Tướng Minh

Chương 47: Chương 47: Uống rượu ăn thịt.




- Tốt nhất là gõ hai người đó hỏi tình hình một chút!

Đám ba người Lý Nhàn nằm bò ở phía sau mặt núi, nhìn thấy đám truy binh bộ tộc Tô Khuyết đang rút khỏi. Xem ra quy môquả thật ít nhất phải có hai Bách Nhân đội. Lý Nhàn cũng sẽ không cho mình là Ma Hội, có thể xung phong liều chết trong hàng vạn người. Thậm chí hắn nghi ngờ đến hơn bảy phần sự dũng cảm của Ma Hội trong lời nói Trát Mộc Hợp. Bởi vì từ trước đến nay trong lòng Lý Nhàn luôn không tin vào cái dũng của vạn phu. Hổ tướng trong lòng hắn chỉ có 3 người. Một là họ Hạng, một là họ Lã, một là họ Triệu. Hơn nữa Thần Võ trong truyền thuyết đã giảm bớt đi rất nhiều.

Về phần tùy tiện thủ lĩnh của một bộ tộc bậc trung lại coi là chúa cứu thế siêu cấp lấy một địch vạn làm Lý Nhàn cười nhạt. Vui đùa hắn có thể thoải mái nhưng hắn tuyệt đối không thể đem thành công ký thác vào một người vũ dũng. Nếu Ma Hội thực sự tài giỏi như vậy, ông ta tùy tiện dẫn theo mấy người là có thể đánh qua Trường Thành rồi!

Người Đột Quyết có thể tụ tập hơn 10 vạn Lang kỵ còn không phải là bị 5 ngàn Hổ Bí U Châu làm cho sợ đến mức không dám xuôi nam đó sao?

Đương nhiên, nếu không có sức mạnh hùng hậu của Đại Tùy và Phủ binh vô địch làm hậu thuẫn, chỉ dựa vào thiết kỵ Hổ Bí thì đừng mơ ngăn cản được dã tâm của người Thảo Nguyên.

- Không cần!

Trát Mộc Hợp vỗ vỗ nhẹ vào ngực nói:

- Không phiền như vậy đâu, ta dựa vào cái mũi cũng có thể đưa các ngươi đến doanh trại người Tập được.

Y chỉ chỉ cào kỵ binh người Tập phía xa nói: - Không cần quá căng thẳng, đi theo bọn họ 10 dặm phía sau, tuyệt đối không lạc mất được đâu.

Lý Nhàn ngạc nhiên rồi lập tức than thở nói: - Giỏi cho một đại hán!

Hắn cố gắng nuốt hai chữ chó săn lại.

Sáng sớm hôm sau lúc mặt trời ló rạng, Lý Nhàn đi theo sau người Tập xa xa đã có thể nhìn thấy một nhánh màu bạc phía trước, đó chính là Nhược Lạc Thủy. Hơn năm trước Lý Nhàn đã từng nhìn thấy con sông này, từng bắt cá, từng kẹp phá chân. Lúc đó hắn vẫn còn là một cậu bé mỗi ngày rút đao đến 1500 lần mệt đến hộc máu mồm. Thời gian hơn một năm tuy là không lâu nhưng lúc Lý Nhàn nhìn lại con sông này đột nhiên cảm giác tang thương cảnh còn người mất vô cùng.

Bên bờ sông bên kia có một doanh trại.

Dọc theo bờ sông, kỵ binh người Tập đã dừng chân trong vòng 3-4 dặm. Từ rất xa có thể nhìn thấy kỵ binh bên kia lao qua rất nhanh. Người Tập, bộ tộc người Khiết Đan không có quân đội chính quy. Những mục dân cầm đao lên lưng ngựa chính là kỵ binh. Sức mạnh của người Đột Quyết rất lớn, Lang kỵ chính là quân đội có sức chiến đấu kinh người, so với kỵ binh người Tập còn dũng mãnh hơn nhiều.

Lý Nhàn ghé vào trong bụi cỏ thở dài nói:

- Xem ra phải lách ra bên ngoài hơn 10 dặm rồi.

Triều Cầu Ca gật gật đầu nói: - Doanh trại người Tập ở ngay bờ, chắc chắn phải lách qua sông. Nhưng cứ như vậy, ngựa của chúng ta sẽ ở bờ nam, nói cách khác.còn phải ở bờ nam để người dẫn ngựa đến tiếp ứng, có phải hơi mạo hiểm hay không?

Lý Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: - Tiểu Triều Ca, huynh ở lại!

Triều Cầu Ca nghe thấy vậy há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không phản bác.

Y biết Lý Nhàn nói có lý, người ở lại không thể là Trát Mộc Hợp được. Điểm này không thể nghi ngờ, nguyên nhân cũng không phức tạp. Đầu tiên là cả Triều Cầu Ca và Lý Nhàn đều không biết Ma Hội. Còn nữa, hai người bọn họ không tin Trát Mộc Hợp có thể đảm nhiệm được. Để lại người mà mình không tin tưởng, đây là điều ngu ngốc không thể làm. Y kéo tay Lý Nhàn lắc lắc đầu, ra hiệu suy nghĩ thêm chút nữa.

- Tiểu Triều Ca, đừng tránh, nói thực lòng luận về thoát mạng huynh không bằng đệ được.

Lý Nhàn cười cười: - Trong hồi ức từ khi đệ bắt đầu biết nhớ thì đã không rời khỏi hai chữ "thoát mạng" này rồi.

Hắn không muốn giải thích lúc sáu tuổi đã không thể không buộc mình phải giết một người. Những năm nay là những ngày tháng gì chứ, năm nay hắn mới chưa đầy mười ba tuổi. Mười ba năm từ Giang Nam đến Tái Bắc dọc đường đều là lẩn trốn. Kinh nghiệm chạy trốn tích lũy mười ba năm nay bằng cả đời so với người thường, thậm chí còn hơn cả năm đời. Thủ đoạn học được mười ba năm nay xét cho cùng cũng là vì bảo vệ tính mạng. Điều này Triều Cầu Ca không giống hắn.

- Chỉ có giống nhau, Tiểu Triều Ca, chắn ngựa, chỉ cần đệ qua sông là có thể đảm báo tất cả chiến mã ở đây đều không có vấn đề gì.

- An Chi!

Triều Cầu Ca chắn trước mặt Lý Nhàn, nhìn ánh mắt rất nghiêm túc của Lý Nhàn nói: - Đừng kích động!

Lý Nhàn mỉm cười ha ha: - Tiểu Triều Ca, huynh còn không hiểu đệ sao? Lúc nào đệ kích động?

Thấy sắc mặt của Triều Cầu Ca nghiêm trọng, Lý Nhàn vỗ vỗ vai y nói: - Được rồi, đệ thừa nhận đúng là lần này mình có kích động. Huynh yên tâm, đệ và Trát Mộc Hợp qua sông trước. Buổi tối vào doanh trại người Tập, nếu không có cơ hội đệ sẽ không tùy tiện ra tay.

- Ra tay buổi tối!

Trịnh Cầu Ca trịnh trọng nói: - Chỉ một lần, nếu như có nguy hiểm phải lập tức rút về, đừng tìm cơ hội thử lần thứ hai.

- Được!

Lý Nhàn gật đầu: - Đệ đồng ý, chỉ một lần!

Ba người dẫn theo năm con chiến mã tìm nơi bí mật ẩn nấp. Triều Cầu Ca đợi tại chỗ. Lý Nhàn và Trát Mộc Hợp chọn nơi qua sông nhẹ nhàng thổi túi da đủ để cho người nổi trên mặt nước, không đến mức chìm xuống. Chỉ cần đến hơn 10 phút thì hai người liền bơi đến bờ sông bên kia.

Tìm một nơi đợi trời tối, thậm chí Lý Nhàn còn nằm trong bụi cỏ ngủ một lát. Trát Mộc Hợp nhìn thấy người thiếu niên kia ngáy mà trong lòng rất kính nể. Y tự nhận là không có dũng cảm để thả lòng như vậy. Còn người thiếu niên này lại ngủ một giấc ngon như thế, Trát Mộc Hợp biết chắc chắn mình không làm được, y nhìn thấy lúc Lý Nhàn ngủ tay phải vẫn đặt ở bên thắt lưng, thanh chủy thủ để ở ngay chỗ tay có thể đụng đến.

Mãi đến lúc sẩm tối, Lý Nhàn mới ngồi dậy duỗi một cái, sau đó bắt đầu ăn lương khô, uống nước.

- Lúc nào thì xuất phát?

Trát Mộc Hợp không kìm nổi hỏi.

Lý Nhàn đưa miếng lương khô cuối cùng vào miệng, đứng lên vươn mình một cái sau đó chậm rãi mà rất nghiêm túc nói: - Ngươi ở chỗ này chờ ta.

Hắn cởi hai tiễn bình của mình xuống ném cho Trát Mộc Hợp nói: - Thủ ở chỗ này, bất kể có cứu được người ra hay không, lúc rút lui ta đều cần có người yểm hộ.

Trát Mộc Hợp há mồm trợn mắt, qua một lúc lâu mới phản ứng: - Ngươi nói cái gì! Ngươi định tự mình đi?

Lý Nhàn vừa kiểm tra hành trang của mình vừa nói: - Từ lúc bắt đầu ta đã không có ý định đi cùng ngươi, nói thật với ngươi cũng không sao. Sở dĩ ta để ngươi cùng ta qua sông là vì ta không tin ngươi. Để ngươi thủ ở chỗ này vẫn là vì ta không tin ngươi. Liên thủ cùng với một người mà mình không tin, ta càng muốn tự mình đi. Đương nhiên nếu ngươi không thủ ở chỗ này thì ta sẽ rất nguy hiểm.

Lý Nhàn sửa soạn đồ đạc xong, chắc chắn mình không còn nhầm lẫn gì rồi chỉ vào doanh trại người Tập bên kia nói: - Nếu trong vòng một canh giờ ta chưa quay lại, ngươi đi trước đi. Nói với Âu Tư Thanh Thanh Cô ấy đúng là người ngốc nghếch.

Nói xong, Lý Nhàn hóp lưng lại như mèo xông ra ngoài, rất nhanh hắn biến mất trong bóng đêm dày đặc.

Trát Mộc Hợp uổng công giơ tay ngăn lại thì phát hiện sức lực của mình dường như bị trút hết ra ngoài. Y ngồi mềm nhũn trên đám cỏ, nhìn Lý Nhàn biến mất, cũng không biết bao lâu, y hung hăng tát bốp bốp vào hai má của mình.

- Trát Mộc Hợp, ngươi con mẹ nó chính là kẻ hèn nhát.

Y hung hăng mắng mình một câu.

Cẩn thận quan sát địa hình, cho nên đầu tiên là Lý Nhàn tìm kiếm là trạm gác ngầm của người Tập, sau đó giết chết 2 võ sĩ người Tập không một tiếng động. Hắn giống như một ác ma trong bóng đêm, trên một vùng quê gió phiêu đãng. Rất nhanh hắn tìm được một trạm gác thứ hai, cắt cổ một người, đâm xuyên tim một người.

Vào một doanh trại không có đèn dầu chiếu sáng. Sau khi võ sĩ người Tập tuần tra đi qua, hắn giống như một con báo đen nhảy ra từ bóng đêm, một giây sau đã vào trong một lều trại tối om đó.

Hắn đã hỏi rõ diện mạo của Ma Hội, trong bóng tối hắn dùng thời gian ngắn nhất để hình dung lại những gì mà Trát Mộc Hợp đã miêu tả về Trát Mộc Hợp. Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, đi vào một lều trại tối tăm. Động tác nhẹ nhàng như một võ giả chuyên nghiệp, nhanh nhẹn tới nơi mà ánh trăng và ánh đuốc không chiếu rọi đến.

Tìm thấy chỗ Ma Hội bị giam giữ cũng không khó, chỉ cần xem chỗ nào canh gác nghiêm ngặt nhất là gần đúng rồi.

Ngoài lều chỗ có vệ binh, trong thời gian ngắn nhất Lý Nhàn tìm được ba chỗ, sau đó quyết định bỏ hai trong ba chỗ đó liền đánh thẳng vào chỗ thứ ba. Nguyên nhân rất đơn giản, căn lều vải này khá tối, mà hai lều còn lại thì đuốc lại rất sáng.

May thay, hắn có một thanh chủy thủ sắc bén không gì địch nổi. Mở côn sắt không mất nhiều sức lực cắt được một lỗ hổng trên lều mà gần như không phát ra một chút âm thanh nào.

Nhìn từ khe hở vào trong, ánh mắt của Lý Nhàn trợn to.

Trong lều vải chỉ có một ngọn nến le lói, tiếp theo là chỉ nhìn thấy một nữ nhân đang cắt thịt, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, vẻ mặt như đang cười. Bên cạnh nàng để một khay bạc, bên trong đặt ba miếng thịt máu đầm đìa.

Mỹ nữ cố cười yếu ớt, lấy dao găm cắt thịt.

Cắt thịt người.

Cô ta ngồi chồm hỗm trước mặt một người đàn ông to lớn, vừa nói nhỏ nhẹ cái gì đó, vừa chậm rãi cắt thịt người đàn ông bị trói. Bàn tay trắng nõn của cô ta một bên cầm thịt, một bên cầm dao.

Người đàn ông kia bị cả một bó dây da trói lấy, da thịt lằn lên từng miếng một. Cô ta cắt những chỗ thịt bị lằn lên đó, cắt với vẻ rất vui mừng, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt quyến rũ như tơ.

Lý Nhàn hít sâu một hơi, sau đó nghiêng tai lắng nghe.

- Ai Cân, ngươi cảm thấy con dao này cắt bên trái hay bên phải tốt?

Người đàn ông to lớn kia từ từ nhắm hai mắt, cơ thể co giật. Sau khi nghe thấy câu nói của cô ta thì chậm rãi mở mắt ra rồi cười ha hả: - Nếu để vợ xinh đẹp của Tô Xuyến Tân Di có thể cho ta uống một ngụm rượu, ta sẽ nói cho ngươi biết thịt này nên cắt thế nào.

Ông ta cười hào phóng kèm theo âm rung.

- Mọi người nói, Ai Cân ngài là người đàn ông dũng mãnh nhất trên thảo nguyên. Rốt cuộc hôm nay ta đã được nhìn thấy rồi Ngài thực sự khiến cho người khác động lòng đấy!

Cô ta vặn vẹo như con rắn nước rồi khẽ mím môi cười nói: - Nếu Ai Cân muốn uống rượu, thiếp sao có thể từ chối?

Cô ta để dao xuống, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, sau đó kề sát môi hồng vào môi của người đàn ông to lớn kia. Không ngờ cô ta đưa rượu vào bằng môi mình. Dường như cô ta rất thích thú với cách này, trong mũi còn phát ra tiếng rên rỉ. Sau khi tách ra, cô ta cười híp mắt lấy một miếng thịt máu còn chảy đầm đìa trên khay bạc, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông kia nói: - Uống rượu, dĩ nhiên phải ăn thịt, Ai Cân có muốn nếm thử thịt tươi không?

Không đợi ông ta nói chuyện, cô ta đã mỉm cười duyên dáng nói:

- Ngon như vậy, thiếp không nỡ để Ai Cân ăn đâu.

Cô ta mở miệng anh đào, cho từng chút thịt máu còn chảy đầm đìa vào miệng.

Dạ dày của Lý Nhàn sôi lên, hắn nắm thật chặt mặt lạ màu đen.

Hắn lấy một ống hàn hơi trong túi da ra một cách thuần thục, nhét vào đó một cây châm bạc.

Cây châm bạc lóe sáng, hiện lên màu lam nhạt.

Phù một tiếng nhỏ, cây châm bạc kia được thổi ra ngoài, từ trong khe hở cắm trúng vào cổ cô ta. Cô ta chỉ cảm thấy nhôn nhốt như bị kiến đốt. Cô ta sờ theo bản năng, lập tức chạm vào hơn nửa cây châm bạc cắm trên cổ. Cô ra nhíu mày, sắc mặt kịch biến, rút cây ngân châm ra đưa lên mắt nhìn, lập tức há mồm, trợn mắt.

Cô ta không kêu lên nổi, tuy độc trên cây châm bạc ít nhưng trong nháy mắt cũng khiến cô ta bị câm.

Lý Nhàn lấy chủy thủ rạch lều ra, chui vào mạnh mẽ.

Cô ta hoảng sợ, một người thon dài che mặt nạ đen kín mít chợt xuất hiện. Người kia nhìn mình, ánh mắt sáng ngời như sao trời, lạnh lùng như ánh sáng của con dao nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.