Khí lực trên tay Lý Nhàn rất mạnh, nắm lấy cổ tay Lý Kiến rất đau, chỉ là ngoài mặt Lý Kiến vẫn không nói gì, chỉ có thể chịu đựng mỉm cười nói vài câu hàn huyên. Lý Nhàn vừa đi vào trong thành vừa quay người dặn dò:
- Vào thành không được quấy rầy dân chúng. Nếu phạm quân pháp, trảm!
Một tiếng trảm này đã dọa Lý Kiến nhảy dựng lên, lòng thầm nghĩ kẻ vũ phu này chính là không thể nói lý được, chẳng lịch sự chút nào, thật đúng là có khí phách.
- Vâng!
Chúng tướng chắp tay nghe lệnh, tiếng trả lời đồng thanh cũng đã chấn động rung chuyển. Đám người Lý Kiến lại bị hoảng sợ lần nữa, sắc mặt tái đi. Các binh lính xếp thành hàng chậm rãi theo sau Lý Nhàn tiến vào thành.
- Tướng quân, hạ quan đã bày biện tiệc rượu ở Tiên Nhân Cư đón gió cho tướng quân, xin tướng quân dời bước.
Lý Kiến cười nói.
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Tốt lắm, nếu đã tới Cố Thành rồi, vậy Tiết mỗ sẽ khách tùy chủ tiện vậy!
Lý Kiến vừa nghe thấy vị Tiết tướng quân này không từ chối, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng y vẫn chưa kịp kiên định lại, đã nghe thấy vị Tiết tướng quân đó bỗng lên tiếng hỏi với khẩu khí không tốt.
- Huyện quân, ta có một vị huynh trưởng làm kinh doanh trong huyện thành Cố Thành này của ngươi. Mấy hôm trước nghe nói thường xuyên bị đám lưu manh tới đe dọa vơ vét tiền bạc, khiến cho không ít tiền cũng không làm nên chuyện gì. Hắn ta rất buồn rầu cho nên đã cầu xin tới bên phía ta. Không biết, chuyện này có đúng không?
Lý Kiến hoảng sợ, liền quay người lại hỏi Lưu An:
- Có chuyện này sao?
Lưu An sợ tái mặt đi, run rẩy nói:
- Không biết … không biết người em họ của tướng quân họ gì?
Lý Nhàn quay đầu lại nhìn, liền có một người đàn ông nhìn có vẻ thật thà, bước từ trong đội ngũ ra, chính là Trần Tước Nhi. Y chỉ vào mặt mình nói:
- Chính là ta.
Phù một tiếng, Lưu An đó không ngờ lại sợ tới mức ngất đi.
Thị trấn Cố Thành, Tiên Nhân Cư.
- Huyện quân, trước khi tới …. Văn công công truyền chỉ muốn ta hỏi ngươi một câu. Ta cũng không biết là Bệ hạ sai hỏi, hay là Văn công công chỉ là tò mò thôi.
Lý Nhàn nhấp một hớp rượu, vẻ mặt cười mà như không cười nói với Huyện lệnh Lý Kiến.
Lý Kiến vốn đã hoảng sợ nghe thấy câu này càng hoảng sợ hơn, vốn lúc y nhìn thấy Lý Nhàn còn có gì đáng nghi không, sao vị Tiết tướng quân này trẻ tuổi lại làm cao như vậy? Các lộ đại quân đều xuất phát về hướng bắc tụ họp ở trấn Hoài Viễn. Vì sao vị Tiết tướng quân này lại dẫn theo đội quân ba vạn người tới huyện Cố Thành? Từ trước đến giờ mình vốn chưa từng báo báo nạn hoạn phỉ với triều đình, sao triều định lại biết đám phản tặc đó tụ họp ở Hồ Cao Kê? Ban đầu khi báo cáo tới Quận thủ đại nhân quận Thanh Hà bên đó, mình đã bị Quận thủ đại nhân mắng cho một trận, nói mình là một người không có nhìn xa trông rộng. Nói thế tất nhiên cũng không phải là Phủ quân đại nhân báo cáo lên triều đình đấy. Nếu không có người báo, triều đình sao có thể phái phủ binh tới diệt phỉ?
Vốn y còn định muốn nói thử vài câu, kết quả là vẫn chưa kịp nói gì, liền bị câu nói vừa rồi của Lý Nhàn dọa cho lòng can đảm trên người đều bị tan biến, tim suýt bị sặc khí. Mặc dù y chẳng qua chỉ là một Huyện lệnh hạ huyện tòng thất phẩm, nhưng cũng đã nghe nói tới Văn công công được Bệ hạ tín nhiệm nhất.
Có thể phiền tới Văn công công truyền chỉ, vì vậy có thể thấy tất nhiên là Bệ hạ đã đích thân hỏi tới rồi. Đó không phải là nhân mã của bộ binh điều tới, như vậy thì rắc rối lớn rồi. Nếu mình trả lời không cẩn thận, nói không chừng vị Tiết tướng quân này sẽ hạ lệnh bắt mình lại.
Tiết tướng quân chưa nói Bệ hạ hỏi ngươi, mà nói Văn công công hỏi ngươi. Đây rõ ràng là Tiết tướng quân người ta còn lưu tình, nếu không hà tất phải khách khí với mình như vậy? Trực tiếp hạ lệnh bắt người áp giải tới Trường An, chưa qua mùa thu đã có thể chặt cái đầu này của mình xuống rồi. Cảnh nội có một ổ phản tặc lớn như Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức vậy, biết mà không báo, đó có lẽ là đại tội lừa dối vua nha!
Nghĩ tới đây, Lý Kiến vã mồ hôi hột, sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, không kìm nổi cơn run.
Lý Kiến liền rời khỏi chỗ ngồi, vái chào Lý Nhàn nói:
- Chuyện này … nạn phỉ … nạn phỉ.
Nạn phỉ của y được nói lại mấy lần, trong nháy mặt chính là không biết nên giải thích thế nào.
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Mặc dù ta là lĩnh quân từ phương bắc tới, nhưng lại cũng biết đám phản tặc Hồ Cao Kê đó danh tiếng khá lớn. Huyện quân tuyệt đối không thể biết mà không báo, liệu có phải … người được sai đi báo tin nạn phỉ với triều đình bị nghịch tặc giết chết dọc đường không? Ta nghe nói mấy hôm trước thủ lĩnh phản tặc Hồ Cao Kê Cao Sĩ Đạt đích thân dẫn hàng vạn phỉ chúng bao vây tấn công huyện thành Cố Thành, ít nhiều hai vị Huyện quân và Huyện thừa các ngươi đã làm gương cho binh sĩ, tổ chức đoàn dân nghĩa dũng đã đánh lui thổ phỉ Hồ Cao Kê, không những bảo vệ được huyện thành Cố Thành, mà còn đánh lui được hai Đương gia nhân của phản tặc, là như vậy sao?
Sau khi Lý Nhàn nói xong, liền nâng chén rượu lên uống một ngụm.
Trong ánh mắt hắn có thâm ý liếc nhìn Lý Kiến.
Lý Kiến sợ run cả người, lòng thầm nghĩ vị Tiết tướng quân này biết tin từ đâu thế? Ban đầu phản tặc Cao Sĩ Đạt đó dẫn người tới tấn công huyện Cố Thành, là mình đã lấy ra ba nghìn thạch lương thảo từ trong kho huyện ra, còn có mười vạn quan Nhục Hảo mới đổi được sự bình an.
Đột ngột!
Trong lòng Lý Kiến bỗng như sáng lên, giống như một luồng ánh sáng xuyên qua màn đêm phá vỡ màn đêm. Y không phải là kẻ ngốc, mặc dù bị Lý Nhàn dọa cho tới hoa mắt chóng mặt, nhưng y vẫn lập tức phản ứng lại kịp thời! Đây là vị Tiết tướng quân này đang bảo vệ mình! Người ta đã chủ động đưa tay ra thể hiện thiện ý rồi!
Ta hiểu rồi!
Vừa nghĩ tới đây, tâm tư Lý Kiến bỗng linh hoạt lên. Sở dĩ vị Tiết tướng quân không thân quen này vô cớ chiếu cố tới y như vậy là vì vị Tiết tướng quân này không muốn cùng quan phủ địa phương gây tới mức không vui! Hắn là lĩnh quân tới tiêu diệt nạn phỉ Hồ Cao Kê. Nếu không nhận được sự giúp đỡ của quan phủ địa phương, cho dù hắn có ba vạn phủ binh thiện chiến, nhưng đối phó với đám người Cao Sĩ Đạt Đậu Kiến Đức cũng sẽ không đơn giản. Vị Tiết tướng quân này tất nhiên là đã hiểu được điều này, cho nên mới chủ động bày tỏ thiện ý với mình! Hắn làm như vậy, cũng là vi thuận tiện cho mình.
- Tướng quân quá khen rồi …. Bảo vệ gia viên, bảo vệ bách tính là bổn phận của hạ quan.
- Thực như lời tướng quân đã nói, hạ quan thân là Huyện lệnh Cố Thành, sao có thể biết mà không báo chứ? Tên Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức đó thực sự là càn rỡ, hạ quan tuyệt đối không cho phép có phản tặc làm nguy hại tới bách tính Cố Thành mình, quyết không cho phép hạng đạo chích chống lại triều đình! Hạ quan dù có là quan chức hèn mọn, nhưng cũng là quan của Đại Tùy, sao có thể cúi đầu trước phản tặc? Hạ quan đã ba lần sai người đi bẩm báo với triều đình về nạn phỉ của Hồ Cao Kê, đều bị phỉ tặc vô sỉ đó giết chết giữa đường rồi!
.
- Mấy hôm trước, đạo tặc Hồ Cao Kê dốc toàn lực tấn công cướp lấy huyện thành Cố Thành ta, cướp lương thảo, hạ quan thầm nghĩ Cố Thành này dù nhỏ, cũng cũng là vùng biên cương không thể chia cắt của Đại Tùy! Trong tay hạ quan dù không có binh lính, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đạo tặc cướp đi bách tính của Đại Tùy ta. Đó là không làm tròn bổn phận! Đó là thẹn với hồng ân của Bệ hạ! May mà nhờ vào hồng ân của Bệ hạ, đám người Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức đó dù nhiều người hơn, nhưng hạ quan đã tổ chức người dân lại ngoan cường kháng cự. Tên Cao Sĩ Đạt đó đã bị tổn thất trầm trọng chỉ còn cách bỏ chạy. Hạ quan và Tôn Huyện thừa thống lĩnh dân dũng thừa thắng xông lên truy kích, còn giết chết được mấy tên trùm thổ phỉ của Hồ Cao Kê.
- Những chuyện cỏn con nay, hạ quan không ngờ lại được người dân khen ngợi như vậy, thế cho nên ngay cả tướng quân ngài cũng đã nghe thấy. Hổ thẹn, hổ thẹn.
Lý Kiến kịp phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm trang nói.
- Ha ha!
Lý Nhàn chắp tay nói:
- Huyện quân có lòng báo quốc, lòng yêu dân, khiến cho Tiết mỗ khâm phục.
Hắn liếc nhìn một lượt huyện thừa Cố Thành Tôn Thúc Bảo đang kinh ngạc, liền nói:
- Ta mượn hoa kính Phật, kính hai vị Huyện quân và Huyện thừa! Chờ sau khi Tiết mỗ trở về, nhất định sẽ báo cáo chuyện của huyện Cố Thành lên Bệ hạ, cũng báo cáo cho Bệ hạ biết hai vị đại nhân đã dẫn dân dũng đánh tan đám đạo tặc Cao Sĩ Đạt.
Tôn Thúc Bảo và Lý Kiến liền nâng chén rượu lên nói:
- Đa tạ tướng quân!
- Hà tất phải khách khí như vậy!
Lý Nhàn khoát tay nói:
- Nhưng nạn phỉ Cao Sĩ Đạt này cũng quả thực quá càn rỡ. Nếu không phải mấy hôm trước có một Giáo úy phủ binh đi qua nơi này bị đạo tặc cướp ngựa và binh khí, sau khi viên Giáo úy đó đuổi tới trấn Hoài Viễn tập kết đội ngũ đã báo cáo tình hình thực tại lên Tả Võ Vệ Đại tướng quân Vương Nhân Cung, thì tên tuổi của mấy tên đạo chích Hồ Cao Kê cũng không được truyền tới tai của Bệ hạ.
Lý Nhàn cười nói:
- Nhưng, nếu không phải Huyện quân đại nhân biết mà không báo, ta nghĩ Bệ hạ cũng không thể trách tội. Nếu Bệ hạ biết huyện Cố Thành có hai vị quan trung dũng đáng khen, nói không chừng còn long nhan vui mừng, phong thưởng cũng nên.
Tốt xấu gì Lý Kiến cũng là kẻ lõi đời nhiều năm trong chốn quan trường rồi, liền hiểu ngay được ý của Lý Nhàn.
Y liền nói:
- Đây là chức trách của hạ quan. Tướng quân không nên quá khen. Tướng quân dẫn quân từ xa tới diệt phỉ là cái phúc của người dân Cố Thành ta rồi. Thân là Huyện lệnh huyện này, giúp đỡ tướng quân tiêu diệt đạo tặc Cao Sĩ Đạt là chuyện không thể chối từ. Nếu tướng quân có gì cần tới hạ quan, xin tướng quân đừng khách khí, cứ nói với hạ quan là được.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Với ba vạn phủ binh dưới tay Tiết mỗ, tiêu diệt đạo tặc Hồ Cao Kê rất dễ dàng. Ý tốt của Huyện quân Tiết mỗ xin ghi nhận. Giữa ta và ngươi đều là vì triều đình làm việc không cần phải khách khí như vậy, chỉ là ….
Vừa nghe tới hai từ chỉ là, Lý Kiến bỗng dựng đứng cả tai lên. Y không tin Tiết tướng quân lại vô duyên vô cớ tới giúp y. Nếu không có mưu đồ gì, người xuất thân thế gia này lại tùy tiện như vậy sao? Song y ngược lại rất yên tâm, chỉ cần Tiết tướng quân có yêu cầu, thì dễ nói chuyện rồi. Cầm thứ tốt của ta, trước mặt Bệ hạ ngươi không thể hại ta chứ?
Nghĩ tới đây, Lý Kiến liền hỏi:
- Chỉ là cái gì? Nếu tướng quân có chỗ nào khó xin cứ nói. Hạ quan dù chức quan thấp kém, nhưng nếu đã trị vị ở huyện Cố Thành này, hạ quan vẫn có thể giúp được chút ít nào đó.
- Ôi!
Lý Nhàn thở dài nói:
- Nói vậy Huyện quân cũng biết, con người ta vốn cũng là muốn nhanh chóng tới tập kết ở trấn Hoài Viễn, chính là vì Đại tướng quân Vương Nhân Cung đã báo cáo tình hình trước mặt Bệ hạ, cho nên mới bị điều tới đây. Chuyện này … ta dẫn quân từ Trác Quận chạy tới, vẫn chưa tới trấn Hoài Viễn ….
Lý Kiến liền nói:
- Tướng quân là tới vì người dân Cố Thành ta tiêu trừ đạo tặc, quân lương cấp bù này đương nhiên là do Cố Thành ta bỏ ra rồi. Sau này hạ quan sẽ cho người mở kho, đưa quân lương tới trong quân!
Lý Nhàn cười lớn nói:
- Nếu đã như vậy, ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi!
…..
……..
Từ sau khi từ huyện Cố Thành trở về, Lý Nhàn đã hỏi kỹ Trần Tước Nhi về tình hình của Hồ Cao Kê. Mặc dù mới tới đây cũng một tháng, nhưng đối với tình hình Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức ởHồ Cao Kê Trần Tước Nhi đã tìm hiểu được không ít. Sau khi tìm hiểu xong, Lý Nhàn càng xác định đây không phải là nơi thích hợp đóng quân. Sở dĩ Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức chiếm cứ Hồ Cao Kê tiêu diêu tự tại là vì hai năm nay triều đình đều bận chinh phạt Cao Cú Lệ, không có thời gian diệt phỉ. Đương nhiên, cũng là vì Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng thời gian này đã hầu như không quan tâm gì tới triều chính. Tấu chương nạn phỉ các nơi báo lên ông đều không để ý tới.
Dù có xem, ông cũng chẳng bao lâu sau đã quên mất rồi. Dương Quảng bây giờ vẫn một lòng một dạ muốn thu phục Cao Cú Lệ, phỉ dân trong mắt ông chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng một khi triều đình ra tay, thổ phỉ Hồ Cao Kê sẽ bị diệt trừ dễ dàng.
Cho nên, vẫn là Lý Nhàn chọn lấy một nơi thích hợp. Nơi đó, có lẽ tên là Bát Bách Lý Thủy Bạc, núi cao hiểm trở, có thể dung nạp được đại quân mười vạn cũng còn dư.
Không sai, Trương Kim Xưng đã chiếm cứ được Cự Dã Trạch!
Cự Dã Trạch, người khác không biết, nhưng Lý Nhàn biết. Vào thời Tống, ở đây còn có một cái tên gọi khác nữa, tên gọi này bởi vì một tác phẩm nối tiếng sau này đều biết.
Thủy Bạc Lương Sơn.
Thủy Bạc Lương Sơn vào thời Tống còn bằng một nửa Cự Dã Trạch thời kỳ này. Ở đây mới là nơi dễ thủ khó công thực sự. Trương Kim Xưng đã chiếm cứ được ở đây cho nên mới không cần để ý tới minh chủ Lục Lâm Cao Sĩ Đạt này. Coi như có mười vạn đại quân tới tấn công, không có người dẫn đường thì đừng có mơ tấn công vào được.
Sau khi trở về doanh địa, Lý Nhàn lại một lần nữa triệu tập các tướng lĩnh lại.
- Sư phụ, chờ khi Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến đưa lương thực tới, con sẽ dẫn kỵ binh của Nhuệ Kim Doanh đi về phía nam. Ngài chỉ cần bày ra trận thế, dàn tư thế bao vây Hồ Cao Kê là được rồi. Hồ Cao Kê bị bao vây, đại quân triều đình đi về phương bắc, lại tiết kiệm lương thực, Trương Kim Xưng chắc chắn sẽ nhân cơ hội mở rộng địa bàn. Một khi hắn ta từ Cự Dã Trạch đi ra, con sẽ nhân cơ hội cướp lấy. Sau khi thành công, con sẽ sai người tới. Ngài sẽ dẫn quân ngày đêm đi xuống phía nam, không thể trì hoãn thêm được nữa.
- Con yên tâm đi, ta biết rồi.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:
- An Chi, con nhất định phải cẩn thận không được lỗ mãng. Dù thủ hạ dưới trướng Trương Kim Xưng có mấy vạn người chẳng qua là lưu dân giặc cỏ, nhưng dù sao trên địa bàn của hắn ta, địa hình cũng quen thuộc hơn con. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì con không được miễn cưỡng. Cùng lắm thì chúng ta sẽ trở về Yến Sơn mà thôi.
Lý Nhàn “vâng” một tiếng nói:
- Không cần phải lo, con hiểu rồi.
Sắp xếp sự tình ổn thỏa, Lý Nhàn liền bước ra ngoài trướng. Vừa ra tới cửa, liền thấy Âu Tư Thanh Thanh kéo tay Trương Tiểu Địch đứng chờ hắn ở phía xa.
Lý Nhàn mỉm cười, đón các nàng đi tới.
Trước khi xuất chinh có người nhớ, có người không yên tâm về mình, mà người lo lắng cho mình, có bậc cha chú như Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho, có huynh đệ như Trần Tước Nhi và Lạc Phó, còn có người phụ nữ ái mộ mình, đó chẳng phải là chuyện rất hạnh phúc, rất hạnh phúc sao?