Khoảng bảy mươi bước, trên khối đá ngoài bìa rừng kia, Văn Ngoạt đứng đó như thưởng thức phong cảnh, chắp tay, đang hưởng thụ gió núi mát mẻ.
Lý Nhàn chậm rãi đáp lên một phá giáp chùy, kéo dây cung.
Hắn híp mắt nhắm ngay vào cổ họng của Văn Ngoạt, lập tức buông tay.
Ngay tại lúc đó, trong sơn động, Hoàng Loan nhặt quần áo Lý Nhàn lên nhìn nhìn, ánh mắt dần dần trở nên âm trầm.
- Trở về!
Nàng lạnh giọng hạ lệnh, mặt lạnh như sương.
***
Ánh mắt của Lý Nhàn gần như híp lại thành một đường thẳng tắp. Bắt đầu từ hai năm trước hắn gần như không nghiêm túc nhắm một mục tiêu nào như vậy. Sau khi kéo cung cứng như trăng tròn, hắn cũng không bắn mũi tên lông vũ ra, mà là điều chỉnh hô hấp của mình đến trạng thái tốt nhất, thong thả mà vững vàng.
Cung tiễn thủ xuất sắc thời cổ đại, chính là một tay súng bắn tỉa thời hiện đại. Độ mạnh yếu, hướng gió, thậm chí hô hấp đều sẽ ảnh hưởng đến quỹ tích vận hành của mũi tên lông vũ. Một mũi tên này, Lý Nhàn nhất định phải đảm bảo là mình bắn ra trong trạng thái tốt nhất.
Khi hô hấp của hắn vững vàng đến trạng thái quỷ dị, ánh mắt của hắn mãnh liệt lạnh lùng.
Tiễn ra, nhanh như lưu tinh!
Không có cách nào hình dung tốc độ và độ chuẩn của mũi tên này, không có cách nào hình dung tình hình gió của mũi tên này!
Hai phần tự nhiên, ba phần phóng khoáng năm phần khí phách trầm ổn.
Tiễn ở giữa không trung bày biện ra một quỹ tích gần như thẳng tắp, đầu mũi tên dưới ánh mặt trời chiều tà tản ra một sắc thái rất nặng. Tiễn phá vỡ không khí, thậm chí làm cho người ta ảo giác mũi tên này đã làm thời gian ngừng lại.
Sau khi Lý Nhàn bắn ra một mũi tên này, ánh mắt nháy mắt trợn to, khoảnh khắc dây cung vừa mới đàn hồi, mũi tên thứ hai đã được rút ra khỏi bầu tiễn. Động tác của hắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy không có một tia tạm dừng, hai cánh tay phối hợp ăn ý tới mức khiến người ta kinh hãi. Mũi tên thứ nhất mới bay ra ngoài, hắn đã đáp mũi tên thứ hai lên trên cung. Góc độ và độ mạnh yếu gần như hoàn toàn giống nhau, mũi tên thứ hai giống như tia chớp màu đen bay vút đến cổ họng của Văn Ngoạt. Thời gian tương đồng, động tác tương đồng, mũi tên thứ ba của Lý Nhàn đã ra. Khoảng cách bảy mươi bước, mũi tên thứ nhất còn chưa bay đến trước mặt Văn Ngoạt, mũi tên thứ ba đã đuổi theo mũi tên thứ hai bay ra ngoài.
Lý Nhàn thậm chí sinh ra ảo giác, mũi tên thứ nhất đã xuyên qua yết hầu của Văn Ngoạt rồi.
Nhưng, một giây sau hắn cũng cảm nhận được thất vọng rất nhạt. Ba mũi tên này là tiễn pháp đỉnh phong nhất của hắn từ lúc chào đời đến nay, là một lần phát huy hoàn mỹ nhất sau mấy năm nay khổ luyện.
Đáng tiếc, tiễn của hắn mau, tay của Văn Ngoạt cũng nhanh như thế.
Gần như tất cả mọi người không nhìn thấy tên lông vũ kia thẳng tắp bay về phía cổ họng của Văn Ngoạt, gần như không ai nhìn thấy Văn Ngoạt ra đao từ lúc nào.
Một thanh đao dài ba xích đột ngột xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta giống như một nhà ảo thuật vĩ đại tay đang trống không chợt biến ra một thanh trực đao sắc bén đầu cong lưng rộng. Không ai nhìn thấy đao kia từ đâu tới, tay kia cầm đao từ lúc nào.
Một thanh âm vang lên.
Mũi đao chuẩn xác tìm được mũi tên rồi sau đó nhanh chóng đập bay phá giáp chùy, lại sau đó hai đao quang như dải lụa thoáng hiện, mũi tên thứ hai thứ ba gần như bị đánh bay trong cùng một lúc.
Ba phá giáp chùy đập vào bay vòng ra ngoài, phân chia cắm vào trên thân cây cách đó không xa.
Mũi tên lông vũ thoạt nhìn khá mảnh không ngờ cắm vào làm cho đại thụ lay động, lá cây đều bị rơi rụng rất nhiều.
Ánh mắt Lý Nhàn tức khắc trợn tròn, không thể tin nổi nhìn người cầm đao ngoài bìa rừng kia.
Trương Trọng Kiên đã từng nói, thái giám tên Văn Ngoạt này được Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng ban tên Nhất Đao, bởi vậy có thể thấy được đao pháp này rất được Hoàng Đế Bệ Hạ tôn sùng. Một đao kia đến tột cùng có bao nhiêu kinh diễm cũng không có mấy ai được chứng kiến. Mà trên thực tế người được chứng kiến cơ bản đã chết dưới một đao kia rồi. Mà hôm nay Lý Nhàn không chỉ thấy một đao, mà là ba đao.
Nếu để cho Lý Nhàn dùng một câu hình dung một đao kia của người, đó chính là ông ta không phải là người.
Đạt Khê Trường Nho là đao pháp đại gia, tay của ông đã ổn định tới mức nhân thần cộng phẫn. Mà tay của Văn Ngoạt ổn định tới hai chữ siêu thoát rồi, thậm chí có thể dùng từ máy móc để hình dung. Nhanh không gì sánh kịp, chuẩn xác không gì sánh kịp.
Văn Ngoạt ba đao bổ ba tiễn, chậm rãi xoay người nhìn về phía Lý Nhàn ẩn náu.
Khi ông ta nhìn thấy thiếu niên kia giơ cao cung còn đứng ở nơi đó, ánh mắt của ông ta không tự chủ được hơi hơi nheo lại.
- Có ý nghĩa!
Văn Ngoạt khẽ nói ba chữ. Ba chữ kia biểu đạt hàm nghĩa rất phong phú, có kinh ngạc, có tán thưởng, thậm chí còn mang theo một chút đố kỵ.
Lý Nhàn cũng nói ba chữ, cũng biểu hiện ra hàm nghĩa rất phong phú, có kinh ngạc, có tán thưởng, còn có đố kỵ trắng trợn không che dấu chút nào.
- Mẹ nó chứ!
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Văn Ngoạt nhìn thấy mũi tên thứ tư kia thiếu niên đã đáp lên cung, vốn cho là hắn sẽ lại bắn ra một mũi tên nữa, lại không không nghĩ rằng thiếu niên kia quay đầu bỏ chạy. Mũi tên thứ tư không ngờ cứng rắn nén trở về. Động tác này lưu loát quyết đoán, khiến Văn Ngoạt đều không tự chủ vô cùng ngạc nhiên.
- Tiểu tử kia, ngươi chạy trốn rồi hả?
Văn Ngoạt thản nhiên cười cười, mũi đao xoay tròn lập tức chợt lóe ở sau người, hai tay y chắp sau lưng, cầm đao bước mở hai bước chân. Nhìn ông ta đuổi theo cũng không gấp, bởi vì tần suất bước đi hai chân của ông ta không nhanh, nhưng mỗi bước đều rất lớn, mỗi một lần hạ xuống đất lại bắn người lên không trung bay đi một khoảng. Cho nên thoạt nhìn bước chân không nhanh, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhanh.
Lý Nhàn cong thân mình lại, căn bản cũng không quay đầu nhìn Văn Ngoạt. Đối với ba mũi tên đều lỡ tay, thật ra trong lòng của hắn đã có chuẩn bị từ sớm. Sở dĩ hắn tập kích trở về trên thực tế căn bản cũng không có lòng tin sẽ bắn chết Văn Ngoạt, mục đích của hắn là ở chỗ này dẫn dụ bọn họ. Hắn muốn lấy lực lượng của một mình hắn, dẫn dụ toàn bộ một ngàn hai trăm Long Đình Vệ khiến tất cả mọi người đều đuổi theo một mình hắn, như vậy Trương Trọng Kiên bọn họ mới có thể thật sự an toàn.
Hắn đang đuổi thời gian.
Chỉ cần vào đêm, sau khi trời tối Trương Trọng Kiên bọn họ muốn đi sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Mà Lý Nhàn giết trở về còn có một nguyên nhân quan trọng chính là, hắn phải xác nhận Âu Tư Thanh Thanh có phải bị Văn Ngoạt bắt được hay không. May mắn, được một mất một. Mất, là không giết chết Văn Ngoạt. Được, là biết Âu Tư Thanh Thanh trước mắt còn an toàn. Tuy rằng hắn không đoán được Âu Tư Thanh Thanh dùng biện pháp gì tránh thoát Long Đình Vệ tập sát, nhưng hiện tại hắn thật sự cảm thấy thoải mái. Kế tiếp, hắn cần phải làm là hết sức chăm chú chạy trốn.
Như bản thân Lý Nhàn từng nói, thế gian này có lẽ không ai nắm giữ kỹ xảo chạy trốn nhiều hơn hắn.
Một mặt chạy trốn, hắn vừa thỉnh thoảng biến hóa góc độ. Cho dù là báo săn thoăn thoắt nhất cũng không linh hoạt bằng hắn. Cho dù là linh dương giỏi về chạy trốn nhất cũng không giảo trá bằng hắn.
Văn Ngoạt bám sát phía sau Lý Nhàn, áo gấm bồng bềnh, không chút nào bị Lý Nhàn từ bỏ. Tốc độ chạy trốn của Lý Nhàn khiến ông ta giật mình, mà càng làm cho ông ta giật mình chính là phương hướng lựa chọn chạy trốn của Lý Nhàn.
Dưới chân núi.
Nơi chiến mã của Huyết kỵ.
Ánh mắt Văn Ngoạt nghiền ngẫm nhìn thiếu niên bay vút phía trước, trong lòng thật ra hơi chút khiếp sợ. Ông ta thật không ngờ, thiếu niên kia lại đoán được nơi chiến mã đó không có mai phục.
Lý Nhàn đoán không lầm, Văn Ngoạt đang chơi một trò chơi khiến ông ta hưng phấn. Mấu chốt trò chơi này ở chỗ, bốn phương tám hướng gần như tất cả đều là tử môn, duy chỉ có chỗ kia là sinh môn.
Đây là lỗ hổng Văn Ngoạt cố ý để lại, ông ta muốn nhìn thấy đám mã tặc này không dám đi lấy ngựa.
Ông ta thật không ngờ, thiếu niên kia lại có thể đoán ra được.
Nếu ông ta biết, đội ngũ mà Hoàng Loan mang theo cũng hoàn toàn rơi vào bẫy của Lý Nhàn, chỉ sợ kinh ngạc trong lòng ông ta còn đậm hơn nữa. Ông ta chưa bao giờ là người xem nhẹ đối thủ, cũng chưa bao giờ sẽ đánh giá cao đối thủ. Nhưng lúc này đây, hiển nhiên ông ta đánh giá thấp tâm trí của thiếu niên kia.
- Xem ra thật sự không thể để cho ngươi sống sót rồi.
Văn Ngoạt lẩm bẩm nói.
Lý Nhàn chạy như bay, khi xuất hiện trước mặt hắn là một vách đá dựng đứng, ánh mắt tức thì sáng rực. Hắn không bởi vì vách đá dựng đứng này ngăn cản đường đi mà ảo não, trên thực tế vách đá dựng đứng này chính là một trong kế hoạch chạy trốn của hắn. Nơi này không phải vách đá dựng đứng phụ cận Trương Trọng Kiên bọn họ ẩn thân mà là lúc lên núi Lý Nhàn cũng đã lưu ý địa phương ở dưới. Thật ra bắt đầu từ lúc lên núi, Lý Nhàn quan sát nhìn kỹ địa hình này. Mà một người từ trong tã lót bắt đầu chạy trốn, để ý đường lui đã thành thói quen của hắn.
Vẫn vọt tới trước vách đá dựng đứng cao ba mươi mấy mét kia, Lý Nhàn lại không có ý tứ nào dừng lại. Hắn giống như ưng non luyện tập bay lượn, không ngờ trực tiếp từ trên vách đá dựng đứng nhảy xuống.
Giữa không trung Lý Nhàn ném cung cứng xuống chân núi, rút chủy thủ từ trong túi da hươu ra cực nhanh, sau đó hắn vặn người trên không trung, mạnh mẽ đâm chủy thủ vào vách núi đá. Thanh âm chói tai vang lên, chủy thủ đâm vào trong vách dá bắn ra hoa lửa. Cứ như vậy, thân mình của Lý Nhàn trên vách đá dựng đứng trượt xuống, mượn chủy thủ giảm tốc độ trượt xuống. Khi còn cách mặt đất khoảng ba bốn thước, hai chân của Lý Nhàn đồng thời đạp lên vách đá dựng đứng trước sau lộn một vòng xinh đẹp vững vàng đáp xuống đất.
Thuận tay nhặt cung cứng lên, Lý Nhàn như gió xông về phía trước.
Hắn có chủy thủ, có thể cắt kim đoạn ngọc cho nên không giảm tốc độ nhanh chóng nhảy xuống vách đá dựng đứng. Trong tay Văn Ngoạt dù có đao, nhưng lại không đơn giản đâm vào nham thạch như vậy được. Nhưng ông ta cũng không hề dừng bước, mà kêu to một từ.
- Tán!
Thanh Diên phía sau ông ta mười mấy thước lập tức ném tán lớn màu đen đã thu lại ra ngoài, giống như một đạo lưu quang màu đen, tán lớn màu đen kia nhanh chóng bắn về phía Văn Ngoạt.
Văn Ngoạt cũng không quay đầu lại, giơ tay bắt lấy tán đen, cổ tay run lên.
Phịch một tiếng, mở tán ra.
Ông ta cũng trực tiếp nhảy từ trên vách đá dựng đứng xuống, cầm tán nhẹ nhàng rơi xuống.
Lý Nhàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Văn Ngoạt giơ cao tán thân hình kinh diễm bay xuống. Đầu tiên hắn sửng sốt, ngay sau đó lập tức mắng một câu.
Hắn không dám dừng lại, chạy như điên trong rừng rậm.
Cứ truy đuổi như vậy và bị đuổi như vậy trong hơn nửa canh giờ, Lý Nhàn đã có thể nhìn thấy ánh sáng ngoài khu rừng. Chỉ cần ra khỏi khu rừng, sau đó lao từ sườn núi cao xuống, nơi đó là nơi Huyết kỵ để lại chiến mã. Nếu Văn Ngoạt nói không sai, như vậy chỉ cần xông tới đó lấy Đại Hắc Mã, dù Văn Ngoạt biết bay cũng không thể đuổi kịp hắn. Nhưng trong lòng Lý Nhàn thật ra hơi chút không yên, hắn lo lắng người của Văn Ngoạt đã giết toàn bộ chiến mã rồi.
Một khắc lao ra khỏi khu rừng này, Lý Nhàn huýt một tiếng sáo vang dội!
Dưới chân núi vọng đến tiếng hí của chiến mã đáp lại. Lý Nhàn huýt sáo, sau khi nghe tiếng hí của Đại Hắc mã, trong lòng hắn lập tức thoải mái.
Hắn chạy một mạch từ trên sườn núi cao lao xuống như điên, thời điểm sắp lao từ trên sườn núi cao xuống, bỗng, một cảm giác bất an và sợ hãi mãnh liệt theo tiếng gió gào thét nảy sinh khiến cho Lý Nhàn lập tức toát mồ hôi lạnh. Hắn mạnh mẽ tránh né sang một bên, sau đó xoay người, trước tiên rút trực đao sau lưng ra. Hắn chỉ kịp chắn trực đao trước ngực, một bóng đen đã nhanh như tia chớp đánh tới.
Keng một tiếng.
Lực độ cực mạnh đánh Lý Nhàn bay ra ngoài. Hắn cảm thấy trong ngực bị đè nén mạnh mẽ, cổ họng tức thì tanh nồng, sau khi nôn một ngụm máu ra ngoài, cuối cùng Lý Nhàn cũng thấy rõ bóng đen kia.
Đó là cán tán đen lớn, sau khi thu tán đã được Văn Ngoạt ném qua. Nếu không phải Lý Nhàn có phản ứng nhanh chóng, hắn đã bị cán tán thô to đó đâm xuyên qua ngực rồi. Nếu không phải trực đao là do vẫn thạch chế tạo nên cứng hơn thép bình thường, thì tán đen lớn kia có thể đánh nội tạng của Lý Nhàn vỡ thành một bãi thịt nát rồi.
Trên thế giới không có nhiều trùng hợp như vậy. Lý Nhàn có thể trong mấy năm liên tục bỏ chạy tìm đường sống, cũng không phải bởi vì vận khí và trùng hợp, duyên cớ lớn nhất chính là bởi vì hắn là người có chuẩn bị. Hắn là một kẻ điên, một kẻ điên vì sống sót mà không từ thủ đoạn làm cho mình trở nên mạnh mẽ; một kẻ điên bất cứ thời khắc nào cũng chuẩn bị ứng phó với sinh tử; một kẻ điên vĩnh viễn sẽ không chỉ có một thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.
Nếu quả thật trước khi lên núi hắn không đưa nhuyễn tiên của Âu Tư Thanh Thanh, dù trực đao có thể ngăn được một kích kinh diễm của tán đen kia, hắn cũng sẽ bởi vì rơi từ trên sườn núi cao xuống mà gãy xương đứt gân, cho dù không trực tiếp ngã chết cũng không có khả năng thoát được rồi.
Trước giây phút ngắn ngủi mất đi ý thức, động tác hắn bỏ trực đao tại sườn núi cao rút nhuyễn tiên ra, vung lên, nhuyễn tiên quấn lên một cây đại thủ làm giảm tốc độ rơi xuống của hắn.
Mặc dù là như vậy, Lý Nhàn từ trên sườn núi cao bị ngã xuống vẫn thất điên bát đảo khiến hắn tức thì ngất đi.
Mà Văn Ngoạt không còn đại hắc tán nữa thì bay như tiên từ trên sườn núi cao cực nhanh xuống.
Thiếu niên lang ngã sấp xuống ở trong bụi cỏ, Đại Hắc mã xông lại cũng không thể ngăn cản chủ nhân hôn mê. Hắc mã lè lưỡi liếm hai má của Lý Nhàn, dùng miệng an ủi hy vọng chủ nhân tỉnh lại.
Thiếu niên thật sự quá mệt mỏi rồi.
Trước khi hắn hôn mê, tựa như thấy tòa miếu am lụn bại, dường như thấy lão ni mặt đầy nếp nhăn kia, dường như, lại trở về ngày gió tuyết đó.
Văn Ngoạt chậm rãi đi đến chỗ Lý Nhàn, nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú nhưng bẩn thỉu kia khẽ thở dài một cái.
- Chung quy ngươi khó thoát được số mệnh.
Văn Ngoạt than nhẹ, chậm rãi giơ hoành đao lên.