CHƯƠNG 4
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Nam Sở có ba con sông lớn, Truy Thủy, Chử Hà, Mẫn Giang, các đầu nguồn cùng dòng chảy qua các vùng đều khác nhau nhưng cuối cùng lại tụ về cùng một chỗ, sau đó hợp thành dòng lớn chảy thẳng ra biển.
Chỗ ba con sông hội hợp nhập hải khẩu, thổ địa màu mỡ, khí hậu thích hợp, rất sớm liền phát triển trở thành khu đô thị, phân bố vài thành phố lớn, cách nhau cũng không xa.
Tam Giang khẩu là đại cảng cạnh biển, có thể bỏ neo đậu thuyền, là bến cảng thông thương trứ danh ở Nam Sở, phi thường phồn hoa náo nhiệt, hơn nữa ở đây cư dân rất tạp, người từ nơi nào cũng có, mọi người thấy dáng dấp người gì, trang phục gì, khẩu âm gì, cũng đều không kinh ngạc.
Ninh Giác Phi cùng Giải Ý lên bờ không lâu sau, liền phát hiện mấy điều này, nhất thời cảm thấy ở đây thật sự là nơi ẩn cư tốt cho họ.
Đầu tiên bọn họ tìm một gian khách *** thường để ở tạm, rồi lại mua vài bộ đồ mới để thay, sau lại tìm một gian nhà để thuê ở lâu dài.
Lúc này, Giải Ý thi triển kinh nghiệm trên thương trường của bản thân. Hắn tới trà lâu tửu quán cùng các cửa hàng nhỏ, tìm hiểu đại khái giá cả giá thị trường địa ốc, khu vực nào giá bao nhiêu, đồ dùng gì giá thế nào, tất cả hắn đều tra rõ ràng minh bạch. Hắn trường thân ngọc lập, tướng mạo anh tuấn, cử chỉ nhã nhặn, ăn nói ưu nhã, niên linh chín chắn, thực là gặp người thích, chỉ cần lược thi chút thủ đoạn, nói hai ba câu, liền đem toàn bộ sự tình muốn biết tra ra rõ ràng, nhất là mấy vị đại thẩm bác gái, càng tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (1) , tiện thể còn hỏi hắn đã có gia đình chưa, có ý muốn làm mai làm mối.
Nhờ những câu chuyện ấy, thân thế Giải Ý đã từng bước từng bước hình thành. Hắn nói bản thân là người đọc sách, lần này phụng sư mệnh đem biểu đệ cùng nhau thăm thú non sông, đi ngàn dặm đường, còn hơn đọc vạn quyển sách, trong nhà đã có thê thất, có một trai một gái, hiện nay thê hiền tử hiếu, không dám phụ bạc, sau mới giả vờ tán thán với người ta, nói mình nửa cuộc đời vô tích sự, ăn không ngồi rồi, thẹn với phụ mẫu ,….
Ninh Giác Phi ở một bên nghe, mỗi lần nghe đều rất buồn cười, âm thầm cười trộm. Tuy là mùa đông nhưng ở đây khí hậu ấm áp, không giống Lâm Truy hàn lãnh, y cảm thấy thân thể đã dần dần khôi phục, cơ thể đỡ rất nhiều.
Rất nhanh, bọn họ liền thuê một tiểu viện gần thành, cách biển đại khái chỉ có 300 mét, tiền thuê hàng năm 20 lượng bạc. Bên trong có 3 gian phòng ngói, có trù phòng cùng nhà kho riêng, còn có một chuồng gà, tất cả đều thập phần chắc chắn, Giải Ý tỉ mỉ thăm dò một lần, phỏng chừng chí ít có thể kháng bão cấp 10, cũng an tâm. Thấy hắn gập đầu, Ninh Giác Phi liền bỏ tiền thanh toán tiền thuê nhà một năm.
Đại gia chủ nhà vui vẻ, hỏi bọn hắn có cần tiểu tư tạp dịch cái gì hay không, thuận tiện đề cử nhi tử cùng cháu trai mình. Giải Ý suy nghĩ một chút, nói dự định mời một đại tẩu làm cơm, giặt quần áo, quét tước nhà cửa, hai người cũng được, dù sao việc nhiều như vậy, sáng sớm làm tối về, không ở chỗ này nhưng có thể ở chỗ này ăn, xong việc có thể đi, mỗi tháng tổng cộng 5 lượng bạc tiền công. Đại gia chủ nhà đại hỉ, lập tức bảo con dâu cùng cháu dâu tới làm.
Ninh Giác Phi ở một bên nhìn Giải Ý chậm rãi mà nói, so với chính mình hắn còn giống người sinh ở nơi này hơn nữa, trong lòng không khỏi vui vẻ. Mọi người đều đem y trở thành hậu bối của Giải Ý, trên cơ bản cũng không trưng cầu ý kiến y, căn bản không để ý tới y, nhìn y lớn lên phiêu lượng, tối đa cũng chỉ ngắm một lát, rồi lại bàn việc với Giải Ý.
Sự tình đã định như thế, đại gia chủ nhà vô cùng cao hứng mà đi.
Hai người xem xét trong ngoài một chút rồi cùng nhau đi mua đồ dùng.
Lúc này Giải Ý mới nhỏ giọng hỏi hắn : “Cậu có bao nhiêu tiền?”
Trên người Ninh Giác Phi có 2 tờ ngân phiếu 500 lượng vẫn chưa đụng tới, mấy lượng vàng cũng chưa dám lấy ra xài, sợ nhân gia không có tiền lẻ thối, hiện tại đều là dùng bạc vụn, lúc này đại thể đánh giá một chút, nói: “Có hơn 1000 lượng.”
“A, thì ra là một tài chủ nha.” Giải Ý cười nói. “Vậy là không cần lo lắng sinh sống, trước cứ mua đồ dùng thôi.”
Kết quả hắn không chỉ mua đồ dùng hằng ngày, còn mua thêm văn phòng tứ bảo (2), màu nước thuốc màu, tử sa trà cụ (3) ,tất nhiên cũng không thể thiếu một cân ô long cực phẩm. Ninh Giác Phi vẫn cười cười đứng ở bên cạnh hắn, thay hắn xách đồ.
Chờ mua xong, Giải Ý quay đầu hỏi y: “Cậu thì sao? Muốn mua cái gì?”
Ninh Giác Phi nở nụ cười nhẹ nói : “Đao thương kiếm kích (4).”
Giải Ý ngẩn ra, lập tức ngửa đầu nở nụ cười: “Không thành vấn đề. Bất quá, những thứ này có bị quản chế khi mua không?”
Ninh Giác Phi còn chưa kịp nói, lão bản trà phô đã nghe thấy y định mua binh khí, lập tức nhiệt tình chỉ điểm: “Bên kia, bên kia có một cửa hàng binh khí phô, bán đều là binh khí tốt nhất ở đây, hàng thật giá thật, rất tốt.”
Giải Ý hơi chớp mắt, cùng Ninh Giác Phi nhìn nhau cười cười. Hai người liền hướng binh khí phô đi tới.
Hai người bọn họ đều như văn nhược thư sinh, người trong binh khí phô còn tưởng rằng họ tới mua kiếm để giả vờ giả vịt, liền nhiệt tình đề cử các loại kiếm mã nhìn đẹp, sáng sủa, nhưng chẳng dùng được vào việc gì. Ninh Giác Phi nhìn một chút, lấy tay sờ sờ lưỡi kiếm, lại búng búng thân kiếm, liên tục lắc đầu .
Người trong gian hàng thấy ánh mắt y, lập tức phán đoán ra đây là hành gia (5), thái độ liền thay đổi, lập tức từ phía dưới quầy hàng lấy hàng thượng đẳng, tự xưng là “Trấn *** chi bảo”, hàng bán làm quen.
Giải Ý nhìn Ninh Giác Phi cùng người binh khí phô thảo luận các loại “tri thức chuyên nghiệp “, liền ở một bên cùng người làm trong tiệm nói chuyện phiếm. Hắn nhàn nhàn hỏi: “Sinh ý ở đây thế nào?”
“Cũng được.” Khỏa kế (6) trẻ tuổi cười cười nói.
Giải Ý vừa nhìn nhãn thần gã liền biết là nói thật, không khỏi lung tung suy đoán: “Ở đây không yên ổn?”
Khỏa kế lập tức đáp: “Không có a, rất thái bình, thỉnh thoảng có chút tiểu tặc tiểu thâu tiểu mạc gì đó, nhưng cũng không lợi hại, không đến nỗi nào.”
“À? Vậy sao có nhiều người mua binh khí thế?”
“Cái này … đại bộ phận chỉ dùng để trang trí thôi.” Khỏa kế nhàn nhạt nói. “Giờ đây lưu hành thi kiếm phong lưu, nhiều văn nhân thư sinh tới mua kiếm, treo bên hông đi tới đi lui thôi.”
Giải Ý vừa nghe liền nhịn không được bật cười.
Khỏa kế nọ cũng cười.
Giải Ý hỏi: “Kiếm kia có thể dùng chứ?”
Khỏa kế nhún vai: “Kiếm thì có thể sử dụng, bất quá người mua … lại là dạng không xài được.”
Giải Ý không khỏi ngửa đầu cười to.
Ninh Giác Phi nghe tiếng, nhìn về phía hắn. Hắn cười nói : “Ở đây thực sự là nơi tốt, tôi thích.”
Ninh Giác Phi nghe xong, gật đầu tán thành, lại tiếp theo cùng ông chủ trả giá.
END 04
Mục lục
(1) Tri vô bất ngôn – ngôn vô bất tẫn (知无不言, 言无不尽)
Nghĩa là : biết thì sẽ nói, mà nói thì tất nói hết.
(2) Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.
Người xưa lấy 4 sản phẩm tốt nhất là bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê hợp thành “văn phòng tứ bảo”.
Nguồn: http://www.svcsaigon.com/index.php?thuphap=DetailView&cid=1839&catid=23&PHPSESSID=1b457eea8acadc001195f08c7408145f
(3) Tử sa trà cụ : Nói đến Trà đạo, không thể không nói đến ẩm tử sa, một trong bộ tứ quốc bảo của Trung Hoa (Lụa Tô Châu, Ấm tử sa, Kinh kịch và tranh thuỷ mặc). Ấm tử sa có những công dụng mà người sử dụng ấm không thể không biết đến như:
1. Dùng để pha trà không mất đi nguyên vị của trà, ”Sắc,hương,vị giai uẩn” (giai uẩn có nghĩa là tiềm tàng). Văn Chấn Hanh đời Minh bình luận trong tập Trường vật chí : “Ấm Tử sa dùng pha trà tốt nhất, đậy nắp vẫn ngữi thấy mùi thơm, giữ nóng lâu”.
2. Thành ấm có nhiều lỗ thông khí kép nhỏ li ti (còn gọi là khí khổng), dùng lâu ngày có thể hấp thu mùi vị trà, chỉ cần chế nước sôi vào là có hương vị trà.
3. Nước trà pha trong ấm để quên mấy ngày không bị thiu, mốc hay biến chất.
4. Ấm sử dụng càng lâu càng phát màu, Ngô Kiến đời Thanh nói: “Ấm Tử sa dùng hàng ngày, năng lau chùi sẽ sáng bóng như gương”.
5. Ấm tử sa có đặc điểm chịu được sự biến động nhiệt độ nóng lạnh tức thời mà không bị rạn nứt, lại truyền nhiệt chậm, lỡ tay cầm vào ấm không bị phỏng.
Nguồn : http://www.vatgia.com/raovat/4280/1806897/am-tu-sa-khay-tra-va-tra-cu-cho-nhung-nguoi-sanh-tra.html
(4) Đao thương kiếm kích : Là 4 trong 18 loại binh giới trong thập bát ban võ nghệ (18 ban binh khí).
18 môn binh khí gồm : Đao, Thương, Kiếm, Kích, Đảng, Côn, Xoa, Ba, Tiên, Giản, Chùy, Búa, Câu, Liêm, Trảo, Quải, Cung tiễn, Đăng bài.
1. Trong loại đao gồm có đơn đao, song đao, đại đao, phác đao, trảm mã đao.
2. Về thương thì gồm có đại thương, hoa thương. Ðại thương dài 1 trượng 8, 1 trượng 2, 1 trượng lẻ 8 tấc, 1 trượng, ngắn nhất là 8 thước (thước Tàu, 1 thước Tàu = 4 tấc Tây, 1 trượng = 10 thước Tàu). Hoa thương dài không quá 7 thước, ngắn khoảng 5 thước.
3. Kiếm gồm có đơn kiếm, song kiếm. Kiếm dài 3 thước (thước Tàu), ngắn 2 thước 4 tấc.
4. Kích gồm có đơn kích và song kích. Song kích đều ngắn.
Nguồn: http://maxreading.com/sach-hay/tu-lieu-vo-thuat/luoc-khao-vo-thuat-trung-hoa-phan-8-31228.html
http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%ADp_b%C3%A1t_ban_v%C3%B5_ngh%E1%BB%87
(5) Hành gia: người chuyên nghiệp trong một nghề
(6) Khỏa kế : 夥計. Người hùn hạp làm ăn buôn bán chung với người lập tiệm. Ở thời hiện tại xem như là cổ đông.