Tướng Môn Độc Hậu

Chương 93: Chương 93: GIẾT HẠI




Kiệu hoa tuần hành hơn nửa Định kinh cuối cùng cũng tiến vào phủ Dự thân vương.

Bên trong phủ Dự thân vương đã có không ít khách mời, tuy Dự thân vương ngày thường hung ác tàn bạo, nhưng hắn vẫn là người của hoàng tộc, các đại thần vì nể mặt mà đến. Văn Huệ đế cùng nhóm hoàng tử không đến, nhưng trong cung vẫn phái người đưa lễ vật.

Có lẽ do mấy ngày nay, thái độ Văn Huệ đế làm Dự thân vương bất mãn. Nên thời điểm người trong cung đến, một ly rượu, một lời cám ơn ra vẻ cũng không có. Vị công công kia trong lòng cười lạnh. Đối với rất nhiều người, bọn họ chỉ là những hoạn quan chuyên làm việc vặt, nhưng đồng thời họ cũng chính là những người tối thân cận với hoàng đế. Văn Huệ đế và Dự thân vường gần đây xảy ra chuyện, Văn Huệ đế đã không còn khoan dung như trước, thế mà Dự thân vương vẫn làm việc ngang ngạnh, hành động như vậy chỉ làm Văn Huệ đế càng thêm tức giận.

Người trong cung đi rồi, Dự thân vương phân phó hạ nhân tiếp tục đón khách. Hôm nay Dự thân vương mặc áo tân lang đỏ thẫm, vải dệt cùng đường thêu hết sức tinh tế, nhưng mà mặc lên người của hắn, một bên ống quần trống rỗng, nhìn có vẻ không được tự nhiên. Gương mặt hắn

vốn có nét hung bạo, lại cố tình làm ra vẻ tươi cười, làm ai nhìn thấy cũng nổi da gà.

Người Thẩm gia cũng đến nơi này. Thẩm Quý và Thẩm Vạn tìm đồng liêu bắt chuyện, Thẩm Quý coi như bình vỡ không sợ chuột, dù sao chuyện dèm pha của Thẩm Thanh mọi người đều biết, chi bằng thừa dịp này mặt dày một phen, vịn vào quan hệ thông gia với phủ Dự thân vương, thêm chút đá lót đường trên quan trường của hắn. Về phần Thẩm Vạn, càng không cần phải nói, hai người bọn họ đều là kẻ có dã tâm, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn ngồi một bên, chỗ dành cho người nhà của cô dâu, nhìn Thẩm Quý làm ra vẻ ta đây. Nhiệm Uyển Vân cũng đến, nàng và Thẩm Viên ngồi một chỗ, nàng cẩn thận trang điểm, che giấu đôi mắt đỏ bừng, miễn cưỡng kéo khóe miệng cười cười, sợ chọc giận Dự thân vương làm Thẩm Thanh thêm khổ, nhưng mà nụ cười kia hàm chứa vẻ không cam lòng. Thẩm Viên vẻ mặt bình thản, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua người Thẩm Diệu, mang theo ý nghiền ngẫm.

Thẩm Khâu luôn chú ý Thẩm Viên, mỗi khi ánh mắt hắn vừa nhìn đến Thẩm Diệu thì đùng đùng rướn thân chắn ngang. La Tuyết Nhạn phát hiện, đăm chiêu hỏi: “Tiểu tử thúi, ngươi với Thẩm Viên làm sao vậy?”

Vợ chồng Thẩm Tín không biết ân oán giữa Thẩm Diệu và Thẩm Thanh, nên Thẩm Khâu quanh co nói: “Ta… Ta nhìn hắn không vừa mắt.”

“Ngươi thật giỏi.” La Tuyết Nhạn trừng mắt: “Tranh chấp với người không luyện võ, Thẩm Khâu, ngươi năm nay mấy tuổi rồi?”

Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu xin giúp đỡ, Thẩm Diệu giả vờ không biết, nhìn chén trà không nói lời nào.

Khách khứa chen nhau chúc tụng, bên ngoài nhìn vào như gấm như hoa. Chỉ một lúc sau đã đến thời điểm bái đường.

Thẩm Thanh che khăn voan, được hai nha hoàn Xuân Đào và Tuyết Lê dìu vào chính sảnh. Bái thiên địa xong, thời điểm bái cao đường, Dự thân vương nhìn Thẩm Quý ánh mắt âm u, dưới cái nhìn đó, Thẩm Quý liền run rẩy, tay chân lóng ngóng, Dự thân vương có thể hành lễ với vợ chồng hắn hay không, cũng là sự kiện làm người ta chờ mong.

Quả nhiên, quản gia phủ Dự thân vương kiêu căng nói: “Thân vương điện hạ thân mình không khỏe, lễ cao đường này miễn đi.”

Lời này vừa nói ra, trong sảnh bỗng chốc im lặng. Nhiệm Uyển Vân cắn răng, toàn thân tức giận đến phát run, bái thiên địa cũng đã bái, tại sao đợi đến thời điểm bái cao đường mới nhớ tới thân thể không khỏe, rõ ràng là hắn không hài lòng mối hôn sự này, cố tình để Thẩm Quý cũng Nhiệm Uyển Vân khó xử.

Thẩm Quý cũng sượng chín mặt, nhưng hắn vốn là người chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ Dự thân vương trách tội, lập tức nói: “Nếu điện hạ không khoẻ, miễn thì miễn đi.”

Trước mặt nhiều người tự vả vào mặt như vậy, có kẻ nhịn không được bật cười chế nhạo, tiếng cười dường như cũng có ý muốn che giấu, Nhiệm Uyển Vân nghe xong có xúc động muốn nhào ra lý luận, đang lúc sắp hành động, Thẩm Viên lại đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của nàng, nhìn nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nhiệm Uyển Vân lúc này mới tỉnh táo lại, Thẩm Viên thu tay về, ánh mắt dừng lại tại nụ cười nịnh của Thẩm Quý.

“Lão Nhị đúng thật là dọa người.” La Tuyết Nhạn khinh bỉ nói: “Dễ dàng để người khác chà đạp con gái mình như vậy.”

“Ta vốn nghĩ rằng hắn chỉ là tham phú quý, không nghĩ tới lại điên khùng như vậy.” Thẩm Tín lắc đầu, giọng điệu thất vọng: “Lão Nhị biến thành như vậy từ lúc nào?”

“Chúng ta không liên quan, lại bị nhục lây, thật là xui xẻo.” Thẩm Khâu rầu rĩ không vui nói.

Một góc khác, một nhà Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy ngại ngùng. Trên con đường làm quan, dã tâm của Thẩm Vạn không thua gì Thẩm Quý, nhưng mặt hắn cũng không dày được như vậy, Trần Nhược Thu lại xuất thân từ gia đình thư hương, lấy thanh cao làm yêu cầu hàng đầu, cùng là người Thẩm gia, nhìn Thẩm Quý như vậy, bọn họ đúng là mất hết mặt mũi.

Dự thân vương nhục nhã vợ chồng Thẩm Quý xong, đối với sự xấu hỗ hèn mọn của người Thẩm gia hắn nhìn rất hài lòng, thời điểm phu thê giao bái, cũng kỳ kèo kéo dài thời gian, không biết có phải Thẩm Diệu nhìn lầm hay không, lúc tân nương đi qua chỗ bọn họ, toàn thân nàng phát run.

Người đón dâu là Thân vương điện hạ, tiết mục nháo động phòng cũng được bỏ qua. Thẩm Thanh có thai, nếu nháo động phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mưu hại con nối dòng hoàng thất, tội danh này ai cũng không gánh nỗi, sau khi Thẩm Thanh được đưa vào động phòng, Dự

thân vương còn ở bên ngoài uống rượu mua vui, đãi đằng yến tiệc.

“Chúc mừng Thân vương điện hạ.” Các đại thần nhao nhao nâng cốc chúc mừng.

“Cùng vui, cùng vui.” Dự thân vương cũng trả lời. Bề ngoài có thể thấy, Dự thân vương hôm nay thật là cao hứng, thế nhưng Thẩm Diệu cũng không xem nhẹ việc ánh mắt hắn ngẫu nhiên âm lãnh nhìn nàng.

Dự thân vương lật thuyền dưới tay nàng, luôn tâm niệm muốn trả đũa. Ánh mắt hai người giao nhau, Dự thân vương nâng chén, làm một động tác hạ lưu, liếm liếm môi.

Ác ý rõ ràng như vậy, Thẩm Diệu vẫn bình tĩnh nhìn lại, nhưng mà Thẩm Khâu bên cạnh lại lo lắng cho nàng, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm một phía hỏi: “Muội muội nhìn cái gì vậy?”

Dự thân vương đã quay đầu cùng người khác uống rượu, Thẩm Khâu chẳng nhìn thấy gì. Thẩm Diệu đứng dậy: “Ta cảm thấy hơi buồn bực, ra ngoài hít thở không khí một lát.”

“Ta đi cùng ngươi.” Thẩm Khâu vội vàng nói.

“Không cần. Có bọn Mạc Kình đi theo, ta cũng đi không xa.” Thẩm Diệu cự tuyệt, tự mình đứng dậy ra ngoài.

Phủ Dự thân vương rất lớn, Mạc Kình đứng ở bên ngoài, nhìn thấy nàng đi ra, lập tức đi theo. Thẩm Diệu không đi xa, được một đoạn thì đứng lại, nhìn về phía Tây Nam phủ Dự thân vương đến xuất thần.

Cho đến khi phía sau có âm thanh truyền đến: “Ngũ muội.”

Thẩm Diệu quay đầu, không biết khi nào thì Thẩm Viên đã theo ra, nhìn nàng cười.

Tươi cười của Thẩm Viên khác với nụ cười tao nhã của Phó Tu Nghi, cũng khác hẳn nụ cười hàm hậu cuả Thẩm Khâu, càng không giống nụ cười nghịch ngợm của Quý Vũ Thư. Trong nụ cười của hắn luôn hàm chứa thâm ý, làm người ta cảm thấy khó chịu. Thời điểm hắn nhìn chằm chằm người khác, cứ như ánh mắt của một con độc xà đang đánh giá con mồi, hơi thở âm lãnh cứ quanh quẩn người đối diện.

Ở Nhị phòng Thẩm gia, Thẩm Viên mới là người làm người khác kiêng kỵ.

“Yến tiệc chỉ mới một nửa, Ngũ muội đã một mình ra đây, ta còn tưởng Ngũ muội có bí mật gì, nên mới trốn các ca ca tự mình chơi”.

Thẩm Diệu nhìn trong vườn hoa, đã là mùa đông khắc nghiệt, cây cỏ cũng có phần tiêu điều, chỉ có tuyết đọng nặng trĩu thân cành, làm người ta cảm thấy lạnh lẽo xơ xác. Nàng nói: “Nếu vậy Nhị ca còn đi theo làm gì, muốn rình coi bí mật của ta sao?”

“Ta đúng là muốn rình coi.” Thẩm Viên nói: “Nhưng mà Ngũ muội giấu kỹ quá, ca ca cũng đành bó tay. Nhưng ta cảm thấy dù gì chúng ta cũng là huynh muội, có cơ hội, cũng muốn khuyên ngươi vài câu.”

Thẩm Diệu quay đầu, không nháy mắt nhìn hắn nói: “Nguyện nghe rõ ràng.”

“Lần này hồi kinh, ta thấy Ngũ muội thay đổi không ít, có lẽ là Ngũ muội đã trưởng thành, có lẽ có người bên cạnh chỉ điểm. Nhưng Nhị ca từng trãi nhiều hơn so với Ngũ muội, có một số việc, nhìn cũng rõ ràng hơn.” Hắn dừng một chút, nhìn về phía hỉ đường, nơi đó có thanh âm mọi người ăn uống linh đình, nâng ly đụng chén, thanh âm chúc tụng, lời lẽ xu nịnh dường như cũng có thể nghe rõ. Thẩm Viên nói: “Đại hôn của Thanh nhi hôm nay, Ngũ muội có cảm thấy vui mừng?”

“Nói thực với Nhị ca, đúng là rất sảng khoái.” Thẩm Diệu mỉm cười.

Mắt Thẩm Viên lóe lên một tia tàn khốc: “Ngũ muội đúng là không khiêm tốn. Ân oán của ngươi và Thanh nhi, có thể nói là không chết không ngừng. Nay ngươi làm Thanh nhi phải gả vào thân vương phủ, nghĩ như vậy là thắng lợi rồi sao? Ngũ muội, ngươi đúng là trẻ con.” Hắn sờ sờ đầu Thẩm Diệu, giống như thật sự là một vị huynh trưởng thân thiết: “Thanh Nhi vào Dự thân vương phủ, chưa hẳn không có cơ hội xoay người. Chỉ cần qua được khoảng thời gian này, ngày sau của Thanh nhi thế nào khó mà nói trước, nhưng còn Ngũ muội a, chỉ sợ sẽ rất gian nan.”

Thẩm Diệu im lặng nghe, Thẩm Viên lại nói: “Nếu ta là Ngũ muội, lúc trước sẽ không lưu lại cho Thanh nhi bất kỳ cơ hội nào, sớm đem đối thủ loại bỏ, cái gọi là giày vò đối phương, làm cho đối phương sống không bằng chết, chỉ làm gia tăng hậu hoạn cho chính mình mà thôi.” Hắn nhìn Thẩm Diệu, thân thiết nở nụ cười: “Nghĩ đến ngươi còn nhỏ, ta dạy ngươi một đạo lý. Nếu đã là đối thủ, thì lấy đi tính mạng của đối phương mới là thượng sách.”

Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn Thẩm Viên, trong lòng hơi xúc động. Thẩm Viên đúng là người thông minh nhất Nhị phòng, là kẻ làm việc không kể quá trình, chỉ nhìn kết quả. Nếu đắc tội với hắn, hắn sẽ đối phó bằng cách trực tiếp nhất, lấy mạng đối phương. Thủ đoạn tàn nhẫn đanh thép, lại không lưu hậu hoạn. Người như hắn, bình tĩnh lý trí, sẽ không bị chi phối bởi bất kỳ tình cảm gì, muốn chọc giận hắn là không có khả năng.

Nàng cười nói: “Nhị ca nói không sai, ta đúng là tuổi còn nhỏ, không lạnh nhạt lạnh lùng được như Nhị ca.” Nghe lời nói châm chọc như vậy, Thẩm Viên vẫn thản nhiên cười cười, âm thanh của Thẩm Diệu lại nhàn nhạt vang lên: “Tuy rằng ta không lạnh nhạt bằng Nhị ca, nhưng ta với

ngươi đúng là cùng quan điểm, ta cũng không thích lưu lại hậu hoạn. Nhị ca, ngươi đoán xem, Đại tỷ gả đến phủ thân vương, cuối cùng có thể xoay người hay không?”

Thẩm Viên nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi cảm thấy không thể sao?”

“Có thể sao?” Thẩm Diệu hỏi lại. Nàng vẫn luôn nhàn nhạt trò chuyện, nhưng một câu “Có thể sao?” thốt ra lại tràn đầy chế giễu và khiêu khích, cái loại trào phúng cao cao tại thượng này, làm đồng tử Thẩm Viên co rụt lại.

Thẩm Diệu nói xong, khẽ cười một tiếng, không nhìn Thẩm Viên mà xoay người rời khỏi hoa viên, trở về chính sảnh.

Thẩm Thanh có thể xoay người ư? Haha…khóe môi nàng cong lên, một nỗi sung sướng phát ra từ nội tâm làm Mạc Kình đi theo phía sau sửng sốt, hắn đi theo Thẩm Diệu lâu như vậy, từng thấy Thẩm Diệu nảy sinh vẻ ác độc, nhưng đa số thời điểm là bình tĩnh phân phó mệnh lệnh, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ cười, nhưng đều mang vẻ uy nghiêm thản nhiên. Giờ phút này mặt mũi nàng hưng phấn, cực kỳ vui vẻ, không biết việc gì có thể làm nàng cao hứng đến như vậy. Mạc Kình nhìn thoáng qua Thẩm Viên vẫn còn đang đứng trong vườn, trong lòng nghi hoặc, nói chuyện với Thẩm Viên vài câu làm Thẩm Diệu vui vẻ như vậy ư?

Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, khách mời tốp năm tốp ba rời đi, Thẩm Diệu cũng hồi phủ.

Về đến nhà, La Tuyết Nhạn trước sau trầm mặc. Không biết nghĩ tới cái gì, cầm tay Thẩm Diệu hỏi: “Kiều Kiều, ngươi… ngươi thích nam tử như thế nào?”

Một người mẹ hỏi con gái chưa lấy chồng như vậy, thời đại này quả là hiếm gặp. Có lẽ vì hôm nay Thẩm Thanh xuất giá, La Tuyết Nhạn xúc động, nàng hàng năm chinh chiến bên ngoài, giờ ngẫm lại, trong lòng Thẩm Diệu nghĩ gì nàng hoàn toàn không biết. Chỉ biết Thẩm Diệu từng ái

mộ Định vương, người này La Tuyết Nhạn cũng từng gặp, quả thật hết sức tao nhã, là rồng giữa loài người, nhưng mà người như vậy, dã tâm không nhỏ, đối với người như vậy, tình cảm đáng giá bao nhiêu? Gả cho hắn, chưa chắc đã hạnh phúc.

Thẩm Diệu sửng sốt, mỉm cười nhìn La Tuyết Nhạn: “Nương hy vọng ta gả cho người như thế nào?”

La Tuyết Nhạn không nghĩ Thẩm Diệu hỏi lại mình, nhất thời quên mất vì sao Thẩm Diệu không hề ngượng ngùng khi nhắc đến việc này, La Tuyết Nhạn nghĩ nghĩ, mới nói: “Nương hy vọng ngươi có thể gả cho một người chính trực, tốt nhất là quan không cần cao, tiền không cần nhiều, dã tâm không cần lớn, trong nhà không cần phức tạp. Quyền thế cùng tiền bạc, ta và cha có thể cho ngươi, dã tâm nhỏ một chút thì sẽ không khi dễ ngươi, thật lòng yêu thương ngươi, trong nhà đơn giản thì gả qua có thể an nhàn mà sống. Tóm lại, ta muốn hắn thật lòng thật dạ yêu thương, trân trọng ngươi.”

Thẩm Diệu cười, cả hai đời hy vọng của La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín không hề thay đổi, bọn họ mong Thẩm Diệu có thể gả cho một người bình thường, yêu cầu duy nhất là người đó thật lòng yêu thương, chiếu cố nàng, chăm sóc cho nàng cả đời. Đáng tiếc, kiếp trước nàng bị mờ mắt,

ngàn vạn nam tử trên đời, cứ muốn đâm đầu vào kẻ kia.

“Nhưng mà,” La Tuyết Nhạn nói xong tự cười chính mình: “Nương biết, tiểu cô nương như các ngươi không thích người như vậy, các ngươi thích kẻ nổi bật giữa đám người. Lúc nương bằng tuổi ngươi, cũng ái mộ anh hùng tuấn tú, nhưng mà sau này gả cho cha ngươi, nương không hế hối hận.”

“Đã thế, ta nghe lời nương là được rồi.” Thẩm Diệu nhẹ giọng nói.

La Tuyết Nhạn giật mình: “Cái gì?”

Thẩm Diệu nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Gả cho một người bình thường, biết trân trọng ta, yêu thương ta, giống như nương hy vọng ấy. Sau này, đến tuổi lập gia đình, ta sẽ gả cho người như vậy.”

La Tuyết Nhạn nắm tay Thẩm Diệu, trong lòng cảm thấy cổ quái. Thiếu nữ trước mặt bộ dạng nghe lời, tính tình cũng dịu ngoan, cùng cô gái kiêu căng ngỗ nghịch bình thường như hai người khác nhau. Mình nói cái gì, nàng liền vâng theo cái đó, có nữ nhi ngoan như vậy đúng ra phải thật vui mừng, nhưng không biết tại sao La Tuyết Nhạn vui không nổi. Thiếu nữ trước mặt không nên ngoan ngoãn như vậy, phải kiêu căng một chút, phản nghịch một chút mới không làm người ta đau lòng.

La Tuyết Nhạn kéo Thẩm Diệu ôm vào lòng, thấp giọng nói: “Nói là nói vậy, nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, thích người như thế nào cũng tốt cả. Nương biết, người được Kiều Kiều đặt ở trong lòng, nhất định là người tốt nhất. Kiều Kiều của chúng ta tốt như vậy, người đó cũng nhất định sẽ trân trọng tôn kính Kiều Kiều. Nếu Kiều Kiều thích, dù đó không phải người bình thường, chỉ cần hắn đối tốt với Kiều Kiều, nương cũng sẽ không ngăn cản.”

Thẩm Diệu vùi đầu vào lòng La Tuyết Nhạn, thanh âm nhỏ đến không thể nghe ra: “Cám ơn nương.”

...

Tối mùng Tám tháng Chạp, tuyết bắt đầu rơi.

Sắp đến cuối năm, thời tiếc lạnh dần, tuyết liên tục rơi mấy ngày đều vào thời điểm ban sáng, trùng hợp đêm nay lại có bão tuyết.

Đường phố Định kinh đêm nay vắng ngắt, không có một ai đi lại, cửa hàng hai bên đường đóng chặt, chỉ có từng hồi gió lạnh thấu xương gào thét trong đêm.

Trước cửa phủ Dự thân vương, hai chiếc đèn lồng đỏ bị gió tuyết thổi ngã trái ngã phải, ngọn đèn le lói đã sớm bị tuyết vùi tắt tự bao giờ, hai bên cánh cổng dán hai chữ “Hỉ”, một bên bị gió thổi xé rách một nửa, bên kia ánh lên màu đỏ tươi trong đêm tối, nhìn hết sức quỷ dị.

Hôm nay là đại hôn của Dự thân vương, hai hộ vệ bên ngoài cũng được uống rượu mừng, đều đã say khướt, một người trong tay vẫn ôm một vò rượu, cười nói: “Không nghĩ tới vương phủ còn có ngày đón được Vương phi, đến giờ ta vẫn không tin có nhà lại đem nữ nhi gả vào.”

“Hức, ngươi cứ nói sai mãi, cái này sao có thể gọi là gả vào, phải nói là bán vào. Vương phi thì sao chứ,” Người nói chuyện nhìn vào bên trong một cái, lắc lắc đầu: “Không biết sống được bao lâu.”

“Không chừng hai chúng ta cũng có thể xơ múi chút ít.” Người trước hắc hắc cười nói, trong lời nói có chút thô bỉ.

“Dù thế nào nàng cũng đang mang con của Thân vương điện hạ, ngươi nếu không muốn sống thì cứ tiến lên.” Tên còn lại nói.

“Xuy” một tiếng, trong bão tuyết, tiếng động kia nghe có vẻ mơ hồ, kẻ cầm bầu rượi hỏi: “Vừa rồi hình như có tiếng gì đó, ngươi có nghe không?”

“Tiếng động gì?” Người còn lại say đến mông lung, phất phất tay: “Tiếng gió mà thôi, ngươi đừng tự nhát mình.”

“Hôm nay là ngày vui của thân vương điện hạ, đừng để xảy ra sai lầm gì.” Người nọ thoáng tỉnh táo, đứng thẳng thân mình, nhìn nhìn chung quanh, nhưng không thấy gì.

“Ngươi cứ lo hão,” Tên còn lại cười hắn: “Chúng ta đang ở đâu, là phủ Dự thân vương đó! Ai dám đến đây gây chuyện, chán sống à! Đừng nghĩ nhiều. A…” Hắn cảm thấy có cái gì nhỏ giọt trên mặt mình, nên lấy tay lau lau: “Tuyết này sao âm ấm.” Đến lúc mở tay ra, đưa tới gần nhìn, nào phải là tuyết, chính là máu a.

Người nọ phản xạ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên, hắn thấy trên mái hiên một thi thể hộ vệ trợn to hai mắt nhìn hắn, máu từ cổ kẻ kia từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Người…” Hắn vừa mở miệng, liền nhìn thấy một ánh đao trước mặt, hắn cảm thấy cổ hắn có gì đó phun ra, cả người mất đi sức lực, mềm nhũn ngã xuống.

Thời điểm ngã xuống, hắn nhìn thấy người vừa nói chuyện với mình đã ngã vào trong tuyết, trước ngực một mảng máu đỏ bừng, rơi xuống nền tuyết tạo thành một dấu vết ghê người.

Từ mái hiên nhảy xuống hơn mười người, đều là người áo đen che mặt, dường như hòa làm một cùng với bóng đêm, một phía khác lại nhảy ra hai người, đem hai cỗ thi thể dời đi, thêm một lát, có hai “hộ vệ” thay vào đứng canh trước cửa.

Kẻ cầm đầu đám người ra hiệu, những người còn lại lẳng lặng tiến vào vương phủ.

Trong phòng ngủ của Thân vương điện hạ, Thẩm Thanh ngồi ở bên giường, toàn thân run bần bật.

Dự thân vương nằm trên nhuyễn tháp, bên người hắn là hai thị nữ xinh đẹp, áo quần mỏng manh, kẻ bóp chân, người đút trái cây cho hắn, thỉnh thoảng lại nói mấy lời dâm đãng. Thẩm Thanh cắn chặt môi dưới, cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm.

Nàng vốn là tiểu thư dòng chính nhà cao cửa rộng, vốn nên gả cho Định vương tuấn tú phong nhã, không ngờ hiện tại rơi vào tay Dự thân vương. Nàng thân là chính thê, lại bị nữ nhân đê tiện dâm đãng không biết từ đâu tới nhục nhã, để nàng nhìn thấy cảnh tượng hoang dâm vô sỉ, trong lòng Thẩm Thanh vừa sợ vừa giận, nghĩ tới nghĩ lui càng hận Thẩm Diệu thấu xương.

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đang mang cốt nhục của bổn vương,” Dự thân vương chú ý tới vẻ mặt của nàng, sắc mặt trầm xuống: “Nếu không, hôm nay ngươi sẽ không trãi qua đơn giản thế này đâu.” Hắn thỏa mãn nhìn ánh mắt Thẩm Thanh đang sợ hãi, trong đầu chợt hiện ra một đôi mắt trong suốt bình tĩnh khác, trong lòng đột nhiên nổi giận, Dự thân vương nhìn Thẩm Thanh, chậm rãi nói: “Bất quá, chờ ngươi sinh con xong, bổn vương cũng sẽ không bạc đãi ngươi, quý phủ của bổn vương có rất nhiều hộ vệ, những người này đều vì bổn vương vào sinh ra tử, ngươi đã là vợ của bổn vương, cũng nên thay bổn vương làm bọn họ vui vẻ.”

Đầu Thẩm Thanh “Ông” một tiếng, dường như sắp ngất. Những lời Dự thân vương vạch trần ngày sau của nàng, đáng sợ như vậy, làm nàng không còn dũng khí sống tiếp.

“Bổn vương nhất định đối đãi ngươi thật tốt.” Ngữ khí Dự thân vương càng ôn nhu, ánh mắt càng điên cuồng, ngay cả hai thị nữ bên cạnh cũng phát run.

“Làm cái gì?” Dự thân vương đột nhiên nhíu mày, đang muốn nói chuyện, thị nữ bên trái đột nhiên lảo đảo ngã sấp trên người Dự thân vương, một đôi cánh tay ngọc đem đầu Dự thân vương ôm vào trong ngực, Dự thân vương còn chưa kịp phản ứng, một thị nữ khác đột nhiên nhổ một cây trâm từ trên đầu xuống, đâm vào cổ Dự thân vương.

Dự thân vương kêu thảm thiết, “Oanh” một tiếng, hai người thị nữ bị hắn ném đi, hắn cũng là người luyện võ, ra tay tàn nhẫn mạnh bạo, hai thị nữ trên mặt đất co giật vài cái, rồi xuôi tay.

Thẩm Thanh ở một bên sợ tới mức trợn mắt há hốc miệng, không biết tự bao giờ đã chui xuống gầm bàn. Dự thân vương rút cây trâm khỏi cổ, cây trâm tuy cắm không sâu, những cũng làm hắn mất rất nhiều máu. Dự thân vương mắng một tiếng, cao giọng gọi: “Hộ vệ! Hộ vệ!”

Một gã hộ vệ đáp lời tiến vào, Dự thân vương đá hai cổ thi thể trên đất: “Trò gì đây, tra một chút xem là ai.”

“Vâng.” Tên kia hộ vệ cúi đầu đáp lời, Dự thân vương vừa quay đầu lại, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, hắn cúi đầu, trong lồng ngực đã cắm một thanh đao màu bạc.

Tên hộ vệ vừa thưa dạ rút đao ra, Dự thân vương cảm thấy không xong, muốn gọi người, nhưng đi được vài bước thì ngã xuống.

Lưỡi đau sáng bóng, còn dính vết máu, thủ pháp hết sức thành thạo, giống như đồ tể giết heo, một đao lấy mạng, không hề có động tác dư thừa.

Hộ vệ nhìn thi thể Dự thân vương một cái, lại nhìn về phía gầm bàn, nơi Thẩm Thanh đang run run né tránh: “Ngươi là Thẩm Thanh?”

“Vâng, tráng sĩ... Ngươi là người Nhị ca phái tới cứu ta sao?” Ánh mắt Thẩm Thanh sáng ngời, nhìn về phía đối phương.

Hộ vệ kia không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Thanh trong lòng nghi hoặc, sợ hãi ở trong căn phòng có thi thể Dự thân vương nên muốn chạy ra ngoài, nàng bò lên trước bàn thu thập chút vàng bạc nữ trang, bỏ vào túi rồi chạy ra cửa.

Vừa mở cửa nàng liền hoảng sợ, đèn lồng mỏng manh chiếu sáng những thi thể hộ vệ đang nằm trân đất, Thẩm Thanh sợ hãi kêu lên một tiếng. Chạy ra ngoài không dám quay đầu lại.

Trong bóng đêm, dường như có rất nhiều bóng dáng xuyên qua, những tiếng ngã trầm đục vang lên, mỗi một tiếng vang, làm lòng người lạnh thêm một phần. Phủ Dự thân vương giống như địa ngục, bão tuyết làm người ta không thấy rõ tình hình, nhưng mùi máu tươi dày đặc như một tấm lưới lớn, trùm lên toàn bộ vương phủ.

Ngay cả tuyết, cũng biến thành một màu đỏ tươi.

...

Tây uyển Thẩm phủ.

Bạch Lộ đóng cửa sổ lại, nói: “Bên ngoài tuyết thật là lớn, đóng cửa mà gió cứ bật trở lại, ghê chết đi được.”

“Cũng phải thôi,” Sương Giáng cười nói: “Ta nghe người lớn bảo, thời tiết như vầy là do trời muốn giáng tội con người. Xem ra kẻ phạm tội này làm sai chuyện gì lớn lắm, nên bão tuyết mới to như vậy. Nhiều năm rồi chưa từng thấy.”

“Tiểu thư nghĩ gì thế?” Kinh Trập hỏi: “Đang nhớ tới chuyện gì trong buổi lễ thành hôn sáng nay à?”

Từ sau khi về phủ, Thẩm Diệu ngồi ở trước bàn, không biết suy nghĩ cái gì, ngồi xuống một lần đã ngồi rất lâu. Kinh Trập cảm thấy, dường như Thẩm Diệu đang đợi cái gì.

Đang đợi cái gì à?

Thẩm Diệu lắc đầu: “Ta chỉ nhìn một chút.”

Nhìn? Cốc Vũ và Kinh Trập bốn mắt giao nhau, bên ngoài tối đen đen, có cái gì để nhìn?

Thẩm Diệu nghĩ thầm, trong phòng đèn đuốc yên tĩnh, bên ngoài gió tuyết gào thét, trong một đêm nay, có bao nhiêu mạng người rơi xuống hoàng tuyền?

Thẩm Viên nói đúng, nàng cũng vậy, sẽ không chừa đường lui cho người khác.

Ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn không nhanh không chậm, tiết tấu rất dễ nghe, làm người ta nhớ tới lời hát của một phụ nữ mang tội ở lãnh cung.

Người đó hát cái gì?

Hát là thiện có thiện báo, ác có ác báo, trời xanh có nhân quả.

-- -- -- Ngoại truyện siêu nhỏ -- -- --

La Tuyết Nhạn: “Quan không cần cao, tiền không cần nhiều, dã tâm không cần lớn, trong nhà

không cần phức tạp, là người chính trực, không khi dễ ngươi.”

Tạ Cảnh Hành: Quá tuyệt vời! Nhạc mẫu đại nhân, điều kiện của người không có cái nào phù

hợp với ta cả _[:зゝ∠]_

Nhân vật phản diện tiểu Hầu gia trong cuộc chiến giành nương nương trở thành người đầu tiên

bị đào thải ╮[╯▽╰]╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.