Một tháng không tới, những vết thương trên cơ thể của Lý Nhàn về cơ bản đã khỏi rồi, mỗi ngày hắn đều buộc bản thân phải bận rộn. Chút nôn nóng như có như không trong lòng như khiến hắn cảm thấy có chút áp lực, chỉ có thể chăm chỉ học tập mới có thể khiến thời gian của một ngày trôi nhanh một chút. Đếm và đếm, bây giờ đã là tháng 7 năm Đại Nghiệp thứ 7, lúc này chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để con người quên hết âu lo, vui vẻ hòa mình vào khung cảnh bao la, bát ngát và thơ mộng của thảo nguyên. Nhưng Lý Nhàn lại không có tâm trạng đó, ngược lại, càng ngày càng cảm thấy bực bội khó chịu.
- An Chi, mấy hôm nay sao lại cứ chau mày nhăn mặt thế?
Độc Cô Nhuệ Chí nhìn thấy Lý Nhàn đang ngồi trên ghế Hồ, miệng nhồm nhàm nhai bánh liền bước tới và hỏi. Mấy ngày gần đây, mọi người trong Huyết Kỵ đều cảm nhận được sự thay đổi của Lý Nhàn, còn đâu là một thiếu niên hoạt bát, lanh lợi, có lúc có chút đáng ghét mấy ngày hôm nay đã không còn hứng thú trêu đùa mọi người nữa.
- Hay là vẫn còn đang nhớ đến a gia của đệ?
Lý Nhàn ra sức bỏ miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, cố gắng nhai xong rồi lau miệng, cười cười đáp lại: - Không có, chỉ là đệ cảm thấy mệt. Không có loại thuốc bổ nào mà có thể khiến cơ thể nhanh chóng hồi phục, lại có thể khiến tâm trí thanh thản hay sao? Ví dụ như Ô kê bạch phượng hoàn chẳng hạn.
Tuy rằng không biết Ô kê bạch phượng hoàn mà Lý Nhàn nói đến là loại thuốc gì nhưng một người tinh thông y thuật như Độc Cô Nhuệ Chí vẫn có thể dựa vào mặt chữ mà đoán ra được loại thuốc này dùng để làm gì, thấy Lý Nhàn đã có thể bày trò được như vậy, nỗi lo trong lòng y đã vơi đi được phần nào.
- Thứ mà đệ nói đến quá là tầm thường.
Độc Cô Nhuệ Chí trừng mắt, giọng đầy khiêu khích đáp lại: - Huynh có thể điều chế một số loại thuốc, chỉ cần đệ chịu khó uống liên tục trong vòng nửa năm, có lẽ thật sự khiến đệ mỗi một tháng chỉchịu khó khổ vài ngày gì đó.
Lý Nhàn bĩu môi đáp lại: - Nếu có thể biến thành mỹ nhân thì thật là tuyệt, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của đệ, trở thành nữ nhân thì tương lai của đệ quả thực là rất khó đoán trước được, nói không chừng còn có thể làm liên lụy đến con cháu ưu tú trong gia tộc Vương công, còn nếu mà may mắn, chưa biết chừng đệ có thể trà trộn vào trong cung làm một hoàng phi, làm điên đảo triều chính gì đó.
- An Chi, huynh phát hiện ra người như đệ không thể tự mình khiến bản thân vui vẻ lên, nhìn thấy đệ có chút tâm tư nên ta mới định nói chuyện với đệ, nhưng tại sao đệ vừa lên tiếng là đã nói những điều xằng bậy đó rồi.
Độc Cô Nhuệ Chí tổng kết lại: - Tốt nhất là nên biến đệ thành một tên vừa câm vừa điếc!
Lý Nhàn không vui đáp lại: - Nếu mà không thể đùa vui một chút thì con người sẽ buồn biết bao nhiêu?
- Ra ngoài đi dạo?
]Độc Cô Nhuệ Chí cười nói: - Đệ đã thiếu ta con Phi Long hơn nửa năm rồi đó.
Vừa nói đến đây, tâm trạng của Lý Nhàn lập tức ngứa ngáy. Ở kiếp này những thứ có thể khiến hắn nghiện quả thực là không nhiều. Hắn giống như một người máy, chỉ biết suốt này luyện tập, tu luyện, kỳ thực chẳng có cái gì đang nói, nếu như có một chuyện mà hắn thực sự yêu thích, vậy thì chắc chắn là bắn tên rồi. Lúc rảnh rỗi, việc luyện chữ đương nhiên là không tính rồi, nó chỉ là một cách mà hắn giải tỏa đầu óc sau một khoảng thời gian tu luyện vất vả mà thôi.
- Nhưng sư phụ không cho phép đệ ra khỏi doanh địa
Lý Nhàn nghiêng đầu, bắt chước điệu bộ đáng thương của Lâm muội muội.
- Dẹp ngay cái trò đó của đệ đi!
Độc Cô Nhuệ Chí cả giận nói: - Đệ từ lúc nào trở thành một tên nhóc biết nghe lời, tuân thủ quy tắc vậy?
Lý Nhàn suy nghĩ một lúc nói: - Hay là huynh cứ đi xin phép sư phụ đi, bằng không sư phụ lại cho rằng đệ là kẻ đào ngũ .
Hai người cùng nhau đi tìm Đạt Khê Trường Nho, người này không suy nghĩ gì hết, lập tức đồng ý yêu cầu của Lý Nhàn và đương nhiên là cái gì cũng phải có cái giá của nó, hai người này đương nhiên là có một điều kiện nữa, thứ nhất, không được cưỡi ngựa, thứ hai, Đạt Khê Trường Nho đột nhiên xoay xoay hai vai và nói: - Ta cũng nên đi thư giãn gân cốt một chút.
Lý Nhàn biết Đạt Khê Trường Nho lo sợ hắn sẽ bỏ trốn, nếu như hắn cưỡi con Đại Hắc mã chạy trốn thì chắc chắn trong Huyết Kỵ sẽ không có một con ngựa nào có thể đuổi kịp, nhưng Lý Nhàn chắc chắn rằng chỉ cần hắn dám bỏ trốn, thì Đạt Khê Trường Nho nhất định sẽ bắn hắn.
Hơn một tháng nhốt mình trong doanh điạ quả thực là vô cùng khó chịu, Lý Nhàn chỉ mới vuốt ve cây cung trong tay, mà hắn đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy hết cả lên rồi. Đạt Khê Trường Nho mới nói là muốn ra ngoài, tất cả binh lính của Huyết Kỵ cũng muốn đi. Kết quả là Đạt Khê Trường Nho đành phải cắt lại 20 binh lính Huyết kỵ và Lão Thiết Lang ở lại canh giữ doanh địa, còn cùng với những người khác đi ra ngoài thư giãn gân cốt.
Giữa tháng 7, đúng là thời tiết tốt để đi săn bắn.
Đoàn người đi thẳng về phía ngọn núi sau doanh địa. Đạt Khê Trường Nho chia Huyết kỵ thành vài đội nhỏ, rồi đuổi mỗi con mồi theo một hướng khác nhau. Y và Lý Nhàn cùng với bảy tám Huyết kỵ binh có kỹ nghệ bắn cung tốt thủ ở địa điểm đã được định sẵn. Nhàn rỗi lâu như vậy nên hôm nay có cơ hội ra ngoài thư giãn gân cốt khiến tất cả mọi người đều hưng phấn và háo hức. Những Huyết Kỵ binh vốn được mệnh danh là những kẻ giết người không ghê tay hôm nay lại tự do, vui vẻ trong khu rừng này khiến cho người ta như cảm thấy tìm lại được hồi hức tươi đẹp của tuổi thơ.
Đạt Khê Trường Nho vừa bố trí nhân lực vừa quay sang nói với Lý Nhàn: - Đi săn tập thể, kỳ thực cũng là là một phương pháp không tồi để diễn luyện chiến thuật.
Lý Nhàn gật gật đầu, từ trước đó rất lâu hắn đã nghe qua phương pháp đi săn luyện binh rồi.
- An Chi!
Âu Tư Thanh Thanh đã thay một bộ y phục bó sát người, lon ton chạy đến bên cạnh Lý Nhàn, đôi mắt cô như sáng lên, vui vẻ nói với hắn: - Chốc nữa đi săn, ngươi nhất định phải dành được hạng nhất, nhất định phải bắn tốt hơn bọn họ.
Đến bản thân nàng cũng không biết từ lúc nào, thay vì gọi bằng Lý Nhàn, giờ đây nàng đã quen gọi hắn là An Chi.
Lý Nhàn cười cười đáp lại: - Hạng nhất? Có được thưởng gì không?
Âu Tư Thanh Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Ta sẽ đích thân nướng thịt cho ngươi ăn được không?
- Cô?
Lý Nhàn bĩu môi, nhớ tới lần trước khi mà Âu Tư Thanh Thanh nướng con thỏ vô tội thành than thì không khỏi rùng mình. Một con thỏ bị nướng thành than, và khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng còn đen hơn con thỏ. Âu Tư Thanh Thanh vốn là một người đơn giản và lương thiện, người trong Huyết Kỵ đều đã quen với cô thiếu nữ việc gì cũng muốn giúp nhưng hễ cứ động tay vào lại càng khiến sự việc rối tung rối mù lên. Rất nhiều lần binh lính Huyết Kỵ nhìn thấy Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh sánh vai bên nhau, thì họ đều mỉm cười chúc phúc cho hai người này, trong mắt của họ đôi trai tài gái sắc này đúng là một đôi trời sinh.
Âu Tư Thanh Thanh rất thích một truyền thuyết của người Khiết Đan xưa, đó là câu chuyện tình yêu giữa một tiên nữ của xe Thanh Ngưu và tiên nhân cưỡi bạch mã. Mỗi lần nhắc đến truyền thuyết này, đôi mắt của cô lại long lanh, mê hoặc lòng người, đôi mắt đong đưa như mặt hồ gợn sóng.
- Hay là như thế này, nấu ăn thì cô rất đáng tin, nhưng nướng thịt thì cô không cần phải làm đâu!
Lý Nhàn chỉ vào mũi của mình và nói: - Những công việc như là nấu cơm ý mà, nói thực thì tôi thấy nó phù hợp với nam nhân hơn. Đầu bếp nổi tiếng nhiều như vậy mà có mấy ai là nữ nhân đâu? Hơn nữa tôi đã hứa với mẹ cô rồi, sẽ nuôi cô béo trắng, cho nên cô tốt nhất là hãy ở yên đó, thoải mái ngồi mát ăn bát vàng đi.
- Ngày nào cũng ăn không mà lại không giúp được ngươi chuyện gì, ta thấy ngại lắm!
Âu Tư Thanh Thanh bĩu môi đáp lại:
Lý Nhà thở dài ngao ngán: - Cô vốn dĩ đã ngốc mà!
- Vậy thì ngươi cũng là một tên ngốc!
Âu Tư Thanh Thanh huơ huơ tay phản ứng lại, cái điệu bộ đáng yêu, vẫn còn tính khí trẻ con của cô khiến cho người khác muốn cắn cô một cái.
- Này!
Chợt Âu Tư Thanh Thanh nhớ ra chuyện gì đó, dùng cùi trỏ huých vào người Lý Nhàn một cái và nói: - Chẳng phải là ngươi đã nói rằng sẽ ăn cùng với ta tới già hay sao?
Lý Nhàn gật gật đầu: - Ăn đến già.
- Liệu có lão hổ không vậy?
Âu Tư Thanh Thanh hỏi.
Lý Nhàn cười tươi đáp lại:
- Nếu như mà có thì thật là tốt, tôi sẽ đánh chết cho hổ dữ đó, rồi lột da, mang về cho sư phụ, nhờ người may cho tôi một chiếc áo, không biết tài nghệ thêu thùa của sư phụ ra sao?
Lý Nhàn chợt nhớ tới một năm trước, Đạt Khê Trường Nho tặng tên chữ cho hắn mà cười.
- Đến rồi!
Tiếng của Đạt Khê Trường Nho cách đó không xa vang lên.
Lý Nhàn cũng hướng theo tầm mắt của Đạt Khê Trường Nho và nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy bụi cỏ trước mặt khẽ lay động. Xem ra số lượng cũng không ít, hơn nữa lại là một con mồi lớn.
- Mẹ nó! Là lợn rừng!
Triều Cầu Ca liền mắng luôn một câu: - Ai dám qua đây!
Y lập tức bỏ cung tên xuống, rút luôn cây hoành đao ra nắm chắc trong tay. Ánh mắt y chăm chú nhìn vào bụi cỏ phía trước, vẻ mặt hiện lên một chút lo lắng. Không chỉ có riêng y mà sau khi có tiếng hét kêu lên là có lợn rừng thì đến hơn một nửa binh lính của Huyết Kỵ đã bỏ cung tên xuống và cầm hoành đao. Da lợn rừng nổi tiếng là dày và chắc, dù mũi tên có đâm vào thì cũng không sâu, hơn nữa nếu cả bầy lợn rừng phát điên lên thì đến hổ cũng phải bỏ chạy! Xem ra bầy lợn rừng phía trước cũng khá đông, cũng không biết là tiểu đội Huyết Kỵ lỗ mãng nào đã đuổi chạy đến đây.
- Đội cung tiễn lùi lại phía sau, đội đao hoành bước lên trước!
Đạt Khê Trường Nho dõng dạc hạ lệnh: - Chú ý ngắm, bắn thẳng vào chân của chúng để khiến chúng ngã xuống.
Họ đều là binh lính Huyết Kỵ, đối mặt với đội quân địch hùng mạnh, được trang bị đầy đủ vũ khí cũng không hề có ý lùi bước, thì làm sao có thể lo sợ trước một đám lợn rừng cỏn con này được?
Không một ai lùi về phía sau, mười người bước lên vây thành một vòng tròn nhỏ.
Con đầu đàn là một con lợn rừng tầm năm trăm cân ( 1kg của Trung Quốc bằng 0,5 kg của Việt Nam) hung dữ lao từ bụi cỏ ra, điên cuồng đâm thẳng về phía binh lính Huyết Kỵ. Con đầu đàn này chẳng khác gì một cỗ xe tăng khổng lồ, điên cuồng lao tới với tốc độ nhanh chóng mặt, phía sau nó là cả một đàm lợn rừng khoảng hai ba mươi con, chúng cũng không khác gì con đầu đàn điên cuồng phi tới.
- Đứng ở phía sau của tôi!
Lý Nhàn quay sang nói với Âu Tư Thanh Thanh một câu duy nhất rồi lập tức giương cung lên và ngắm rất chính xác, cố ý bắn lệch mũi tên ra ngoài. Mũi tên lệnh ra ngoài một chút , trúng vào đùi của con đầu đàn nhưng lại không đâm thủng được. Sau phát bắn đó, con đầu đàn như bị kích thích càng trở nên điên cuồng hơn, nó rống lên một tiếng rồi quay đầu, nhe răng nanh, nhằm thẳng về phía Lý Nhàn mà lao tới.
Mũi tên thứ hai xem ra muộn hơn mũi tên thứ nhất một chút, nhưng lại đâm xuyên được vào một bên chân của nó. Trong chớp mắt con đầu đàn liền ngã xuống nhưng cũng trong tích tắc nó liền đứng dậy được. Nó đứng yên một lúc nhưng cũng chỉ trong một lúc này con đầu đàn đã không thể ngóc đầu lên được nữa. Mũi tên thứ ba của Lý Nhàn với tốc độ như sao băng đã chính xác bắn trúng một bên mắt của nó.
Con đầu đàn đau đớn rống lên một tiếng rồi từ từ ngã xuống, khiến cho đàn lợn rừng phía sau lập tức đứng sững lại.
Có lẽ là vì cái chết của con đầu đàn đã khiến cho chúng cảm thấy hoang mang, rất nhanh chóng, đàn lợn rừng liền chuyển đổi phương hướng, nháo nhào chạy sang một hướng khác. Lý Nhàn nhanh chóng dùng mũi tên bắn vào hai chân sau của đàn lợn rừng, còn các binh lính khác của Huyết Kỵ cũng nhanh nhẹn phối hợp với hắn, trong chốc lát mấy con lợn rừng hung hãn xông lên đã bị hạ gọn.
Sự tấn công của lợn rừng tuy rất mãnh liệt nhưng lại cũng rất ngắn ngủi, tuy rằng chúng cũng không tạo nên bất cứ áp lực gì cho đội Huyết Kỵ nhưng cái cảm giác bị đả kích mạnh mẽ sinh ra một cách không tự chủ phần nào đã khiến cho tâm lý của họ có chút căng thẳng. Sự thật đúng là đội Huyết Kỵ giết người như ngóe nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là lúc nào đối mặt với nguy hiểm là họ cũng có thể giữ được bình tĩnh, không chút lo lắng căng thẳng.
Huống hồ, chuyện giết lợn rừng nếu đem so sánh với chuyện giết người thì chưa chắc đã là dễ dàng hơn.
Tuy là thời gian săn bắn có chút ngắn ngủi nhưng lại vô cùng thú vị, đặc biệt là Âu Tư Thanh Thanh còn bị dọa đến mức mặt trắng bệch cả ra. Cô sợ hãi, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Nhàn ngoan ngoãn đứng ở sau lưng hắn, nhưng cô lại không hề bỏ chạy, hay lùi bước, cho dù lúc đó tay cô đẫm mồ hôi.
Lý Nhàn rút thanh trực đao bước về phía con lợn rừng đầu đàn đang cố dãy dụa phía trước mặt, hắn giơ tay ra làm hiệu rồi cười nói: - Chúng ta lại phải ăn thịt lợn một tháng rồi!
- Ai đã lùa lợn rừng qua đây vậy?
Triều Cầu Ca lạnh lùng hỏi.
Tất cả binh lính Huyết Kỵ đều nhìn nhau một lúc, nhưng không ai biết câu trả lời.
- Lẽ nào lợn rừng tự xông đến đây?
Độc Cô Nhuệ Chí trừ lúc ở trong phòng thuốc thì ở bất cứ chỗ nào cũng kém thông minh. Y vừa nói xong, Triều cầu Ca liền lườm y một cái nói: - Lợn và ngươi có thù với nhau à? Tự nó xông đến đây để sống chết với ngươi à?
Đúng trong lúc này thì bụi cỏ cách đó không xa lại lay động, xem ra con mồi này cũng rất to lớn. Lý Nhàn nhanh chóng giương cung, kéo căng và bắn thẳng về phía đó.
Từ bụi cỏ truyền đến một tiếng vang, đó là tiếng tên không đâm trúng vào cơ thể, rồi ngay sau đó là tiếng cười sảng khoái của một ai đó: - Mọi người nghênh đón Tam Thập Thất Ca như vậy à?