Tướng Môn Độc Hậu

Chương 107: Chương 107: KẺ ÁC LẠI ĐẾN




Những ngày đầu năm Minh Tề thứ 69 tuyết rơi dày đặc, dự báo một năm được mùa, dân chúng đều vui sướng.

Nhưng đối với Thẩm gia ở kinh thành, năm nay là một năm đặc biệt.

Nhị phòng Thẩm gia mất một người con gái dòng chính, chủ mẫu Nhị phòng phát điên. Đại phòng cùng hai phòng còn lại sinh ra mâu thuẫn dẫn đến xa cách.

Trước đó Thẩm Thanh định hôn với nhà họ Hoàng, sau Hồi triều yến vỡ lẻ chuyện có thai, Nhị phòng cùng nhà họ Hoàng xem như kết thù. Vợ chồng Thẩm Tín hàng năm trấn giữ biên quan, nên không bị người nhà họ Hoàng giận chó đánh mèo. Về phần tin đồn Thẩm Diệu định hôn với nhà họ Vệ, cũng được La Tuyết Nhạn tự mình ra mặt, giải quyết rõ ràng. Người Vệ gia thành thật, Thẩm Tín cũng đồng ý sau này ở trên triều đình ít nhiều giúp đỡ Vệ gia, nên bọn họ không làm khó.

Riêng với Thẩm Diệu, năm nay quả là một năm tốt đẹp, không có Phó Tu Nghi, Dự thân vương, càng không có Nhiệm Uyển Vân và Thẩm Thanh, đúng là nhẹ cả người.

Nhưng mà nàng vui mừng, cũng có người khác không được cao hứng.

Bên trong Vinh Cảnh đường, Thẩm lão phu nhân ngồi ở vị trí trung tâm, Thẩm Nguyên Bách ở bên người nàng chạy qua chạy lại. Vẻ mặt già nua khô quắc của nàng hiện lên vẻ oán hận và mất kiên nhẫn: “Lão đại càng ngày càng không để ta vào mắt, bạc công năm nay không nhiều thêm được một phân. Tháng trước trong cung thưởng mấy rương châu báu, hắn đều mang về Tây viện. Rốt cục bọn người đó muốn làm gì?”

Nhắc tới việc này Thẩm lão phu nhân càng tức giận, trước đây mỗi khi trong cung ban thưởng Thẩm Tín đều đưa vào quỹ chung của cả phủ, vợ chồng hắn hàng năm không ở kinh thành, chỉ cần cung cấp cho Thẩm Diệu chút trang sức sặc sỡ xinh đẹp là được. Vì thế, phần còn lại rơi vào tay Thẩm lão phu nhân cùng mấy người Nhị phòng, Tam phòng. Nay xuất hiện mâu thuẫn, Thẩm Tín tự mình giữ bạc, trong mắt Thẩm lão phu nhân đây chính là đại nghịch bất đạo a.

“Lão phu nhân xin đừng tức giận, chờ mấy ngày nữa, đại lão gia hết giận, đồ đạc sẽ được đưa qua thôi.” Ma ma Trương bên người Thẩm lão phu nhân trấn an nói: “Có lẽ cách đối xử của chúng ta với Ngũ tiểu thư làm đại lão gia bất mãn, nên mới không đưa bạc đến đây.”

“Chúng ta đối xử nha đầu ấy thế nào?” Thẩm lão phu nhân tức giận nói: “Nhiều năm nay, ta cho nàng ăn cho nàng uống, nuôi nàng lớn như vậy, lão đại còn chưa thỏa mãn? Ta biết hắn chưa bao giờ xem ta là mẹ, đúng là bạch nhãn lang! Còn cái La Tuyết Nhạn kia nữa, bỗng nhiên Ngũ nha đầu đổi tính, không biết có phải nàng ở sau lưng dạy như vậy hay không!”

Ma ma Trương thấy Thẩm lão phu nhân tức giận, im lặng một chút mới nói: “Ngũ tiểu thư đã trưởng thành rồi, nên tâm tư cũng ổn trọng hơn. Nhưng dù sao Ngũ tiểu thư cũng lớn lên dưới mắt lão phu nhân, trước giờ luôn vâng lời, cho thấy nàng vẫn hết lòng tôn kính lão phu nhân. Hay là hôm nào lão phu nhân bảo tiểu thư đến nói chuyện, nhẹ nhàng một chút chứ đừng la rầy, tiểu cô nương ai cũng thích lời ngon ngọt. Ngũ tiểu thư chính là sinh mệnh của đại lão gia và đại phu nhân, nắm giữ được Ngũ tiểu thư, thì có thể nắm được cả nhà đại lão gia rồi.”

Ma ma Trương cũng là một người có tâm kế, thực tế Thẩm lão phu nhân chỉ là một nữ tử phong trần, thủ đoạn xấu xa hạ lưu đê tiện thì không thiếu, nhưng không đủ lực để trở thành một chủ mẫu, nhiều năm nay nếu bên cạnh nàng không có ma ma Trương hiến kế, không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện đáng chê cười.

Thẩm lão phu nhân cười lạnh: “Còn muốn ta đi dụ dỗ nàng? Vừa nhìn thấy nha đầu lừa đảo kia đã làm ta nhớ tới tiện nhân nội tổ mẫu của nàng, chết lâu như vậy vẫn chiếm tâm của lão gia. Mọi bất công mà ta gánh chịu đều từ đại phòng mà ra, giờ còn muốn ta lấy lòng nàng, đúng là ghê tởm!”

Ma ma Trương cảm thấy bất đắc dĩ, đang muốn khuyên nhủ, đã nghe nha hoàn giữ cửa thông báo: “Nhị thiếu gia, ngài đã tới.”

Thẩm Viên sải bước tiến vào.

“Viên nhi!” Nhìn thấy Thẩm Viên, thái độ Thẩm lão phu nhân dịu đi rất nhiều, Thẩm Nguyên Bách nhìn thấy nhị ca, cũng cười hì hì tiến đến.

Thẩm Viên không quan tâm Thẩm Nguyên Bách, chỉ nhìn Lão phu nhân cười nói: “Ta đến nhìn tổ mẫu một chút.”

“Ta có gì đẹp mà nhìn chứ.” Thẩm lão phu nhân sẳng giọng nhưng trên mặt hiện lên vẻ vui mừng. Trong những đứa cháu, Thẩm Viên là người nàng yêu quý nhất. Thẩm Viên trẻ tuổi tài học hơn người, lại chuẩn bị làm quan, ai cũng khen tốt làm nàng nở mày nở mặt.

“May mắn tìm được một lọ cao ngọc tuyết, nên cố ý mang đến tặng tổ mẫu, xin tổ mẫu nhận lấy, đừng phụ lòng hiếu thảo của tôn nhi.” Thẩm Viên cười cầm cái lọ trong tay đưa cho Thẩm lão phu nhân.

Thẩm lão phu nhân vui mừng nhưng lại giả vờ giận: “Ta đã từng tuổi này rồi, ngươi còn đưa mấy thứ này cho ta dùng, có phải cố ý chọc giận ta không?” Mặc dù nói vậy, nhưng tay nàng vẫn cầm chặt lọ cao, trên mặt thể hiện vẻ yêu thích.

Thẩm lão phu nhân rốt cuộc vẫn là một ca kỹ, phấn son bột nước vẫn sử dụng hàng ngày dù nàng có già đi, Thẩm Viên dụng tâm chú ý, làm tâm tình Thẩm lão phu nhân từ tức giận nhanh chóng chuyển sang vui vẻ.

“Trong mắt ta, tổ mẫu vẫn còn rất trẻ, đồ tốt như vậy nếu gặp được ta đều muốn đưa tổ mẫu dùng.” Thẩm Viên nịnh hót. Tổ tôn hai ngươi chỉ nói chuyện vài câu, không khí trong Vinh Cảnh đường trở nên hòa thuận vô cùng, Thẩm Viên khôn khéo, Thẩm lão phu nhân vốn cũng yêu quý hắn, hiện giờ ngay cả Thẩm Nguyên Bách ở bên cạnh cũng bị bỏ qua một bên.

Nói chuyện được một lúc, Thẩm Viên dường như nhớ ra chuyện gì, vô tình nói: “Tổ mẫu, hình như vài hôm nữa biểu đệ và biểu muội sẽ đến phải không?”

Thẩm lão phu nhân sửng sốt, giọng điệu lập tức lạnh nhạt nói: “Biểu đệ biểu muội cái gì, đến mấy ngày rồi đi thôi.” Thẩm lão phu nhân là người Tô Châu, trước khi trở thành ca kỹ cũng có người nhà, chính là những người đã đem nàng bán vào gánh hát, về sau được Thẩm lão tướng quân mang đến kinh thành làm tướng quân phu nhân, nàng cũng không liên hệ với người nhà nữa. Nhưng mà năm ngoái những người kia không biết từ đâu hỏi thăm được tin tức, nên nhắn tin bảo là sẽ cho một đôi cháu trai cháu gái đến Định kinh nhìn mặt Thẩm lão phu nhân, kỳ thật mọi người đều biết, bọn họ đến là vì tiền.

Thẩm lão phu nhân là người thấy lợi quên nghĩa, nhiều năm không gặp trong lòng nàng làm gì còn có thân tình, bây giờ nghe Thẩm Viên nhắc tới việc này nên nàng buồn bực.

Thẩm Viên cười nói: “Ta còn chưa gặp qua hai biểu đệ biểu muội này đâu, tuổi chắc cũng xấp xỉ Ngũ muội.” Hắn than thở một tiếng: “Nhắc đến mới nhớ, lần này hồi kinh, nghe nói đại bá và đại bá mẫu đang lựa chọn vài cô nương tốt đẹp, chắc là đã nghĩ đến chung thân đại sự của đại ca.”

“Chọn tức phụ cho Thẩm Khâu?” Thẩm lão phu nhân lập tức ngồi thẳng thân mình: “Sao ta lại không biết chuyện này, Viên nhi, bọn họ đã lựa chọn cô nương nhà nào rồi?”

“Ta cũng không biết,” Thẩm Viên nghĩ nghĩ: “Bất quá với công lao của đại bá cùng đại bá mẫu, chắc chắn sẽ chọn tiểu thư nhà quyền cao chức trọng để dệt hoa trên gấm, đại ca ngày càng có tiền đồ, nếu có đại tẩu trong ngoài trợ giúp, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh, nâng cao một bước.”

Thẩm Viên càng nói, sắc mặt Thẩm lão phu nhân càng khó coi. Một lúc lâu sau nàng mới ghen tức nói: “Vậy cũng phải xem cô nương nhà người ta có vừa ý hắn hay không!”

Thẩm Viên giả vờ không nghe, chỉ vô tình nói: “Dù sao quan trọng nhất vẫn là người đại ca thích mới được, chỉ cần đại ca thích thì dù không có gia thế cũng chẳng sao. Không chừng biểu muội tới đây chơi vài hôm, gặp gỡ đại ca, được đại ca coi trọng thì sao, như vậy mới gọi là thân càng thêm thân.”

“Ngươi nói mê sảng gì vậy?” Thẩm lão phu nhân nhướng mày, theo bản năng phản bác lời của Thẩm Viên: “Nàng ta thân phận thấp hèn, sao Khâu nhi có thể để ý?”

“À, ta chỉ thuận miệng nói đùa vậy thôi, tổ mẫu không cần bận tâm.” Thẩm Viên cười kết thúc câu chuyện, rồi nói vài câu trước khi cáo từ, lúc chuẩn bị đi hắn đưa ánh mắt ra hiệu cho ma ma Trương.

Thẩm Viên đi rồi, Thẩm lão phu nhân vẫn mãi nghĩ đến những lời hắn vừa nói, nàng biết rõ Thẩm Viên nói quá, vợ chồng Thẩm Tín dù thương con đến thế nào cũng sẽ không xem trọng cái gia đình thân phận thấp kém kia của nàng. Thẩm Khâu cũng không phải kẻ háo sắc, việc này muốn thành công rất khó. Nhưng nếu để Thẩm Khâu tìm được một tiểu thư quyền quý, thế lực được nâng lên thì sao, nàng không muốn Thẩm Khâu tốt đẹp, đâu thể trơ mắt nhìn đôi cánh ấy càng bay càng cao. Nếu để hắn cưới cháu gái nhà mẹ đẻ của nàng, vừa có thể bòn rút Đại phòng, vừa có thể kéo chân Thẩm Khâu, như thế mới là tốt nhất.

Ma ma Trương vừa đấm lưng cho Thẩm lão phu nhân vừa nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, lão nô cảm thấy lời của Nhị thiếu gia có vài phần đạo lý.” Dừng một chút, nàng mới nói: “Ngài nghĩ xem, nếu Đại thiếu gia cùng biểu tiểu thư thành thân, biểu tiểu thư là người của lão phu nhân, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.” Nàng thấp giọng nói: “Nếu việc này thành công, ngày sau tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, bạc của biểu tiểu thư còn không phải là bạc của ngài hay sao?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thẩm lão phu nhân liền sáng lên, không sai, nếu Thẩm Khâu và cháu gái nàng thành thân, cháu gái tất nhiên là người của nàng, có thể dùng làm công cụ dụ dỗ Thẩm Khâu, từ đó dụ dỗ cả Đại phòng.

Ma ma Trương tiếp tục nói: “Nếu biểu thiếu gia và Ngũ tiểu thư thành thân luôn thì càng tốt, toàn bộ tài sản của Đại phòng sau này đều là của lão phu nhân.”

Những lời này chính là tiếng lòng của Thẩm lão phu nhân, vừa đoạt tài sản, vừa có thể làm cho Đại phòng rối loạn chính là tâm nguyện của nàng. Nhưng nghĩ một chút, nàng lại lo lắng: “Nói thì dễ, làm mới khó, cháu trai cháu gái của ta nhà nghèo cửa nhỏ, Thẩm Khâu và Thẩm Diệu dạng người gì mà chưa từng gặp qua, sao có thể để ý bọn họ?”

“Lão phu nhân của ta ơi!” Ma ma Trương nở nụ cười: “Đây bất quá chỉ là chút chuyện phòng the, có gì phức tạp đâu, chỉ cần động tay động chân một chút, không chuyện gì là không thể, ngài đã quên những thủ đoạn trước đây của mình rồi sao.”

Những lời dẫn dắt của ma ma Trương làm Thẩm lão phu nhân mơ màng suy nghĩ, một lát sau, nàng cười rộ lên, chắc là muốn thể hiện chút vẻ quyến rũ, nhưng bởi vì tuổi đã cao, không bộc lộ ra được mà chỉ làm người ta cảm thấy quỷ dị, hết sức xấu xí, nàng nói: “Ngươi nói đúng, chuyện nam nữ cuối cùng chỉ cũng có vậy mà thôi.” Nói xong lời này, nàng nhìn ma ma Trương ánh mắt đầy thâm ý, nàng gọi: “Người đâu, mang đồ trang sức trong hòm đến đây cho ta, hai đưa cháu này của ta khó khăn lắm mới đến được, ta cần phải tìm chút quà gặp mặt.”

Ngoài phòng, Thẩm Viên nghe tiếng cười bay ra từ Vinh Cảnh đường, trong mắt lóe lên tia cười lạnh, chậm rãi rời khỏi.

...

Tại Tây viện, Thẩm Diệu cầm mười tấm ngân phiếu giao cho Mạc Kình.

“Ngươi đến Bảo Hương lâu, tìm một cô nương tên Lưu Huỳnh, ta đã hỏi thăm, giá của nàng là một trăm lượng bạc một đêm, ngươi cầm bạc cứ cách ba ngày đến đó ngồi với nàng một đêm, không cần làm gì cả.”

Mạc Kình nghe đến ba chữ “Bảo Hương lâu” gương mặt đã tái xanh, đến khi Thẩm Diệu nói muốn hắn đi tìm Lưu Huỳnh cô nương thì đổi từ xanh sang hồng, hắn chậm chạp không cầm mấy tấm ngân phiếu, nhìn Thẩm Diệu nói: “Tiểu… tiểu thư, ngươi đang đùa với thuộc hạ phải không?”

“Ngươi từng thấy ta vui đùa với người khác chưa?” Gương mặt Thẩm Diệu nghiêm túc ngay ngắn, Mạc Kình nhớ lại, từ lúc hắn gặp Thẩm Diệu đến bây giờ, Thẩm Diệu lúc nào cũng đoan trang nề nếp, đúng là chưa từng vui đùa trêu chọc người khác.

Nhưng mà... Nàng muốn hắn đi thanh lâu, việc này thật thái quá. Mạc Kình lắc đầu, đỏ mặt hự hự nói: “Tiểu thư, chuyện này... Thuộc hạ... Vì sao lại muốn thuộc hạ đi… đi Bảo Hương lâu?”

Thẩm Diệu nhìn nhìn hắn, hơi bất ngờ, kiếp trước hắn theo bên cạnh nàng lâu như vậy, nàng chưa từng thấy hắn gần gũi một cô gái nào, hắn làm đồng tử nhiều năm như vậy, nàng cứ nghĩ vì quy giới hoàng cung nghiêm khắc, không nghĩ tính tình hắn lại như thế này, nhắc tới con gái thì trở nên ấp a ấp úng, nhìn không giống một thống lĩnh thị vệ chút nào.

Nàng nói: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nếu Lưu Huỳnh cô nương có hỏi, ngươi cũng không cần trả lời. Tóm lại ngươi chỉ cần giả câm giả điếc là được rồi.”

Mạc Kình ngớ người.

Thẩm Diệu thấy vẻ mặt không tình nguyện của hắn, lạnh lùng nói: “Ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe?”

“Thuộc hạ không dám!” Mạc Kình vội vàng nói. Vừa nói xong hắn cảm thấy uể oải, hắn đường đường là nam nhi thân cao tám thước, dưới trướng Thẩm Khâu có rất ít người đấu được với hắn, tại sao Thẩm Diệu vừa hô lớn hắn lại thấy kích động như vậy, trên lý thuyết hắn là thuộc hạ Thẩm Khâu, chỉ đi theo bảo vệ an toàn cho Thẩm Diệu, nhưng hắn đối với Thẩm Khâu cũng chưa nhất nhất vâng lời như thế, chẳng lẽ hắn đi theo Thẩm Diệu lâu ngày nên nô tính đã tăng lên rồi?

Hắn đang rối ren thì tiếp tục nghe thanh âm của Thẩm Diệu: “Ta nghe nói Lưu Huỳnh cô nương sắc đẹp nghiêng thành, lại rất có thủ đoạn mê hoặc đàn ông, kẻ quỳ gối dưới váy của nàng vô số, tuy là nữ tử lầu xanh, nhưng cũng thuộc hàng nhất đẳng tại Bảo Hương lâu, là cô nương rất được hoan nghênh. Ta chọn ngươi, vì biết ngươi là chính nhân quân tử, ý chí kiên định, ta bảo ngươi đến đó ngồi một đêm thì chỉ được ngồi cả đêm, không được thừa cơ làm chuyện ong bướm, nếu trái lời ngươi cũng không cần ở lại quân đội Thẩm gia.”

Sắc mặt Mạc Kình liên tục chuyển màu xanh hồng, trước giờ hắn chưa từng quẩn bách như vậy. Thẩm Diệu nói năng rõ ràng, rành mạch, không hề ngại ngùng, lại còn quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, thậm chí ánh mắt nàng còn dừng một chút ở điểm nào đó, nếu nàng không phải chủ nhân, có lẽ hắn đã nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Không biết hoàn cảnh nào đã nuôi Thẩm Diệu thành tính tình như vậy, không hề có sự e thẹn của nữ tử làm Mạc Kình khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy mình như miếng thịt heo trên thớt, đợi người mổ xẻ.

Thẩm Diệu nhìn Mạc Kình nghẹn lời, mới buông tha hắn, phất tay nói: “Được rồi, ngươi đi đi. Nhớ kỹ lời của ta.”

Mạc Kình nhanh như chớp chạy đi. Kinh Trập vừa ra ngoài về, thấy thế liền nói: “Mạc thị vệ làm sao vậy? Nhìn mặt như ăn mướp đắng ấy, đã xảy ra chuyện sao?” Mạc Kình trước nay làm việc gì cũng trấn định tự nhiên, đây là lần đầu thấy hắn chật vật như vậy.

“Không có gì, hắn thẹn thùng thôi.” Thẩm Diệu nói: “Chuyện ta bảo ngươi hỏi thăm thế nào rồi?”

Kinh Trập còn đang thắc mắc Mạc Kình thẹn thùng chuyện gì, nghe Thẩm Diệu hỏi liền đáp: “Đã hỏi được rồi ạ, biểu thiếu gia và biểu tiểu thư nhà mẹ đẻ lão phu nhân hai ngày nữa sẽ đến.”

“Thật không?” Thẩm Diệu cười nhẹ: “Biểu tiểu thư kia, khuê danh gọi là Kinh Sở Sở à?”

“Làm sao tiểu thư biết?” Kinh Trập kinh ngạc.

Thẩm Diệu cúi đầu không nói, trong mắt hiện ra sát ý. Nàng tất nhiên là biết, vì kiếp trước người này chính là… đại tẩu của nàng.

...

Hai ngày sau, trời trong, Thẩm Diệu dậy sớm ra sân xem Thẩm Tín và Thẩm Khâu đấu kiếm, thời tiết rất lạnh nhưng hai người đánh đến mồ hôi đầm đìa, binh lính xung quanh đều trầm trồ khen ngợi, đúng lúc mọi người đang hứng trí thì thấy nha hoàn Hỉ nhi bên cạnh lão phu nhân chạy tới, nói rằng Thẩm lão phu nhân mời mọi người đến Vinh Cảnh đường, có biểu thiếu gia và biểu tiểu thư đến chơi.

Thẩm Khâu gãi đầu, ngạc nhiên nói: “Biểu thiếu gia, biểu tiểu thư nào, sao ta không biết.”

La Tuyết Nhạn rất nhanh hiểu được: “Chắc là người nhà mẹ đẻ lão thái thái, trước giờ chưa từng nghe, không hiểu sao đột nhiên lại đến.”

Thẩm Tín không phản ứng, Thẩm lão phu nhân là kế mẫu, nhưng xuất thân của nàng quá thấp kém, nhiều năm như vậy, không có chút tin tức nào từ nhà mẹ đẻ của nàng, chỉ biết quê nàng ở Tô Châu. Nhưng mà người ta ngàn dặm đến Định kinh, lão phu nhân mời mọi người đến chắc cũng chỉ là làm cho có lệ.

Thẩm Khâu buông kiếm, cùng Thẩm Tín trở về thay đổi quần áo, vừa trở lại đã thấy Thẩm Diệu đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lẽo. Hắn bước tới hỏi: “Sao bỗng nhiên muội muội lại không vui? Mới vừa rồi vẫn còn rất tốt mà.”

Thẩm Diệu định thần, liếc nhìn Thẩm Khâu, cười nói: “Chẳng sao cả.”

Mọi người đến Vinh Cảnh đường, xa xa ngoài cửa đã nghe được tiếng cười của Thẩm lão phu nhân. Từ sau khi Thẩm Thanh gặp chuyện Thẩm lão phu nhân suốt ngày lạnh mặt, chưa từng vui vẻ như vậy, vợ chồng Thẩm Tín đều kinh ngạc, tất cả bước vào phòng, thấy Nhị phòng, Tam phòng đã đến đủ, đứng trước mặt Thẩm lão phu nhân là hai người một nam một nữ, Thẩm lão phu nhân thấy bọn họ vào thì giới thiệu: “Đây là một nhà Đại bá phụ.” Rồi quay sang Thẩm Tín nói: “Đây là cháu trai, cháu gái của anh trai ta, nam gọi là Quan Sinh, nữ là Sở Sở.”

Kinh Quan Sinh, Kinh Sở Sở nghe xong, vội vàng xoay người thi lễ với mấy người Thẩm Tín.

Thẩm Diệu đứng bất động, ánh mắt bình tĩnh đánh giá hai người.

Kinh Quan Sinh năm nay mười tám tuổi, Kinh Sở Sở mười sáu, đều là độ tuổi đẹp nhất của đời người. Kinh Quan Sinh gương mặt bình thường, người hơi béo, nhưng có hơi hướm người tri thức, mặc một thân áo nâu dài, vừa sạch sẽ lại khéo léo, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ gian thương nên phá sạch hình tượng văn nhân của hắn.

Kinh Sở Sở thì rất đẹp, là một cô gái nhỏ nhắn, dung mạo như họa, có lẽ nữ tử nhà mẹ đẻ Thẩm lão phu nhân đều xinh đẹp, Kinh Sở Sở có nét giống Thẩm lão phu nhân, nhưng so với Thẩm lão phu nhân thì không quyến rũ bằng, nàng mặc váy màu hạt lựu, áo khoát trắng thuần thêu hoa sen tịnh đế, có vẻ ngại ngùng nhút nhát, cúi nhìn mặt đất không dám ngước lên.

Lúc cùng thi lễ với nhau, Thẩm Diệu cười nói: “Biểu tỷ sao cứ nhìn xuống đất thế? Dưới đất không có bóng dáng của ta đâu.”

Kinh Sở Sở ngẩn ra, ngước lên nhìn nàng, quẩn bách không biết làm sao, lại nhìn nhìn Thẩm lão phu nhân. Thẩm lão phu nhân nhíu mày nói: “Ngũ nha đầu ngươi khách khí chút đi, Sở Sở vừa tới nên sợ người lạ.”

Thẩm lão phu nhân bênh vực người nhà mẹ đẻ không hề che đậy, làm sắc mặt mấy người Thẩm Tín biến đổi, bọn họ không muốn vì một người không thân không thích mà ủy khuất Thẩm Diệu, nên thái độ đối với Kinh Sở Sở lập tức trở nên lạnh nhạt.

Thẩm lão phu nhân vẫn hồn nhiên không thấy, chỉ có Thẩm Viên nhíu mày, liếc nhìn Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu cười tủm tỉm nói: “Sợ người lạ a, không sao, ở lại lâu sẽ không còn sợ nữa, từ từ sẽ thành thục hơn.”

Ngôn ngữ của nàng quan tâm nhưng giọng điệu lại không được thân thiện, Kinh Sở Sở nhìn Thẩm Diệu cười bẽn lẽn, rồi cuối đầu xoay xoay chiếc khăn trong tay, ngại ngùng đỏ mặt. Kinh Quan Sinh thì cười tao nhã nhìn Thẩm Diệu.

Ánh mắt Thẩm Diệu nhìn chằm chằm Kinh Sở Sở, nàng ta luôn như vậy, ngại ngùng xấu hổ, nhút nhát cuối đầu, không hề có ác tâm, dường như bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp nàng. Vì thế khi xảy ra chuyện, mọi người mới có thể nhục mạ Thẩm Khâu không bằng cầm thú. Ai có thể ngờ, cô gái trong trắng thuần khiết như vậy, cuối cùng lại cắm sừng trên đầu Thẩm Khâu, đẩy Thẩm Khâu vào đại lao vì tội ngộ sát gian phu. Từ khi nàng gả vào Đại phòng, Thẩm Khâu thường xuyên phạm lỗi quân vụ, sau đó còn té gãy chân, những chuyện này chắc chắn có liên quan đến Kinh Sở Sở. Cuối cùng Thẩm Khâu bị chết đuối, còn Kinh Sở Sở thì ôm bạc của Đại phòng chạy trốn mất dạng.

Đúng là độc phụ, Thẩm Diệu cảm thấy người đứng trước mặt, dáng vẻ ngoan ngoãn như thỏ con kia so với rắn rết còn độc ác hơn. Tuy rằng Thẩm Khâu không thích Sở Sở, nhưng sau khi cưới nàng vẫn thành tâm đối đãi, với tính tình Thẩm Khâu, hắn sẽ không để vợ mình chịu ủy khuất.

Nhưng Kinh Sở Sở chỉ là một con bạch nhãn lang không hơn không kém.

Thẩm Diệu cứ nhìn chằm chằm Kinh Sở Sở, dù là người vô tâm vô phế như Thẩm Khâu cũng nhận ra có điểm khác lạ, hắn nghi hoặc hỏi: “Muội muội, ngươi làm sao thế?”

Kinh Quan Sinh cũng nói: “Ngũ biểu muội sao cứ nhìn Sở Sở vậy?”

Kinh Sở Sở lui về phía sau từng bước, khẩn trương núp sau lưng Kinh Quan Sinh, dáng vẻ sợ hãi. Thẩm Diệu mỉm cười: “Biểu tỷ thật sự rất thật đẹp, làm ta nhìn không rời mắt được.”

Thẩm Nguyệt cắn môi, Thẩm Diệu gần đây trổ mã, khí chất khác hẳn, đã đoạt đi không ít nổi bật của nàng, giờ có thêm Kinh Sở Sở, trong lòng nàng rất khó chịu.

Kinh Sở Sở đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Muội muội mới là người đẹp.”

Thẩm Diệu cười, từ chối cho ý kiến.

Thẩm lão phu nhân ho nhẹ, nói: “Quan Sinh và Sở Sở đã tới thì là khách của chúng ta, Đại ca nhi, Ngũ nha đầu, các ngươi hãy thường xuyên mang bọn họ đi dạo xung quanh cho biết.”

Cháu ruột của nàng còn có Thẩm Viên và Thẩm Nguyệt, xa hơn chút vẫn còn Thẩm Đông Lăng, Thẩm phủ cũng không phải chỉ có Thẩm Khâu và Thẩm Diệu là cháu, vậy mà Thẩm lão phu nhân cố tình dặn dò bọn họ. Thẩm Diệu khóe môi câu lên, nhìn thoáng qua Kinh Sở Sở đang cúi đầu e lệ, ôn hòa nói: “Ta sẽ chăm sóc biểu tỷ thật tốt.”

Dung nhan nàng vốn thanh tú, trong một phòng đầy nữ quyến, khí chất của nàng bình tĩnh đạm mạc vượt lên trên hết thảy, vừa rồi nàng chậm rãi tươi cười, hiện ra khí thế không nói nên lời, Kinh Sở Sở không nhìn nên không thấy, riêng Kinh Quan Sinh nhìn đến ngây ngốc.

Thấy Thẩm Diệu vâng lời như thế, Thẩm lão phu nhân cực kỳ hài lòng. Cười nói: “Được rồi, các người đều lui xuống đi, ta có chút chuyện nói muốn cùng nha đầu Sở Sở, nhiều năm như vậy ta cũng muốn biết ở quê nhà hiện giờ thế nào.” Vẻ từ ái của Thẩm lão phu nhân khi nhìn Sở Sở làm Trần Nhược Thu mơ hồ đoán ra chuyện gì đó, nhưng nàng vẫn cung kính đáp lời rồi theo mọi người rời khỏi Vinh Cảnh đường.

Ngoài cửa Vinh Cảnh đường, Kinh Quan Sinh bắt chuyện với Thẩm Diệu: “Ngũ biểu muội bình thường ở nhà thích làm gì?”

Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn đi trước, không nghe thấy lời này, chỉ có Thẩm Khâu vừa nghe vậy liền cảnh giác đi đến bên cạnh Thẩm Diệu, không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm Kinh Quan Sinh.

Thẩm Diệu mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ đọc sách mà thôi.”

“Thật khéo, ta ở nhà cũng thích đọc sách.” Kinh Quan Sinh cười nói: “Có thể cùng biểu muội trao đổi một chút rồi.”

Thẩm Diệu liếc hắn một cái, ánh mắt khinh thường ngay cả Thẩm Khâu cũng nhận ra, cảm thấy ngạc nhiên vì sao Thẩm Diệu lại ác cảm với một người ngay lần đầu gặp mặt, Thẩm Diệu nói: “Thôi đi, ta nghĩ quý phủ của biểu ca cũng không có nhiều sách, trao đổi với ta ư… Để ta về phòng, bảo nha hoàn đưa đến cho ngươi mấy quyển là được rồi, đều là bản đơn lẻ chưa từng được sao chép đâu.”

Lời nói không hề che giấu sự ghét bỏ đối với xuất thân hàn vi của hắn, sắc mặt Kinh Quan Sinh lập tức cứng ngắc.

Trong Vinh Cảnh đường, Thẩm lão phu nhân kéo tay Kinh Sở Sở hiền lành nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã trổ mã xinh đẹp thế này, đã làm mai chưa?”

Kinh Sở Sở nhỏ giọng nói: “Hồi lão phu nhân, còn chưa ạ.”

“Chưa từng a,” Thẩm lão phu nhân tươi cười càng sâu: “Tướng mạo tâm tính ngươi như vậy, nếu có thể làm cháu dâu của ta thì tốt rồi.”

Kinh Sở Sở cúi đầu, mặt càng đỏ hơn, tay cũng dần dần nắm chặt. Kinh gia chỉ là gia đình tiểu thương nhỏ, nghe nói ông nội có người muội muội phát đạt ở Định kinh, nên để hai đứa cháu trai cháu gái đến đây, mong có thể được đối phương dẫn dắt. Từ lúc bước vào Thẩm phủ, Kinh Sở Sở bị sự phú quý ở đây làm cho mờ mắt, nếu có thể gả vào đây cả đời nàng không cần lo ăn mặc, an nhàn làm phu nhân nhà giàu, sao nàng có thể không muốn, nhưng nàng không dám bộc lộ ra mặt.

Thẩm lão phu nhân vỗ về tay nàng, cười nói: “Tuổi của ngươi, cùng Đại ca nhi Thẩm Khâu rất là xứng đôi. Khâu nhi của chúng ta hiện tại đã là phó tướng, rất giỏi a, còn chưa có đối tượng hôn phối đâu.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, còn khoảng 2k tờ A4 nữa thôi, cố lên, ai cha ai cha…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.