.
Dưới chân núi phía bắc đại thành của người Cao Cú Lệ cách đại quân Lý Nhàn chưa tới năm mươi dặm có một khu rừng rậm rạp, cho dù là thời điểm mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng cũng chỉ có một vài tia nắng yếu ớt kẽ lá chiếu vào. Trong và ngoài rừng giống như hai thế giới bên trong và bên ngoài, một sáng sủa, một tối tăm. Tuyến biên giới của khu rừng này chính nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.
Trong rừng cây có một con mãnh hổ trắng có thể gây tổn thương cho người, đám thợ săn Cao Cú Lệ mạo hiểm định diệt trừ mối họa này. Chỉ có điều rừng kia quá âm u, lại thâm sâu cho nên đám thợ săn không dám đi vào quá sâu. Vì thế họ đã mấy lần rút lui không công. Cũng may là hình như con mãnh hổ này biết rằng thế giới bên ngoài không an toàn, cho nên nó không ra ngoài. Lúc quân Đại Tùy viễn chinh xuôi nam, người Cao Cú Lệ bên núi này đều trốn vào thành không dám ra, dần dần mọi người cũng quên mất sự tồn tại của con hổ này.
Mà lúc này, con hổ này đã lặng lẽ bò lên một khúc gỗ, nhắm nghiền hai mắt, đang bốc khói.
Đúng vậy, đang bốc khói.
Bởi vì, dưới chỗ con hổ bị lột da có một đống lửa, mỡ của con mãnh hổ từng làm bá chủ trong khu rừng này đang cháy xèo xèo, hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ rãi.
Có tám người ngồi vây quanh đống lửa.
Tám người này cùng quây quần một chỗ, đủ để làm ảnh hưởng đến vận mệnh của một đế quốc lớn. Mà lúc này, nhân vật lớn ngồi tít trên cao dường như hơi nghèo túng. Y phục trên người họ thoạt nhìn có vẻ không chỉnh tề, trên áo giáp của Đại tướng quân phủ một lớp bụi dày. Tám người bọn họ nhìn chăm chú vào con mãnh hổ chết oan này nhưng ánh mắt lại có vẻ mơ hồ.
Cuối cùng người ngồi xa con mãnh hổ đang bị nướng thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói hai chữ.
- Đáng tiếc!
Râu ria của ông ta đã bạc trắng, ông ta để mũ giáp ở bên cạnh, tóc trắng vô tình rủ xuống hai bên thái dương. Thoạt nhìn ông lão có vẻ rất cô đơn. Ông ta nói hai chữ đáng tiếc sau đó không nói thêm gì nữa, khiến mọi người đều phải nhìn vào ông ta.
- Đáng tiếc!
Một người ngồi đối diện với ông ta tuy mái tóc vẫn chưa bạc đến mức thê lương như ông ta nhưng trên mặt đã đầy vết nhăn như những khe rãnh trên cao nguyên tây bắc, nhìn rất tang thương.
Ông tên là Vũ Văn Thuật là nhân vật số một của đế quốc Đại Tùy hùng mạnh. Trước đây chưa lâu ông vẫn đang thống soái ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ, từ Liêu Thủy thẳng đường đến Tát Thủy, một đường chiến đấu hăng hái đánh là thắng. Gia tộc của ông, có một địa vị vinh quang ở đế quốc. Hoàng đế càng thêm tín nhiệm ông, dường như trong triều đình không một ai có thể thay thế được địa vị của ông trong suy nghĩ của hoàng đế.
Ông có quyền lực ảnh hưởng đến hoàng đế, ngay cả Nạp Ngôn Tô Uy cũng không bì kịp, ông được phong tước Hứa quốc công, tổng lĩnh quân quốc sự.
Nhưng bây giờ, ông chẳng qua cũng chỉ là một lão già nghèo túng bị đánh bại mà thôi.
Nghe thấy tiếng ông lão râu tóc bạc phơ bên kia nói “đáng tiếc”, Vũ Văn Thuật tự giễu cười nói:
- Qủa là đáng tiếc!
Ông lão râu tóc bạc phơ chính là Tiết Thế Hùng, Tả Vũ Vệ đại tướng quân của đế quốc, ông nhìn Vũ Văn Thuật cười nói:
- Ta nói đáng tiếc, là tiếc không có muối ăn, một món nướng vàng ươm dậy mùi như vậy, cho nên đáng tiếc. Nguyên soái nói đáng tiếc, là đáng tiếc cái gì?
Vũ Văn Thuật ngẩn người ra rồi lập tức lắc đầu nói:
- Ta nói đáng tiếc là trước mặt có một tòa đại thành mà lại là phòng thủ trống không. Nhưng bây giờ ta và ngươi nghèo túng đến mức đánh thành cũng không dám.
Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Vương Nhân Cung ngồi bên cạnh sợ hai người sẽ gây ra vụ gì không thoải mái liền cười nói:
- Không phải là không thể đánh, chỉ có điều là không muốn đánh thôi. Tuy trong tay chúng ta bây giờ có chưa đến ba ngàn binh nhưng đây vẫn là cô thành không phải là chuyện khó. Về phần Tiết tướng quân nói đáng tiếc, đó mới thực sự đáng tiếc!
Tiết Thế Hùng bĩu môi, có vẻ khinh thường lời nói của Vương Nhân Cung.
Vương Nhân Cung biết mình không được lòng người khác. Hôm đó ở Tát Thủy nếu không phải mình lâm trận không tiến, cứu viện bất lực thì đại quân cũng không tan tác thế này. Ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ, bây giờ tất cả đã thành đống máu thịt. Mấy chục vạn đầu bị người Cao Cú Lệ chặt xuống, dùng gậy gỗ cắm xuống mặt đất nhiều như cây trong rừng hiện tại họ đang ở đây.
Lần này, ngay cả y cũng không có thiện cảm với Vũ Văn Thuật.
- Những cái này không thành vấn đề, thịt hổ không có muối nhưng cuối cùng cũng vẫn là thịt hổ, ăn vào bụng là no. Đánh toà thành kia, người chết không phải ít, con đường phía trước càng không dễ đi. Điều quan trọng nhất bây giờ là… nếu không bắt được người dẫn đường… chúng ta chỉ có thể rút về theo đường cũ.
Kinh Nguyên Hằng vừa nói vừa đứng lên, rút một cao dao găm ra sau đó cắt thịt.
Thịt hổ cũng không dễ ăn, nhưng đây là một bữa cơm nóng sốt nhất mà bọn họ từ bắc chạy đến đây mới được ăn. Kinh Nguyên Hằng cắt thịt, một tên thân binh đứng bên cạnh đón lấy. Kinh Nguyên Hằng khoát tay ra hiệu thân binh lui ra.
- Chuyện này trách lão phu lỗ mãng, vốn tưởng rằng người Cao Cú Lệ của núi bên này sẽ không trốn đi, bắt mấy người dẫn đường sẽ không thành vấn đề, không ngờ…
Vũ Văn Thuật cười khổ nói.
- Thực sự không được, chúng ta lui về theo đường cũ, cũng không trì hoãn hành trình mấy ngày đâu.
Trương Cẩn hạ giọng nói.
- Lui về đường cũ?
Vũ Trọng Văn thở dài nói:
- Đường về người Cao Cú Lệ đã phong kín còn nghiêm mật hơn so với cánh rừng này.
Đang nói, bỗng có người từ phía xa chạy vội tới la lên, mấy Đại tướng quân nghiêng đầu nhìn, chính là người phái đi dò đường Vũ Văn Chước. Người này cũng là gia tướng của Vũ Văn gia, Vũ Văn Thuật có chút tín nhiệm.
- Nguyên soái!
Vũ Văn Chước không kìm nổi vui mừng:
- Lúc thám báo đi dò la toà đại thành đó, phát hiện có người khác đang thăm dù phòng thủ của người Cao Cú Lệ trong thành. Thám báo bí mật trở về, ngài đoán xem cũng muốn đánh toà đại thành kia là chủ ý của ai?
- Nói thẳng đi!
Vũ Văn Thuật cau mày nói.
Vũ Văn Thuật nói:
- Là Yến Vân! Đang ở phía nam đại thành cách 40 dặm, đều là binh mã của Đại Tùy chúng ta, có ít nhất là hai vạn người.
- Cái gì?
Vũ Văn Thuật đứng phắt dậy không thể tin nổi liền hỏi:
- Ngươi nói lại lần nữa xem nào, thực sự là Yến Vân?
- Cực kỳ chính xác ạ.
Thám báo đã nhìn rất cẩn thận cờ hiệu của Yến Vân, hơn nữa thám báo còn nhìn thấy Yến Vân cưỡi con hắc mã dẫn người đi tuần tra doanh trại.
Vì kích động, Vũ Văn Chước nói có vẻ hơi run.
- Yến Vân… Không ngờ hắn lại cứu về được nhiều binh mã như vậy?
Vũ Văn Thuật cũng kích động kéo cánh tay của Vũ Văn Chước hỏi:
- Đúng là hơn hai vạn binh mã?
- Ha ha!
Tiết Thế Hùng cười to nói:
- Ta đã nói tiểu tử kia không thể khinh thường rồi mà, ta hỏi ngươi, thám báo có nhìn thấy con trai ta Tiết Vạn Triệt không? Thế này hay rồi, có hai vạn nhân mã của Yến Vân, cho dù là đi đường cũ trở về Liêu Đông, thì trên đường người Cao Cú Lệ cũng không dám ngăn cản!
- Nhìn thấy rồi, thám báo đã nhìn thấy cờ hiệu của Tiết tướng quân.
Vũ Văn Thuật mừng rỡ nói:
- Trời không tuyệt đường người! Trời không tuyệt đường người! Lão phu chỉ biết, chúng ta không thể bị bọn mọi rợ Cao Cú Lệ bao vây được! Người đâu! Mau tới đây! Gọi Yến Vân đến đây cho ta, không! Là mời Yến tướng quân đến đây gặp ta!
- Đợi một chút!
Vương Nhân Cung ngăn sự kích động của Vũ Văn Thuật lại rồi cẩn thận nói:
- Yến Vân thực sự có hơn hai vạn binh mã, sao lại có thể ở trong này được? Hơn hai vạn chiến binh, con đường phía trước căn bản là người Cao Cú Lệ không dám động thủ. Có sức mạnh này, vì sao Yến Vân lại không quay lại đường cũ?
- Việc này….
Vũ Văn Thuật sửng sốt rồi đột nhiên nói:
- Ý ngươi nói là?
Vương Nhân Cung gật đầu nói:
- Không thể không đề phòng lòng người.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tiết Thế Hùng trắng bệch đi, ông ném thịt nướng cho Kinh Nguyên Hằng rồi chỉ vào cái mũi của Vương Nhân Cung nói:
- Tiểu nhân! Có phải ngươi muốn nói là, con trai Tiết Vạn Triệt của lão phu có tà tâm hay không!
- Ôi?
Vương Nhân Cung ngẩn ra vội vàng giải thích nói:
- Tiểu Tiết tướng quân chắc chắn là không đâu, tôi chỉ nói là không thể không đề phòng lòng người chứ không nói là Yến Vân có dị tâm gì.
Tiết Thế Hùng giận dữ nói:
- Vương tướng quân, nếu có thể trở lại Liêu Đông, dù thế nào trước mặt bệ hạ ta cũng phải cáo trạng ngươi tội không chiến mà lui cứu viện bất lực.
Thấy Tiết Thế Hùng tức giận râu tóc dựng đứng, bỗng nhìn phía xa thấy có rối loạn. Binh lính bên phải chợt hô to, âm thanh rất lớn, không biết vì sao mọi người lại kích động như vậy. Vũ Văn Thuật tức giận nói:
- Đi, xem xem xảy ra chuyện gì rồi!
Thân binh vừa mới đi thăm dò, đã thấy một đám người từ xa chạy như bay tới. Mấy người dẫn đường, nhìn quần áo mấy người phía sau dù bẩn thỉu thì cũng là binh Tùy.
- Viện binh! Viện binh! Nguyên soái, bệ hạ phái viện binh đến rồi!
Lang tướng Lý Thiện dẫn đầu phía trước vừa chạy vừa kích động nói.
- Viện binh? Cái gì viện binh?
Mấy Đại tướng quân ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này, mấy người phía sau nhìn thấy Vũ Văn Thuật cùng nhất tề quỳ gối, người ở phía trước lớn tiếng nói:
- Ty chức là đội trưởng thám báo Triệu An dưới trướng Phò mã Đô úy bái kiến Nguyên soái!
- Ngươi nói cái gì?
Vũ Văn Thuật nghe nói bốn chữ Phò mã Đô Uý suýt nữa ngất xỉu. Vương Nhân Cung vội vàng liến lên đỡ lấy ông ta, cũng kích động hỏi:
- Ngươi nói là, Phò mã Đô úy dẫn đại quân đến tiếp ứng rồi hả?
Triệu An nói:
- Nửa tháng trước, bệ hạ lệnh cho Phò mã dẫn hai vạn kỵ binh xuôi nam tiếp tứng có đại quân của Nguyên soái!
- Ha ha!
Vương Nhân Cung cười to nói:
- Đây mới thực sự là trời không tuyệt đường người.
...
- Đuổi kịp rồi?
Lý Nhàn cười hỏi.
Trần Tước Nhi gật đầu nói:
- Đuổi kịp rồi, không ngờ còn có thể gặp được thám báo Đại Tùy, người phái đi đã quay về đang ở trong rừng phía bắc cách đại thành hơn 10 dặm, chắc là Vũ Văn Thuật và mọi người!
- Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, lúc tìm được thì không tốn một chút công. Ha ha, mới phát sầu vì rốt cuộc Vũ Văn Thuật đi chỗ nào thì lập tức có người đến cửa.
- Đã nhìn thấy cha ta rồi hả?
Tiết Vạn Triệt vội vàng hỏi.
Trần Tước Nhi lắc đầu nói:
- Thám báo không dám tiếp cận gần quá, cánh rừng canh phòng bốn phía nghiêm ngặt. nhưng xem ra nhân mã trong rừng cây có không ít, chắc đều ở đó.
Tiết Vạn Triệt vui sướng nói:
- Cảm ơn trời đất! Cảm ơn trời đất! Phụ thân không sao là tốt rồi.
Lý Nhàn vỗ vỗ vai y nói:
- Ta đã nói Tiết lão tướng quân không sao rồi mà.
Hắn nhìn Tiết Vạn Triệu vui mừng như con trẻ nhưng trong lòng lại đang tính kế. Nếu gặp, mình có nên qua chào hỏi như trước không? Nếu một hơi mà có thể diệt hết đám Vũ Văn Thuật thì quả là quá vui rồi.
Ở một ngọn núi lớn khác, thám báo cưỡi ngựa lao thẳng vào doanh trại, vừa chạy như bay vừa hô khàn khàn:
- Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!
Vũ Văn Sĩ Cập nghe được vội vàng đi ra doanh trướng lớn tiếng hỏi:
- Tìm thấy cái gì!
Tên thám báo kia xuống ngựa, quỳ gối nói:
- Báo! Tìm thấy Nguyên soái đang nghỉ ngơi, chỉnh tốn trong rừng núi bên kia.
- Thật không?
Vũ Văn Sĩ Cập chộp lấy tên thám báo kia kích động hỏi:
- Có nhìn thấy Nguyên soái không?
- Không thấy nhưng đám ty chức gặp thám báo mà Nguyên soái phái đi! Họ kể tỉ mỉ, Nguyên soái và mấy vị tướng quân vẫn khỏe mạnh!
- Ha ha!
Vũ Văn Sĩ Cập cười hô hố nói:
- Người đâu! Thổi kèn! Toàn quân xuất phát.
Cách 7-8 dặm, Lý Nhàn giơ tay lên nói:
- Thổi kèn, lệnh toàn quân xuất phát.
Vũ Văn Sĩ Cập vui mừng nghĩ:
- Phụ thân, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!
Trong lòng Lý Nhàn vui mừng nghĩ:
- Lão tặc, cuối cùng tìm thấy ngươi rồi!