Tướng Minh

Chương 13: Chương 13: Ngươi sốt ruột sao




Trở lại núi Bát Tiên, ngoại trừ mấy huynh đệ của Thiết Phù Đồ bị thương, những người khác đều không chút hao tổn. Chiến tích này không phải nói Huyết kỵ và người của Thiết Phù Đồ đều mạnh đến mức lấy một địch trăm, chủ yếu là vì quận binh Ngư Dương không nghĩ mã tặc lại dám hung hăng như vậy trực tiếp xông ra. Quận Ngư Dương chưa bao giờ xuất hiện một đám giết người không chớp mắt hung hãn như vậy, đều là ác ma trèo lên từ trong biển máu.

- Ta dẫn các huynh đệ Thiết Phù Đồ đến Yến Sơn ẩn nấp, Lý Nhàn giao cho ngươi.

Trương Trọng Kiên vỗ vai Đạt Khê Trường Nho nói.

Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:

- Ta để cả Huyết kỵ cho ngươi.

Trương Trọng Kiên lắc lắc đầu:

- Ngươi dẫn đi đi, bất luận thế nào cũng không được để Lý Nhàn xảy ra chuyện. Lời lão ni cô kia nói vẫn là có mấy phần đáng tin, người Khiết Đan tính tình như sói, không có Huyết kỵ, ta cũng không yên tâm hai người các ngươi. Quân của ngươi lão tử cũng không chỉ huy nổi, để lại cho ta cũng vô ích.

Đạt Khê Trường Nho ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:

- Cái tên Chân Long Chuyển Thế là do ta đặt, có phải rất có thể diện hay không?

Trương Trọng Kiên bĩu môi nói:

- Đừng mong lấy chuyện này đàn áp được ta, nó vẫn là do lão tử nuôi lớn.

Dừng một chút, Trương Trọng Kiên nghiêm nghị nói:

- Chuyện này đừng nên nói cho nó biết vội, thiên hạ thái bình, nó biết quá sớm ngược lại không tốt. Đợi sau này rồi nói, lão ni cô kia trước kia chết nói Đại Tùy chỉ còn lại mười mấy năm thái bình, thiên hạ cuối cùng sẽ thuộc về họ Lý. Ta nghĩ mãi không thông, tại sao bà ta phải nói những lời này trước mặt Dương Kiên. Nếu không phải như vậy, mười năm trước các huynh đệ của ta cũng sẽ không chết nhiều như vậy. Trần Tước Nhi bị thương tổn, lão ni cô kia kì thực cũng có một nửa tội lỗi!

Đạt Khê Trường Nho ngẫm nghĩ một chút buồn bã nói:

- Là trả thù, dù sao người của Dương gia cũng khiến bà ta thất vọng.

- Bà ta chết rồi, Dương Kiên cũng chết rồi, ai biết giữa họ khi xưa từng có ước định gì, nhưng rất rõ ràng, Dương Kiên không có hoàn thành ước định đó.

Trương Trọng Kiên nhìn Lý Nhàn đang cùng Tiểu Địch nói chuyện, nhìn nụ cười trong sáng xinh đẹp trên khuôn mặt thiếu niên kia:

- Nếu thiên hạ này mãi mãi thái bình, ngươi hãy mang theo nó định cư bên Nhược Lạc Thủy, hắn có thể bình bình an an cả một đời, không hẳn đã là chuyện xấu.

Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu:

- Ai cũng nói không chuẩn, đứa trẻ đó, thậm chí ngươi, ta, và rất nhiều người khác, liệu có phải đều những quân cờ để lão ni cô báo thù Dương gia? Chân long chuyển thế… có mấy phần đáng tin?

Trương Trọng Kiên hỏi:

- Trong lòng ngươi có mấy phần?

Đạt Khê Trường Nho cười cười:

- Ta thích đứa trẻ này, ngươi yên tâm, ta sẽ không đem gánh nặng đặt lên vai nó.

Trương Trọng Kiên cười ha ha nói:

- Vậy ta yên tâm rồi, cáo biệt ở đây thôi, hẹn ngày sau gặp lại!

Trương Trọng Kiên cưỡi ngựa đến bên cạnh Lý Nhàn nói:

- Lão tử phải đi rồi, có gì muốn nói không?

Lý Nhàn đứng dậy, mỉm cười nói:

- Đừng chết quá sớm, nếu đến cơ hội chăm sóc ngài lúc về già cũng không cho con, ngài có thấy thiệt thòi hay không?

Trương Trọng Kiên mắng:

- Cút cút cút! Lão tử vừa nhìn ngươi đã thấy bực mình rồi!

Lý Nhàn tìm trong ngực áo, lấy ra một món đồ nhỏ đưa cho Trương Trọng Kiên:

- Thứ này là ai để lại cho con, con không biết, nhưng a gia ngài thì có lẽ biết. Ngài thường nói thứ này có thể trừ tà bảo mệnh, con chưa từng tin bao giờ. Bây giờ đổi thành ngài thử mang theo nó, con cược rằng nó thực sự không linh nghiệm. Nếu đợi con từ Nhược Lạc Thủy trở về ngài vẫn chưa chết, con sẽ tin, ngài lại trả lại cho con.

Trương Trọng Kiên vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Lý Nhàn ông liền lập tức mềm lòng. Đeo miếng ngọc nhỏ xíu lên cổ, Trương Trọng Kiên cúi người xoa xoa đầu Lý Nhàn:

- Theo sư phụ con luyện đao cho tốt, đợi lúc con trở về, nói không chừng a gia đã đánh không lại con rồi.

Lý Nhàn cười xóa đi giọt lệ nơi khóe mắt:

- Đến lúc đó đánh nát cái mông ngài!

Trương Trọng Kiên ha ha cười lớn:

- Ta phải đi rồi, nhớ lão tử thì đến Yến Sơn chơi!

Trương Trọng Kiên lại đi cáo từ Hồng Phất, bảo Tiểu Địch ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi an bài ổn thỏa, Trương Trọng Kiên mang theo huynh đệ Thiết Phù Đồ chạy như bay về hướng Tây Bắc.

Lý Nhàn kéo tay Tiểu Địch ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Địch nói:

- Ngoan ngoan, Nhàn ca ca phải đến một nơi rất xa, nhưng Nhàn ca ca đáp ứng muội, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất nhanh nhất trở lại đón muội. Nghe lời Hồng Phất cô cô, không được chạy lung tung, không được trèo cây, lần sau muốn dùng hai tay chụp ong mật, chụp xong phải lập tức buông tay, bằng không sẽ bị ong chích. Đừng cứ thấy nấm là hái, có loại có độc đấy.

Tiểu Địch khóc hỏi:

- Nhàn ca ca… tại sao lại không mang ta đi cùng?

Lý Nhàn cười nói:

- Bởi vì ta phải đến một nơi rất lạnh rất lạnh.

Tiểu Địch khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum:

- A gia không mang ta theo, Nhàn ca ca cũng không mang ta theo, có phải vì Tiểu Địch rất không ngoan cho nên a gia và Nhàn ca ca đều không thích Tiểu Địch hay không?

Lý Nhàn cười cười:

- Nói bậy, nhớ kĩ, ở trong lòng a gia, ở trong lòng ta, người chúng ta thích nhất chính là Tiểu Địch.

Hồng Phất ngồi xuống ôm lấy Tiểu Địch nói:

- Nhàn ca ca con phải đi tìm một thứ, tìm thấy rồi sẽ lập tức trở về.

Tiểu Địch chăm chú hỏi:

- Thật chứ?

Lý Nhàn gật đầu:

- Thật, tìm thấy sẽ lập tức trở về.

Hồng Phất gỡ từ trên cổ tay xuống một chiếc oản nỏ tinh xảo được làm thủ công đưa cho Lý Nhàn:

- Mang cái này theo.

Lý Nhàn nói:

- Cô cô đã tặng ta một cái rồi, cái này cô cô giữ lại đi. Sau này… gặp phải cao thủ, còn có thể sử dụng cái này.

Hồng Phất trừng mắt nhìn hắn nói:

- Mang theo hai cái bao giờ cũng tốt hơn mang theo một cái, một cái bắn không chết, hai cái nói không chừng còn có thể bắn chết!

Nàng nhét oản nỏ vào tay Lý Nhàn, sau đó từ bên lấy ra một tay nải nhỏ đưa cho Lý Nhàn nói:

- Trong này có những thứ ngươi có thể dùng được, chỉ cần vận dụng tốt, ai cũng không làm gì được ngươi.

Hồng Phất nhìn Đạt Khê Trường Nho nói:

- Hắn cũng vậy.

- Trong này có gì?

Lý Nhàn hỏi.

- Có một đôi giày, có thể bắn ra mũi dao. Một bộ nhuyễn giáp, đao kiếm bình thường chém không đứt. Và ba mươi tư loại độc dược, phương pháp bào chế và dược tính ta đã viết sẵn đặt cùng chỗ với thanh đoản kiếm. Có thể giấu trong ống tay. Còn nữa…

Hồng Phất nói khoảng nửa giờ, mới giới thiệu xong tác dụng của những thứ bên trong tay nải.

Lý Nhàn thấy Đạt Khê Trường Nho và Huyết kỵ đã lên ngựa, hắn cũng nhảy lên lưng con hắc mã nói với Hồng Phất:

- Cô cô yên tâm, luyện xong đao ta sẽ luyện phi châm, luyện xong phi châm liền luyện phi đao, luyện xong phi đao liền luyện phi kiếm.

Hồng Phất nghiêm trang nói:

- Thanh đoản kiếm đó cắt sắt như bùn, ngươi phải cất giữ cho kĩ.

Lý Nhàn hỏi:

- Giống như thanh đoảm kiếm của Vi Tiểu Bảo?

- Vi Tiểu Bảo là ai?

- Một người rất rất ti tiện.

- Cút!

Lý Nhàn cười cười, thúc ngựa đuổi theo Đạt Khê Trường Nho.

Lý Nhàn không quay đầu, hắn vờ như không nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Địch.

Lần này đến Nhược Lạc Thủy tìm kiếm vẫn thạch chế tạo trường đao, kì thực hắn biết là Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho muốn hắn đến tái ngoại tạm thời né tránh. Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên đều cho rằng Lý Nhàn không biết tính đặc thù của mình, bởi vì bất luận thế nào họ cũng không ngờ Lý Nhàn là một yêu nghiệt vừa mới sinh ra tâm trí đã trưởng thành. Về phần tại sao phải trốn đi tái ngoại, Lý Nhàn phỏng đoán, là có nhân vật lợi hại nào đó phát hiện ra bọn họ. La Nghệ biết Trương Trọng Kiên đang ở đâu, nhưng rất rõ ràng, La Nghệ không có đem tung tích của Trương Trọng Kiên báo lên triều đình.

Vì sao La Nghệ làm vậy, Lý Nhàn không biết.

Nhưng hắn nhớ rõ, ngày hôm đó, hoa tuyết bay bay, lão ni cô ôm hắn giao cho Trương Trọng Kiên, sau đó hét lên với hoàng đế Đại Tùy đang đứng ở phía xa:

- Năm đứa trẻ này trưởng thành, giang sơn này sẽ không thuộc về Dương gia các ngươi nữa. Đại Tùy chỉ còn được mười mấy năm thái bình, thiên hạ này rồi sẽ thuộc về họ Lý. Chuyện năm đó ngươi không thể giúp ta làm, đứa trẻ này sẽ giúp ta làm được!

Lý Nhàn không biết lão ni cô muốn làm gì, bởi vì lão ni cô còn chưa kịp nói ra đã lăn ra chết.

Trương Trọng Kiên mang theo hắn trốn khỏi thành Đại Hưng, bắt đầu cuộc sống nay đây mai đó.

Trương Trọng Kiên nghĩ rằng Lý Nhàn không biết, lần này tại sao ông phải làm ra động tĩnh lớn như vậy, đến giết người Đột Quyết cấu kết với La Nghệ, giết quận thủ Ngư Dương, sau đó lại để Đạt Khê Trường Nho mang theo Lý Nhàn đến Nhược Lạc Thủy. Ông hoàn toàn có thể đi cùng Đạt Khê Trường Nho đến địa bàn của người Khiết Đan trốn tránh sóng gió, tại sao ông lại muốn đi Yến Sơn?

Lý Nhàn biết, sở dĩ Trương Trọng Kiên làm vậy, là để cố ý lộ bản thân ra. Ông muốn dụ những người kia đi, để mình trở nên an toàn. Cho nên, hắn cũng biết lần này đi đến lưu vực Nhược Lạc Thủy, sao có thể tìm thấy vẫn thạch liền lập tức trở về? Rốt cục khối vẫn thạch đó có tồn tại hay không còn chưa biết chắc, chỉ là lý do Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho thương lượng ra mà thôi.

Tự nhiên bị đưa đến thế giới này, tự nhiên bị cuốn vào trong đại thị phi, Lý Nhàn không oán trách điều gì, đã đến đây rồi, oán trách có giải quyết được gì? Đã cuốn vào rồi, còn có thể ra được nữa hay sao? Nếu như ông trời đã cho mình cơ hội tái sinh, vậy thì mình phải sống cho tốt. Bất luận là ai, cũng không thể ngăn cản mình tiếp tục sống sót. Có bao nhiêu người đang vì mình mà sống, có bao nhiêu người vì bảo vệ mình mà chết, Lý Nhàn tự nói với mình, đừng sợ, ai đến làm phiền mình, mình liền giết người đó.

Khi một đứa trẻ sáu tuổi lần đầu tiên cầm đao giết người, tay nó không hề có lấy một tia run rẩy. Lúc ấy trong lòng nó không có quá nhiều sợ hãi và hoảng hốt, nó chỉ nhìn thi thể cường đạo bị mình đâm những mười chín đao mới chết không ngừng nghiền ngẫm và tự trách mình, lần sau giết người, tuyệt đối không thể dùng đao đâm loạn như vậy, tay nhất định phải vững hơn một chút, mắt nhất định không thể nhắm chặt.

Đã đến đây rồi, thì nên nỗ lực mà sống.

Lý Nhàn đuổi theo Đạt Khê Trường Nho hỏi:

- Nhược Lạc Thủy cách nơi này bao xa?

- Phải mất hai mươi ngày.

- Hai mươi ngày… không thể nhanh hơn được sao?

- Ngươi sốt ruột?

Đạt Khê Trường Nho hỏi.

Lý Nhàn gật gật đầu:

- Sốt ruột.

- Vội trở về?

Đạt Khê Trường Nho hỏi.

Lý Nhàn cười cười:

- Không… con chỉ không muốn đem thời gian lãng phí trên đường. Một ngày chỉ có mười hai canh giờ, ông trời một khắc cũng không cho thêm. Chúng ta không có tư cách lãng phí… Có thể nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, luyện đao loại công việc này bao giờ cũng khó hơn luyện kiếm một chút không phải một ngày hai ngày là có thể luyện được, không thể để đến lúc ngài rèn cho con trường đao thuộc về con, con đến đao cũng không biết cầm.

Đạt Khê Trường Nho ngạo nghễ cười nói:

- Kiếm? Trang sức mà thôi, giết người thì phải dùng đao.

Lý Nhàn gật gật đầu, cười, nụ cười rất gian xảo.

Thế gian này thủ đoạn giết người rất nhiều rất nhiều, mỗi một loại thủ đoạn giết người, kì thực cũng là một loại thủ đoạn bảo mệnh. Học được bao nhiêu thủ đoạn giết người thì có bấy nhiêu thủ đoạn bảo mệnh. Đối với thủ đoạn làm thế nào giữ được tính mạng của mình, bất luận là đại thủ đoạn hay là tiểu thủ đoạn, càng nhiều càng tốt, thừa còn hơn thiếu. Về phần hai trăm sáu mươi năm vinh quang gia tộc gì đó, Lý Nhàn bĩu môi, bỏ con mẹ nó đi, người khác nghe ngươi bốc phét, lão tử không lẽ cũng sẽ tin ngươi? Bà cốt? Hôm trước mới gặp Lý Uyên, hắn cũng là một người họ Lý. Hắn mới là người họ Lý kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.