậy còn có thể kéo dài thời gian lâu hơn. Nếu binh lính giữ riêng, như vậy sẽ có hơn phân nửa người căn bản không có miếng cơm ăn. Trầm mặc một hồi, bắt đầu có người lớn tiếng trả lời:
- Vì để tất cả mọi người đều có miếng cơm no.
- Vì để cho tất cả mọi người không bị đói chết.
- Bởi vì về nhà còn phải đi một chặng đường dài, nhưng lương thực lại không nhiều!
Thanh âm trả lời càng ngày càng nhiều, từng câu trả lời đều vô cùng rõ ràng.
Lý Nhàn nhìn Giáo Úy giết người đang quỳ ở dưới kia, hỏi:
- Bọn họ đều biết vì sao, ngươi hẳn đã biết?
Giáo Úy kia ngẩng lên, sợ hãi nhìn Lý Nhàn rồi nhanh chóng cúi xuống, run rẩy không dám nói lời nào.
- Hùng Khoát Hải!
Lý Nhàn kêu lên.
Hùng Khoát Hải bước ra khỏi hàng bước đi đến trước mặt Lý Nhàn nói:
- Có thuộc hạ!
- Hôm nay ngươi chấp pháp Giáo Úy, ta hỏi ngươi, kẻ kháng quân lệnh, đánh giết đồng bào xử trí như thế nào!
- Giết không tha!
Hùng Khoát Hải lớn tiếng hồi đáp.
Giáo Úy kia ngẩng mạnh đầu lên, thanh âm khàn khàn kêu:
- Yến tướng quân, Yến tướng quân! Xin bỏ qua cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa.
Sắc mặt Tiết Vạn Triệt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mắng:
- Ẻo lả, chết không đáng tiếc!
Lập tức xoay người rời khỏi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Lý Nhàn nhìn Giáo Úy hòa hoãn nói:
- Đao, là dùng để giết địch, không phải là dùng để giết người một nhà. Mười mấy đồng bào bị ngươi dẫn người giết chết, còn có người bị các ngươi chặt thành thịt nát, trong lòng ngươi có thấy có lỗi không? Hiện tại ngươi nói không dám, không phải ngươi biết sai, mà là ngươi sợ chết. Ta biết nếu như lại có lần sau, nói không chừng ngươi thật sự không dám kháng quân lệnh. Nhưng nếu ta tha cho ngươi, như vậy những người khác có lần sau hay không? Lần sau còn có người cầu xin mãi như ngươi hay không, lần sau ta không dám không? Không giết ngươi, không giết người lần sau, sẽ có bao nhiêu lần sau?
Hắn thở dài nói:
- Ta nghĩ, vẫn nên chỉ có lần này là tốt nhất, cho nên, ai đều không có lần sau. Có chút sai, cả đời chỉ có thể phạm một lần.
- Giết!
Lý Nhàn lạnh lùng nói.
Hùng Khoát Hải vung tay lên, hơn một trăm binh lính đội chấp pháp đi tới, đứng phía sau binh lính Tả Ngự Vệ, rút hoành đao ra giơ lên cao sau đó mạnh mẽ chém xuống, những tiếng kêu rên chợt dừng lại, trên mặt đất lại có hơn một trăm đầu người lăn lộn.
Thời điểm đao hạ xuống, trong lòng mọi người đều chấn động.
- Ta biết các ngươi từng thuộc các đội ngũ khác nhau, có binh lính Tả Đồn Vệ, có binh lính Tả Ngự Vệ, có binh lính Hữu Kiêu Vệ, có binh lính Tả võ vệ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi hiện tại cũng là binh lính của ta.
Lý Nhàn cao giọng nói:
- Các ngươi từng đã là người bị các Đại tướng quân vứt bỏ, Nguyên soái Vũ Văn Thuật vứt bỏ các ngươi, Đại Tùy vứt bỏ các ngươi, ta thì không! Bởi vì ta đối đãi các ngươi như huynh đệ, ta không đành lòng nhìn bất cứ người nào trong các ngươi chết trong tay kẻ địch. Nhưng hiện tại, ta lại không thể không giết người mình, khi đao chém xuống cổ họ, lòng ta đau đớn.
- Ta chỉ muốn mang các ngươi về thật hoàn hảo, không phải chôn xương tha hương. Nếu các ngươi cũng muốn sống trở về, vậy hãy coi mỗi người bên cạnh mình là huynh đệ của mình! Chỉ có đồng tâm hiệp lực mọi người mới có thể quay về nhà, không ai giúp đỡ, các ngươi có thể kiên trì được đến cùng sao!
- Cho nên, tốt nhất từ hôm nay trở đi các ngươi hãy quên các ngươi từng là thân phận gì, đều hãy nhớ kỹ, muốn sống trở về, vậy nhất định phải tuân thủ quân pháp, cái gì là quân pháp?
Lý Nhàn nhìn bốn phía, lớn tiếng nói:
- Chỉ cần ta còn là tướng quân của các ngươi, vậy lời của ta, đó là pháp! Các ngươi nghe rõ chưa!
- Rõ!
Thanh âm trả lời to vang, cam tâm tình nguyện.
Khi Độc Cô Chân nghe tới câu nói Đại Tùy vứt bỏ các ngươi ánh mắt chợt biến đổi, gã kinh ngạc nhìn Lý Nhàn, trong lòng lập tức nổi lên sóng to gió lớn!
Người này... rốt cuộc muốn làm gì?
Nhìn Lý Nhàn, Độc Cô Chân bỗng nhiên bi ai phát hiện, một chuyến này của mình thật sự đi nhầm rồi.