Ngoại trừ thiếu nữ Vô Loan bị phạt tự mình kiểm điểm trong phàn lung không biết có ý nghĩa gì, những người khác đều theo Diệp Hoài Tụ vào trong ngôi nhà gỗ có chút đơn sơ. Bên ngoài tiểu viện thảo lư là nửa vòng hàng rào không thể phòng được lang sói thậm chí là một đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa người dựng hàng rào dường như rất không để tâm, khe hở giữa các thanh rào lớn đến mức một con thỏ hoang mập cũng có thể chui qua, nếu có trộm đến, bất luận là chui hay là nhảy đều có thể dễ dàng vượt qua. Lý Nhàn cẩn thận quan sát bức tường hàng rào đó, không khỏi nghĩ đến nữ nhân và cẩu.
- Hàng rào này là do ai dựng thế?
Lòng hiếu kì cộng thêm tính thọc mạch khiến Lý Nhàn không kìm được hỏi.
Diệp Hoài Tụ dừng bước chân, Lý Nhàn cũng không biết là hoa mắt hay là chóng mặt, lại tựa như nhìn thấy nàng ưỡn thẳng ngực sau đó có chút kiêu ngạo nói ra một chữ.
- Ta.
Lý Nhàn vốn định nói người cô mời đến làm hàng rào nên bị kéo ra trói lên cây cột bắn ba mươi tiễn, sau khi nghe thấy một chữ này liền đem lời muốn nói vội vàng nuốt xuống bụng. Nuốt xuống rồi nhất thời không thể tiêu hóa, đành phải yên lặng thả một cái rắm nguyên sinh ra.
- Hàng rào này… rất có tính nghệ thuật.
Lý Nhàn gãi gãi đầu ngượng ngùng cười nói.
Diệp Hoài Tụ quay lại liếc nhìn Lý Nhàn một cái, một cái liếc quyến rũ bất ngờ.
- Cảm thấy không đẹp thì cứ trực tiếp nói ra, cần gì phải nuốt trở về như vậy?
Nàng nghếch cái cằm mượt mà trơn bóng, mang theo một chút kiêu ngạo khiến người ta quyến luyến không buông.
- Hàng rào không phải hàng rào.
Nàng nói một câu nghe ra hoàn toàn mâu thuẫn, một câu rõ ràng rất ngớ ngẩn nhưng thốt ra từ trong miệng nàng lại mang theo mùi vị Phật môn kinh nghĩa. Giống như đại hòa thượng tinh thông Phật pháp nói núi không phải là núi nước không phải là nước hoa không phải là hoa, giống như một tiểu thế giới cao thâm khó đoán khiến người ta bỗng nhiên muốn khóc.
Chỉ là những lời tiếp theo lại đem loại ý cảnh này đập tan thành những mảnh nhỏ, ý cười trên miệng Diệp Hoài Tụ khiến Lý Nhàn kinh ngạc nữ nhân rốt cuộc có bao nhiêu mặt, vì sao mỗi một mặt đều chân thật, đều hồn nhiên tự tại như vậy.
- Đây là hàng rào ta dựng để trồng hoa.
Tay ngọc thon thon vươn ra từ trong tay áo màu tím rộng rãi chỉ chỉ phía dưới hàng rào nói:
- Mấy ngày trước nhờ bằng hữu từ Trung Nguyên mang đến hai ba trăm cành tường vi, mới cắm xuống tưới được ít nước. Mặc dù tái Bắc khô lạnh, nhưng ngẫm lại loài hoa tường vi rất kiên cường. Mùa hè này chắc sẽ nở được vài đóa hoa nhỏ. Một tường lá xanh, điểm xuyết mấy bông hoa hồng, ngươi không cảm thấy đẹp sao?
Quyến rũ hóa thành thanh thuần, chuyển biến này hoàn thành chớp nhoáng mà không đột ngột. Lý Nhàn không thể không tán thưởng, thiên hạ này người có thể đem hai loại khí chất mâu thuẫn thể hiện một cách hồn nhiên như vậy, chắc chỉ có mỗi Diệp đại gia.
- Diệp đại gia thật có nhã hứng.
Lý Nhàn chân thành tán thưởng một câu.
Trồng một tường tường vi ở vùng đất lạnh lẽo này, để mùa hè sang năm một đất cỏ xanh một tường hoa nở, ngẫm lại, đúng là đẹp không tả nổi.
- Ngươi có thể gọi ta cô cô.
Diệp Hoài Tụ gật đầu cười, phóng khoáng nói ra ba chữ:
- Cậu nhóc ạ.
Lý Nhàn phản đối nói:
- Tôi chỉ có một cô cô, giờ này có lẽ đang ở Yến Sơn.
- Người ngươi nói chắc là Hồng Phất.
Diệp Hoài Tụ quay đầu nhìn về hướng Trung Nguyên:
- Lại nói lâu lắm rồi không được gặp nàng ấy, ta ở thành Ngư Dương, nàng ấy ở núi Bát Tiên, cách nhau chỉ hơn mười dặm, thỉnh thoảng còn có thể gặp nhau chuyện phiếm thưởng trà.
- Nàng ấy là một nữ tử hiếm thấy.
Giống như tổng kết, lại giống như hồi tưởng, Diệp Hoài Tụ nhàn nhạt nói một câu.
- Người cũng là một nữ tử hiếm thấy.
Lý Nhàn chân thành nói.
Diệp Hoài Tụ cười cười, không nói gì nữa.
Đi qua hàng rào, Lý Nhàn liền nhìn thấy cái gọi là tảng đá trong truyền thuyết. Không thể tính là quá lớn, chỉ có khoảng hai mét chiều dài. Một mặt nhẵn bóng như gương, còn một mặt nhấp nhô như núi. Mặt nhẵn bóng giống như được cắt gọt, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống dấu vết con người tạo ra.
Nơi này Huyền Vũ Phong
Diệp Hoài Tụ.
Bảy chữ lớn giống như rồng bay phượng múa, mang theo một luồng mãnh khí anh dũng hào hùng. Còn ba chữ nhỏ bên dưới lại dùng kiểu chữ trâm hoa tiểu khải, thanh tú, nhã nhặn.
Từ mười chữ này có thể nhìn ra khí chất khác biệt của chủ nhân nơi này.
Lý Nhàn vô thức dừng chân hai phút trước tảng đá, cho đến khi Đạt Khê Trường Nho trở lại thúc giục hắn mới đem tầm mắt rời khỏi tảng đá, hít một hơi thật sâu sau đó thở dài, không tự chủ được thốt ra một câu:
- Chữ tốt, quả nhiên chữ tốt! Khen cho một một tòa Huyền Vũ Phong.
Nghe được lời này của hắn, Diệp Hoài Tụ hé miệng mỉm cười, còn thiếu nữ áo trắng thản nhiên như nước kia lại khẽ nhíu mày, không giấu được vẻ chán ghét trên mặt.
Ngay cả Đạt Khê Trường Nho cũng phải dừng bước chân, ném cho Lý Nhàn một cái lườm đầy thâm ý.
- Tốt ở chỗ nào?
Diệp Hoài Tụ đứng bên cạnh cửa vào, cười ha ha hỏi.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng hỏi như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người đứng bên tảng đá này cố làm ra vẻ hiểu biết bình phẩm, còn Diệp Hoài Tụ mỗi lần hỏi đều sẽ nhận được vô số mỹ từ tâng bốc thối không thể ngửi. Trong đó có người tự cho rằng mình là tài tử, có những người tự cho rằng mình là quyền quý, còn có những người tự cho rằng mình có cả hai đặc điểm kia. Những người này hoặc là ra vẻ đạo mạo hoặc là gọn gàng dứt khoát kỳ thực đều mang theo chút ý niệm xấu xa trong đầu, đơn giản là để cùng Diệp đại gia phát sinh chút chuyện phong lưu không thể nói cho người khác biết.
Sau này nghe nhiều rồi, Diệp Hoài Tụ cũng lười hỏi lại.
Nếu những câu trả lời câu này giả dối buồn nôn khiến người ta ghê tởm hơn câu kia, nàng hà tất tự làm mình khổ?
Trong mắt Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn không giống những nam nhân kia, hắn còn nhỏ, vừa mới đến tuổi trưởng thành đang là giai đoạn tâm địa thuần khiết trong sạch nhất, cho nên nàng mới hỏi như vậy. Nếu Lý Nhàn biết nàng nghĩ như vậy, chỉ sợ sẽ mừng thầm cười đến dương dương tự đắc không thể kiềm chế.
- Tốt ở chỗ nào?
Nàng hỏi.
Lý Nhàn đứng bên cạnh tảng đá trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Hoài Tụ vừa nghiêm túc lại vừa trêu chọc nói ra hai chữ.
- Hài hòa.
- Hài hòa?
Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, sau đó thoải mái bật cười:
- Quả nhiên là một cậu nhóc thú vị.
Đây là lần thứ hai trong ngày nàng nói ra "cậu nhóc", nhưng không hề nghi ngờ, lần thứ hai so với lần thứ nhất tán thưởng và thân thiết hơn một chút. Nghe thấy hai chữ này, đến thiếu nữ áo trắng khẽ nhíu mày kia cũng thoáng ngẩn người, sau đó trầm tư, sau đó thì mi mắt cong nhẹ nhàng cong lên một đường cong xinh đẹp, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười như có như không, nàng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Lý Nhàn, giống như là muốn nhìn rõ hình dạng của thiếu niên kia.
Lý Nhàn ngượng ngùng cười cười, bộ dạng có vẻ bối rối. Nhưng trong lòng hắn thì đang cảm tạ tổ tiên đã phát minh một ra từ ngữ xinh đẹp như vậy, nhìn nụ cười của Diệp Hoài Tụ hắn biết chí ít mình đã không thất bại trên khâu nhìn chữ. Hắn nghĩ quả thực không sai, trên tảng đá này, cũng không biết đã có bao nhiêu nam tử tự cho rằng mình lợi hại bị trực tiếp đuổi đi, những người tính cách có chút lưu manh vô lại thì được hân hạnh nếm mùi đại bổng của Gia Nhi.
Vào trong phòng, mọi người tự phân khách chủ ngồi xuống.
Diệp Hoài Tụ thì thầm căn dặn Gia Nhi vài câu gì đó, trên mặt Gia Nhi lập tức hiện lên một tia kinh ngạc không nhỏ.
Không lâu sau, Gia Nhi bưng lên một bộ dụng cụ pha trà. Diệp Hoài Tụ nhận lấy đặt trên chiếc kỷ trà thấp, thì ra là muốn đích thân pha trà.
Chủ nhà đích thân pha trà, đây là phương thức tiếp đãi cực kì long trọng. Nhất thời trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh, ngay cả Lý Nhàn cũng không tự chủ được ngồi thẳng người như lão tăng nhập định.
Phương pháp pha trà này rất là phức tạp rắc rối, nếu đổi thành Lý Nhàn đánh chết hắn cũng không chịu học. Động tác của Diệp Hoài Tụ chậm rãi nhẹ nhàng, cổ tay trắng khẽ giơ lên, cái cổ thon dài hơi nghiêng nghiêng càng thêm trắng nõn mê người. Nàng cẩn thận làm xong các bước, động tác liền mạch ôn hòa, thanh lịch tao nhã, thật sự đã đem sự dịu dàng của nữ tử phát huy tác dụng tột cùng.
Nước trà bỏ thêm chút muối ăn rất đậm đà, hương trà thơm xộc vào cánh mũi.
Lý Nhàn rất không tự nhiên rất khó chịu lựa chọn tư thế uống một ngụm trà, cảm thấy mình thực sự không thể tính là nhã nhân (con người tao nhã). Bất luận là loại trà bánh ba đồng bạc vụn có thể mua được mười cân trên thảo nguyên, hay là loại trà thơm sĩ tộc đại gia mới có thể thưởng thức, theo quan niệm của hắn chậm rãi thưởng thức như vậy là một chuyện hết sức khó chịu, uống nước cơ mà, phải từng ngụm từng ngụm lớn mới thoái mái dễ chịu.
- Ngươi nói, muốn ta giúp ngươi rèn đao?
Hai tay bưng chén sứ tinh xảo, Diệp Hoài Tụ hỏi Lý Nhàn.
Lý Nhàn vội vã gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là trực tiếp nói:
- Sư phụ trăm cay ngàn đắng tìm được một khối vẫn thạch, muốn mời Diệp đại gia giúp đỡ chế tạo một thanh đao sử dụng thuận tiện.
- Đao?
Diệp Hoài Tụ đặt chén trà xuống, đoan chính thân thể hỏi:
- Thảo lư Diệp gia từ năm năm trước đã không còn nổi lửa.
Nàng khoát tay ra hiệu cho Lý Nhàn đừng vội lên tiếng, ngẫm nghĩ chút nghiêm túc nói:
- Kỳ thực không phải không có người giúp ta rèn vũ khí, từ vương hầu công khanh đến giang hồ đầy tớ, phàm là có vài phần giao tình với Diệp gia năm năm nay không dừng ở năm bốn năm mươi người, nhưng không một món binh khí nào từ thảo lư đi ra.
Nàng hỏi:
- Các ngươi có biết vì sao không?
Lý Nhàn suy nghĩ một chút nói:
- Diệp gia muốn phong lò?
Diệp Hoài Tụ lắc lắc đầu, lại quay sang hỏi Đạt Khê Trường Nho:
- Tướng quân có đoán được không?
Đạt Khê Trường Nho nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là thở dài lắc đầu.
Diệp Hoài Tụ nhoẻn miệng cười nói:
- Vận khí các ngươi rất tốt.
Nàng đứng lên nói:
- Bởi vì chẳng có nguyên liệu nào khiến ta có thể để mắt, cho nên thảo lư mới không mở lò.
- Chính là thứ đặt trên lưng ngựa kia?
Nàng hỏi.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên thu lại dáng điệu tươi cười nói:
- Thứ quý trọng như vậy, các ngươi cũng không biết ta có đáp ứng hay không, cũng không biết có bị ta cưỡng đoạt hay không, tại sao còn tùy tiện mang theo người? Đừng nói với ta mấy lời như là tin tưởng nhân phẩm đạo đức Diệp đại gia, mười năm nay những thứ được ta để mắt sau đó cưỡng đoạt thực sự không ít. Trên giang hồ đều nói Diệp Hoài Tụ dịu dàng không màng danh lợi, là bởi vì những người biết ta âm tàn độc ác đều đã chết cả rồi.
Nàng đi đến bên cạnh Lý Nhàn, cúi người dán miệng vào lỗ tai hắn thổ khí như lan (hơi thở thơm như hoa lan):
- Một năm trước ta đến nơi này, trong một năm này số người chết bên ngoài thảo lư không có một trăm cũng có tám chục, không lẽ các ngươi không sợ ta hạ độc trong trà?
Lý Nhàn đầu tiên ngẩn người, sau đó khẽ nghiêng mình kéo dài khoảng cách với Diệp Hoài Tụ.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Hoài Tụ, rất chân thành rất nghiêm túc nói:
- Tôi và cô không quen không biết, cho nên không thể nói chuyện tin tưởng nhân phẩm đạo đức con người cô, về phần tùy tiện mang theo người gì đó, đương nhiên cũng không phải vì chúng tôi tự cao tự đại không ai có thể cướp được của mình. Lúc đến đây sư phụ tôi đã từng nói cho tôi biết, ba mươi dặm bên trong thảo lư tất có lang kị trú thủ. Đừng nói chỉ có sư phụ và tôi đến đây, cho dù là đến mười người hai mươi người cũng không cản được Thiên Lang kỵ truy sát.
- Sở dĩ chúng tôi mang đến, là bởi con người tôi vốn dĩ rất lười, ngại chạy đi chạy lại, ngại khó khăn lắm mới cầu được cô đồng ý giúp đỡ, lại bởi vì không đợi được tôi trở về lấy vẫn thạch mà nảy sinh hối hận. Đối với nữ nhân dễ thay đổi, toi nghĩ tôi vẫn là có chút hiểu biết.
Diệp Hoài Tụ cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:
- Chỉ đơn giản vậy?
- Chỉ đơn giản vậy.
Lý Nhàn cười cười, trong lòng bàn tay lộ ra một cây ngân châm:
- Mặt khác, con người tôi cũng hay nghi ngờ, lần đầu tiên đến chỗ Diệp đại gia mặc dù không có ý hại người, nhưng không thể không đề phòng tâm địa người khác. Có vị tiền bối giang hồ từng nói với ta, nữ nhân kỳ thực là những kẻ biết gạt người nhất, hơn nữa nữ nhân càng xinh đẹp lại càng biết gạt người, cho nên trước khi uống trà, ta đã dùng ngân châm thử độc.
Hắn cười đến thuần chân vô hại, thậm chí còn có chút rụt rè:
- Đương nhiên, nếu trong trà có bỏ thuốc mê, ngân châm khẳng định không thể thử ra, tôi cũng chỉ có thể nhận mình xui xẻo.
Diệp Hoài Tụ đứng thẳng người, nhìn Lý Nhàn như nhìn quái vật:
- Là ai đã dạy ngươi vô lại cẩn trọng như vậy?
Lý Nhàn suy nghĩ một chút nghiêm túc trả lời:
- Tôi có một a gia tên Trương Trọng Kiên, một cô cô tên gọi Hồng Phất, một sư phụ tên gọi Đạt Khê Trường Nho, cộng thêm con người tôi thiên tư rất tốt, cho nên bất luận là vô lại hay là cẩn trọng đều miễn cưỡng coi như chấp nhận được.
Nói đến đây, sắc mặt Đạt Khê Trường Nho đã bắt đầu thay đổi, y không ngờ, Lý Nhàn lại trực tiếp không nể tình nói thẳng như vậy.
Diệp Hoài Tụ trở lại chỗ ngồi, nâng chén trà tinh tế thưởng thức một ngụm trà thơm. Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lý Nhàn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Sau khi Diệp Hoài Tụ ngồi xuống mãi không thấy nàng lên tiếng nói chuyện. Thậm chí còn không ngẩng đầu liếc nhìn Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho. Gia Nhi yên tĩnh đứng sau lưng nàng, ánh mắt nhìn Lý Nhàn trở nên rất quái dị. Còn thiếu nữ áo trắng kia thì từ đầu đến cuối đều là tự mình uống trà, giống như hoàn toàn đặt mình ở ngoài câu chuyện chẳng thèm quan tâm. Lý Nhàn thậm chí hoài nghi, thiếu nữ trông có vẻ có chút khí chất đặc thù này, liệu có phải là một người câm hay không.
Thời gian trôi qua thật lâu, nước trà trong chén sớm đã uống cạn.
Diệp Hoài Tụ khẽ thở dài nói:
- Mang vẫn thạch đến đây đi, ngày mai mở lò.
Lý Nhàn mững rỡ trong lòng, đừng dậy định thi lễ nhưng đã bị Diệp Hoài Tụ ngăn lại.
Nàng dường như rất mệt mỏi, lại giống như có chút thất vọng:
- Nếu không phải hắn đã đến đây nói với ta chuyện hắn tặng ngươi vẫn thạch, ta sao có thể đáp ứng ngươi?
Đứng lên, đi tới cửa, Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói:
- Trong lòng ngươi suy đoán ta là một người ngay thẳng không thích bày mưu tính kế không thích dây dưa vòng vèo, cho nên mới nói ra những lời như vậy. Nhưng ngươi dụng tâm như vậy, đâu phải là không tính kế? Kỳ thực nói đi nói lại, chỉ có một điều mà ngươi nói đúng.
- Không thể tin lời nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Nàng xoay người khẽ mỉm cười:
- Cho nên ta thay đổi chủ ý, không giúp ngươi rèn đao, cho dù hắn trách ta cũng là như vậy.
- Trừ phi…