- Ngươi theo ta vào.
Diệp Hoài Tụ đứng ở cửa lò nói với Lý Nhàn: - Bản vẽ của ngươi hôm qua ta đã xem qua, trên cơ bản không khác với việc chế tạo hoành đao là mấy. Nhưng muốn có một thanh binh khí vừa tay, tốt nhất ngươi nên tự mình động thủ.
Lý Nhàn gật gật đầu, đi theo Diệp Hoài Tụ vào bên trong lò.
- Bên cạnh là cái gì?
Vào lò, Lý Nhàn phát hiện bên hông lò có một cánh cửa nhỏ, bên trong dùng xích sắt khóa lại. Cửa không coi là nhỏ, cũng không coi là hẹp, nhưng lại mang đến cảm giác chật chội. Lan can sắt bên trong cánh cửa rất đen, âm u giống như lối vào địa ngục.
- Phàn lung ở đó.
Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói ra bốn chữ, từ đầu đến cuối mắt đều không nhìn cánh cửa.
Lý Nhàn gật đầu, trầm mặc không nói.
- Khối vẫn thạch này rất lớn, chỉ rèn một thanh đao thẳng không cần nhiều như vậy. Đã nghĩ số còn lại dùng làm gì chưa?
Diệp Hoài Tụ hỏi.
Lý Nhàn nói: - Có thể làm một bộ khôi giáp được không?
Diệp Hoài Tụ dường như đã sớm đoán được câu trả lời của Lý Nhàn, nàng vén mấy sợi tóc trên trán vào tai, động tác dịu dàng, đầu hơi cúi, rất tao nhã rất xinh đẹp, khuôn mặt nàng nhìn nghiêng rất tinh xảo, gần như không có tỳ vết.
- Thời gian sẽ rất dài.
- Bao lâu?
- Ít nhất nửa năm.
Lý Nhàn biết chế tạo một bộ áo giáp là chuyện rất phức tạp rườm rà, nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Nhưng tính toán thời gian, cách ngày Đại Tùy chinh phạt Cao Cú Lệ vẫn còn gần một năm thời gian nữa, hắn cũng không phải là rất vội. Bất luận thế nào, phần nhân tình này cũng đã nợ rồi, tương lai trả như thế nào, bao giờ trả, hắn không biết nhưng sẽ không trốn tránh. Lý Nhàn mặc dù không tính là người tốt, cũng không làm được giọt nước chi ân suối nguồn tương báo, nhưng các món nợ, hắn đều ghi nhớ rất kỹ.
Đại Hùng ca bị loạn tiễn bắn chết, Tiểu Điểu ca trên người có bảy vết sẹo dài, còn có rất nhiều huynh đệ Thiết Phù Đồ vì muốn bảo vệ mình mà chết trận, những tình cảm đó hắn đều ghi nhớ. Mặc dù năm xưa Thiết Phù Đồ cứu hắn, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là nghe theo mệnh lệnh của Trương Trọng Kiên, nhưng máu họ chảy là vì Lý Nhàn. Thành Đại Hưng năm đó, bờ Trường Giang năm đó, sông Hoàng Hà năm đó, khe Yến Sơn năm đó, hình ảnh máu chảy đến hôm nay vẫn còn rõ mồn một.
Sau đó lại có thêm Đạt Khê Trường Nho, thêm Độc Cô Nhuệ Chí bọn họ, thêm một trăm linh bốn Huyết kỵ binh.
Hiện tại, lại có thêm một Diệp Hoài Tụ.
Nợ ân tình càng lúc càng nhiều.
Lý Nhàn có chút đau đầu day day thái dương.
Vậy thì từ từ trả, trả từng khoản một.
- Được.
Đối với một câu phải mất nửa năm mới có làm được của Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn chỉ nói một chữ được. Hắn không khách khí, không cảm tạ, từ sau khi đến thảo lư từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói qua một tiếng cảm ơn, nhìn giống như đối với mọi giúp đỡ của Diệp Hoài Tụ đều biểu hiện rất đương nhiên. Hắn thậm chí chưa từng hỏi, Diệp đại gia nửa năm dốc sức làm một bộ áo giáp một thanh hoàng đao, cần phải trả bao nhiêu tiền.
Mà Diệp Hoài Tụ cũng chưa từng đề cập đến phương diện này, giống như nàng thực sự cam tâm tình nguyện vô tư giúp đỡ Lý Nhàn.
Giống như chỉ là giống như, tuyệt đối không phải thực sự vô dục vô cầu.
Lý Nhàn biết, Diệp Hoài Tụ biết Lý Nhàn biết.
Cho nên giữ hai người họ không hề trò chuyện với nhau, bởi vì họ đều không phải người ngu cũng không phải kẻ ngốc. Hai người họ có lẽ đều đang đợi, đối phương nói ra một cái giá. Họ đều cẩn thận duy trì im lặng, để cho đối phương cảm nhận thiện ý của mình. Mặc dù, bên trong thiện ý này có mùi tanh của ích kỉ và công lợi.
- Không cảm thấy nên nói gì với ta sao?
Diệp Hoài Tụ cười cười hỏi.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: - Thời điểm cần thiết, tôi sẽ nói.
Tầm mắt của hắn như có như không quét qua cánh cửa nơi có phàn lung.
Lời này nên là Diệp Hoài Tụ nói mới đúng, nhưng lại là Lý Nhàn nói ra, còn Diệp Hoài Tụ đối với câu nói không hề có ý nghĩa thực tế này, không được hài lòng cho lắm.
- Bắt đầu từ hôm nay, cho đến khi trực đao thành hình ít nhất cần bốn ngày, bốn ngày này ngươi ở đây đi.
Lý Nhàn gật gật đầu.
- Tay người rất vững.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên hỏi một câu kì lạ.
Lý Nhàn cười cười, đi qua chỉ chỉ vào nơi đặt thiết chùy cỡ lớn nói:
- Ý của cô là, mấy ngày tới ta đều phải dùng đến thứ này?
Diệp Hoài Tụ lắc lắc đầu, nở một nụ cười quyến rũ nói: - Sao có thể như vậy được, ngươi là khách, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, để ngươi vung thiết chùy liên tục mấy ngày không phải là đạo đãi khách của thảo lư.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Lý Nhàn thở phào một cái nói.
- Chỉ có điều mấy ngày này bất luận thế nào cũng không thể tiếp đãi ngươi chu đáo được.
Nụ cười trên mặt Diệp Hoài Tụ dần biến đổi bản chất, có quyến rũ của hồ ly tinh cũng có giảo hoạt của hồ ly tinh, Lý Nhàn nhìn khuôn mặt mang chút đắc ý của nàng, đột nhiên cảm thấy bất ổn.
- Khi nào áo giáp và hoành đao của ngươi rèn xong, ngươi mới được buông búa.
Diệp Hoài Tụ vừa cười vừa nói: - Ở trong lò rèn sắt nửa năm, đây coi như điều kiện thứ nhất của ta.
Lý Nhàn giận dữ nói: - Cô không phải không tìm được học đồ, cho nên nhắm vào ta đấy chứ?
- Nếu ta cất lời, còn có thể thiếu học đồ sao?
Diệp Hoài Tụ hỏi.
Lý Nhàn im lặng.
Kéo ống bễ, Lý Nhàn ngồi nhìn lò lửa càng ngày càng vượng.
Trong đầu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh mình trong bộ khôi khôi giáp do mình tự tạo, sau đó từng chút từng chút tỉnh sửa trong não.
Nhiệt độ trong lò càng lúc càng cao, trên người Lý Nhàn đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Hoài Tụ, hai mắt lập tức trợn tròn.
Nàng đã cởi lớp áo ngoài rộng rãi màu tím nhạt, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ngực cũng màu tím nhạt. Mà khiến Lý Nhàn cảm thấy yêu mị đến ghê người nhất là, trên vai trái nàng có xăm hình một đóa hoa mẫu đơn khổng lồ đẹp đẽ. Nàng sau khi đã cởi bỏ áo ngoài eo thon ngực nở như muốn phá vỡ chiếc áo ngực màu tím, còn đóa mẫu đơn kia thì như đang nở rộ trên vai trái nàng, tươi đẹp tuyệt luân!
- Đẹp không?
Diệp Hoài Tụ thấy Lý Nhàn nhìn qua, mỉm cười hỏi.
Nụ cười của nàng hại nước hại dân, điên đảo chúng sinh.
- Không đẹp! Một đóa hoa cô đơn, không có lá cây tô điểm, không hề mang lại cảm giác mỹ quan.
Lý Nhàn nói một câu dối lòng.
Diệp Hoài Tụ thoáng kinh ngạc, sau đó híp mắt cười nói:
- Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?
Lý Nhàn ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, giống như một lão tăng nhập định, nhưng tâm trạng thì lại khó bình.
Nàng đứng bên thành lò, để lộ ra bờ vai xinh đẹp, khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi tinh mịn ửng đỏ, trên vai nở một đóa mẫu đơn, mà người còn đẹp hơn hoa.
Nàng cầm búa nhỏ, đập xuống.
Lý Nhàn lập tức động búa lớn tinh chuẩn đánh lên điểm rơi của búa nhỏ.
Một tiếng dẫn dắt.
Một tiếng ổn định.
Một tiếng vang nhỏ, một tiếng giòn giã.
Ba ngày liên tiếp, Lý Nhàn và Diệp Hoài Tụ ngoài thời gian ăn cơm đi ngủ và đi nhà xí thì gần như không ra khỏi lò. Đạt Khê Trường Nho đứng cách cửa vào không xa, tay chắp sau lưng đứng như vậy suốt một ngày liền.
- Hắn rất may mắn.
Gia Nhi đứng bên cạnh Đạt Khê Trường Nho nói: - Ta chưa bao giờ nghĩ, tiểu thư sẽ cho phép người lạ vào lò. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ, tiểu thư sẽ cho phép một người đàn ông vào lò.
Hai câu nói, chỉ khác nhau ở chỗ đàn ông và người ngoài.
Đạt Khê Trường Nho biết ý tứ Gia Nhi là gì, cho nên biểu cảm trên mặt y càng thêm ngưng trọng. Diệp Hoài Tụ không phải nữ nhân đơn giản, nàng ta bỏ ra càng nhiều hồi báo đòi lại đương nhiên càng lớn. Đúng như những gì nàng ta nói, mấy năm nay đàn ông muốn lợi dụng nàng chết ngoài thảo lư nhiều vô số kể, hơn nữa người chết không biết là chết thế nào. Nàng giống như một trúc diệp thanh toàn thân xanh biếc xinh đẹp lộng lẫy, thu hút ánh mắt của các nam nhân, đẹp đến khiến người ta quên mất nanh độc của nàng.
Nàng rốt cuộc có ý đồ gì với Lý Nhàn?
Đạt Khê Trường Nho vẫn chưa nghĩ ra, cũng rất khó nghĩ ra.
Càng như vậy, càng cảm thấy bất an.
Y thậm chí còn có một loại suy nghĩ kích động muốn xông vào trong lò cưỡng ép mang Lý Nhàn đi, bỏ hết thạch hay đao gì đó ở lại sau đó tránh đi thật xa. Lần đầu tiên, y có chút sợ hãi với tương lai mờ mịt. Hơn một năm sớm tối cùng nhau, trên người thiếu niên này đã lưu lại dấu ấn của Đạt Khê Trường Nho, nhưng, thiếu niên này đồng dạng cũng lưu lại dấu ấn trên y. Y không có con nối dõi, còn Lý Nhàn, bắt đầu từ lúc ngồi trên lưng ngựa không ngừng rút đao, đứng bên tảng đá nỗ lực vung đao bổ củi, đã khiến Đạt Khê Trường Nho yêu thích và tôn trọng.
Hết lần này đến lần khác y muốn đem Lý Nhàn rời khỏi nơi này, lại hết lần này đến lần khác cưỡng ép áp chế suy nghĩ này.
Y có chút hối hận, có lẽ, không nên dẫn Lý Nhàn đến thảo lư Diệp gia.
Sau khi mang thức ăn vào cho Diệp Hoài Tụ và Lý Nhàn, Gia Nhi đem một phần thức ăn đưa qua một cửa sổ nhỏ cho Vô Loan đang ở trong phàn lung.
- Tướng quân, ăn cơm thôi.
Gia Nhi khuyên nhủ.
Đạt Khê Trường Nho nhìn nhìn cửa sổ nhỏ, hỏi: - Trong đó chính là phàn lung?
- Ừm, đúng vậy.
Y gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: - Không nên có.
Gia Nhi ngẩn người, im lặng không nói.
Phàn lung mặc dù rất tàn nhẫn khắc nghiệt, nhưng ra vào phàn lung tất cả đều do bản thân làm chủ. Phàn lung vốn dĩ là Diệp đại gia tự tạo cho mình, sau lại tỉnh ngộ đi ra. Dần dà biến thành gia pháp của thảo lư. Gia pháp này nghe thì nghiêm khắc ác độc, nhưng kỳ thực cũng rất rộng rãi. Sau khi vào phàn lung, cửa sắt khóa ở bên trong, chìa khóa ở ngay cạnh cửa. Cơ quan điều khiển gai nhọn chính là ở trong phàn lung, người tự kiểm điểm chạm tay là đến. Cũng chính là nói, nếu người trong phàn lung muốn ra ngoài, lúc nào cũng có thể đi ra, cho nên, phàn lung dù khổ, thoát ly gông xiềng cũng không khó.
Cũng không biết là vẫn còn giận hay là vì nàng ta không chịu buông bỏ thù hận.
Vô Loan vào phàn lung đến hôm nay đã là ngày thứ tư, vẫn không có ý ra ngoài.
Lý Nhàn thỉnh thoảng lại vô thức nhìn về phía lan can sắt kia, ánh mắt có chút chán ghét như có như không. Còn Diệp Hoài Tụ, từ sau khoảnh khắc chạm vào búa sắt trở nên cực kì chuyên tâm. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, trong mắt nàng đã chỉ còn khối vẫn thạch, trong đầu cũng chỉ có hình dạng của thanh trực đao. Trực đao mà Lý Nhàn muốn, trên cơ bản giống phương pháp chế tạo hoành đao của phủ binh Đại Tùy, chỉ là dài hơn một chút, rộng hơn một chút. Hơn nữa chuôi đao cũng có một số cải tiến, khiến đao ngạc có thể bảo vệ tay vững hơn.
Tới giờ ngọ ngày thứ tư, Đạt Khê Trường Nho đứng ở ngoài cửa chợt nghe thấy trong lò truyền ra một trận cười ha hả.
Trực đao màu đen tán phát hàn mang u ám, từ trong làn nước chậm rãi rút ra, Lý Nhàn sau khi dùng miếng vải lau sạch vết bẩn và vết nước trên mặt đao không kìm nổi bộc phát ra một trận cười càn rỡ.
Đao này, hoàn toàn tương đồng với kiểu dáng trong mắt hắn.
Thân đao màu đen, lưỡi đao thì sáng như tuyết, thân đao so với kiểu dáng hoành đao bình thường dài hơn độ khoảng một phần ba, độ rộng cũng tăng lên khoảng một phần năm.
Chuôi đao dài gần ba mươi centimet, hắc kim sắc, bởi vì vẫn thạch quá lạnh, cho nên trong chuôi đao Diệp Hoài Tụ đã cho thêm một ít kim loại khác, khiến màu sắc trở nên rất quý phái sang trọng.
Đây là một thanh trực đao thuần túy, không có một chút độ cong nào.
Lý Nhàn nhìn trực đao trong tay, sau đó liếc nhìn Diệp Hoài Tụ có vẻ mệt mỏi. Hắn cố nhịn cảm giác đau nhức truyền đến từ cánh tay đã rèn sắt liên tục mấy ngày, chậm rãi chỉ trực đao thẳng lên trời. Thuận theo thân đao nhìn qua, giống như đó chính là một thông thiên đại đạo bằng phẳng thẳng tắp.
Hắn chậm rãi đi ra ngoài, đao đặt bên người.
- Xin lỗi.
Hắn không nói cảm ơn, mà là nói xin lỗi.
Một giây sau, trực đao bổ lên cửa sắt, lại một giây nữa, chặt đứt phàn lung.
Phàn lung phân thành hai mảnh, thiếu nữ trong phàn lung ánh mắt nhìn Lý Nhàn vẫn âm trầm nhưng lại xen lẫn một chút khó hiểu.
- Muốn giết lúc nào cũng được, nhưng tôi khẳng định sẽ không ha ha cười nói câu hoan nghênh. Chém vỡ phàn lung này không phải là vì thấy cô xinh đẹp muốn tán tỉnh cô, cũng không phải là tâm địa tôi lương thiện không thể nhìn người khác chịu khổ, cho nên cô không cần dùng ánh mắt phức tạp đó nhìn tôi, tôi đối với cô không có hứng thú, thật đấy.
Lý Nhàn chỉ chỉ phàn lung đã gãy nói: - Tôi chỉ nhìn nó không thuận mắt, rất không thuận mắt.
Diệp Hoài Tụ dĩ nhiên sẽ không thật sự giữ Lý Nhàn lại thảo lư rèn sắt nửa năm, cũng không để ý chuyện Lý Nhàn lấy phàn lung năm đó nàng tự nhốt mình kiểm điểm dẫn đến tẩu hỏa nhập ma để thử đao. Nàng đã buông bỏ đoạn quá khứ đó, sao có thể để ý một cái lồng đã gỉ không khóa nổi tâm?
Ngược lại nàng còn có chút vui vẻ có chút đắc ý, đắc ý vì, thanh trực đao đó rất sắc.
Phá tan cửa sắt phá tan cái lồng, khiến người ta không muốn rời tay.
Đương nhiên, không muốn rời tay là chỉ Lý Nhàn.
- Nếu trong vòng nửa năm ta không rời khỏi đây, ngươi tự mình đến lấy khôi giáp. Nếu ta đi rồi, sẽ nhờ người chuyển khôi giáp đến cho ngươi.
Nàng tủm tỉm cười nhìn Lý Nhàn nói: - Yên tâm, không ai nhòm ngó vẫn thạch của ngươi đâu.
Lý Nhàn cười cười:
- Sao người biết ta đang lo lắng chuyện này?
Diệp Hoài Tụ nheo mắt nhìn Lý Nhàn, ý tứ là ngươi chẳng lẽ không tiểu nhân như vậy?
Lý Nhàn hiểu rõ, cho nên kiêu ngạo.
- Tôi không giả tạo.
Hắn nói.
Diệp Hoài Tụ cười cười: - Nếu ta đem vẫn thạch của ngươi tính thành phí rèn trực đao, ngươi định xử lý thế nào?
Lý Nhàn lắc lắc đầu: - Ngoại trừ làm một con hình nhân bằng vải viết lên ba chữ Diệp Hoài Tụ ngày ngày cầm kim đâm lên đó, tôi thực sự chẳng biết làm gì.
- Ngươi xác định ngươi dám?
Ngữ khí của Diệp Hoài Tụ khiến Lý Nhàn ngửi thấy một tia nguy cơ, cho nên hắn ném ra đòn sát thủ: - Chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài (thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu), sau khi từ biệt tương lai ắt có ngày gặp lại!
Nhảy lên đại hắc mã, Lý Nhàn ghìm chặt cương con đại hắc mã mấy ngày không được chạy nhảy thoải mái đã có chút đè nén phát điên, ôm quyền nói với Diệp Hoài Tụ:
- Bất luận thế nào, cũng nên nói một tiếng cảm ơn. Chỉ là bây giờ nói thế nào cũng có chút già mồm và giả dối. Chuyện Diệp đại gia hôm nay rèn đao cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sau này nguyện sẽ không quên.
Mấy chữ cuối cùng rõ ràng ý khác, Diệp đại gia cũng không để ý chỉ khẽ gật đầu: - Ta không thu tiền ngươi, cũng không cần ngươi hứa hẹn gì cả. Thiếu niên như ngươi sao lại nhiều lời như vậy? Đương nhiên, kinh doanh lỗ vốn là chuyện thảo lư chưa từng làm bao giờ, về phần thù lao ngươi phải trả, một đồng cũng không thoát được.
- Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không đưa.
Lý Nhàn rất chân thành nói: - Lại nói, sau này cũng đừng nhắc tiền, ảnh hưởng tình cảm. Đương nhiên, cũng đừng nhắc chuyện tình cảm
Diệp Hoài Tụ hít một hơi thật sâu sau đó phun ra hai chữ: - Cút đi.