Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 67: Chương 67: Chương 16 Muốn nạp Nạp Lan Tĩnh?




“Tham kiến Thái Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Đám người Nạp Lan Diệp Hoa tự nhiên muốn hành đại lễ.

“Tham kiến hoàng tổ mẫu!”

“Tham kiến mẫu hậu!”

Thái Hậu nương nương đứng ở trên đài cao, Hoàng đế, Nhị hoàng tử, Kiếm Hồn mới hành lễ.

“Đều đứng lên đi!” Thái Hậu nương nương giọng nói có chút bất đắc dĩ, khoát tay áo, liền ngồi xuống, hoàng đế đứng ở một bên, mọi người tự nhiên là càng không thể ngồi.

“Hồn nhi a, lại đây, đến bên tổ mẫu!” Thái Hậu nương nương vẻ mặt từ ái, thân thiết vẫy tay đem Kiếm Hồn kéo đến trước mặt mình, “Ngươi nha, tính tình càng lúc giống phụ vương ngươi!” Thái Hậu thở dài, việc hôm nay nàng đã nghe nói, nhưng cũng là Kiếm Hồn không phải, chung quy là hoàng tôn của mình, nàng há có thể không thiên vị, chỉ sợ hắn gặp chuyện không may, cho nên nhanh chóng chạy tới đây, không phải nàng không rõ lí lẽ, Tả tướng Hữu tướng chế hành trong triều, vì có thể nắm võ tướng, nếu không xử lý chu toàn, sẽ làm cho đại thần thất vọng, tuy nói hoàng đế có địa vị cao nhất, nhưng nước có thể đấy thuyền cũng có thể lật thuyền a!

Thái Hậu đúng là vẫn không đành lòng, tổng cảm thấy trong lòng quý Tương Bình vương, hoàng đế ở trước mặt mình, địa vị cao, nhưng Tương Bình Vương đến ngày chết cũng không thấy được mình, đồng dạng là con sinh ra, một người hầu hạ dưới gối, một người thấy mặt cũng khó, nay Kiếm Hồn thật vất vả mới đến kinh thành ở mấy ngày, nếu nói không bất công cũng là giả.

“Hoàng tổ mẫu, phụ vương luôn tưởng niệm hoàng tổ mẫu, nếu được nhất định đến thăm hoàng tổ mẫu!” Kiếm Hồn cau mày, hắn đã là nam nhân, luôn nghĩ người ta là tiểu hài tử, rốt cuộc cảm thấy không vui, nhưng nếu ngay cả Thái Hậu đều đắc tội, chính mình liền thật sự vô vọng thú được Nạp Lan Tĩnh.

“Hảo, hảo, hảo!” Thái Hậu cười, trong lòng minh bạch, Phiên vương nhập kinh đâu thể nói là được, tuy nói là thân đệ đệ hoàng thượng, nhưng hoàng đế từ sau khi có Mai quý phi kia, đối chính mình xa cách không ít, nàng trong lòng là sờ không tới tâm tư hoàng đế.

“Hoàng tổ mẫu, sợ là hoàng thúc thượng kinh cũng nhanh, chờ thời điểm hoàng đệ đại hôn, cũng là muốn cùng hoàng tổ mẫu vui mừng!” Nhị hoàng tử lên tiếng đánh gãy hai người nói chuyện, hoàng đế nhíu mày, nhưng Nhị hoàng tử ngày thường chính là như thế, có chuyện liền nói, như là không có tâm tư gì, cho nên mình mới phong hắn là Tiêu Diêu Vương, hy vọng hắn cả đời có thể tiêu dao, nhưng sinh ở trong hoàng gia không chỉ có mình, chỉ hy vọng hắn mau mau lớn lên.

“Ngươi thật hiểu chuyện!” Thái Hậu nhíu nhíu mày, tận đáy lòng nàng không thích Nhị hoàng tử, nhưng nếu không phải hoàng đế ở đây, đã sớm thay đổi sắc mặt, chính mình suy nghĩ đem tâm tư Hồn nhi hướng nơi khác, việc này ngầm giải quyết, hắn cố tình đề cập khen ngược, sợ là Kiếm Hồn đứa nhỏ này, giống thời điểm Tương Bình vương hồi trẻ, vì một nữ tử, ai!

“Hoàng tổ mẫu, Hồn nhi muốn bẩm báo cho ngài, Hồn nhi cùng Đại tiểu thư Nạp Lan Tĩnh tình đầu ý hợp, đang muốn hướng hoàng bá bá chỉ hôn!” Kiếm Hồn sang sảng cười, dấu vẻ lo lắng dưới đáy mắt.

“Ngươi thật dám đề cập tới!” Hoàng đế tức giận mở miệng, chiếu theo tính tình mẫu hậu, mười phần là đáp ứng, nhưng Nạp Lan Tĩnh nhất định không thể chỉ hôn cho Kiếm Hồn, Tả tướng đứng đầu bách quan hắn muốn đem đích nữ gả cho Thái tử, làm cho Nạp Lan gia cùng Cung gia chế hành lẫn nhau, để cho Nhị hoàng tử có nhiều thời gian…

“Thì sao, nếu hai người đều có ý, có gì không thể?” Thái Hậu mày khóa gắt gao, chẳng lẽ hắn sợ Phiên vương cùng đại thần cấu kết, nổi tâm tư khác, nhưng Tương Bình vương là đệ đệ hắn, hắn còn lo lắng cái gì.

“Có ý? Mẫu hậu người trước hỏi hắn làm ra chuyện tốt gì, ở tướng phủ làm nhục thứ muội người ta, trước mặt nhiều người còn luôn mồm làm bẩn thanh danh đích nữ người ta, vô cớ đánh nữ nhi người khác, trong Dưỡng Tâm điện thì cãi lộn, còn ra thể thống gì, trẫm thật muốn hỏi, hoàng đệ dạy dỗ ra sao?” Thanh âm hoàng đế rất lớn, hắn là lần thứ hai cùng Hoàng thái hậu khắc khẩu, lúc trước là thời điểm muốn truy phong Mai quý phi vị Hoàng hậu, hôm nay, là vì trấn an đại thần, vừa ý rốt cuộc là vì con trai của nàng.

“Hỏi như thế nào dạy con, trước phải hỏi ai gia dạy con như thế nào, dám cùng ai gia nói nói chuyện như vậy!” Thái Hậu vốn không có thật sự tức giận, nhưng hôm nay chính là mất hứng, trước mặt đại thần liền làm khó mẫu thân, quả thật cánh cứng rồi, làm hoàng đế không đem nàng để vào mắt, nếu lúc trước thượng vị không phải hắn, có thể hay không có quang cảnh khác, nghĩ vậy, ánh mắt Thái Hậu lóe ra một tia sáng.

“Thái hậu nương nương bớt giận, hoàng thương bớt giận!”Tả tướng Hữu tướng nhìn bộ dáng hai người, chạy nhanh quỳ xuống khuyên bảo.

“Thôi, là Hồn nhi không phải, ai gia ở trong này thay hắn bồi thường cho hai vị đại thần!” Thái Hậu khẩu khí hòa hoãn, rốt cuộc là nữ nhân trong cung, tâm tư nháy mắt thay đổi, nàng thốt ra lời này, Tả tướng Hữu tướng khó mà phản bác, còn phải dập đầu cảm tạ người ta, miệng nói xong còn sợ hãi.

“Ai, Hồn nhi tuổi nhỏ không biết sâu cạn, lát nữa ai gia sai ngự y đi nhìn một xem, không thể để cô nương nhỏ bé chịu ủy khuất, ai gia liền lệnh cho nội vụ phủ chọn ngày, để nàng đi theo bên người Hồn nhi đi!” Thái Hậu rốt cuộc là cái lão thủ, một mặt trấn an đại thần, một mặt lại không làm mất uy nghiêm hoàng gia, lại nói thứ nữ là cái không lên được mặt bàn, nói đi theo bên người Kiếm Hồn, cũng chưa nói đến phân vị, nói trắng ra bất quá là cái thiếp thôi, còn không phải sườn phi!

“Thái hậu nương nương nói quá lời, tiểu nữ tuổi nhỏ, sợ là không thể hầu hạ thế tử tốt, là nàng phúc bạc chẳng trách người khác!” Nạp Lan Diệp Hoa hơi hạ thắt lưng, mô dạng vô cùng cung kính, nhưng ý trong lời nói làm cho người ta rõ ràng, hắn không muốn cho nữ nhi đi theo bên người Kiếm Hồn, nói là tuổi nhỏ, bất quá là chê cười chuyện Kiếm Hồn làm, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không tha, Thái Hậu còn che chở như vậy! Tất nhiên Nạp Lan Diệp Hoa cũng là nhìn sắc mặt Hoàng đế mới dám nói, không thể đắc tội Thái Hậu, nhưng hoàng đế càng không thể đắc tội a.

Thái Hậu cau mày, tự nhiên biết tâm tư Nạp Lan Diệp Hoa, trong lòng tức giận.

“Hoàng tổ mẫu, bất quá là nhóc con, vọng tưởng đi vào cửa Vương phủ, xứng sao? Hồn nhi chỉ muốn Nạp Lan Tĩnh!” Kiếm Hồn không chờ Thái Hậu mở miệng, lập tức lắc lắc đầu, trong lòng hắn chỉ có Nạp Lan Tĩnh, người khác muốn làm gì!

“Mẫu hậu ngài nghe hắn nói đi!” Hoàng đế thức thời mở miệng, thân mình bởi vì tức giận mà chuyển hướng một bên, Thái Hậu nếu cố ý hướng về Kiếm Hồn liền không có công đạo, Nạp Lan Diệp Hoa tuy rằng cũng không tán thưởng nhưng người ta nói mập mờ, rốt cuộc không chọn ra cái tật xấu gì, nhưng Kiếm Hồn làm loại chuyện hoang đường này, còn luôn mồm chỉ trích người khác, cũng thực vô lễ.

“Hoàng tổ mẫu, Hồn nhi muốn Nạp Lan Tĩnh, Hồn nhi muốn cấp nàng chính vị phi, nàng còn có thể không muốn!” Kiếm Hồn ngẩng đầu, thế giới của hắn, ân huệ hắn ban cho chính là ơn trời lớn nhất, người khác nên mang ơn cảm tạ hắn không ngừng!

“Thái Hậu nương nương, hoàng thượng thế tử còn nhỏ tuổi, huyết khí chính vượng, cũng là bình thường, nếu Tương Bình Vương có thể vào cung khai đạo, nghĩ đến thế tử chung quy minh bạch khổ tâm của bệ hạ!” Hữu tướng tiến lên trước khom người, tuy nói hắn đề nghị không để ý, hoàng thượng là người đứng đầu vạn người, bất quá là một Kiếm Hồn nho nhỏ không cần Tương Bình Vương tiến cung khai đạo, nhưng phía sau, không có người phản đối.

Trong lòng hoàng đế tự nhiên cũng muốn cho Tương Bình vương vào kinh thử nghiệm, trong lòng Kiếm Hồn lại cho rằng chỉ cần Tương Bình vương vào kinh chính hắn có thể lấy được Nạp Lan Tĩnh, mà Thái hậu nương nương trong lòng thực tưởng niệm, tất nhiên sẽ không phản đối.

“Ái khanh nói rất tốt, trẫm có lẽ lâu không thấy hoàng đệ, thực tưởng niệm, truyền lệnh xuống, mồng tám tháng Chạp tuyên Tương Bình vương vào kinh thịnh yến!” Hoàng đế lệnh ban ra như đinh đóng cột, nay Cung gia chinh chiến biên quan, kinh thành không thể điều đại quân, phía sau Phiên vương nhập kinh tự nhiên là an toàn nhất cũng là nguy hiểm nhất! Phiên vương nếu có tâm tư làm phản, vụng trộm mang đại quân vào kinh, chỉ dựa vào Ngự lâm quân rốt cuộc thực nguy hiểm.Nhưng chính bởi vậy, mới có thể khiến Phiên vương thả lòng cảnh giác, cho rằng hoàng đế không có tâm tư khác.

Thái Hậu nương nương không nhiều lời, mang theo Kiếm Hồn trở về Từ Ninh cung, trong lòng nàng tự nhiên hiểu hoàng đế không thiệt tình là muốn gặp Tương Bình vương, nàng sinh dự cảm xấu, như thế nào muốn Tương Bình vương an toàn vào kinh rồi có năng lực an toàn rời đi, Kiếm Hồn có năng lực Nạp Lan Tĩnh chính phi! Trong lòng nàng rõ ràng, nếu không phải Hoàng đế trong lòng có an bài, nào có thể cho Tương Bình vương dễ dàng vào kinh?

Nhị hoàng tử mày giãn ra, nếu hôm nay hắn không ra tay, Nạp Lan Tĩnh tất nhiên có thể toàn thân trở ra, vòng tay ngân châm của nàng Kiếm Hồn sao có thể là đối thủ? Nghĩ đến nữ nhân kia, hắn không khỏi lo lắng, không biết vì sao, trong lòng hắn luôn nghĩ đến an nguy của nàng, nhưng hắn thân là hoàng tử, có một số việc không thể muốn gì thì làm.

Lúc này, Nạp Lan Diệp Hoa hồi phủ trước đi xem Nạp Lan Ninh, nàng đã tỉnh, một người ngồi ở chỗ kia rơi lệ, mà Tam di nương bị nhốt trong phòng củi, hắn nhanh chóng hạ lệnh thả người, trong lòng hồ nghi Tam di nương cẩn thận, tự nhiên sẽ không trêu chọc người hoàng tộc, mà Nạp Lan Ninh ngày thường mặc dù thân cận với các tỷ muội nhưng chung quy sẽ không chủ động đi sân người khác.

Nạp Lan Ninh sao xuất hiện trong sân Nạp Lan Khuynh? Mà Kiếm Hồn luôn miệng nói chính hắn cùng Nạp lan Tĩnh ở một chỗ, nếu nói Kiếm Hồn đem Nạp Lan Ninh lầm thành Nạp Lan Tĩnh, tựa hồ lại không có khả năng, Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan Ninh kém xa nhau! Nhưng là người hoàng gia, hắn không có quyền truy vấn Kiếm Hồn, nay nhiều điểm đáng ngờ, tự nhiên là từ trong nhà hỏi tới, sai người đến sân Tam di nương điều tra.

“Ninh nhi, ngươi vì sao đến sân Nhị tỷ?” Về sau mọi người rời đi, Nạp Lan Diệp Hoa nhíu nhíu mày hỏi, hắn không thể trước mặt Nạp Lan Tĩnh hỏi vì sao không ở trong sân Nạp Lan Khuynh, tất nhiên là phải đến hỏi Ninh nhi.

“Bẩm phụ thân, Ninh nhi cũng không biết, Ninh nhi thân mình không khỏe, liền trở về sân chính mình, tỉnh lại, tỉnh lại thì đã trong viện Nhị tỷ!” Nạp Lan Ninh được người đỡ, bởi vì mới khóc, thanh âm non nớt còn mang theo giọng mũi nồng đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.