Tướng Môn Độc Hậu

Chương 91: Chương 91: NGHI KỴ




Một ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay lúc Thẩm Diệu lại đến hiệu cầm đồ Phong Tiên thì huynh đệ Trần gia đã chờ đợi từ lâu.

So với ba ngày trước, hai người bọn họ thay đổi thật nhiều. Nhất là Trần Nhạc Sơn, không còn cảm giác hào sảng vững chãi như núi nữa, thay vào đó là vẻ lo lắng hằn sâu. Thẩm Diệu quét mắt nhìn huynh đệ bọn họ, đoán chắc họ đã hỏi thăm được tin tức muội muội Trần gia, thậm chí có thể đã nhìn thấy tận mắt. Chính mắt thấy người thân rơi vào thảm cảnh như vậy, đối với người trong giang hồ, là một kích thích rất lớn, bằng không tại sao kiếp trước Trần gia lại không màng hậu quả mà tiến hành ám sát Dự thân vương.

“Thẩm tiểu thư,” Trần Nhạc Hải mở lời: “Mấy ngày trước, ngươi nói có cách để hoàng thất không truy xét đến Trần gia, không biết có thể cho huynh đệ bọn ta biết là cách gì hay không?”

Quý Vũ Thư cố ý không nhìn Thẩm Diệu mà nhìn chén trà của mình, chăm chú giống như từ trong chén sẽ nở ra một đóa hoa.

Thẩm Diệu thở dài một tiếng: “Ta tất nhiên có biện pháp, nhưng ngươi cũng biết, làm như vậy đúng là phiêu lưu thật lớn, đứng trên một góc độ mà nói, nếu ta nhúng tay vào, Thẩm gia cùng Trần gia coi như cột chung một chỗ, nếu có gì bất trắc, Thẩm gia cũng sẽ gặp tai ương.”

Trần Nhạc Sơn ngại ngùng nói: “Ta biết việc này thiệt thòi cho tiểu thư, cho nên…nếu tiểu thư ra tay tương trợ, chúng ta nguyện ý phân một nửa gia nghiệp của Trần gia cho Thẩm gia.”

Lời này vừa nói ra, Quý Vũ Thư nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trần Nhạc Sơn một cái.

Có thể nói Trần gia chính là thủ phủ của Giang Nam, Giang Nam là vùng đất giàu có, sầm uất, xinh đẹp, nói rằng bạc của Trần gia nhiều hơn quốc khố cũng không phải nói ngoa, nay Trần gia chủ động phân ra một nửa gia nghiệp, đối với Thẩm gia mà nói, đúng là như hổ thêm cánh.

Thẩm Diệu nghe vậy, nhìn gương mặt khẩn cầu của Trần Nhạc Sơn nàng cũng hoảng hốt. Tỷ muội Trần gia gặp nạn, vì báo thù, Trần gia nguyện ý trả một cái giá đắc như vậy, họ biết rõ dù nàng ra tay tương trợ, cũng không thể nắm chắc mười phần. Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, họ vẫn chấp nhận trả hậu lễ, điều này có thể nói lên địa vị của tỷ muội Trần gia trong lòng người nhà. Kiếp trước khi nàng tứ cố vô thân, phải vào lao ngục, nếu lúc đó Thẩm gia còn tồn tại, phải chăng cha mẹ cùng huynh trưởng của nàng, cũng sẽ giống như những người này, không tiếc tất cả mà tìm cách cứu nàng.

“Thẩm tiểu thư?” Thấy Thẩm Diệu suy nghĩ đến xuất thần, Trần Nhạc Sơn nhắc nhở.

Thẩm Diệu phục hồi tinh thần, mỉm cười nói: “Một nửa gia nghiệp ta không cần, việc này ta sẽ làm, ta làm không phải vì tài sản của các ngươi, mà vì muốn kết giao, ngày sau nếu ta cần đến các ngươi, mong rằng các ngươi sẽ giống như ta hôm nay, sẵn sàng ra tay tương trợ. Bên cạnh đó, ta cùng Dự thân vương cũng có thù, không diệt Dự thân vương, chắc chắn sẽ có một ngày Thẩm gia gặp phiền toái.” Nàng nhìn Trần Nhạc Sơn: “Chúng ta hiện thời, cùng hội cùng thuyền.”

Trần Nhạc Sơn nhìn Thẩm Diệu trước mặt, ánh mắt nàng trong suốt, giọng điệu chân thành, mỗi câu nàng nói đều mang theo khí phách, nói được làm được. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến giờ, biểu hiện của nàng không giống một thiếu nữ mới lớn. Trần Nhạc Sơn không khỏi nghĩ thầm, nếu tỷ muội Trần gia cũng có khí phách và thủ đoạn thế này, chắc chắn tỷ muội bọn họ không đến nỗi thê thảm như hiện tại.

Nghĩ đến tỷ muội Trần gia, tâm tình Trần Nhạc Sơn lại trầm xuống, hỏi “Biện pháp của Thẩm tiểu thư là gì?”

“Chuyện hoàng thất, tạm thời ngươi không cần hỏi đến, một thời gian nữa tự dưng ngươi sẽ biết. Mặt khác, nếu các ngươi muốn động thủ, tốt nhất là trong tháng này, thời điểm đó phủ Dự thân vương sẽ cử hành hôn lễ đón đường tỷ ta qua cửa, ngày thứ hai sau khi thành thân, canh phòng chắc chắn sẽ lơi lỏng, nếu các ngươi chọn xuống tay vào sáng sớm, khả năng thành công sẽ cao hơn.”

“Ngươi...” Trần Nhạc Sơn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn lắc lắc đầu: “Trong tháng này… thời điểm gấp gáp như vậy, hoàng thất bên kia ngươi có thể bảo đảm hay không?”

Thẩm Diệu cười như không cười liếc nhìn Quý Vũ Thư đang uống trà: “Chuyện này ngươi đừng lo lắng. Việc cấp bách các ngươi cần làm, chính là triệu tập nhân mã,” Dừng một chút, nàng mới tiếp tục mở miệng: “Phủ Dự thân vương không nhỏ, trước đó các ngươi nên thăm dò cẩn thận, lúc xuống tay, cứu được muội muội, trừ đường tỷ của ta, các ngươi cần phải nhớ rõ một điều ‘diệt cỏ tận gốc’.”

“Yên tâm, huynh đệ chúng ta đã hiểu.” Trần Nhạc Hải nói.

“Không biết giang hồ các ngươi nói diệt môn ý nghĩa là thế nào, riêng ta thì nghĩ, ‘diệt cỏ tận gốc’ chính là mặc kệ nam nữ già trẻ, hạ nhân cơ thiếp, toàn bộ đều phải chết. Phủ Dự thân vương, phải hoàn toàn trở thành một nấm mồ.”

Trần Nhạc Sơn cùng Trần Nhạc Hải đều sửng sốt, Trần Nhạc Hải nhíu nhíu mày: “Hạ nhân cơ thiếp cũng giết sao? Những cơ thiếp này phần lớn đều do Dự thân vương bắt về, bọn họ cũng là những kẻ đáng thương.”

Thẩm Diệu cười lạnh: “Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, nếu Trần công tử nỗi lòng từ bi, chắc chắn sẽ hại chết Trần gia, Thẩm gia của ta cũng sẽ bị liên lụy.”

Giọng nói của nàng mang theo hơi thở lạnh lẽo, một lát sau, Trần Nhạc Sơn gật đầu: “Chúng ta sẽ không lưu lại người sống làm liên lụy tiểu thư.”

“Rất tốt.” Thẩm Diệu nói: “Vậy ta chúc nhị vị báo được đại thù, huyết tẩy vương phủ.”

Huynh đệ Trần gia bàn bạc xong xuôi, đứng dậy cáo từ. Đợi bọn hắn đi rồi, Quý Vũ Thư nói: “Thẩm tiểu thư, tuổi ngươi còn nhỏ, sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy, ta thấy huynh đệ Trần gia cũng là người có kiến thức, vậy mà vẫn từng bước đi theo con đường mà ngươi đã vạch sẵn. Thẩm tiểu thư, một cô gái thông minh xinh đẹp như ngươi, lần đầu tiên ta được gặp trong đời, không biết sau này có cơ hội được cùng ngươi ngày xuân đạp thanh, ngày hạ ngồi thuyền thưởng ngoạn, ngày thu…” Lời nói ban đầu nghe rất hay, càng về sau lại càng kỳ cục, giống hệt một tên vô lại háo sắc đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng.

“Quý chưởng quỹ,” Thẩm Diệu hỏi: “Ngươi chỉ muốn nói với ta những lời này thôi sao?”

“Khụ,” Quý Vũ Thư hắng giọng: “Thật ra, ta chỉ muốn nói với Thẩm tiểu thư, tin tức đã tạo xong, cũng đã truyền vào cung, chắc chắn không bao lâu sẽ đạt được kết quả như tiểu thư mong muốn.”

Trong lòng Thẩm Diệu có chút kinh hãi, tuy nàng biết hiệu cầm đồ Phong Tiên có bản lĩnh, nhưng cũng không biết động tác của bọn họ có thể nhanh như vậy, hẳn là trong cung cũng có tay trong, nếu không muốn truyền một tin tức như vậy vào cung cũng không phải chuyện dễ. Hiệu cầm đồ Phong Tiên đúng là một hồ nước sâu. Nàng không che giấu việc thỏa thuận cùng huynh đệ Trần gia, bởi nàng biết rõ căn bản không giấu được bọn họ.

“Làm phiền Quý chưởng quỹ.” Thẩm Diệu nói: “Sau khi sự việc thành công, những gì ta đã hứa, ta sẽ giữ lời.”

Quý Vũ Thư trầm mặc một lúc, nghiêm túc hỏi: “Thẩm tiểu thư, tại hạ có một chuyện muốn hỏi.”

“Mời nói.”

“Thẩm tiểu thư đem nhân mạch của Thẩm gia ra làm giao dịch, không sợ một ngày kia, ta muốn Thẩm gia làm việc gì đó nguy hiểm, đẩy Thẩm gia vào nơi đầu sóng ngọn gió hay sao? Vụ mua bán này có thể không có lời đâu.” Nói xong câu đó, Quý Vũ Thư nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, chú ý vẻ mặt của nàng.

Thẩm Diệu không hề nháy mắt, thản nhiên nói: “Để tâm lo được lo mất chuyện sau này, chi bằng tìm cách giải quyết chuyện trước mắt. Nếu thật sự có một ngày như vậy, đó cũng là vận mệnh của Thẩm gia.”

Quý Vũ Thư hoang mang hỏi: “Tiểu thư nói thật sao?”

“Là giả.” Trong mật thất, Tạ Cảnh Hành nghe xong, lười biếng nói.

“Cũng chỉ có thằng ngốc Vũ Thư mới tin lời nàng.” Cao Dương nói: “Kỷ xảo gạt người của nha đầu kia đã luyện đến đỉnh cao rồi, Vũ Thư không phải là đối thủ của nàng.”

“Không cần lo lắng.” Tạ Cảnh Hành chậm rì rì nói: “Đã ngồi lên thuyền của ta, muốn xuống cũng không phải đơn giản như vậy.”

Thẩm Diệu đứng dậy từ giã Quý Vũ Thư, đột nhiên Quý Vũ Thư nói: “Đúng rồi, Thẩm tiểu thư, lúc trước ngươi muốn ta hỏi thăm tin tức của Lưu Huỳnh cô nương, đến nay vẫn chưa có kết quả. Nếu tiểu thư không nóng lòng, có thể đợi thêm một thời gian hay không?”

Thẩm Diệu nói: “Không vội, Quý chưởng quỹ chậm rãi tìm đi, ta cũng chậm rãi chờ.”

Đợi nàng đi rồi, Quý Vũ Thư mới lắc lắc đầu, bước vào phía trong vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật là khó hiểu, cùng là nữ tử nhưng so với Thược Dược cô nương khác xa. Ít nhất chỉ cần đưa chút ít trân châu thì Thược Dược sẽ vui vẻ, còn nàng…tặng nàng đầu lâu liệu nàng có vui vẻ không nhỉ?” Nói tới đây hắn bỗng rùng mình, vội vàng rời khỏi.

...

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Tấu chương trên bàn đã xếp thành chồng, Văn Huệ đế ngồi trước bàn, sổ con mở ra trước mặt, nhưng hắn cũng không thèm liếc nhìn một cái. Hắn đã sắp sáu mươi, tuy rằng tinh thần còn rất tốt, nhưng mái tóc cũng đã hoa râm. Vòng tròn luân hồi, không tha bất cứ một ai, hắn cũng từng trãi qua thời niên thiếu khí phách, mạnh mẽ kiêu ngạo, nay mặc dù chí lớn vẫn còn, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như nhìn một con hổ dần dần già đi.

Rồi một ngày kia sẽ có một con hổ mới kế thừa vị trí của hắn.

Sắc mặt Văn Huệ đế âm trầm, tuổi hắn càng cao, hắn càng trở nên gầy yếu, làn da nhăn nheo dán lên xương cốt, hiện ra một loại trạng thái lão hóa quỷ dị. Hắn mở miệng, giọng khàn khàn, lộ ra tức giận ngập trời.

“Lão thập nhất thật sự đã giết một thị vệ giống thích khách trước đây như đúc sao?”

Hai người áo đen trước mặt hắn lập tức nói: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy, đã bắt được thân tín của Thân vương điện hạ, sau khi dùng hình tra tấn, hắn chính miệng thừa nhận, trước đó vài ngày Thân vương điện hạ đã xử tử một thị vệ che mặt.”

Văn Huệ nhắm mắt, giơ tay một cái, chiếc chặn giấy trên bàn rơi xuống đất nghe loảng xoảng. Một lát sau, hắn cười lạnh: “Lão thập nhất, trẫm xem thường ngươi rồi!”

Sống ở trong cung, từ phi tần, thần tử, thậm chí là Hoàng hậu, ai có được thông tin nhanh nhạy, thì cơ hội sống sót và nâng cao địa vị của người đó tốt hơn, ai có mạng lưới tin tức dày đặc, đáng tin cậy, sẽ chiếm được tiên cơ. Hoàng đế cũng không ngoại lệ, muốn an ổn ngồi trên long ỷ, nơi nơi đều phải có người của hắn.

Lúc đầu mật thám báo tin Dự thân vương xử tử một tên thị vệ giống thích khách trước đây như đúc hắn còn không tin. Tình cảm trong hoàng thất là một thứ xa xỉ, hắn ngồi lên hoàng vị, con đường hắn đi chính là giẫm lên thi thể huynh đệ mới có được ngày nay. Bảo toàn Dự thân vương, chính là vì hắn nhớ rõ cái đêm hắn bị hành thích, Dự thân vương lấy thân che chắn, máu tươi đầm đìa đem mạng hắn từ trước cửa quỷ môn quan kéo về.

Văn Huệ đế thường nghĩ, nhiều năm như vậy, hắn đối Dự thân vương tốt vô cùng, không chỉ vì nghĩ tình Dự thân vương đổi một chân cứu mạng hắn, lại ở bên cạnh hắn từ nhỏ. Từ lúc ngồi lên vương vị, tình cảm mà mọi người dành cho hắn không còn đơn giản, thuần túy nữa, dù là những người con ruột thịt của hắn, bề ngoài thân cận với hắn nhưng bụng lại đầy mưu kế. Sự tồn tại của Dự thân vương có thể nhắc nhỡ hắn, ít nhất trên đời này vẫn còn một người sẵn sàng vì hắn mà hy sinh tính mạng, hắn vẫn còn một người thân, hắn không đơn độc.

Nhưng hôm nay, niềm an ủi này lại trở thành một chuyện cười lớn. Thì ra mọi chuyện chỉ là một tuồng kịch, thậm chí Văn Huệ đế hoài nghi, Dự thân vương có thật là bị phế bỏ một chân hay không?

Cuối cùng Dự thân vương muốn làm gì? Mưu đồ soán vị? Trong sử sách không thiếu những người giấu tài, âm thầm nhẫn nhục chờ đợi thời cơ, một khi thành công sẽ tạo nên nghiệp lớn, Văn Huệ đế cảm thấy phẫn nộ, nhục nhã vì trước giờ bị che mắt.

Bị người mình tín nhiệm phản bội, không những không còn tín nhiệm, mà sẽ càng hoài nghi hơn nữa. Người hoàng thất vốn đã đa nghi, trước giờ hắn không nghi ngờ Dự thân vương, là vì Dự thân vương đối với hắn hết sức chân thành, nay biết được sự chân thành này chỉ là giả dối, hạt giống hoài nghi kia bỗng lớn lên trở thành đại thụ che mất ánh sáng lý trí, ai cũng không lay động được.

“Phái người canh chừng phủ Dự thân vương, trẫm muốn nhìn xem, hắn muốn chơi trò gì!”

Cao công công cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, dường như chưa nghe thấy chuyện gì. Nhưng trong lòng thở dài: Thời thế thay đổi, thời thế thay đổi a.

...

Ngày lại ngày trôi qua, Định kinh yên bình như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Sắp đến cuối năm, ai cũng vội vàng đặt mua đồ tết. Dù là gia đình nghèo khổ, cũng phát ra sự vui mừng.

Nhưng mà trong không khí như vậy, lại có người muốn vui cũng vui không nỗi.

Hoàng cung, Ngự hoa viên.

Ly vương và Tương vương đi dạo.

Phe Ly vương, vì Tương vương cùng Thành vương thế lực yếu hơn nên cúi đầu làm tay sai, thái độ đối với Ly vương hết sức cung kính. So với Thái tử làm việc trầm ổn, Chu vương, Tĩnh vương thủ đoạn mạnh mẽ, thì Ly vương lại theo hướng trung hòa, tài học của hắn không xuất chúng, mẫu phi cũng không chiếm được sủng ái, nhưng hắn là người nham hiểm, lại khéo đưa đẩy, từ trên xuống dưới, dù là triều thần hay huynh đệ, ai cũng cho hắn một phần mặt mũi.

“Lục ca, nghe nói mấy ngày này phụ hoàng đối Vương thúc rất lạnh nhạt.” Tương vương mở miệng nói.

“Ngươi cũng nghe rồi à.” Ly vương cười, thời điểm hắn cười rộ lên, khóe mắt có một nếp nhăn nhỏ, nhìn thật hiền lành. Thái độ của hắn khi nói chuyện cùng Tương vương rất tốt: “Phụ hoàng trước giờ luôn coi trọng Vương thúc, gần đây Vương thúc có chuyện muốn nhờ, vài lần tiến cung, phụ hoàng lại lấy cớ bận rộn không gặp, người sáng suốt đều nhận ra phụ hoàng cố tình.”

Trước giờ Văn Huệ đế đối với Dự thân vương hết lòng quan tâm giúp đỡ, trước đây có một sủng phi đắc tội Dự thân vương, nhà mẹ đẻ sủng phi kia rất có thế lực, nhưng Văn Huệ đế vẫn đày sủng phi kia vào lãnh cung. Còn cảnh cáo mọi người: “Thập nhất là tay chân của trẫm, bất kính với hắn, chính là bất kính với trẫm!” Cũng bởi Văn Huệ đế trước giờ đều thỏa mãn mọi yêu cầu của Dự thân vương, nay thái độ đột nhiên chuyển biến, nên mọi người mới chú ý.

“Vì sao lại như vậy chứ?” Tương vương nghi hoặc nói: “Vương thúc làm chuyện gì chọc giận phụ hoàng sao? Nhưng nhiều năm như vậy, dù Vương thúc làm gì phụ hoàng cũng chưa từng trách tội. Mấy ngày nay ta cũng không nghe xảy ra chuyện gì a.”

“Ngươi có biết Vương thúc tiến cung cầu phụ hoàng chuyện gì không?”

Tương vương lắc đầu.

“Thất đệ a,” Ly vương vỗ vỗ vai hắn, giống như một huynh trưởng ân cần dạy bảo đệ đệ chưa hiểu chuyện: “Sống trong cung, phải có tâm nhãn một chút. Ngươi thành thật như vậy phải làm sao đây, ta cũng không thể ở bên cạnh ngươi mọi lúc để quan tâm a.”

Tương vương thẹn thùng cười cười: “Ta đi theo lục ca, lục ca thông minh hơn ta, lục ca nói cái gì thì chính là cái đó.”

“Ta nghe nói Vương thúc tiến cung là vì chuyện của Thẩm gia.”

“Thẩm gia?” Tương vương như bừng tỉnh: “Chẳng lẽ vì chuyện Thẩm gia nên phụ hoàng mới tức giận với Vương thúc?” Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói: “Nhưng Vương thúc sắp cưới đích nữ Nhị phòng của Thẩm gia, không thể chỉ vì Nhị phòng nhỏ bé đó mà phụ hoàng lại tức giận đâu?”

Không ai hiểu Văn Huệ đế hơn mấy người con trai của hắn. Nếu Dự thân vương có yêu cầu gì quá đáng, mới có thể chọc giận Văn Huệ đế. Sinh hoạt trong hoàng thất lâu ngày, ai cũng hiểu được điểm mấu chốt của hoàng đế chính là thế lực. Thẩm Quý ở Nhị phòng Thẩm gia lại là quan văn, trong tay không có binh quyền, không thể ảnh hưởng đến thế cục, Văn Huệ đế sao có thể vì hắn mà tức giận với Dự thân vương chứ.

“Thì đó.” Ly vương ý tứ sâu xa nói: “Nhưng mà chuyện Vương thúc cầu xin, chính là muốn cưới đích nữ Đại phòng Thẩm gia, chính là Thẩm Diệu a.”

“Thì ra là thế.” Tương vương lúc này mới hiểu: “Thẩm Tín tay cầm binh quyền, Vương thúc lại muốn kết hôn với con gái hắn, phạm vào điều kiêng kỵ của phụ hoàng. Nhưng tại sao Vương thúc đột nhiên lại muốn cưới Thẩm Diệu? Lúc trước không phải muốn cưới Thẩm Thanh hay sao? Cho dù phụ hoàng dung túng Vương thúc, nhưng việc này mẫn cảm như vậy, chẳng lẽ Vương thúc hồ đồ đến nỗi không biết.”

“Ta cũng không hiểu.” Ly vương lắc đầu: “Mấy năm nay tuy Vương thúc thường làm việc tùy hứng, nhưng vẫn tuân thủ bổn phận, nhưng lần này, hắn hơi quá rồi...”

“Chắc chắn phụ hoàng sẽ không để Vương thúc thành thân với Thẩm Diệu đâu, nhưng nếu đã vậy, tại sao phụ hoàng không nói thẳng với Vương thúc, mà lại tránh mặt, ta thấy trong chuyện này có điều kỳ quái.”

“Có lẽ phụ hoàng đã hết kiên nhẫn.” Ly vương cười khổ: “Dù sao chuyện này cũng không liên quan chúng ta. Mấy ngày nay phụ hoàng không được vui, ngươi hãy hành xử cẩn thận, kẻo lại rước họa vào thân.”

“Lục ca nói phải.” Tương vương gật đầu.

Hai người đi rồi, sâu bên trong Ngự hoa viên có một người chậm rãi đi ra, chính là Định vương Phó Thu Nghi. Hắn đến đây tự nãy giờ, những gì hai người kia vừa nói hắn đều nghe được. Hắn nhìn về phía hai người rời đi, đăm chiêu lẩm bẩm: “Thẩm Diệu?”

...

Trên tòa lầu cao nhất của hiệu cầm đồ Phong Tiên, Quý Vũ Thư đưa thư tín trong tay cho Cao Dương xem, xem xong Cao Dương liền thảy vào lò than tiêu hủy.

“Sau khi tin tức truyền đi, Văn Huệ đế đã bắt đầu nghi ngờ lão cẩu, lão cẩu lúc này còn ung dung chưa biết hắn đã tự bê đá đập chân mình.” Quý Vũ Thư vui sướng khi người gặp họa.

Cao Dương lắc đầu: “Vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để chuyện gì phát sinh.”

“Ta biết.” Quý Vũ Thư sờ mũi: “Tạ Tam ca gần đây bận rộn lắm à? Sao lâu rồi không nhìn thấy hắn.”

“Hắn ngày nào chẳng có việc.” Cao Dương đột nhiên thở dài một tiếng: “Cũng không biết cứ tùy theo tính tình của hắn thế này, là đúng hay sai nữa.”

“Ta tin tưởng Tạ Tam ca.” Quý Vũ Thư nói: “Tạ Tam ca là người có tài, ngươi lo lắng cái gì, hắn bố trí cục diện lâu như vậy, cho dù không thành công, cũng có thể an toàn rút lui. Cao Dương, ngươi suốt ngày cứ lo lắng như một ông già ấy, ngươi nhìn Tạ Tam ca xem, cho dù trong lòng mang nặng nhiều vấn đề, nhưng cứ giải quyết từng chuyện một, đó mới là nam nhân a!”

Quý Vũ Thư là người hầu trung thành của Tạ Cảnh Hành, mỗi lời nói đều mang ý thán phục. Cao Dương liếc hắn: “Vuốt đuôi ngựa.”

“Ai nói vuốt đuôi ngựa là xấu, hơn nữa, muốn vuốt đuôi ngựa còn phải xem đối tượng là ai, có đáng giá để mình vuốt hay không a.” Hắn nhìn Cao Dương ghét bỏ nói: “Chẳng hạn như ngươi, có quỳ xuống cầu ta vuốt ta cũng không vuốt a.”

Cao Dương cười ôn hòa: “Thật không, vậy sau này ngươi có chuyện gì đừng có nhờ ta bốc thuốc, có quỳ xuống cầu ta, ta cũng không kê đơn cho ngươi.”

Quý Vũ Thư sửng sốt, lập tức chuyển đề tài: “Kỳ thật trước kia ta cảm thấy những công tử, tiểu thư trong Định kinh này đều là bình hoa di động a, nhìn thì đẹp chứ không có tài cán gì, chỉ có Tạ Tam ca là khác biệt, tài năng xuất chúng. Nhưng hiện giờ, trừ Tạ Tam ca, ta bội phục thêm một người khác, tại Định kinh, người này cũng có thể coi như anh hùng xuất thiếu niên.”

“Hả, còn có người khác làm ngươi bội phục ư, thật mới mẻ,” Cao Dương ôn hoà nói: “Là ai a, ai đã lọt vào mắt xanh của ngươi?”

“Chính là Thẩm Diệu tiểu thư của Thẩm gia a!” Quý Vũ Thư vỗ đùi: “Mẹ của ta ơi, ta chưa từng gặp được nữ tử nào lớn gan như nàng! Dám tính kế trên đầu hoàng thất a, hơn nữa, còn muốn tận diệt toàn bộ phủ Dự thân vương a.”

“Ngươi cảm thấy ngạc nhiên chỉ vì trước đây ngươi chưa gặp nàng ta đó thôi.” Cao Dương hừ lạnh một tiếng, lúc trước Thẩm Diệu còn dám phóng hỏa đốt cháy từ đường, đăt cược cả tính mạng của mình, khi đó Cao Dương còn cảm thấy Thẩm Diệu giống như một kẻ điên. Cao Dương trước giờ làm việc ổn thỏa, mọi sự đều tính trước rồi mới làm, thấy cách thức làm việc điên cuồng của Thẩm Diệu, lúc đầu hắn còn ôm suy nghĩ xem náo nhiệt, hắn cảm thấy với tính cách liều mạng như vậy, Thẩm Diệu không thể sống lâu, không nghĩ tới hắn chỉ vừa chớp mắt một cái, kẻ lỗ mãng kia đã trở mình thắng cuộc.

Đôi khi Cao Dương cảm thấy rất kỳ quái, những người như hắn, đều xem bản thân quý giá giống như những món đồ sứ tinh xảo, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không liều mạng, bởi bọn họ luôn cho rằng đối phương không đáng để liều mạng. Thẩm Diệu thì khác, nàng làm việc hết sức cực đoan, nàng xem bản thân như một tảng đá cứng rắn, những người cùng nàng đối nghịch lại trở thành đồ sứ, một khi va chạm, nàng chưa hề tổn thất thì người khác đã nát vụn rồi.

Không phải ai cũng có dũng khí xem mình như một tảng đá, cũng chính vì như thế, Cao Dương mới cảm thấy Thẩm Diệu là một người nguy hiểm. Đối với người có khả năng trở thành kẻ thù, ý của Cao Dương là bóp chết nàng trong khi nàng đang dần trưởng thành. Nhưng Cao Dương lại không thể đoán được trong lòng Tạ Cảnh Hành tính toán chuyện gì.

Tạ Cảnh Hành chắc chắn biết rõ những hành động của nha đầu kia, nếu Thẩm Diệu có khả năng thành trở ngại trong kế hoạch của bọn họ, giữ lại Thẩm Diệu, chắc chắc sẽ hư đại sự.

“Trước đây nàng còn làm chuyện kinh thiên hơn nữa à?” Quý Vũ Thư kinh ngạc nói, rồi lại lập tức gật đầu: “Cũng phải, con gái của Uy Vũ đại tướng quân, mạnh mẽ một chút cũng bình thường. Tuy nàng không luyện võ, cũng không được nuôi dưỡng bên cạnh Thẩm Tín, nhưng với tính tình này, chẳng ai dám khi dễ nàng.”

Thấy Cao Dương suy nghĩ đến xuất thần, Quý Vũ Thư đột nhiên nhớ tới một việc, tiếp tục nói: “Nói đi cũng phải nói lại, việc lần này tuy rằng chúng ta là người tạo tin tức, nhưng mọi chuyện đều bắt nguồn từ kế hoạch của Thẩm Diệu. Bây giờ ngẫm lại, nàng ta đúng là đáng sợ. Dự thân vương không biết khùng điên cái gì, tự nhiên nói với Văn Huệ đế muốn cưới Thẩm Diệu, hắn biết rõ Thẩm Tín tay cầm binh quyền, ai cưới Thẩm Diệu tức là có khả năng tranh đoạt đế vị, nhưng hắn vẫn phạm sai lầm như vậy. Đúng lúc, Văn Huệ đế đang hoài nghi hắn, giờ thì hay rồi, hắn ta tự đổ dầu vào lửa, bây giờ hắn mà chết đi, có lẽ Văn Huệ đế càng thêm vui mừng a. Đúng là cơ hội tốt để Trần gia ra tay, kế hoạch của Thẩm Diệu tuy mạo hiểm, nhưng cuối cùng không một chút sai lầm a.”

“Bởi vì trong kế hoạch của nàng chưa từng xảy ra chuyện ‘ngoài ý muốn’.” Cao Dương cảm thán, Tạ Cảnh Hành nói đúng, mỗi lần Thẩm Diệu làm việc, nhìn vào tưởng như nguy hiểm, nhưng cuối cùng nàng đều đạt được mục đích, không hề xảy ra sai sót.

Cao Dương còn tưởng tượng, nếu có một ngày nhìn thấy Thẩm Diệu thất kinh, bởi chuyện “ngoài ý muốn” mà há hốc miệng, đánh vỡ vẻ bình tĩnh thường ngày, không biết hắn sẽ thích thú đến cỡ nào.

“Tóm lại, ta nghĩ Thẩm Diệu là người đáng để kết giao.” Quý Vũ Thư nghiêm mặt nói: “Hơn nữa ta xem dung mạo của nàng, chắc chắn vài năm nữa sẽ trở thành một mỹ nhân. Người thông minh lại xinh đẹp như vậy, Quý Vũ Thư ta sao có thể bỏ qua.” Hắn cố tình biểu lộ vẻ phong lưu phóng khoáng tươi cười: “Ta quyết định rồi, trong lòng ta từ nay nàng sẽ ngang hàng với Thược Dược cô nương, từ nay về sau, trừ bỏ Thược Dược cô nương, nàng cũng là hồng nhan tri kỷ của ta.”

Cao Dương quay đầu đi chỗ khác, không thèm nghe những lời ngu ngốc của tên tiểu tử này.

Lúc này, người vừa trở thành ‘hồng nhan tri kỷ’ của Quý Vũ Thư đang ở trong kho lựa đồ vật.

“Muội muội, ngươi chọn lựa lâu như vậy, muốn đưa quà cưới cho Thẩm Thanh à?” Thẩm Khâu gãi đầu, hỏi.

Thẩm Diệu ở trong kho mang những thứ hoàng đế ban thưởng lục tung lên, cuối cùng tìm được một cái gối đầu bằng ngọc, bóng loáng lạnh lẽo, màu sắc hài hòa, trông rất đẹp mắt.

“Muội muội muốn đưa cái này cho Thẩm Thanh sao?”

Ngày Thẩm Thanh thành thân sắp đến, trong ngoài Thẩm gia đang vì chuyện này mà quan tâm lo lắng. Vài ngày trước, Thẩm Khâu còn nghe Thẩm Nguyệt hỏi Thẩm Diệu muốn tặng cái gì làm quà. Nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Diệu có động tĩnh, hắn đang nghĩ Thẩm Diệu vì chuyện này mới đến kho chứa vật phẩm.

“Hả? Không phải đâu.” Thẩm Diệu cầm gối ngọc, lắc đầu.

“A.” Thẩm Khâu hỏi: “Chẳng lẽ muội muội cần dùng sao? Gối đầu này đúng là rất đẹp.”

Gối đầu này gọi là gối hàn ngọc, kiếp trước nàng vào cung, đây là một trong những món đồ cưới mà Thẩm Tín cho nàng. Về sau, nàng thành hoàng hậu, Mi phu nhân được sủng ái, một hôm nói thân mình không khỏe, đau đầu, muốn dùng gối hàn ngọc của nàng. Khi đó, gối này đã được Thẩm Diệu tặng Uyển Du, Uyển Du không bằng lòng đưa cho Mi phu nhân, hai người cãi nhau, cuối cùng gối hàn ngọc vỡ nát, Phó Tu Nghi trách phạt Uyển Du, không bao lâu thì tin tức Hung Nô muốn cầu thân truyền đến.

Dù là chuyện kiếp trước, nhưng giờ nhớ lại, nàng vẫn đau thấu tâm can.

“Muội muội?” Thẩm Khâu thấy Thẩm Diệu không nói, lo lắng hỏi.

“Ta muốn dùng để tặng người khác,” Thẩm Diệu lạnh nhạt nói: “Về phần quà cưới cho đại tỷ, nếu đại ca có thời gian, giúp ta chọn một món đi. Còn nếu đại ca không rảnh, ta bảo Cốc Vũ lựa chọn cũng được.”

“À.” Thẩm Khâu lúng túng đáp. Đến khi Thẩm Diệu ra khỏi phòng mới tự vỗ đầu một cái: “Ta thật là ngốc, quên hỏi muội muội muốn đưa cái gối đầu kia cho ai!”

Ngoài phòng, Kinh Trập cũng vừa hỏi: “Tiểu thư muốn tặng gối đầu này cho ai vậy?”

“Một bằng hữu.”

Nếu muốn giao kết với Trần gia, ít nhất cũng phải ra vẻ một chút. Một miếng khi đói bằng một gói khi no, dù món quà của nàng không lớn, nhưng đưa đúng dịp mới có thể bày tỏ tấm lòng chân thành của nàng, như vậy mới có thể kết giao được đồng minh trung thành và tậm tâm. Thuật lấy lòng người, nàng theo Phó Tu Nghi học một kiếp người, cuối cùng cũng sử dụng được một chút.

Gối đầu dùng để an thần, tĩnh tâm, đối với muội muội Trần gia thần trí đang rối loạn kia, đúng là thứ cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.