.
Nhóm phỉ núi đầm Cự Dã đều không để ý đến một nhân tố mấu chốt, là thời tiết, gió bắc thổi. Đang là tháng hai, gió bắc gào thét có thể dễ dàng thổi lệch mũi tên lông vũ mà chúng bắn ra. Cho dù chúng có gắng sức đến đỏ mặt tía tai, cũng không có cách nào bắn được mũi tên lông vũ chiến thắng được gió bắc ngăn trở.
Trúc cung trong tay sơn tặc đầm Cự Dã miễn cưỡng có thể bắn mũi tên lông vũ ra xa khoảng một trăm hai ba mươi bước xa, hơn nữa tới được khoảng cách kia thì đã nhẹ tênh tênh mất đi độ mạnh yếu. Cộng thêm nghịch gió, mũi tên lông vũ của chúng ngay cả tám mươi bước đều bắn không đến!
- Tiễn!
Lý Nhàn cưỡi Đại hắc mã song song với đại trận kỵ binh đang đẩy mạnh về phía trước nhất, trận hình kỵ binh đang nhanh chóng áp lên. Nghe mệnh lệnh của Lý Nhàn, một ngàn kỵ binh mấy hàng phía trước kéo kỵ cung trong tay ra, sau đó bắn mũi tên lông vũ ra ngoài. Kỵ cung trong tay phủ binh Đại Tùy hơn xa cung tiễn thấp kém của phỉ chúng Đầm Cự Dã, theo cơn gió mũi tên lông vũ bắn đi ra hai trăm bước cũng không thành vấn đề.
Một tiếng ra lệnh, mũi tên lông vũ như châu chấu bay bắn tới, tựa như trên bầu trời rơi xuống mưa đá dày đặc, hung hăng nện vào trong đội ngũ đầm Cự Dã.
- Bắn!
Lý Nhàn bắn mũi tên thứ hai dẫn đầu ra ngoài, đồng thời phát ra tiếng hô lớn. Bởi vì tốc độ của kỵ binh quá nhanh, đợt mũi tên lông vũ thứ hai do ném bắn cải thành bình bắn. Nếu như nói ném bắn mũi tên lông vũ giống mưa đá đập xuống, nháy mắt đã gây ra không ít lỗ hổng trong đám phỉ chúng đầm Cự Dã đông nghịt, vậy thì đợt bình bắn mũi tên lông vũ thứ hai giống như một thanh lưỡi hái lớn cắt một loạt phỉ chúng trước nhất như cắt lúa mạch, đồng loạt ngã xuống như ngả rạ.
- Bắn chụm!
]Thời điểm Lý Nhàn hô tiếp một tiếng nữa lại bắn tên đầu tiên, theo tiễn của hắn, vòng mũi tên lông vũ thứ ba bắn chụm mà ra, đập tới nơi phỉ chúng đầm Cự Dã có phòng ngự yếu nhất. Mũi tên lông vũ bắn chụm dày đặc giống như một trọng quyền, hung hăng đập phương trận sụp đổ một khối.
Trương Kim Xưng mang người liều mạng cuồn cuộn tiến về phía trước, ý đồ khống chế cục diện phía trước đang hỗn loạn. Nhưng ngay lúc y vừa mới vọt tới mặt sau Định Tự Doanh, chợt nghe Cao Thiên Bảo hô to một tiếng.
- Chạy mau! Phủ binh Đại Tùy đến rồi! Chúng ta không ngăn được đâu, tự chạy bảo toàn tính mạng đi.
Theo sát sau, mấy chục thân binh của Cao Thiên Bảo cũng cùng nhau cao giọng hô to, Ngưu Tiến Đạt mang người quay người đánh chết vài binh lính đầm Cự Dã, một mặt giết người một mặt hô to:
- Kỵ binh đến rồi, chớ cản đường, chạy mau đi.
Rối loạn, thật sự rối loạn.
Thừa dịp loạn, Cao Thiên Bảo mang theo thân binh và người của Ngưu Tiến Đạt lên chiến mã, chẳng những không chạy về phía sau mà là đón kỵ binh tinh nhuệ Đại Tùy đông nghìn nghịt đang lao tới.
- Hắn là người của quan phủ!
Đầu óc Trương Kim Xưng hóa mộng, tựa như còn nhìn thấy người tên Trần Tam Thất kia. Trong nháy mắt, Trương Kim Xưng lập tức đã hiểu vì sao, tuy rằng y tự nhận mình thông minh, nhưng thật ra vẫn sai lầm. Lúc này y đã chắc chắn Cao Thiên Bảo và Trần Tam Thất kia đều là người triều đình phái tới, nếu không bọn họ sao sẽ dễ dàng hiểu rõ tình huống bên ngoài hồ Cao Kê như thế chứ? Mà tại sao Cao Thiên Bảo lại mạnh mẽ yêu cầu dẫn đầu qua sông như thế.
Bọn họ đã câu kết với nhau từ lâu rồi.
Trương Kim Xưng cảm thấy trước mắt tối sầm, trong cổ họng ngòn ngọt suýt nữa hộc ra ngụm máu. Y cắn đầu lưỡi để bắt mình tỉnh táo, sau đó nhanh chóng suy tính kế sách.
Ta còn có hơn hai vạn nhân mã ở bờ bắc, chỉ cần chống đỡ được vòng tấn công thứ nhất của kỵ binh, ta có thể mang người rút về bờ Nam, cản phía sau bờ bắc khẳng định người chết không ít, nhưng cũng hết cách, chết thì đã chết, ai kêu các ngươi tôn ta là đương gia! Bờ Nam ta còn có hai vạn binh lính, chỉ cần trở lại trạch, ta vẫn Đại đương gia đầm Cự Lộc như cũ!
- Người đâu, nói cho Lục đương gia, bảo hắn đánh một trận với quan quân. Nói cho hắn biết, Dũng Tự Doanh của ta ở ngay sau hắn, nhân mã của hắn không chống đỡ được, thì ta sẽ mang theo Dũng Tự Doanh của ta đi lên.
Thân binh vội vàng chen lên trước, tìm Lục đương gia đang ra sức tổ chức bọn lính kết trận trong đoàn người đông nghịt. Nghe được mệnh lệnh của Trương Kim Xưng, trong ánh mắt của Liễu Bạch rất nhanh hiện lên tia bi thương và phẫn nộ nhưng sau đó lại bị y che giấu đi.
- Ngươi trở về nói cho Đại đương gia, chỉ cần huynh đệ Sơn Tự doanh của ta một người còn sống, sẽ che chở Đại đương gia an toàn rút về bờ Nam đi!
Khi những câu nói này được truyền quay lại Trương Kim Xưng, Trương Kim Xưng đã mang người rút lui về phía sau. Đúng vậy, y còn lâu mới mang Dũng Tự Doanh tinh nhuệ nhất của mình ở đầm Cự Dã đi chịu chết, Liễu Bạch chết y không quan tâm, chỉ cần có thể ngăn được kỵ binh của quan quân, với y thế là đủ. Mà sở dĩ trong ánh mắt của Liễu Bạch có bi thương và phẫn nộ, là bởi vì gã không phải kẻ ngu, từ trong mệnh lệnh của Trương Kim Xưng gã đã biết Sơn Tự doanh của mình bị vứt bỏ rồi.
- Để ta đi chịu chết, còn ngươi thì chạy thoát ư?
Liễu Bạch quay lại nhìn thoáng qua bóng lưng của Trương Kim Xưng, cười lạnh.
- Các huynh đệ, đi theo ta phá ở cánh bên.
Gã hô to một tiếng, lập tức mang theo hơn bốn ngàn người Sơn Tự Doanh đi giết tới cánh bên. Sơn Tự Doanh của gã vừa có hành động, Định Tự Doanh bị lộ ra khe hở lập tức tan tác, rất nhanh thất bại, sau đó, bại binh lại đuổi theo Dũng Tự Doanh và Nghĩa Tự Doanh của Tiền Lộc đang rút lui về hướng bờ sông. Sơn phỉ đầm Cự Dã dựa theo trình độ tinh nhuệ mà nói, đứng hạng nhất chính là Dũng Tự Doanh dưới tay Trương Kim Xưng, tiếp theo là Nghĩa Tự Doanh của Tiền Lộc, tiếp đó là Sơn Tự Doanh của Liễu Bạch.
Liễu Bạch vốn là một phỉ chúng tạo phản sớm nhất ở Lương Sơn, sau thấy thế lực Trương Kim Xưng khổng lồ liền mang người đến đầu phục y. Cho nên, binh mã Sơn Tự Doanh chấp hành triệt để mệnh lệnh của Liễu Bạch, bọn họ vốn không phải là nhân mã đầm Cự Dã thuần túy, kính trọng Liễu Bạch trên cả Trương Kim Xưng. Cũng chính bởi vì vậy, thời điểm Lý Nhàn mang theo kỵ binh đánh tới, Trương Kim Xưng mới phái Sơn Tự Doanh của Liễu Bạch đi lên trước nhất.
Điểm này, trong lòng Liễu Bạch biết rõ.
Bại binh Định Tự Doanh kêu cha gọi mẹ bỏ chạy, đầu tiên là đụng hậu đội Sơn Tự Doanh phá vây, sau đó lại hung hăng đánh vào hậu đội Dũng Tự Doanh, một đám chen chúc cùng nhân mã Dũng Tự Doanh chạy về phía bờ, lại đụng cho Nghĩa Tự Doanh tới gần bờ nhất trở nên hỗn loạn. Đám sơn tặc hoàn toàn đã không có kết cấu, điên cuồng chen chúc nhau tranh đoạt thuyền ở bờ.]
Trương Kim Xưng mang theo thân binh chém giết mười mấy bại binh cũng không thể ngăn lại, đành phải theo dòng người chạy về bên khác. Nhưng thuyền qua sông hơn phân nửa còn chuyên chở đám phỉ từ bờ Nam tới, nhìn thấy quan quân bờ bắc chém giết, những thuyền kia cũng đều quay đầu trở lại.
Thuyền ít người nhiều, phỉ chúng đầm Cự Dã đều dồn đống ở bên bờ.
Trương Kim Xưng thấy Sơn Tự Doanh của Liễu Bạch phá vây được một phía, y lập tức nổi giận, có điều đầu óc khẽ động, trong lòng nói sao mình ngu vậy, lập tức y hạ lệnh cho Dũng Tự Doanh dọc theo bờ sông chạy về hướng đông, không thể dồn đống ở bên bờ sông được. Sau đó lớn tiếng kêu gọi, yêu cầu con thuyền đi theo hướng đông đón mình qua sông. Nhưng không đợi thuyền ở trong sông có phản ứng, Trương Kim Xưng chợt phát hiện đám binh sĩ ở bờ nam cũng rối loạn rồi.
Ở bờ Nam, dọc theo đường sông có hai nhánh quan quân kỵ binh một tả một hữu giết đến, nhìn nhân số cũng không nhiều, nhưng quân ở bờ Nam thì không thấy rõ số lượng. Hai chi kỵ binh kia giống như cái kềm kẹp qua, nhóm phỉ chúng ở bờ nam vốn nhìn thấy bờ bắc bị quan quân đánh bất ngờ trong lòng đã rối loạn, bỗng nhiên cạnh mình có quan quân kỵ binh giết tới, chúng lập tức luống cuống. Bờ Nam không có đương gia, đây là nguyên nhân căn bản nhất khiến phỉ chúng hoảng loạn! Sáu vị đương gia, cũng đã qua sông, gần hai vạn nhân mã bờ Nam căn bản là không có ai chỉ huy!
...
Thật ra dưới tay Lý Nhàn chỉ có hai ngàn kỵ binh, có ba nghìn nhân mã hôm qua đã vượt qua Hoàng Hà mai phục ở bờ Nam, 1500 người do Thiết Lão Lang suất lĩnh mai phục tại cánh tả, 1500 người do Đông Phương Liệt Hỏa suất lĩnh mai phục tại cánh hữu, còn lại ở bờ bắc chờ hỗn loạn thì bọn họ sẽ dẫn binh giết ra.
Hai ngàn kỵ binh của Lý Nhàn bởi vì bày ra trận hình ngang, cho nên nhìn chính diện căn bản là nhìn không ra có bao nhiêu kỵ binh. Ngày hôm trước hắn nhận được tình báo của Phi Hổ Mật điệp, đã định kế sách với Ngưu Tiến Đạt phá địch như thế nào. Bởi vì có Cao Thiên Bảo trợ giúp, một trận kỳ thật còn chưa bắt đầu đánh thì nhân mã đầm Cự Dã đã bị bại rồi.
Hai ngàn tinh giáp kị binh nhẹ được Lý Nhàn chia làm vô số tiểu đội, từ phía sau giống nhau ưng săn qua lại, một mặt xua đuổi bại binh Đầm Cự Dã lui về sau, một mặt từng chút từng chút kéo xuống một khối máu thịt.
- Đuổi chúng ra giữa sông!
Lý Nhàn lớn tiếng hạ lệnh.
Tiếng kèn vang lên, kỵ binh phân đi bắt đầu tăng thêm tốc độ, bọn họ không trực tiếp đuổi bại binh mặt sau ở đầm Cự Dã, mà là như cái cưa lôi kéo qua lại sau lưng bại binh, mỗi một lần lôi kéo, đều có thể cắt xuống một mảng máu thịt nhầy nhụa. Không đếm được có tiểu đội kỵ binh qua lại mặt sau bại binh, như chiếc cày cày sạch sẽ bại binh phía sau.
Bại binh đầm Cự Dã bị đuổi vô số người rơi xuống sông.
Lần này thật sự xong rồi!
Trương Kim Xưng ngửa mặt lên trời rên lên một tiếng, không chút cam lòng. Lúc này y đã nhìn ra, quan quân kỵ binh giết tới căn bản không quá nhiều người, nhưng nhân mã dưới tay mình tuy rằng nhiều hơn quan quân gấp bội, nhưng đánh đến thời điểm này đã vô lực xoay chuyển trời đất. Thủ hạ nhân mã của mình đã hoàn toàn rối loạn, nghĩ dù là Tôn Vũ tái sinh Võ Hầu tái thế cũng không thể xoay chuyển được nữa.
- Đại đương gia, đi mau!
Thân binh đưới tay y thấy quan quân kỵ binh đã càng ngày càng gần, vội vàng thúc giục Trương Kim Xưng.
- Đi?
Trương Kim Xưng chỉ chỉ bờ Nam Hoàng Hà, nói:
- Nhân mã hai bên đều vỡ rồi, còn có thể chạy đi đâu? Chúng ta không thể quay về Đầm Cự Dã rồi, chúng ta không về được rồi.
Bốp!
Trương Kim Xưng bị người ta đánh cho một cú bạt tai, đánh cho y choáng váng.
- Bây giờ còn chưa chết, Đại đương gia, còn phải mang theo các huynh đệ giết ra bên ngoài! Chỉ cần cờ hiệu của ngài không đổ, chúng ta sớm muộn cũng có thể Đông Sơn tái khởi!
Trương Kim Xưng bị đánh tỉnh táo lại, nhìn nhìn không ngờ là Nhị đương gia Tiền Lộc vẫn luôn ngoan ngoãn sợ đầu sợ đuôi trước mặt mình.
- Ngươi nói rất đúng, lão ca! Chỉ cần cờ hiệu Trương Kim Xưng ta không đổ, bố đây sớm muộn gì cũng có thể Đông Sơn tái khởi!
Trương Kim Xưng bị đánh không hề tức giận, ngược lại còn đánh ra chút dũng khí còn sót lại.
- Giết, dọc theo hà đạo giết về phiá đông.
Tiền Lộc hô lớn.
Dũng Tự Doanh và Nghĩa Tự Doanh gộp lại cũng có một vạn sáu bảy ngàn người, tuy rằng bị bại binh làm cho xung lung tung lộn xộn, nhưng bọn phỉ theo bản năng đều chạy theo cờ xí của Trương Kim Xưng và Tiền Lộc. Bọn họ nhìn theo lá cờ của Đại đương gia và này Nhị đương gia bắt đầu di chuyển về hướng đông, ngay lập tức đi theo.
Điều này Lý Nhàn cũng không thể ứng phó nổi. Hơn ba ngàn người Sơn Tự Doanh của Liễu Bạch xông ra chạy về phía tây, mà nhân mã của Trương Kim Xưng và Tiền Lộc gồm hơn vạn người lại chạy về phía đông, tuy rằng trong tay Lý Nhàn chỉ có hai ngàn tinh kỵ, nhưng nếu theo đường sông đuổi giết Trương Kim Xưng, chắc chắn sẽ truy sát được. Nhưng hiện tại Lý Nhàn không có thời gian đuổi theo Trương Kim Xưng, phỉ chúng mặt nam đầm Cự Dã tuy rằng bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị đánh tan rồi, nhưng bọn chúng cộng lại cũng có mấy vạn người, nếu mấy vạn người này chạy về Đầm Cự Dã, trận chiến hôm nay sẽ hoàn toàn không có ý nghĩa rồi.
- Truyền lệnh, yêu cầu Thiết Lão Lang và Đông Phương mang người đuổi bại binh về hướng đông, để chúng chạy theo cờ hiệu Trương Kim Xưng, không cho phép chúng chạy về hướng đầm Cự Dã.
Lý Nhàn lớn tiếng ra lệnh.
Tiếng kèn dài ngắn luân phiên vang lên, Thiết Lão Lang và Đông Phương ở bờ Nam lập tức cải biến đấu pháp, bọn họ hợp binh một chỗ, lợi dụng tốc độ ngăn cản phỉ chúng chạy loạn về phía nam, sau đó đuổi chúng chạy dọc theo đường sông. Khi phỉ chúng bờ nam thấy đại kỳ của Trương Kim Xưng bờ bắc đã chạy về hướng đông, chúng lập tức từ đường sông chạy theo.
Lý Nhàn thấy bờ nam đã yên, lại nhìn về hướng đại kỳ của Trương Kim Xưng, lập tức tiếp đón nhân mã đuổi theo. Kỵ binh ở phía sau dùng sóc dài và hoành đao chém giết từng tên bại binh đầm Cữ Dã, kẻ đưa lưng lại địch cái giá phải trả chính là tính mạng. Lý Nhàn mang theo kỵ binh xông về phía trước vài lần, đều bị bại binh đông nghịt ngăn trở không thể tiếp cận Trương Kim Xưng, hắn lấy cung tiễn ra ngắm lại ngắm, chung quy bởi vì khoảng cách quá xa hoàn toàn không ở trong tầm bắn mà đành phải từ bỏ.
Một trận chiến này, năm nghìn kỵ binh Nhuệ Kim doanh chỉ thương vong không đến hai trăm người, lại tru diệt phản tặc đầm Cự Dã hơn một vạn năm ngàn, trong đó có năm sáu ngàn người là rơi xuống nước, tàn sát lẫn nhau, giẫm lên nhau mà chết. Nhân số kỵ binh trực tiếp chém giết hơn bốn ngàn người, còn có hơn năm ngàn tù binh, Lý Nhàn hạ lệnh cho chúng quỳ trước bf Hoàng Hà, tất cả đều bị chém đầu!
Những tù binh này, thả cũng vô dụng, không bao lâu nữa rồi sẽ lại thành phỉ.
Hơn một vạn cỗ thi thể ngã xuống bên Hoàng Hà, nhuộm đỏ cả hạt cát bốc lên ở trong dòng nước.