Tướng Môn Độc Hậu

Chương 102: Chương 102: THẨM DIỆU MẤT TÍCH (2)




Đi thêm một lúc, đột nhiên bắt gặp một nhóm người từ phía trước hối hả chạy ngược lại, Thẩm Tín túm lấy một nam nhân chạy ngang, nói: “Vị huynh đài xin cho hỏi, phía trước có chuyện gì, sao mọi người lại gấp gáp như vậy?”

“Hằng Nga tiên tử đến rồi!” Người nọ nói: “Mọi người vội đi xem Hằng Nga tiên tử!” Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Tín, rồi nói: “Huynh đài vừa mới đến đây đúng không? Hằng Nga tiên tử năm nay do Lưu Huỳnh cô nương ở Bảo Hương lâu sắm vai, huynh đài mau đi xem!” Dứt lời vui vẻ chạy đi.

Thẩm Tín vừa quay đầu lại, đã nghe La Tuyết Nhạn nhẹ nhàng cười nói: “Không mau đi nhìn Lưu Huỳnh cô nương à?”

“Phu nhân nói gì vậy.” Thẩm Tín lau mồ hôi trán: “Ta nhìn phu nhân còn chưa đủ đây, Lưu Huỳnh cô nương là cái gì chứ, sao có thể xinh đẹp hào phóng như phu nhân.”

La Tuyết Nhạn chỉ trêu ghẹo Thẩm Tín một chút, đã đi chơi, nàng sẽ không làm mọi người mất hứng, đoàn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, đến khi vào trong đám đông, bỗng nhiên có người reo lên: “Lưu Huỳnh cô nương đến rồi! Lưu Huỳnh cô nương đến rồi!”

Vóc dáng Thẩm Diệu nhỏ nhắn không nhìn thấy được, Thẩm Khâu đỡ nàng lên một hòn đá to để nhìn cho rõ, còn hắn đứng bên cạnh bảo vệ, Thẩm Diệu nhìn lên thấy một đoàn người vây quanh một chiếc kiệu hoa lệ đang tiến về phía này.

Trong mùa đông lạnh lẽo mà trên kiệu hoa kia trang trí tràn đầy hoa tươi, bấy nhiêu đó cũng đủ thấy tấm lòng của người hạ giới đối với tiên tử. Giữa muôn hồng nghìn tía, nổi bật ở trung tâm kiệu hoa là một cô gái.

Đó là một cô gái trẻ, nàng mặc một chiếc váy dài màu ánh trăng ngồi ngay ngắn trên kiệu, bên ngoài khoát áo choàng nhung, tóc búi kỹ càng đẹp đẽ, trông có vẻ hư hư thực thực, động lòng người nhất chính là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, có vẽ quyến rũ không thể nói bằng lời. Lạnh lẽo nhưng không xa cách, nàng đi đến đâu, trong gió bay đến một mùi hương quyến rũ. Nếu nói nàng là tiên, lại có chút hương vị trần gian, nếu nói nàng là người phàm, thì vẻ ngoài xinh đẹp kia thế gian lại hiếm thấy.

Vẻ đẹp của Lưu Huỳnh không phải hoàn mỹ, nói về ngũ quan, so với Vạn di nương nàng vẫn không bằng, nhưng vẻ xinh đẹp lạnh nhạt kia làm lòng người ta ngứa ngáy, tự hỏi rốt cuộc Hằng Nga này là tiên hay là yêu tinh, mâu thuẫn như vậy đủ làm nam nhân điêu đứng.

Ánh mắt Thẩm Diệu dừng ở trên người Lưu Huỳnh một chút, rồi quay đầu xem xét xung quanh, nàng muốn biết người kia có tới hay không. Nhưng nhìn mãi vẫn không phát hiện, Thẩm Khâu thấy nàng xoay tới xoay lui, ngạc nhiên hỏi: “Muội muội đang nhìn gì thế?”

“Ca ca, huynh không ngắm Lưu Huỳnh cô nương à?” Thẩm Diệu nói sang chuyện khác.

Nghe Thẩm Diệu hỏi như vậy, hắn đáp: “Ta không thích kiểu người như vậy?”

Thẩm Diệu nhíu mày, hỏi: “Thế ca ca thích kiểu nào?”

Thẩm Khâu nghẹn lời, gương mặt đỏ lên.

Thẩm Diệu buồn cười nhìn Thẩm Khâu quẫn bách. Kiếp trước Thẩm Khâu cưới một người vợ đanh đá ác độc, cả đời không gặp được mẫu cô gái mà hắn thích, không biết kiếp này, hắn có gặp được người hữu duyên hay không.

“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Khâu vươn tay đến trước mặt Thẩm Diệu, đỡ nàng từ hòn đá leo xuống. Vừa rồi để nàng nhìn rõ Hằng Nga, hắn mới đưa nàng đến chỗ này, cách mấy người Thẩm Tín khoảng mười mét, hiện giờ đã xem xong, cũng nên quay lại bên cạnh Thẩm Tín, cùng nhau đến hồ Vạn Lễ thả đèn.

Thẩm Diệu đang định nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Thẩm Khâu cũng nghe được, hai người quay đầu phát hiện cách họ vài mét, có một đứa bé ba bốn tuổi đang bám vào lan can một cửa hàng sắp rơi xuống đất, có lẽ là đứa nhỏ ham vui, trèo lên chỗ cao để xem náo nhiệt, không ngờ bị trượt nửa người đã rơi ra khoảng không, nếu cứ như vậy ngã xuống đất chắc chắn sẽ có án mạng. Người chung quanh đang nhanh chóng tìm thang để trèo lên, nhưng đứa bé không còn giữ được lâu nữa, đôi tay nhỏ bé căng ra, miệng khóc lớn tràn đầy sợ hãi, mẹ đứa bé đứng phía dưới cũng bụm mặt khóc.

“Muội muội ở đây chờ ta.” Thẩm Khâu thấy thế, vội dặn dò Thẩm Diệu rồi rời đi, hắn nghĩ chỉ với khoảng cách mấy mét như vậy, dựa vào võ công hắn hoàn toàn có thể giúp đứa bé kia.

Hắn chưa kịp bay qua, đứa nhỏ kia đã mềm nhũn buông tay ngã xuống, mọi người kinh hoảng hét lên. Thẩm Khâu nhún hai chân nhảy lên, đạp vào cột đá bên cạnh lấy đà bay qua ôm lấy đưa bé, bảo vệ được một sinh mạng trong gang tấc. Mọi người nhìn thấy võ công và hành động nghĩa hiệp của hắn đều trầm trồ khen ngợi, Thẩm Khâu mang đứa nhỏ trả cho bà mẹ, người kia liên tục cảm ơn làm hắn ngại ngùng.

Sau khi trấn an hai mẹ con, hắn trở lại bãi đá đón Thẩm Diệu. Chỉ là mấy bước chân, vậy mà vừa quay đầu hắn liền ngẩn người. Trên hòn đá lớn ban nãy không còn bóng dáng Thẩm Diệu.

Trong lòng Thẩm Khâu căng thẳng, hắn mạnh mẽ đẩy đám người xung quanh bãi đá, nhưng không hề thấy một dấu vết gì của Thẩm Diệu, hắn ôm tâm lý may mắn nhìn xung quanh lớn tiếng gọi: “Kiều Kiều!” Nhưng không ai đáp lời.

Hắn chộp lấy một người đứng cách đó không xa hỏi: “Cô gái mới vừa đứng đây đi đâu rồi, ngươi có nhìn thấy hay không?”

Người nọ bực mình đáp: “Cô gái nào? Ta không nhìn thấy!” Dứt lời người nọ nhìn hắn một cái: “Người nhà của ngươi chắc là bị bắt cóc rồi. Mấy năm gần đây kẻ buôn người đúng là ít trà trộn vào lễ hội rằm tháng giêng, nhưng không phải là không có. Cô nương, tiểu thư đi chơi nếu không có hộ vệ canh chừng, mười phần là bị bọn chúng bắt đi rồi.”

Toàn thân Thẩm Khâu run lên, hắn là nam tử thân cao tám thước, đối đầu với kẻ địch và sự sống chết trên chiến trường không hề chớp mắt, nhưng lúc này gương mặt hắn biến sắc hoàn toàn.

...

Đường đến hồ Vạn Lễ, trong đám người chen chút nổi lên hai gương mặt, một người đội ngọc quan màu lam diện mạo hiên ngang, một người mặc áo tím, phong lưu phóng khoáng, mặt mày tuấn tú như họa.

Hai nam nhân đẹp trai đi cùng nhau, nhất là người mặc áo tím kia, hành động có vẻ giấu diếm mà lại tự phụ tao nhã, nụ cười thản nhiên bên môi, làm những cô gái xung quanh không nhịn được nhìn lén mãi.

“Ngươi định theo ta theo tới khi nào?” Tạ Cảnh Hành hỏi.

Tô Minh Phong đắc ý: “Những ngày lễ hội như thế này, chúng ta là bạn tốt, đi cùng nhau là đúng rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng ta?”

“Ta còn có việc.”

“Vô tình gặp được là có duyên rồi, đã vậy chúng ta cùng đi chung thôi. Nhiều năm rồi ta với ngươi cũng không cùng đi chơi rằm tháng giêng.” Tô Minh Phong bất mãn: “Dạo này ngươi ngày càng thần bí.”

Hôm nay Tô Minh Phong và người nhà họ Tô đi xem hội, gặp Tạ Cảnh Hành đi dạo một mình, hắn vội tách đoàn để đi theo Tạ Cảnh Hành. Tô gia và Tạ gia trước giờ quan hệ rất tốt, nên nhà họ Tô cũng không có ý kiến gì, Tô lão gia rời đi trước, Tô Minh Phong và Tạ Cảnh Hành đi ở phía sau.

Tô Minh Phong hỏi: “Hôm nay ngươi tự đi một mình, cha ngươi có tức giận không đấy?”

Thông thường rằm tháng giêng mọi người sẽ đi cùng người nhà, thế mà hiện tại Tạ Cảnh Hành đi một mình, chắc chắn là tự ý đi. Có lẽ Tạ Đỉnh rất tức giận, cũng không còn cách nào, có một đứa con cứng đầu như vậy, chẳng khác gì cục nợ.

“Có con trai của hắn đi cùng, ta chẳng muốn tham gia.” Tạ Cảnh Hành không chút để ý nói: “Như bây giờ lại thấy nhàn hạ hơn.”

Tô Minh Phong lắc đầu: “Nhìn ngươi thoải mái quá nhỉ.”

Đang nói, Tô Minh Phong bỗng nhìn thấy đoàn người đi tới: “Đó không phải là Thẩm tướng quân sao?”

Tạ Cảnh Hành ngước mắt, nhìn Thẩm Tín đang vội vàng từ phía trước chạy tới, theo sát hắn là Thẩm Khâu và La Tuyết Nhạn rồi đến bọn thị vệ, gương mặt ai nấy đều khẩn trương lo lắng. Tô Minh Phong vuốt cằm nói: “Xem ra Thẩm gia gặp phiền toái rồi, vội vàng hoang mang quá.”

Lẫn trong một lễ hội mà không khí hân hoan vui mừng dào dạt, vẻ mặt của mấy người Thẩm gia nhìn đúng là khác biệt, nhìn sơ cũng hiểu bọn họ gặp chuyện không may. Tô lão gia phía trước cũng nhìn thấy bọn họ nên dừng lại hỏi thăm, Tạ Cảnh Hành và Tô Minh Phong không đến gần, nhưng đều là người luyện võ thính lực nhạy bén nên vẫn nghe rõ đôi bên trò chuyện.

Tô lão gia hỏi: “Thẩm tướng quân đi đâu mà vội vàng thế?”

“À, tùy ý đi dạo thôi.” Thẩm Tín nói: “Nhưng mà đột nhiên vợ của ta không khỏe nên đành hồi phủ trước, Tô lão gia cùng gia quyến cứ tiếp tục lên đường không cần để ý ta.” Dứt lời hắn chắp tay, tiêu sái bước đi.

Trong triều Thẩm gia và Tô gia cũng không qua lại thân thiết, thấy Thẩm Tín lạnh nhạt như vậy Tô lão gia cũng không thèm xen vào việc người khác dẫn người nhà đi tiếp. Tô Minh Phong nói: “Sao Thẩm tướng quân lại gấp gáp như vậy a, chắc chắn là có chuyện lớn rồi, dù thân thể Thẩm phu nhân không khỏe cũng đâu cần điều động nhiều thị vệ như vậy.”

Ánh mắt Tạ Cảnh Hành đảo qua một vòng, rồi nói: “Không nhìn thấy Thẩm ngũ tiểu thư.”

“A?” Tô Minh Phong sửng sốt.

“Thẩm Diệu không ở đây.” Tạ Cảnh Hành nhìn thoáng qua đội ngũ Thẩm gia. Với quan hệ của Thẩm Diệu và hai phòng còn lại, không có khả năng nàng bỏ cha mẹ ca ca mà đi với bọn họ. Trong khi đó đội ngũ trước mắt không hề thấy bóng dáng Thẩm Diệu, có khả năng hôm nay Thẩm Diệu không đi xem hội, nhưng với sự yêu thương của Thẩm Tín đối với nàng, dù nàng không muốn đi bọn họ cũng sẽ không để nàngở nhà một mình.

Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh trẻ nhỏ vang lên: “Không tìm thấy Thẩm gia tỷ tỷ!”

Tạ Cảnh Hành cúi đầu, không biết từ lúc nào Tô Minh Lãng bên cạnh Tô lão gia đã chạy đến đây, nắm góc áo Tô Minh Phong phúng phính miệng nhỏ đô đô nói: “Ta mới nghe trộm bọn họ nói chuyện, mấy người đó nói phải nhanh chóng tìm được Thẩm gia tỷ tỷ.”

Tô Minh Lãng nho nhỏ như cái nắm cơm, xen lẫn trong trong đám người không ai để ý, lá gan hắn cũng lớn, không sợ đám buôn người bắt cóc sẽ không còn đường về.

“Bọn họ nói có lẽ Thẩm gia tỷ tỷ đã bị người xấu bắt đi rồi.” Tô Minh Lãng tiếp tục nói: “Đại ca, chúng ta mau đi cứu Thẩm gia tỷ tỷ!”

“Bị bắt cóc?” Tạ Cảnh Hành đăm chiêu nhìn bóng dáng đoàn người Thẩm gia, đột nhiên nói với Tô Minh Phong: “Việc này đừng lộ ra, ta đi trước.” Hắn lại cúi đầu nhìn Tô Minh Lãng, cười gian: “Việc Thẩm Diệu bị người xấu bắt đi, nếu ngươi nói với ai, ta đem ngươi bán cho bọn người xấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.