Tướng Minh

Chương 98: Chương 98: Hướng về Yến Sơn




Từ sau khi ông lão Hứa Trí Tàng đến Yến Sơn, ngày nào Lý Nhàn cũng phải bớt ra chút thời gian. Độc Cô Nhuệ Chí đã dạy hắn rất nhiều dược lý, nhưng nếu so sánh với Độc Cô Nhuệ Chí thì kiến thức của Hứa TRí Tàng uyên thâm hơn rất nhiều.

lúc mới bắt đầu Lý Nhàn còn dám khoe khoang những tài liệu của kiếp sau mà hắn đọc được ở trên mạng internet, nhưng càng về sau thì hắn càng không dám, bởi những kiến thức uyên thâm của ông lão về mê dược càng khiến cho Lý Nhàn cảm thấy xấu hổ, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu: “Múa rìu qua mắt thợ.”

Nhưng, thế giới của ông lão dù sao cũng có những hạn chế nhất định, cho nên ý tưởng thiên mã hành không và tài liệu của kiếp sau của Lý Nhàn đã đem đến cho ông lão nhiều trải nghiệm mới mẻ. Ba người, trong đó có cả Tiểu Địch này nào cũng phải dành một khoảng thời gian nhất định để nghiên cứu y đạo.

Và những kiến thức của ông lão lại giúp Lý Nhàn hiểu rõ hơn về những kiến thức có liên quan đến thuốc độc và thuốc giải.

Ngày tháng trôi qua như thoi đưa, thoát cái đã đến tháng chạp.

Ăn xong cơm tối, Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh đi dạo trong rừng.

- An Chi!

Âu Tư Thanh Thanh dừng bước, giúp Lý Nhàn buộc chặt lại áo rồi cô nép người vào lòng của Lý Nhàn. Mặc dù hắn mặc một chiếc áo bông rất dày nhưng cô vẫn có thể nghe rõ tiếng tim đập của hắn. Một chút một chút đó thôi đã chạm đến thế giới nội tâm của cô. Những ngày vừa qua, cô được ở bên cạnh Lý Nhàn cho nên mặc dù cuộc sống ở Yến Sơn có vất vả khổ cực một chút nhưng cô vẫn rất hạnh phúc. Cô là một thiếu nữ rất đơn giản chỉ cần ngày nào cũng được nhìn thấy hắn là cô đã mãn nguyện rồi.

- Ừ, sao vậy?

- Không có chuyện gì?

Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng đôi mắt của cô càng trở nên long lanh hơn, còn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xăn của cô lại càng trở nên hấp dẫn và đầy mê hoặc. Lông mi của Âu Tư Thanh Thanh rất dài và cong, những lúc mà cô ngẩng đầu lên như thế này, đôi mắt đẹp của cô như nheo lại, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn của cô khẽ mím lại như đang chờ đợi một điều gì đó.

- Muội chỉ muốn gọi tên huynh rồi được nghe tiếng huynh đáp lại, muội liền có một cảm giác rất đặc biệt.

Cô cười, để lộ ra hàng răng trắng và đều.

Người Lý Nhàn bỗng chốc nóng rực lên, hắn không tự chủ được tay khẽ nâng cằm của Âu Tư Thanh Thanh lên cúi xuống hôn cô. Lần đầu tiên, khi môi của hai người vừa chạm vào nhau, Âu Tư Thanh Thanh rất bối rối, cô khẽ thu người lại nhưng hai cánh tay vẫn để ở eo của Lý Nhàn, thậm chí cô còn ôm rất chặt. Có lẽ là vì khung cảnh đêm trăng quá lãng mạn hoặc cũng có thể là đêm xuống nên hơi lạnh, nên khi hai người ôm chặt nhau, hơi thở của cả hai đều rất gấp gáp.

Khi chạm vào đôi môi lạnh buốt của Âu Tư Thanh Thanh, tim của Lý Nhàn đập mạnh hơn bao giờ hết, một người đã trải qua vô số trường hợp khiến hắn phải đau đầu, ngay cả đến chuyện giết người hắn cũng không cảm thấy căng thẳng, nhưng khi nhìn vào đôi má ửng hồng của người con gái xinh đẹp như hoa anh đào này thì tim hắn lại đập nhanh và loạn đến như vậy. Hắn đến hít thở cũng không được bình thường, và chính điều này đã khiến cho Âu Tư Thanh Thanh có chút sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi này không hề đáng sợ chút nào, nó chỉ đơn giản là cảm giác căng thẳng có chút đợi chờ.

Cuối cùng thì Lý Nhàn lại cúi đầu xuống hôn Âu Tư Thanh Thanh, hắn đã không hôn thì thôi, nhưng một khi đã hôn thì vô cùng mãnh liệt. Hắn dùng đầu lưỡi tách đôi môi gợi cảm của cô rồi ngang nhiên đến mức bá đạo đưa đầu lưỡi vào khám phá.

Hai người hôn nhau đến khi cả hai đều cảm thấy có chút khó thở mới dừng lại.

Lúc này đây Âu Tư Thanh Thanh đã không nghe được tiếng tim đập của Lý Nhàn nhưng cô lại có thể nghe rất rõ được tiếng trống ngực của mình. Mặt của cô đỏ ửng lên, giống như là đang say rượu, còn Lý Nhàn thì thở rất gấp giống như hắn vừa phải chạy một đoạn đường dài mười mấy cây số, hắn mệt đến mức đôi tay ôm lấy eo của Âu Tư Thanh Thanh cũng phải run lên, chính vì vậy mà hắn đã quên không tận hưởng cảm xúc khi được ôm vòng eo mềm mại.

Khi mà hai người hôn nhau lần thứ ba, tay của Lý Nhàn đã đưa lên một cách rất tự nhiên …

Sau đó lại buông xuống.

Hắn có một chút bức tức trong người, nếu bây giờ hắn làm như vậy, liệu có bị coi là vô văn hóa hay không?

- An Chi … ô …ô

Lần hôn này lâu hơn hai lần trước, Lý Nhàn không ngừng khám phá khuôn miệng ngọt ngào của cô. Cảm giác hạnh phúc này đã khiến hắn u mê, mùi vị phảng phất nơi đầu lưỡi càng khiến hắn lưu luyến không nỡ.

- An Chi …

Lúc Âu Tư Thanh Thanh thốt lên những câu này, thần trí của cô cũng đã dần dần bị u mê.

Cuối cùng thì tay của Lý Nhàn cũng đã chạm tới được hai ngọn núi đôi đó một cách tự nhiên.





- An Chi, huynh thực sự muốn đi Liêu Đông à?

Nằm trong lòng của Lý Nhàn, Âu Tư Thanh Thanh có chút mệt mỏi, có lẽ là vì lúc trước cô đã dùng toàn bộ sức lực để phục vụ cho nụ hôn mãnh liệt đó. Thân hình của cô vẫn nóng bỏng như vậy, mềm mại như nước.

- Ừ ! Huynh rất muốn đi!

- Vì sao vậy? A gia và sư phụ đều nói đi Liêu Đông rất nguy hiểm …

Lý Nhàn cười cười đáp lại:

- Yên tâm đi, ta sẽ không mạo hiểm đâu. Ta chỉ là muốn đi xem thôi, nếu ta không đi sau này ta sẽ hối hận,

- Có thể cho muội đi cùng hay không?

- Không được!

Lý Nhàn cự tuyệt rất rõ ràng:

- Muội hãy ngoan ngoãn ở Yến Sơn đợi huynh trở về, yên tâm đi, không lâu đâu.

- Vâng …

Âu Tư Thanh Thanh gật gật đầu, khó giấu khỏi sự thất vọng.

Lý Nhàn khẽ nâng khuôn mặt của nàng lên và nói:

- Ngoan ngoãn ở sơn trại đợi huynh, nếu như muội nhớ da da và mẫu thân của muội, ta sẽ phái người đón họ tới đây thăm nàng?

Âu Tư Thanh Thanh há miệng ra vì ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại lóe lên chút thất vọng:

- Vẫn không nên quay về thì hơn, mẫu thân nhất định vẫn còn giận muội, muội mà quay về e rằng không thể trở lại đây được.





U Châu

- Sư phụ, con muốn quay về thảo nguyên.

Một thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng, cổ trang trí bằng một chiếc khăn đuôi cáo, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Diệp Hoài Tụ đang ngồi trên ghế, an nhàn nhâm nhi tách trà. Mặc dù bộ y phục của nàng có chút nghiêm chỉnh nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp yểu điệu thục nữ của vốn có của nàng. Dung nhan của nàng không quá là xinh đẹp, cũng không thể được xếp vào hàng nghiêng nước nghiêng thành. Lông mi có chút thô thiển, chiếc mũi không được thanh thoát, ngũ quan không được hài hòa, đoan trang cho lắm, nhiều nhất thì nhan sắc của nàng cũng chỉ thuộc vào hạng trung bình, nhưng bù lại ở nàng lại toát lên một vẻ đẹp khí chất thanh khiết, thánh thiện, không thể nhầm lẫn với bất cứ cô gái nào khác. Vẻ đẹp của nàng không phải là vẻ đẹp hòa nhoáng bề ngoài, đó là một vẻ đẹp khí chất, càng thưởng thức càng cảm nhận được vẻ đẹp vô tận đó.

Nàng chính là A Sử Na Đóa Đóa, là người con gái mà Thủy Tất Hãn A Sử Na Đốt Cát yêu thương nhất. Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát này, nàng được mọi người tôn sùng là Thánh nữ.

- Sao vậy, có chuyện gì không hài lòng hay sao?

Diệp Hoài Tụ cười cười, thản nhiên hỏi nàng.

A Sử Na Đóa Đóa hơi chau mày và đáp:

- Sư phụ, Phụ Hãn cho con đến U Châu, không phải là bàn chuyện hôn nhân cưới xin, mà là vì sự hưng thịnh của thảo nguyên. Nếu như La Nghệ đã không bằng lòng liên minh với Vương triều Đột Quyết thì con cứ ở đây đợi chờ cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Diệp Hoài Tụ gật gật đầu, vẫn nụ cười dịu dàng đó và nói:

- Nếu như con muốn quay về thì con hãy cứ về đi.

- Nhưng con vẫn muốn nghe một câu nói thật lòng của người.

Diệp Hoài Tụ nhìn thẳng vào A Sử Na Đóa Đóa và hỏi:

- Con trai độc nhất của La Nghệ - La Thành, tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa dù là binh pháp thao lược hay là võ công đều tài giỏi hơn người, con cảm thấy như thế nào?

Ánh mắt của A Sử Na Đóa Đóa như lóe lên, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy chán ghét những lời nói của Diệp Hoài Tụ.

- Sư phụ, nếu Phụ Hãn biết được người đang muốn làm cái gì, thì phụ thân có thể sẽ giết người.

Giọng nói của A Sử Đóa Đóa trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng.

- Ha ha!

Tiếng cười của Diệp Hoài Tụ rất suồng sã:

- Đóa Đóa, lẽ nào con có thể tự kiềm chế được bản thân khi đã nhập vai? Nếu là A Sử Na Đốt Cát Thế biết được thân phận của con, con nói xem, ông ta sẽ giết ai?

A Sử Na Đóa Đóa cũng cười lạnh mà rằng:

- Có thể là chết, nhưng con cũng sẽ không bao giờ đau khổ như thế này.

Nàng chỉ vào bờ vai của mình và nói:

- Con đã chịu đau đớn hơn 10 năm rồi, nỗi đau này, người không hiểu được đâu.

Diệp Hoài Tụ có chút áy náy:

- Lúc trước vì thuốc quá mạnh nên đã làm tổn thương đến thân thể của con, sư phụ cũng rất áy náy. Con yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để trị khỏi cho con.

A Sử Đóa Đóa cười buồn đáp lại:

- Con đã nói rồi, nỗi đau này, sư phụ không hiểu được đâu.

Nói xong, nàng quay người bước ra khỏi phòng.

Sau khi A Sử Đóa Đóa rời đi, Diệp Hoài Tụ liền rơi vào cảm giác trầm mặc. Cô thu mình trên chiếc ghế dài và rộng, nhẹ nhàng tháo khuy áo, để lộ ra bờ vai thon thả ngọc ngà, đẹp tựa hoa mẫu đơn. Những ngón tay thon dài của cô khẽ vuốt ve lấy bờ vai mềm mại của mình. Cũng không biết, là cô cảm nhận được sự lãnh lẽo của cơ thể hay là cảm nhận được nỗi đau của người khác. Bờ vai của cô vừa thon thả vừa láng mượt, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô đều không thể khống chế nổi dục vọng tội lỗi.

Không giống như khuôn mặt thuần khiết, không trang điểm thậm chí là có phần bình thường của A Sử Na Đóa Đóa, Diệp Hoài Tụ giờ đây cũng không còn trẻ nữa, nhưng trên khuôn mặt của cô không có bất cứ dấu vết nào của năm tháng: đuôi mắt không có những vết chân chim đáng ghét, dung nhan mỹ miều, một vẻ đẹp không tì vết, cô còn đẹp hơn cả thiên sứ, còn thân hình của cô thì lại càng không cần phải nói, tất cả mọi thứ đều gợi cảm, đầy tính khiêu gợi.

Nhưng không biết vì sao, bộ dạng cô thu mình trên chiếc ghế rộng thật dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một con rắn hổ mang bành đang trườn dài, nhe mấy chiếc răng có nọc độc, lạnh lùng dõi theo cái bóng của A Sử Na Đóa Đóa.

- Sau vậy, nó không đồng ý?

Không biết từ khi nào, La Nghệ trong chiếc áo gấm rộng thùng thình đã bước tới sau lưng của Diệp Hoài Tụ.

Y lẳng lặng đứng ở sau lưng Diệp Hoài Tụ chăm chú nhìn tấm lưng của cô, trông bộ dạng của y như đang thưởng thức một vật phẩm quý giá.

- Nó muốn quay về?

Diệp Hoài Tụ khẽ đáp lại.

- Ta cũng đã nói rõ thành ý của ta, nếu như gia tộc A Sử Na liên minh với ta, thì trong tương lai, chuyện này sẽ có lợi cả cho Vương triều Đột Quyết và cả U Châu nữa. A Sử Na Đốt Cát Thế không phải là một tên ngốc, ông ta nên hiểu rằng đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

La Nghệ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhớ tới cô bé kiên cường kia mà không khỏi nhíu mày một cái.

- Ngài vẫn không hiểu biết A Sử Na Đốt Cát Thế!

Diệp Hoài Tụ thở dài ngao ngán đáp lại:

- Ngài cũng không hiểu người đồ đệ của ta, nếu như nó tiếp tục kiên trì, thì duyên phận giữa ta và nó e rằng cũng phải chấm dứt ngay. Ngài cũng biết đó, vì chuyện đại sự này, Đóa Đóa rất quan trọng đói với ta.

La Nghê cười cười đáp lại:

- Quan trọng, là bởi vì con bé vẫn còn giá trị lợi dụng. Nếu như một người không còn tác dụng đối với ta nữa, thì thậm chí là cô ta có thể đem lại cho ta quyền uy thì bất luận cô ta có thân phận như thế nào thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.

Diệp Hoài Tụ nghe xong thì lặng người đi, rồi ngẩng đầu nhìn La Nghệ.

La Nghệ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp:

- Như thế này đi, ngày mai ta sẽ cử người đưa con bé trở về nhà.

Về nhà, hai chữ này thật là tàn nhẫn.





Sau khi trở về căn phòng của mình, A Sử Na Đóa Đóa khẽ gọi Vô Loan vào phòng:

- Vô Loan, thu dọn đồ đạc, đêm nay chúng ta sẽ đi.

Vô Loan như không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại:

- Vì sao vậy, tiểu thư, chúng ta không đi cùng với Diệp đại gia ư?

- Đợi tới khi rời khỏi U Châu, ta sẽ nói cho muội nghe. Đêm nay chúng ta sẽ đi, muội đừng nói cho bất cứ ai cả, sư phụ, thậm chí là cả Gia Nhi nữa, muội đã hiểu chưa?

Ngữ khí của nàng rất nghiêm trọng, còn Vô Loan thì bất giác gật đầu, rồi sau đó mới ý thức được có lẽ là đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa biến cố có lẽ là rất nghiêm trọng, bởi tiểu thư một người từ trước tới giờ chưa bao giờ mất bình tĩnh mà bây giờ lại đang có chút lo sợ. Mặc dù A Sử Na Đóa Đóa không biểu hiện gì, chứng tỏ bản thân đang rất lo lắng và vội vàng nhưng Vô Loan dường như đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của tiểu thư, thậm chí cô còn cảm nhận được trong ánh mắt của tiểu thư đang tồn tại một cảm giác đau thương như có như không.

- Muội hiểu rồi tiểu thư, bây giờ muội sẽ đi thu dọn đồ đạc.

A Sử Na Đóa Đóa căn dặn thêm:

- Có thể để lại được thứ nào thì hãy để lại, nhưng nhất định phải mang theo binh khí và tiền bạc, những thứ khác bỏ được thì cứ bỏ, không có gì phải tiếc cả.

- Dạ!

Vô Loan đáp lại, rồi đột nhiên cô cũng có một cảm giác vội vàng, gấp rút.

Ngay tại lúc đó.

Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh đang cầm tay nhau bước về phía sơn trại, hai người vừa đi vừa nhìn nhau cười nói. Đúng lúc đó, không biết vì sao mà Lý Nhàn đột nhiên cảm thấy bất an, hắn vô thức nhìn về phía tây nam.

- Huynh làm sao vậy?

Âu Tư Thanh Thanh lo lắng hỏi.

- Không có chuyện gì đâu!

Lý Nhàn cười cười trấn an cô:

- Muội mệt rồi, ta đưa muội về phòng.

U Châu.

Vô Loan buộc tay nải không nặng lắm ra sau lưng, cầm cây kiếm dài lên rồi lại hạ xuống, cô đổi lấy một thanh hoành đao thuận lợi hơn cho việc giết người,

- Tiểu thư, mình đi về hướng nào đây?

- Yến Sơn!

A Sử Na Đóa Đóa buột miệng thốt ra hai chữ, vẻ mặt của nàng rất bình thản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.