Tướng Môn Độc Hậu

Chương 105: Chương 105: HAI NGƯỜI MỘT CHỖ




Thẩm Diệu ngẩn người, hắn lỗ mãng ngang ngược cầm chân nàng như vậy, đúng ra nàng nên quát bảo hắn ngừng lại, nhưng không hiểu vì sao nàng lại thành thật trả lời: “Vừa rồi lúc chạy trốn, bị người ta dùng dao làm bị thương.”

Tạ Cảnh Hành quét mắt liếc nàng một cái, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ ném cho nàng: “Bôi thuốc vào.”

Thẩm Diệu nhận lấy, cũng không nhiều lời mà lập tức bôi thuốc. Nhưng hiện giờ nàng ngồi trên sàn gỗ lạnh băng, lúc nãy rơi xuống nước cảm giác đông cứng vẫn chưa tan, nên không còn chút hơi sức. Đừng nói bôi thuốc, giờ chỉ việc đứng lên nàng cũng không làm được.

Tạ Cảnh Hành thấy thế, nhích đến bên người nàng, nhấc bổng nàng lên bỏ vào trên ghế. Thẩm Diệu cũng đã sống hai đời, không phải tiểu cô nương thẹn thùng xấu hỗ khi va chạm với nam nhân. Nhưng nàng đang khoát chiếc áo của hắn, bả vai không đỡ được cổ áo rộng rãi kia nên lộ ra bên ngoài, gió lạnh thổi qua làm nàng nỗi da gà.

Nàng chưa kịp nói gì đã cảm nhận được một thứ rất ấm áp bọc lấy cơ thể, nhìn lại thì phát hiện mình đang mặc chiếc áo lông cừu của Tạ Cảnh Hành, theo bản năng nàng kéo nó siết lại thêm một chút, chỉ còn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Tạ Cảnh Hành giống hệt một con tiểu hồ ly lông xù hết sức đáng yêu.

Tạ Cảnh Hành nhìn nàng buồn cười, đứng lên đi tới bên chân nàng ngồi xổm xuống, tay kéo lấy chân Thẩm Diệu.

“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Diệu tránh đi, hỏi.

“Thương tích của ngươi nếu không bôi thuốc, ngày mai sẽ mưng mủ.” Tạ Cảnh Hành nói: “Ngươi đang nghĩ ta muốn chiếm tiện nghi của ngươi?”

Người này nói chuyện thật sự rất đáng ghét, dùng vẻ mặt nghiêm trang nói ra lời này, Thẩm Diệu không thèm để ý hắn. Nàng nói: “Tự ta làm được.”

“Tốt lắm.” Tạ Cảnh Hành không nói hai lời liền đứng dậy, dựa người vào chiếc tủ bên cạnh hai tay ôm ngực xem náo nhiệt nói: “Ngươi bôi thử cho ta xem nào.”

Thẩm Diệu cúi người xuống, khó khăn với lấy bình thuốc. Trước đó chạy trốn hai người kia nàng bị quá nhiều thương tích, giờ hai tay cứ run run, miễn cưỡng mở được năp bình lại suýt nữa làm thuốc bên trong đổ hết.

Gian nan xoay trở cả buổi, cuối cùng nàng buông tay không làm được nữa, nhưng cũng không muốn nhận thua trước mặt Tạ Cảnh Hành, nên nàng cứ ngồi tại chỗ trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.

Tạ Cảnh Hành cười to một tiếng, đoạt lại bình thuốc từ trong tay Thẩm Diệu, lại ngồi xổm xuống cầm lấy chân Thẩm Diệu, nói: “Ta chẳng phải người tốt, ngươi cứ dỗi như vậy, chân ngươi hỏng mất thì chỉ có ngươi chịu thiệt thôi.”

Thẩm Diệu trầm mặc không nói.

Tạ Cảnh Hành nắm lấy chân nàng, từ từ vén ống quần lên, tay hắn thon dài lạnh lẽo, từng ngón tay chai sạn vì luyện võ lâu ngày, ma sát lên làn da mềm mại làm Thẩm Diệu cảm thấy không được tự nhiên, tay hắn đi đến đâu vùng da nơi ấy trở nên nóng bỏng. Khi đến bên miệng vết thương, máu đã khô lại, dính vào quần áo làm nàng đau đớn.

“Miệng vết thương sưng lên rồi.” Tạ Cảnh Hành quan sát một chút, nhíu mày nói: “Sao nãy giờ ngươi không nói?”

“Ta làm sao biết ngươi có lòng tốt như vậy.” Thẩm Diệu nói. Thật sự nàng không nghĩ Tạ Cảnh Hành có thể giúp nàng bôi thuốc, với giao tình của bọn họ hôm nay Tạ Cảnh Hành đến cứu nàng một mạng đã là tốt lắm rồi. Tâm tư hắn cẩn mật như vậy, chắc chắn cũng không phải người tốt, Thẩm Diệu không hiểu tại sao hắn lại giúp nàng, nên vết thương trên chân nàng định về đến Thẩm phủ mới xử lý.

Tạ Cảnh Hành đứng dậy cầm lấy ấm trà trên bàn, đem nước bên trong đổ ra sạch sẽ, rồi với tay múc một ấm nước trong hồ, đặt lên lò than nấu. Hắn nói: “Đúng là ta không có lòng tốt, nhưng nể tình ngươi nghĩa khí nên ta sẽ giúp ngươi.” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu: “Mọi người đều khen ngợi một nhà Thẩm Tín trung nghĩa, không ngờ một nha đầu lừa đảo như ngươi cũng có nghĩa khí. Đa tạ ngươi, đã không khai ra ta.”

Hắn nói chuyện nửa đùa nửa thật. Thẩm Diệu cũng không nói ra là hắn đang hiểu lầm. Tình thế lúc đó nếu nàng khai tên của hắn, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Giữ lại bí mật về hắn nàng mới có cơ hội đào tẩu. Kế hoãn binh nàng dùng cũng nhiều rồi, nhưng mà Tạ Cảnh Hành hiểu thế nào thì mặc hắn, dù sao để hắn nghĩ nàng tốt, thiếu nàng một cái nhân tình đối với nàng chỉ có lợi không có hại.

Ngoài ra Thẩm Diệu còn nghĩ, dù nàng có khai tên của Tạ Cảnh Hành, hắn hoàn toàn có khả năng tiêu diệt bọn người kia diệt khẩu. Hai kẻ bắt cóc nàng chắc chắn có người tiếp ứng, nhưng vừa rồi không có chút động tĩnh, ngoài kẻ trước mắt này ai có thể là người động tay động chân phía sau.

Trầm mặc một lúc, nước trong ấm cũng sôi lên. Tạ Cảnh Hành dùng tay xé một khối vải, thấm nước ấm, một tay cầm chân Thẩm Diệu từ từ chà lau làm mềm khối vải xung quanh miệng vết thương.

Chân Thẩm Diệu hoàn toàn để ở trong lòng Tạ Cảnh Hành, chạm vào vạt áo lạnh lẽo, Thẩm Diệu không được tự nhiên quay đầu đi, ngón chân co lại. Kiếp trước ngoại trừ Phó Tu Nghi, nàng không cùng nam nhân khác tiếp xúc thân mật như vậy, dù là khi bên cạnh Phó Tu Nghi, hắn cũng rất miễn cưỡng, đa số thời điểm hắn đều cho nàng cảm giác xa cách của một vị quân vương.

Cảm thấy mất tự nhiên, Thẩm Diệu tìm đề tài để nói: “Những người đó là ai?”

Nàng đang hỏi về những người bắt cóc nàng. Tạ Cảnh Hành nghe nhưng không đáp lời mà vẫn chăm chú tẩy rửa vết thương, sau đó rắc lên ít thuốc bột, rồi dùng khăn tay băng bó cho nàng. Hành động của hắn cực kỳ thuần thục, dường như đã làm rất nhiều lần. Ánh lửa trong lò than bập bùng hòa với ánh sáng hoa đăng ở hồ Vạn Lễ từ xa chiếu lại, hắt lên gương mặt hắn, thiếu niên mặt mày anh tuấn giờ khắc này có cảm giác hết sức ôn nhu.

Ngay cả Thẩm Diệu cũng nhịn không được nao nao. Nhưng mà khoảng khắc như vậy chỉ diễn ra trong chớp mắt, Tạ Cảnh Hành buông chân của nàng ra, hai tay chống đỡ xuống ghế gỗ ngay bên eo Thẩm Diệu vây Thẩm Diệu vào lòng, khi tới gần hình dáng hắn rõ ràng trong gang tấc, ánh mắt hoa đào làm say lòng người, nhìn nàng cười như không cười, rõ ràng chỉ là một hành động tùy ý lại làm người khác không thở nổi.

Thẩm Diệu cố gắng trấn tĩnh, hắn nhìn nàng một lúc mới đứng lên, thản nhiên nói: “Biết quá nhiều đối với ngươi không có lợi.”

“Cái gì ta cũng không muốn biết.” Thẩm Diệu bực dọc nói: “Chỉ hy vọng ngươi đừng có liên lụy ta.” Lời vừa ra khỏi miệng lòng nàng bỗng nhiên ảo não. Hôm nay nàng không biết mình bị cái gì, có lẽ đột nhiên bị thương làm tâm tình phiền não, thời điểm đối mặt Tạ Cảnh Hành, nàng lại bày ra vẻ tùy hứng.

“Chỉ cần ngươi hành động đúng mực, không ai có thể liên lụy đến ngươi.” Tạ Cảnh Hành nói. Hắn dọn dẹp lại những mảnh vải thấm máu của nàng, rồi tìm một cái cây dài, treo quần áo Thẩm Diệu bên cạnh lò than để hong khô.

“Khi nào thì ta có thể rời đi?” Thẩm Diệu hỏi.

“Hiện giờ bên ngoài rất đông người, chúng ta xuất hiện sẽ bị người ta lưu ý, huống hồ bây giờ ngươi đang ở cùng ta, đi ra như vậy rất có thể bị hiểu lầm.” Lời Tạ Cảnh Hành vang lên chọc người ta tức chết: “Cho nên vì trong sạch của ta, chờ khi thuyền cập bến, ta sẽ dẫn ngươi đến phủ công chúa. Người ở đó sẽ đưa ngươi về.”

“Phủ công chúa ư?”

“Ừ, là công chúa Vinh Tín.” Tạ Cảnh Hành khơi lò than: “Nàng sẽ giúp chúng ta.”

Công chúa Vinh Tín là con ruột của tiên hoàng do phi tần sinh ra, tuy rằng không được sủng ái bằng công chúa Ngọc Thanh, nhưng đều là con gái của tiên hoàng nên hai người rất gắn bó. Công chúa Ngọc Thanh được gả cho Lâm An hầu, công chúa Vinh Tín thì được gả cho trạng nguyên, đáng tiếc vị phò mã kia mắc bệnh chết sớm, nàng cũng không tái giá mà quay về phủ công chúa sống một thân một mình.

Với giao tình giữa công chúa Ngọc Thanh và công chúa Vinh Tín, nàng sẽ giúp Tạ Cảnh Hành giải quyết việc này.

Thẩm Diệu nâng mắt nhìn Tạ Cảnh Hành, thật ra hắn suy nghĩ rất chu đáo. Nếu lúc này báo cho người Thẩm gia tìm đến, nhìn thấy bọn họ cô nam quả nữ ở cùng nhau quần áo không chỉnh tề chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm. Với quan hệ hai nhà và binh quyền trong tay Thẩm gia cùng Tạ gia không biết chuyện này sẽ còn phức tạp đến đâu. Nếu công chúa Vinh Tín ra mặt thì đúng là một cách giải quyết tốt.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ đì đùng của pháo hoa, Thẩm Diệu ngồi trong khoang thuyền bên cạnh cửa sổ nghe được âm thanh nên quay đầu qua nhìn. Trên bầu trời đêm của Định kinh xuất hiện đủ loại màu sắc của ánh sáng. Đúng như lời Bạch Lộ và Sương Giáng, pháo hoa đêm nay sẽ đốt không ngừng, vừa rồi xem pháo hoa trong cảnh đông nghịt người so với bây giờ ngắm nhìn trong tĩnh lặng, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

“Ngươi thích xem pháo hoa?” Tạ Cảnh Hành nhướng mày.

“Ta không thích.” Thẩm Diệu trả lời.

Rằm tháng giêng hàng năm hoàng cung đều tổ chức yến tiệc, hoàng đế và phi tần cùng chung vui, nàng nhớ có một năm nàng từ Tần quốc trở về, trong cung có thêm một Mi phu nhân đang được thịnh sủng, rằm tháng giêng năm ấy Mi phu nhân và Phó Tu Nghi cùng xuất hiện uống rượu mua vui, nàng ngồi ở Khôn Ninh cung cùng Uyển Du và Phó Minh, một người một mình tự châm pháo hoa rồi tự xem, đó là một buổi tối đầy ánh sáng nhưng cũng rất cô đơn lạnh lẽo, từ đó nàng không còn thích những thứ này.

“Bừng lên trong giây lát rồi tàn lụi, có gì đẹp đẽ đâu. Còn không bằng nhìn người ta luyện võ.” Trong giọng nói của nàng có chút căm giận, ánh mắt lại ẩn ẩn bi thương.

Tạ Cảnh Hành kinh ngạc nhìn nàng một cái, nghĩ một lát rồi đứng dậy lấy ra một thứ từ ngăn tủ, hắn đến bên người Thẩm Diệu đưa vật đó vào tay nàng.

“Không biết còn phải chờ bao lâu thuyền mới cập bến, dù gì hôm nay cũng là rằm tháng giêng, ngươi làm một cái đèn hoa đi.” Tạ Cảnh Hành nói.

Thẩm Diệu nhìn đèn hoa trong tay, chắc là người ở trên thuyền lúc trước vui đùa còn lại vẫn chưa cắm nến, nếp gấp thẳng đều tăm tắp.

Từ cửa sổ nhìn ra, hạ du mặt hồ Vạn Lễ trãi đầy đèn hoa tầng tầng lớp lớp, thuyền của bọn họ giống như đang xuyên qua một mảnh ánh sáng ngân hà.

Tạ Cảnh Hành không đợi Thẩm Diệu trả lời đã tự mình làm một cái rồi tùy ý bỏ vào hồ nước. Thẩm Diệu thấy thế hỏi: “Sao ngươi không viết nguyện ước lên đèn hoa?”

Ai thả đèn hoa cũng muốn ghi ước nguyện lên đó, như vậy thần linh mới biết được nguyện vọng của họ, sẽ phù hộ cho nguyện vọng đó thành sự thật.

“Ta không tin quỷ thần.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Viết hay không cũng thế.”

Thẩm Diệu cũng không thể tưởng tượng với tính tình kiệt ngạo bất tuân của Tạ Cảnh Hành khi nghiêm trang khẩn cầu thần linh phù hộ sẽ như thế nào. Nàng mở hai cái đèn hoa, nhưng không viết nguyện vọng, cũng không cắm ngọn nến mà đốt cháy lên thả vào lòng hồ.

Hai ngọn đèn hoa từ từ cháy rụi rơi xuống mặt hồ, Tạ Cảnh Hành ngẩn ra hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy, bái tế đèn hoa à?”

Cảnh tượng đang êm đẹp náo nhiệt, tại sao Thẩm Diệu không thả đèn hoa như bao người mà lại thiêu rụi đèn hoa, nàng bái tế người chết ư?

Thẩm Diệu không để ý lời nói của Tạ Cảnh Hành, chỉ nhìn theo ngọn đèn hoa dần dần bị ánh lửa cắn nuốt, sau một hồi không còn bóng dáng.

Trùng sinh một kiếp này, có rất nhiều việc nàng có thể sửa sai, nhưng cũng có một số việc không cách nào chỉnh sửa. Chẳng hạn như Uyển Du cùng Phó Minh, là con của nàng và Phó Tu Nghi, duyên số mẹ con ở kiếp trước đã trở thành vĩnh biệt, cả đời này nàng không bao giờ còn gặp lại nàng công chúa hào phóng ôn nhu và chàng thái tử ngoan ngoãn ổn trọng ấy nữa.

Một chiếc khăn được đưa đến trước mặt, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh Hành, hắn nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc rồi?”

Thẩm Diệu sờ sờ hai má, trong lúc vô thức hai má nàng đã đẫm nước mắt. Chắc do khung cảnh này làm nàng nhớ đến chuyện buồn, nước mắt tự động rơi xuống.

Thấy nàng cầm khăn, Tạ Cảnh Hành mở miệng nói: “Lần này ngươi giúp ta che giấu, về sau nếu có gì khó khăn cứ đến tìm ta.”

Một câu nói không đầu không đuôi làm Thẩm Diệu trố mắt nhìn Tạ Cảnh Hành, sườn mặt thiếu niên được chiếu rọi qua ánh sáng dưới mặt hồ càng thêm cao ngất tươi đẹp, hắn dựa cửa sổ ánh mắt nhìn nàng có chút phức tạp, không chút để ý nói: “Ta không thích thiếu nợ người khác, hôm nay ngươi không cung khai tên của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ta thấy phiền toái xung quanh ngươi cũng không ít, có lẽ ngày sau sẽ có chuyện cần ta hỗ trợ, nhớ ân tình hôm nay ta sẽ giúp ngươi một phen.”

Thẩm Diệu nói: “Nếu vậy ta xin đa tạ tiểu Hầu gia trước.”

Tạ Cảnh Hành cười, trêu chọc nói: “Nhưng mà dù ta tốt với ngươi thế nào, ngươi cũng đừng có thích ta.”

Thẩm Diệu tức giận, nàng cười mỉa mai nói: “Tiểu Hầu gia đừng suy nghĩ nhiều.”

“Phải không?” Tạ Cảnh Hành bước tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống người đang ngồi trên ghế gỗ, với tay rút cây trâm trên đầu Thẩm Diệu nghiêm túc ngắm nghía nói: “Vậy vì sao ngươi mang cây trâm ta tặng?”

Hắn cố ý nhấn mạnh từ “ta” với Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu nghẹn lời, vừa định nói cái đó là do nha hoàn giúp mình chọn lựa đã nghe Tạ Cảnh Hành cười cười không có ý tốt tiếp tục nói: “Hôm nay đem ta sờ soạng cũng sờ soạng rồi, nhìn cũng nhìn rồi, nhưng muốn lấy thân báo đáp thì quên đi. Chỉ là một tiểu nha đầu chưa lớn, ta không đến mức đói bụng ăn quàng đâu.”

Người này nói chuyện thật độc! Còn thích đổi trắng thay đen! Kiếp trước Thẩm Diệu đã gặp nhiều dạng người, ngụy quân tử cũng có, chính khí hiên ngang cũng có, nhưng một kẻ vô lại có thể dùng lời nói giết chết người khác như Tạ Cảnh Hành là lần đầu gặp được.

“Ta không thích tiểu Hầu gia, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không, tiểu Hầu gia cứ yên tâm đi.” Thẩm Diệu châm chọc nói.

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Cảnh Hành nhìn nàng chằm chằm, tươi cười bên môi mang theo nghiền ngẫm, trong tròng mắt tối đen của hắn lộ ra vẻ hờ hững và cảnh cáo. Hắn nói: “Tiểu nha đầu, ta không phải người tốt đâu.”

Hắn không nói, nàng sẽ cho hắn là người tốt sao. Có lẽ kiếp trước nàng sẽ như vậy, nhưng kiếp này nàng không còn ngây thơ như thế nữa.

Con thuyền thuyền lẳng lặng trôi theo dòng nước, ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi, trên mặt hồ một nửa là bông tuyết trong suốt, một nửa là ánh sáng của đèn hoa, trên đầu pháo hoa cứ đì đùng không dứt, rằm tháng giêng năm nay trôi qua một cách thật đặc biệt.

Thiếu niên áo lam dựa vào cửa sổ, hờ hững nhìn ra bên ngoài. Không biết nhìn đến bao lâu, khi quay đầu lại thì phát hiện người bên cạnh đã ngủ.

Lúc nàng ngủ, gương mặt không còn vẻ đoan trang xa cách. Sau những biến cố hôm nay, hai má nàng vẫn còn đỏ bừng bừng, bao bọc xung quanh là áo khoát lông cừu rộng thùng thình của Tạ Cảnh Hành, nhìn đúng là một tiểu cô nương chưa lớn. Tóc đã được hơi nóng từ lò than hong khô, một lọn dài che ở ánh mắt, chắc là khó chịu nên trong lúc ngủ nàng vẫn nhíu nhíu mày.

Tạ Cảnh Hành đến bên người nàng, vén lọn tóc ra phía sau rồi từ tay áo lấy ra cây trâm hoa hải đường lúc nãy, nhẹ nhàng cắm lên đầu Thẩm Diệu, hai tay hắn ôm lấy ngực mình nhìn Thẩm Diệu trong chốc lát, thấy nàng ngủ say sưa hắn mới nhướng mày thì thầm: “Trước mặt nam tử xa lạ mà ngủ ngon như vậy, đúng là không biết sợ.”

Hắn cứ nhìn như vậy, lát sau thuyền hơi lắc lư rồi cập vào bờ.

Tạ Cảnh Hành bước đến đầu thuyền, trên bờ xuất hiện vài người mặc áo đen, kẻ cầm đầu nói: “Hồi báo chủ nhân, tất cả đã được xử lý sạch sẽ. Chủ nhân có hồi phủ ngay bây giờ không?”

Tạ Cảnh Hành quay đầu nhìn vào khoang thuyền một cái rồi nói: “Đến phủ công chúa trước, Thiết Y, ngươi mang một chiếc xe ngựa đến đây.” Nói xong hắn đi vào khoang thuyền gõ nhẹ mấy cái, Thẩm Diệu mông lung tỉnh giấc, Tạ Cảnh Hành nói: “Đến bờ rồi.”

“Đã đến rồi sao?” Thẩm Diệu lập tức tỉnh táo, nhìn thoáng qua cửa sổ rồi đứng lên định ra ngoài, nhưng vết thương trên chân còn chưa tốt, vừa đứng lên đã mềm nhũn thiếu chút ngã sấp. Tạ Cảnh Hành nâng cánh tay của nàng, nghĩ một chút rồi lấy áo khoát lông cừu bao bọc toàn thân nàng, động tác nhanh nhẹn ôm cả áo khoát cả người bước ra khỏi thuyền.

Thẩm Diệu hoảng sợ, theo bản năng bắt lấy cổ Tạ Cảnh Hành. Tạ Cảnh Hành cúi đầu nhìn nàng nói: “Thành thật một chút, đừng có chiếm tiện nghi của ta.”

Thẩm Diệu không còn biết nói gì.

Tạ Cảnh Hành cao to, ôm nàng không hề tốn sức, Thẩm Diệu tựa đầu vào ngực hắn, có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc cùng tiếng tim đập hữu lực làm nàng mất tự nhiên.

Đến khi ra khỏi thuyền nàng mới phát hiện bên ngoài có mấy người áo đen đang đứng, bọn họ nhìn Tạ Cảnh Hành bế một tiểu cô nương đi ra, thần sắc đều trở nên khác thường, chỉ có Tạ Cảnh Hành là thoải mái nhất, hắn ôm nàng đặt vào xe ngựa, đầu cũng không quay lại mà chỉ nói một câu: “Đến phủ công chúa.”

Xe ngựa dần dần chạy đi, chỉ còn lại mấy người áo đen nhìn nhau. Một người trẻ tuổi cao ráo nói: “Thiết Y, sao chủ nhân lại bế nha đầu kia? Người nọ với chủ nhân có quan hệ gì?”

“Đúng vậy,” Một cô gái bước tới, sờ sờ cằm trầm ngâm: “Nhiều năm như vậy, không mỹ nhân nào có thể tiếp xúc thân cận với chủ nhân, thì ra khẩu vị của chủ nhân chính là dạng trẻ con như vậy.” Ánh mắt nàng sáng ngời: “Khó trách, khó trách.”

“Ai nói.” Một nữ tử khác bộ dáng quyến rũ thành thục bất mãn nói: “Cái loại nhóc con này có gì hay để nhìn?”

“Hỏa Lung, chúng ta đều biết ngươi thích chủ nhân, nhưng mà chuyện tình cảm, ngươi ghen tỵ cũng không được a.” Cô gái lúc nãy cười nói, nhìn nam tử trước mặt: “Thiết Y, ngươi thân cận chủ nhân nhất, ngươi có biết tiểu cô nương kia là ai không? Quan hệ với chủ nhân thế nào, tiết lộ cho chúng ta biết một chút.”

“Im lặng hết đi!” Thiết Y đứng ở giữa không thể nhịn nữa nói: “Trở về hết cho ta! Nếu các ngươi nhàn rỗi như vậy, thì ngày mai ta cho đi canh tháp lao.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức nhượng bộ, sôi nổi nói: “Ai da, đột nhiên ta nhớ tới còn chút việc”, “Những thi thể vừa rồi đã được xử lý chưa nhỉ?”, “Ta phải về ám bộ báo cáo đây”, “Tình huống hôm nay đúng là nguy hiểm.” Vừa nói vừa đi xa dần.

Thiết Y nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu lẫn vào trong bóng đêm.

Tại phủ công chúa, lúc hạ nhân báo có Tạ Cảnh Hành đến thì công chúa Vinh Tín đang chuẩn bị đi ngủ.

Nàng ở goá nhiều năm, lại không có con cái, đến ngày lễ tết hàng năm càng có vẻ cô đơn, mặc dù có quan hệ tỷ đệ với đương kim hoàng đế, nhưng không cùng một mẹ sinh ra nên cũng ít lui tới, hơn nữa ở trong cung gò bó quy lễ, không bằng ở phủ của mình tự do tự tại, nên nhiều năm nay rằm tháng giêng công chúa Vinh Tín không tham dự yến tiệc trong cung, cũng không ra ngoài du ngoạn mà lẳng lặng ở trong phủ, ngày lễ cũng như ngày thường.

Hôm nay nghe tin Tạ Cảnh Hành đến, Vinh Tín có chút giật mình. Thay quần áo thật tốt rồi ra đón tiếp, đến khi vào đại sảnh, đã thấy Tạ Cảnh Hành ngồi ở ghế trên chờ đợi, hắn nhìn thấy nàng, mỉm cười chào hỏi: “Dung di.” [Edit: Phan Ngọc Huyền. “Di” nghĩa là dì nha mọi người, dịch “Dì Dung” mình thấy không hợp với cảnh hoàng cung cổ đại, nên thôi cứ để thế, hiểu là được rồi.]

Khuê danh của công chúa Vinh Tín là Ngọc Dung, nàng với công chúa Ngọc Thanh là tỷ muội tốt, Tạ Cảnh Hành gọi nàng là “Dung di” một cách hết sức tự nhiên, thân mật.

“Sao hôm nay lại tới đây?” Công chúa Vinh Tín nhìn thấy hắn, có chút nghi hoặc và vui sướng. Nàng không có con cái nên xem Tạ Cảnh Hành như con, nàng thương Tạ Cảnh Hành mất mẹ từ bé, khi công chúa Ngọc Thanh mất, nàng đến phủ Lâm An hầu phúng điếu đã mắng Tạ Đỉnh đến máu chó đầy đầu. Tạ Cảnh Hành bên ngoài tuy rằng bất hảo, nhưng đối với công chúa Vinh Tín lại hết sức tôn trọng, ngày tết đều đến phủ công chúa thăm hỏi, chỉ là bình thường hắn sẽ đến vào lễ mừng năm mới, hôm nay lại đến vào rằm tháng giêng nên công chúa Vinh Tín rất ngạc nhiên.

“Ta nhớ Dung di nên tới nhìn một cái, thế nào Dung di không chào đón ta à?” Tạ Cảnh Hành cười nói. Dung mạo hắn vốn rất đẹp, bán manh nói đùa như vậy, bộ dáng phong lưu tuấn tú làm những tỳ nữ trong sảnh mặt mày đỏ ửng.

Công chúa Vinh Tín cười chỉ chỉ vào mi tâm hắn nói: “Bà già như ta ngươi cũng dám trêu chọc, hỗn tiểu tử, lá gan càng ngày càng lớn rồi.”

“Nhớ Dung di là một chuyện, nhưng mà hôm nay đến, còn có chuyện cầu Dung di hỗ trợ.” Hắn nói.

Vinh Tín công chúa sửng sốt, lập tức ngồi thẳng thân mình nghiêm mặt nói: “Cảnh Hành, có phải ngươi gặp khó khăn gì, cứ việc nói với Dung di.”

“Dung di đừng khẩn trương, chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Tạ Cảnh Hành cười giải thích: “Ta có một bằng hữu hôm nay đi chơi rằm tháng giêng bị lạc người nhà, không khéo lại rơi xuống nước, mặc dù ta đã cứu được nàng, nhưng nếu ta đưa nàng về thì có chỗ không tiện, nên muốn nhờ Dung di lấy danh nghĩa phủ công chúa đưa nàng trở về.”

Hắn kể sơ lược, nhưng công chúa Vinh Tín vừa nghe đã hiểu được sự tình. Tuy rằng ở Minh Tề việc nam nữ tương đối cởi mở, nhưng danh dự nữ nhi vẫn là một vấn đề hết sức mẫn cảm, nếu có chút tin đồn không tốt truyền ra, cũng đủ hủy hoại cả đời một người con gái. Nhưng mà… Công chúa Vinh Tín nhìn Tạ Cảnh Hành: “Bằng hữu của ngươi là một cô gái?”

Tạ Cảnh Hành gật đầu.

“Nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có cô gái nào ở bên cạnh ngươi.” Công chúa Vinh Tín đột nhiên bỡn cợt nói: “Cảnh Hành, ngươi cũng thành người lớn rồi, không biết vị cô nương kia năm nay bao nhiêu tuổi, đã có hôn phối chưa?”

“Dung di,” Tạ Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: “Nàng vẫn là một tiểu cô nương. Chỉ vì lúc trước ta nợ nàng một cái nhân tình, nên lần này phải ra tay hỗ trợ. Dung di không muốn giúp ta à?”

“Ngươi nói cái gì đấy?” Công chúa Vinh Tín giả vờ giận: “Sao Dung di có thể không giúp ngươi, đi đi đi, cô nương kia hiện giờ ở chỗ nào?”

“Nàng ở ngoài xe ngựa, nhân tiện Dung di cho nàng một bộ quần áo để thay đi.” Tạ Cảnh Hành nói.

Nghe vậy, công chúa Vinh Tín nhìn Tạ Cảnh Hành càng thêm thâm ý, Tạ Cảnh Hành thấy thế chỉ lắc đầu buồn cười, không thèm giải thích. Công chúa Vinh Tín bảo thị nữ bên cạnh mang Thẩm Diệu vào phòng nghĩ ngơi, thay áo, rồi nói với Tạ Cảnh Hành: “Ngươi còn chưa nói với ta, nàng là con gái nhà ai?”

“Thẩm Diệu, đích nữ của Uy Vũ đại tướng quân.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói.

Công chúa Vinh Tín đang cầm chén trà, nghe vậy suýt nữa bị sặc, nàng nhìn Tạ Cảnh Hành, không thể tin nói: “Là vị tiểu thư phế vật kia sao, nàng ta yêu mến Định vương mà?”

Tạ Cảnh Hành nhún vai, công chúa Vinh Tín thận trọng nhìn hắn, châm chước từ ngữ: “Cảnh Hành a, cô nương trên đời còn có rất nhiều, tuổi ngươi…cũng còn nhỏ… Thôi, chờ thêm một chút đi.”

Tạ Cảnh Hành không còn gì để nói.

Nơi này công chúa Vinh Tín và Tạ Cảnh Hành tâm sự, ở tẩm phòng của công chúa Vinh Tín, Thẩm Diệu ngồi im nhìn tỳ nữ giúp nàng sửa sang lại quần áo đầu tóc.

Kiếp trước công chúa Vinh Tín chưa từng nhiệt tình với nàng như vậy, có lẽ cảm thấy nàng ngu dốt thô bỉ nên đối với nàng luôn lạnh lùng. Sau đó nàng làm hoàng hậu, công chúa Vinh Tín cũng đối với nàng bình thường như bao nhiêu người khác. Công chúa Vinh Tín không ở trong cung, ngẫu nhiên mới gặp được một lần, ánh mắt nhìn nàng không hề thân cận nên nàng vẫn luôn cho rằng công chúa Vinh Tín là một người khó ở chung.

Ai ngờ hôm nay công chúa Vinh Tín lại ân cần, chu đáo với nàng như vậy làm nàng có chút khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.