.
Đúng vậy, con Đại hắc mã bị khiển trách chính là con Đại hắc mã của Lý Nhàn, mà người có thể trách móc nó chỉ có thể là Lý Nhàn mà thôi. Khi biết được Tri Thế Lang Vương Bạc thống lĩnh đoàn binh mã vượt sông Hoàng Hà xuôi nam và Trương Kim Xưng cũng thống lĩnh đại quân đi về Đại Sơn, đối với giai đoạn lịch sử này, Lý Nhàn có hiểu biết một chút nên hắn mới đưa ra quyết định này. Hắn đích thân dẫn theo 5000 kỵ binh tinh nhuệ của Nhuệ Kim Doanh, ngày đêm tăng tốc hướng về Đại Sơn, lợi dụng tốc độ không ai có thể sánh kịp của khinh kỵ binh, hắn và đoàn quân đã vượt mặt Trương Kim Xưng đến Đại Sơn trước.
Sau khi tới Đại Sơn, Lý Nhàn hạ lệnh cho kỵ binh của Nhuệ Kim Doanh lên núi, âm thầm mai phục ở lưng núi. Hắn biết Vương Bạc từ phía Tây Bắc đến cho nên địa điểm được chọn sẽ rất tốt, vừa hay hắn đã nhìn thấy mọi sắp xếp của Vương Bạc trước đó. Cũng chính vì đã nhìn thấu kế hoạch của gã nên không thể không nói Vương Bạc cũng là một người có bản lĩnh, từ những sắp xếp của gã, nếu như được thực hiện đúng như kế hoạch thì trận này gã chiến thắng là một điều không phải nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì danh tiếng của Tri Thế Lang quá lớn cho nên lần này cùng với Lý Nhàn đến Đại Sơn xem kịch hay còn có cả Đạt Khê Trường Nho và Trương Trọng Kiên, còn mọi chuyện ở Cự Dạ Trạch thì giao phó lại cho đám người Triều Cầu Ca và Lạc Phó quản lý. Sau đó cố ý không màng đến ánh mắt đầy căm phẫn và oán hận của đám người Lạc Phó, mặt dày đến thẳng Đại Sơn.
- Cô Cô đã đi đâu?
Đây chính là câu hỏi đầu tiên của Lý Nhàn, không phải là chiến thuật của Vương Bạc được bố trí như thế nào mà là câu hỏi không có chút liên quan đến sự việc quan trọng hôm nay. Câu hỏi này trước đó Lý Nhàn đã hỏi qua một lần nhưng câu trả lời mơ hồ, ấp úng không rõ ràng của Trương Trọng Kiên khiến hắn không hài lòng, thực ra, từ thái độ đó của Trương Trọng Kiên hắn cũng có thể đoán ra được đôi phần.
- Đến Đông Đô.
]Quả nhiên, một con người chỉ chú tâm vào trận chiến như Trương Trọng Kiên chỉ có thể trả lời một câu hỏi ngắn gọn theo bản năng.
Đạt Khê Trường Nho kéo mạnh Trương Trọng Kiên một cái, Trương Trọng Kiên quay đầu lại nhìn y một cách không hiểu, một lúc sau ông mới phản ứng được lại.
- À … không đúng không đúng, cô cô của con trước đó đã kết giao được với một vị nữ trung hào kiệt, tuy là hai người này tuổi tác có chút cách biệt nhưng lại tính cách lại cực kỳ hợp nhau. Trước khi ra trận, vị nữ trung hào kiệt kia đã đến Đông Đô, và cô cô của con đã nhận lời đến đó.
- Hả?
Lý Nhàn quay đầu lại trừng trừng nhìn Trương Trọng Kiên.
Trương Trọng Kiên chột dạ, né tránh ánh mắt của hắn, một lát sau ông ủ rũ lên tiếng:
- Con cũng biết mà, sao lại cứ hỏi ta?
- Con chỉ muốn biết, tại sao a gia lại ngăn cản cô cô?
Lý Nhàn thở dài đáp lại.
Trương Trọng Kiên cười khổ đáp lại:
- Ngăn cản? Con không phải là không biết tính cách của cô cô, chuyện mà cô cô đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. Nếu như không thể cùng người đó cùng trở về thì cô cô sẽ quyết không từ bỏ.
Lý Nhàn ừ một tiếng, và hiểu được rằng a gia của hắn không có sai. Con người cô cô bề ngoài thì có vẻ nhu mì, hiền thục nhưng bên trong lại là một con người kiên cường và ý chí. Tâm tư của cô cô đều dồn hết cho người đó. Nhiều năm trước, cô cô đã cùng người đó tự đính ước với nhau, nhưng sau này người đó không biết bao nhiêu lần và tìm không biết bao nhiêu lý do để đùn đẩy, thoái thác, nhưng lạ thay cô cô vẫn không hết hi vọng. Năm ngoái, con người đó lại còn bán đứng Thiết Phù Đồ, dẫn đường cho Long Đình Vệ của triều đình vây bắt họ. Nghĩ đến chuyện này, Hồng Phất cô cô nhất định sẽ đau lòng, nhất định sẽ cắn rứt lương tâm, nếu như cô cô không thể tìm được người đó để hỏi cho rõ ràng thì có lẽ đến chết cô cô cũng không thể yên lòng được.
Nghĩ đến chuyện cô cô bao nhiêu năm qua luôn bị ấm ức, là trong lòng của Lý Nhàn lại cảm thấy phẫn nộ thay cô cô.
- Nếu như con bắt được gã đó thì con sẽ rút gân lột da gã ra cho hả giận.
Trương Trọng Kiện bị ánh mắt đầy sát khí của Lý Nhàn làm cho hoảng sợ, thấy vậy ông vội lên tiếng:
- Chuyện của cô cô con, hãy để cô cô tự giải quyết.
Tuy là sự phẫn nộ của Lý Nhàn bỗng nhiên bộ phát dữ dội như vậy nhưng rất nhanh sau đó là hắn có thể bình tĩnh trở lại.
- Vậy lúc trước, vị nữ trung hào kiệt mà cha nói với con, là cha đang gạt con đúng không?
Lý Nhàn hỏi.
- Không phải!
Trương Trọng Kiên chân thành đáp lại:
- Người này là hoàn toàn có thật, cô cô của con đúng là có đến nhà muội muội kia.
- Là ai vậy?
Lý Nhàn lại hỏi
- Chuyện này chắc là con cũng đã nghe qua, chỉ là chưa bao giờ được nghe kể về vị nữ tử này thôi, nhưng có lẽ là con biết phụ thân của cô ấy. Đó chính là Đường Công Lý Uyên đốc lương quân Tùy ở trấn Hoài Viễn. Con gái của ông ấy được gả vào Sài gia, trượng phu của cô ấy là Sài Thiệu một thiếu niên trẻ tuổi tài cao, danh tiếng của Đại Tùy, Thế Tập Quân Công.
- Bình Dương công chúa?
Lý Nhàn hỏi lại theo bản năng.
- Con nói cái gì?
Trương Trọng Kiên không hiểu, nhìn hắn và hỏi lại.
- Không … không có gì?
Biết mình đã lỡ miệng, Lý Nhàn vội lảng sang chuyện khác, nhanh chóng chỉ về phía chiến trường:
- Cha nhìn kìa, đội quân dụ địch của Vương Bạc đã bị đánh bại rồi, gã nhất định là muốn dụ Trương Tu Đà và hai vạn quận binh vào sâu bên trong, chỗ gã đã cho người binh mai phục sẵn ở đó, ai mà ngờ được rằng hơn 3000 binh mã lại bị mấy trăm khinh kỵ binh đánh cho tan tác nhanh đến như vậy, e rằng người chỉ huy kia quay về khó lòng mà ăn nói được với Vương Bạc.
- Nếu như kế hoạch của Vương Bạc có thể thực hiện đúng như vậy thì gã sẽ không bao giờ thất bại.
Độc Cô Nhuệ Chí bình luận một câu đúng như kiểu người trong cuộc.
Lý Nhàn không khách khí lườm y một cái và hỏi:
- Huynh không cảm thấy sự sắp xếp của Vương Bạc có chỗ nào đó không thỏa đáng hay sao?
- Không có … ta thấy nó rất hoàn mỹ mà!
Độc Cô Nhuệ Chí lắc đầu nói.
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Chính là vì quá hoàn mỹ … Nói cách khác chính là gã quá tự tin rồi. Gã cho rằng gã có thể điều khiển được tất cả mọi chuyện, nhưng cơ bản gã lại không nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong chiến trường … làm gì có cái nào hoàn mỹ được như vậy. Gã tưởng muốn dụ địch là dụ địch được hay sao, muốn cho quân mai phục là có thể quân mai phục được sao?
Độc Cô Nhuệ Chí ngạc nhiên nhưng lại lập tức gật đầu tán thành:
- Ý của đệ là … gã tự vẽ cho mình một bức tranh hoàn mỹ, kết cấu, bố cục, nét bút thậm chí là tất cả đều rất hoàn mỹ, nhưng đối thủ của gã lại ở ngoài bức tranh.
Lý Nhàn kinh ngạc nhìn Độc Cô Nhuệ Chí và nghiêm túc trả lời:
- Hóa ra huynh cũng là một người thông minh đấy chứ.
Năm trăm khinh kỵ binh quận Tề đi theo Tần Quỳnh dễ dàng phá tan đội hình của 3000 phản tặc của Triệu Nhị Bảo. Những người dân hoảng loạn, nháo nhào chạy, bất chấp phương hướng, trong thời khắc sinh tử họ đã quên hết những dặn dò của Vương Bạc trước đó một cách không thể tự nhiên hơn. Trong đầu họ, ngoài cố sống cố chết để chạy, họ không để ý được cái gì hết, ngay cả phương hướng.
Sau khi giết chết 3000 phản tặc kia, Tần Quỳnh đã chiếm được thế trận, bắt đầu bày binh bố trận. Tất cả khinh kỵ binh có tố chất và được huấn luyện của Tề Quận được phân ra thành 10 tiểu đội nhỏ, 40-50 kỵ binh là một đội. Những người này không truy kích phản tặc một cách mù quáng, họ dồn đám phản tặc lại, và sau đó thì chém từng tên từng tên phản tặc ngã xuống đất.
Chưa đầy nửa giờ, 3000 phản tặc đã bị giết chết hơn 1000 người, trong số còn lại thì có đến hơn 500 tên ngay lập tức quỳ xuống xin đầu hàng, còn hơn 400 tên còn lại thì chạy loạn nhặng cả lên. Thấy vậy, Tần Quỳnh hạ lệnh cho kỵ binh không cần truy đuổi nữa, đồng thời kêu gọi bọn họ lại, cùng nhau tập hợp đám phản tặc lại một chỗ.
Nhìn những người dân quần áo rách rưới đang quỳ trên mặt đất, Tần Quỳnh không nén nổi tiếng thở dài. Trước khi tham gia trận đánh này, y đã nhìn ra 3000 phản tặc này đều là những người dân vô tội, lần đầu cầm gươm tham gia đánh trận, cho nên dù chưa giao tranh nhưng thế cục thất bại thảm hại đã được mặc định cho họ. Đừng nói là y có 500 kỵ binh đã được luyện tập, cứ cho là y chỉ có 100 người thôi thì cũng đủ sức đánh bại 3000 người này. Những người này căn bản không phải là một đội quân, cứ cho là đông người nhưng chung quy thì họ chỉ là những người dân bình thường.
Đối với quan quân, thì từ sâu thẳm đáy lòng những người dân này luôn thường trực một nỗi sợ hãi. Làm phản tặc chẳng qua chỉ là vì Vương Bạc đã phá hủy toàn bộ nhà cửa, ruộng vườn của họ, cướp đoạt lương thực và tiền bạc của họ, nếu như họ không theo Vương Bạc tạo phản … thì họ còn có thể làm được gì nữa? Tạo phản thì sao, họ sẽ vẫn có cơm để ăn. Nói đi nói lại, bọn họ làm như vậy cũng chỉ là vì họ vẫn khát khao được sống, nhưng họ chưa từng đi đánh trận, chưa từng giết người, thì họ làm sao có thể liều sống chết với kỵ binh được, ngay cả trong ý nghĩ họ cũng không dám.
- Đô úy, vẫn theo quy tắc cũ chứ?
Một Lữ Suất quận binh thúc ngựa đến trước Tần Quỳnh và hỏi.
Tần Quỳnh lắc đầu trả lời:
- Lần này không được, không thể giết họ.
]Y nhìn về phía đám khói bụi xa xa và nói:
- Nơi đó chắc chắn là nơi mà Vương Bạc đang đóng quân, 3000 người dân này chẳng qua chỉ là bị hắn lệnh cho phải đi dụ chúng ta. Hơn nữa, họ làm phản tặc chưa được bao lâu, họ không có quyền nắm giữ sinh mệnh của bản thân! Nếu như chúng ta giết họ, thì mười vạn tên phản tặc kia sẽ cố sống cố chết để liều mạng với chúng ta! Tha cho họ, những người dân đã bị hù dọa cho một trận khiếp vía cũng có là gì, hơn nữa nỗi sợ hãi cũng có thể lan truyền đó.
Lữ Suất ngay từ đầu không hiểu được ý tứ của Tần Quỳnh nhưng không khi nghe được những lời giải thích này của y, không những không phản đối mà còn cảm thấy thật là có lý.
Cái gọi là quy tắc cũ thực ra chính là giết tù binh, nhưng đây cũng là một phương pháp bất đắc dĩ. Những tên phản tặc trước đó, ví dụ đám người Bùi Trường Tài Thạch Hà Tử, chúng là những tên thổ phỉ giết người không chớp mắt, thường là sau khi chúng đầu hàng, quan binh sẽ giáo huấn một trận, nhưng sau đó vì không có đủ lương thực nên đành phải thả chúng ra. Thế nhưng đối với những tên này, khi cái chuyện giết người đã ngấm vào máu vào thịt của chúng thì sau khi được thả tự do chúng lại gia nhập vào đội ngũ phản tặc, chỉ được vài ngày là lại đi đến vùng khác ức hiếp, bóc lột dân lành. Chính vì vậy mà sau này, quận binh quận Tề khi xuất quân mục đích không phải là bắt tù binh mà là bắt được bao nhiêu giết bấy nhiêu, nói tóm lại những tên bị giết đều là phản tặc, đều là những tên ác ôn gây tai họa cho lão bách tính, cho nên trong lòng họ cũng không cảm thấy áy náy, tội lỗi.
Nhưng lần này lại không giống với những lần trước.
Tần Quỳnh nói không sai, mấy trăm tù binh này đều là những người dân lương thiện bị ép buộc phải làm phản tặc, đây không phải là bản tính của họ, thậm chí khi đối mặt với trận chiến, bản năng trỗi dậy của họ là chạy trốn chứ không phải là liều mạng, là ẩu đả. Những người dân như vậy, Tần Quỳnh không nỡ giết. Hơn nữa, nếu mà giết họ thật thì cái tên Vương Bạc kia sẽ cười tươi lắm, bởi một khi Tần Quỳnh hạ lệnh giết những người này thì sẽ khiến những người dân khác bị kích động, họ sẽ liều mạng với quan quân, như vậy chẳng phải là lợi bất cập hại hay sao.
- Tha cho mấy người đó, chúng ta ở đây đợi tướng quân đến. Nếu như phản tặc lại tấn công một lần nữa, vừa đánh vừa lui là được.
Tần Quỳnh khoát tay áo, bình thản đáp lại.
Đây có thể gọi là sự tự tin, sự tự tin của người quận Tề. Nếu như phản tặc lại tấn công thì vừa giết vừa lui là được.
Nhất định là sẽ có đợt tấn công mới, bởi vì chiến lược cử quân đi dụ địch của Vương Bạc chưa có thành công. Triệu Nhị Bảo hốt hoảng chạy về với sắc mặt trắng bệch, vì bảo vệ tính mạng của mình mà y đã khoa trương chiến thắng cuả kỵ binh quận Tề lên vài lần. Qua lời nói của y, Tần Quỳnh hiện lên là một Dạ Xoa cao trượng hai, giết người không chớp mắt, còn cây sóc của hắn thì sắc bén không gì địch nổi, đến nỗi nồi sắt cũng không ngăn được.
Vương Bạc rất muốn một đao kết liễu Triệu Nhị Bảo nhưng y cũng biết rằng lâm trận giết tướng là một điều không nên. Y thở dài, nén cục tức xuống và nói:
- Thuộc hạ của ngươi đều là tân binh, lần đầu ra trận bị thua cũng không thể hoàn toàn trách ngươi.
Triệu Nhị Bảo cảm động đến rơi nước mắt và nói:
- Mắt của đại đương gia sáng như ngọn đuốc, những tên dân quèn đó làm sao có thể biết đánh giặc cơ chứ. Kỵ quân của Tề Quận mới tấn công, đừng nói là chém giết chính diện, mới chỉ có một trận tên thôi mà cũng khiến chúng sợ đến mức rụng rời chân tay. Thuộc hạ vẫn nhớ đến lời dặn dò của Đại Đương Gia, chỉ được bại không được thắng … nhưng thất bại lần này đúng là đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Thuộc hạ mới chỉ giết được vài tên thì đành phải thu đao về, còn đám dân quèn kia thì ngay lập tức loạn lên, chạy về đủ phía, chính vì vậy mà kỵ quân Tề Quận không có truy đuổi đến đây.
Những lời nói này của Triệu Nhị Bảo, y tự cảm thấy cũng khá là xuôi tai.
Nhưng Vương Bạc không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp, y khoát tau áo và nói:
- Ta đã nói rồi là không có trách ngươi rồi mà.
Y suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Là ta quá sơ suất, chỉ dựa vào những tân binh đó để dụ địch quả nhiên là không được. Như thế này vậy, Triệu Nhị Bảo, ta sẽ hạ lệnh cắt ra hai ngàn nhân mã giao cho ngươi, ngươi thử lại một lần nữa cho ta.
Triệu Nhị Bảo lập tức đần mặt ra, y cứ lắp bắp mài mới nói ra được mấy chữ:
- Tại sao lại là thuộc hạ?
Vương Bạc không những không tức điên lên mà lại nghiêm túc giải thích cho gã:
- Trước lạ sau quen, ngươi đã từng giao tranh với Tần Quỳnh một lần rồi, chắc chắn là đã quen với chiến thuật của hắn, không phải ngươi đi lẽ nào lại là ra đích thân dẫn quân đi dụ địch?
Trước lạ sau quen, những chữ này khiến cho Triệu Nhị Bảo ớn lạnh, gã thở dài từng tiếng một:
- Vẫn là chỉ được bại không được thắng?
- Đúng vậy!
- Tuân lệnh!
Triệu Nhị Bảo lên tiếng, trong lòng nghĩ thầm: “ Cùng lắm là ta lại chạy thêm một lần nữa, lần này ta nhất định phải chạy phía sau, lúc quay đầu chạy, nhất định phải nhanh hơn một chút.”
Nhìn thấy đội quân mồi dụ của địch lại một lần nữa tấn công, Lý Nhàn bất giác cười khẽ.
Rồi lên tiếng khen:
- Tế Bắc Tri Thế Lang … đúng là một tên ngốc trời sinh