Tướng Minh

Chương 213: Chương 213: Ưng và khuyển




Lý Nhàn cưỡi Đại hắc mã quay về, đám người Hùng Khoat Hải từ trong rừng cây đi ra theo hắn cùng nhau trở về. Lý Nhàn cười cười nói với Hùng Khoát Hải:

- Sài Thiệu nổi tiếng thiên hạ, công phu quyền cước thật bình thường.

Hùng Khoát Hải chân thành nói:

- Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ (người có danh ắt có thực học), Sài Thiệu có danh khí rất lớn, cho nên nhất định có bản lãnh thật sự đấy, có lẽ... Y am hiểu cũng không phải công phu quyền cước.

Lý Nhàn ngạc nhiên, không nghĩ tới Hùng Khoát Hải lại nói như vậy, hắn gật đầu nghiêm nghị nói:

- Có phải ngươi muốn nói cho ta biết, chuyện này ta ra tay hơi khinh suất?

Hùng Khoát Hải không muốn giấu diếm ý nghĩ của chính mình, y là người tính cách ngay thẳng hơn nữa bởi vì tôn trọng Lý Nhàn cho nên thẳng thắn nói:

- Tướng quân, ta cảm thấy có thể kết thiện duyên sẽ không tích ác thù, Sài Thiệu người này còn trẻ lại có xuất thân thế gia đương nhiên là có ngạo khí, nhưng về sau tướng quân làm đại sự hẳn là nên kết giao với người như vậy mới phải, nói không chừng ngày sau có thể cần dùng đến. Người này hôm nay thoạt nhìn có vẻ hơi ngu ngốc không giống như trong truyền thuyết, nhưng phải biết rằng con cháu quý tộc giống như bọn họ đã trải qua đau khổ gì đâu? Trong bụng bọn họ đều có thực học, nhưng lại bởi vì bình thường đã quen tự cao tự đại cho nên rất ít khi nhìn thẳng vào những người không phải là con cháu quý tộc.

- Chính như Hàn Thế Ngạc, nếu thời điểm y lãnh binh lâu hơn một chút, trải qua chiến đấu nhiều một chút chưa chắc sẽ thua bởi võ bí lang tướng Trần Lăng và Phò mã Vũ Văn Sĩ Cập. Luận tài danh, Phò mã Vũ Văn Sĩ Cập không bằng Hàn Thế Ngạc lại có thể chiến thắng, còn không phải là bởi vì y đã trải qua chiến sự ở Đông Liêu sao?

- Cũng giống như Sài Thiệu này, hôm nay bất kể là khí độ hay mưu lược đều bại bởi tướng quân ngài, nhưng không có nghĩa là y không có bản lãnh thật sự, huống chi... Thê tử của y vẫn là người của Lý gia ở Lũng Hữu? Đường quốc công Lý Uyên một năm nay hình như lại được Hoàng đế hồ đồ trọng dụng, ngày sau Lý gia quật khởi hẳn không phải là việc khó, người như vậy, ta nghĩ tướng quân không cần đắc tội mà không có lý do.

Để cho Hùng Khoát Hải nói ra một phen như vậy. Lý Nhàn có chút giật mình. Hắn vốn cho rằng mình làm gì chỉ mình mình biết, nhưng hiện tại mới phát hiện thì ra thủ hạ cũng hiểu rõ thấu triệt đối thủ của mình.

- Đa tạ!

Lý Nhàn chân thành ôm quyền nói:

- Nghe vua nói một buổi, hơn đọc sách mười năm.

Mặt Hùng Khoát Hải đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói:

- Có điều thuộc hạ không rõ, vì sao tướng quân chướng mắt Sài Thiệu kia.

Lý Nhàn cũng không tính giải thích cái gì với Hùng Khoát Hải, dù sao hắn biết đến chuyện còn lâu mới xảy ra, nói ra có chút không thể tưởng tượng nổi, cho dù Hùng Khoát Hải có tin tưởng y cũng không nói. Về phần hành động nhắm vào Sài Thiệu hôm nay, Lý Nhàn biết quả thật là có chút qua loa đại khái, nhưng tính tình hắn là như thế, khinh thường một người thời điểm gặp nguy hiểm một mình chạy trối chết đến nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, hắn nói toạc ra cũng không có cái gì tôn trọng. Quả thật Hùng Khoát Hải nói không sai, nếu muốn thành đại sự không thể tùy ý làm bậy, cũng đừng có đắc tội với người nên kết giao, ai biết về sau có cần đến người ta không?

Có thể là bởi vì trước đây hắn biết chuyện của Hồng Phất cô cô và cái kẻ phụ lòng Lý Tĩnh kia, cho nên đối với loại nam nhân như này vô cùng khinh thường. Mà bởi vì trí nhớ của kiếp trước, hắn biết Bình Dương công chúa Lý Tuệ Ninh là một nữ trung hào kiệt, so sánh hai người với nhau sẽ càng thêm khinh bỉ Sài Thiệu, bữa tiệc đánh Sài Thiệu này đã thành chuyện nước chảy thành sông.

Lý Nhàn rất chân thành nói lời cảm tạ với Hùng Khoát Hải, cũng không phải là bởi vì hắn giác ngộ chính mình đánh Sài Thiệu là một chuyện hoang đường nhàm chán cỡ nào, mà là bởi vì hắn biết Hùng Khoát Hải thật sự suy nghĩ cho mình. Có thủ hạ như vậy, Lý Nhàn không thể không cảm thấy là một chuyện rất hạnh phúc.

Từ Liêu Đông trở về, hắn cho là mình hiểu Hùng Khoát Hải, hiện tại mới biết mình nông cạn biết bao nhiêu, sao có thể hiểu rõ một người sao có thể chỉ nhìn bề ngoài?

- Về sau ta sẽ chú ý.

Hắn nói với Hùng Khoát Hải:

- Về phần tại sao chướng mắt Sài Thiệu đến nỗi đánh hắn một trận, là bởi vì y không tôn trọng Thanh Thanh.

Hùng Khoát Hải ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:

- Cái đó quả thật nên đánh!

Lúc trở lại bên hồ Mật điệp vừa mới đi Lưu Huyện liên hệ đã trở lại bên hồ đợi Lý Nhàn quay lại, sau khi nhìn thấy đám người Hùng Khoát Hải vây quay Lý Nhàn xuất hiện, Mật điệp kia vội vàng nghênh đón, ôm quyền thi lễ nói:

- Tướng quân! Có tin tức!

- Hả? Là tốt hay xấu?

Lúc nói lời này, Lý Nhàn nhớ tới con cá bị bắn thủng bụng chết, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Chỉ có điều sắc mặt hắn lại không thay đổi chút nào, thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như cũ.

Mật điệp kia trả lời cũng rất hay:

- Tốt, cũng có một chút xấu.

- Tốt, là vì mật điệp ở phía nam Nghi Thủy đã trở về, bọn họ dẫn theo cả thê tử và hai người con gái của gia chủ Chu gia, Nhị Đương Đầu đã hoàn thành chuyện tướng quân an bài, còn lại về phần tin tức không tốt lắm là, căn cứ vào lời của những mật điệp đã trở về, sau khi Nhị Đương Đầu đón Chu Nhất Thạch vì tránh né sự truy tìm của Long Đình Vệ nên không trở về theo đường cũ, cho nên tạm thời mất liên hệ.

Lý Nhàn khẽ nhíu mày hỏi:

- Ngươi dẫn mật điệp từ Giang Đô trở về đến đây, ta muốn đích thân hỏi một câu?

Chút chuyện xấu?

Hắn thở dài trong lòng, lần này không có tin tức là thật sự không có tin tức, đã thoát khỏi đường lối ban đầu, mật điệp cũng hoàn toàn không biết con đường đám người Diệp Hoài Tụ đi, lại nói tiếp cũng không phải là tin tức không tốt nhỏ gì. Liên quan đến Long Đình Vệ của Văn Ngoạt, lần này có lẽ Diệp Hoài Tụ thật sự gặp phiền toái lớn rồi.

..

Tạm thời Diệp Hoài Tụ còn chưa gặp phải phiền toái gì lớn, nhưng gặp phải một chuyện tuy rằng không lớn nhưng lại làm cho người khác cảm thấy là một chuyện vô cùng phiền phức. Lại nói tiếp rất mâu thuẫn, nhưng sự thật chính là như vậy. Bởi vì nguyên nhân Long Đình Vệ và quan sai phong tỏa nên các nàng không từ Nghi Thủy qua bến sông, vốn định từ Nghi Thủy một đường đi về phía tây sau khi tìm được thuyền đánh cá liền mướn thuyền qua sông, nhưng đi ra ngoài hai mươi dặm đến một cái thuyền cũng không nhìn thấy.

Lưu Hắc Thát hỏi Diệp Hoài Tụ phải làm gì, Diệp Hoài Tụ ngẫm nghĩ một chút nói:

- Tiếp tục đi về phía trước, dù không gặp được nhà đò, nếu có chỗ nước nông chúng ta trực tiếp lội qua. Phía cầu tạm bên kia người của triều đình sẽ không rời đi nhanh như vậy, nếu thật sự không tìm thấy phương pháp qua sông khác chúng ta quay lại tiếp tục chờ, đợi sau khi nhân mã của triều đình rút về rồi đi.

Lưu Hắc Thát thở dài:

- Không thể là do quan phủ ra lệnh, nhà đò ven bờ đều bị cấm xuất thuyền.

Chu Nhất Thạnh chen miệng nói:

- Kỳ thật không phiền toái như vậy...

Y nhìn Diệp Hoài Tụ nói:

- Tìm một chỗ nước nông, chúng ta chặt cây làm bè đi qua là được, chia ra đi làm vài chuyến, người ngựa đều có thể đi qua.

Lưu Hắc Thát ngẩn ra, vỗ vỗ trán nói:

- Tại sao ta lại không nghĩ đến biện pháp này nhỉ?

Diệp Hoài Tụ cười cười, xoay người đi về một bên nghỉ ngơi.

Chỉ có điều sau khi qua nửa ngày, tâm tình mọi người liền không thoải mái như lúc trước. Lưu Hắc Thát trợn mắt nhìn Chu Nhất Thạch, Chu Nhất Thạch ngượng ngùng cười cười tỏ vẻ vô tội.

- Ngươi nghĩ ra mưu ma chước quỷ này, nhưng bây giờ lại nói mình sẽ không kẹp bè gỗ?

Lưu Hắc Thát cả giận nói.

Chu Nhất Thạch nghiêm trang giải thích nói:

- Ta có thể chế tạo khoái thuyền Hoàng Long có thể chở được trăm người, cũng có thể chế tạo thuyền “Ngũ Nha” chở được hơn ngàn binh lính, càng có thể tạo ra thuyền Long Chu bao la như cung điện, nhưng bè gỗ này... ta thật sự sẽ không làm...

Cùng lúc đó, ở một nơi trong rừng rậm ở bên kia bờ sông cách bọn họ chỉ có hơn mười dặm, Từ người mù giúp một tên thủ hạ băng bó miệng vết thương một chút, sau đó đem rượu mạnh trong túi da đổ lên vết thương của mình, cái loại đau đớn thấu tâm này khiến y khẽ rên một tiếng.

- Đám tay sai triều đình chết tiệt kia, cái mũi tại sao lại thính như vậy!

Y thấp giọng mắng một câu, sau đó kéo quần áo xuống che miệng vết thương. Từ người mù tiếp nhận mảnh vải trong tay y, sau đó lấy từ trong ngực ra thuốc trị thương mà Lưu Hắc Thát cho đổ lên vết thương của y, vừa giúp bọn thủ hạ băng bó vừa thở dài:

- Chuyện lần này gặp phải có chút bất đồng, quan quân mặc cẩm y kia không giống quan sai trong phủ Giang Đô, nếu ta đoán không lầm..., hẳn là thị vệ trong cung. Ta nghe nói trong số cấm cung thị vệ của tên cẩu Hoàng đế kia có một đội ngũ gọi là Long Đình Vệ, được huấn luyện có tố chất, đều là những tên giết người không chớp mắt.

Y nhìn lướt qua, hiện giờ dưới tay y chỉ có bốn người hơn nữa vì phải bỏ chạy mấy ngày liền nên đều rất mệt mỏi vẻ mặt còn có chút nhợt nhạt, sau khi bọn họ qua sông liền bị truy binh triều đình đem theo ưng săn và chó ngao đuổi theo, sau một phen chém giết bọn họ lại mất đi vài người. Hiện tại bọn họ chỉ còn có năm người, mỗi người đều mang thương thế.

- Bọn khốn khiếp này còn mang theo chó ngao và phi ưng, chỉ cần chúng ta vừa ra ngoài cũng sẽ bị bọn họ tìm được, làm sao bây giờ, Từ đại ca?

Từ người mù suy nghĩ một chút nói:

- Trước tiên ở trong này nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng ngày mai chúng ta đi về phía tây, tận lực cắt đuôi bọn khốn khiếp này sau đó lại chọn tuyến đường đi về hướng bắc, Giang Đô thì chúng ta không trở về được, chúng ta cũng đã mất dấu Chu Nhất Thạch chỉ có thể về Ngõa Cương trước. Nhị Bảo, ngày mai ngươi không cần đi với chúng ta, ngươi lại qua sông, quay về Giang Đô, các huynh đệ trong sòng bạc còn đang chờ, sau khi ngươi trở về dẫn các huynh đệ rút hết về Ngõa Cương trại, tiền tài nhất định đều phải mang theo! Số tiền kia là để mua thêm khôi giáp binh khí cho trại chúng ta vất vả lắm mới kiếm được, không thể tiện nghi cấp cho tay sai của triều đình!

- Ngươi yên tâm, người của triều đình đã đuổi theo chúng ta, ngươi trở về Giang Đô chắc có lẽ không gặp nguy hiểm.

Người đàn ông tên là Nhị Bảo lo lắng hỏi:

- Ta không sợ nguy hiểm, ta chỉ là lo lắng cho Từ đại ca mọi người. Tay sai của triều đình này quá lợi hại, ta lại rời đi, nhân sự của mọi người càng đơn bạc!

Từ người mù vỗ vỗ bờ vai của y nói:

- Yên tâm đi, cùng lắm thì các huynh đệ tách ra đi, để cho bọn họ truy tìm đều không thấy phương hướng!

Lại qua nửa ngày mãi cho đến tận khi mặt trời buông xuống, đám người Chu Nhất Thạch và Lưu Hắc Thát lau mồ hôi trên trán một phen nhìn nhau, lập tức cười rộ lên. Nhất là Chu Nhất Thạch, nhìn thật vất vả mới làm được cái bè gỗ không ngờ khuôn mặt lại đắc ý, dường như làm một cái bè gỗ so với cái thuyền rồng y làm ra còn đáng để kiêu ngạo hơn.

- May mắn đoạn nước sông này cũng không rộng lắm!

Gia Nhi bĩu môi nói:

- Nếu không ta cũng không dám ngồi cái bè các ngươi làm này.

Chu Nhất Thạch vỗ vỗ ngực nói:

- Gia Nhi cô nương ngươi yên tâm, dù có thế nào bè cũng sẽ không bị ngập nước, có ta ở đây, đừng nói là dòng Nghi Thủy này, ngươi có rơi vào Đông Hải cũng không sao.

Gia Nhi lườm y một cái nói:

- Như thế nào, không phải là ngươi không muốn đi cùng với chúng ta sao?

Chu Nhất Thạch tự giễu cười nói:

- Vợ con đều ở trong tay các ngươi, hơn nữa nhà ta cũng không trở về được. Ta cũng muốn mở, nếu triều đình không tha cho ta, nếu anh em ruột cũng có thể vì tiền tài mà trở mặt thành thù, ta còn có cái gì không bỏ xuống được hay sao? Ta phải sống sót, sống sót để đoạt lại tất cả mọi thứ của ta!

Lưu Hắc Thát dùng sức vỗ vai của y nói:

- Ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi! Đại trượng phu, có cái gì mà không bỏ được? Trước tiên cứ để cho bọn rùa đen khốn khiếp này vui vẻ mấy ngày, sau này ta và ngươi cùng quay lại Giang Đô chém giết, làm thịt cả đám súc sinh tán tận lương tâm đó.

Chu Nhất Thạch ngơ ngẩn, trầm mặc một hồi nói:

- Ta không muốn giết Hiếu Xương, ta chỉ muốn trực tiếp hỏi y một chút, tại sao phải làm như vậy.

Lưu Hắc Thác thở dài, lại không biết nên khuyên y như thế nào.

Sau khi bọn họ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đem bè đặt vào nước thử một chút, không ngờ thật sự có thể dùng mọi người không kìm được vỗ tay, mà ngay cả Diệp Hoài Tụ là một nữ tử trầm tĩnh như nước giếng cũng không nhịn được mỉm cười.

Mọi người luân phiên qua sông, ước chừng một canh giờ tất cả mới qua bờ bên kia, nhìn những chiếc bè đã không còn tác dụng Chu Nhất Thạch lại có vài phần thương cảm:

- Để tại đây đi, nếu chẳng may về sau có người cần dùng đến cũng coi như chúng ta làm được một việc thiện.

Y đang nhìn chiếc bè gỗ, bỗng nhiên trong rừng ven bờ sông cách đó không xa truyền đền vài tiếng chó sủa.

Mấy con chim ưng không ngừng luẩn quẩn trên bầu trời trong rừng, thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Diệp Hoài Tụ biến sắc nói:

- Mau, quay lại bờ Nam!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.