.
- Làm tốt lắm!
Theo thói quen Trương Trọng Kiên khẽ vuốt ve mái tóc của Lý Nhàn, lại vô tình phát hiện ra không ngờ cái đầu của tiểu tử này đã vượt qua mình rồi. Đi Liêu Đông một chuyến, nửa năm nay đã khiến da Lý Nhàn đen đi một chút, nhìn có vẻ cứng cáp hơn.
- Đâu chỉ là tốt!
Lý Nhàn bĩu môi, có vẻ không thích lời khe ngợi nói:
- Cho dù đổi lại là cha, a gia thân yêu của con, lẽ nào có thể đảm bảo làm tốt hơn con sao?
Trương Trọng Kiên đang im lặng bỗng cười khanh khách nói:
- Tiểu tử thối, kiêu ngạo quá đấy!
Lý Nhàn cũng cười cười nói:
- Người Thiết Phù Đồ chúng ta, có ai không kiêu ngạo đâu?
- Đúng vậy…
Trương Trọng Kiên thở dài nói:
- Năm đó, các huynh đệ Thiết Phù Đồ chúng ta giết từ thành Đại Hưng ra, từ Giang Nam giết đến Tái Bắc? La mọi rợ nắm trong tay năm ngàn Hổ Bí, mấy vạn lính tốt, chúng ta có thèm để mắt đến y đâu chứ? Đừng nói đến La mọi rợ, năm đó đích thân Dương Tố chiêu lãm ông đây, ông đây cũng chưa từng liếc mắt tới ông ta một cái đấy.
Lý Nhàn cười nói:
- Khoác lác cũng phải có giới hạn chứ…
Hai người cười cười rồi lại im lặng. Đúng vậy, các huynh đệ Thiết Phù Đồ đều kiêu ngạo. Tuy bọn họ đều là mã tặc nhưng bọn họ đều là những nam tử hán oanh liệt, đều là đàn ông chân chính không một ai ẻo lả. Dù đối mặt với kẻ địch là ai, dù mạnh đến đâu họ cũng chưa từng lùi bước. Năm đó, Trương Trọng Kiên đã từng nói thà chết đứng chứ cũng không muốn lạy sống. Bao năm qua, các huynh đệ không một ai quỳ trước mặt kẻ thù. Nhớ lại, sáu mươi mấy huynh đệ Thiết Phù Đồ giờ còn sống cũng chỉ có mấy người.
Không riêng gì Thiết Phù Đồ, Huyết kỵ binh cũng kiêu ngạo như vậy. Những người đàn ông sắt thép đó, mấy năm ở Tái Bắc cũng chưa từng rút lui? Đàn ông thảo nguyên nhìn thấy Huyết kỵ sợ đến mức tè ra quần, bọn họ từ trước đến giờ chưa từng làm mất uy phong của thiết quân Hoằng Hóa. Nhưng Huyết Kỵ chết trận cũng nhiều. Lúc lên Yến Sơn, họ đã chết trong tay người một nhà Đại Tùy.
Trương Trọng Kiên và Lý Nhàn cười với nhau nhưng trong lòng lại rất buồn.
Hai người ngồi trên tảng đá lớn ở sườn núi, ở trước mặt bọn họ là vách đá nhưng phía sau là hàng trăm nấm mồ. Mỗi nấm mồ đều được thêm đất mới, mỗi nấm mồ đều có một bầu rượu, một bát thịt, một đôi đũa.
Gió núi thổi qua vách đá, trong mơ hồ dường như có nghe thấy tiếng chạm chén, hát ca ầm ĩ của bạn bè. Lý Nhàn và Trương Trọng Kiên nghiêng tai lắng nghe rất nghiêm túc, muốn từ trong gió phân biệt xem đó là tiếng của người quen nào.
- Nào, tiểu tử thối, hôm nay uống với a gia nhiều một chút.
Trương Trọng Kiên cười, lặng lẽ lau giọt nước mắt.
Lý Nhàn cũng cười dụi dụi mắt rồi cầm lấy bầu rượu chạm một cái với Trương Trọng Kiên:
- Gió núi ghê thật, thổi vào mắt chịu không nổi.
- Đúng vậy, gió núi ghê thật…
Trương Trọng Kiên ngửa cổ lên rót một hơi lớn Thiêu Đao Tử vào cổ họng, rượu bỏng rát rót vào cổ nóng tận xuống lồng ngực mới xua tan hơi lạnh của gió Bắc ra khỏi cơ thể. Trong đầu vẫn còn tiếng cười của các huynh đệ, rốt cuộc cũng vẫn không nhìn rõ từng khuôn mặt mà họ quen thuộc.
Đạt Khê Trường Nho nằm cách Trương Trọng Kiên và Lý Nhàn không xa, đang heo mắt nhìn ánh chiều tà đang lặn. Đã là tháng chạp, gió bắc thét gào làm đá núi nguội ngắt, chỉ có điều y không thèm để ý. Gió núi thổi làm rối mái tóc dài của y, vết sẹo dưới dánh chiều tà nhìn như được khảm một lớp vàng.
- An Chi, sau này định thế nào?
Trong lòng y cũng rất đau đớn, cảm giác này đến từ rượu, đến từ gió núi, đến từ sự chia tay ngắn ngủi của ba người, đến từ hơn một trăm ngôi mộ phía sau y. Nhưng kinh nghiệm của y nhiều hơn Trương Trọng Kiên, càng chưa nói đến Lý Nhàn vừa mới một mình đối mặt với thói đời còn lạnh lùng hơn cả gió bắc. Năm đó một trận chiến tại Hoằng Hóa, hơn hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ trong tay y chết trận gần hết. Nhưng bản thân y là tướng lĩnh lãnh binh lại không thể tranh đấu trợ giúp chút tiền phủ tuất cho các huynh đệ, tranh thưởng và công lao cho bọn họ. Lúc đó trong lòng y còn bi thương hơn giờ gấp vạn lần.
Cho nên người dẫn đầu phá vỡ không khí này chính là y.
Lý Nhàn cười cười, nằm xuống tảng đá rét cứng nhìn đám mây trắng trên trời lững lờ trôi, nhìn bầu trời xanh thẳm giống như đã được gột rửa.
- Qua mùa đông này trước rồi nói sau.
Y nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi nói:
- Hạ Nhược Trọng Sơn chết rồi!
Đây là tin tức hắn trở về Yến Sơn mới nghe được, nghe nói Hạ Nhược Trọng Sơn được đưa đến chỗ Đậu Kiến Đức thì không lâu sau vì bị trọng thương không chữa được mà chết. Nhưng Lý Nhàn biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy, Hạ Nhược Trọng Sơn là cấp dưới cũ của Tôn An Tổ, có địa vị không thấp ở Hồ Cao Kê, Đậu Kiến Đức thu thập nhân mã còn sót lại của Tôn An Tổ. Nếu Hạ Nhược Trọng Sơn còn sống thì nhất định lão ta phải cho Hạ Nhược Trọng Sơn một vị trí, tương lai chưa biết chừng sau này sẽ uy hiếp vị trí của lão. Cho nên Hạ Nhược Trọng Sơn chết rồi, là một cái chết rất không giá trị.
Nếu lúc trước Lý Nhàn trưởng thành một chút, chắc chắn hắn sẽ không đưa Hạ Nhược Trọng Sơn đến chỗ của Đậu Kiến Đức. Nhưng lúc đó hắn quá ngây thơ, trải qua chuyến đi Liêu Đông này hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- Hơn nữa, Yến Sơn cũng không phải là nơi ở được lâu. Nghe nói tên hoàng đế hồ đồ kia đã tính chính phạt Cao Cú Lệ lần thứ hai rồi. Sang năm chưa đến khai xuân các lộ đại quân còn phải tập hợp ở Trác quận. Nhân cơ hội này, con định dẫn theo các huynh đệ xuôi về phía nam tìm một chỗ tốt để đặt chân.
Lý Nhàn nhẹ giọng nói.
Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng nói:
- Trên Yến Sơn quả không phải là nơi thích hợp để đại quân chiếm đóng. Tuy con mang không ít lương thực từ Liêu Đông về nhưng nếu không có ý chí gì nuôi hết ba vạn người thì sẽ đủ ăn trong vài năm, nhưng lương thực cũng sẽ mục nát, mà lòng người cũng sẽ phân tán. Phần ớn binh lính đều xuất thân từ phủ binh, nếu con không thể cho bọn họ một hi vọng thì sớm muộn gì họ cũng bỏ con mà đi.
Trương Trọng Kiên nói:
- Luật Thần nói không sai, lũ tiểu tử xuất thân từ phủ binh đó nếu cứ nhàn rỗi lâu sẽ khiến bọn họ như bị phế đi. Hiện tại có hơn hai vạn lão binh nếu không xông xáo ra ngoài thì đó là chà đạp bọn họ rồi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Lúc đầu ở Liêu Đông, con cùng Thiết Lão Lang bọn họ đã bàn bạc chuyện này. Ý kiến của mọi người cùng không khác nhau nhiều lắm. Cao Sĩ Đạt ở Hồ Cao Kê xưng là Đông Hải Công. Đậu Kiến Đức cam chịu phụng y làm Đại Đương Gia. Lục lâm Hà Bắc đạo cũng tôn Cao Sĩ Đạt là minh chủ, không dễ cướp được. Nhưng vì Hạ Nhược Trọng Sơn, vẫn phải đánh với Đậu Kiến Đức một trận.
Trương Trọng Kiên cười cười nói:
- Coi như để thủ hạ của con thả lòng gân cốt đi, đừng đánh giá cao đám giặc cỏ Hồ Cao Kê kia, bọn chúng có không ít nhưng căn bản là không thể so sánh với thủ hạ của con được. Cao Sĩ Đạt tính làm gì? Lúc ông đây xưng hùng ở phía bắc Hoàng Hà thì còn không biết nó là mã tặc phương nào.
- Ha ha!
Đạt Khê Trường Nho không nhịn được liền bật cười, nghiêng đầu nhìn Trương Trọng Kiên một cái rồi nói:
- Không biết ngươi đã dạy cho An Chi thứ vô sỉ gì, hay là ngươi bị ảnh hưởng của An Chi đấy?
Lý Nhàn bĩu môi:
- Rõ ràng không hải cái thứ hai.
Đang nói chợt từ xa có tiếng gọi to rất thánh thót:
- A gia, Đạt Khê thúc thúc, An Chi ca ca!
Ba người không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó chính là Tiểu Địch.
Âu Tư Thanh Thanh thích mặc quần áo màu trắng, nhất là mùa đông nàng đều thích mặt váy nhung dài màu trắng, trên cổ có quấn một cái khăn đuôi chồn màu trắng, khiến cho khuôn mặt của nàng càng xinh đẹp hơn. Bàn tay nhỏ của nàng xách một cái giỏ con, bàn tay kia thì dẫn Tiểu Địch mặc quần áo dày như một con búp bê đi tới. Nhìn cách rất gần, Trương Tiểu Địch bỏ tay Âu Tư Thanh Thanh ra chạy vọt tới.
Trương Trọng Kiên một tay ôm lấy Tiểu Địch trừng mắt nói:
- Cẩn thận chứ! Ngã xuống thì A gia không cứu nổi con đâu!
Tiểu Địch đã mười một tuổi lại càng xinh đẹp, hai mắt to, mũi nhỏ xinh vì gió bắc khiến má nó đỏ lên thoạt nhìn khiến người ta liên tưởng đến quá táo chín đỏ mà muốn cắn một miếng. Quần áo của nó rất dày, cho nên nhìn nó lại càng xinh đẹp càng động lòng người.
Cô bé được Trương Trọng Kiên ngồi xuống rồi chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Ai gia không cứu được con, chẳng lẽ Đại Khê thúc thúc không cứu được? An Chi ca ca không cứu được hay sao?
Trong Trọng Kiên nhéo mũi nó một cái rồi cưng chiều nói:
- Cả ngày chỉ biết đến An Chi ca ca, không xấu hổ à?
Tiểu Địch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc trả lời:
- Con muốn lấy An Chi ca ca.
Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho bật cười ha hả nhưng Lý Nhàn từ lúc ba tuổi không biết đỏ mặt lúc này lại xấu hổ. Hắn cười ngượng ngùng nhưng không biết nói gì.
- An Chi ca ca, huynh xem.
Trương Tiểu Địch cầm cái gì đó trong tay đưa cho Lý Nhàn, hóa ra đây là một bông hoa cúc đã nở. Bây giờ đã là tháng chạp, hiếm nhìn thấy hoa cúc nở vàng rộ. Không biết Tiểu Địch phát hiện ra bông hoa này ở đâu, đã nở rất đẹp.
Một bông hoa cúc núi, trong lòng Lý Nhàn lại căng thẳng.
Vì hắn chợt nhớ đến người thiếu nữ có tên là Cách Tang Mai Đóa Đóa. Lúc hắn rời khỏi Yến Sơn nàng vẫn còn ở đó, hắn quay lại Yến Sơn thì nàng đã đi rồi.
Chỉ có điều ý nghĩ này chỉ lóe qua, Lý Nhàn không để ý đến nó lâu.
- A gia, sư phụ.
Âu Tư Thanh Thanh gọi Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho sau đó ngồi xổm bên cạnh Lý Nhàn cười ha hả nói:
- An Chi, muội biết ngay huynh và A gia, sư phụ chắc chắn là chạy đến đây uống rượu mà.
Lý Nhàn cười nói:
- Luyện binh đã có đám Thiết Lão Lang, thật sự buồn chán cho nên đến đây ngồi một chút.
- Trong giỏ có cái gì vậy?
Lý Nhàn cười hỏi.
- Lẽ nào là sâu rượu chui ra từ trong bụng chúng ta, cố ý cầm rượu và thức ăn đến.
Âu Tư Thanh Thanh nghiêm túc nói:
- Trời lạnh như vậy, cho dù có mang rượu, thịt đến cũng không ăn được. Đây là vừa có người mang lên núi, người kia rặng đồ rồi đi. Chỉ nói là cố nhân đến tặng lễ vật, muội chưa xem cũng không biết là cái gì thì người kia đã vội vã đi mất, mà không nói thêm gì.
- Hả?
Lý Nhàn lập tức hứng thú, hắn cầm lấy cái giỏ lật tấm vải lên nhìn, sắc mặt đại biến.
Trong rổ là mấy chục nhành hoa tường vi, còn có một bức thư.
Mở thư ra xem, mấy lời tâm sự khiến lòng Lý Nhàn bất an.
“Nghe tin chiến thắng từ Liêu Đông trở về, ta không thể không vui. Nhớ ngày đó ngươi từng nghỉ chân ở bên ngoài Mao Lư, tiếc nuối không thể nhìn thấy hoa tường vi ở. Cố ý ngắt hơn mười nhành nhờ người đưa tới, hoa này không nấu nước đất, ngươi có thể tự trồng trước phòng, đợi sang năm chắc chắn có nhiều hoa nở, ngươi có thể hái lấy. Diệp Hoài Tụ.”
Hoa này không nấu nước đất, ngươi có thể trồng trước phòng. Sang năm hoa nở nhiều, ngươi có thể ngắt lấy.
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần bình tĩnh trở lại.