Tướng Môn Độc Hậu

Chương 87: Chương 87: YẾN HỘI ĐẶC SẮC




“Ồ” một tiếng, trong điện ồn ào hẳn lên, ánh mắt mọi người hướng về mấy vị tiểu thư Thẩm gia. Trong ba người, Thẩm Thanh đã sắp định thân, vậy chỉ còn lại Thẩm Nguyệt và Thẩm Diệu. Thẩm Nguyệt dịu dàng động lòng người, tài danh lan xa, Thẩm Diệu nay cũng trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, phong thái toàn thân làm cho người ta phải chú ý, quan trọng hơn, sau lưng Thẩm Diệu còn có tòa đại phật Thẩm Tín. Mà hiện tại, mọi người cũng nhìn thấy rõ ràng, người mà Dự thân vương nhìn chằm chằm, chính là Thẩm Diệu.

Nhất thời, tất cả đều nhìn Thẩm Diệu với ánh mắt cổ quái, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, cũng có người đồng tình thương hại. Trước đây Vương phi của Dự thân vương chết không minh bạch, ai cũng ngầm hiểu trong đó có điều kỳ quái. Tính cách của Dự thân vương hung bạo như ác ma, mọi người đều biết. Nhưng hắn lại được hoàng thất che chở, một bên là Uy Vũ đại tướng quân, một bên là đệ đệ từng có ân cứu mạng, hoàng đế sẽ lựa chọn ai?

Dự thân vương vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Tín liền trầm xuống, trán nổi gân xanh. Cái danh Uy Vũ đại tướng quân không phải là hư danh, lúc này hắn bộc phát lệ khí hung ác, làm người chung quanh biến sắc.

Hắn anh dũng tận trung như vậy, chẳng lẽ ngay cả nữ nhi của mình cũng không thể che chở được, dù phải đánh đổi tất cả công huân, thậm chí tính mạng, Thẩm Tín cũng không e ngại chống lại Dự thân vương.

Thẩm Khâu căng khóe miệng, hung hăng nhìn Dự thân vương chằm chằm, chỉ cần Dự thân vương dám nói ra cái tên Thẩm Diệu, hắn sẽ bổ nhào vào Dự thân vương liều mạng, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

La Tuyết Nhạn gắt gao cầm tay Thẩm Diệu, không còn tươi cười sảng khoái trên mặt, thay vào đó là thần sắc âm trầm ngoan độc, giống sói mẹ che chở con nhỏ, bộc phát uy áp muốn đối phương phải lùi bước.

Thẩm gia biểu hiện như vậy, người chung quanh nhìn thấy, trong lòng đều đắn đo. Văn Huệ đế đang ngồi trên ghế cao, Thẩm gia lại dám bày ra tư thế như vậy, không khí liền có cảm giác giương cung bạt kiếm, Văn Huệ đế đa nghi, Thẩm gia tỏ ra không e ngại hoàng quyền như vậy, không sợ sau này trong lòng Văn Huệ đế có gút mắc hay sao?

Ánh mắt Định vương khẽ nhúc nhích, kinh dị nhìn về phía Thẩm Diệu.

“Xem ra Thẩm ngũ tiểu thư quả thật là bảo bối trong lòng Thẩm tướng quân” Tô Minh Phong nói khẽ với Tạ Cảnh Hành “Thẩm gia có thể vì nàng làm được tới bước này”

Chống lại Dự thân vương, nghĩa là chống lại hoàng thất, mặc kệ kết quả thế nào, hành động của Thẩm gia vào lúc này, rõ ràng là thà chịu chết chứ không khuất phục. Chỉ sợ dù Văn Huệ đế có hạ thánh chỉ, Thẩm gia cũng không dễ dàng thuận theo.

Tạ Cảnh Hành lười biếng cười, từ chối cho ý kiến.

Trong góc, tay Bùi Lang nắm chén trà căng cứng, thiếu nữ trong buổi kiểm tra nhìn mũi tên bắn về phía mình mà mắt cũng không chớp một cái, trong hoàn cảnh này nàng sẽ làm thế nào đây?

Văn Huệ đế tươi cười bí hiểm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm gia có vẻ sắc lạnh mơ hồ, hắn nói “Vương đệ vừa mắt vị tiểu thư nào của Thẩm gia?”

Tất cả mọi người đang đợi Dự thân vương trả lời, Thẩm Thanh cũng đang tươi cười vui sướng, nhưng mà nụ cười kia còn chưa tắt, trong bụng đã truyền đến cảm giác đau nhức, nhịn không được kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm bụng té ngã.

“Sao lại thế này?”

“Thanh nhi!”

Động tác bất thình lình của Thẩm Thanh làm mọi người hoảng sợ, Nhiệm Uyển Vân lập tức ôm nàng vào lòng, sắc mặt Thẩm Thanh tái nhợt, Thẩm Nguyệt kéo góc áo mẫu thân, Trần Nhược Thu giật mình, nhìn về phía Thẩm Diệu.

Thiếu nữ áo tím ngồi ngay ngắn, vẻ mặt không hề dao động, nhìn lại Trần Nhược Thu mỉm cười, sau đó quay đầu về phía La Tuyết Nhạn, sầu lo hỏi “Đại tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ trúng độc?”

“Trúng độc!” Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên hỗn loạn.

Thẩm Diệu vẫn không buông tha, tiếp tục khờ dại nhìn La Tuyết Nhạn nói “Hay là có thích khách trà trộn vào đây?”

Lúc này, không chỉ có nữ quyến, ngay cả nam quyến, các hoàng tử cùng Văn Huệ đế đều thay đổi sắc mặt. Hồi triều yến, văn võ bá quan đều tụ họp, nếu có thích khách trà trộn vào, hoàng thất sẽ gặp nguy hiểm. Tất cả hộ vệ bên ngoài vội tràn vào, tay đặt lên chuôi kiếm, dáo dát chú ý động tĩnh xung quanh.

Nguy cơ có thích khách trà trộn, cộng với việc Thẩm Thanh té trên mặt đất thống khổ rên rỉ. Lúc này chẳng ai còn hơi sức chú ý lời nói vừa rồi của Dự thân vương. Dù sao cái mạng nhỏ cũng quan trọng hơn việc hóng hớt tin tức.

Tô Minh Phong há hốc miệng, sau một lúc lâu mới bội phục thấp giọng nói “Thủ đoạn thật cao minh!”

Chỉ bằng một câu nói của Thẩm Diệu, sự chú ý của mọi người đã bị dời đi. Hỗn loạn cùng khẩn trương trước mắt, biến Dự thân vương biến thành kẻ ngốc.

Tạ Cảnh Hành nhìn lướt qua kia vẻ mặt ‘sầu lo’ của thiếu nữ, khẽ hừ một tiếng.

Ánh mắt Thẩm Diệu nhẹ nhàng đảo qua, sống cùng Phó gia nhiều năm như vậy, không ai hiểu người Phó gia hơn nàng, bọn họ rất đa nghi. Bộ dáng Thẩm Thanh lúc này, có thể làm cho người từng bị ám sát vô số lần như Văn Huệ đế biến thành chim sợ cành cong.

“Nương, hay là tìm thái y đến xem đại tỷ đi” Thẩm Diệu nói “Cứ để như vậy không được đâu”

La Tuyết Nhạn nghe vậy mới hoàn hồn, nhíu mày nhìn Nhiệm Uyển Vân, Thẩm Thanh đau đớn như vậy, thân là mẫu thân Nhiệm Uyển Vân lại không tìm đại phu cho nữ nhi, cũng không biết là làm mẫu thân như thế nào. La Tuyết Nhạn liền hướng về phía Văn Huệ đế hành lễ nói “Thần phụ khẩn cầu bệ hạ truyền Thái y xem bệnh cho Thanh Nhi, tránh nguy hiểm đến tính mạng”

Lời này vừa nói, Thẩm Thanh còn chưa phản ứng, Nhiệm Uyển Vân liền kêu lên “Không thể!”

Ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Nhiệm Uyển Vân.

Nhiệm Uyển Vân vừa nói xong, liền cảm thấy không ổn, đón nhận những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nàng miễn cưỡng cười cười, cắn răng nói “Thần phụ… Nữ nhi của thần phụ sao dám làm phiến đến thái y. Không làm mọi người mất hứng, thần phụ mang Thanh nhi trở về…”

“Ngươi nói nhảm cái gì vậy?” La Tuyết Nhạn nghiêm mặt “Có gì quan trọng hơn tính mạng chứ, chẳng lẽ người làm mẫu thân như ngươi lại cảm thấy tính mạng Thanh nhi không bằng hứng thú dự yến tiệc sao?”

Vẻ mặt mọi người hết sức cổ quái, có thể nhìn ra người mẫu thân là Nhiệm Uyển Vân không muốn tìm thái y, mà vị bá mẫu La Tuyết Nhạn lại tốt bụng chú ý Thẩm Thanh chết sống.

Từ chỗ ngồi của nam quyến, vẻ mặt Thẩm Quý âm trầm nhìn Nhiệm Uyển Vân, trong lòng hận không thể cùng hai mẫu tử vướng bận này vạch rõ quan hệ, nếu làm Văn Huệ đế không vui, sau này hắn còn làm quan được ư?

“Thẩm đại phu nhân nói đúng!” Cuối cùng Hoàng hậu thản nhiên mở miệng, nàng nhìn lướt qua Nhiệm Uyển Vân “Bệnh tình Thẩm đại tiểu thư quan trọng hơn, Hồi triều yến gì đó, cũng không quan trọng bằng tính mạng”

Nhiệm Uyển Vân kinh hoảng, nếu thái y đến, chẳng phải thai nhi trong bụng Thẩm Thanh sẽ bại lộ trước mặt mọi người rồi sao. Nàng nói “Nương nương, hay là...”

“Ta không sao...” Trên trán Thẩm Thanh chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên đang rất đau đớn. Ôm bụng không nói nên lời, nhưng nàng cũng biết không thể để thái y đến đây, mạnh mẽ gắng gượng nói.

“Đại tỷ, chuyện này không chỉ quan hệ đến an nguy của ngươi, còn quan hệ đến an nguy của tất cả mọi người ở đây, nếu ngươi bị hạ độc, nghĩa là có thích khách trà trộn, tất cả mọi người đều có nguy hiểm. Ngươi nếu không suy nghĩ cho mình, thì cũng nên vì bệ hạ ngẫm lại” Âm thanh Thẩm Diệu bình tĩnh vang lên.

Nàng nói xong, ánh mắt Văn Huệ đế liền đông cứng lại.

Thẩm Thanh thiếu chút nữa bị lời nói Thẩm Diệu làm tức chết, nàng dẫn dắt câu chuyện đến trên người hoàng đế, Thẩm Thanh còn có thể nói gì, chẳng lẽ dám không suy nghĩ vì hoàng đế sao?

Mấy vị hoàng tử cũng nghe ra ý tứ Thẩm Diệu, Ly vương nhìn một chút, tùy tiện nói “Tiểu thư Thẩm gia này, cái miệng thật lợi hại!”

“Người đâu!” Không có chút do dự, Văn Huệ đế nói “Truyền thái y! Tiểu thư Thẩm gia ở trong cung gặp chuyện không may, trẫm tất nhiên muốn tra rõ!”

“Đại tỷ cũng không nên di chuyển nhiều” Thẩm Diệu thản nhiên mở miệng “Không chừng hung thủ kia giờ phút này vẫn đang trà trộn ở trong đám người, đợi thái y đến đây, ngay tại nơi này bắt mạch cho đại tỷ, nếu không động khí huyết, sợ là xảy ra vấn đề”

Nhiệm Uyển Vân còn chưa kịp nói gì, Văn Huệ đế đã gật đầu nói “Đúng vậy!”

Một câu, trực tiếp phong kín đường lui của mẹ con nàng.

Ở trước mặt mọi người, để thái y xem bệnh cho Thẩm Thanh, chẳng khác nào mang chuyện Thẩm Thanh mang thai bày ra trước mặt bá quan văn võ, vừa nghĩ vậy thân mình Nhiệm Uyển Vân bất giác run lên, sợ hãi của nàng lập tức lan đến trên người Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh ngoài chịu đựng đau nhức, trong lòng còn dâng lên sự hoảng sợ “Nương, không muốn…”

Nhưng Nhiệm Uyển Vân có năng lực gì chứ? Văn Huệ đế đã lên tiếng, nàng không thể phản kháng. Nàng chỉ là một phụ nhân, ở hậu trạch có thể đùa giỡn tung hoành, nhưng trước mặt Đế hậu cùng bá quan, Nhiệm Uyển Vân đúng là bó tay chịu trói. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Quý cầu cứu, nhưng chỉ thấy ánh mắt Thẩm Quý phẫn nộ trách cứ.

Nhất thời, tay chân Nhiệm Uyển Vân lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Quên cả an ủi Thẩm Thanh, tê liệt ngã xuống.

“Nhị thẩm của ngươi làm sao vậy?” Phùng An Ninh kề tai Thẩm Diệu nói nhỏ “Sao có vẻ như đang sợ hãi điều gì?”

Thẩm Diệu cười cười, La Tuyết Nhạn nhíu mày, Nhiệm Uyển Vân khác thường như vậy, làm nàng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng lại không biết nguyên cớ, bèn nhìn về phía Trần Nhược Thu cùng Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt bị bộ dạng Thẩm Thanh dọa sợ, kích động nắm góc áo Trần Nhược Thu, Trần Nhược Thu cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nhiệm Uyển Vân, cùng Nhiệm Uyển Vân làm chị em dâu nhiều năm như vậy, Trần Nhược Thu tự nhiên biết Nhị tẩu này luôn luôn thành thạo ứng phó mọi trường hợp, hôm nay luống cuống như vậy, chỉ có một nguyên nhân, chính là vì những lời nói của Thẩm Diệu.

Thẩm Nguyệt thấp giọng nói “Có lẽ không phải Đại tỷ bị hạ độc, nương, có phải là Ngũ muội...”

“Nguyệt Nhi!” Trần Nhược Thu nghiêm khắc cắt ngang lời nói của nàng, liếc nhìn Thẩm Diệu một cái, cách một vài người, không thể nào thấy rõ ánh mắt Thẩm Diệu, nhưng nhìn khóe miệng kia hơi cong lên, Trần Nhược Thu cảm thấy kinh hãi. Trực giác cho nàng biết việc hôm nay chắc chắn có liên quan với Thẩm Diệu, nhưng Thẩm Diệu to gan đến nỗi dám hạ độc trong cung sao? Dù thế nào thì thanh danh Thẩm Thanh hôm nay nhất định bị hủy rồi.

Dự thân vương cũng bị biến cố bất thình lình xảy ra làm cho biến sắc, mặc dù hắn làm việc hoang đường, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ, giờ phút này chắc chắn không phải thời điểm tốt để nhắc lại chuyện thành thân. Miệng hắn vô thức hiện lên nụ cười châm chọc, Thẩm Diệu hôm nay tránh được một kiếp, mặc kệ có phải Thẩm Diệu ra tay hay không, nhưng nếu muốn dùng biện pháp như vậy để ngăn chặn hắn, không phải quá ngây thơ sao? Sau hôm nay, hắn vẫn có thể nhắc đến việc này với Văn Huệ đế. Có một số việc, muốn tránh cũng không khỏi.

Thái y vội vàng chạy tới, ngoài dự đoan của mọi người, vị thái y này không phải người có vẻ lớn tuổi già dặn kinh nghiệm ở Thái y viện, thái y vừa đến tuổi chỉ khoảng hai mươi tuổi, lại rất anh tuấn, làm các vị tiểu thư nhìn muốn rớt mắt.

Thẩm Diệu nhìn thái y, trong lòng chùng xuống, cẩn thận đánh giá. Thái y trẻ tuổi kia lưng mang hòm thuốc, đến hành lễ với Đế hậu sau đó liền đến bên cạnh Nhiệm Uyển Vân, Nhiệm Uyển Vân còn đang chết lặng, chỉ nghe thái y nói “Thỉnh phu nhân buông Thẩm tiểu thư ra, để tại hạ bắt mạch” Thanh âm của hắn hết sức dễ nghe, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Trước mắt bao người, phía trên còn có ánh mắt lợi hại của Đế hậu, Nhiệm Uyển Vân cũng không dám chống lại. Thẩm Thanh đã đau đến ngất đi rồi, nàng đành lui ra phía sau từng bước, trơ mắt nhìn hai ngón tay thái y đặt lên cổ tay Thẩm Thanh.

Thẩm Diệu nhìn thái y đến xuất thần, đột nhiên bên người truyền đến âm thanh trên ghẹo của Phùng An Ninh “Ngươi không phải coi trọng thái y đó đấy chứ? Nếu ngươi vừa mắt hắn, xem ra ánh mắt cũng khá tốt”

Thẩm Diệu nao nao, hỏi “Ngươi biết hắn?”

“Ai da!” Phùng An Ninh kinh ngạc nói “Lần đầu tiên ta thấy ngươi có hứng thú với những việc này nha. Thôi, ta cũng mở lòng từ bi nói cho ngươi biết, vị này là thái y mới đến Thái y viện, y thuật cao minh, ngay cả bệnh mãn tính của Đức phi nương nương cũng có thể trị dứt. Bệ hạ rất xem trọng hắn, phá lệ cho hắn vào Thái y viện, nghe nói hắn là vị quan trẻ tuổi nhất, bộ dạng cũng tốt, vì thế có rất nhiều tiểu thư thích hắn”

Thẩm Diệu nói “Ngươi cũng thích?”

“Ta sao có thể thích hắn?” Phùng An Ninh hất mặt lên “Tuy rằng hắn y thuật cao minh lại anh tuấn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thái y, sau lưng không có gia tộc chống đỡ, một thân một mình, người như vậy, sao có thể cùng ta môn đăng hộ đối? Ngươi đó, coi trọng thì coi trọng, nhưng nếu thật sự nghĩ xa thì không nên đâu nha” Phùng An Ninh từ trước đến nay được người nhà sủng ái, nàng luôn nghĩ phu quân của mình sau này sẽ là một nhân vật kinh thiên động địa, một thái y nho nhỏ như vậy, nàng còn chưa để vào trong mắt.

“Hắn tên gì?” Thẩm Diệu hỏi.

“Ngươi không phải là thích hắn thật đó chứ?” Phùng An Ninh hoài nghi nhìn liếc nhìn Thẩm Diệu “Hắn tên là Cao Dương, nhưng gia tộc thái y ở Định kinh, không có ai họ Cao cả” Nói cách khác, xuất thân của Cao Dương không phải ở đây.

Thẩm Diệu chăm chú nhìn vị thái y trẻ tuổi, chăm chú hơn cả Thẩm Thanh cùng Nhiệm Uyển Vân, lòng nàng hơi dao động, bởi vì Thẩm Diệu phát hiện, Cao Dương này làm nàng có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp. Nhưng kiếp trước ở Thái y viện, nàng cũng chưa gặp qua nhân vật nào là Cao Dương cả.

Không phải ở Thái y viện, vậy đã từng gặp ở nơi nào?

Trong lúc nàng suy tư, Cao Dương đã bắt mạch xong, hắn vừa quay đầu, đã chạm phải ánh mắt đánh giá của Thẩm Diệu, hắn cũng giật mình, nhưng trấn định rất nhanh, nhìn về phía Nhiệm Uyển Vân.

“Cao Thái y” Hoàng hậu mở miệng nói “Thẩm gia tiểu thư có phải trúng độc hay không?”

Cao Dương nhìn thoáng qua Thẩm Thanh đã ngất, rồi liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Nhiệm Uyển Vân, chắp tay nói “Hồi nương nương, Thẩm gia tiểu thư không phải trúng độc, chỉ là nàng uống qua trà Thanh Hà” Dừng một chút, hắn lại nói “Trà mà Thẩm tiểu thư uống không có độc, nên Thẩm tiểu thư không phải trúng độc”.

“Vậy sao?” Văn Huệ đế nhìn về phía Thẩm Thanh “Nếu không phải trúng độc, tại sao lại như vậy?”

“Hồi bệ hạ” Cao Dương thở dài “Trà Thanh Hà có tính hàn, người bình thường uống sẽ không sao, nhưng người có thai uống vào sẽ động thai khí... Tiểu thư Thẩm gia, hiện đang có thai”

Tiểu thư Thẩm gia có thai.

Lời này vừa nói ra, chung quanh ồ lên. Thẩm Quý há hốc miệng, máu dồn lên mặt trong nháy mắt, trừng mắt nhìn Nhiệm Uyển Vân, Nhiệm Uyển Vân tê liệt ngã xuống.

“Giỏi!” Người nói chuyện là phu nhân Hoàng gia, nàng đứng lên, không quản đang ở đâu, chỉ vào Nhiệm Uyển Vân mắng “Ngươi cùng Hoàng gia đính thân, thật ra là muốn chúng ta cưới về một con đàn bà dâm đãng, muốn chúng ta nuôi con giúp người khác, Nhiệm Uyển Vân, ngươi còn biết xấu hỗ hay không”.

Ồn ào xung quanh vì lời nói của Hoàng phu nhân mà ầm ĩ hơn nữa. Mới mấy ngày trước truyền ra tin tức định thân giữa Thẩm Thanh cùng Hoàng gia, hôm nay trước mặt bá quan lại chẩn mạch ra chuyện có thai, đây là đạo lý gì. Một hoàng hoa khuê nữ mà lại có thai, chẳng lẽ là thông đồng lén lút? Đã thành như vậy còn muốn gả vào Hoàng gia? Từ xưa đến nay, ở Minh Tề đây cũng là chuyện hiếm thấy.

Nhiệm Uyển Vân vẫn không nhúc nhích, toàn thân dường như mất hết khí lực, bò đến bên người Thẩm Thanh, ôm Thẩm Thanh vào lòng (Edit: Nhạc Nhạc Hi Hi, cọp mẹ cũng biết thương con, tự dưng thấy xúc động các bạn ạ).

“Thẩm phu nhân, bản cung muốn biết, chuyện này là thế nào?” Trên ghế cao, hoàng hậu lạnh lùng nói.

Ở Minh Tề tuy rằng không quá trói buộc chuyện nam nữ có cảm tình với nhau, nhưng thông dâm đến nỗi mang thai trước khi lập gia đình, là chuyện làm mất hết thể diện gia tộc, một khi bị phát hiện phải dìm lồng heo. Thẩm gia là một trong những gia đình quan lại đứng đầu ở Minh Tề, Thẩm Quý tuy rằng chức quan không thể so sánh với Thẩm Tín, nhưng cũng không phải nhỏ, Thẩm Thanh là một tiểu thư khuê các chân chính, vi thể ảnh hưởng của chuyện này càng ác liệt. Hoàng hậu quản lý tam cung lục viện, không dung những việc bẩn thỉu như vậy, sự lạnh lẽo trong giọng nói mọi người đều có thể cảm giác được.

Nhiệm Uyển Vân cảm thấy khóe miệng chua xót, một câu cũng không nói nên lời. Nàng có thể nói gì đây, nói Thẩm Thanh không phải cùng người tư thông, mà là bị người cưỡng hiếp? Dù là trường nào thì trong sạch đã mất là sự thật. Về phần Dự thân vương, càng không thể khai ra, Dự thân vương là kẻ thù dai, nếu cáo giác hắn, cũng không có trái ngọt mà ăn.

“Thẩm phu nhân không nói, vậy thì để Thẩm tiểu thư nói” Ánh mắt hoàng hậu đột nhiên sắc bén, phân phó cung nữ bên người “Đi! Làm Thẩm tiểu thư tỉnh lại, bản cung có chuyện muốn hỏi”

Nhiệm Uyển Vân kinh sợ, nhưng cung nữ bên cạnh hoàng hậu đã nhanh chóng tiến đến, động tác bọn họ hết sức dứt khoát, Nhiệm Uyển Vân chưa kịp ngăn trở, hai cung nữ đã thô bạo cấu véo Thẩm Thanh tỉnh lại. Thẩm Thanh vừa tỉnh, trong bụng đã quặn đau, lại nghe hoàng hậu từ trên cao lạnh giọng hỏi “Thẩm Thanh, bản cung hỏi ngươi, cha của đứa nhỏ trong bụng ngươi là ai?”

Thẩm Thanh vừa nghe, thân mình cứng đờ, nhìn Nhiệm Uyển Vân xin giúp đỡ, Nhiệm Uyển Vân dưới tình thế bị người giám sát, chỉ dám nhìn Thẩm Thanh hơi lắc lắc đầu, ý bảo nàng đừng nói lung tung, sau này, Nhiệm Uyển Vân sẽ tìm cách cứu nàng ra.

Thẩm Thanh thấy Nhiệm Uyển Vân lắc đầu, không rõ mẫu thân có ý gì, nhưng cũng không dám nói lung tung, liền nói ấp úng nói “Thần nữ… Thần nữ...” Rồi không biết nói gì nữa.

Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói “Đại tỷ nên nói ra đi, hiện giờ phạm vào trọng tội, dù kết cục thế nào, cũng không thể để một mình tỷ đánh đổi tính mạng để chịu trách nhiệm”

Nhiệm Uyển Vân hung hăng nhìn Thẩm Diệu, hận không thể xé nát miệng nàng.

Thân mình Thẩm Thanh run lên, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ. Ý tứ trong lời nói Thẩm Diệu là nàng khó thoát khỏi cái chết, lúc này còn cái gì đáng sợ hơn cái chết chứ, nàng đột nhiên cao giọng nói “Không…không…Hài tử của ta…là của Thân vương điện hạ! Trong bụng ta là cốt nhục của Thân vương điện hạ!”

Đúng là chuyện này chưa xong chuyện khác đã ập đến, một buổi Hồi triều yến thật là đặc sắc, dây mơ rễ má kéo ra rất nhiều sự tình. Mọi người hướng ánh nhìn về phía Dự thân vương, hắn đang híp mắt, âm trầm nhìn Thẩm Thanh.

“Thanh Nhi không được nói bậy!” Nhiệm Uyển Vân lao tới che miệng Thẩm Thanh, nhưng lời nói như bát nước hắt đi, làm sao hốt lại được nữa.

Đôi mắt Thẩm Thanh trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm Dự thân vương. Nàng nghĩ rất đơn giản, người khác vì tư thông mà có thai chắc chắn phải chết, nhưng trong bụng nàng là con của Dự thân vương, là huyết mạch hoàng thất, coi như nàng có một kim bài miễn tử. Dù thế nào hoàng để cũng sẽ không xử tử cháu mình, đúng không?

Thẩm Diệu buồn cười nhìn Thẩm Thanh, nàng có thể đoán được trong lòng Thẩm Thanh đang nghĩ gì, nhưng mà Thẩm Thanh hình như đã quên, trên đời có chuyện gọi là bắt con bỏ mẹ. Trong hậu cung, thủ đoạn này sử dụng một trăm lần cũng không ngại. Thẩm Thanh cho rằng, dựa vào cái thai này có thể bình yên vô sự sao? Thật là ngây thơ, sẽ chết nhanh hơn thôi!

Vẻ mặt Đế hậu âm u, nếu đúng là dính dáng đến Dự thân vương, việc này quả thật không đơn giản.

Ở chỗ nam quyến, Thẩm Khâu cùng Thẩm Tín trao đổi ánh mắt, Thẩm Tín đối với việc này chỉ có chút ngạc nhiên, nhưng Thẩm Khâu thì khác, hắn âm thầm nắm chặt hai nắm đấm. Lúc trước Thẩm Diệu vẫn không dám nói với hắn người cưỡng hiếp Thẩm Thanh là ai, giờ tất cả đã sáng tỏ, khó trách Thẩm Diệu không chịu nói, thì ra là Dự thân vương. Hắn thầm nghĩ nếu không phải Thẩm Diệu may mắn, người rơi vào hoàn cảnh hôm nay, chính là muội muội của hắn, nghĩ tới đó lòng Thẩm Khâu liền nghẹn một nỗi tức giận.

Dự thân vương không phản bác lời của Thẩm Thanh, như thế mọi người đã có thể xác định sự thật. Tất cả đều thương hại nhìn Thẩm Thanh, Dự thân vương luôn thích sử dụng thủ đoạn cưỡng bức các cô gái, giờ ngay cả tiểu thư nhà quan lại cũng dám động vào, mà người xui xẻo này chính là Thẩm Thanh.

Trong khi mọi người lặng đi, thanh âm Thẩm Diệu nhẹ nhàng vang lên “Thảo nào lúc nãy Thân vương điện hạ nói là vừa mắt tiểu thư Thẩm gia, thì ra là đã nghĩ đến chuyện cho Đại tỷ một danh phận a”

Lời nói nhẹ nhàng bay bổng, làm những người ở đây như tỉnh ra, khó trách vừa rồi Dự thân vương nói muốn cưới Vương phi, hóa ra là Thẩm Thanh, chuyện này cũng hợp lý, ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi mà. Nhất thời, ánh nhìn về phía Thẩm Thanh lại thay đổi, không còn chút thương hại, Thẩm Diệu nói như vậy làm người ta có cảm giác việc này không phải Dự thân vương bắt buộc, mà là Thẩm Thanh tự nguyện.

“Thẩm ngũ tiểu thư thật là lợi hại!” Tô Minh Phong kinh ngạc nói “Bản lĩnh đổi trắng thay đen cực cao”

Đại đa số người ở đây bị nắm mũi dắt đi, nhưng không có nghĩa là tất cả, người có đầu óc vẫn còn nhớ rõ, lúc Dự thân vương nói muốn cưới cô nương Thẩm gia đã nhìn Thẩm Diệu chằm chằm.

Tạ Cảnh Hành vòng hai tay trước ngực, cười như không cười nhìn thiếu nữ áo tím ngồi đối diện. Không biết tự lúc nào, những người trong yến tiệc đều bị nàng điều khiển. Sự việc phát triển đến tình trạng này, đều nằm trong tính toán của nàng. Hoàn cảnh hung hiểm như vậy, nàng lại to gan đánh cuộc, xuống tay chuẩn xác, tính toán tất cả phản ứng của mọi người, hạ một quân cờ cực tốt.

Một khi đã như vậy, hắn cũng không ngại giúp nàng một tay (Ahihi, Nhạc Nhạc Hi Hi là hủ đó, mấy từ này hơi bị nhạy cảm), Tạ Cảnh Hành liền nói “Có tình có nghĩa, rất tốt!”

Chân mày Văn Huệ đế mơ hồ nhíu lại, trước đây tuy rằng Dự thân vương càn quấy, nhưng cũng luôn biết dàn xếp tốt, dù xảy ra chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết, nhưng hiện giờ trước mặt tất cả mọi người, nếu trừng trị, chỉ sợ Dự thân vương đem lòng oán hận, nhưng sự thật rõ ràng như vậy mà hắn còn bao che, chỉ sợ sẽ làm bá quan bất mãn. Lời Thẩm Diệu và Tạ Cảnh Hành vừa nói, đã gợi ý cho hắn một biện pháp vẹn toàn, nếu nói hai người này vì tâm đầu ý hợp mới làm ra chuyện như vậy, thì cũng không đáng trách. Hắn nhìn thoáng qua hoàng hậu, hoàng hậu hiểu ý nói “Thì ra lúc nãy Vương đệ nói có người trong lòng chính là đại tiểu thư Thẩm gia. Nhưng mà hai người các ngươi thật sự là xằng bậy. Gây ra chuyện như vậy, sau này biết tính thế nào?”

Thẩm Thanh thở hắc ra một hơi, không để ý đau đớn trong bụng, nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất dập đầu, khẩn cầu nói “Đều là lỗi của thần nữ, nhưng thần nữ luyến tiếc giọt máu trong bụng, khẩn cầu bệ hạ cùng nương nương nghĩ đến đứa nhỏ, bỏ qua cho thần nữ một lần”

Tiếng than thở vang lên bốn phía, Thẩm Thanh thật đúng là mất hết mặt mũi, không còn chút danh dự. Hoàng hậu cũng chán ghét không thèm nhìn nàng một cái, thản nhiên nói “Tội thì khó thoát, nhưng mà hôm nay là Hồi triều yến, chỉ nói việc vui, Vương đệ một thân một mình cũng đã nhiều năm, hôm nay coi như bản cung là một chuyện tốt, tứ hôn cho hai người các ngươi, tác hợp một mối lương duyên vàng ngọc”

Thẩm Thanh giữ được tính mạng, vội vui sướng nói “Tạ bệ hạ, tạ nương nương thành toàn!” Nàng không biết hành động này, ở trong mắt người khác thật là vô liêm sỉ. Từ trước đến nay Thẩm Thanh thường nói Thẩm Diệu không lên được mặt bàn, giờ xem ra, Thẩm Thanh mới chính là đích nữ không lên được mặt bàn ở Thẩm gia.

Dự thân vương âm lãnh nhìn Thẩm Thanh, rồi lại chuyển ánh mắt, dừng trên người Thẩm Diệu. Trên ghế cao, hoàng đế cảnh cáo nhìn hắn, Dự thân vương đành phải chắp tay, chậm rãi nói “Tạ hoàng huynh hoàng tẩu thành toàn!”

Chỉ là tâm trạng âm hàn khi nói lời này, chỉ có một mình hắn biết.

Khóe môi Thẩm Diệu giương lên, không chút e ngại đối mắt cùng Dự thân vương, một đôi con ngươi trong suốt, không hề che giấu sự vui vẻ, nhưng mà bên trong cất giấu lệ khí hung tàn như mãnh thú.

Hôm nay chỉ là bữa ăn sáng, bữa chính của Dự thân vương vẫn còn ở phía sau. Tính toán của Dự thân vương hiện giờ đảo lộn toàn bộ, thời khắc này trong lòng hắn chắn chắn đang nổi điên.

Người ta ở thời điểm tức giận, sẽ dễ dàng phạm phải sai lầm, dù chỉ là một sai lầm nhỏ thì cũng dễ dàng trở thành một quân cờ lỗi, nàng có thể thừa thắng xông lên, diệt tốt trảm xe, rồi đến quân tướng.

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt ngời sáng, nhưng dưới khóe môi tinh tế đang tươi cười kia, có một loại âm lãnh khủng bố khiến người khác không rét mà run.

Dự thân vương, tất cả chỉ mới bắt đầu!

Nhạc Nhạc Hi Hi: Chương hay nên mình đã cố gắng edit thật kỹ, đọc đi đọc lại thấy đặc biệt hài lòng. Cám ơn mọi người theo dõi (cúi đầu kiểu Japan…hihihi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.