Trên con đường quanh co vòng qua Lư Sơn, một nữ tử đẹp như thiên tiên chậm rãi cưỡi ngựa ngoạn cảnh. Nữ tử mặc xiêm y trắng tinh, khuôn mặt trái xoan lạnh nhạt, cùng con bạch mã đang nện từng bước ổn định mà đi, nhìn từ xa thấy thế nào cũng là một cảnh đẹp khó quên.
Nữ tử này là Lăng Nguyệt. Nàng đang trên đường tới gặp Lâm Phong Lạc Vũ. Một đường vừa đi vừa ngắm cảnh, tâm trạng nàng trở nên rất tốt, vỗ vỗ con ngựa:
- Còn không đi mau là trời tối cũng không đến nơi đâu. Ngươi không phải muốn ở ngoài trời ngủ chứ? Phía trước là Bình Châu rồi, qua núi liền tới.
Con ngựa hừ hừ trong lỗ mũi, nhìn nàng: Ta dù gì cũng là ngựa trời đó, ngươi lại xem ta như đám ngựa trần tục kia, quá ủy khuất rồi...
Lăng Nguyệt gõ gõ chuôi kiếm lên đầu nó, đe dọa:
- Ngươi mà không đến kịp Bình Châu trước khi trời tối ta liền lột da ngươi làm lều ngủ đó. Rõ chưa Lãnh?
Lãnh bất mãn nhưng vẫn nghe lời, hí lên một tiếng dài rồi chồm lên phi nước đại. Nàng cúi rạp người sát lưng ngựa, một tay nắm chặt kiếm, tay kia túm dây cương để Lãnh thỏa sức sải bước.
Đến lưng chừng núi, chợt con ngựa chạy chậm lại, không chịu đi tiếp. Nàng hơi ngạc nhiên, vỗ nó, nó liền quay đầu lại, hất về phía trước. Nàng hiểu ý, bảo nó:
- Xem xem có chuyện gì? - Vừa dứt lời, âm thanh đánh nhau từ phía xa truyền lại, tiếng đao kiếm va chạm chói tai ngày càng rõ. Loáng thoáng có thể nghe thấy vài từ như “cướp mạng”, “không tha”, “mệnh lệnh”,... Có lẽ là ân oán giang hồ rồi.
Bất đắc dĩ nhướn mày, Lăng Nguyệt khó chịu lầm bầm:
- Thật phiền phức. - Đánh đâu không đánh lại ra giữa đường đánh, không cho ai đi chắc?
Lãnh tiến lên vài bước, cảnh phía dưới đã nhìn được rõ. Chỉ thấy khoảng hơn 100 tên ăn mặc kiểu sơn tặc đang bao vây hai nam tử. Nàng nhỉn kĩ hai người kia, thầm cảm thán trên đời này không ngờ còn có hậu bối đẹp đến vậy sao?
Hai nam từ kia một lam y một bạch y, một kiếm một đao đang đánh lại các đợt công kích của địch nhân. Nội lực của hai người này không thể khinh thường.
Lam y nhân mang vẻ ôn hòa, nụ cười luôn nờ trên môi, khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, đôi mắt to hữu thần, nhảy tới nhảy lui nhẹ nhàng như mèo. Lăng Nguyệt nghi ngờ người này có lẽ có họ hàng gần xa gì đó với Miêu tộc à nha. Khí chất ôn hòa của người này có chút giống với Lưu Tuấn Kiệt, bất quá Lưu Tuấn Kiệt không có hoạt bát như vậy.
So với lam y nhân, nàng lại có hứng thú với bạch y nhân hơn. Ngoại hình hắn có thể gọi là kiều diễm, ngay cả hoa khôi đẹp nhất cũng phải kém xa hắn cả mấy con phố. Bóng dáng hắn kiêu ngạo, ra tay ngoan tuyệt, gần như là một đao một người. Nàng có chút thất thần vì bóng lưng hắn lại tương tự vói người nọ trong trí nhớ của nàng. Nhưng khí chất lại không giống. Người này tà khí, lãnh khốc và phúc hắc y hệt Hồ Khải Tinh.
Trong lúc Lăng Nguyệt quan sát họ, trận chiến đã gần kết thúc. Thắng bại không cần phải nói, sơn tặc không thể đụng vào tới vạt áo của hai người chứ đừng nói tới gây thương tích, từ hơn trăm tên nay chỉ còn chưa đầy ba mươi. Một kẻ có lẽ là đứng đầu, không cam lòng thúc thủ chịu trói, gào lên:
- Hai ngươi đừng quá đắc ý! Hôm nay dù bọn ta có chết cũng không để các ngươi ra khỏi sơn đạo này! Chúng ta đồng quy vu tận!
Nói rồi gã vung đao trong tay, như phát điên chém về phía lam y nhân, tốc độ đột nhiên nhanh không tưởng. Lam y nhân có vẻ kinh ngạc, nghiêng người né. Lưỡi đao soạt một tiếng, chém vào ống tay áo của y. Một dòng máu bắn ra, nhiễm đỏ một mảng y phục.
- Miêu nhi! - Bạch y nhân hoảng sợ kêu lên, cặp mắt hoa đào nhìn về hướng y gấp gáp và lo lắng.
- Ngọc Đường, chớ loạn, ta không sao. - Lam y nhân trấn an người kia, tay không bị thương nhanh như cắt điểm huyệt cầm máu. Thanh cổ kiếm trên tay y lóe lên hàn quang, nội lực bộc phát, muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Chợt y khựng lại, khuỵu xuống, trong ngực cuộn trào khí huyết, nhịn không được mà phun một ngụm máu. Biến cố bất ngờ làm cả hai người không kịp thích ứng. Bạch y nhân thì đã cuống đến mặt trắng bệch, ra tay càng bội phần tàn ác. Lam y nhân gượng chống kiếm đứng dậy, còn muốn đánh nhau bỗng nghe thấy thanh âm nữ tử lạnh nhạt:
- Ngươi muốn tìm chết thì cứ việc vận công. Độc sẽ truyền khắp cơ thể, có là thần tiên cũng không cứu được.
Thanh âm không lớn, nhưng mang sự uy nghiêm không thể che giấu. Tất cả giật mình, đặc biệt là hai người kia. Là ai, công phu cao cường đến mức hai người họ cũng không phát hiện?
- Hậu bối bây giờ quá hỗn loạn rồi. Những anh hùng hào kiệt còn ít vậy sao? - Giọng nói vang lên. Lần này đã có thể xác định phương hướng.
Trên một cành cây cao, Lăng Nguyệt tay cầm kiếm xoay nhẹ vẻ rất thảnh thơi, liếc mắt qua tất cả mọi người. Đôi con ngươi đỏ rực hút hồn người của nàng mang theo vẻ khinh bỉ:
- Các ngươi không biết xấu hổ à? Ỷ đông hiếp ít, còn ra thể thống gì?
Bọn sơn tặc nhìn thấy mỹ nữ là sáng mắt. Có kẻ cười hề hề, buông toàn lời thô tục:
- Tiểu mỹ nữ sao lại nặng lời thế? Xuống đây chơi với đại gia nào. Về chỗ bọn ta chơi vui hơn.
Nàng cười lạnh, chống tay đứng thẳng lên, rút kiếm ra. Kiếm quang rực sáng, con ngươi thêm phần tàn nhẫn và khát máu, giọng nói lạnh như băng:
- Bổn cô nương cũng đang muốn chơi đùa một chút với mấy kẻ không biết trời cao đất dày các ngươi.
Dứt lời, nàng biến mất. Bốn phía tiếng gió ù ù. Nàng xuất hiện lại bên cạnh lam y nhân, tra kiếm vào vỏ.