Tướng Minh

Chương 34: Chương 34: Lớn như trời đất.




Tháng 3 trên thảo nguyên không được tính là mùa xuân ấm áp, càng đừng nhắc tới chuyện hoa nở. Gió từ Tây bắc cuốn qua đây vẫn lạnh buốt như đao cắt. Những mảnh tuyết đông cứng bị gió thổi lên tạt lên trên mặt người đau đến giống như da bị cắt xé. Mặc dù có cây cỏ nhỏ ngoan cường đâm thủng vùng đất đông cứng nhỏ như hạt gạo trồi đầu ra, nhưng sau một đêm gió lạnh lá cỏ non cũng sẽ bị đông cứng ủ rũ xuống. Nếu như bão tuyết kéo dài thêm một đêm nữa, thì những trồi non kia đợi không được gió ngừng sẽ thật nhanh chết đi.

Bởi vì gió quá lơn, toàn bộ Thiên

Đô là mầu sắc ảm đạm, Vì thế kế hoạch dự định sám sớm ngày thứ hai chạy tới Nhược Lạc Thủy tìm kiếm Diệp Hoài Tụ không thể không chậm lại.

Thời tiết khắc nghiệt thế này, ngay đến cả chiến mã cũng mở không nổi mắt.

Tầm nhìn của mắt không quá mười mét, nếu như cưỡng ép xuất phát cho dù không bị đông cứng cũng sẽ bị lạc trên thảo nguyên đến cuối cùng vẫn là biến thảnh mấy bức tượng băng.

Mặc dù Lý Nhàn biết hôm nay khẳng định không thể xuất hành, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng đi hỏi Đạt Khê Trường Nho. Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Lý Nhàn cũng không quay trở về phòng mình tiếp tục ngủ bù.

Hắn đứng ở trên khu đất trống trong doanh địa, xé mảnh vải che kín ánh mắt để ngừa bị gió thổi mù. Ngược gió, hắn đem áo từng cái từng cái cởi ra, cuối cùng toàn bộ thân trên trần trụi.

Gió như đao cắt, mảnh tuyết như mũi tên.

Hắn quật cường đứng trong gió, chậm rãi rút hoành đao ra.

Đạt Khê Trường Nho vẫn chưa từng dạy hắn bộ đao pháp nào, thế cho nên Lý Nhàn hiện tại ngay một bộ đao pháp cơ bản nhất cũng không biết. Cái gọi là đao pháp cơ bản nhất, chính là loại phủ binh Đại Tùy thường dùng để diễn luyện trong lúc huấn luyện. Cũng không biết là Đạt Khê Trường Nho lười biếng, hay là y cảm thấy những thứ quá tiêu chuẩn hóa vô dụng đối với Lý Nhàn, tóm lại từ sau khi Lý Nhàn tương đối nắm vững được cơ sở cầm đao, y liền phái đám người Triều Cầu Ca, Thiết Lão Lang thay phiên cùng Lý Nhàn giao thủ nuôi chiêu, có đôi khi chính y cũng sẽ lên sân cùng Lý Nhàn khoa tay múa chân vài cái, đương nhiên, mỗi một lần Lý Nhàn tự cho là hoành đao nắm thật sự vững chắc đều bị y đập rơi.

Cho nên Lý Nhàn biết chênh lệch của mình, hắn chưa bao giờ cho là mình đang dùng đao thật sự đã tiến dần từng bước.

Thân trên để trần trong gió rét đậm, động tác hoặc đâm hoặc bổ của Lý Nhàn không có chút giống chiêu thức võ thuật nào đáng nói. Nếu có người nhìn thấy hắn, chín mươi phần trăm sẽ cho rằng đó là một kẻ điên. Trong khí trời lạnh lẽo như thế mình trần ra trận điên cuồng bổ chém, không phải điên thì là có điều gì luẩn quẩn trong lòng tự tìm đường chết.

Chỉ có Lý Nhàn tự biết, mỗi một lần nhìn hắn xuất đao như không có kết cấu gì kỳ thật đều đang nhằm vào kẻ địch rất mạnh. Hắn che mắt, không nhìn thấy sân nhỏ trống trải trong gió. Nhưng trong óc của hắn lại đang không ngừng ảo tưởng có kẻ thù theo bốn phương tám hướng đánh tới, binh khí ở ba đường thượng trung hạ công kích mình. Nhìn hắn giống như hoang đường thậm chí điên khùng xuất đao, kỳ thật đều là đang hóa giải sát chiêu của kẻ thù đánh tới trong ảo tưởng.

Những kẻ thù trong ảo tưởng này muôn hình muôn vẻ, đao Lý Nhàn theo đó càng lúc càng nhanh, bản thân hắn không thấy rõ những khuôn mặt kia của địch nhân trong ảo tưởng, chỉ thấy đủ loại vũ khí không ngừng công kích. Những địch nhân này bóng dáng rất mơ hồ, nhưng binh khí và chiêu thức trong tay bọn họ lại rõ ràng có thể thấy được.

Trong đám "Kẻ thù" này, bao gồm Triều Cầu Ca, Thiết Lão Lang từng cùng hắn đối luyện quá vô số lần, còn có đám đại ca ban đầu ở Thiết Phù Đồ.

Hắn đem những sát chiêu của những người này trong trí nhớ một lần lại một lần lặp lại trong đầu, sau đó dùng đao đem những sát chiêu kia từng chiều từng chiêu phá vỡ

Sau nửa giờ, gió thổi giống như đao cắt trên người hắn đã không thể chi phối nhiệt độ của người hắn. Có một tầng mồ hôi mịn hiện lên trên người hắn, ngẫu nhiên có ánh mặt trời trong sắc trời hoàng hôn lộ ra chiếu xạ trên người hắn làm cho những hạt mồ hôi này phủ thêm một tầng màu vàng.

- Như thế có nghĩa là gì

Thanh âm vang lên phía sau Lý Nhàn:

- Một người luyện rất nhàm chán, vừa hay da ta quá căng, cùng đệ luyện một chút nới lỏng gân cốt!

Là Thiết Lão Lang.

Lý Nhàn rất quen thuộc với thanh âm này, cũng có từ trong gió lạnh cảm nhận được giọng nói nhàn nhạt ấm áp kia.

- Được! Lần này nhất định phải thắng huynh.

Lý Nhàn kéo mảnh vải bịt mắt xuống, xoay người, đem hoành đao giơ ngang.

Thiết Lão Lang cười ha ha nói:

- Thắng ta? Yêu cầu của đệ trở nên thấp từ khi nào vậy !

Y vừa nói chuyện, động tác trên tay lại nhanh vô cùng. Gió cũng thể không làm cho thân thể y trở nên cứng ngắc, đao từ trong trong gió cát đâm tới càng thêm quỷ dị nhanh chóng.

Hai người rất nhanh giao thủ, hoành đao đụng vào nhau thanh âm xé rách gió rành mạch truyền ra ngoài.

Trong tiếng hô quát nhẹ nhàng, động tác hai người càng lúc càng nhanh.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đám Huyết kỵ binh ăn không ngồi rồi trong phòng tránh gió đẩy mở cửa phòng, túm năm tụm ba đi ra đứng trong sân xem cuộc chiến. Thời gian dần qua, hơn một trăm người trong sân quây thành một vòng. Bọn họ đều là chiến sỹ chân chính đã trải qua sát phạt đẫm máu, quyết đoán mà ác nghiệt, bọn họ là nam nhân chân chính, bọn họ cũng sùng bái nam nhân cường tráng khí phách. Cho nên trong mắt bọn họ Lý Nhàn tuy rằng vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành, nhưng chấp nhất khắc khổ và tiến bộ của thiếu niên này đều làm cho bọn họ tôn trọng từ đáy lòng.

Không ai hoan hô reo hò, tuy rằng hai người giao thủ trong trận kia càng ngày càng phấn khích, nhưng đây cũng không phải giang hồ lãng nhân bày tràng làm xiếc đùa giỡn hoa thương, đám Huyết kỵ binh không phải là xem náo nhiệt, mà là đao pháp đều nhanh đến cực hạn của hai người, đó là đao pháp giết người chân chân chính chính.

Lấy hoành đao sắc bén đối chiến, chỉ cần không cẩn thận thì có thể làm bị thương lẫn nhau. Nhưng hai nam nhân một lớn một nhỏ giữa sân kia động tác tuy rằng nhanh như chớp, khống chế độ mạnh yếu lại tới mức nghe rợn cả người. Không ai lo lắng bọn họ sẽ ngộ thương, bốn chữ điểm đến là dừng này đối với hai người bọn họ mà nói tuyệt đối không phải một việc khó.

Mồ hôi của Lý Nhàn chậm rãi lan ra toàn thân, mà hắn sau khi trong nửa canh giờ đối luyện ít nhất "giết chết" Thiết Lão Lang ba lần, cũng bị Thiết Lão Lang "giết chết" bảy lần, cái kiểu sảng khoái sau khi mồ hôi ra như tương này cũng dần dần xen lẫn một tia mệt mỏi.

- Dừng lại đi

Đạt Khê Trường Nho không biết khi nào đã xuất hiện trong đám Huyết kỵ binh đang đứng vây quanh xem, y trừng tròng mắt mắng:

- Đều cút về tắm uống hai ngụm rượu đi, mẹ nó, cho rằng bản thân là người sắt không lạnh chết sao?

Đạt Khê Trường Nho nói không sai, nếu sau khi hai người tiếp tục đánh tiếp và cảm giác mệt nhọc càng ngày càng đậm, nhiệt độ thân thể ngược lại sẽ giảm xuống, hơn nữa lạnh gió lạnh thấu xương, thì thời gian một cái nháy mắt mồ hôi trên thân thể sẽ đông lạnh thành một tầng băng. Đến lúc đó tổn thương không chỉ là làn da, nói không chừng hai người đều đã bị đông cứng tổn thương đến phế phủ.

Lý Nhàn và Thiết Lão Lang tán thưởng cười một tiếng, sau đó giống như thỏ nhảy trở về phòng của mình.

Không cần Đạt Khê Trường Nho phân phó, Huyết kỵ binh tự chia đi nấu nước nóng đưa qua cho hai kẻ điên một lớn một nhỏ kia.

Sau khi Lý Nhàn vọt vào phòng của mình liền nhảy một cái lên giường, sau đó kéo chăm bao lấy thân thể.

- Muốn chết à!

Đạt Khê Trường Nho theo sau tiến vào, đem túi rượu có thể đựng bốn cân rượu mạnh trên thắt lưng quăng vào người Lý Nhàn. Lý Nhàn từ trong chăn vươn tay mở túi rượu ra, sau đó rót một ngụm vào miệng. Rượu cay theo cổ họng của hắn ùng ục ùng ục rót vào trong, cũng theo khóe miệng tràn ra thấm ướt cả chăn. Yết hầu mới nhú lên chuyển động lên xuống, không ngờ mang theo vài phần khí phách hào hùng rung động lòng người.

Cảm giác trong dạ dày có một ngọn lửa thiêu đốt, liên tục đốt đến cổ họng Lý Nhàn mới dừng lại. Để túi rượu sang một bên, nhếch môi ngây ngô cười hai tiếng hì hì với Đạt Khê Trường Nho.

- Thực con mẹ nó sảng khoái!

Hắn cười rất ngốc rất là ngốc.

- Cho ta một lý do.

Đạt Khê Trường Nho đón túi rượu uống một ngụm, ngồi xuống ghế.

- Lý do gì?

Lý Nhàn nghẹo đầu hỏi.

Đạt Khê Trường Nho trừng mắt nhìn Lý Nhàn một cái:

- Trong lòng con không yên tĩnh, vừa rồi con và Thiết Lão Lang luyện đao, nhìn như long tinh hổ mãnh một đao nhanh hơn một đao, kỳ thật trong lòng con rối loạn, nếu quả thật đang chiến đấu đoạt mệnh, lúc chiêu thứ ba Thiết Lão Lang đã một đao bổ xuống đầu của con rồi!

Lý Nhàn cười cười:

- Đao thứ ba sao? Con nghĩ đao thứ nhất mình đã chết rồi.

Đạt Khê Trường Nho nói:

- Không phải là bởi vì gió to không thể xuất hành, cái việc nhỏ này ảnh hưởng tới tâm trạng của con chứ, ta hiểu rõ tính cách của con, dù nói núi lở phía trước mặt cũng không đổi sắc, càng sẽ không loạn đến nỗi tay cầm đao cũng không ổn định!

Lý Nhàn thở dài:

- Sư phụ, ngài thật đúng là người thấu hiểu lòng ngừi, có một chút việc nhỏ trong lòng cũng không giấu diếm được ánh mắt của ngài. Con thấy Huyết kỵ chúng ta đổi nghề đi, mở y quán chuyên môn trấn an thiếu nữ lầm lỡ hay là thiếu phụ tịch mịch vân vân và vân vân đi…

- Câm miệng!

Đạt Khê Trường Nho cả giận nói:

- Có chuyện gì khẩn trương nói, tin lão tử giờ lột sạch ngươi rồi vất ra ngoài hay không.

- Ngài xem... thiếu nữ gì gì đó rất thích nam nhân khí phách như ngài đó nha.

Lý Nhàn cười cười, đoạt túi rượu từ trong tay Đạt Khê Trường Nho hung hăng uống một ngụm lớn. Biểu cảm trên mặt hắn cũng không có một chút nhấp nhô nào, con mắt lóe sáng thật giống như môt ngôi sao rực rỡ trong trời đêm kia

- Kỳ thật cũng không có gì.

Hắn cười cười:

- Chỉ là có chút tự ti.

Hắn nhìn Đạt Khê Trường Nho một cái:

- Tự ti của đàn ông.

- Tự ti?

Đạt Khê Trường Nho nhíu mày:

- Nói rõ ràng đi.

Lý Nhàn có chút ảo não gục đầu xuống:

- Con tương đối nhỏ.

Đạt Khê Trường Nho ngơ ngẩn, lập tức bộc phát ra một tiếng cười dài:

- An Chi, trong đầu con cả ngày nghĩ cái gì vậy? Con còn chưa mười ba tuổi, làm sao có thể lớn?

Lý Nhàn cũng là ngẩn ra, lập tức cũng mỉm cười:

- Sư phụ, ngài đã hiểu lầm, ta nói nhỏ, cũng không phải cái kia nhỏ...

Hắn nắm chăn thật chặt, dựa vào trên giường nói:

- Hôm qua đã nói với ngài, thời điểm ở quận Ngư Dương con đã gặp vị Diệp đại gia kia. Hơn nữa nói chuyện ngắn ngủi với nhau vài câu, có mấy câu con vẫn ghi ở trong lòng. Lúc ấy con nghĩ cô ấy là một vị thanh lâu nữ tử, cũng không biết cô ấy chính là người chế tạo binh khí quyền uy nhất. Cho nên lúc đó lời của cô ấy tuy rằng cho con rung động không nhỏ, nhưng giờ nhớ lại cảm thấy trong lòng có chút không yên.

- Tiểu gia hỏa, nam nhân hay lớn không lớn, vẫn phải xem tiền đồ như thế nào.

Lý Nhàn nghiêng đầu thở dài:

- Rời khỏi quận Ngư Dương đã một năm rưỡi rồi, con phát hiện mình không có chút tiến bộ nào. Nói thật, con đều sợ thời điểm gặp lại sẽ bị cô ấy châm biếm.

Hắn rất chân thành nói:

- Con cảm giác mình thật sự còn rất “nhỏ”.

Đạt Khê Trường Nho trầm mặc một hồi, nhìn vào mắt của Lý Nhàn nói:

- Ta vẫn cho rằng con là gia hỏa rất không tim không phổi, đối với tất cả khó khăn và gập ghềnh hoàn toàn không thèm để ý đến, hiện tại xem ra, hoá ra cũng có lúc con không vượt qua được đả kích.

Y đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn:

- Nàng không biết con là ai, đương nhiên, nếu nàng biết có lẽ vẫn sẽ nói như vậy, nhưng có một việc con phải nhớ kỹ, nếu như... . Nếu như nàng không nhìn ra được điểm khác người của con, không cần phí những lời này với con?

Y cười, vết sẹo trên mặt đều không có dữ tợn như vậy:

- Chặng đường phía trước, tương lai của con lớn thế nào, không ai đoán trước được. Nhưng ta có thể rất chân thành rất trách nhiệm nói cho con biết, thiếu niên như con, ta chưa từng gặp người nào ưu tú hơn. Nếu con bởi vì một câu nói vô nghĩa của một nữ nhân mà ảnh hưởng tới tâm trạng, ta chỉ có thể nói con làm cho ta thất vọng rồi. Nàng nhìn người không nông cạn, mà con cũng không phải người nông cạn. Đợi hai ba năm nữa, xem thế gian này có bao nhiêu người có thể ngăn cản con từng bước lên trời?

Lý Nhàn cười cười:

- Sư phụ, cái từ ăn nói lung tung này đừng bao giờ dùng ở trên người nữ nhân, rất là không lịch sự đấy.

Hắn cười rất ngọt ngào:

- Con chỉ muốn mau chóng, mau chóng mau chóng trưởng thành, sau đó vỗ ngực hỏi nữ nhân kia, cô bé à, cô thấy ta có lớn không?

- Sau đó nàng vui lòng phục tùng: lớn, thật sự rất lớn nha!

Đạt Khê Trường Nho cười ha ha:

- Vậy con mẹ nó đừng nhăn nhăn nhó nhó như một con đàn bà nữa, để lòng thoải mái đi, chờ lúc con cao lơn giống như ta, con sẽ lớn giống như như thiên địa.

- Lớn như trời đất, mặt để chỗ nào?

- Đều lớn như trời đất rồi, cần mặt để làm gì.

Đạt Khê Trường Nho hiếm khi có câu nói đùa.

Lý Nhàn tựa vào giường ngây ngô cười, trên thân thể cảm giác ấm áp do chăn đem đến cho hắn càng trở lên rõ ràng.

- Sư phụ, nếu chẳng may Diệp đại gia không đáp ứng thì làm sao?

- Con nên nghĩ như này này...

Đạt Khê Trường Nho đứng lên, tính rời đi, lúc y đi tới cửa cười cười nói:

- Nếu chẳng may Diệp đại gia đáp ứng, chẳng phải là con quá may mắn rồi.

Lý Nhàn gật gật đầu:

- Nếu đem kết quả thành bại ký thác vào vận may, như vậy... ngược lại con có chút lòng tin.

- Nằm một lát đi, đừng dựa vào giường giả chết, lát nữa theo ta ra ngoài vào trong rừng đi một vòng, thời tiết như vậy, tùy tiện đi một chút đều có thể nhặt được chút hươu bào bị gió thổi làm choáng váng, tối nay hầm một nồi ăn, sáng sớm ngày mai mặt trời vừa ló chúng ta lập tức xuất phát.

- Nếu như gió không ngừng thổi thì sao?

- Vậy xem như ta chưa nói là được.

Thật sự bắt được khá nhiều hươu bào ngốc, cũng bắt được thỏ ngốc nữa, cho nên đêm hôm đó tất cả Huyết kỵ đều ăn một bữa ngon miệng, sau khi uống một bát canh thịt nóng bỏng lại ngon lành ngủ một giấc say.

Khi mặt trăng còn đang treo trên ngọn cây thì gió đã dừng. Cơn gió mới thổi được một ngày rưỡi, ở trên thảo nguyên quả thực không tính là một trận gió, mãnh liệt nhưng không kéo dài, căn bản cũng không tính là gì so với thời điểm rét đậm bão tuyết thổi mấy ngày mấy đêm liền. Bởi vì nguyên nhân gió thổi, cho nên bầu trời sáng sớm khá sạch sẽ mà sáng sủa, bầu trời xanh thẳm trong suốt này làm cho người ta không kìm nổi muốn hét to vài tiếng mới sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.